Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà
Chương 19
“Ngươi hôm nay có phải đi cắt chỉ hay không?" A Trà hỏi Hải Uyên.
“Hình như vậy." Hải Uyên nói.
“Thuốc uống hết chưa?" A Trà lại hỏi.
“Không biết." Hải Uyên lại uống một ngụm sữa đậu nành.
“Này, không cần tái uống nữa! Cứ uống mấy thứ đó, ngay cả bữa ăn chính cũng không ăn. Nhanh nhanh ăn cơm, chờ một chút ta cùng ngươi đi cắt chỉ." A Trà dùng chiếc đũa gắp thịt nướng Hải Uyên yêu nhất, đưa đến bên miệng hắn.
Hải Uyên buông ly sữa đậu nành, hé miệng nhượng A Trà đút thịt vào.
Trong nhà ăn tất cả tầm mắt đều đổ dồn về bọn họ, tuy rằng mọi người đều hiểu được Hải Uyên bởi vì tay phải bị thương không có biện pháp cầm đũa, mới để người ta uy hắn.
Nhưng là cái đại ma vương ngày thường thô bạo khủng bố kia hiện giờ giống như tiểu hài tử, đối phương nói mở miệng, liền ngoan ngoãn há mồm để người ta uy cơm, rất nhiều người vẫn còn cảm giác bất khả tư nghị.
Rốt cuộc là tên Hạ Trạch Phương đang uy cơm kia thay đổi, biến thành thuần thú sư, phục tùng đầu dã thú này.
Hay đầu dã thú Diệp Hải Uyên thay đổi, trở nên ôn thuần như mèo nhỏ, ngoan ngoãn để người ta uy cơm?
Cả căn tin nhất thời tràn ngập bầu không khí ái muội mà quỷ dị, mọi người đều trộm nhìn hai kẻ đang đắm chìm trong thế giới ta đút ngươi ăn của mình, mà hai kẻ kia cũng không để ý tới tầm mắt mọi người, chính là tự cố tự địa làm chuyện của mình.
Khi Hải Uyên một ngụm thịt một ngụm cơm được đút ăn, đột nhiên có người hướng bọn họ đi tới.
Hải Uyên ngẩng đầu, phát giác đó là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, lão sư Thái Đồng dạy thể dục.
Thái Đồng dáng người tuy thấp nhưng cường tráng, mặt giống như hình ngũ giác lộn ngược cực kỳ góc cạnh, mặc trang phục thể thao trên cổ còn treo còi hiệu hắn tủm tỉm cười, nhìn hai người đang ăn cơm trước mặt.
“Nghe các lão sư khác nói, ngươi gần đây thường xuyên đến lớp, rất ít trốn học." Thái Đồng nhìn Hải Uyên.
Hải Uyên liếc mắt nhìn lão sư một cái, tiếp tục ăn một mồm đầy cơm, miệng càng không ngừng động, thật sự không dư thời gian trả lời đối phương.
“Lão sư ngươi cũng đến ăn cơm ác!" A Trà nói: “Ngươi nên nhanh nhanh ăn cơm, bằng không chậm một chút nữa đệ tử đều đến đây, nơi này sẽ không có chỗ ngồi." Nhà ăn tuy rằng lớn, cái bàn tả hữu có thể chứa gần một trăm năm mươi người, nhưng là cả trường học mấy ngàn học sinh, cho nên tới chậm cũng chỉ có thể đứng ăn.
“Ta không phải đến ăn cơm, ta là đến xem Diệp Hải Uyên một chút, sau đó có một số việc muốn tìm ngươi." Thái Đồng đem lực chú ý di đến chiếc đũa đang không ngừng uy cơm Hải Uyên của A Trà.
“Ta? Ta làm sao?" A Trà có chút nghi hoặc.
“Lão sư mấy ngày trước nhìn ngươi ở trong trường học chạy tới chạy lui, phát giác ngươi chạy cực kỳ nhanh." Thái Đồng nói.
“Có sao?" A Trà nghĩ nghĩ, sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra. “A, đó là ta phải về ký túc xá xem Tiểu Uyên, hắn mấy ngày trước phát sốt, ta lo lắng một mình hắn ở trong phòng không ổn." A Trà sau đó lại hỏi: “Ở trong trường học không được chạy tới chạy lui sao? Ta biết trên hành lang không thể chạy, cho nên ta đều chờ đi đến vườn hoa dưới lầu mới chạy a."
