Ha Ha, Phụ Thân
Chương 38
Giữa trưa, năm người từ trong tiệm bánh xử lí phần ăn trưa của mình, cũng không có rề rà, mà chăm chú giải quyết phần bánh ngọt hoặc là cơm cho xong.
Nhân tiện Dạ Tường cũng tới, nhìn mớ bánh trước mặt bị Dạ Hoằng nhanh chóng giải quyết cũng không khỏi kinh ngạc, dù sao cả nhà Dạ Hoằng đều thích ăn bánh ngọt từ từ, như lời bọn họ nói chính là ăn thật chậm mới có thể tận hưởng hết mĩ vị của nó.
Bất quá làm cho Hoàng Cáo kì quái chính là tại sao ở đây còn có thể có cơm cùng thức ăn này nọ. Sau này Hoàng Cáo mới biết được là ở đây buổi tối cũng có cơm, nhưng chủ yếu vẫn là bánh ngọt.
Mấy người ăn như gió cuốn không giữ bất kì hình tượng nào nhưng cũng không tới nỗi khó coi, nhìn một chút, trên bàn chẳng còn bất kì thứ gì!!! Bất quá thủ phạm cũng đã kéo đi rồi.
“Dạ Tường tiên sinh, thiếu chủ gần đây hình như thân thể không tốt lắm, nhưng mà cậu ấy không cho tôi báo lại." Nhân viên phục vụ vẫn một mực đứng bên cạnh người Dạ Hoằng, đi đến bên người Dạ Tường cung kính nói.
Hắn rất thích vị thiếu chủ này, mặc dù thoạt nhìn rất vô hại, nhưng hắn cũng không phải chưa từng tiếp xúc với Dạ Ảnh, hắn cũng thấy biểu hiện của thiếu niên này khi xử kí công việc từ xa, khi đó hắn rất bội phục đứa trẻ lúc đó còn chưa tới 10 tuổi này, trong một đám lão già đã thành tinh lại có thể tài giỏi có thừa, có thể thấy được đứa trẻ này chính là rất lợi hại.
Mà trong khoảng thời gian này hắn nhìn thấy được những chuyện tình trong lớp y, mệt như vậy nhưng một câu oán hận cũng không có, hắn cảm thấy để làm được như vậy không chỉ phải có trí tuệ, nghị lực. Người như vậy mới có tư cách trở thành thiếu chủ của bọn họ.
“Mi thấy nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi, chủ nhân không phải là người bốc đồng, chỉ cần mi không làm ra chuyện phản bội, mi sẽ không phải sợ đắc tội chủ nhân. Chủ nhân sẽ không đối xử quá quắt với mi, có biết chưa? Dạ Tường nhẹ giọng nói.
Dạ Ảnh chính là tổ chức như vậy đó, chỉ cần mi không vi phạm những nguyên tắc, cho dù mi có đắc tội với chủ nhân, cũng không có ai nói mi sai rồi, cũng sẽ không có người ra tay với mi, đây cũng có thể nói người trong Dạ Ảnh đôi khi khó phân biệt được lớn nhỏ.
“Vâng ạ!" Người kia cúi đầu trả lời.
…
Tiết mục của bọn Dạ Hoằng xếp ở giữa, mà trước đó chính là tiết mục của Lam Vũ.
Vì vậy bốn người bọn họ đứng sau cánh gà xem tiết mục của Lam Vũ.
Tiết mục của Lam Vũ vốn hoàn toàn phá vỡ truyền thống của công chúa Bạch Tuyết, bởi vì làm hoàn toàn ngược lại vở Bạch Tuyết kinh điểm, còn hơn cả tiết mục của lớp Dạ Hoằng, tiết mục này thật sự là sáng tạo, tất cả nữ thì đóng vai nam và nam thì đóng vai nữ. Coi một chút, nam sinh diễn vai hoàng hậu sinh hạ công chúa Bạch Tuyết, hóa trang không được cao tay lắm, làm cho khuôn mặt ưa nhìn ban đầu phá hủy hoàn toàn.
Nhưng mà Lam Vũ thì hóa trang tuyệt vời, bởi vì trưa nay Lam Vũ đã buộc Hoàng Cáo trang điểm cho mình.
