Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!
Chương 5: Hắc bang lão Đại, nổi giận… .

Hắc Bang Lão Đại, Nhĩ Toán Mao!

Chương 5: Hắc bang lão Đại, nổi giận… .

Phàm Mộ Phi rối rắm , cậu từ nhỏ đều là bé ngoan, nhiều lắm cũng là lúc tiểu học kéo tóc bạn nữ bị cô giáo phạt đứng, bản kiểm điểm là chưa từng viết qua, đang lo lắng. Hàn Hữu Dạ đến, Phàm Mộ Phi lập tức phóng tới, như thấy được thân nhân.

“Hữu Dạ, cậu bản kiểm điểm viết tốt lắm sao?"

Hàn Hữu Dạ trợn mi, vất ra vài xấp giấy, “Tùy tiện chọn."

“Này! Hữu Dạ cậu thế nào lại viết nhiều như vậy!"

“Ngu ngốc! Loại chuyện như này để cho mấy tên đàn em viết thì tốt rồi." Dù sao đám xã hội đen kia từ nhỏ đã viết kiểm điểm đến lớn, thuần thục vô cùng, dễ như trở bàn tay.

“Đàn em?" Phàm Mộ Phi sửng sốt, nhớ lại tối hôm qua! Nhất thời ánh mắt đối với Hàn Hữu Dạ 180 độ đại chuyển biến, nịnh nọt, “Hiểu được! Tiểu nhân hiểu được!"

Hàn Hữu Dạ khóe miệng nhịn không được co giật, “Bình thường thôi! Đừng nói bóng gió nữa. Tôi bây giờ cùng trước kia vẫn giống nhau. Cho nên không cho phép cậu đem chuyện tối qua nói ra ngoài."

“Nga! Hiểu được! Hiểu được!" Phàm Mộ Phi nhếch miệng cười cười, sau đó thần bí hề hề xít sát vào Hàn Hữu Dạ, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, tối hôm qua lão sư như thế nào lại ở nơi đó?"

“Không phải với cậu cùng đi?"

“Không phải. Tôi không dám cùng lão sư nói chuyện của cậu. Chúng tôi là ở trong quán gặp nhau." Phàm Mộ Phi ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm bắt cằm, làm bộ tự hỏi, “Hữu Dạ, kia quán nhà cậu chắc cũng bình thường ha?"

Hàn Hữu Dạ ngắt khóe miệng, “Một ly nước lọc 60 nguyên."

“Gì!" Phàm Mộ Phi hét rầm lên, lúc buổi sớm cả lớp đang học nhất thời lâm vào yên tĩnh, tầm mắt cả lớp dán trên hai người bọn họ, Hàn Hữu Dạ lập tức dựng thẳng sách giáo khoa, làm bộ dạng chăm chỉ, hắn cái gì cũng không biết. Phàm Mộ Phi xấu hổ cười hắc hắc, “Không có việc gì. Mọi người tiếp tục, ha hả."

“Hữu Dạ, lão sư hẳn không phải là kẻ có tiền đi… ." Phàm Mộ Phi nghi hoặc vạn phần, lão sư bọn họ tuy rằng lớn lên thực ưu tú, nhưng là cũng không dạy thêm ở nhà, càng không thu nhận quà cáp của phụ huynh, mỗi tháng liền như vậy có chút tiền lương, còn muốn trả tiền thuê nhà, làm sao có thể tiêu phí ở quán bar đắt tiền như vậy."Vậy sẽ không, thật là ngưu lang đi. Bởi vì gặp học sinh của mình ở đó, ngượng ngùng không thừa nhận?"

Hàn Hữu Dạ liếc Phàm Mộ Phi một cái, “Đầu heo. Cậu không có mắt sao! Ngụy Tỉnh bản lĩnh như vậy, là một người thường sao ?"

Phàm Mộ Phi ủy khuất , nữ lão sư giương hoả nhãn kim tinh (nhìn đến đỏ mắt) cũng chưa nhìn ra Ngụy Tỉnh có gì đặc biệt, hắn một người nam nhân làm sao có thể nhìn ra? Hắn cũng không phải đồng chí!

" Chuyện của Ngụy Tỉnh cũng không được nói ra ngoài." Cha hắn đã điều tra Ngụy Tỉnh, rốt cuộc người này có cái gì, đêm nay trở về sẽ biết.

“Nga."

“Lão Đại, anh có khỏe không?" Đàn em tâm phúc cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Thiên Long, lão Đại muốn tư liệu về lão sư của thiếu gia, bọn họ tra xét, chính là hoàn toàn tra không ra! Không đúng, phải nói tư liệu ba năm trước hoàn toàn không có. Ngụy Tỉnh người này thật giống như hoàn toàn xóa sạch dấu tích của 25 năm trước, mặc kệ ngươi tra như thế nào, đều chỉ có thể tra được tư liệu sau khi Ngụy Tỉnh tiến vào trung học Hồng Kông.

