Hạ Tuyền Sống Lại
Chương 10
Lúc chạng vạng, bởi tạm thời không phương tiện gì tới chỗ hắn, Hạ Tuyền sau khi đúng giờ tan sở, liền đi tới chỗ Trần Vạn Văn nói, trên đường còn liên tiếp nhận được điện khẩn thúc dọc từ đối phương.
Vì vậy, lòng hiếu kỳ chẳng hề dồi dào của Hạ Tuyền bị gợi lên, đến tột cùng là chuyện gì mới khiến cho người anh em này của hắn gấp gáp như vậy?
Đến mới biết, hóa ra là một quán bar, nhìn cái loại trang hoành cực kỳ xa hoa này, thằng nhóc kia tại sao lại tới chỗ này? Không phải là chọc vào chuyện gì chứ.
Hạ Tuyền bước chân nhanh hơn đi vào bên trong, không nghĩ tới trang trí bên trong ngược lại đơn giản đến thú vị, cái gì mà… điệu thấp xa xỉ có nội hàm, chính là hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài.
Là vẻ đẹp tương phản trong truyền thuyết?
Hắn nhìn xung quanh một phen, người trong quán bar cũng không coi là nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Vạn Văn, lúc lấy điện thoại di động ra đang định gọi, thì nghe thấy có người đè họng kêu tên của hắn.
Nhìn theo tiếng kêu, trong một góc nhỏ, Trần Vạn Văn đang dùng sức ngoắc tay với hắn, đôi mắt cẩn thận nhìn loạn xung quanh, một bộ sợ bị người ta nhìn đến.
Tên ngu ngốc này.
“Cậu đây là đang làm gì thế?"
“Xuỵt, cậu nhìn." Trần Vạn Văn cẩn thận từng li từng tí chỉ về một bên.
Hạ Tuyền thuận theo phương hướng nhìn sang, một cô gái tư thế quyến rũ ngồi ở trước quầy bar, tay cầm chén rượu, tư thế rất tao nhã lại ghẹo người, không cần nhìn nhiều cũng biết là thường xuyên ra ngoài chơi bời.
“Cậu coi trọng cô ta?" Hạ Tuyền có phần không quá tán đồng mà cau mày.
“Cô ấy là người mới vừa vào công ty không lâu, rất có khí chất, chính là loại làm cho người khác cảm giác rất tinh khiết kia, ông đây đối với cô ấy nhất kiến chung tình rồi, ai biết trời vừa tối là cô ấy cho ông xem một màn đại biến thân chứ." Trần Vạn Văn thất vọng cực độ sau khi rầm rì nói xong liền nằm úp sấp ở một bên giả khóc.
Về phần tại sao nói là giả, Hạ Tuyền còn không biết tính tình nước ti*u của cậu ta sao, thật tổn thương, hàng này sẽ không nháo loạn thế chứ.
“Cậu tìm tớ chỉ vì nói chuyện này?" Hắn không hề hứng thú với cái này, “Sau đó thì sao? Cậu muốn làm gì, vẫn sợ bị người phát hiện như thế, hay muốn làm chuyện xấu?"
Trần Vạn Văn rất vô lại mà nằm nhoài trên người Hạ Tuyền, khó có thể tin nói, “Làm sao có khả năng, tớ đây là một công dân tốt, cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, nhóc tiểu Tuyền, anh đây thất tình, anh muốn mua say.".
Hạ Tuyền giật giật vai, không bỏ rơi, “Mua đi, không ai ngăn cậu, tớ phải về."
“Hức hức hức ~~~ Nhóc tiểu Tuyền thật tuyệt tình mà ~~~~~ “
Hiện tại sao không sợ bị phát hiện nữa? Hạ Tuyền cảm thấy hắn hoàn toàn không hiểu nổi đường về não người này cấu tạo như thế nào? Đoán qua, nhất định là có đoạn cong queo uốn lượn.
Hạ Tuyền rất bất đắc dĩ, đối với hắn mà nói, nhìn cái người mua say một chén là gục này, đừng nghịch có được không? Cậu ở nhà tùy tiện lấy một bình rượu trắng. Ờm, không cần một bình, ngay cả một chén nhỏ cũng có thể đạt đến tác dụng say, lại đến quán bar mua say…
Hắn chỉ muốn cười ha ha.