Lam Vũ thật sự không hổ là thiên tài, vốn không rất nguyện ý đóng vai nữ, nhưng mà nhìn thấy Lam Vũ trên sân khấu, hắn hoàn toàn nhập tâm thành công chúa Bạch Tuyết rồi.
Nghe thấy mẹ kế phái thợ săn tới giết mình thì tuyệt vọng ra sao, để cho chiếc lược tinh xảo chải lên mái tóc như thế nào, rồi nghe nói có thể đeo thắt lưng để trở nên xinh đẹp này nọ, hay là lúc nghi hoặc nhìn thấy quả táo ngon lành, mặc dù cuối cùng cũng đem quả táo ngon ngọt chứa đầy kịch độc ăn tuốt, nhưng rồi công chúa Bạch Tuyết vẫn mang theo nụ cười vui vẻ ngã xuống, hình như hắn một điểm cũng không trách cứ mẹ kế.
Cuối cùng Lam Vũ tỉnh lại trong nụ hôn của hoàng tử, cũng giống như trong cổ tích, hai người trở về lâu đài tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Hoàng tử xử lí mẹ kế, khiến cho bà ta mất đi sự xinh đẹp này nọ.
Vở kịch cũng nhân tiện kết thúc ở đó.
Lam Vũ diễn rất đạt, ngay cả Hoàng Cáo từ trước tới nay rất ít khen ai cũng nói như vậy.
Hắn cảm thấy Lam Vũ đúng là diễn viên bẩm sinh.
Sau khi xem Lam Vũ diễn xong, Dạ Hoằng chỉ nói một câu chúc mừng, diễn rất đạt, đã bị Hoàng Cáo kéo đi hóa trang, chuẩn bị.
Dạ Hoằng thay đổi trang phục xong thì tiết mục bọn họ đã bắt đầu.
Mặc dù Dạ Hoằng đóng vai nữ, nhưng mà cũng không phải diễn nhiều, diễn hơn một nửa Dạ Hoằng với Tống Cảnh Kiệt mới cần xuất hiện. Mà Lâm Hạo cùng Hoàng Cáo thì chủ yếu diễn nửa phần đầu.
Cho nên Dạ Hoằng tiện thể đứng nói chuyện với Lam Vũ sau cánh gà. Chẳng để ý gì tới phần biển diễn phía trước.
Nội dung vở kịch nói về chuyện giữa hai thiếu niên trong bang phái, Hoàng Cáo cùng Diêm Minh thuộc về hai bang phái khác nhau. Nhưng mà hai phái cũng không hòa hợp, luôn phát sinh những chuyện đùa giỡn.
Một ngày nọ hai bang phái quyết định tổ chức một buổi thi đấu đặc thù — thi múa.
Lần này trên sân khấu, Dạ Hoằng đóng vai em gái Hoàng Cáo, cùng Tống Cảnh Kiệt đóng vai bạn thân của Diêm Minh gặp nhau, hơn nữa vừa gặp đã yêu, nhưng mà đêm đó, Tống Cảnh Kiệt ngộ sát Hoàng Cáo, điều này làm cho Dạ Hoằng không biết làm sao.
Bạn gái của Hoàng Cáo – Lâm Hạo, trách cứ Dạ Hoằng, nhưng mà Dạ Hoằng thật sự không có cách nào quên được Tống Cảnh Kiệt, vì vậy Lâm Hạo nói với Dạ Hoằng, lúc trước Hoàng Cáo muốn gả Dạ Hoằng cho bạn thân nhất của mình là Tạ Mộng Vũ.
Tạ Mộng Vũ cũng rất yêu Dạ Hoằng.
Hắn nhìn thấy Dạ Hoằng dằn vặt giữa việc yêu hay không yêu Tống Cảnh Kiệt mà hãm sâu trong sự thống khổ, liền một mình đi tìm Tống Cảnh Kiệt quyết đấu.
Câu chuyện kết thúc chính là cảnh Tống Cảnh Kiệt bị Tạ Mộng Vũ giết, Dạ Hoằng vì Tống Cảnh Kiệt mà nhảy xuống biển tự sát. Tạ Mộng Vũ vì bản thân gián tiếp giết người mình yêu nhất mà trọn đời sống trong sự dằn vặt tự trách.