Hàn Thiên Long hai đầu ngón tay đọc 8K giấy (qt nó ghi niệp khởi hé ra 8K lớn chỉ, ta nghĩ là ảnh đang coi tư liệu về pé~~), phần phật run lên, “Chú mày lừa dối lão tử sao! Ngụy Tỉnh chẳng lẽ là xuyên qua! ? Hay là theo tảng đá đụng tới! ? Con mẹ nó liền đưa cho tôi ít tư liệu như vậy!"

“Lão Đại, thật sự chỉ có này. Phía bên kia chúng ta đưa tiền, vẫn là không tra được, phía bên kia nói có thể muốn đi quân khu tra."

“Đồ vô dụng! Con mẹ nó tên điều tra khi nào thì quân khu quản !" Hàn Thiên Long rít gào đứng lên, “Chú mày nghĩ lão tử thất học sao! Lão tử dù gì cũng là tốt nghiệp tiểu học!"

Đàn em nước mắt chảy ra, lão đại, hiện tại tốt nghiệp tiểu học con mẹ nó chính là thất học! Chúng ta đều là thất học! Chúng ta Thiên Long bang toàn bộ đều là thất học! Không! Không phải, Hữu Dạ thiếu gia không phải thất học! Hảo cảm động… .

“Lão, lão Đại, kia làm sao bây giờ?"

“Làm sao bây giờ?" Hàn Thiên Long âm sầm sầm tươi cười, “Tra không được, chúng ta phải đi hỏi! Mẹ nó, đem tên tiểu tử kia bắt tới cho ta!"

“Nhưng, chính là… Hắn là lão sư của thiếu gia…"

“Ân, đúng. Hữu Dạ tiểu tử kia không thích chúng ta đến trường học của hắn." Hàn Thiên Long mãnh vỗ cái bàn, xấu xa nói: “Vậy thì cùng Ngụy Tỉnh nói chuyện, nói lão sư hắn nên đi thăm hỏi ra gia đình học sinh!"

Đàn em lần nữa nước chảy nước mắt, oa oa đây là thất học a!"Lão Đại, đi thăm hỏi các gia đình chỉ có thể từ lão sư nói ra… ."

“Mẹ nó! Như thế nào phiền như vậy! Quên đi, gọi điện thoại cho Hữu Dạ, nói buổi tối hôm nay chúng ta đến nhà Ngụy Tỉnh!"

“Lão Đại, thiếu gia sẽ không đồng ý… ."

“Câm miệng! Chúng ta đây tự mình đi!" Hàn Thiên Long nổi giận! Lão sư rất giỏi a, gặp mặt còn phải hẹn trước! ? Tưởng mình là tổng thống quốc gia sao! Lão tử quản ngươi là ai, hôm nay buổi tối liền đến nhà ngươi!

Ngụy Tỉnh buồn cười nhìn hai bản kiểm điểm, có nội dung a. Nói là thái độ thành khẩn, cảm động lòng người. Hoàn toàn không nghĩ là một tay mới viết ra. Mấy tên đàn em nhà Hàn Hữu Dạ hẳn thường xuyên viết.

“Trở về chép một trăm lần."

“Ách… ." Phàm Mộ Phi há hốc mồm, ngơ ngác hỏi, “Vì cái gì?"

Ngụy Tỉnh đem bản kiểm điểm trả lại cho hai người, “Tìm người viết giùm không quan hệ, lối hành văn của các cậu không sai. Nhưng tôi cảm thấy được muốn cho các cậu nhận thức được sai lầm của mình, hấp thụ tinh hoa người khác, chép một trăm lần hẳn là có thể ."

“Lão sư, thầy… ." Phàm Mộ Phi hết chỗ nói rồi, biết rõ là người khác viết giùm, cũng không truy cứu, nhưng một trăm lần a một trăm lần! Còn không bằng chính mình viết một bản a!

Hàn Hữu Dạ không nói hai lời, cầm lấy bản kiểm điểm bước đi. Ngụy Tỉnh híp mắt, giảo hoạt cười, “Đừng để người khác sao chép hộ nga! Bằng không tôi sẽ cho các cậu tái sao một vạn lần."

Hàn Hữu Dạ dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Phàm Mộ Phi một đường chạy theo ở phía sau, ủ rũ, “Sớm biết chọn bản ít chữ!" Trời biết, vì tỏ vẻ mình rất thành ý cùng quyết tâm, cậu chọn một bản 5000 từ a!

Ngụy Tỉnh rốt cục nhịn không được cười một tiếng đi ra, vừa nghĩ tới Phàm Mộ Phi viết bản kiểm điểm ba tờ, thật sự là đứa trẻ thành thật
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại