Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 2 - Chương 21: Phương pháp giáo dục lừa dối
Edit: Leticia Phạm Beta: Sakura Vào buổi sáng, rốt cục cũng điều chỉnh được tâm trạng tràn đầy phiền muộn, Phó Vân Kiệt bước có vẻ hơi xiêu vẹo, đi vào Ngự thư phòng. Đập vào mắt là tiểu chính thái đẹp một cách hoàn mỹ khiến nàng vứt phiền muộn lên chín tầng mây.
Chỉ thấy cái vương miện che mặt đã bị cởi ra, lộ ra gương mặt tinh xảo trắng nõn như gốm sứ, khuôn mặt trẻ con đáng yêu, đồng tử đen nhánh đang nhìn thẳng nàng, được chiếu rọi dưới ánh mặt trời khiến nó tỏa sáng lấp lánh .
Thật là một tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài. Trời ạ, nàng muốn xông lên hung hăng ôm hắn vào trong ngực, không quên dùng sức, chà đạp lưu lại dấu vết lên người tiểu chính thái ở đằng kia.
Nếu không phải cái kia đại biểu cho long bào của thiên tử, nàng đã sớm không để ý đến thân phận của hắn, sớm nhào tới rồi. Nhịn xuống, nhịn xuống, nàng nhất định phải nhịn xuống. Vô luận tiểu chính thái này đáng yêu như thế nào, câu dẫn người phạm tội như thế nào, nàng nhất định phải nhịn xuống. Mỗ nữ vì áp chế xúc động của chính mình chỉ có thể cường ngạnh thân thể, trầm mặt không để cho chính mình phát ra tiếng thét chói tai, hoặc thanh âm tán thưởng.
Mới vừa rồi thấy tân nhậm Thái phó tiến vào cửa, lòng mang khiêm tốn, tiểu Hoàng đế cầm bài văn mình vừa viết xong tiến lên thỉnh cầu chỉ giáo, cung kính đưa lên tờ giấy tràn đầy chữ viết. Nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng kia, hắn thất vọng nhỏ giọng nói:“Thái Phó, ta viết thật sự kém sao?"
Giọng nói tràn ngập sự mất mát rốt cục để cho nữ nhân nào đó tỉnh lại:“Cái gì?" Rồi sau đó, nàng hậu tri hậu giác phát hiện tờ giấy đầy chữ viết, biết tiểu chính thái muốn nàng bình luận.
Nàng tiếp nhận tờ giấy, chuẩn bị muốn nghiên cứu thật tốt, để ở trước mặt tiểu chính thái có thể bày ra một tấm gương lão sư tốt.
Trước ánh mắt mong đợi, nàng đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên những chữ viết trên tờ giấy: Chữ viết thật đẹp ! Không thể ngờ được tuổi còn nhỏ mà lại có thư pháp cao như vậy. Thu hồi cảm thán, đem tâm tư đặt lên nội dung, tươi cười bên môi nàng nhất thời đông lại: Đến tận cùng ý tứ trong bài văn là gì đây? Tuy rằng trong bài này không có một chữ nào là chữ lạ, nhưng nàng rõ ràng là không hiểu được một loạt chữ liên tiếp xuất hiện cùng một chỗ là muốn biểu đạt ý gì. Số lần xuất hiện các từ “[chi, hồ, giả, dã]" rất cao, không có đoạn mở đầu, không có đoạn kết thúc, không có đoạn giữa, không có dấu chấm câu, như thế này cũng quá khảo nghiệm năng lực xem chữ đọc ý của nàng đi!
“Thái phó, bài văn này của trẫm như thế nào?" Trong con ngươi đen xinh đẹp lóe lên sự chờ đợi.
Đối mặt với ánh sáng rực rỡ chờ đợi như thế, mồ hôi lạnh không tự giác toát ra, nàng chỉ có thể phát ra một âm thanh:“Ách"
“Thế nào?" Cả khuôn mặt của tiểu chính thái phát ra hào quang chờ đợi chói mắt.
