Hà Tần Hợp Lý
Chương 20: Soái ca, em đã gặp qua anh
Hôm nay là cuối tuần. Tần Lý thức dậy hơi trễ. Lúc anh điều khiển xe lăn đến phòng khách, chị Kim đang quét dọn vệ sinh. Tần Miễn mới vừa chạy bộ sáng sớm trở lại, mồ hôi đầy người chuẩn bị đi tắm.
Thấy Tần Lý đến, chị Kim hỏi: “A Lý, bữa sáng muốn ăn chút gì không?"
Tần Lý suy nghĩ một chút nói: “Thứ Sáu tuần trước, bạn em tới gói bánh chẻo đó, còn không?"
Chị Kim che miệng cười vui vẻ: “Còn đó, còn ba mươi mấy cái, chị nấu cho em một chén nha."
Tần Miễn ở một bên chen miệng vào: “Anh có bạn tới đây?"
Tần Lý liếc Tần Miễn một cái: “Đúng vậy."
“Bạn gì vậy? Nam hay nữ?" Tần Miễn tò mò, lại hỏi, “Quen hồi nào vậy?"
Trong ấn tượng của Tần Miễn, ngoại trừ thân thích, người mà Tần Lý đưa về lầu hai 12 ít lại càng ít, nên nghe nói anh đưa bạn bè đến, không khỏi hỏi nhiều mấy câu.
Tần Lý cũng không hài lòng: “Này, em có phải là quá nhiều chuyện quá rồi không?"
Chị Kim đi tới bên người Tần Miễn, ra hiệu bảo anh cúi người xuống, sau đó ghé vào tai anh, dùng âm lượng vừa đủ để Tần Lý có thể nghe được nói: “Là một cô gái rất trẻ tuổi rất đáng yêu nha."
Tần Miễn cực kỳ kinh ngạc, Tần Lý cả giận: “Chị Kim!"
“Được rồi được rồi, tôi đi nấu sủi cảo đây." Chị Kim ha ha cười không ngừng, lại hỏi Tần Miễn, “A Miễn, bữa sáng em muốn ăn cái gì?"
Tần Miễn thuận miệng đáp: “Như A Lý đi."
Tần Lý kêu lên: “Không được!"
Tần Miễn cau mày: “Tại sao không được?"
“Không được là không được." Tần Lý chỉ huy chị Kim, “Chị Kim, làm cho nó trứng ốp la! Không cho phép đụng tới bánh chẻo của em!"
Chị Kim gật đầu liên tục: “Biết rồi biết rồi, bánh chẻo là của em, ai cũng không được ăn."
Tần Miễn: “……" (Tiểu Huyền: anh thông cảm cho A Lý đi, vợ tương lai của người ta làm nên người ta phải giữ gìn rồi)
Tần Miễn không phản đối, xoay người hướng gian phòng của mình đi tới, Tần Lý gọi anh lại: “A Miễn, xế chiều hôm nay em có rảnh không? Nếu như không bận việc gì, anh hẹn cho em gặp một người."
Tần Miễn quay đầu lại hỏi: “Người nào?"
“Kiều Thắng Vinh."
******
Tần Miễn hẹn gặp mặt Kiều Thắng Vinh tại một hội sở tư nhân ở ngoại ô.
Kiều Thắng Vinh là cán bộ cấp chính phủ, cùng giới thương nhân gặp mặt luôn là có điều cố kỵ, nên cố ý đổi một chiếc xe của người khác lái tới.
Tần Miễn tới trước, chờ trong phòng, nửa giờ sau, Kiều Thắng Vinh tới.
Sở giáo dục D thị là bên mời thầu của dự án xây dựng trung học Thành Nam, gọi là chủ đầu tư. Trong quá trình triển khai toàn bộ công tác đấu thầu, ý kiến của chủ đầu tư sẽ đưa đến tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Ở thời điểm đưa ra điều kiện ghi danh đấu thầu cho các nhà thầu, chủ đầu tư có thể đặt ra cửa ải thứ nhất, đem một số công ty không phù hợp với điều kiện ngăn lại ở giai đoạn ghi danh
Nếu lúc tiến hành thẩm tra tư cách nhà thầu mà số lượng nhà thầu quá nhiều, chủ đầu tư có thể đặt ra cửa ải thứ hai, loại bỏ phần lớn những nhà thầu không phù hợp yêu cầu
Đến khi còn lại chừng mười nhà thầu cuối cùng nộp hồ sơ dự thầu, chủ đầu tư còn có thể liên hợp với tổ chuyên gia đấu thầu để đặt ra cửa ải thứ ba. Trừ phi hồ sơ dự thầu của họ thật sự hoàn hảo, một chút lỗi cũng không có, bằng không, muốn loại bỏ một nhà thầu, cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa, một hạng mục bốn triệu như vậy, yêu cầu trả giá tương ứng sẽ định rất cao, tỷ lệ phạm sai lầm cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Dù gì, trừ nhà thầu một chút lệ phí cũng là chuyện dễ dàng.
Vì thế, nếu như muốn trúng thầu, nhất định phải lấy được liên hệ với một người hoặc vài người bên chủ đầu tư.
Tần Lý tìm đúng điểm vào, chính là Kiều Thắng Vinh.
Chỉ là, Tần Lý lẫn Tần Miễn không biết khẩu vị Kiều Thắng Vinh đến tột cùng là lớn bao nhiêu.
Tần Miễn cùng Kiều Thắng Vinh chậm rãi uống trà. Tần Miễn là một người ít nói, Kiều Thắng Vinh xuất thân giáo sư, cũng sống biết bao nhiêu năm trời, tài ăn nói không tệ, lúc này trời Nam biển Bắc nói không ngừng.
Tần Miễn một chút cũng không vội, anh biết Kiều Thắng Vinh cũng là đang quan sát, muốn xem Trung Cần đối với dự án đấu thầu này quyết tâm như thế nào. Dù sao lúc này hai người còn chưa quen thuộc, nếu nói đến vấn đề mấu chốt ngay, sẽ có vẻ rất đột ngột.
Nói trắng ra là, lúc này cả hai người đang trong giai đoạn dò xét lẫn nhau.
Nhưng không khí đang hài hòa như vậy lại bị một cú điện thoại cắt ngang.
Kiều Thắng Vinh nhận được điện thoại của Chu Vãn Lỵ, giọng nói của bà ta rất lo lắng: “Thắng Vinh! Không thấy Phi Phi đâu!"
Kiều Thắng Vinh vốn nho nhã lập tức thay đổi nét mặt, hổn hển nhảy dựng lên: “Tại sao lại không thấy hả?! Chẳng phải là khóa nó ở nhà sao?!"
Chu Vãn Lỵ than thở: “Nó leo cửa sổ đi ra ngoài! Dọc theo máy điều hòa len sang nhà kế bên, cầu xin người ta để nó đi ra ngoài. Hàng xóm tới tìm em em mới biết được……"
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!" Kiều Thắng Vinh cầm lấy áo khoác đứng lên, “Em đừng ra cửa, ở nhà trông Kiệt Bảo, để anh đi tìm nó!"
Cúp điện thoại, ông ta nói với Tần Miễn: “Tần đổng, thật ngại quá, con gái lớn của tôi có chút việc, tôi phải cáo từ, ngày khác tôi mời cậu uống trà."
“Không sao, tìm người quan trọng hơn." Tần Miễn cũng đứng lên, suy nghĩ một chút nói, “Giám đốc Kiều, tôi cũng muốn đi tìm giúp, ông cho tôi biết những chỗ cô bé thường đi, tôi có thể giúp ông cùng nhau tìm, tôi đã có gặp cô ấy, thấy chắc có thể nhận ra."
Kiều Thắng Vinh đã nghe Chu Vãn Lỵ nói về chuyện lần trước ở văn phòng trường học, giờ nghe Tần Miễn nói như vậy, hết sức khó xử: “Con bé này, cũng tại chúng tôi không giáo dục nó tốt, bây giờ làm người không ra người quỷ không ra quỷ, để cho Tần đổng chê cười."
Tần Miễn nói: “Không đâu, tuổi trẻ luôn luôn có gian đoạn nổi loạn, qua giai đoạn này, cô ấy sẽ hiểu chuyện hơn."
******
Kiều Thắng Vinh nói cho Tần Miễn biết Tề Phi Phi thích đi quán internet, karaoke, khu vui chơi giải trí, thỉnh thoảng cũng sẽ đi xem phim, buổi tối thì sẽ đi quán bar, phạm vi hoạt động của cô ta thường là xung quanh trung học Thành Nam.
Lúc này còn là buổi chiều, Tần Miễn lái xe đi trung học Thành Nam, trên đường nhìn thấy quán internet hay khu vui chơi giải trí, liền dừng xe đi vào hỏi một chút. trong điện thoại di động của anh có tấm hình Kiều Thắng Vinh gởi cho anh - Tề Phi Phi như trước đầu tóc vẫn như gà tây, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc vô cùng cổ quái.
Tần Miễn nhìn tấm hình trên điện thoại di động trầm mặc, anh rất hoài nghi nhân viên làm việc ở quán internet cùng khu vui chơi giải trí có thể nhận ra một người căn cứ theo tấm hình như vậy hay không.
Sau khi chạy tìm bốn năm chỗ, vẫn như cũ không có manh mối, Tần Miễn gọi cho Kiều Thắng Vinh, ở chỗ của ông ta cũng không tìm được.
Tần Miễn lái xe đi ra khỏi nhà xe, anh biết mình là đang làm quen với Kiều Thắng Vinh, bất kể tìm được Tề Phi Phi hay không, Kiều Thắng Vinh cũng sẽ cảm kích hành động của anh.
