Hắc Bá Tước Vui Vẻ
Chương 9-1
"Đừng tức giận, lúc ở nhà em không nên nói lung tung, chính em cũng không hiểu được vì sao vẫn không quản được mà mở miệng như vậy, có thể là do ghen. . . Thực xin lỗi!" Cô không biết câu thực xin lỗi này có dùng được hay không, nhưng cô vẫn phải nói, dù sao anh đã đuổi tới, cô phải giải hòa với anh; cô cũng không muốn cứ cãi nhau liên tục như vậy.
"Thôi. . ." Cô đã biết mình không đúng, cho dù anh tức giận nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể. . . Thôi.
"Ngồi bên cạnh em này." Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ưng Tư Lạc ngồi xuống, cánh tay để ở trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.
Cô liếc anh, bất cứ một cái tư thế nào của anh đều tao nhã có cá tính như thế, khiến cô thật mê muội.
"Hay là em trở về Đài Loan sớm một chút thì tốt hơn." Cô đã hối lỗi, anh cũng không phải không thèm để ý cô, sao cô có thể tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt anh nữa, tổn thương anh, sao cô có thể dễ chịu?
Ưng Tư Lạc nghiêng đầu qua, dùng thái độ cứng rắn bác bỏ cô."Không cho phép."
"Tại sao? Như vậy chúng ta mới có thể không xảy ra xung đột liên tục nữa." Cô không biết khi nào mình sẽ lại chạm thần kinh mà nói mấy nhàm chán lời nói xúc phạm tới anh.
"Em chưa từng nghe qua ma sát sinh nhiệt sao? Em đã nói muốn ở lại một tháng mà."
Vậy sau một tháng đó thì sao. . ."Vậy sau khi em trở về, sang năm trở lại tìm anh có được hay không?"
"Vì cái gì phải đợi lâu như vậy? Tháng sau anh sẽ đi Đài Loan." Anh ôm lấy của cổ cô, ôm cô lại gần mình.
"Vậy anh đến Đài Loan rồi sẽ tìm em sao?" Hai mắt cô sáng lên.
"Đương nhiên, chúng ta không thể tách ra." Giọng điệu của Ưng Tư Lạc cực kỳ chắc chắn.
"Anh không ghét bỏ em sao? Em có rất nhiều khuyết điểm. . ." Chính bản thân cô thừa nhận.
"Người nào mà không có khuyết điểm, anh sẽ cố gắng để bao dung tất cả, mỗi đôi tình lữ đều phải trải qua thời kì cọ sát rồi hòa hợp, diễn đàn lê quý đôn, không phải sao? Ai mà không ầm ĩ rồi hòa, hòa rồi lại ầm ĩ, cuối cùng mới có thể thông cảm lẫn nhau." Của anh thái độ vô cùng chín chắn.
Cô nghe thấy đã cảm thấy thật hạnh phúc, "Nếu em là vợ chưa cưới của anh, em tuyệt đối sẽ không nỡ chết đi. . ."
"Cô ấy là một cô gái tốt, tất nhiên em cũng vậy. . . Em không cần hoài nghi, tình yêu của anh đối với em tuyệt đối không thua kém cô ấy." Anh xoa xoa đầu của cô, anh có thể bởi vì yêu cô mà xem nhẹ khuyết điểm nhỏ của cô, giống như mới vừa rồi chẳng biết tại sao lại chạy cho anh đuổi, anh cũng thừa nhận rồi.
"Trăm ngàn lần đừng để bụng lời nói vừa rồi của em! Em biết anh rất yêu em, em sẽ không nhắc tới cô ấy, cũng sẽ không nói bậy nữa được không." Cô đề nghị thật cẩn thận.
"Xem như em còn có một chút lương tâm." Anh nắm tay cô lên, một ngụm ăn hết Hamburger còn lại; hai người cười lên, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
"Hiện tại có thể theo anh đi ăn cơm được chưa!" Anh hỏi.