A Trà có chút khẩn trương, hắn chỉ vừa bắt đầu làm đệ tử không bao lâu, không rõ chính mình có phải đã gây ra sự tình xấu gì.
“Không phải a!" Thái đồng vội vàng nói: “Ta là cảm thấy được tốc độ của ngươi rất nhanh, cho nên đến hỏi một chút, mới phát giác lúc ngươi học năm nhất có gia nhập đội điền kinh, thành tích của ngươi cũng không tồi, nhưng vì cái gì học kỳ sau liền rời khỏi ni?"
“Khâm......" A Trà dừng một chút. “Ngươi hỏi như vậy ta cũng không biết làm sao trả lời cho ngươi. Có thể hay không là Trạch Phương không thích đội điền kinh a?"
“Cáp? Thái Đồng nghe không hiểu ý tứ A Trà. “Ngươi không thích điền kinh sao? Nhưng lão sư cảm thấy ngươi chạy thật sự rất nhanh, hơn nữa thành tích của ngươi cũng không tệ, nếu tái cố gắng một chút, tuyệt đối có thể đại biểu trường học đi tham gia các giải đấu bên ngoài."
“Ai u, ta không phải ý tứ này!" A Trà còn đang suy nghĩ phải như thế nào giải thích.
Lúc này động tác uy cơm của A Trà chậm lại, lực chú ý cũng từ trên người Hải Uyên chuyển đến Thái Đồng.
Thời điểm ăn cơm bị trở ngại, đợi không được miếng thịt nướng tiếp theo Hải Uyên thần sắc tối sầm. Hắn nhìn nhìn A Trà, lại xem xem chiếc đũa, phát giác tay A Trà hoàn toàn dừng ở bên kia không nhúc nhích, chờ không được bao lâu, một cỗ hỏa khí liền bạo phát.
Hải Uyên sắc mặt càng ngày càng khó coi, đôi mắt hắc sắc của hắn chậm rãi phóng tới mặt lão sư Thái Đồng, khi Thái Đồng phát hiện Hải Uyên đang nhìn hắn mà tươi cười cùng Hải Uyên bốn mắt tương giao, kia trong đôi mắt bao hàm cảm xúc tiêu cực làm cho Thái Đồng ba hồn dọa rớt bảy phách.
“Cái kia...... Cái kia......" Thái Đồng lắp bắp nói: “Lão sư chính là hy vọng ngươi cân nhắc việc gia nhập đội điền kinh, cái khác không có vấn đề, hẹn gặp ở tiết thể dục ngày mai. Bye bye!"
Thái Đồng vừa nói xong lập tức bước đi. Hải uyên này vẫn còn rất khủng bố, tuy rằng muốn làm một lão sư tốt tuyệt đối không thể bởi vì học sinh khủng bố liền lùi bước, hắn cho tới bây giờ cũng là cố gắng không ngừng quan tâm học sinh này, nhưng hắn biết Diệp Hải Uyên bình thường tâm tình tốt nói với hắn cái gì còn có thể hảo hảo câu thông, nhưng Hải Uyên khi bị chọc giận, tuyệt đối không thể tới gần, bởi vì không ai biết được hắn sẽ làm ra loại sự tình gì.
Hiện tại Hải Uyên không biết vì sao tâm tình khó chịu, Thái Đồng nhạy cảm phát hiện, liền hiểu được chính mình tốt nhất nên đi trước một bước. Chuyện giáo hóa học sinh này, vẫn là phải từ từ, ngàn vạn lần không thể gấp.
“Uy, Thái đầu lão sư ——" A Trà ở phía sau Thái Đồng hô lớn: “Ta còn chưa nói xong với ngươi mà!"
“Ta đã đói bụng." Hải Uyên trừng mắt A Trà.
A Trà đem lực chú ý thả lại trên người Hải Uyên, phát giác Hải Uyên lại là vẻ mặt thối chết người, lúc này mới liên thanh giải thích: “Chụp viết, chụp viết, quên mất ngươi ăn cơm mới đến một nửa."
A Trà lập tức đem đồ ăn đưa vào miệng Hải Uyên, tiểu hài tử này chỉ cần đói bụng: tâm tình sẽ thật không tốt.