Khi đi qua trung học Thành Nam, Tần Miễn phát hiện ven đường có một khu vui chơi giải trí, anh ngừng xe, với tay lấy áo khoác rồi đi vào.
Quang cảnh trong phòng tràn đầy ánh đèn lóe lên cùng tiếng ôn chói tai, Tần Miễn cau mày nhìn khắp nơi một vòng rồi đi tới quầy phục vụ. Một cô bé ngẩng đầu nhìn anh, hướng phía anh huýt gió một tiếng, mặt Tần Miễn không thay đổi, mở ra hình trên di động cho cô ta nhìn: “Có gặp qua cô bé này hay không?"
Cô bé liếc một cái, cười: “Anh đẹp trai, anh là công an hả?"
Tần Miễn : “Tôi tới tìm người, không thấy cô ấy, người trong nhà rất lo lắng. Cô có gặp qua cô ấy không?"
Cô bé ngẹo đầu cười, nói: “Thiên kim tiểu thơ của giám đốc Kiều, sao lại chưa từng thấy qua. Ở đây ai dám động vào cô ta, động vào chẳng phải là tìm chết sao."
Tần Miễn: “Biết hiện giờ cô ấy ở đâu không?"
Cô bé chỉ chỉ một góc nhỏ xa xa: “Ừ, chơi ở sàn khiêu vũ đằng kia."
Tần Miễn xuyên qua đám người hướng đến góc đó, người còn chưa thấy mà đã nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Một vòng người vây quanh sàn khiêu vũ bên cạnh, phía trên có cô gái đang nhảy, cô ta mặc áo phông hoa văn bó sát người kết hợp quần đen, chân mang đôi giày cao gót, dáng người cao gầy nóng bỏng, một đôi chân thon dài có hình xăm, vểnh vểnh cái mông nhỏ uốn éo uốn éo theo âm nhạc, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt bọn con trai.
Tần Miễn trầm mặc, có thể nhận ra kiểu tóc gà tây kia, cô ta là Tề Phi Phi.
Lúc này âm nhạc kết thúc, Tề Phi Phi ngừng lại, mệt đến thở không nổi, đám con trai phía dưới vỗ tay thật lớn trầm trồ khen ngợi. Tần Miễn vừa định đi đến gọi cô, một cô gái đột nhiên xông ra, nhào tới trước mặt Tề Phi Phi, giơ tay lên tát cô một cái: “Tiện nhân! Mày dám cướp chồng tao!"
Không ngờ cô gái kia lại đánh hụt, Tề Phi Phi nhanh chóng tránh được, xoay tay cho cô gái kia một bạt tai. Một tiếng “chát!" vang lên, nửa bên mặt cô gái kia đã đỏ.
Tề Phi Phi xoay xoay cổ tay, cô cao hơn cô gái kia nửa cái đầu, lúc này đang đứng ở trước mặt cô gái kia, khí thế mười phần trừng cô ta: “Tiện nhân mắng ai a!"
“Mày!" cô gái kia hét lên, một tay ôm mặt một tay chỉ Tề Phi Phi, “Mày cướp chồng tao! Còn dám đánh tao! Mày là thứ tiểu tiện nhân! Tao muốn liều mạng với mày!"
Cô ta thét lên nhào tới, hai người bên cạnh cô ta cũng vây lấy Tề Phi Phi, Tề Phi Phi nhanh nhẹn lui về phía sau, hô to: “Mày bệnh thần kinh à! Chồng mày là ai tao còn không biết! Ê! Ba tao là giám đốc sở giáo dục đó! Mày mà còn phát điên nữa, coi chừng tao sẽ khiến cho mày nghỉ học a!"
“……"Tần Miễn đứng nhìn không nói gì.
Cô gái tử y cũng nhất quyết không buông tha: “Nghỉ học thì nghỉ học! Mày tưởng tao sợ mày à! Ba tao là viện phó của D thị đó! Ba mày có gan thì đừng bị bệnh a! Bằng không tao nhất định khiến cho ba tao giết chết ba mày!"
Tề Phi Phi vừa ngăn cản móng vuốt của cô ta, vừa cãi lại: “Ha! Vậy mày thử nhìn một chút đi! Có tin hay không ba mày còn chưa kịp giết chết ba tao, ba tao đã cho tất cả tiểu tiện nhân nhà chúng mày nghỉ học hết!"
Tần Miễn: “……"
Căn bản là không cách nào nhìn tiếp nữa.
Tề Phi Phi lấy một địch ba, dần dần rơi vào thế hạ phong, đã trúng mấy cái đánh trên người. Đám nam nữ choai choai chung quanh không muốn bị nghỉ học, cũng không muốn bị bệnh viện giết chết, nên tất cả chỉ đứng xem, không ai dám tới khuyên can.
