Hà Tần Hợp Lý
Chương 17: Hoan nghênh đi vào vương quốc Tần Lý
Hà Đường cũng không trang điểm, trên thực tế, cô căn bản không có ý định đi ăn cơm với Tần Lý. Cô tùy ý thay một chiếc áo thun, quần jean rồi đi xuống lầu. Tần Lý đã mở cửa xe ra, đang ngồi trên xe nhìn cô.
Hà Đường đi về phía anh, lúc còn cách khoảng hơn nửa mét, cô dừng bước.
Cô nói: “Tần tổng, tôi chính là tới để nói với anh một tiếng, anh không cần mời tôi ăn cơm đâu."
Tần Lý nhìn ánh mắt của cô, khe khẽ thở dài, nói: “Hà Đường, tôi nhận lỗi với cô."
Hà Đường cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Không cần."
“Thật sự." Tần Lý thành khẩn nói, “Tôi thừa nhận, có thật nhiều cơ hội để tôi có thể nói cho cô biết tôi không phải là một nhân viên của Trung Cần, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, không cần thiết nói với cô những chuyện này. Cô gọi tôi là Tần Lý, tôi cũng xác thực chính là Tần Lý, không lẽ đối với cô, Tần tổng với Tần Lý lại không giống nhau sao?"
Hà Đường cảm thấy cực kỳ hoang đường, ngẩng đầu trừng anh: “Chẳng lẽ anh cho rằng giống nhau?"
Tần Lý gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự cho là giống nhau. Nhưng hiện tại, tôi biết cô tức giận, cho nên đặc biệt đến đây để nhận lỗi với cô, Hà Đường, thật xin lỗi."
Ngữ khí của anh hết sức chân thành, một đôi mắt thâm thúy chuyên chú, làm Hà Đường có chút không biết theo ai.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, bất kể xét từ phương diện nào, cũng cảm thấy mình cùng một nhân vật tầm cỡ như vậy lui tới là một chuyện rất khoa trương. Nên cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh. Có điều, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa. Bất luận anh là Tần tổng hay là Tần Lý, tôi… tôi cũng không chịu nổi việc quen biết với anh. Anh đi đi, tôi lên lầu."
Nói xong không đợi Tần Lý trả lời, cô liền quay người đi.
Không nghĩ tới anh ở phía sau kêu cô: “Hà Đường! Lần trước cô còn nói, nếu như bánh chẻo ăn ngon, cô sẽ gói thêm cho tôi nhiều nữa!"
Hà Đường bất đắc dĩ xoay người nói: “Tần tổng, anh đừng trêu chọc tôi được không, anh muốn ăn bánh chẻo, tìm một đầu bếp năm sao là có thể ăn rồi, cầu xin anh đừng trêu chọc tôi nữa!"
“Tôi đã nói gọi tôi là Tần Lý, hoặc là A Lý." Tần Lý khẽ cau mày, giọng nói thậm chí có điểm ủy khuất, “Lần trước cô cho tôi bánh chẻo, đều bị em của tôi ăn hết rồi, tôi một cái cũng không được ăn, cho nên hôm nay tôi muốn xin cô gói một ít bánh chẻo nữa cho tôi, có được không?"
“……"
Lúc này trong cư xá có xe muốn đi ra, xe Tần Lý vừa vặn cản đường, đối phương đợi một hồi liền bấm còi xe thúc giục.
Tần Lý nhìn Hà Đường, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: “Hà Đường, chúng ta cản đường, cô lên xe trước đi rồi nói."
Trong lòng Hà Đường cũng rối loạn, hỏi: “Đi đâu?"
“Nhà tôi." Anh vừa nói xong liền cười lớn.
Hà Đường nghĩ không ra, tại sao mình lại lên xe.
Đều tại cái xe này cản trở xe, cô nghĩ.
Lại cẩn thận suy nghĩ, cơ thể Tần Lý như vậy không được tiện còn tự mình đến đón cô, hơn nữa còn nói xin lỗi, Hà Đường thật không đành lòng cự tuyệt anh nữa.
Trên đường, Hà Đường hỏi: “Thật muốn gói bánh chẻo sao?"
Tần Lý gật đầu: “Dĩ nhiên."
“Vậy tôi cần mua nguyên liệu để làm."
“Ừ, cô cần thứ gì, tôi có thể nói chị giúp việc ở nhà đi mua."
