Hà Tiên - Cuộc Sống Điền Viên
Chương 137: Tình thân
Mai phụ thắt dây thừng từ sợi gai tươi do Thon bá và a Sao chặt đem về. Thật ra tay Mai nhỏ, không đủ sức quấn và siết dây chặt, nên cô chỉ dùng dao cạo đi lớp vỏ xanh của sợi gai. Bên trong là những “đường gân" rất chắc, nếu được phơi khô đi lại càng dẻo dai hơn.
Cô nhìn cây đao nhỏ, sắc bén trong tay. Bên kia a Sao cũng đang cầm một cây. Hai cây đao là vật tùy thân dắt bên hông của hai hộ vệ. Thật sự là dùng rất tốt. Mai thấy a Sao rất thích thì phải. Đoản đao này hay cây mác đều có lợi thế riêng, biết cách tận dụng sẽ phòng thân khi nguy cấp.
Chiếc bè dài cỡ mười thước, ngang bốn thước được Thon bá và cậu hai chống sào từ từ xuôi dòng nước tiến dần đến vùng nước xoáy. Phía dưới bốn người lớn đã sẵn sàng ứng cứu trên hai ghe nhỏ. Mấy đứa nhỏ, Trần gia và đồ đạc đã được hai ghe nhỏ chở đến chỗ ngụ tối nay rồi.
Sinh ca, Hùng huynh và Bình ca đang tranh thủ chút ánh sáng lợp mái lá của cái chòi tạm. Họ không có thời gian dựng cột mà nối các cành nhánh lại, đậy lớp lá dừa nước lên. Đêm nay chắc sẽ mưa. Mai và Trần gia đang xếp bập dừa thành đệm trên đất. Vết thương trên vai Trần gia hành ông ấy rất dữ, nhưng mà ông cũng không rên tiếng nào. Chỉ là một tay bị cố định nên chỉ làm việc linh tinh.
Lần đầu tiên qua vòng xoáy nước trên kia, Mai hơi sợ, nhưng hôm nay thì đỡ hơn rồi. Thon bá đã qua lại chỗ này nhiều lần. Lúc nãy mọi người theo lời bá ấy hướng dẫn là có thể bình an qua được.
Mai không nghĩ là cậu hai dẻo dai và bản lĩnh thiệt. Hình như chuyện trong rừng, dưới sông hay trên trấn cậu đều biết. Mặc dù cậu đã đi chung nhóm Trần gia mấy ngày và chắc cậu nhận ra những điểm lạ của họ nhưng cậu vẫn như vậy, làm những việc cần làm; không thân thiết cũng không quá lạnh nhạt.
Thon bá thì khỏi nói rồi, ông ấy chỉ nói chuyện với cậu và vài câu với Lâm bá. Mai nghĩ ông ấy biết tiếng Việt, nghe hiểu hết nhưng không bận tâm. Ông ấy sống theo cách của mình, ung dung tự tại.
Thật ra ba người Trần gia không phải người dân thường rất dễ nhận ra, họ không thể dấu trong tình cảnh này. Đi rừng thì người ta chỉ mang theo những món đồ hữu dụng nhất, tốt nhất. Nên ba người họ mang theo đao, kiếm hay súng là những món đồ giúp họ sinh tồn, an toàn để ra khỏi đây. Không thể ngụy trang bằng những món đồ thường dân được.
Mấy anh em Mai và a Sao thì chắc có nhiều tò mò, hiếu kỳ nhưng nhìn theo cách hành xử của cậu hai và cha nên cũng không tỏ thái độ. Dù sao đợi khi ra khỏi đây rồi tìm hiểu cũng chẳng muộn.
Như hôm qua, chạng vạng thì trời lại mưa. Mọi người chỉ ăn vội tôm cá nướng và cháo cá rau rừng là xong. Ai cũng tự nhủ, ráng qua đêm nay nữa, Thon bá nói cả ngày mai thuận lợi thì sẽ ra đến bãi đất bồi. Từ đó đi Giá Khê hoặc chợ Bàu Sen đều an toàn.