Tần Miễn lắc đầu, sải bước đi lên, một thoáng liền giữ lấy cánh tay của cô bé kia, sau đó kéo Tề Phi Phi đến bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, áo quần tươm tất chỉnh tề, giữa một đám thiếu niên ở khu vui chơi giải trí có vẻ vô cùng đặc biệt.
Tề Phi Phi tò mò quan sát anh.
Tần Miễn không muốn nhiều lời, quay sang nói với Tề Phi Phi: “Đi theo tôi."
Sau đó, anh lôi kéo cô bé, đi ra cửa của khu vui chơi.
Cô gái tử y vốn đã ngẩn người, nhìn Tần Miễn và Tề Phi Phi bỏ đi, giận đến hô to một tiếng: “Không được đi!"
Cô ta nhấc chân đuổi theo, Tần Miễn nghe được tiếng bước chân sau lưng, dứt khoát giữ chặt cổ tay Tề Phi Phi, sải bước chạy.
Tề Phi Phi cũng không nói nữa, bị anh lôi kéo cùng nhau chạy, chạy thẳng đến ngoài cửa, Tần Miễn nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Tề Phi Phi vào ghế bên tài xế.
Tề Phi Phi “nhẫn nhục chịu đựng", tặc tặc nhìn anh ngồi vào ghế lái.
Tần Miễn nổ máy xe, lập tức liền bỏ lại sau lưng đám nam nữ từ trong khu vui chơi đang đuổi theo. Xe chạy được một đoạn, Tề Phi Phi nhàn nhã ngồi trên ghế xem xem lại móng tay, còn thuận tay mở radio trên xe Tần Miễn.
Đúng lúc radio phát một bài tiếng Anh đang thịnh hành, Tề Phi Phi mở lớn âm lượng, dùng sức lắc lư cơ thể theo âm nhạc, còn không quên búng búng ngón tay theo nhịp.
Tần Miễn chuyên tâm lái xe, không để ý tới cô bé.
Tề Phi Phi náo loạn một hồi rốt cuộc ngừng lại, cô bắt đầu quan sát khắp nơi trong xe, nói: “Ai, xe không tệ nha."
“……"
“Soái ca, em đã gặp qua anh, anh là bạn trai của Kiều Y Viện."
“……"
“Kiều Y Viện ở Nam Kinh mà, anh cùng cô ta đang yêu xa hả?"
“……"
“Này, soái ca, sao anh lại không nói lời nào vậy? Anh muốn đi chỗ nào đây?" Mông của cô bé giống như có gai vậy, một giây cũng không ngồi yên, đông sờ một cái tây xem một chút, thậm chí mở ra hộc tủ Tần Miễn để bằng lái. Tần Miễn rốt cuộc nhịn không được nữa.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi đưa cô về nhà."
Tề Phi Phi: “……"
Xe dừng lại ở một ngã tư đường, Tần Miễn chờ đèn xanh. Tề Phi Phi liếc anh một cái liền nhanh chóng bật chốt khóa cửa xe bên ghế phụ, mở cửa xe liền nhảy xuống.
Vừa lúc đèn xanh phía trước sáng lên, dòng xe trên đường cũng bắt đầu khởi động. Tần Miễn không nghĩ nhiều, mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe chạy hai bước liền bắt được cô nhóc đứng trên đường xe chạy.
Anh gắt gao giữ chặt cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ta về phía xe của mình.
Tề Phi Phi hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng a! Cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên này "
Tần Miễn khí lực lớn, động tác nhanh lẹ, đã đưa cô ta vào trong xe.
Lần này anh thông minh, khóa cửa xe lại, Tề Phi Phi không cách nào mở được.
Anh nổ máy xe lái đi, cô nhóc ngồi ở đó sinh hờn dỗi.
5 phút sau, cô nói: “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Nếu anh đưa tôi về nhà! Tôi sẽ chết cho anh xem!"
“……"
“Tôi nói được thì làm được!"
“……"
“Tôi không muốn trở về! Anh để tôi xuống xe! Tôi nói tôi không muốn trở về!" Cô bắt đầu đập cửa xe, đánh thủy tinh, một hồi sau lại khóc lên ô ô ô, rất nhanh liền khóc đến mắt lấm lem chì kẻ mắt, “Tôi không muốn trở về! Không muốn trở về đâu!"
Tần Miễn nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt cô đã thành mắt gấu mèo, đang nước mắt lưng tròng nhìn anh, giọng đáng thương: “Chú ơi, van cầu chú đừng đưa cháu trở về ……"
Chú …… ơi …… :sofunny:
Huyệt thái dương Tần Miễn đột nhiên giật giật, anh thắng xe gấp, đánh vòng tay lái, xe đột nhiên quay đầu.
Tề Phi Phi trong lòng mừng như điên, tiếp theo vừa sợ vừa hỏi: “Chú à, chú muốn đưa cháu đi đâu vậy?!"