“Bất quá trước đó, cậu bây giờ ra sao?" Trần Vạn Văn đột nhiên nhảy đề tài một cái.
Hạ Tuyền nhíu mày, “Rất tốt."
“Thế nào, tớ nói không sai đi, ông chủ là một cấp trên tốt hả, anh ta một tháng đưa cậu bao nhiêu tiền lương?"
Hạ Tuyền duỗi ra mấy đầu ngón tay giá giá.
Trần Vạn Văn không tin được trợn tròn đôi mắt nhỏ: “Nhiều vậy? Thậm chí sắp đuổi kịp tớ."
Hạ Tuyền nhún nhún vai, “Người tài giỏi giống tớ, ông chủ người ta còn vội vàng mời kìa."
“Trời cao vì sao không công bằng với tớ như thế chứ, tớ muốn mua say ~~~" Trần Vạn Văn trong nháy mắt khôi phục về tình trạng mấy chục giây trước.
Hạ Tuyền liếc mắt thấy ánh mắt ai oán của đối phương, trên trán hằn lên gân xanh, thật sự không muốn thừa nhận hàng này là người anh em hắn chơi cùng từ nhỏ đến lớn.
Cái loại này là hoàn toàn thích đùa giỡn, hay IQ EQ đều là số âm đây.
Lúc này La Thụ Hâm vừa mới tắm xong đi ra, đối mặt với một bàn thức ăn, hoàn toàn không thấy ngon miệng, nhìn điện thoại di động nằm yên tĩnh, nếu không, gửi tin nhắn hỏi một chút xem. Dù sao bọn họ đã ở cùng một chỗ, quan tâm tới bạn cùng phòng một chút, cũng là nên.
Cầm điện thoại di động lên mở ra, số liên lạc xếp ở vị thứ nhất trong đó chính là Hạ Tuyền, mỗi lần nhìn thấy cái tên này, tâm lý liền nhu hòa lại.
Do dự mãi, rốt cục lấy dũng khí gõ một tin nhắn ngắn.
—— Tiểu Tuyền, tôi vừa mới tắm xong, cậu đang làm gì đó? O(∩_∩)O Suy nghĩ một chút, như vậy hình như không tốt lắm? Vì vậy, sau nửa giờ gõ đi gõ lại, liền biến thành như sau.
—— Lúc nào thì trở về luyện khiêu vũ?
“Trần Vạn Văn?"
Trần Vạn Văn và Hạ Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đứng sau lưng bọn họ, một thân mặc đồng phục, trong tay còn cầm cặp làm việc, sau khi xác định mình không nhận lầm người thì tự mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Phương Mẫn? Người này Hạ Tuyền nhận ra, hơn nữa còn rất quen, là một cô gái mạnh mẽ rất lợi hại, học luật pháp, gần như lần nào cũng đứng thứ nhất toàn hệ, là niềm kiêu ngọa của học viện, con cưng của giáo viên, nhưng mà Trần Vạn Văn cùng cô, lại vô cùng không hợp.
Chiếc bàn hình tròn, không lớn, có ba cái ghế, Hạ Tuyền cùng Trần Vạn Văn ngồi ở một bên, Phương Mẫn một cách tự nhiên an vị tại chỗ đối diện Trần Vạn Văn.
“Này, ai cho cô đang ngồi."
“Đây không phải là Hạ Tuyền sao? Đã lâu không gặp." Phương Mẫn không nhìn Trần Vạn Văn một thân đâm chọc, quay sang nói chuyện với Hạ Tuyền.
“Này, tôi đang nói với cô đấy."
“Đã lâu không gặp, gần đây thế nào, có vẻ rất bận rộn à." Hạ Tuyền giống Phương Mẫn không phản ứng với Trần Vạn Văn.
Trần Vạn Văn: “…"
“Đúng thế, luật sư chính là vậy, dùng não quá độ, đoản mệnh. Tôi đây là vừa mới nói chuyện xong đi ra nhìn thấy các cậu." Phương Mẫn trả lời sâu xa, sau đó đột nhiên nói, “Lại nói, cậu và người phụ nữ kia chia tay rồi?"