Hà Đường suy nghĩ một chút nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, đầu đường trước mặt có cái siêu thị lớn, anh ở trên xe chờ tôi một chút, tôi đi mua là được rồi."
Tần Lý nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nói: “Tôi cùng đi với cô."
Hà Đường có chút bất ngờ, phản xạ có điều kiện liền muốn nói không cần, nhưng nhìn ánh mắt Tần Lý mang vẻ chờ đợi, lời cứng rắn của cô vừa ra đến khóe miệng vội nuốt xuống, nhẹ giọng nói: “Cũng được."
******
Hà Đường đẩy Tần Lý đi trong siêu thị thu hút rất nhiều ánh mắt. Những ánh mắt kia cũng không phải đều là thiện ý. Hà Đường có chút bận tâm Tần Lý. Một lúc sau thấy biểu hiện của anh thật sự không sao cả, thậm chí có chút hưng phấn cùng tò mò nên Hà Đường cũng an tâm rất nhiều.
Tần Lý nói: “Hà Đường, cô có tin không, hôm nay là tôi sau khi trưởng thành, mới lần đầu tiên đi dạo siêu thị đấy."
“A, vậy tôi thật vinh hạnh ha." Hà Đường cầm một giỏ mua sắm giao cho Tần Lý, để cho anh đặt trên chân của mình, sau đó liền đẩy xe lăn đi dạo trong siêu thị.
Tần Lý nhún nhún vai: “Sao thấy cô hình như không có hứng thú chút nào vậy?"
Hà Đường kỳ quái hỏi: “Cảm thấy hứng thú? Đối với cái gì cảm thấy hứng thú?"
Tay trái Tần Lý vịn giỏ mua sắm, bâng quơ nói: “Không có gì."
Hà Đường cũng không hỏi nữa.
Vừa đi dạo, hai người vừa trao đổi.
“Nhà anh có bột mì không?"
“Không biết, chắc là có."
“Vậy tôi chỉ mua một chút thôi."
“Tại sao không mua da bánh chẻo làm sẵn?"
“Chính mình cán ăn ngon hơn."
“A, thì ra là như vậy."
……
“Anh có ăn cà rốt không?"
“Có, tôi không kén ăn."
“Vậy còn rau hẹ?"
“Rau hẹ… hay là… thôi đi."
“Ủa? Mới vừa nãy có người vừa nói không kén ăn mà."
“……"
Ở quầy thủy sản, Hà Đường muốn mua tôm, Tần Lý một tay đỡ giỏ mua sắm ngồi ở xe lăn chờ cô.
Cô gái kia cúi đầu ở hồ thủy tinh chọn tôm sống, cầm trong tay một cái lưới có cán dài, vớt đông một cái, vớt tây một cái, vớt lên còn đưa tới trước mắt nhìn cẩn thận.
Cô mặc áo thun hồng, quần jean rất bình thường, giày bệt, thỉnh thoảng đưa tay gạt tóc rũ xuống vén ra sau tai. Tần Lý cứ như vậy nhìn cô. Anh biết đây chỉ là một cảnh tượng hết sức bình thường trong cuộc sống, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Hà Đường chọn tôm xong, đem túi ny lon đưa cho nhân viên siêu thị cân, cô vẫy vẫy bọt nước trên tay, quay đầu lại nhìn Tần Lý cười một tiếng: “Chờ thêm chút nữa, lập tức xong ngay."
Tần Lý sửng sốt, phản ứng kịp mới nói: “Không vội."
Sau đó anh cúi đầu nhìn đồ đạc trong giỏ mua sắm trên đùi, một túi thịt heo xay, hai củ cà rốt, một bó cây tể thái (*), còn thêm một gói bột mì.
(*) Cây tể thái: tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, là một vị thuốc Đông y, giúp giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Vì là cuối tuần, trong siêu thị khách hàng rất nhiều, khu vực rau tươi và hải sản sống đều là người đến mua thức ăn. Tần Lý quay đầu nhìn họ, thấy có thật nhiều cặp vợ chồng hoặc cả nhà 3 người cùng đi dạo siêu thị.
Người vợ trẻ khoác tay ông chồng, người chồng đẩy chiếc xe mua sắm, ngồi trong xe là đứa bé nhỏ xíu, bên cạnh thì để bọc lớn khăn giấy, sữa tắm, các loại đồ ăn vặt.