"Có thể." Cô kéo cánh tay của anh, hai người song song đứng lên, rời khỏi cửa khách sạn.
Khi hai người cùng đi qua con đường quen thuộc, cô chợt nghĩ ra một chuyện hỏi anh: "Lễ hội hóa trang ba năm trước. . . Sau khi anh đưa em trở về này khách sạn, rồi chúng ta chia tay ở cửa, anh có quay đầu nhìn em không?"
"Không hề." Ưng Tư Lạc cười nhạt.
"Vì cái gì?" Cô cong đôi môi đáng yêu, ngửa đầu hỏi.
"Bởi vì. . . Anh đã nhớ em thật kỹ, vì sao còn muốn quay đầu nhìn nữa?"
Cô vui mừng hân hoan ôm cánh tay của anh."Kỳ thật hàng năm em đều muốn trở lại Venice tham gia lễ hội hóa trang, em ý nghĩ kỳ lạ, ngóng trông có thể tự mình trở lại sau đố…Không hẹn mà gặp anh."
Anh cười mỉm, lộ ra bí mật chưa bao giờ tiết lộ với ai cho cô."Lễ hội hóa trang hàng năm. . . Anh đều đến khách sạn này. . ."
Miệng nhỏ của cô bĩu lên, mắt to nheo lại, hỏi quanh co: "Anh đến làm gì hả? Với ai?"
"Tự đi một mình, anh chờ ở trong này. . . Xem có phải em trở lại hay không" .
Cô rất kinh ngạc, cảm động đến lòng nở hoa, hạnh phúc dán mặt ở trên cánh tay anh, anh để ý cô như thế, đáy lòng luôn luôn có cô, cô còn cần lời cầu hôn làm gì nữa, như vậy là đủ rồi.
Bọn họ bước chậm đến nhà hàng, cùng nhau ăn cơm thật tốt, có anh ở đây, bất kỳ món ăn gì cũng đều trở nên vô cùng tuyệt vời.
Sau khi ăn no, bọn họ đi thuyền nhỏ về nhà, ôm nhau hóng gió đêm, nghe người lái thuyền trên sông du dương hát tình ca, tâm tình rất vui vẻ.
"Thôi. . ." Cô đã biết mình không đúng, cho dù anh tức giận nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể. . . Thôi.
"Ngồi bên cạnh em này." Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ưng Tư Lạc ngồi xuống, cánh tay để ở trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.
Cô liếc anh, bất cứ một cái tư thế nào của anh đều tao nhã có cá tính như thế, khiến cô thật mê muội.
"Hay là em trở về Đài Loan sớm một chút thì tốt hơn." Cô đã hối lỗi, anh cũng không phải không thèm để ý cô, sao cô có thể tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt anh nữa, tổn thương anh, sao cô có thể dễ chịu?
Ưng Tư Lạc nghiêng đầu qua, dùng thái độ cứng rắn bác bỏ cô."Không cho phép."
"Tại sao? Như vậy chúng ta mới có thể không xảy ra xung đột liên tục nữa." Cô không biết khi nào mình sẽ lại chạm thần kinh mà nói mấy nhàm chán lời nói xúc phạm tới anh.
"Em chưa từng nghe qua ma sát sinh nhiệt sao? Em đã nói muốn ở lại một tháng mà."
Vậy sau một tháng đó thì sao. . ."Vậy sau khi em trở về, sang năm trở lại tìm anh có được hay không?"
"Vì cái gì phải đợi lâu như vậy? Tháng sau anh sẽ đi Đài Loan." Anh ôm lấy của cổ cô, ôm cô lại gần mình.
"Vậy anh đến Đài Loan rồi sẽ tìm em sao?" Hai mắt cô sáng lên.
"Đương nhiên, chúng ta không thể tách ra." Giọng điệu của Ưng Tư Lạc cực kỳ chắc chắn.