“… Mạc Nhã Lệ? Đã sớm chia tay. Làm sao cậu biết?"
“Chuyện hư hỏng hồi trước của hai người đều lan truyền trong nhóm bạn bè, hiện tại đoán chừng đã truyền khắp đại giang nam bắc. Ả đàn bà kia nói là cô ta bỏ cậu trước, nói cậu không có tiền đồ, ở cùng cậu không có tương lai. Tôi có chút không tin, cô ta mới là đồ dây leo, tìm tới cậu đại thụ phong nhã hào hoa này, còn có thể đá cậu? Thật sự có chút hiếu kì rốt cuộc là cậu đá cô ta hay cô ta đá cậu."
Hạ Tuyền không sao cả nói: “Chia tay đều đã chia rồi, ai đá ai trước có gì khác nhau sao?"
“Sao lại không khác nhau, việc đó quan hệ đến mặt mũi ông đây! Nếu nói bị một cô gái đá, quá mất mặt!" Trần Vạn Văn yên tĩnh trong chốc lát ở một bên rốt cuộc cảm thấy bản thân có đất dụng võ, đối với Hạ Tuyền chỉ hận rèn sắt không thành thép thuyết giáo, “Hơn nữa mấy ngày trước tớ còn nhìn thấy cô ta thậm chí sắp nhào lên người một người đàn ông ngay trên được, cười đến như hoa, thật buồn nôn chết mất."
“Hạ Tuyền, đừng nói chị không đứng ở bên cậu, chỉ cần cậu mở miệng, chị đây tuyệt đối có thể giúp đưa cô ta vào đường chết." Phương Mẫn nhìn thái độ này của hắn, liền biết chắc là người phụ nữ kia tại nói hưu nói vượn.
Hạ Tuyền cười cười, vỗ vỗ vai hai người: “Được, đừng nói tới cô ta, người này là trước đây coi như tôi nhìn không rõ."
Phương Mẫn nghe hắn nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vốn rất thưởng thức Hạ Tuyền, lúc trước lựa chọn cùng một chỗ với ả đàn bà kia, cô đã cảm thấy việc này hoàn toàn chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đương nhiên, đóa hoa kia là Hạ Tuyền, còn ả đàn bà, hiển nhiên chính là bãi phân trâu hôi vang trời.
Hạ Tuyền cùng Phương Mẫn lại lục tục uống mấy ly, mới tạm biệt nhau ra về, Trần Vạn Văn cũng không mua say thành công, lúc cậu ta vừa bắt đầu nâng ly rượu lên, thì bị Phương Mẫn đoạt mất.
“Cô làm gì?"
“Người một chén đã gục không tư cách uống rượu."
Trần Vạn Văn thẹn quá hóa giận: “Mắc mớ gì tới cô hả."
“Sao lại không liên quan, cậu say rồi còn phải đưa cậu về, không biết thời gian của chị đây rất quý giá sao?" Phương Mẫn theo lẽ tất nhiên trả lời.
Trần Vạn Văn liếc nhìn Hạ Tuyền, nhướn cao lông mày: “Ai cần cô giúp."
“Bác bỏ, Hạ Tuyền người ta còn phải đi làm, cậu không ngại làm phiền người ta, nhưng tôi không nỡ nhìn cậu phiền nhiễu người ta."
“…"
Rất hiển nhiên, nói đạo lý với phụ nữ không thông được, nói đạo lý với một người phụ nữ là luật sư lại càng vô cùng không có lý trí.
Trần Vạn Văn VS Phương Mẫn lần thứ n, tiếp tục hoàn toàn thất bại.
Một giờ trôi qua, điện thoại di động vẫn im lặng, La Thụ Hâm lấy ra nhìn nhiều lần, xác nhận có phải là hết pin, hết tiền điện thoại.
Sợ là Tiểu Tuyền không thấy? Hoặc là chưa xem được? Hay giả sử điện thoại cậu ấy hết pin? Hoặc là nói cậu ấy…
Không muốn trả lời?