Cây mưa này không ngờ lại lớn như vậy. Bây giờ là cuối tháng mười, qua đầu tháng mười một rồi, định mưa lần cuối sao? Nhờ lớp lá rừng trên cao, rồi lớp lá dừa vừa lợp nên chỉ vài giọt nước rớt vào trong. Vấn đề là mưa lớn cùng với nước lớn đang dâng lên rất nhanh, sắp ngập lên gò đất này rồi. Thon bá đi ra ngoài một lát, khi trở vào thì nói mấy câu với cậu hai và Lâm bá.
– Chúng ta phải đi thôi, chỗ này rất nhanh sẽ ngập, không an toàn.
Lâm bá bàn bạc xong với Thon bá và cậu hai thì nói. Mọi người không có ý kiến gì mà nhanh chóng dọn các món đồ lên ghe và bè. Hai chiếc ghe nhỏ đầy nước, Mai hì hục tát ra ngoài. A Sao cũng tát nước cho ghe kia.
Nước dâng lên rất nhanh, Mai như còn nghe được tiếng nước ùng ục phía vòng xoáy trên kia. Thon bá dẫn đầu chống ghe rời đi. Bá ấy cũng không thèm mặc tấm nốp, cứ thế dầm mưa mà chèo.
– Trần gia đừng để nước vào vết thương.
Vừa nghe Mai nói thì một hộ vệ đã lấy nón lá của mình úp lên vai Trần gia. Mai quấn chặt tấm nốp ngồi yên trên ghe. Trời tối, không trăng không sao, lại mưa tầm tã, chỉ có tiếng mái chèo khua cụp cụp vào be ghe. Chiếc ghe nhỏ này không thể chịu được sóng cao gió lớn, cứ mỗi lần qua vùng nước mạnh nó lại trồi lên hụp xuống. Mai cũng hồi hộp theo, mong là chỉ cần qua đêm nay thôi.
Gần nửa canh giờ sau thì mưa tạnh, mấy cây đuốc dầu được đốt lên soi sáng được chút ít. Thon bá quan sát chung quanh, chỉ có thể dựa vào mấy đám cây rừng này mới biết mình đang ở đâu.
– Lên đi.
Vậy là họ vẫn còn đúng hướng.
“Phập"
Chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng táp vào be ghe nhỏ. Mai và Trần gia ngồi trong ghe nghiêng ngả, tưởng đâu sắp lật ngang rồi. Ghe Mai đang ngồi là ghe đi giữa, có cha chèo và Hùng huynh “bảo vệ". Sao nó canh trúng chiếc này vậy? Là mùi máu trên vết thương của Trần gia sao? Khứu giác của cá sấu chắc tốt hơn mũi của mình rất nhiều lần rồi.
Chưa kịp định thần thì “phập" một lần nữa. Mai chới với sắp té thì Hùng huynh bắt kịp tay cô nắm chặt quăng cô qua chiếc bè theo sau. Một hộ vệ đã nhảy lên ghe giữ lấy Trần gia.
– Cha,
– Chống bè ra xa.
Chiếc ghe bị quá nhiều lực tác động không giữ được thăng bằng nên lật ngang. Chỉ còn cha Mai trên đó. Cậu hai và Thon bá người cầm đuốc, người cầm chèo xoay ngang chiếc ghe kia tìm cách tiến lại gần chiếc ghe lật.
Con cá sấu đâu? Cha có bị úp trong ghe không? Trong hoảng loạn Mai chợt nhớ suy nghĩ lúc nãy, nó lần theo vết máu. Cô quay sang người hộ vệ và Lâm bá đang chống sào cái bè, cô la lớn,
– Chống ra xa, nhanh.
Trong lúc chiếc ghe được chống ra xe khỏi chiếc ghe lật, Mai hét lên với cậu:
– Cậu, nó lần theo vết máu.
Nói rồi cô giựt cây mác Hùng huynh còn cầm cứa vào trên mạch chính ở bắp tay. Máu lập tức tuôn ra. Cô đưa tay ra khỏi chiếc bè cho máu nhỏ xuống nước.
Mau, máu ở đây! Tới đây! Cậu hai nghe Mai hét rồi thấy cô cứa tay thì lập tức hiểu. Ông ào xuống nước, Bình ca, Sinh ca cũng ào xuống, cố gắng lật cái ghe lên. Trong ánh sáng của ánh đuốc, đôi mắt đỏ ngoạch của con sấu trồi lên, từ từ tiến về phía cái bè. Hai hộ vệ và Hùng huynh đều sẵn sàng. Lâm bá và Hùng huynh hết sức cho cái bè trôi nhanh hơn.
