Ha Ha, Phụ Thân
Chương 48
Dạ Hoằng cùng Hồng Tiêu đi đến trong sân trường.
Dạ Hoằng chính là nhân vật phong vân trong trường, hơn nữa bên cạnh một người như Hồng Tiêu, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hơn nữa Dạ Hoằng lại còn mặt bộ đồ siêu cấp đáng yêu này nữa!
“Hoằng Nhi, chúng ta bây giờ đi đâu?" Hồng Tiêu chậm rãi đi theo Dạ Hoằng.
Lúc đầu còn cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ càng lúc càng thấy không đúng, bởi vì bây giờ người càng ngày càng ít, không biết đã tới chỗ nào rồi.
“Vườn hoa, nơi đó rất an tĩnh!" Dạ Hoằng không thích chỗ ồn ào. Bình thường có mấy người lúc nào cũng nhốn nháo bên cạnh còn chưa tính, bởi vì mình chỉ cần thoáng biểu hiện ra vẻ mặt chán ghét, bọn họ sẽ dừng lại. Cho nên Dạ Hoằng cũng thích ở cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng mà hôm nay thì không giống như vậy, những người đó dùng ánh mắt như là nhìn động vật quí hiếm nhìn bọn họ, làm cho Dạ Hoằng cảm thấy rất chán ghét. Đặc biệt là những động vật giống cái, lại còn bày ra vẻ mi là một kẻ mê gái, thật sự làm cho người ta chán ghét.
Vì vậy Dạ Hoằng cứ thế mang Hồng Tiêu đi đến vườn hoa, nơi này cũng giống như mọi người, không có người, chưa người nào biết tại sao, ngay cả Dạ Hoằng cũng không biết chắc, nơi này chẳng khi nào có người, nghe Dạ Tường nói, đây là một trong những chuyện lạ ở trường. Hắn khi đến trường học cũng chỉ nghe nói nơi này bình thường không có người đến, hơn nữa không hẹn mà giống nhau cũng có rất ít người tình nguyện ghé qua đây.
Nhưng mà hôm nay không giống như vậy, còn chưa tới vườn hoa, Dạ Hoằng đã nghe thấy tiếng người?????
“Tại sao? Bạn nói đi! Tôi có cái gì không tốt! Bạn nói đi!" Một giọng nói chói tai vang lên.
“Hoằng Nhi, chúng ta có đi nữa không?" Đại khái đoán được mục đích của Dạ Hoằng, nghe âm thanh như thế đại khái cũng có thể đoán ra chuyện gì.
“Dạ." Mặc dù Dạ Hoằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng mà Dạ Hoằng nghe thấy Hồng Tiêu không muốn đi đến, nếu cha không muốn đi, vậy thì mình cũng không cần miễn cưỡng.
Ngay lúc Dạ Hoằng xoay người chuẩn bị bỏ đi, bọn họ lại nghe được giọng nữ the thé kia: “Là bởi vì Dạ Hoằng sao? Có phải vì cái thằng bất nam bất nữ đó không!"
Nghe thấy như vậy, Hồng Tiêu không nhịn được muốn đi tới cho người kia hai bạt tai, nhưng mà Hồng Tiêu còn chưa có ra tay, đã nghe thấy hai tiếng tát rõ to.
“Cô súc miệng cho sạch sẽ một chút! Coi như vì tôi và cô cũng có một đoạn tình cảm, tôi cảnh cáo cô, đắc tội với Dạ Hoằng, cô tuyệt đối sẽ chết rất bi thảm!"