Hào quang kia làm mồ hôi lạnh từ mặt nàng chảy xuống ròng ròng. Sẽ không phải ngay ngày thứ nhất đi dạy nàng đã xấu mặt trước tiểu chính thái đi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Một đạo linh quang hiện lên. Cặp môi đỏ mọng hơi vểnh lên, nàng cầm tờ giấy kia, gật đầu giả bộ thật sự hiểu được, bắt đầu lừa dối tiểu chính thái :“Ân! Văn này viết không sai, hoàn toàn làm rõ chủ đề, nổi bật trọng điểm, thuyết minh đơn giản thích đáng, câu văn lưu loát, bố cục rõ ràng……"
Nhìn vẻ mặt tiểu soái ca vì được bình luận tốt ngay trước mặt mà rất hưng phấn, ngay lập tức trong lòng nàng phát ra đại cảm tạ:: Cảm tạ lão sư ngữ văn trong nước phê chữa bài văn thường xuyên sử dụng những câu bình luận suông nhưng có tính ứng dụng cao như thế.
Nàng bỗng nhiên dừng lại gật đầu, nghiêm trang nói:“Thánh thượng, viết văn ngoại trừ có thể học cách hành văn liền mạch lưu loát, mà còn có thể khắc sâu chủ đề bài văn ở trong đầu. Ngươi nói cho ta một chút ý nghĩa chính của bài văn này là gì?"
Vì thế, tiểu chính bị mỗ nữ nào đó lừa dối, mắt chứa đầy sự sùng bái và chờ mong nói ra ý nghĩa chính của bài văn.
Sau khi nghe xong, nàng rốt cục biết bài văn này viết về cái gì. Hóa ra, đây là quyển sách nói về đạo làm vua, trị quốc: Quyển sách truyền đạt ý lấy “nhân" làm trung tâm, triển khai hai mặt luận chứng chính phản, thống trị quốc gia áp dụng nền chính trị nhân từ là chủ yếu.
“Thái phó, ta nói như thế nào?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe rốt cục dừng lại.
Nàng cười gật đầu nói:“Thánh thượng viết rất khá, nói rất tốt." Đối với giáo dục hài đồng nàng theo phương pháp giáo dục khẳng định. Khẳng định đứa nhỏ, bồi dưỡng lòng tự tin của bọn chúng. Đồng thời, cùng với khẳng định, chậm rãi dẫn bọn chúng đến vấn đề. Như vậy giáo dục lại càng dễ dàng cho bọn chúng tiếp nhận, mà không đến mức đả kích lòng tự tin, vì tự ti mà phát sinh sự chống đối.
“Nhưng Thánh thượng phải biết rằng chủ yếu lấy nhân để thống trị quốc gia vẫn không đủ ."
Nàng còn chưa nói xong, tiểu hoàng đế liền ngắt lời, nói:“Thái phó, nhân chính là do Khổng thánh nhân đưa ra đấy. Chẳng lẽ Khổng thánh nhân nói là sai lầm sao?" Tiểu Hoàng đế vốn được dạy bảo từ ngôn luận của Khổng Tử thấy người khác phá vỡ ngôn luận của thánh nhân, nên có tiềm thức bài xích.
“Nhân" quả thật chính là phương pháp lý tưởng tốt nhất để thống trị một quốc gia. Khoan hồng với dân, thực thi ân đức, có lợi để tranh thủ dân tâm." Nàng đầu tiên là khẳng định, nhìn đến kháng cự trên khuôn mặt của tiểu chính thái dần dần sau khi biến mất, nói tiếp:“Cái gọi là lý tưởng chính là chỉ hy vọng đối với tương lai sự vật, tưởng tượng, là không thực hiện được. Nhưng thực hiện lý tưởng không phải gấp gáp là được, cần cân nhắc đến điều kiện thực tại."
Nhìn trên mặt tiểu chính thái hiện vẻ nghi hoặc. Nàng biết lời nói như thế đối với một hài tử bảy tuổi mà nói thì sâu sắc quá. Nàng quyết định bắt đầu thay đổi phương pháp, cười nói:“Thánh thượng đã nghe qua một câu chuyện xưa này?"