Thêm một chút nữa! Sắp được rồi!
Mai tự nhủ, nhìn dòng máu nhiễu xuống nước. Mắt cô quan sát hai chiếc ghe đằng kia, một úp một ngửa. Cô đang chờ một bóng dáng đã trở thành thân thuộc hơn một năm nay.
Lúc lội nước, lực đạp của hai chân rất quan trọng. Chân cha cô đã gãy một lần, xương có lành thì cũng không được như xưa. Cũng vì vậy nên cha không đi biển đánh cá được. Huống chi là kháng cự với con sấu có sức mạnh bằng mấy người thường, mà nó còn đang hăng vì ngửi được mùi máu nữa.
Rất nhanh, cha Mai đã thoát ra, cùng hợp sức mọi người lật chiế ghe lại, trèo lên.
– Hùng huynh, sẵn sàng?
– Muội qua chiếc ghe kia đi.
Mai lau máu trên cánh tay, tháo dây vải buộc tóc xiết lại mạch chính phía trên vết thương.
– Thon, đi trước đi.
Cậu hai vòng chiếc ghe đón đầu chiếc bè, vừa ôm Mai qua ghe đó vừa nói với Thon bá.
– Ta ở lại.
Trần gia nhìn ý của hộ vệ bảo ông cũng đi trước. Ông rất ngắn gọn trả lời. Một con sấu thôi, ông tin là sẽ không có nguy hiểm. Chiếc ghe kia quá nhỏ, để mấy đứa nhỏ đi trước. Mai kéo tay a Sao không để hắn ở lại. Còn nhiều người lớn mà, không đến phiên hắn.
Cuối cùng chiếc ghe nhỏ đi trước chỉ có Thon bá, Mai, a Sao và Bình ca. Đến ngả rẽ thì Thon bá buông chèo, chờ đợi.
Đồ đạc trên cái ghe kia bị mất hết rồi, cây đuốc cũng cháy hết. Hình như đã qua nửa đêm rồi, vầng trăng khuyết đã lên từ lúc nào, lặng lẽ tỏa ánh sáng xanh xao. Mất không nhiều máu lắm mà, sao cô thấy hơi mệt mỏi, buồn ngủ vậy?
Hơn hai khắc thì nghe tiếng mái chèo, rồi cái ghe của cậu và cha tiến lại.
– Nó bị thương rồi. Chúng ta nhanh lên, nước đang xuôi dòng xuống đó.
Ngắn gọn như vậy thì mọi người đã hiểu. Máu con sấu còn tanh hơn các loài khác, chắc chắn sẽ dẫn dụ các loài khác đến. Qua ngả rẽ thì con sông rộng hơn, không cần phải nối đuôi nhau nữa.
– Ngủ đi.
Mai nghe lời cha, co người nằm giữa hai lớp nốp ngủ. A, nước gì mà vừa mặn vừa đắng như vậy. Cô chỉ muốn ngủ thêm một lác nữa thôi. Mai cảm giác không khí xung quanh ấm áp hơn, gió cũng nhẹ hơn. Cô giựt mình tỉnh dậy. Mặt trời lên rồi, chắc cỡ đầu giờ thìn.
– Tỉnh rồi, ăn miếng cháo đi.
Bình ca đưa cho cô chén cháo, còn có hai trứng chim luộc nữa. Họ đang trên đường về Đông Hồ. Chiếc bè được thay bằng chiếc ghe lớn, cô đang nằm trong mui ghe. An toàn rồi, sắp về nhà rồi!
– Muội còn mệt không? Ngủ thêm đi.
– Dạ, muội biết rồi. Mình về nhà kịp tối nay không ca?
Nghe hai anh em nói chuyện, cậu hai đi vào mui, rờ trán Mai nói:
– Thon cho con uống ít thuốc bổ dưỡng. Con thấy khó chịu ở đâu? Khúc này mới qua khỏi chợ Bàu Sen một đoạn. Cậu sợ không về kịp Đông Hồ trong ngày. Mình sẽ đi đêm.
– Cậu, có ghé nhà a Sao không?
– Có, con khó chịu sao?
– Dạ không? Con muốn tìm mấy loại thuốc.
– Được.