“Nhà tôi." Tần Miễn lạnh lùng trả lời.
Thấy Tần Lý đến, chị Kim hỏi: “A Lý, bữa sáng muốn ăn chút gì không?"
Tần Lý suy nghĩ một chút nói: “Thứ Sáu tuần trước, bạn em tới gói bánh chẻo đó, còn không?"
Chị Kim che miệng cười vui vẻ: “Còn đó, còn ba mươi mấy cái, chị nấu cho em một chén nha."
Tần Miễn ở một bên chen miệng vào: “Anh có bạn tới đây?"
Tần Lý liếc Tần Miễn một cái: “Đúng vậy."
“Bạn gì vậy? Nam hay nữ?" Tần Miễn tò mò, lại hỏi, “Quen hồi nào vậy?"
Trong ấn tượng của Tần Miễn, ngoại trừ thân thích, người mà Tần Lý đưa về lầu hai 12 ít lại càng ít, nên nghe nói anh đưa bạn bè đến, không khỏi hỏi nhiều mấy câu.
Tần Lý cũng không hài lòng: “Này, em có phải là quá nhiều chuyện quá rồi không?"
Chị Kim đi tới bên người Tần Miễn, ra hiệu bảo anh cúi người xuống, sau đó ghé vào tai anh, dùng âm lượng vừa đủ để Tần Lý có thể nghe được nói: “Là một cô gái rất trẻ tuổi rất đáng yêu nha."
Tần Miễn cực kỳ kinh ngạc, Tần Lý cả giận: “Chị Kim!"
“Được rồi được rồi, tôi đi nấu sủi cảo đây." Chị Kim ha ha cười không ngừng, lại hỏi Tần Miễn, “A Miễn, bữa sáng em muốn ăn cái gì?"
Tần Miễn thuận miệng đáp: “Như A Lý đi."
Tần Lý kêu lên: “Không được!"
Tần Miễn cau mày: “Tại sao không được?"
“Không được là không được." Tần Lý chỉ huy chị Kim, “Chị Kim, làm cho nó trứng ốp la! Không cho phép đụng tới bánh chẻo của em!"
Chị Kim gật đầu liên tục: “Biết rồi biết rồi, bánh chẻo là của em, ai cũng không được ăn."
Tần Miễn: “……" (Tiểu Huyền: anh thông cảm cho A Lý đi, vợ tương lai của người ta làm nên người ta phải giữ gìn rồi)
Tần Miễn không phản đối, xoay người hướng gian phòng của mình đi tới, Tần Lý gọi anh lại: “A Miễn, xế chiều hôm nay em có rảnh không? Nếu như không bận việc gì, anh hẹn cho em gặp một người."
Tần Miễn quay đầu lại hỏi: “Người nào?"
“Kiều Thắng Vinh."
******
Tần Miễn hẹn gặp mặt Kiều Thắng Vinh tại một hội sở tư nhân ở ngoại ô.
Kiều Thắng Vinh là cán bộ cấp chính phủ, cùng giới thương nhân gặp mặt luôn là có điều cố kỵ, nên cố ý đổi một chiếc xe của người khác lái tới.
Tần Miễn tới trước, chờ trong phòng, nửa giờ sau, Kiều Thắng Vinh tới.
Sở giáo dục D thị là bên mời thầu của dự án xây dựng trung học Thành Nam, gọi là chủ đầu tư. Trong quá trình triển khai toàn bộ công tác đấu thầu, ý kiến của chủ đầu tư sẽ đưa đến tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Ở thời điểm đưa ra điều kiện ghi danh đấu thầu cho các nhà thầu, chủ đầu tư có thể đặt ra cửa ải thứ nhất, đem một số công ty không phù hợp với điều kiện ngăn lại ở giai đoạn ghi danh
Nếu lúc tiến hành thẩm tra tư cách nhà thầu mà số lượng nhà thầu quá nhiều, chủ đầu tư có thể đặt ra cửa ải thứ hai, loại bỏ phần lớn những nhà thầu không phù hợp yêu cầu
Đến khi còn lại chừng mười nhà thầu cuối cùng nộp hồ sơ dự thầu, chủ đầu tư còn có thể liên hợp với tổ chuyên gia đấu thầu để đặt ra cửa ải thứ ba. Trừ phi hồ sơ dự thầu của họ thật sự hoàn hảo, một chút lỗi cũng không có, bằng không, muốn loại bỏ một nhà thầu, cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Hơn nữa, một hạng mục bốn triệu như vậy, yêu cầu trả giá tương ứng sẽ định rất cao, tỷ lệ phạm sai lầm cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Dù gì, trừ nhà thầu một chút lệ phí cũng là chuyện dễ dàng.
Vì thế, nếu như muốn trúng thầu, nhất định phải lấy được liên hệ với một người hoặc vài người bên chủ đầu tư.