“Chuyện xưa?" Tiểu chính thái nghiêng mặt nghi hoặc hỏi. Bộ dáng rất là đáng yêu.
Cố nén xúc động muốn thò tay véo hắn, nàng nói:“Ví dụ như điển cố Mạnh mẫu tam thiên."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hiểu rõ, nàng tiếp tục nói:“Thật lâu thật lâu trước kia, có kẻ hung tính tàn bạo độc ác thích ngày giết một người. Bởi vì hắn võ nghệ cao cường, ngay cả quan binh đều không thể bắt được hắn, bởi vậy, dân chúng địa phương đặc biệt đi xa ngàn dặm, thỉnh một cao tăng có võ thuật cao siêu đến thu phục ác nhân này. Cao tăng này không thích sát sinh, trước tình huống bảo đảm an toàn sinh mệnh của chính mình, mỗi ngày giảng kinh Phật cho ác nhân, ý đồ có thể sử dụng Phật pháp vô biên cảm hóa ác nhân này. Thánh thượng ngươi đoán ác nhân có hay không bị cảm hóa, có buông dao giết người không?"
“Có." Tiểu hoàng đế dùng sức gật đầu nói:“Ác nhân kia nhất định sẽ bị Phật pháp tác động."
“Đúng vậy, quả thật ở ngày thứ mười, ác nhân này rốt cục bị cao tăng làm phép, từ bỏ sát sinh. Thế nhân cho rằng cao tăng này có công đức vô thượng. Nhưng bọn họ lại quên trước khi làm phép thành công, ác nhân vẫn ngày giết một người. Vì thành tựu công đức vô thượng này, chín mạng người đều hi sinh vô ích. Cao tăng này không phải có công đức vô thượng, mà là tạo ra tội ác thật lớn. Điều hắn phải làm là ngày đầu tiên sau khi làm phép với ác nhân không hiệu quả, kiên quyết giết ác nhân đó. Như vậy mới gián tiếp cứu được chín mạng người. Đây mới là công đức chân chính."
“Nhưng cao tăng không thể giết người a?" Trên mặt tiểu chính thái tỏ vẻ không đồng ý hỏi ngược lại.
“Phật viết: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Nếu giết một người mà có thể cứu chín người, như vậy sát sinh thì có ngại gì đâu? Một mặt nói là làm phép nhưng lại gián tiếp phóng túng hành vi sát sinh, mới là sai lầm. Đồng dạng đạo lý như vậy, toàn bộ đều thực thi nền chính trị nhân từ là không được."
“Như vậy, Thái phó ngài nói phương pháp gì mới có thể trị quốc tốt?" Tiểu chính thái mang vẻ mặt khiêm tốn hỏi.
Con mắt sáng hiện lên tinh quang:“Lấy pháp trị quốc." Mới vừa rồi nàng sở dĩ nói nhiều như vậy vì muốn dẫn tới phương pháp trị quốc chính xác.
“Pháp gia(một phái thời Tiên Tần) cai trị quốc gia xác thực trong thời gian ngắn có thể có hiệu quả rất lớn. Nhưng cai trị quốc gia như vậy lại không cách nào kéo dài qua hai đời vua. Tiền triều Tần quốc chính là một ví dụ.“Vốn tưởng rằng sẽ nghe được phương pháp trị quốc không giống bình thường, nhưng lại nghe đến của Pháp gia đã được chứng thực là không thể dùng được. Vẻ mặt tiểu chính thái hiện ra sự thất vọng nồng đậm.
Nàng buồn cười nhìn biểu tình phong phú trên mặt tiểu soái ca nói:“Thánh thượng, theo như lời ta nói là lấy pháp trị quốc, mà không phải là cách Pháp gia cai trị quốc gia. Lấy pháp trị quốc chính là tuân theo pháp luật để cai trị quốc gia, yêu cầu chính trị, hoạt động kinh tế, xã hội, tất cả các phương diện hoạt động của một quốc gia hết thảy đều tuân theo pháp luật mà tiến hành, không chịu bất luận ý nghĩ của cá nhân nào can thiệp, gây trở ngại hoặc phá hư."