Người vợ thỉnh thoảng trêu chọc đứa trẻ trong xe, đứa trẻ khoa tay múa chân làm ầm ĩ một chút, một nhà ba người liền cười rộ lên.
Tần Lý thoáng qua có chút thất thần, lúc này, Hà Đường vỗ vỗ vai anh: “Này, tôi mua xong rồi."
Anh bỗng dưng quay đầu lại: “A, mua xong rồi?"
Hà Đường kỳ quái nhìn anh: “Mua xong rồi, anh ở đây phát ngốc gì vậy?"
Tần Lý lắc đầu cười: “Không có gì."
Hà Đường cảm thấy anh là lạ, đẩy xe lăn đi nói: “Vậy chúng ta đi thôi."
“Được."
Xe đến Cẩm Hoành Quốc Tế, Quan Kính đẩy Tần Lý, cùng Hà Đường cùng nhau lên lầu 10, đổi sang thang máy tư nhân đến lầu 12.
Hà Đường vẫn không có phản ứng quá lớn, Tần Lý đã từng nói qua với cô anh ở trên lầu, là ký túc xá công ty, đồ đạc trong nhà đầy đủ hết. Sau khi biết anh là tổng giám đốc của Trung Cần, Hà Đường nghĩ anh chắc chắn sẽ ở một căn nhà thật lớn.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Quan Kính đẩy Tần Lý đi ra ngoài, cõng Tần Lý đến xe lăn điện đã chuẩn bị xong, sau đó rời đi.
Hà Đường tò mò nhìn chung quanh, Tần Lý đã điều khiển xe lăn đến bên người cô, anh ngước mặt nhìn cô, cười nói: “Có muốn đi thăm qua nhà tôi hay không?"
Đứng ở cửa thang máy, Hà Đường không nhìn ra đầu mối gì, trước mặt là một hành lang thật dài, hai bên hành lang dường như có thật nhiều phòng, cô thuận miệng nói: “Được."
Tay trái Tần Lý lay động: “Đi theo tôi."
Hà Đường đi theo phía sau xe lăn của anh, hướng hành lang kia đi tới, sau đó cô liền phát hiện, cô hình như là tiến vào một thế giới khác.
Xe lăn Tần Lý ở trước mặt cô xoay vòng lại, anh giơ lên cánh tay trái, ánh mắt trong trẻo, có chút kiêu ngạo nói: “Hoan nghênh đi vào vương quốc Tần Lý!"
Hà Đường đi về phía anh, lúc còn cách khoảng hơn nửa mét, cô dừng bước.
Cô nói: “Tần tổng, tôi chính là tới để nói với anh một tiếng, anh không cần mời tôi ăn cơm đâu."
Tần Lý nhìn ánh mắt của cô, khe khẽ thở dài, nói: “Hà Đường, tôi nhận lỗi với cô."
Hà Đường cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Không cần."
“Thật sự." Tần Lý thành khẩn nói, “Tôi thừa nhận, có thật nhiều cơ hội để tôi có thể nói cho cô biết tôi không phải là một nhân viên của Trung Cần, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, không cần thiết nói với cô những chuyện này. Cô gọi tôi là Tần Lý, tôi cũng xác thực chính là Tần Lý, không lẽ đối với cô, Tần tổng với Tần Lý lại không giống nhau sao?"
Hà Đường cảm thấy cực kỳ hoang đường, ngẩng đầu trừng anh: “Chẳng lẽ anh cho rằng giống nhau?"
Tần Lý gật đầu: “Đúng vậy, tôi thật sự cho là giống nhau. Nhưng hiện tại, tôi biết cô tức giận, cho nên đặc biệt đến đây để nhận lỗi với cô, Hà Đường, thật xin lỗi."
Ngữ khí của anh hết sức chân thành, một đôi mắt thâm thúy chuyên chú, làm Hà Đường có chút không biết theo ai.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, bất kể xét từ phương diện nào, cũng cảm thấy mình cùng một nhân vật tầm cỡ như vậy lui tới là một chuyện rất khoa trương. Nên cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh. Có điều, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa. Bất luận anh là Tần tổng hay là Tần Lý, tôi… tôi cũng không chịu nổi việc quen biết với anh. Anh đi đi, tôi lên lầu."
Nói xong không đợi Tần Lý trả lời, cô liền quay người đi.
Không nghĩ tới anh ở phía sau kêu cô: “Hà Đường! Lần trước cô còn nói, nếu như bánh chẻo ăn ngon, cô sẽ gói thêm cho tôi nhiều nữa!"