“Ha ha, Hoàng Cáo, bạn đừng có bày đặt hù tôi, cái trường này ai mà chẳng biết thằng đó là dựa vào ông anh Dạ Tường của nó mới có thể vào đâu, mà ai chẳng biết Dạ Tường kia bất quá chỉ là trai bao của đại công tử Hồng thị – Hồng Hàn, bất quả cũng chỉ là một thằng trai bao, tôi tin Hồng Hàn chẳng bao giờ vì một người như vậy mà đối phó với Diệp gia chúng tôi!" Diện Khanh có dũng khí nói như vậy là bởi vì nhà Diệp Khanh rất có tiếng trong giới nghệ sĩ, hơn nữa trên danh nghĩa vốn là nghệ sĩ nhưng mà thực tế cũng tiến hành buôn bán vũ khí, nói cho chính xác, việc chính của bọn họ là bán vũ khí, còn nghệ sĩ chỉ là để ngụy trang.
“Diệp Khanh, tôi đã nói với cô xong rồi, còn về phần cô làm cái gì tôi cũng sẽ không quan tâm. Bất quá tôi còn muốn nói một điều nữa, tôi với Dạ Hoằng không có gì, có tin hay không là chuyện của cô, còn nữa, tôi cũng đã nói với mẹ tôi, cho nên cô đừng có nghĩ mà lợi dụng bà. Còn nguyên nhân, tôi nghĩ cô là người rõ nhất!"
Nghe thấy Hoàng Cáo nói, Diệp Khanh lặng đi một giây, nhưng mà lập tức khôi phục, hỏi dồn: “Ý của bạn là gì?" Cô ta không tin Hoàng Cáo đã biết.
“Tôi nói rồi, cô là người rõ nhất, tôi không mong có ngày tôi và cô phải trở mặt với nhau!"
Lần này Hoàng Cáo đã hạ quêết tâm, bởi vì lần này Diệp Khanh thật sự đã quá phận rồi. Tối ngày hôm qua, Dạ Hoằng đưa mình hai lá thư, một cái chính là nội dung tờ rơi quảng cáo, một cái chính là một băng.
Khi hắn xem đoạn băng đó, trên cơ bản là choáng váng mặt mày, mặc dù trước kia mình không phải rất thích Diệp Khanh, nhưng mà cũng coi như là có cảm tình, mà bản thân lúc trước cũng chưa từng có so sánh Diệp Khanh có phải là người thích hợp với mình hay không, hơn nữa còn thái độ của người trong nhà, Hoàng Cáo lại càng ép buộc bản thân phải thích Diệp Khanh.
Nhưng mà sau khi Hoàng Cáo xem xong đoạn băng Dạ Hoằng đưa cho, mặc dù tức giận, nhưng mà không hề thương tâm, ngược lại cảm giác được giải thoát thật rõ ràng, vì vậy mới quyết định về thật nhanh, Hoàng Cáo liền đem đoạn băng này mở cho những người trong nhà xem, vì thế mặc dù mẹ Hoàng Cáo vẫn trước từng rất thích Diệp Khanh, đã không còn nói bất cứ cái gì, đồng ý với quyết định của Hoàng Cáo.
Mà đoạn băng này chính là Diệp Khanh cùng với Miêu Bằng ôm hôn nhau. Kì thật cũng phải nói là Diệp Khanh xui xẻo, Nơi mà hai người hôn nhau không tốt, là cửa sau của trường học, nơi này mặc dù không có người, nhưng mà lại có một cái camera.
Mà không khéo ở chỗ là khi hai người bọn họ ôm hôn nhau, lại là lúc Dạ Hoằng xâm nhập vào hệ thống an ninh của trường, mà bình thường Dạ Hoằng tuyệt đối sẽ không đi xem những thứ này, bởi vì trường học có rất nhiều camera, không cần phải xem từng cái một.
Nhưng mà tối hôm qua Dạ Hoằng chính là muốn xem mức độ an toàn của hệ thống an ninh trong trường. Vì vậy đã bị Dạ Hoằng nhìn thấy, nghĩ đến Hoàng Cáo hình như không cách nào thích Diệp Khanh, cho nên Dạ Hoằng mới thuận nước dong thuyền, ghi lại đoạn băng bày đưa cho Hoàng Cáo.
Cho nên có thể nói Diệp Khanh xui xẻo đến mức nào rồi đó.