Chờ sau khi này đó trên bàn ăn uy sạch, A Trà tiếp theo mới ăn bữa tối của mình.
Hải Uyên đi mua ly sữa đậu nành thứ hai, coi như có kiên nhẫn chờ đợi A Trà dùng cơm xong.
Buổi tối bọn họ cưỡi xe máy đến bệnh viện lúc trước tái khám, tuy rằng hai người đều là vị thành niên, nhưng A Trà vẫn kiên trì muốn chính mình lái xe.
Cánh tay Hải Uyên vẫn đang bao băng vải, trước khi bác sĩ nói Hải Uyên thương khỏi hẳn, A Trà tuyệt đối không mạo hiểm để Hải Uyên sử dụng tay phải của hắn.
Bị thương phải hảo hảo tĩnh dưỡng, tốt nhất ngay cả động cũng đừng động, đây là ý tưởng của A Trà. Hắn cũng không muốn vì vết thương này làm cho Hải Uyên về sau lưu lại di chứng, kia hắn sẽ tự trách đến chết.
Sau khi tới bệnh viện, A Trà dừng xe máy.
Hải Uyên nhấc chân chuẩn bị rời đi bãi đỗ xe, đã thấy A Trà dừng xe máy đằng trước không biết lại đang làm cái gì.
“Đầu xe hình như hơi lệch, lái rất không thuận." Nói xong, A Trà bước đến phía trước xe máy, hai chân kẹp lấy bánh xe, hai tay nắm chặt đầu xe, sau đó dùng tất cả khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay liều mạng vặn, thật vất vả đem đầu xe bị lệch vặn trở về, A Trà cũng mệt mỏi đến thở hổn hển.
Sau khi A Trà xem xét lại đầu xe, liền vừa lòng chạy về bên người Hải Uyên, cùng hắn đi vào bệnh viện.
“Bị lệch thì đưa đi sửa là được rồi." Hải Uyên nói.
“Đi sửa rất tốn tiền, ta có bằng hữu mở tiệm sửa xe, ta thấy hắn làm như vậy, rõ ràng chỉ cần vặn một cái, liền thu của khách một trăm khối (đồng) sửa chữa phí." A Trà lầm bầm nói: “Ta học được chiêu này dù xe ngã vài lần cũng không sợ, tự mình vẫn có thể sửa."
Hải Uyên tiếp theo đi lấy số, đến khoa ngoại lầu hai tái khám.
A Trà kỳ thật từ trước khi tới bệnh viện, vẫn muốn cùng hải uyên đến phòng bệnh thăm Nhật Thanh. Nhật Thanh bị thương nhiều hơn Hải Uyên, vừa gãy xương vừa chấn động não, hiện tại cũng không biết xuất viện chưa?
Hắn vẫn lo lắng vết thương của Nhật Thanh, trong đầu tổng nghĩ muốn đến nhìn Nhật Thanh một cái.
Hiện tại là số một trăm bảy mươi tám, Hải Uyên số một trăm chín mươi tám, trung gian còn có hai mươi bệnh nhân xếp hàng phía trước. Thừa dịp Hải Uyên chờ bên ngoài phòng khám bệnh, A Trà thấy bản thân hẳn nên lên lầu trên nhìn Nhật Thanh một chút sau đó tái chạy về.
A Trà vỗ vỗ lưng Hải Uyên, nói: “Ngươi trước ở nơi này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại."
“Đi nơi nào?" Hải Uyên hỏi.
“Ách...... Đi...... Đi cái chỗ đó......" A Trà chần chờ một lát, cố gắng nghĩ cớ.
“Đi WC, lập tức sẽ trở lại, ngươi cắt chỉ xong ở đây chờ ta."
“Hảo." Hải Uyên tuy rằng trả lời như thế, nhưng trong lòng lại đối lời nói ấp úng của A Trà nổi lên nghi ngờ.
A Trà hướng thang lầu chạy đi, hai ba bước còn quay đầu lại nhìn xem Hải Uyên.
Hắn phát giác Hải Uyên cũng đang nhìn mình, liền khẩn trương hướng hắn cười cười, sau đó ấn nút thang máy, hướng phòng bệnh trên lầu đi.