La Thụ Hâm đứng ngồi không yên, bỏ chiếc điện thoại di động nho nhỏ ra giữa bàn trà, không yên lòng đọc tạp chí, lại giương mắt nhìn nó —— vẫn như trước im lặng không một tiếng động.
Đầu óc lại như lơ lửng giữa trời, không trên không dưới, quay đầu nhìn thấy một bàn cơm nước không người hỏi thăm đã sớm lạnh, La Thụ Hâm che hai mắt lại, khẽ cười khổ.
Đã sớm được báo đêm nay người nọ không về, chỉ là cứ suy nghĩ nhỡ như cậu ấy trở về thì sao. Suy nghĩ của anh lơ lửng không cố định, thần kinh phảng phất như từng cái nát vụn.
Tới lúc định xem thời gian Hạ Tuyền mới phát hiện điện thoại hết pin, thả lại điện thoại vào trong túi, sau đó dùng chìa khóa riêng mở cửa đi vào.
“Tạch!"
Ánh đèn bật lên, La Thụ Hâm chợt đứng lên từ trên sofa, khiến một quyển tạp chí cùng một cái gối rơi xuống.
“Giám đốc, còn chưa ngủ sao?" Hạ Tuyền quét mắt tới trên văn kiện bàn trà, không bật đèn xem văn kiện?
“Ừm, ngủ ngay đây." La Thụ Hâm cúi đầu khép khép lại áo tắm trên người.
“Nghỉ sớm một chút." Hạ Tuyền đáp một tiếng, rồi đi về phía căn phòng.
Do dự mãi, rốt cục mở miệng gọi Hạ Tuyền cầm quần áo chuẩn bị tắm lại, “Tiểu Tuyền điện thoại cậu có phải hết pin rồi không."
“Ừ, đúng vậy, lúc về tới cửa mới phát hiện." Hạ Tuyền đứng lại, phát hiện đối phương không có gì muốn nói thì tiếp tục đi tắm.
“…" Thật may, chỉ là hết pin, thật sự là một tin tốt, La Thụ Hâm an lòng, không làm gì nữa, chỉ thu dọn văn kiện trên bàn trà một chút rồi về phòng của mình, anh cần không gian để điều tiết lại tình hình bản thân.
Hạ Tuyền sống lại – Chương 11
Vì vậy, lòng hiếu kỳ chẳng hề dồi dào của Hạ Tuyền bị gợi lên, đến tột cùng là chuyện gì mới khiến cho người anh em này của hắn gấp gáp như vậy?
Đến mới biết, hóa ra là một quán bar, nhìn cái loại trang hoành cực kỳ xa hoa này, thằng nhóc kia tại sao lại tới chỗ này? Không phải là chọc vào chuyện gì chứ.
Hạ Tuyền bước chân nhanh hơn đi vào bên trong, không nghĩ tới trang trí bên trong ngược lại đơn giản đến thú vị, cái gì mà… điệu thấp xa xỉ có nội hàm, chính là hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài.
Là vẻ đẹp tương phản trong truyền thuyết?
Hắn nhìn xung quanh một phen, người trong quán bar cũng không coi là nhiều, nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Vạn Văn, lúc lấy điện thoại di động ra đang định gọi, thì nghe thấy có người đè họng kêu tên của hắn.
Nhìn theo tiếng kêu, trong một góc nhỏ, Trần Vạn Văn đang dùng sức ngoắc tay với hắn, đôi mắt cẩn thận nhìn loạn xung quanh, một bộ sợ bị người ta nhìn đến.
Tên ngu ngốc này.
“Cậu đây là đang làm gì thế?"
“Xuỵt, cậu nhìn." Trần Vạn Văn cẩn thận từng li từng tí chỉ về một bên.
Hạ Tuyền thuận theo phương hướng nhìn sang, một cô gái tư thế quyến rũ ngồi ở trước quầy bar, tay cầm chén rượu, tư thế rất tao nhã lại ghẹo người, không cần nhìn nhiều cũng biết là thường xuyên ra ngoài chơi bời.
“Cậu coi trọng cô ta?" Hạ Tuyền có phần không quá tán đồng mà cau mày.