Hoàng Cáo nói xong liền đi về hướng hai người Dạ Hoằng.
Mà chỗ hai người Dạ Hoằng đứng đã không có bất kì ai.
Thì ra, Dạ Hoằng lúc nghe thấy tiếng nói của Hoàng Cáo, đã kéo Hồng Tiêu núp vào sau một gốc cây lớn.
Mà không lâu sau, bọn họ cũng nhìn thấy Diệp Khanh chạy ra khỏi vườn hoa.
Dạ Hoằng kì quái nhìn bóng lưng hai người bỏ đi. Y không nghĩ là Diệp Khanh biết được đoạn băng của mình, y cảm thấy được chắc chắn Hoàng Cáo không có nói cho Diệp Khanh biết chuyện đoạn băng.
“Hoằng Nhi, con có phải có chuyện gì cần phải nói với cha không?" Mặc dù hắn biết Hoàng Cáo kia không có ý gi2vo71i Hoằng Nhi của mình, nhưng mà hắn lo lắng Diệp Khanh kia, mặc dù mình có khả năng xử lí chuyện trong nhà Diệp Khanh, nhưng mà trường học này thì không thể đuổi được, vì tất cả học sinh vào trường này đều đã đóng đủ ba năm học phí, cho nên hắn rất lo lắng cho Dạ Hoằng. Hơn nữa biết chắc sẽ có chuyện xấu tới đây.
“Cái gì?" Dạ Hoằng không biết Hồng Tiêu muốn cái gì.
“Chính là chuyện mà hai người đó nói về con?" Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng đối với chuyện tình yêu này nọ rất khù khờ, vì vậy mới nhắc con.
“Oh, chính là bởi vì con mà hai người chia tay sao." Dạ Hoằng thẳng thắn nói.
“Cái gì?" Vốn còn tưởng rằng Dạ Hoằng không biết cái gì, ngay cả Hoàng Cáo cũng nói chuyện không có liên quan gì tới Dạ Hoằng là sao? Chẳng lẽ là vì muốn bảo vệ Dạ Hoằng? Nhưng mà không đúng nha! Theo tin tức hắn có được chính là Tống Cảnh Kiệt đối với Hoằng Nhi đặc biệt tốt, mà sẽ không phải là Hoàng Cáo chứ! “Hoằng Nhi, cha muốn biết, tại sao lại có con ở trong?" Biết đôi khi dạ Hoằng trong đầu sẽ không hiểu nhanh như vậy, vì vậy phải nhắc nhở con thêm lần nữa.
“Tối hôm qua, lúc xâm nhập hệ thống an ninh của trường, nhìn thấy Diệp Khanh với người khác ôm hôn nhua, con quay lại đưa cho Hoàng Cáo, không ngờ hôm nay Hoàng Cáo lại chia tay với Diệp Khanh rồi!" Nghe khẩu khí của Dạ Hoằng giống như còn rất tiếc hận, bất quá nhìn thấy thần thái sáng láng ánh mắt sáng lòe lòe kia liền biết ngay Dạ Hoằng đang rất vui vẻ.
Nhìn thấy Dạ Hoằng có ánh mắt như vậy, Hồng Tiêu càng cảm thấy cho Dạ Hoằng đến trường học là quyết định cực kì đúng đắn, mặc kệ Dạ Hoằng sẽ gặp phải cái gì, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều so với ru rú trong nhà.
Như vậy à! Vậy thì Hoằng Nhi của cha có muốn đi dạo cùng cha nữa không?" Hồng Tiêu cười hỏi Dạ Hoằng, không ngờ Dạ Hoằng hóa ra còn biết giúp đỡ bạn học nha.
“Không muốn, con muốn ngủ." Dạ Hoằng chính là muốn đến đây ngủ một chút.
“Như vậy à! Cha có thể quyết định địa điểm được không?" Hồng Tiêu cười xấu xa.
“Dạ,"
Vì vậy cứ như thế Dạ Hoằng đã bị con sói già tha đi mất.
