Hắc Bá Tước Vui Vẻ
Chương 5-4
"Hôn tạm biệt em đi! Em phải về nhà." Thứ nên nói thì không nói ra miệng, không nên nói lại nói mạnh mẽ, đônthật là không quản được cái miệng nhỏ của mình, nói không chừng sau một khắc cô sẽ khống chế không được mở miệng bằng lòng đi Venice với anh...
"Anh tiễn em." Anh ôm cô thật chặt.
"Không muốn." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể khẽ run, chỗ sâu trong cặp mắt đen như đá quý kia của anh, toát ra lưu luyến với cô, giống như muốn nói cô mà đi, anh cũng chẳng còn lại gì nữa.
Cô hận mình thật tàn nhẫn, cô cần gì để anh ở lại đây một mình trong căn phòng tổng thống vắng ngắt này?
"Nói cho anh biết làm sao tìm được chỗ em ở, đừng để cho anh không tìm được em nữa." đônLời nói của anh gõ vào trái tim nhỏ bé nhạy cảm của cô, trìu mến trong lòng đối với anh đã vượt qua phạm vi lý trí.
"Anh tuyệt đối sẽ tìm được em, nhà em ở khu phía đông, em có thể viết xuống địa chỉ, và số điện thoại cho anh, lúc anh nhớ em, vĩnh viễn đều có thể tìm được em?" Cô rất nhanh lật túi túi tìm giấy ghi chép với bút, xoay người muốn đi tìm cái bàn để viết chữ...
Anh kéo cô. "Viết ở chỗ này là được rồi." Ưng Tư Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Cô nhìn theo lồng ngực to lớn của anh, ngượng ngùng cười một tiếng."Được rồi!"
Cô liền lấy bộ ngực của anh làm cái bàn, từng chữ từng chữ lưu lại "đầu mối" tìm mình cho anh.
"Anh có thể đi tìm em bất cứ lúc nào sao?" Anh cầm tờ giấy, nhìn địa chỉ của cô.
"Mặc dù có thể tìm được em, nhưng cũng phải hẹn trước thời gian với em, bình thường em rất bận rộn." Cô khôi hài nói.
"Bảng hiệu thật lớn."
Cô cười một tiếng; anh lấy kẹp danh thiếp trong túi ra, cẩn thận để địa chỉ của cô và danh thiếp riêng của anh vào cùng một chỗ, đôncũng rút ra ra danh thiếp của mình, cầm bút trên tay cô viết địa chỉ nhà mình cùng số điện thoại di động ở phía sau, kẹp chung với bút trả về trong tay cô.
Cô cũng coi thông tin cá nhân của anh là vật quý nhất, cất kỹ ở túi nhỏ trong túi xách.
"Có người theo đuổi em sao? Gần đây." Anh hỏi.
"Cái gì gần đây, là vẫn luôn có." Trong công ty nam đồng nghiệp chưa lập gia đình có ý tứ với cô, tặng hoa, đưa thẻ là chuyện thường xảy ra.
Sắc mặt của anh chợt nặng nề, đây vốn là chuyện anh coi thường lại tồn tại, "Thì ra là anh có đối thủ!"
"Anh... Cũng có người theo đuổi." Cô cười.
"Anh chỉ muốn em mà thôi." Đôi mắt sáng ngời của anh ngược lại ảm đạm xuống, trong đó cay đắng thăng trầm không ai có thể biết.
Tề Vân Vân buông dây đeo túi đang nắm chặt ra, bị giọng nói khẳng định của anh đả động, cô không nghĩ tới anh lại muốn lấy mình như vậy, cô thật sự có cái gì đặc biệt sao, vì sao chính mình cũng không biết?
"Vì... Cái gì?" Cô nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của anh, thật muốn dịu dàng trấn an anh.
Anh cầm chặt tay cô, kéo cô lại gần, ôm cô, dùng tiếng nói rất nhỏ rất trầm nói: "Trước lúc chúng ta gặp nhau ngày đó, anh vẫn luôn đắm chìm ở trong thống khổ mất đi vợ chưa cưới, em gái anh vì vậy cho nên mới giở trò đùa dai với em, dẫn dụ em đến nhà anh, đôn cũng không hẳn là bởi vì anh không có bạn nhảy, mà là... Anh không thể thoát khỏi bóng ma đau đớn vì mất đi người yêu, cô ấy không muốn thấy anh thống khổ tiếp nữa, mới làm như vậy... Không nghĩ tới em lại nói ra yêu cầu tuyệt vời như vậy, muốn anh hôn em, kia nụ hôn khiến anh giống như là phá tan tấm màn ra... Em kéo anh từ trong biển khổ trở về thực tế, anh bắt đầu có cuộc sống xã giao bình thường, từng cùng một số cô gái lui tới, nhưng là anh phát hiện, các cô ấy cũng không phải là người anh muốn tìm, ở trên người họ, anh không tìm được phần cảm giác đặc biệt giống như em kia..."
Trái tim bị treo trên cao của Tề Vân Vân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nếu là ban đầu cô biết có biến cố lớn như vậy xảy ra đối với anh, cô tuyệt đối sẽ không ép anh làm như vậy, không nghĩ tới cô nhưng lại thành thuốc giải đau khổ của anh.
"Đây chính là nguyên nhân anh nói em có ma lực..."
"Vô luận là một tháng, một năm, hai năm... Anh cũng bằng lòng chờ em, xin em cho anh một cơ hội được yêu em." Anh thành tâm thành ý yêu cầu.
Ngực cô siết lại thở không thông, luồng nhiệt mạnh mẽ vọt lên hai mắt, nếu cô sớm biết anh thích cô như vậy, đôn lúc ấy cũng không trở về Đài Loan, thật may là cô không có mở miệng từ chối anh! Hôm nay càng không thể nào nói không với anh nữa, lại càng không muốn để anh cô đơn một mình nữa...