Cơ thể con người phản ứng với việc mất máu hơi chậm. Qua mấy canh giờ rồi Mai mới cảm thấy choáng váng, mờ mắt. Có thể liều thuốc Thon bá cho cô uống đã có tác dụng, cô không yếu sức như dự đoán.
Cô nhìn cây đao nhỏ, sắc bén trong tay. Bên kia a Sao cũng đang cầm một cây. Hai cây đao là vật tùy thân dắt bên hông của hai hộ vệ. Thật sự là dùng rất tốt. Mai thấy a Sao rất thích thì phải. Đoản đao này hay cây mác đều có lợi thế riêng, biết cách tận dụng sẽ phòng thân khi nguy cấp.
Chiếc bè dài cỡ mười thước, ngang bốn thước được Thon bá và cậu hai chống sào từ từ xuôi dòng nước tiến dần đến vùng nước xoáy. Phía dưới bốn người lớn đã sẵn sàng ứng cứu trên hai ghe nhỏ. Mấy đứa nhỏ, Trần gia và đồ đạc đã được hai ghe nhỏ chở đến chỗ ngụ tối nay rồi.
Sinh ca, Hùng huynh và Bình ca đang tranh thủ chút ánh sáng lợp mái lá của cái chòi tạm. Họ không có thời gian dựng cột mà nối các cành nhánh lại, đậy lớp lá dừa nước lên. Đêm nay chắc sẽ mưa. Mai và Trần gia đang xếp bập dừa thành đệm trên đất. Vết thương trên vai Trần gia hành ông ấy rất dữ, nhưng mà ông cũng không rên tiếng nào. Chỉ là một tay bị cố định nên chỉ làm việc linh tinh.
Lần đầu tiên qua vòng xoáy nước trên kia, Mai hơi sợ, nhưng hôm nay thì đỡ hơn rồi. Thon bá đã qua lại chỗ này nhiều lần. Lúc nãy mọi người theo lời bá ấy hướng dẫn là có thể bình an qua được.
Mai không nghĩ là cậu hai dẻo dai và bản lĩnh thiệt. Hình như chuyện trong rừng, dưới sông hay trên trấn cậu đều biết. Mặc dù cậu đã đi chung nhóm Trần gia mấy ngày và chắc cậu nhận ra những điểm lạ của họ nhưng cậu vẫn như vậy, làm những việc cần làm; không thân thiết cũng không quá lạnh nhạt.
Thon bá thì khỏi nói rồi, ông ấy chỉ nói chuyện với cậu và vài câu với Lâm bá. Mai nghĩ ông ấy biết tiếng Việt, nghe hiểu hết nhưng không bận tâm. Ông ấy sống theo cách của mình, ung dung tự tại.
Thật ra ba người Trần gia không phải người dân thường rất dễ nhận ra, họ không thể dấu trong tình cảnh này. Đi rừng thì người ta chỉ mang theo những món đồ hữu dụng nhất, tốt nhất. Nên ba người họ mang theo đao, kiếm hay súng là những món đồ giúp họ sinh tồn, an toàn để ra khỏi đây. Không thể ngụy trang bằng những món đồ thường dân được.
Mấy anh em Mai và a Sao thì chắc có nhiều tò mò, hiếu kỳ nhưng nhìn theo cách hành xử của cậu hai và cha nên cũng không tỏ thái độ. Dù sao đợi khi ra khỏi đây rồi tìm hiểu cũng chẳng muộn.
Như hôm qua, chạng vạng thì trời lại mưa. Mọi người chỉ ăn vội tôm cá nướng và cháo cá rau rừng là xong. Ai cũng tự nhủ, ráng qua đêm nay nữa, Thon bá nói cả ngày mai thuận lợi thì sẽ ra đến bãi đất bồi. Từ đó đi Giá Khê hoặc chợ Bàu Sen đều an toàn.
Cây mưa này không ngờ lại lớn như vậy. Bây giờ là cuối tháng mười, qua đầu tháng mười một rồi, định mưa lần cuối sao? Nhờ lớp lá rừng trên cao, rồi lớp lá dừa vừa lợp nên chỉ vài giọt nước rớt vào trong. Vấn đề là mưa lớn cùng với nước lớn đang dâng lên rất nhanh, sắp ngập lên gò đất này rồi. Thon bá đi ra ngoài một lát, khi trở vào thì nói mấy câu với cậu hai và Lâm bá.