“Cô ấy là người mới vừa vào công ty không lâu, rất có khí chất, chính là loại làm cho người khác cảm giác rất tinh khiết kia, ông đây đối với cô ấy nhất kiến chung tình rồi, ai biết trời vừa tối là cô ấy cho ông xem một màn đại biến thân chứ." Trần Vạn Văn thất vọng cực độ sau khi rầm rì nói xong liền nằm úp sấp ở một bên giả khóc.
Về phần tại sao nói là giả, Hạ Tuyền còn không biết tính tình nước ti*u của cậu ta sao, thật tổn thương, hàng này sẽ không nháo loạn thế chứ.
“Cậu tìm tớ chỉ vì nói chuyện này?" Hắn không hề hứng thú với cái này, “Sau đó thì sao? Cậu muốn làm gì, vẫn sợ bị người phát hiện như thế, hay muốn làm chuyện xấu?"
Trần Vạn Văn rất vô lại mà nằm nhoài trên người Hạ Tuyền, khó có thể tin nói, “Làm sao có khả năng, tớ đây là một công dân tốt, cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, nhóc tiểu Tuyền, anh đây thất tình, anh muốn mua say.".
Hạ Tuyền giật giật vai, không bỏ rơi, “Mua đi, không ai ngăn cậu, tớ phải về."
“Hức hức hức ~~~ Nhóc tiểu Tuyền thật tuyệt tình mà ~~~~~ “
Hiện tại sao không sợ bị phát hiện nữa? Hạ Tuyền cảm thấy hắn hoàn toàn không hiểu nổi đường về não người này cấu tạo như thế nào? Đoán qua, nhất định là có đoạn cong queo uốn lượn.
Hạ Tuyền rất bất đắc dĩ, đối với hắn mà nói, nhìn cái người mua say một chén là gục này, đừng nghịch có được không? Cậu ở nhà tùy tiện lấy một bình rượu trắng. Ờm, không cần một bình, ngay cả một chén nhỏ cũng có thể đạt đến tác dụng say, lại đến quán bar mua say…
Hắn chỉ muốn cười ha ha.
“Bất quá trước đó, cậu bây giờ ra sao?" Trần Vạn Văn đột nhiên nhảy đề tài một cái.
Hạ Tuyền nhíu mày, “Rất tốt."
“Thế nào, tớ nói không sai đi, ông chủ là một cấp trên tốt hả, anh ta một tháng đưa cậu bao nhiêu tiền lương?"
Hạ Tuyền duỗi ra mấy đầu ngón tay giá giá.
Trần Vạn Văn không tin được trợn tròn đôi mắt nhỏ: “Nhiều vậy? Thậm chí sắp đuổi kịp tớ."
Hạ Tuyền nhún nhún vai, “Người tài giỏi giống tớ, ông chủ người ta còn vội vàng mời kìa."
“Trời cao vì sao không công bằng với tớ như thế chứ, tớ muốn mua say ~~~" Trần Vạn Văn trong nháy mắt khôi phục về tình trạng mấy chục giây trước.
Hạ Tuyền liếc mắt thấy ánh mắt ai oán của đối phương, trên trán hằn lên gân xanh, thật sự không muốn thừa nhận hàng này là người anh em hắn chơi cùng từ nhỏ đến lớn.
Cái loại này là hoàn toàn thích đùa giỡn, hay IQ EQ đều là số âm đây.
Lúc này La Thụ Hâm vừa mới tắm xong đi ra, đối mặt với một bàn thức ăn, hoàn toàn không thấy ngon miệng, nhìn điện thoại di động nằm yên tĩnh, nếu không, gửi tin nhắn hỏi một chút xem. Dù sao bọn họ đã ở cùng một chỗ, quan tâm tới bạn cùng phòng một chút, cũng là nên.
Cầm điện thoại di động lên mở ra, số liên lạc xếp ở vị thứ nhất trong đó chính là Hạ Tuyền, mỗi lần nhìn thấy cái tên này, tâm lý liền nhu hòa lại.
Do dự mãi, rốt cục lấy dũng khí gõ một tin nhắn ngắn.