"Anh tiễn em." Anh ôm cô thật chặt.
"Không muốn." Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể khẽ run, chỗ sâu trong cặp mắt đen như đá quý kia của anh, toát ra lưu luyến với cô, giống như muốn nói cô mà đi, anh cũng chẳng còn lại gì nữa.
Cô hận mình thật tàn nhẫn, cô cần gì để anh ở lại đây một mình trong căn phòng tổng thống vắng ngắt này?
"Nói cho anh biết làm sao tìm được chỗ em ở, đừng để cho anh không tìm được em nữa." đônLời nói của anh gõ vào trái tim nhỏ bé nhạy cảm của cô, trìu mến trong lòng đối với anh đã vượt qua phạm vi lý trí.
"Anh tuyệt đối sẽ tìm được em, nhà em ở khu phía đông, em có thể viết xuống địa chỉ, và số điện thoại cho anh, lúc anh nhớ em, vĩnh viễn đều có thể tìm được em?" Cô rất nhanh lật túi túi tìm giấy ghi chép với bút, xoay người muốn đi tìm cái bàn để viết chữ...
Anh kéo cô. "Viết ở chỗ này là được rồi." Ưng Tư Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Cô nhìn theo lồng ngực to lớn của anh, ngượng ngùng cười một tiếng."Được rồi!"
Cô liền lấy bộ ngực của anh làm cái bàn, từng chữ từng chữ lưu lại "đầu mối" tìm mình cho anh.
"Anh có thể đi tìm em bất cứ lúc nào sao?" Anh cầm tờ giấy, nhìn địa chỉ của cô.
"Mặc dù có thể tìm được em, nhưng cũng phải hẹn trước thời gian với em, bình thường em rất bận rộn." Cô khôi hài nói.
"Bảng hiệu thật lớn."
Cô cười một tiếng; anh lấy kẹp danh thiếp trong túi ra, cẩn thận để địa chỉ của cô và danh thiếp riêng của anh vào cùng một chỗ, đôncũng rút ra ra danh thiếp của mình, cầm bút trên tay cô viết địa chỉ nhà mình cùng số điện thoại di động ở phía sau, kẹp chung với bút trả về trong tay cô.
Cô cũng coi thông tin cá nhân của anh là vật quý nhất, cất kỹ ở túi nhỏ trong túi xách.
"Có người theo đuổi em sao? Gần đây." Anh hỏi.
"Cái gì gần đây, là vẫn luôn có." Trong công ty nam đồng nghiệp chưa lập gia đình có ý tứ với cô, tặng hoa, đưa thẻ là chuyện thường xảy ra.
Sắc mặt của anh chợt nặng nề, đây vốn là chuyện anh coi thường lại tồn tại, "Thì ra là anh có đối thủ!"
"Anh... Cũng có người theo đuổi." Cô cười.
"Anh chỉ muốn em mà thôi." Đôi mắt sáng ngời của anh ngược lại ảm đạm xuống, trong đó cay đắng thăng trầm không ai có thể biết.
Tề Vân Vân buông dây đeo túi đang nắm chặt ra, bị giọng nói khẳng định của anh đả động, cô không nghĩ tới anh lại muốn lấy mình như vậy, cô thật sự có cái gì đặc biệt sao, vì sao chính mình cũng không biết?
"Vì... Cái gì?" Cô nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của anh, thật muốn dịu dàng trấn an anh.
Anh cầm chặt tay cô, kéo cô lại gần, ôm cô, dùng tiếng nói rất nhỏ rất trầm nói: "Trước lúc chúng ta gặp nhau ngày đó, anh vẫn luôn đắm chìm ở trong thống khổ mất đi vợ chưa cưới, em gái anh vì vậy cho nên mới giở trò đùa dai với em, dẫn dụ em đến nhà anh, đôn cũng không hẳn là bởi vì anh không có bạn nhảy, mà là... Anh không thể thoát khỏi bóng ma đau đớn vì mất đi người yêu, cô ấy không muốn thấy anh thống khổ tiếp nữa, mới làm như vậy... Không nghĩ tới em lại nói ra yêu cầu tuyệt vời như vậy, muốn anh hôn em, kia nụ hôn khiến anh giống như là phá tan tấm màn ra... Em kéo anh từ trong biển khổ trở về thực tế, anh bắt đầu có cuộc sống xã giao bình thường, từng cùng một số cô gái lui tới, nhưng là anh phát hiện, các cô ấy cũng không phải là người anh muốn tìm, ở trên người họ, anh không tìm được phần cảm giác đặc biệt giống như em kia..."
Trái tim bị treo trên cao của Tề Vân Vân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nếu là ban đầu cô biết có biến cố lớn như vậy xảy ra đối với anh, cô tuyệt đối sẽ không ép anh làm như vậy, không nghĩ tới cô nhưng lại thành thuốc giải đau khổ của anh.
"Đây chính là nguyên nhân anh nói em có ma lực..."
"Vô luận là một tháng, một năm, hai năm... Anh cũng bằng lòng chờ em, xin em cho anh một cơ hội được yêu em." Anh thành tâm thành ý yêu cầu.
Ngực cô siết lại thở không thông, luồng nhiệt mạnh mẽ vọt lên hai mắt, nếu cô sớm biết anh thích cô như vậy, đôn lúc ấy cũng không trở về Đài Loan, thật may là cô không có mở miệng từ chối anh! Hôm nay càng không thể nào nói không với anh nữa, lại càng không muốn để anh cô đơn một mình nữa...
Tác giả :
Mễ Kỳ