Dạ Hoằng chính là nhân vật phong vân trong trường, hơn nữa bên cạnh một người như Hồng Tiêu, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hơn nữa Dạ Hoằng lại còn mặt bộ đồ siêu cấp đáng yêu này nữa!
“Hoằng Nhi, chúng ta bây giờ đi đâu?" Hồng Tiêu chậm rãi đi theo Dạ Hoằng.
Lúc đầu còn cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ càng lúc càng thấy không đúng, bởi vì bây giờ người càng ngày càng ít, không biết đã tới chỗ nào rồi.
“Vườn hoa, nơi đó rất an tĩnh!" Dạ Hoằng không thích chỗ ồn ào. Bình thường có mấy người lúc nào cũng nhốn nháo bên cạnh còn chưa tính, bởi vì mình chỉ cần thoáng biểu hiện ra vẻ mặt chán ghét, bọn họ sẽ dừng lại. Cho nên Dạ Hoằng cũng thích ở cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng mà hôm nay thì không giống như vậy, những người đó dùng ánh mắt như là nhìn động vật quí hiếm nhìn bọn họ, làm cho Dạ Hoằng cảm thấy rất chán ghét. Đặc biệt là những động vật giống cái, lại còn bày ra vẻ mi là một kẻ mê gái, thật sự làm cho người ta chán ghét.
Vì vậy Dạ Hoằng cứ thế mang Hồng Tiêu đi đến vườn hoa, nơi này cũng giống như mọi người, không có người, chưa người nào biết tại sao, ngay cả Dạ Hoằng cũng không biết chắc, nơi này chẳng khi nào có người, nghe Dạ Tường nói, đây là một trong những chuyện lạ ở trường. Hắn khi đến trường học cũng chỉ nghe nói nơi này bình thường không có người đến, hơn nữa không hẹn mà giống nhau cũng có rất ít người tình nguyện ghé qua đây.
Nhưng mà hôm nay không giống như vậy, còn chưa tới vườn hoa, Dạ Hoằng đã nghe thấy tiếng người?????
“Tại sao? Bạn nói đi! Tôi có cái gì không tốt! Bạn nói đi!" Một giọng nói chói tai vang lên.
“Hoằng Nhi, chúng ta có đi nữa không?" Đại khái đoán được mục đích của Dạ Hoằng, nghe âm thanh như thế đại khái cũng có thể đoán ra chuyện gì.
“Dạ." Mặc dù Dạ Hoằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng mà Dạ Hoằng nghe thấy Hồng Tiêu không muốn đi đến, nếu cha không muốn đi, vậy thì mình cũng không cần miễn cưỡng.
Ngay lúc Dạ Hoằng xoay người chuẩn bị bỏ đi, bọn họ lại nghe được giọng nữ the thé kia: “Là bởi vì Dạ Hoằng sao? Có phải vì cái thằng bất nam bất nữ đó không!"
Nghe thấy như vậy, Hồng Tiêu không nhịn được muốn đi tới cho người kia hai bạt tai, nhưng mà Hồng Tiêu còn chưa có ra tay, đã nghe thấy hai tiếng tát rõ to.
“Cô súc miệng cho sạch sẽ một chút! Coi như vì tôi và cô cũng có một đoạn tình cảm, tôi cảnh cáo cô, đắc tội với Dạ Hoằng, cô tuyệt đối sẽ chết rất bi thảm!"
“Ha ha, Hoàng Cáo, bạn đừng có bày đặt hù tôi, cái trường này ai mà chẳng biết thằng đó là dựa vào ông anh Dạ Tường của nó mới có thể vào đâu, mà ai chẳng biết Dạ Tường kia bất quá chỉ là trai bao của đại công tử Hồng thị – Hồng Hàn, bất quả cũng chỉ là một thằng trai bao, tôi tin Hồng Hàn chẳng bao giờ vì một người như vậy mà đối phó với Diệp gia chúng tôi!" Diện Khanh có dũng khí nói như vậy là bởi vì nhà Diệp Khanh rất có tiếng trong giới nghệ sĩ, hơn nữa trên danh nghĩa vốn là nghệ sĩ nhưng mà thực tế cũng tiến hành buôn bán vũ khí, nói cho chính xác, việc chính của bọn họ là bán vũ khí, còn nghệ sĩ chỉ là để ngụy trang.