—— Tiểu Tuyền, tôi vừa mới tắm xong, cậu đang làm gì đó? O(∩_∩)O Suy nghĩ một chút, như vậy hình như không tốt lắm? Vì vậy, sau nửa giờ gõ đi gõ lại, liền biến thành như sau.
—— Lúc nào thì trở về luyện khiêu vũ?
“Trần Vạn Văn?"
Trần Vạn Văn và Hạ Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đứng sau lưng bọn họ, một thân mặc đồng phục, trong tay còn cầm cặp làm việc, sau khi xác định mình không nhận lầm người thì tự mình ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Phương Mẫn? Người này Hạ Tuyền nhận ra, hơn nữa còn rất quen, là một cô gái mạnh mẽ rất lợi hại, học luật pháp, gần như lần nào cũng đứng thứ nhất toàn hệ, là niềm kiêu ngọa của học viện, con cưng của giáo viên, nhưng mà Trần Vạn Văn cùng cô, lại vô cùng không hợp.
Chiếc bàn hình tròn, không lớn, có ba cái ghế, Hạ Tuyền cùng Trần Vạn Văn ngồi ở một bên, Phương Mẫn một cách tự nhiên an vị tại chỗ đối diện Trần Vạn Văn.
“Này, ai cho cô đang ngồi."
“Đây không phải là Hạ Tuyền sao? Đã lâu không gặp." Phương Mẫn không nhìn Trần Vạn Văn một thân đâm chọc, quay sang nói chuyện với Hạ Tuyền.
“Này, tôi đang nói với cô đấy."
“Đã lâu không gặp, gần đây thế nào, có vẻ rất bận rộn à." Hạ Tuyền giống Phương Mẫn không phản ứng với Trần Vạn Văn.
Trần Vạn Văn: “…"
“Đúng thế, luật sư chính là vậy, dùng não quá độ, đoản mệnh. Tôi đây là vừa mới nói chuyện xong đi ra nhìn thấy các cậu." Phương Mẫn trả lời sâu xa, sau đó đột nhiên nói, “Lại nói, cậu và người phụ nữ kia chia tay rồi?"
“… Mạc Nhã Lệ? Đã sớm chia tay. Làm sao cậu biết?"
“Chuyện hư hỏng hồi trước của hai người đều lan truyền trong nhóm bạn bè, hiện tại đoán chừng đã truyền khắp đại giang nam bắc. Ả đàn bà kia nói là cô ta bỏ cậu trước, nói cậu không có tiền đồ, ở cùng cậu không có tương lai. Tôi có chút không tin, cô ta mới là đồ dây leo, tìm tới cậu đại thụ phong nhã hào hoa này, còn có thể đá cậu? Thật sự có chút hiếu kì rốt cuộc là cậu đá cô ta hay cô ta đá cậu."
Hạ Tuyền không sao cả nói: “Chia tay đều đã chia rồi, ai đá ai trước có gì khác nhau sao?"
“Sao lại không khác nhau, việc đó quan hệ đến mặt mũi ông đây! Nếu nói bị một cô gái đá, quá mất mặt!" Trần Vạn Văn yên tĩnh trong chốc lát ở một bên rốt cuộc cảm thấy bản thân có đất dụng võ, đối với Hạ Tuyền chỉ hận rèn sắt không thành thép thuyết giáo, “Hơn nữa mấy ngày trước tớ còn nhìn thấy cô ta thậm chí sắp nhào lên người một người đàn ông ngay trên được, cười đến như hoa, thật buồn nôn chết mất."
“Hạ Tuyền, đừng nói chị không đứng ở bên cậu, chỉ cần cậu mở miệng, chị đây tuyệt đối có thể giúp đưa cô ta vào đường chết." Phương Mẫn nhìn thái độ này của hắn, liền biết chắc là người phụ nữ kia tại nói hưu nói vượn.
Hạ Tuyền cười cười, vỗ vỗ vai hai người: “Được, đừng nói tới cô ta, người này là trước đây coi như tôi nhìn không rõ."
Phương Mẫn nghe hắn nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vốn rất thưởng thức Hạ Tuyền, lúc trước lựa chọn cùng một chỗ với ả đàn bà kia, cô đã cảm thấy việc này hoàn toàn chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đương nhiên, đóa hoa kia là Hạ Tuyền, còn ả đàn bà, hiển nhiên chính là bãi phân trâu hôi vang trời.