(Bởi vì lo lắng mọi người không có nhớ kĩ tên diễn viên từ tuần trước là ai, cho nên dùng luôn tên bọn họ, mọi người cũng đừng có cảm thấy kì quái nha! Dù sao hai chương cũng cách nhau một tuần mà!
“Hừ! Đã nói mi cũng không nhớ sao! Đừng có mà quanh co lòng vòng!" Hoàng Cáo cười âm hiểm nói.
“Ai nói ta không nhớ chứ! Ta là cảm thấy mi đóng mấy cái vai này tên quá lằng nhằn khó nhớ, phiền phức!" Quay đầu không bao giờ để ý đến bất cứ thứ gì hắn nói nữa.)
Cả vở kịch, đoạn diễn xuất của Dạ Hoằng có thể nói là nhất tuyệt, một mình một người đứng trên sân khấu, ngọn đèn chiếu lên người y, vốn dung nhan đã là tuyệt sắc lại phủ thêm một tầng sắc thái thần bí. Giọng nói của Dạ Hoằng rất dễ nghe, lặng lặng đứng đó bi thương hát một khúc tình ca, ánh mắt u buồn, không người nào mà không bị lay động bởi diễn xuất của y.
Mà tiết mục của bọn họ đã đến cảnh Dạ Hoằng xoay người chậm rãi trầm mình xuống “biển khơi" cứ thế cho tới khi ra chào khán giả.
Mặc dù rèm sân khấu đã che khuất tầm mắt của mọi người, nhưng mà không thể ngăn được tiếng vỗ tay rầm trời. Tiếng vỗ tay kéo dài hơn hai phút, mới dần dần dừng lại.
Không thể không nói Dạ Hoằng của bọn họ biểu diễn quá xuất sắc. Ngay cả ban giám khảo cũng quên công bố tiết mục tiếp theo.
Bất quá mấy cái đó cũng không làm cho Dạ Hoằng lo lắng gì cả, Dạ Hoằng cứ thế chậm rãi đi về khu nghỉ ngơi của lớp mình. Chuẩn bị thay đồ, y không thích mặc bộ đồ trắng ởn này lượn qua lượn lại lung tung.
Nhân tiện Dạ Tường cũng tới, nhìn mớ bánh trước mặt bị Dạ Hoằng nhanh chóng giải quyết cũng không khỏi kinh ngạc, dù sao cả nhà Dạ Hoằng đều thích ăn bánh ngọt từ từ, như lời bọn họ nói chính là ăn thật chậm mới có thể tận hưởng hết mĩ vị của nó.
Bất quá làm cho Hoàng Cáo kì quái chính là tại sao ở đây còn có thể có cơm cùng thức ăn này nọ. Sau này Hoàng Cáo mới biết được là ở đây buổi tối cũng có cơm, nhưng chủ yếu vẫn là bánh ngọt.
Mấy người ăn như gió cuốn không giữ bất kì hình tượng nào nhưng cũng không tới nỗi khó coi, nhìn một chút, trên bàn chẳng còn bất kì thứ gì!!! Bất quá thủ phạm cũng đã kéo đi rồi.
“Dạ Tường tiên sinh, thiếu chủ gần đây hình như thân thể không tốt lắm, nhưng mà cậu ấy không cho tôi báo lại." Nhân viên phục vụ vẫn một mực đứng bên cạnh người Dạ Hoằng, đi đến bên người Dạ Tường cung kính nói.
Hắn rất thích vị thiếu chủ này, mặc dù thoạt nhìn rất vô hại, nhưng hắn cũng không phải chưa từng tiếp xúc với Dạ Ảnh, hắn cũng thấy biểu hiện của thiếu niên này khi xử kí công việc từ xa, khi đó hắn rất bội phục đứa trẻ lúc đó còn chưa tới 10 tuổi này, trong một đám lão già đã thành tinh lại có thể tài giỏi có thừa, có thể thấy được đứa trẻ này chính là rất lợi hại.
Mà trong khoảng thời gian này hắn nhìn thấy được những chuyện tình trong lớp y, mệt như vậy nhưng một câu oán hận cũng không có, hắn cảm thấy để làm được như vậy không chỉ phải có trí tuệ, nghị lực. Người như vậy mới có tư cách trở thành thiếu chủ của bọn họ.