“Diệp Khanh, tôi đã nói với cô xong rồi, còn về phần cô làm cái gì tôi cũng sẽ không quan tâm. Bất quá tôi còn muốn nói một điều nữa, tôi với Dạ Hoằng không có gì, có tin hay không là chuyện của cô, còn nữa, tôi cũng đã nói với mẹ tôi, cho nên cô đừng có nghĩ mà lợi dụng bà. Còn nguyên nhân, tôi nghĩ cô là người rõ nhất!"
Nghe thấy Hoàng Cáo nói, Diệp Khanh lặng đi một giây, nhưng mà lập tức khôi phục, hỏi dồn: “Ý của bạn là gì?" Cô ta không tin Hoàng Cáo đã biết.
“Tôi nói rồi, cô là người rõ nhất, tôi không mong có ngày tôi và cô phải trở mặt với nhau!"
Lần này Hoàng Cáo đã hạ quêết tâm, bởi vì lần này Diệp Khanh thật sự đã quá phận rồi. Tối ngày hôm qua, Dạ Hoằng đưa mình hai lá thư, một cái chính là nội dung tờ rơi quảng cáo, một cái chính là một băng.
Khi hắn xem đoạn băng đó, trên cơ bản là choáng váng mặt mày, mặc dù trước kia mình không phải rất thích Diệp Khanh, nhưng mà cũng coi như là có cảm tình, mà bản thân lúc trước cũng chưa từng có so sánh Diệp Khanh có phải là người thích hợp với mình hay không, hơn nữa còn thái độ của người trong nhà, Hoàng Cáo lại càng ép buộc bản thân phải thích Diệp Khanh.
Nhưng mà sau khi Hoàng Cáo xem xong đoạn băng Dạ Hoằng đưa cho, mặc dù tức giận, nhưng mà không hề thương tâm, ngược lại cảm giác được giải thoát thật rõ ràng, vì vậy mới quyết định về thật nhanh, Hoàng Cáo liền đem đoạn băng này mở cho những người trong nhà xem, vì thế mặc dù mẹ Hoàng Cáo vẫn trước từng rất thích Diệp Khanh, đã không còn nói bất cứ cái gì, đồng ý với quyết định của Hoàng Cáo.
Mà đoạn băng này chính là Diệp Khanh cùng với Miêu Bằng ôm hôn nhau. Kì thật cũng phải nói là Diệp Khanh xui xẻo, Nơi mà hai người hôn nhau không tốt, là cửa sau của trường học, nơi này mặc dù không có người, nhưng mà lại có một cái camera.
Mà không khéo ở chỗ là khi hai người bọn họ ôm hôn nhau, lại là lúc Dạ Hoằng xâm nhập vào hệ thống an ninh của trường, mà bình thường Dạ Hoằng tuyệt đối sẽ không đi xem những thứ này, bởi vì trường học có rất nhiều camera, không cần phải xem từng cái một.
Nhưng mà tối hôm qua Dạ Hoằng chính là muốn xem mức độ an toàn của hệ thống an ninh trong trường. Vì vậy đã bị Dạ Hoằng nhìn thấy, nghĩ đến Hoàng Cáo hình như không cách nào thích Diệp Khanh, cho nên Dạ Hoằng mới thuận nước dong thuyền, ghi lại đoạn băng bày đưa cho Hoàng Cáo.
Cho nên có thể nói Diệp Khanh xui xẻo đến mức nào rồi đó.
Hoàng Cáo nói xong liền đi về hướng hai người Dạ Hoằng.