Hạ Tuyền cùng Phương Mẫn lại lục tục uống mấy ly, mới tạm biệt nhau ra về, Trần Vạn Văn cũng không mua say thành công, lúc cậu ta vừa bắt đầu nâng ly rượu lên, thì bị Phương Mẫn đoạt mất.
“Cô làm gì?"
“Người một chén đã gục không tư cách uống rượu."
Trần Vạn Văn thẹn quá hóa giận: “Mắc mớ gì tới cô hả."
“Sao lại không liên quan, cậu say rồi còn phải đưa cậu về, không biết thời gian của chị đây rất quý giá sao?" Phương Mẫn theo lẽ tất nhiên trả lời.
Trần Vạn Văn liếc nhìn Hạ Tuyền, nhướn cao lông mày: “Ai cần cô giúp."
“Bác bỏ, Hạ Tuyền người ta còn phải đi làm, cậu không ngại làm phiền người ta, nhưng tôi không nỡ nhìn cậu phiền nhiễu người ta."
“…"
Rất hiển nhiên, nói đạo lý với phụ nữ không thông được, nói đạo lý với một người phụ nữ là luật sư lại càng vô cùng không có lý trí.
Trần Vạn Văn VS Phương Mẫn lần thứ n, tiếp tục hoàn toàn thất bại.
Một giờ trôi qua, điện thoại di động vẫn im lặng, La Thụ Hâm lấy ra nhìn nhiều lần, xác nhận có phải là hết pin, hết tiền điện thoại.
Sợ là Tiểu Tuyền không thấy? Hoặc là chưa xem được? Hay giả sử điện thoại cậu ấy hết pin? Hoặc là nói cậu ấy…
Không muốn trả lời?
La Thụ Hâm đứng ngồi không yên, bỏ chiếc điện thoại di động nho nhỏ ra giữa bàn trà, không yên lòng đọc tạp chí, lại giương mắt nhìn nó —— vẫn như trước im lặng không một tiếng động.
Đầu óc lại như lơ lửng giữa trời, không trên không dưới, quay đầu nhìn thấy một bàn cơm nước không người hỏi thăm đã sớm lạnh, La Thụ Hâm che hai mắt lại, khẽ cười khổ.
Đã sớm được báo đêm nay người nọ không về, chỉ là cứ suy nghĩ nhỡ như cậu ấy trở về thì sao. Suy nghĩ của anh lơ lửng không cố định, thần kinh phảng phất như từng cái nát vụn.
Tới lúc định xem thời gian Hạ Tuyền mới phát hiện điện thoại hết pin, thả lại điện thoại vào trong túi, sau đó dùng chìa khóa riêng mở cửa đi vào.
“Tạch!"
Ánh đèn bật lên, La Thụ Hâm chợt đứng lên từ trên sofa, khiến một quyển tạp chí cùng một cái gối rơi xuống.
“Giám đốc, còn chưa ngủ sao?" Hạ Tuyền quét mắt tới trên văn kiện bàn trà, không bật đèn xem văn kiện?
“Ừm, ngủ ngay đây." La Thụ Hâm cúi đầu khép khép lại áo tắm trên người.
“Nghỉ sớm một chút." Hạ Tuyền đáp một tiếng, rồi đi về phía căn phòng.
Do dự mãi, rốt cục mở miệng gọi Hạ Tuyền cầm quần áo chuẩn bị tắm lại, “Tiểu Tuyền điện thoại cậu có phải hết pin rồi không."
“Ừ, đúng vậy, lúc về tới cửa mới phát hiện." Hạ Tuyền đứng lại, phát hiện đối phương không có gì muốn nói thì tiếp tục đi tắm.
“…" Thật may, chỉ là hết pin, thật sự là một tin tốt, La Thụ Hâm an lòng, không làm gì nữa, chỉ thu dọn văn kiện trên bàn trà một chút rồi về phòng của mình, anh cần không gian để điều tiết lại tình hình bản thân.
Hạ Tuyền sống lại – Chương 11
Tác giả :
Hiển Thị Tiểu Thất