“WC rõ ràng bên phải, hắn chuyển hướng bên trái làm gì?" Hải Uyên nhíu mày.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Nhật Thanh hẳn cũng trụ ở bệnh viện này, dù sao lúc trước tên kia bị hắn đánh thê thảm, muốn xuất viện cũng không nhanh như vậy.
Hải Uyên ngồi trên sô pha hành lang bên ngoài phòng khám, dãy số khám bệnh một tiếng lại một tiếng vang lên, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng u ám.
Hắn nhớ tới buổi tối kia A Trà đối Thiên Tuế đề cập tơ hồng, còn có lão bà Ngọc Thiền thật lâu về trước đã qua đời của A Trà.
Theo bản năng, Hải Uyên vươn tay đè lại khỏa hắc chí dưới mắt phải của mình, lão bà của A Trà cũng có khỏa chí đồng dạng vị trí này, mà mắt đen dài nhỏ kia, quả thực như âm bản được phục chế trên mặt mình. Tưởng tượng đến này đó, Hải Uyên trong đầu liền ngũ vị hỗn tạp, cuộn trào mãnh liệt.
Hắn cảm thấy bản thân là thích A Trà, hơn nữa từ lần đầu tiên gặp A Trà liền đối hắn sinh ra một loại tình cảm đặc thù. Mà sau khi chung sống, loại tình cảm này càng ngày càng tăng, một chút cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Hắn thích nhìn A Trà nói chuyện khi lơ đãng sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngô, hắn thích nhìn A Trà bị trêu chọc liền phản ứng kinh ngạc khoa trương, còn luôn lải nhải lẩm bẩm, vẻ mặt quan tâm dặn dò này kia.
Hải Uyên từ lời nói của A Trà, biết hắn đang đợi một người.
Hải Uyên có khi sẽ cảm thấy, bản thân hẳn là người A Trà đang đợi.
Nhưng Nhật Thanh xuất hiện quấy rầy hết thảy.
Chẳng lẽ cái loại cảm giác thân cận quen thuộc không cần bồi dưỡng liền du nhiên nhi sinh (tự nhiên mà thành) khi bọn họ ở chung này kỳ thật không hề đại biểu cái gì, tất cả chuyện tình đều là hắn đơn phương ảo tưởng mà ra?
Hải Uyên siết chặt nắm tay, hung hăng cắn răng, không ngừng nghĩ về chuyện tình của A Trà.
Hắn không hỏi A Trà có hay không cùng hắn đồng dạng ý tưởng, nhưng nếu A Trà cũng nghĩ giống hắn, hắn căn bản không có khả năng mặc kệ việc A Trà chạy đi tìm Nhật Thanh.
Hải Uyên có loại cảm giác không cam lòng.
Cho tới bây giờ bản thân không thể đối người khác mở rộng trái tim, nhưng lại vì hắn cố gắng mở lòng, khoan nhượng hắn công khai tiến vào chiếm giữ.
Vì cái gì trong đầu hắn lại vẫn tồn tại một người khác.
Tưởng tượng đến có lẽ sẽ mất đi, Hải Uyên nhíu mày vô pháp giãn ra.
Thẳng đến hộ sĩ kêu tên hắn, đi vào phòng khám nhượng bác sĩ cắt chỉ kiểm tra miệng vết thương, trong đầu hắn vẫn tràn đầy bóng dáng A Trà.
Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ đến lòng hắn cũng rối lên.
Bác sĩ lấy trứ kéo đem chỉ cắt xuống, chậm rãi kéo nhổ chỉ đen dính thịt mới.
Một cái đau đớn làm Hải Uyên tâm tình cực độ khó chịu rống lên: “Ngươi là cố ý sao?"
Thanh âm của hắn vô cùng chấn động, bác sĩ cùng hộ sĩ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Thật xin lỗi......" Bác sĩ run rẩy hai tay, cẩn thận giúp hắn cắt chỉ.
Hộ sĩ hốc mắt hàm lệ, thiếu chút nữa khóc ra.
Bệnh như vậy, thương như vậy, hẳn là cái loại ở đầu đường lấy đao hung ác chém nhau mới có thể tạo thành.
Bọn họ sắp bị Hải Uyên hù chết, chỉ hy vọng trong túi của hắn không có gì đao a súng a linh tinh các thứ, gần đây trị an không tốt, bệnh viện thật là địa phương rất không an toàn.