"Anh không ghét bỏ em sao? Em có rất nhiều khuyết điểm. . ." Chính bản thân cô thừa nhận.
"Người nào mà không có khuyết điểm, anh sẽ cố gắng để bao dung tất cả, mỗi đôi tình lữ đều phải trải qua thời kì cọ sát rồi hòa hợp, diễn đàn lê quý đôn, không phải sao? Ai mà không ầm ĩ rồi hòa, hòa rồi lại ầm ĩ, cuối cùng mới có thể thông cảm lẫn nhau." Của anh thái độ vô cùng chín chắn.
Cô nghe thấy đã cảm thấy thật hạnh phúc, "Nếu em là vợ chưa cưới của anh, em tuyệt đối sẽ không nỡ chết đi. . ."
"Cô ấy là một cô gái tốt, tất nhiên em cũng vậy. . . Em không cần hoài nghi, tình yêu của anh đối với em tuyệt đối không thua kém cô ấy." Anh xoa xoa đầu của cô, anh có thể bởi vì yêu cô mà xem nhẹ khuyết điểm nhỏ của cô, giống như mới vừa rồi chẳng biết tại sao lại chạy cho anh đuổi, anh cũng thừa nhận rồi.
"Trăm ngàn lần đừng để bụng lời nói vừa rồi của em! Em biết anh rất yêu em, em sẽ không nhắc tới cô ấy, cũng sẽ không nói bậy nữa được không." Cô đề nghị thật cẩn thận.
"Xem như em còn có một chút lương tâm." Anh nắm tay cô lên, một ngụm ăn hết Hamburger còn lại; hai người cười lên, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
"Hiện tại có thể theo anh đi ăn cơm được chưa!" Anh hỏi.
"Có thể." Cô kéo cánh tay của anh, hai người song song đứng lên, rời khỏi cửa khách sạn.
Khi hai người cùng đi qua con đường quen thuộc, cô chợt nghĩ ra một chuyện hỏi anh: "Lễ hội hóa trang ba năm trước. . . Sau khi anh đưa em trở về này khách sạn, rồi chúng ta chia tay ở cửa, anh có quay đầu nhìn em không?"
"Không hề." Ưng Tư Lạc cười nhạt.
"Vì cái gì?" Cô cong đôi môi đáng yêu, ngửa đầu hỏi.
"Bởi vì. . . Anh đã nhớ em thật kỹ, vì sao còn muốn quay đầu nhìn nữa?"
Cô vui mừng hân hoan ôm cánh tay của anh."Kỳ thật hàng năm em đều muốn trở lại Venice tham gia lễ hội hóa trang, em ý nghĩ kỳ lạ, ngóng trông có thể tự mình trở lại sau đố…Không hẹn mà gặp anh."
Anh cười mỉm, lộ ra bí mật chưa bao giờ tiết lộ với ai cho cô."Lễ hội hóa trang hàng năm. . . Anh đều đến khách sạn này. . ."
Miệng nhỏ của cô bĩu lên, mắt to nheo lại, hỏi quanh co: "Anh đến làm gì hả? Với ai?"
"Tự đi một mình, anh chờ ở trong này. . . Xem có phải em trở lại hay không" .
Cô rất kinh ngạc, cảm động đến lòng nở hoa, hạnh phúc dán mặt ở trên cánh tay anh, anh để ý cô như thế, đáy lòng luôn luôn có cô, cô còn cần lời cầu hôn làm gì nữa, như vậy là đủ rồi.
Bọn họ bước chậm đến nhà hàng, cùng nhau ăn cơm thật tốt, có anh ở đây, bất kỳ món ăn gì cũng đều trở nên vô cùng tuyệt vời.
Sau khi ăn no, bọn họ đi thuyền nhỏ về nhà, ôm nhau hóng gió đêm, nghe người lái thuyền trên sông du dương hát tình ca, tâm tình rất vui vẻ.
Tác giả :
Mễ Kỳ