Hà Đường bất đắc dĩ xoay người nói: “Tần tổng, anh đừng trêu chọc tôi được không, anh muốn ăn bánh chẻo, tìm một đầu bếp năm sao là có thể ăn rồi, cầu xin anh đừng trêu chọc tôi nữa!"
“Tôi đã nói gọi tôi là Tần Lý, hoặc là A Lý." Tần Lý khẽ cau mày, giọng nói thậm chí có điểm ủy khuất, “Lần trước cô cho tôi bánh chẻo, đều bị em của tôi ăn hết rồi, tôi một cái cũng không được ăn, cho nên hôm nay tôi muốn xin cô gói một ít bánh chẻo nữa cho tôi, có được không?"
“……"
Lúc này trong cư xá có xe muốn đi ra, xe Tần Lý vừa vặn cản đường, đối phương đợi một hồi liền bấm còi xe thúc giục.
Tần Lý nhìn Hà Đường, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh: “Hà Đường, chúng ta cản đường, cô lên xe trước đi rồi nói."
Trong lòng Hà Đường cũng rối loạn, hỏi: “Đi đâu?"
“Nhà tôi." Anh vừa nói xong liền cười lớn.
Hà Đường nghĩ không ra, tại sao mình lại lên xe.
Đều tại cái xe này cản trở xe, cô nghĩ.
Lại cẩn thận suy nghĩ, cơ thể Tần Lý như vậy không được tiện còn tự mình đến đón cô, hơn nữa còn nói xin lỗi, Hà Đường thật không đành lòng cự tuyệt anh nữa.
Trên đường, Hà Đường hỏi: “Thật muốn gói bánh chẻo sao?"
Tần Lý gật đầu: “Dĩ nhiên."
“Vậy tôi cần mua nguyên liệu để làm."
“Ừ, cô cần thứ gì, tôi có thể nói chị giúp việc ở nhà đi mua."
Hà Đường suy nghĩ một chút nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, đầu đường trước mặt có cái siêu thị lớn, anh ở trên xe chờ tôi một chút, tôi đi mua là được rồi."
Tần Lý nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nói: “Tôi cùng đi với cô."
Hà Đường có chút bất ngờ, phản xạ có điều kiện liền muốn nói không cần, nhưng nhìn ánh mắt Tần Lý mang vẻ chờ đợi, lời cứng rắn của cô vừa ra đến khóe miệng vội nuốt xuống, nhẹ giọng nói: “Cũng được."
******
Hà Đường đẩy Tần Lý đi trong siêu thị thu hút rất nhiều ánh mắt. Những ánh mắt kia cũng không phải đều là thiện ý. Hà Đường có chút bận tâm Tần Lý. Một lúc sau thấy biểu hiện của anh thật sự không sao cả, thậm chí có chút hưng phấn cùng tò mò nên Hà Đường cũng an tâm rất nhiều.
Tần Lý nói: “Hà Đường, cô có tin không, hôm nay là tôi sau khi trưởng thành, mới lần đầu tiên đi dạo siêu thị đấy."
“A, vậy tôi thật vinh hạnh ha." Hà Đường cầm một giỏ mua sắm giao cho Tần Lý, để cho anh đặt trên chân của mình, sau đó liền đẩy xe lăn đi dạo trong siêu thị.
Tần Lý nhún nhún vai: “Sao thấy cô hình như không có hứng thú chút nào vậy?"
Hà Đường kỳ quái hỏi: “Cảm thấy hứng thú? Đối với cái gì cảm thấy hứng thú?"
Tay trái Tần Lý vịn giỏ mua sắm, bâng quơ nói: “Không có gì."
Hà Đường cũng không hỏi nữa.
Vừa đi dạo, hai người vừa trao đổi.
“Nhà anh có bột mì không?"
“Không biết, chắc là có."
“Vậy tôi chỉ mua một chút thôi."
“Tại sao không mua da bánh chẻo làm sẵn?"
“Chính mình cán ăn ngon hơn."
“A, thì ra là như vậy."
……
“Anh có ăn cà rốt không?"
“Có, tôi không kén ăn."
“Vậy còn rau hẹ?"
“Rau hẹ… hay là… thôi đi."
“Ủa? Mới vừa nãy có người vừa nói không kén ăn mà."