“Hình như vậy." Hải Uyên nói.
“Thuốc uống hết chưa?" A Trà lại hỏi.
“Không biết." Hải Uyên lại uống một ngụm sữa đậu nành.
“Này, không cần tái uống nữa! Cứ uống mấy thứ đó, ngay cả bữa ăn chính cũng không ăn. Nhanh nhanh ăn cơm, chờ một chút ta cùng ngươi đi cắt chỉ." A Trà dùng chiếc đũa gắp thịt nướng Hải Uyên yêu nhất, đưa đến bên miệng hắn.
Hải Uyên buông ly sữa đậu nành, hé miệng nhượng A Trà đút thịt vào.
Trong nhà ăn tất cả tầm mắt đều đổ dồn về bọn họ, tuy rằng mọi người đều hiểu được Hải Uyên bởi vì tay phải bị thương không có biện pháp cầm đũa, mới để người ta uy hắn.
Nhưng là cái đại ma vương ngày thường thô bạo khủng bố kia hiện giờ giống như tiểu hài tử, đối phương nói mở miệng, liền ngoan ngoãn há mồm để người ta uy cơm, rất nhiều người vẫn còn cảm giác bất khả tư nghị.
Rốt cuộc là tên Hạ Trạch Phương đang uy cơm kia thay đổi, biến thành thuần thú sư, phục tùng đầu dã thú này.
Hay đầu dã thú Diệp Hải Uyên thay đổi, trở nên ôn thuần như mèo nhỏ, ngoan ngoãn để người ta uy cơm?
Cả căn tin nhất thời tràn ngập bầu không khí ái muội mà quỷ dị, mọi người đều trộm nhìn hai kẻ đang đắm chìm trong thế giới ta đút ngươi ăn của mình, mà hai kẻ kia cũng không để ý tới tầm mắt mọi người, chính là tự cố tự địa làm chuyện của mình.
Khi Hải Uyên một ngụm thịt một ngụm cơm được đút ăn, đột nhiên có người hướng bọn họ đi tới.
Hải Uyên ngẩng đầu, phát giác đó là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, lão sư Thái Đồng dạy thể dục.
Thái Đồng dáng người tuy thấp nhưng cường tráng, mặt giống như hình ngũ giác lộn ngược cực kỳ góc cạnh, mặc trang phục thể thao trên cổ còn treo còi hiệu hắn tủm tỉm cười, nhìn hai người đang ăn cơm trước mặt.
“Nghe các lão sư khác nói, ngươi gần đây thường xuyên đến lớp, rất ít trốn học." Thái Đồng nhìn Hải Uyên.
Hải Uyên liếc mắt nhìn lão sư một cái, tiếp tục ăn một mồm đầy cơm, miệng càng không ngừng động, thật sự không dư thời gian trả lời đối phương.
“Lão sư ngươi cũng đến ăn cơm ác!" A Trà nói: “Ngươi nên nhanh nhanh ăn cơm, bằng không chậm một chút nữa đệ tử đều đến đây, nơi này sẽ không có chỗ ngồi." Nhà ăn tuy rằng lớn, cái bàn tả hữu có thể chứa gần một trăm năm mươi người, nhưng là cả trường học mấy ngàn học sinh, cho nên tới chậm cũng chỉ có thể đứng ăn.
“Ta không phải đến ăn cơm, ta là đến xem Diệp Hải Uyên một chút, sau đó có một số việc muốn tìm ngươi." Thái Đồng đem lực chú ý di đến chiếc đũa đang không ngừng uy cơm Hải Uyên của A Trà.
“Ta? Ta làm sao?" A Trà có chút nghi hoặc.
“Lão sư mấy ngày trước nhìn ngươi ở trong trường học chạy tới chạy lui, phát giác ngươi chạy cực kỳ nhanh." Thái Đồng nói.
“Có sao?" A Trà nghĩ nghĩ, sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra. “A, đó là ta phải về ký túc xá xem Tiểu Uyên, hắn mấy ngày trước phát sốt, ta lo lắng một mình hắn ở trong phòng không ổn." A Trà sau đó lại hỏi: “Ở trong trường học không được chạy tới chạy lui sao? Ta biết trên hành lang không thể chạy, cho nên ta đều chờ đi đến vườn hoa dưới lầu mới chạy a."