Tần Lý tìm đúng điểm vào, chính là Kiều Thắng Vinh.
Chỉ là, Tần Lý lẫn Tần Miễn không biết khẩu vị Kiều Thắng Vinh đến tột cùng là lớn bao nhiêu.
Tần Miễn cùng Kiều Thắng Vinh chậm rãi uống trà. Tần Miễn là một người ít nói, Kiều Thắng Vinh xuất thân giáo sư, cũng sống biết bao nhiêu năm trời, tài ăn nói không tệ, lúc này trời Nam biển Bắc nói không ngừng.
Tần Miễn một chút cũng không vội, anh biết Kiều Thắng Vinh cũng là đang quan sát, muốn xem Trung Cần đối với dự án đấu thầu này quyết tâm như thế nào. Dù sao lúc này hai người còn chưa quen thuộc, nếu nói đến vấn đề mấu chốt ngay, sẽ có vẻ rất đột ngột.
Nói trắng ra là, lúc này cả hai người đang trong giai đoạn dò xét lẫn nhau.
Nhưng không khí đang hài hòa như vậy lại bị một cú điện thoại cắt ngang.
Kiều Thắng Vinh nhận được điện thoại của Chu Vãn Lỵ, giọng nói của bà ta rất lo lắng: “Thắng Vinh! Không thấy Phi Phi đâu!"
Kiều Thắng Vinh vốn nho nhã lập tức thay đổi nét mặt, hổn hển nhảy dựng lên: “Tại sao lại không thấy hả?! Chẳng phải là khóa nó ở nhà sao?!"
Chu Vãn Lỵ than thở: “Nó leo cửa sổ đi ra ngoài! Dọc theo máy điều hòa len sang nhà kế bên, cầu xin người ta để nó đi ra ngoài. Hàng xóm tới tìm em em mới biết được……"
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!" Kiều Thắng Vinh cầm lấy áo khoác đứng lên, “Em đừng ra cửa, ở nhà trông Kiệt Bảo, để anh đi tìm nó!"
Cúp điện thoại, ông ta nói với Tần Miễn: “Tần đổng, thật ngại quá, con gái lớn của tôi có chút việc, tôi phải cáo từ, ngày khác tôi mời cậu uống trà."
“Không sao, tìm người quan trọng hơn." Tần Miễn cũng đứng lên, suy nghĩ một chút nói, “Giám đốc Kiều, tôi cũng muốn đi tìm giúp, ông cho tôi biết những chỗ cô bé thường đi, tôi có thể giúp ông cùng nhau tìm, tôi đã có gặp cô ấy, thấy chắc có thể nhận ra."
Kiều Thắng Vinh đã nghe Chu Vãn Lỵ nói về chuyện lần trước ở văn phòng trường học, giờ nghe Tần Miễn nói như vậy, hết sức khó xử: “Con bé này, cũng tại chúng tôi không giáo dục nó tốt, bây giờ làm người không ra người quỷ không ra quỷ, để cho Tần đổng chê cười."
Tần Miễn nói: “Không đâu, tuổi trẻ luôn luôn có gian đoạn nổi loạn, qua giai đoạn này, cô ấy sẽ hiểu chuyện hơn."
******
Kiều Thắng Vinh nói cho Tần Miễn biết Tề Phi Phi thích đi quán internet, karaoke, khu vui chơi giải trí, thỉnh thoảng cũng sẽ đi xem phim, buổi tối thì sẽ đi quán bar, phạm vi hoạt động của cô ta thường là xung quanh trung học Thành Nam.
Lúc này còn là buổi chiều, Tần Miễn lái xe đi trung học Thành Nam, trên đường nhìn thấy quán internet hay khu vui chơi giải trí, liền dừng xe đi vào hỏi một chút. trong điện thoại di động của anh có tấm hình Kiều Thắng Vinh gởi cho anh - Tề Phi Phi như trước đầu tóc vẫn như gà tây, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc vô cùng cổ quái.
Tần Miễn nhìn tấm hình trên điện thoại di động trầm mặc, anh rất hoài nghi nhân viên làm việc ở quán internet cùng khu vui chơi giải trí có thể nhận ra một người căn cứ theo tấm hình như vậy hay không.
Sau khi chạy tìm bốn năm chỗ, vẫn như cũ không có manh mối, Tần Miễn gọi cho Kiều Thắng Vinh, ở chỗ của ông ta cũng không tìm được.
Tần Miễn lái xe đi ra khỏi nhà xe, anh biết mình là đang làm quen với Kiều Thắng Vinh, bất kể tìm được Tề Phi Phi hay không, Kiều Thắng Vinh cũng sẽ cảm kích hành động của anh.
Khi đi qua trung học Thành Nam, Tần Miễn phát hiện ven đường có một khu vui chơi giải trí, anh ngừng xe, với tay lấy áo khoác rồi đi vào.