Mà chỗ hai người Dạ Hoằng đứng đã không có bất kì ai.
Thì ra, Dạ Hoằng lúc nghe thấy tiếng nói của Hoàng Cáo, đã kéo Hồng Tiêu núp vào sau một gốc cây lớn.
Mà không lâu sau, bọn họ cũng nhìn thấy Diệp Khanh chạy ra khỏi vườn hoa.
Dạ Hoằng kì quái nhìn bóng lưng hai người bỏ đi. Y không nghĩ là Diệp Khanh biết được đoạn băng của mình, y cảm thấy được chắc chắn Hoàng Cáo không có nói cho Diệp Khanh biết chuyện đoạn băng.
“Hoằng Nhi, con có phải có chuyện gì cần phải nói với cha không?" Mặc dù hắn biết Hoàng Cáo kia không có ý gi2vo71i Hoằng Nhi của mình, nhưng mà hắn lo lắng Diệp Khanh kia, mặc dù mình có khả năng xử lí chuyện trong nhà Diệp Khanh, nhưng mà trường học này thì không thể đuổi được, vì tất cả học sinh vào trường này đều đã đóng đủ ba năm học phí, cho nên hắn rất lo lắng cho Dạ Hoằng. Hơn nữa biết chắc sẽ có chuyện xấu tới đây.
“Cái gì?" Dạ Hoằng không biết Hồng Tiêu muốn cái gì.
“Chính là chuyện mà hai người đó nói về con?" Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng đối với chuyện tình yêu này nọ rất khù khờ, vì vậy mới nhắc con.
“Oh, chính là bởi vì con mà hai người chia tay sao." Dạ Hoằng thẳng thắn nói.
“Cái gì?" Vốn còn tưởng rằng Dạ Hoằng không biết cái gì, ngay cả Hoàng Cáo cũng nói chuyện không có liên quan gì tới Dạ Hoằng là sao? Chẳng lẽ là vì muốn bảo vệ Dạ Hoằng? Nhưng mà không đúng nha! Theo tin tức hắn có được chính là Tống Cảnh Kiệt đối với Hoằng Nhi đặc biệt tốt, mà sẽ không phải là Hoàng Cáo chứ! “Hoằng Nhi, cha muốn biết, tại sao lại có con ở trong?" Biết đôi khi dạ Hoằng trong đầu sẽ không hiểu nhanh như vậy, vì vậy phải nhắc nhở con thêm lần nữa.
“Tối hôm qua, lúc xâm nhập hệ thống an ninh của trường, nhìn thấy Diệp Khanh với người khác ôm hôn nhua, con quay lại đưa cho Hoàng Cáo, không ngờ hôm nay Hoàng Cáo lại chia tay với Diệp Khanh rồi!" Nghe khẩu khí của Dạ Hoằng giống như còn rất tiếc hận, bất quá nhìn thấy thần thái sáng láng ánh mắt sáng lòe lòe kia liền biết ngay Dạ Hoằng đang rất vui vẻ.
Nhìn thấy Dạ Hoằng có ánh mắt như vậy, Hồng Tiêu càng cảm thấy cho Dạ Hoằng đến trường học là quyết định cực kì đúng đắn, mặc kệ Dạ Hoằng sẽ gặp phải cái gì, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều so với ru rú trong nhà.
Như vậy à! Vậy thì Hoằng Nhi của cha có muốn đi dạo cùng cha nữa không?" Hồng Tiêu cười hỏi Dạ Hoằng, không ngờ Dạ Hoằng hóa ra còn biết giúp đỡ bạn học nha.
“Không muốn, con muốn ngủ." Dạ Hoằng chính là muốn đến đây ngủ một chút.
“Như vậy à! Cha có thể quyết định địa điểm được không?" Hồng Tiêu cười xấu xa.
“Dạ,"
Vì vậy cứ như thế Dạ Hoằng đã bị con sói già tha đi mất.
Tác giả :
Phạn Đoàn