A Trà có chút khẩn trương, hắn chỉ vừa bắt đầu làm đệ tử không bao lâu, không rõ chính mình có phải đã gây ra sự tình xấu gì.
“Không phải a!" Thái đồng vội vàng nói: “Ta là cảm thấy được tốc độ của ngươi rất nhanh, cho nên đến hỏi một chút, mới phát giác lúc ngươi học năm nhất có gia nhập đội điền kinh, thành tích của ngươi cũng không tồi, nhưng vì cái gì học kỳ sau liền rời khỏi ni?"
“Khâm......" A Trà dừng một chút. “Ngươi hỏi như vậy ta cũng không biết làm sao trả lời cho ngươi. Có thể hay không là Trạch Phương không thích đội điền kinh a?"
“Cáp? Thái Đồng nghe không hiểu ý tứ A Trà. “Ngươi không thích điền kinh sao? Nhưng lão sư cảm thấy ngươi chạy thật sự rất nhanh, hơn nữa thành tích của ngươi cũng không tệ, nếu tái cố gắng một chút, tuyệt đối có thể đại biểu trường học đi tham gia các giải đấu bên ngoài."
“Ai u, ta không phải ý tứ này!" A Trà còn đang suy nghĩ phải như thế nào giải thích.
Lúc này động tác uy cơm của A Trà chậm lại, lực chú ý cũng từ trên người Hải Uyên chuyển đến Thái Đồng.
Thời điểm ăn cơm bị trở ngại, đợi không được miếng thịt nướng tiếp theo Hải Uyên thần sắc tối sầm. Hắn nhìn nhìn A Trà, lại xem xem chiếc đũa, phát giác tay A Trà hoàn toàn dừng ở bên kia không nhúc nhích, chờ không được bao lâu, một cỗ hỏa khí liền bạo phát.
Hải Uyên sắc mặt càng ngày càng khó coi, đôi mắt hắc sắc của hắn chậm rãi phóng tới mặt lão sư Thái Đồng, khi Thái Đồng phát hiện Hải Uyên đang nhìn hắn mà tươi cười cùng Hải Uyên bốn mắt tương giao, kia trong đôi mắt bao hàm cảm xúc tiêu cực làm cho Thái Đồng ba hồn dọa rớt bảy phách.
“Cái kia...... Cái kia......" Thái Đồng lắp bắp nói: “Lão sư chính là hy vọng ngươi cân nhắc việc gia nhập đội điền kinh, cái khác không có vấn đề, hẹn gặp ở tiết thể dục ngày mai. Bye bye!"
Thái Đồng vừa nói xong lập tức bước đi. Hải uyên này vẫn còn rất khủng bố, tuy rằng muốn làm một lão sư tốt tuyệt đối không thể bởi vì học sinh khủng bố liền lùi bước, hắn cho tới bây giờ cũng là cố gắng không ngừng quan tâm học sinh này, nhưng hắn biết Diệp Hải Uyên bình thường tâm tình tốt nói với hắn cái gì còn có thể hảo hảo câu thông, nhưng Hải Uyên khi bị chọc giận, tuyệt đối không thể tới gần, bởi vì không ai biết được hắn sẽ làm ra loại sự tình gì.
Hiện tại Hải Uyên không biết vì sao tâm tình khó chịu, Thái Đồng nhạy cảm phát hiện, liền hiểu được chính mình tốt nhất nên đi trước một bước. Chuyện giáo hóa học sinh này, vẫn là phải từ từ, ngàn vạn lần không thể gấp.
“Uy, Thái đầu lão sư ——" A Trà ở phía sau Thái Đồng hô lớn: “Ta còn chưa nói xong với ngươi mà!"
“Ta đã đói bụng." Hải Uyên trừng mắt A Trà.
A Trà đem lực chú ý thả lại trên người Hải Uyên, phát giác Hải Uyên lại là vẻ mặt thối chết người, lúc này mới liên thanh giải thích: “Chụp viết, chụp viết, quên mất ngươi ăn cơm mới đến một nửa."
A Trà lập tức đem đồ ăn đưa vào miệng Hải Uyên, tiểu hài tử này chỉ cần đói bụng: tâm tình sẽ thật không tốt.