“Mi thấy nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi, chủ nhân không phải là người bốc đồng, chỉ cần mi không làm ra chuyện phản bội, mi sẽ không phải sợ đắc tội chủ nhân. Chủ nhân sẽ không đối xử quá quắt với mi, có biết chưa? Dạ Tường nhẹ giọng nói.
Dạ Ảnh chính là tổ chức như vậy đó, chỉ cần mi không vi phạm những nguyên tắc, cho dù mi có đắc tội với chủ nhân, cũng không có ai nói mi sai rồi, cũng sẽ không có người ra tay với mi, đây cũng có thể nói người trong Dạ Ảnh đôi khi khó phân biệt được lớn nhỏ.
“Vâng ạ!" Người kia cúi đầu trả lời.
…
Tiết mục của bọn Dạ Hoằng xếp ở giữa, mà trước đó chính là tiết mục của Lam Vũ.
Vì vậy bốn người bọn họ đứng sau cánh gà xem tiết mục của Lam Vũ.
Tiết mục của Lam Vũ vốn hoàn toàn phá vỡ truyền thống của công chúa Bạch Tuyết, bởi vì làm hoàn toàn ngược lại vở Bạch Tuyết kinh điểm, còn hơn cả tiết mục của lớp Dạ Hoằng, tiết mục này thật sự là sáng tạo, tất cả nữ thì đóng vai nam và nam thì đóng vai nữ. Coi một chút, nam sinh diễn vai hoàng hậu sinh hạ công chúa Bạch Tuyết, hóa trang không được cao tay lắm, làm cho khuôn mặt ưa nhìn ban đầu phá hủy hoàn toàn.
Nhưng mà Lam Vũ thì hóa trang tuyệt vời, bởi vì trưa nay Lam Vũ đã buộc Hoàng Cáo trang điểm cho mình.
Lam Vũ thật sự không hổ là thiên tài, vốn không rất nguyện ý đóng vai nữ, nhưng mà nhìn thấy Lam Vũ trên sân khấu, hắn hoàn toàn nhập tâm thành công chúa Bạch Tuyết rồi.
Nghe thấy mẹ kế phái thợ săn tới giết mình thì tuyệt vọng ra sao, để cho chiếc lược tinh xảo chải lên mái tóc như thế nào, rồi nghe nói có thể đeo thắt lưng để trở nên xinh đẹp này nọ, hay là lúc nghi hoặc nhìn thấy quả táo ngon lành, mặc dù cuối cùng cũng đem quả táo ngon ngọt chứa đầy kịch độc ăn tuốt, nhưng rồi công chúa Bạch Tuyết vẫn mang theo nụ cười vui vẻ ngã xuống, hình như hắn một điểm cũng không trách cứ mẹ kế.
Cuối cùng Lam Vũ tỉnh lại trong nụ hôn của hoàng tử, cũng giống như trong cổ tích, hai người trở về lâu đài tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Hoàng tử xử lí mẹ kế, khiến cho bà ta mất đi sự xinh đẹp này nọ.
Vở kịch cũng nhân tiện kết thúc ở đó.
Lam Vũ diễn rất đạt, ngay cả Hoàng Cáo từ trước tới nay rất ít khen ai cũng nói như vậy.
Hắn cảm thấy Lam Vũ đúng là diễn viên bẩm sinh.
Sau khi xem Lam Vũ diễn xong, Dạ Hoằng chỉ nói một câu chúc mừng, diễn rất đạt, đã bị Hoàng Cáo kéo đi hóa trang, chuẩn bị.
Dạ Hoằng thay đổi trang phục xong thì tiết mục bọn họ đã bắt đầu.
Mặc dù Dạ Hoằng đóng vai nữ, nhưng mà cũng không phải diễn nhiều, diễn hơn một nửa Dạ Hoằng với Tống Cảnh Kiệt mới cần xuất hiện. Mà Lâm Hạo cùng Hoàng Cáo thì chủ yếu diễn nửa phần đầu.
Cho nên Dạ Hoằng tiện thể đứng nói chuyện với Lam Vũ sau cánh gà. Chẳng để ý gì tới phần biển diễn phía trước.