Quang cảnh trong phòng tràn đầy ánh đèn lóe lên cùng tiếng ôn chói tai, Tần Miễn cau mày nhìn khắp nơi một vòng rồi đi tới quầy phục vụ. Một cô bé ngẩng đầu nhìn anh, hướng phía anh huýt gió một tiếng, mặt Tần Miễn không thay đổi, mở ra hình trên di động cho cô ta nhìn: “Có gặp qua cô bé này hay không?"
Cô bé liếc một cái, cười: “Anh đẹp trai, anh là công an hả?"
Tần Miễn : “Tôi tới tìm người, không thấy cô ấy, người trong nhà rất lo lắng. Cô có gặp qua cô ấy không?"
Cô bé ngẹo đầu cười, nói: “Thiên kim tiểu thơ của giám đốc Kiều, sao lại chưa từng thấy qua. Ở đây ai dám động vào cô ta, động vào chẳng phải là tìm chết sao."
Tần Miễn: “Biết hiện giờ cô ấy ở đâu không?"
Cô bé chỉ chỉ một góc nhỏ xa xa: “Ừ, chơi ở sàn khiêu vũ đằng kia."
Tần Miễn xuyên qua đám người hướng đến góc đó, người còn chưa thấy mà đã nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Một vòng người vây quanh sàn khiêu vũ bên cạnh, phía trên có cô gái đang nhảy, cô ta mặc áo phông hoa văn bó sát người kết hợp quần đen, chân mang đôi giày cao gót, dáng người cao gầy nóng bỏng, một đôi chân thon dài có hình xăm, vểnh vểnh cái mông nhỏ uốn éo uốn éo theo âm nhạc, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt bọn con trai.
Tần Miễn trầm mặc, có thể nhận ra kiểu tóc gà tây kia, cô ta là Tề Phi Phi.
Lúc này âm nhạc kết thúc, Tề Phi Phi ngừng lại, mệt đến thở không nổi, đám con trai phía dưới vỗ tay thật lớn trầm trồ khen ngợi. Tần Miễn vừa định đi đến gọi cô, một cô gái đột nhiên xông ra, nhào tới trước mặt Tề Phi Phi, giơ tay lên tát cô một cái: “Tiện nhân! Mày dám cướp chồng tao!"
Không ngờ cô gái kia lại đánh hụt, Tề Phi Phi nhanh chóng tránh được, xoay tay cho cô gái kia một bạt tai. Một tiếng “chát!" vang lên, nửa bên mặt cô gái kia đã đỏ.
Tề Phi Phi xoay xoay cổ tay, cô cao hơn cô gái kia nửa cái đầu, lúc này đang đứng ở trước mặt cô gái kia, khí thế mười phần trừng cô ta: “Tiện nhân mắng ai a!"
“Mày!" cô gái kia hét lên, một tay ôm mặt một tay chỉ Tề Phi Phi, “Mày cướp chồng tao! Còn dám đánh tao! Mày là thứ tiểu tiện nhân! Tao muốn liều mạng với mày!"
Cô ta thét lên nhào tới, hai người bên cạnh cô ta cũng vây lấy Tề Phi Phi, Tề Phi Phi nhanh nhẹn lui về phía sau, hô to: “Mày bệnh thần kinh à! Chồng mày là ai tao còn không biết! Ê! Ba tao là giám đốc sở giáo dục đó! Mày mà còn phát điên nữa, coi chừng tao sẽ khiến cho mày nghỉ học a!"
“……"Tần Miễn đứng nhìn không nói gì.
Cô gái tử y cũng nhất quyết không buông tha: “Nghỉ học thì nghỉ học! Mày tưởng tao sợ mày à! Ba tao là viện phó của D thị đó! Ba mày có gan thì đừng bị bệnh a! Bằng không tao nhất định khiến cho ba tao giết chết ba mày!"
Tề Phi Phi vừa ngăn cản móng vuốt của cô ta, vừa cãi lại: “Ha! Vậy mày thử nhìn một chút đi! Có tin hay không ba mày còn chưa kịp giết chết ba tao, ba tao đã cho tất cả tiểu tiện nhân nhà chúng mày nghỉ học hết!"
Tần Miễn: “……"
Căn bản là không cách nào nhìn tiếp nữa.
Tề Phi Phi lấy một địch ba, dần dần rơi vào thế hạ phong, đã trúng mấy cái đánh trên người. Đám nam nữ choai choai chung quanh không muốn bị nghỉ học, cũng không muốn bị bệnh viện giết chết, nên tất cả chỉ đứng xem, không ai dám tới khuyên can.
Tần Miễn lắc đầu, sải bước đi lên, một thoáng liền giữ lấy cánh tay của cô bé kia, sau đó kéo Tề Phi Phi đến bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, áo quần tươm tất chỉnh tề, giữa một đám thiếu niên ở khu vui chơi giải trí có vẻ vô cùng đặc biệt.