Chờ sau khi này đó trên bàn ăn uy sạch, A Trà tiếp theo mới ăn bữa tối của mình.
Hải Uyên đi mua ly sữa đậu nành thứ hai, coi như có kiên nhẫn chờ đợi A Trà dùng cơm xong.
Buổi tối bọn họ cưỡi xe máy đến bệnh viện lúc trước tái khám, tuy rằng hai người đều là vị thành niên, nhưng A Trà vẫn kiên trì muốn chính mình lái xe.
Cánh tay Hải Uyên vẫn đang bao băng vải, trước khi bác sĩ nói Hải Uyên thương khỏi hẳn, A Trà tuyệt đối không mạo hiểm để Hải Uyên sử dụng tay phải của hắn.
Bị thương phải hảo hảo tĩnh dưỡng, tốt nhất ngay cả động cũng đừng động, đây là ý tưởng của A Trà. Hắn cũng không muốn vì vết thương này làm cho Hải Uyên về sau lưu lại di chứng, kia hắn sẽ tự trách đến chết.
Sau khi tới bệnh viện, A Trà dừng xe máy.
Hải Uyên nhấc chân chuẩn bị rời đi bãi đỗ xe, đã thấy A Trà dừng xe máy đằng trước không biết lại đang làm cái gì.
“Đầu xe hình như hơi lệch, lái rất không thuận." Nói xong, A Trà bước đến phía trước xe máy, hai chân kẹp lấy bánh xe, hai tay nắm chặt đầu xe, sau đó dùng tất cả khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay liều mạng vặn, thật vất vả đem đầu xe bị lệch vặn trở về, A Trà cũng mệt mỏi đến thở hổn hển.
Sau khi A Trà xem xét lại đầu xe, liền vừa lòng chạy về bên người Hải Uyên, cùng hắn đi vào bệnh viện.
“Bị lệch thì đưa đi sửa là được rồi." Hải Uyên nói.
“Đi sửa rất tốn tiền, ta có bằng hữu mở tiệm sửa xe, ta thấy hắn làm như vậy, rõ ràng chỉ cần vặn một cái, liền thu của khách một trăm khối (đồng) sửa chữa phí." A Trà lầm bầm nói: “Ta học được chiêu này dù xe ngã vài lần cũng không sợ, tự mình vẫn có thể sửa."
Hải Uyên tiếp theo đi lấy số, đến khoa ngoại lầu hai tái khám.
A Trà kỳ thật từ trước khi tới bệnh viện, vẫn muốn cùng hải uyên đến phòng bệnh thăm Nhật Thanh. Nhật Thanh bị thương nhiều hơn Hải Uyên, vừa gãy xương vừa chấn động não, hiện tại cũng không biết xuất viện chưa?
Hắn vẫn lo lắng vết thương của Nhật Thanh, trong đầu tổng nghĩ muốn đến nhìn Nhật Thanh một cái.
Hiện tại là số một trăm bảy mươi tám, Hải Uyên số một trăm chín mươi tám, trung gian còn có hai mươi bệnh nhân xếp hàng phía trước. Thừa dịp Hải Uyên chờ bên ngoài phòng khám bệnh, A Trà thấy bản thân hẳn nên lên lầu trên nhìn Nhật Thanh một chút sau đó tái chạy về.
A Trà vỗ vỗ lưng Hải Uyên, nói: “Ngươi trước ở nơi này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại."
“Đi nơi nào?" Hải Uyên hỏi.
“Ách...... Đi...... Đi cái chỗ đó......" A Trà chần chờ một lát, cố gắng nghĩ cớ.
“Đi WC, lập tức sẽ trở lại, ngươi cắt chỉ xong ở đây chờ ta."
“Hảo." Hải Uyên tuy rằng trả lời như thế, nhưng trong lòng lại đối lời nói ấp úng của A Trà nổi lên nghi ngờ.
A Trà hướng thang lầu chạy đi, hai ba bước còn quay đầu lại nhìn xem Hải Uyên.
Hắn phát giác Hải Uyên cũng đang nhìn mình, liền khẩn trương hướng hắn cười cười, sau đó ấn nút thang máy, hướng phòng bệnh trên lầu đi.