Nội dung vở kịch nói về chuyện giữa hai thiếu niên trong bang phái, Hoàng Cáo cùng Diêm Minh thuộc về hai bang phái khác nhau. Nhưng mà hai phái cũng không hòa hợp, luôn phát sinh những chuyện đùa giỡn.
Một ngày nọ hai bang phái quyết định tổ chức một buổi thi đấu đặc thù — thi múa.
Lần này trên sân khấu, Dạ Hoằng đóng vai em gái Hoàng Cáo, cùng Tống Cảnh Kiệt đóng vai bạn thân của Diêm Minh gặp nhau, hơn nữa vừa gặp đã yêu, nhưng mà đêm đó, Tống Cảnh Kiệt ngộ sát Hoàng Cáo, điều này làm cho Dạ Hoằng không biết làm sao.
Bạn gái của Hoàng Cáo – Lâm Hạo, trách cứ Dạ Hoằng, nhưng mà Dạ Hoằng thật sự không có cách nào quên được Tống Cảnh Kiệt, vì vậy Lâm Hạo nói với Dạ Hoằng, lúc trước Hoàng Cáo muốn gả Dạ Hoằng cho bạn thân nhất của mình là Tạ Mộng Vũ.
Tạ Mộng Vũ cũng rất yêu Dạ Hoằng.
Hắn nhìn thấy Dạ Hoằng dằn vặt giữa việc yêu hay không yêu Tống Cảnh Kiệt mà hãm sâu trong sự thống khổ, liền một mình đi tìm Tống Cảnh Kiệt quyết đấu.
Câu chuyện kết thúc chính là cảnh Tống Cảnh Kiệt bị Tạ Mộng Vũ giết, Dạ Hoằng vì Tống Cảnh Kiệt mà nhảy xuống biển tự sát. Tạ Mộng Vũ vì bản thân gián tiếp giết người mình yêu nhất mà trọn đời sống trong sự dằn vặt tự trách.
(Bởi vì lo lắng mọi người không có nhớ kĩ tên diễn viên từ tuần trước là ai, cho nên dùng luôn tên bọn họ, mọi người cũng đừng có cảm thấy kì quái nha! Dù sao hai chương cũng cách nhau một tuần mà!
“Hừ! Đã nói mi cũng không nhớ sao! Đừng có mà quanh co lòng vòng!" Hoàng Cáo cười âm hiểm nói.
“Ai nói ta không nhớ chứ! Ta là cảm thấy mi đóng mấy cái vai này tên quá lằng nhằn khó nhớ, phiền phức!" Quay đầu không bao giờ để ý đến bất cứ thứ gì hắn nói nữa.)
Cả vở kịch, đoạn diễn xuất của Dạ Hoằng có thể nói là nhất tuyệt, một mình một người đứng trên sân khấu, ngọn đèn chiếu lên người y, vốn dung nhan đã là tuyệt sắc lại phủ thêm một tầng sắc thái thần bí. Giọng nói của Dạ Hoằng rất dễ nghe, lặng lặng đứng đó bi thương hát một khúc tình ca, ánh mắt u buồn, không người nào mà không bị lay động bởi diễn xuất của y.
Mà tiết mục của bọn họ đã đến cảnh Dạ Hoằng xoay người chậm rãi trầm mình xuống “biển khơi" cứ thế cho tới khi ra chào khán giả.
Mặc dù rèm sân khấu đã che khuất tầm mắt của mọi người, nhưng mà không thể ngăn được tiếng vỗ tay rầm trời. Tiếng vỗ tay kéo dài hơn hai phút, mới dần dần dừng lại.
Không thể không nói Dạ Hoằng của bọn họ biểu diễn quá xuất sắc. Ngay cả ban giám khảo cũng quên công bố tiết mục tiếp theo.
Bất quá mấy cái đó cũng không làm cho Dạ Hoằng lo lắng gì cả, Dạ Hoằng cứ thế chậm rãi đi về khu nghỉ ngơi của lớp mình. Chuẩn bị thay đồ, y không thích mặc bộ đồ trắng ởn này lượn qua lượn lại lung tung.
Tác giả :
Phạn Đoàn