– Chúng ta phải đi thôi, chỗ này rất nhanh sẽ ngập, không an toàn.
Lâm bá bàn bạc xong với Thon bá và cậu hai thì nói. Mọi người không có ý kiến gì mà nhanh chóng dọn các món đồ lên ghe và bè. Hai chiếc ghe nhỏ đầy nước, Mai hì hục tát ra ngoài. A Sao cũng tát nước cho ghe kia.
Nước dâng lên rất nhanh, Mai như còn nghe được tiếng nước ùng ục phía vòng xoáy trên kia. Thon bá dẫn đầu chống ghe rời đi. Bá ấy cũng không thèm mặc tấm nốp, cứ thế dầm mưa mà chèo.
– Trần gia đừng để nước vào vết thương.
Vừa nghe Mai nói thì một hộ vệ đã lấy nón lá của mình úp lên vai Trần gia. Mai quấn chặt tấm nốp ngồi yên trên ghe. Trời tối, không trăng không sao, lại mưa tầm tã, chỉ có tiếng mái chèo khua cụp cụp vào be ghe. Chiếc ghe nhỏ này không thể chịu được sóng cao gió lớn, cứ mỗi lần qua vùng nước mạnh nó lại trồi lên hụp xuống. Mai cũng hồi hộp theo, mong là chỉ cần qua đêm nay thôi.
Gần nửa canh giờ sau thì mưa tạnh, mấy cây đuốc dầu được đốt lên soi sáng được chút ít. Thon bá quan sát chung quanh, chỉ có thể dựa vào mấy đám cây rừng này mới biết mình đang ở đâu.
– Lên đi.
Vậy là họ vẫn còn đúng hướng.
“Phập"
Chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng táp vào be ghe nhỏ. Mai và Trần gia ngồi trong ghe nghiêng ngả, tưởng đâu sắp lật ngang rồi. Ghe Mai đang ngồi là ghe đi giữa, có cha chèo và Hùng huynh “bảo vệ". Sao nó canh trúng chiếc này vậy? Là mùi máu trên vết thương của Trần gia sao? Khứu giác của cá sấu chắc tốt hơn mũi của mình rất nhiều lần rồi.
Chưa kịp định thần thì “phập" một lần nữa. Mai chới với sắp té thì Hùng huynh bắt kịp tay cô nắm chặt quăng cô qua chiếc bè theo sau. Một hộ vệ đã nhảy lên ghe giữ lấy Trần gia.
– Cha,
– Chống bè ra xa.
Chiếc ghe bị quá nhiều lực tác động không giữ được thăng bằng nên lật ngang. Chỉ còn cha Mai trên đó. Cậu hai và Thon bá người cầm đuốc, người cầm chèo xoay ngang chiếc ghe kia tìm cách tiến lại gần chiếc ghe lật.
Con cá sấu đâu? Cha có bị úp trong ghe không? Trong hoảng loạn Mai chợt nhớ suy nghĩ lúc nãy, nó lần theo vết máu. Cô quay sang người hộ vệ và Lâm bá đang chống sào cái bè, cô la lớn,
– Chống ra xa, nhanh.
Trong lúc chiếc ghe được chống ra xe khỏi chiếc ghe lật, Mai hét lên với cậu:
– Cậu, nó lần theo vết máu.
Nói rồi cô giựt cây mác Hùng huynh còn cầm cứa vào trên mạch chính ở bắp tay. Máu lập tức tuôn ra. Cô đưa tay ra khỏi chiếc bè cho máu nhỏ xuống nước.
Mau, máu ở đây! Tới đây! Cậu hai nghe Mai hét rồi thấy cô cứa tay thì lập tức hiểu. Ông ào xuống nước, Bình ca, Sinh ca cũng ào xuống, cố gắng lật cái ghe lên. Trong ánh sáng của ánh đuốc, đôi mắt đỏ ngoạch của con sấu trồi lên, từ từ tiến về phía cái bè. Hai hộ vệ và Hùng huynh đều sẵn sàng. Lâm bá và Hùng huynh hết sức cho cái bè trôi nhanh hơn.
Thêm một chút nữa! Sắp được rồi!