Tề Phi Phi tò mò quan sát anh.
Tần Miễn không muốn nhiều lời, quay sang nói với Tề Phi Phi: “Đi theo tôi."
Sau đó, anh lôi kéo cô bé, đi ra cửa của khu vui chơi.
Cô gái tử y vốn đã ngẩn người, nhìn Tần Miễn và Tề Phi Phi bỏ đi, giận đến hô to một tiếng: “Không được đi!"
Cô ta nhấc chân đuổi theo, Tần Miễn nghe được tiếng bước chân sau lưng, dứt khoát giữ chặt cổ tay Tề Phi Phi, sải bước chạy.
Tề Phi Phi cũng không nói nữa, bị anh lôi kéo cùng nhau chạy, chạy thẳng đến ngoài cửa, Tần Miễn nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Tề Phi Phi vào ghế bên tài xế.
Tề Phi Phi “nhẫn nhục chịu đựng", tặc tặc nhìn anh ngồi vào ghế lái.
Tần Miễn nổ máy xe, lập tức liền bỏ lại sau lưng đám nam nữ từ trong khu vui chơi đang đuổi theo. Xe chạy được một đoạn, Tề Phi Phi nhàn nhã ngồi trên ghế xem xem lại móng tay, còn thuận tay mở radio trên xe Tần Miễn.
Đúng lúc radio phát một bài tiếng Anh đang thịnh hành, Tề Phi Phi mở lớn âm lượng, dùng sức lắc lư cơ thể theo âm nhạc, còn không quên búng búng ngón tay theo nhịp.
Tần Miễn chuyên tâm lái xe, không để ý tới cô bé.
Tề Phi Phi náo loạn một hồi rốt cuộc ngừng lại, cô bắt đầu quan sát khắp nơi trong xe, nói: “Ai, xe không tệ nha."
“……"
“Soái ca, em đã gặp qua anh, anh là bạn trai của Kiều Y Viện."
“……"
“Kiều Y Viện ở Nam Kinh mà, anh cùng cô ta đang yêu xa hả?"
“……"
“Này, soái ca, sao anh lại không nói lời nào vậy? Anh muốn đi chỗ nào đây?" Mông của cô bé giống như có gai vậy, một giây cũng không ngồi yên, đông sờ một cái tây xem một chút, thậm chí mở ra hộc tủ Tần Miễn để bằng lái. Tần Miễn rốt cuộc nhịn không được nữa.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi đưa cô về nhà."
Tề Phi Phi: “……"
Xe dừng lại ở một ngã tư đường, Tần Miễn chờ đèn xanh. Tề Phi Phi liếc anh một cái liền nhanh chóng bật chốt khóa cửa xe bên ghế phụ, mở cửa xe liền nhảy xuống.
Vừa lúc đèn xanh phía trước sáng lên, dòng xe trên đường cũng bắt đầu khởi động. Tần Miễn không nghĩ nhiều, mở cửa xuống xe, vòng qua đầu xe chạy hai bước liền bắt được cô nhóc đứng trên đường xe chạy.
Anh gắt gao giữ chặt cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ta về phía xe của mình.
Tề Phi Phi hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng a! Cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên này "
Tần Miễn khí lực lớn, động tác nhanh lẹ, đã đưa cô ta vào trong xe.
Lần này anh thông minh, khóa cửa xe lại, Tề Phi Phi không cách nào mở được.
Anh nổ máy xe lái đi, cô nhóc ngồi ở đó sinh hờn dỗi.
5 phút sau, cô nói: “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Nếu anh đưa tôi về nhà! Tôi sẽ chết cho anh xem!"
“……"
“Tôi nói được thì làm được!"
“……"
“Tôi không muốn trở về! Anh để tôi xuống xe! Tôi nói tôi không muốn trở về!" Cô bắt đầu đập cửa xe, đánh thủy tinh, một hồi sau lại khóc lên ô ô ô, rất nhanh liền khóc đến mắt lấm lem chì kẻ mắt, “Tôi không muốn trở về! Không muốn trở về đâu!"
Tần Miễn nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt cô đã thành mắt gấu mèo, đang nước mắt lưng tròng nhìn anh, giọng đáng thương: “Chú ơi, van cầu chú đừng đưa cháu trở về ……"
Chú …… ơi …… :sofunny:
Huyệt thái dương Tần Miễn đột nhiên giật giật, anh thắng xe gấp, đánh vòng tay lái, xe đột nhiên quay đầu.
Tề Phi Phi trong lòng mừng như điên, tiếp theo vừa sợ vừa hỏi: “Chú à, chú muốn đưa cháu đi đâu vậy?!"
“Nhà tôi." Tần Miễn lạnh lùng trả lời.
Tác giả :
Hàm Yên