“WC rõ ràng bên phải, hắn chuyển hướng bên trái làm gì?" Hải Uyên nhíu mày.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Nhật Thanh hẳn cũng trụ ở bệnh viện này, dù sao lúc trước tên kia bị hắn đánh thê thảm, muốn xuất viện cũng không nhanh như vậy.
Hải Uyên ngồi trên sô pha hành lang bên ngoài phòng khám, dãy số khám bệnh một tiếng lại một tiếng vang lên, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng u ám.
Hắn nhớ tới buổi tối kia A Trà đối Thiên Tuế đề cập tơ hồng, còn có lão bà Ngọc Thiền thật lâu về trước đã qua đời của A Trà.
Theo bản năng, Hải Uyên vươn tay đè lại khỏa hắc chí dưới mắt phải của mình, lão bà của A Trà cũng có khỏa chí đồng dạng vị trí này, mà mắt đen dài nhỏ kia, quả thực như âm bản được phục chế trên mặt mình. Tưởng tượng đến này đó, Hải Uyên trong đầu liền ngũ vị hỗn tạp, cuộn trào mãnh liệt.
Hắn cảm thấy bản thân là thích A Trà, hơn nữa từ lần đầu tiên gặp A Trà liền đối hắn sinh ra một loại tình cảm đặc thù. Mà sau khi chung sống, loại tình cảm này càng ngày càng tăng, một chút cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Hắn thích nhìn A Trà nói chuyện khi lơ đãng sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngô, hắn thích nhìn A Trà bị trêu chọc liền phản ứng kinh ngạc khoa trương, còn luôn lải nhải lẩm bẩm, vẻ mặt quan tâm dặn dò này kia.
Hải Uyên từ lời nói của A Trà, biết hắn đang đợi một người.
Hải Uyên có khi sẽ cảm thấy, bản thân hẳn là người A Trà đang đợi.
Nhưng Nhật Thanh xuất hiện quấy rầy hết thảy.
Chẳng lẽ cái loại cảm giác thân cận quen thuộc không cần bồi dưỡng liền du nhiên nhi sinh (tự nhiên mà thành) khi bọn họ ở chung này kỳ thật không hề đại biểu cái gì, tất cả chuyện tình đều là hắn đơn phương ảo tưởng mà ra?
Hải Uyên siết chặt nắm tay, hung hăng cắn răng, không ngừng nghĩ về chuyện tình của A Trà.
Hắn không hỏi A Trà có hay không cùng hắn đồng dạng ý tưởng, nhưng nếu A Trà cũng nghĩ giống hắn, hắn căn bản không có khả năng mặc kệ việc A Trà chạy đi tìm Nhật Thanh.
Hải Uyên có loại cảm giác không cam lòng.
Cho tới bây giờ bản thân không thể đối người khác mở rộng trái tim, nhưng lại vì hắn cố gắng mở lòng, khoan nhượng hắn công khai tiến vào chiếm giữ.
Vì cái gì trong đầu hắn lại vẫn tồn tại một người khác.
Tưởng tượng đến có lẽ sẽ mất đi, Hải Uyên nhíu mày vô pháp giãn ra.
Thẳng đến hộ sĩ kêu tên hắn, đi vào phòng khám nhượng bác sĩ cắt chỉ kiểm tra miệng vết thương, trong đầu hắn vẫn tràn đầy bóng dáng A Trà.
Nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ đến lòng hắn cũng rối lên.
Bác sĩ lấy trứ kéo đem chỉ cắt xuống, chậm rãi kéo nhổ chỉ đen dính thịt mới.
Một cái đau đớn làm Hải Uyên tâm tình cực độ khó chịu rống lên: “Ngươi là cố ý sao?"
Thanh âm của hắn vô cùng chấn động, bác sĩ cùng hộ sĩ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Thật xin lỗi......" Bác sĩ run rẩy hai tay, cẩn thận giúp hắn cắt chỉ.
Hộ sĩ hốc mắt hàm lệ, thiếu chút nữa khóc ra.
Bệnh như vậy, thương như vậy, hẳn là cái loại ở đầu đường lấy đao hung ác chém nhau mới có thể tạo thành.
Bọn họ sắp bị Hải Uyên hù chết, chỉ hy vọng trong túi của hắn không có gì đao a súng a linh tinh các thứ, gần đây trị an không tốt, bệnh viện thật là địa phương rất không an toàn.
Tác giả :
Tự Từ