Mai tự nhủ, nhìn dòng máu nhiễu xuống nước. Mắt cô quan sát hai chiếc ghe đằng kia, một úp một ngửa. Cô đang chờ một bóng dáng đã trở thành thân thuộc hơn một năm nay.
Lúc lội nước, lực đạp của hai chân rất quan trọng. Chân cha cô đã gãy một lần, xương có lành thì cũng không được như xưa. Cũng vì vậy nên cha không đi biển đánh cá được. Huống chi là kháng cự với con sấu có sức mạnh bằng mấy người thường, mà nó còn đang hăng vì ngửi được mùi máu nữa.
Rất nhanh, cha Mai đã thoát ra, cùng hợp sức mọi người lật chiế ghe lại, trèo lên.
– Hùng huynh, sẵn sàng?
– Muội qua chiếc ghe kia đi.
Mai lau máu trên cánh tay, tháo dây vải buộc tóc xiết lại mạch chính phía trên vết thương.
– Thon, đi trước đi.
Cậu hai vòng chiếc ghe đón đầu chiếc bè, vừa ôm Mai qua ghe đó vừa nói với Thon bá.
– Ta ở lại.
Trần gia nhìn ý của hộ vệ bảo ông cũng đi trước. Ông rất ngắn gọn trả lời. Một con sấu thôi, ông tin là sẽ không có nguy hiểm. Chiếc ghe kia quá nhỏ, để mấy đứa nhỏ đi trước. Mai kéo tay a Sao không để hắn ở lại. Còn nhiều người lớn mà, không đến phiên hắn.
Cuối cùng chiếc ghe nhỏ đi trước chỉ có Thon bá, Mai, a Sao và Bình ca. Đến ngả rẽ thì Thon bá buông chèo, chờ đợi.
Đồ đạc trên cái ghe kia bị mất hết rồi, cây đuốc cũng cháy hết. Hình như đã qua nửa đêm rồi, vầng trăng khuyết đã lên từ lúc nào, lặng lẽ tỏa ánh sáng xanh xao. Mất không nhiều máu lắm mà, sao cô thấy hơi mệt mỏi, buồn ngủ vậy?
Hơn hai khắc thì nghe tiếng mái chèo, rồi cái ghe của cậu và cha tiến lại.
– Nó bị thương rồi. Chúng ta nhanh lên, nước đang xuôi dòng xuống đó.
Ngắn gọn như vậy thì mọi người đã hiểu. Máu con sấu còn tanh hơn các loài khác, chắc chắn sẽ dẫn dụ các loài khác đến. Qua ngả rẽ thì con sông rộng hơn, không cần phải nối đuôi nhau nữa.
– Ngủ đi.
Mai nghe lời cha, co người nằm giữa hai lớp nốp ngủ. A, nước gì mà vừa mặn vừa đắng như vậy. Cô chỉ muốn ngủ thêm một lác nữa thôi. Mai cảm giác không khí xung quanh ấm áp hơn, gió cũng nhẹ hơn. Cô giựt mình tỉnh dậy. Mặt trời lên rồi, chắc cỡ đầu giờ thìn.
– Tỉnh rồi, ăn miếng cháo đi.
Bình ca đưa cho cô chén cháo, còn có hai trứng chim luộc nữa. Họ đang trên đường về Đông Hồ. Chiếc bè được thay bằng chiếc ghe lớn, cô đang nằm trong mui ghe. An toàn rồi, sắp về nhà rồi!
– Muội còn mệt không? Ngủ thêm đi.
– Dạ, muội biết rồi. Mình về nhà kịp tối nay không ca?
Nghe hai anh em nói chuyện, cậu hai đi vào mui, rờ trán Mai nói:
– Thon cho con uống ít thuốc bổ dưỡng. Con thấy khó chịu ở đâu? Khúc này mới qua khỏi chợ Bàu Sen một đoạn. Cậu sợ không về kịp Đông Hồ trong ngày. Mình sẽ đi đêm.
– Cậu, có ghé nhà a Sao không?
– Có, con khó chịu sao?
– Dạ không? Con muốn tìm mấy loại thuốc.
– Được.
Cơ thể con người phản ứng với việc mất máu hơi chậm. Qua mấy canh giờ rồi Mai mới cảm thấy choáng váng, mờ mắt. Có thể liều thuốc Thon bá cho cô uống đã có tác dụng, cô không yếu sức như dự đoán.
Tác giả :
VRSS