“……"
Ở quầy thủy sản, Hà Đường muốn mua tôm, Tần Lý một tay đỡ giỏ mua sắm ngồi ở xe lăn chờ cô.
Cô gái kia cúi đầu ở hồ thủy tinh chọn tôm sống, cầm trong tay một cái lưới có cán dài, vớt đông một cái, vớt tây một cái, vớt lên còn đưa tới trước mắt nhìn cẩn thận.
Cô mặc áo thun hồng, quần jean rất bình thường, giày bệt, thỉnh thoảng đưa tay gạt tóc rũ xuống vén ra sau tai. Tần Lý cứ như vậy nhìn cô. Anh biết đây chỉ là một cảnh tượng hết sức bình thường trong cuộc sống, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một loại cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Hà Đường chọn tôm xong, đem túi ny lon đưa cho nhân viên siêu thị cân, cô vẫy vẫy bọt nước trên tay, quay đầu lại nhìn Tần Lý cười một tiếng: “Chờ thêm chút nữa, lập tức xong ngay."
Tần Lý sửng sốt, phản ứng kịp mới nói: “Không vội."
Sau đó anh cúi đầu nhìn đồ đạc trong giỏ mua sắm trên đùi, một túi thịt heo xay, hai củ cà rốt, một bó cây tể thái (*), còn thêm một gói bột mì.
(*) Cây tể thái: tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, là một vị thuốc Đông y, giúp giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Vì là cuối tuần, trong siêu thị khách hàng rất nhiều, khu vực rau tươi và hải sản sống đều là người đến mua thức ăn. Tần Lý quay đầu nhìn họ, thấy có thật nhiều cặp vợ chồng hoặc cả nhà 3 người cùng đi dạo siêu thị.
Người vợ trẻ khoác tay ông chồng, người chồng đẩy chiếc xe mua sắm, ngồi trong xe là đứa bé nhỏ xíu, bên cạnh thì để bọc lớn khăn giấy, sữa tắm, các loại đồ ăn vặt.
Người vợ thỉnh thoảng trêu chọc đứa trẻ trong xe, đứa trẻ khoa tay múa chân làm ầm ĩ một chút, một nhà ba người liền cười rộ lên.
Tần Lý thoáng qua có chút thất thần, lúc này, Hà Đường vỗ vỗ vai anh: “Này, tôi mua xong rồi."
Anh bỗng dưng quay đầu lại: “A, mua xong rồi?"
Hà Đường kỳ quái nhìn anh: “Mua xong rồi, anh ở đây phát ngốc gì vậy?"
Tần Lý lắc đầu cười: “Không có gì."
Hà Đường cảm thấy anh là lạ, đẩy xe lăn đi nói: “Vậy chúng ta đi thôi."
“Được."
Xe đến Cẩm Hoành Quốc Tế, Quan Kính đẩy Tần Lý, cùng Hà Đường cùng nhau lên lầu 10, đổi sang thang máy tư nhân đến lầu 12.
Hà Đường vẫn không có phản ứng quá lớn, Tần Lý đã từng nói qua với cô anh ở trên lầu, là ký túc xá công ty, đồ đạc trong nhà đầy đủ hết. Sau khi biết anh là tổng giám đốc của Trung Cần, Hà Đường nghĩ anh chắc chắn sẽ ở một căn nhà thật lớn.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Quan Kính đẩy Tần Lý đi ra ngoài, cõng Tần Lý đến xe lăn điện đã chuẩn bị xong, sau đó rời đi.
Hà Đường tò mò nhìn chung quanh, Tần Lý đã điều khiển xe lăn đến bên người cô, anh ngước mặt nhìn cô, cười nói: “Có muốn đi thăm qua nhà tôi hay không?"
Đứng ở cửa thang máy, Hà Đường không nhìn ra đầu mối gì, trước mặt là một hành lang thật dài, hai bên hành lang dường như có thật nhiều phòng, cô thuận miệng nói: “Được."
Tay trái Tần Lý lay động: “Đi theo tôi."
Hà Đường đi theo phía sau xe lăn của anh, hướng hành lang kia đi tới, sau đó cô liền phát hiện, cô hình như là tiến vào một thế giới khác.
Xe lăn Tần Lý ở trước mặt cô xoay vòng lại, anh giơ lên cánh tay trái, ánh mắt trong trẻo, có chút kiêu ngạo nói: “Hoan nghênh đi vào vương quốc Tần Lý!"
Tác giả :
Hàm Yên