“Ngay cả quân vương cũng không thể phá hư sao?" Từ nhỏ được giáo dục quyết định của quân vương là quan trọng nhất quốc gia, tiểu Hoàng đế nghi ngờ hỏi.
“Đúng, chỉ cần pháp luật vẫn phù hợp với tình huống trước mặt, ngay cả quân vương cũng không thể phá hư. Thánh thượng, cũng biết vì sao từng đoạn thời gian, chậm thì vài thập niên, lâu thì mấy trăm năm, từng vương triều đều bị lật đổ, vương triều mới thành lập?" Nàng bắt đầu dẫn đường giảng đạo.
“Là nguyên nhân gì?" Trên mặt tiểu Hoàng đế xinh đẹp tràn ngập sự chờ đợi. Dù sao, đối với vấn đề này, trăm năm Cảnh quốc cũng không ít người nghiên cứu. Tất cả quân vương đều hy vọng vương triều của chính mình có thể thiên thu muôn đời.
“Đó là quân vương có ý phá hư pháp luật, ý đồ làm cho suy nghĩ cá nhân áp đảo phía trên pháp luật. Nếu quân vương là minh chủ hùng tài đại lược, như vậy quốc gia sẽ phát triển. Nếu quân vương là người tài trí bình thường, lại chỉ muốn phô bày vẻ ngoài, như vậy quốc gia sẽ suy yếu. Nếu quân vương là kẻ ngu ngốc, như vậy quốc gia sẽ diệt vong. Bởi vậy, phải tạo uy tín cho pháp luật, uy tín của pháp luật mà ngay cả quân vương cũng không có cách nào làm dao động được." Nàng trần thuật quan điểm của mình.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của tiểu chính thái, nàng biết rõ thoáng cái đã bắt một tiểu hài tử choai choai tiếp nhận nhiều thứ như vậy quả thật miễn cưỡng.
Cảm giác thời gian không sai biệt lắm , nàng đứng dậy nói:“Thánh thượng, chúng ta tan học nghỉ ngơi một khắc chung đi!"
Vốn đang tự hỏi, tiểu Hoàng đế thấy mỗ nữ nào đó không xứng chức Thái Phó đã xoay người rời đi, vội vàng nói:“Thái phó, còn chưa tới một canh giờ đâu?"
Vốn đã bước đi một bước, Phó Vân Kiệt đúng lúc đình chỉ cước bộ. Nàng thiếu chút nữa quên thời đại này thời gian học tập là một canh giờ, cũng chính là hai giờ mới có thể nghỉ ngơi một khắc chung. Đã có thói quen học tâp theo thời gian hiện đại nên dù thế nào cũng không thể thực hiện được như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không cho là mình có thể có tinh lực giảng bài liên tục hai giờ. Vì chính mình, mỗ nữ bắt đầu giơ cao cờ chính nghĩa, lại bắt đầu giáo dục lừa dối:“Thánh thượng, ngươi có biết đầu óc con người hoạt động cũng theo quy luật đấy."
“Quy luật gì?" Tiểu hoàng đế lập tức có vẻ mặt khiêm tốn và tò mò hỏi.
“Thánh thượng có hay không cảm thấy sau nửa canh giờ học bài, lại nghe giảng tiếp thì nội dung trở nên không dễ dàng nghe vào đầu?"
Nhìn mặt tiểu soái ca hiện lên sự đồng ý, nàng nói tiếp:“Kỳ thật, đây là bởi vì hiệu suất làm việc của đầu óc chúng ta chỉ có nửa canh giờ. Lúc này, nếu đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, như vậy kế tiếp nửa canh giờ, hiệu suất làm việc của đầu óc sẽ khôi phục."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không thế nào lý giải được điều này, nàng biết là phải giải thích rõ, nhưng thôi không thèm lý giải nữa. Bàn tay duỗi ra, cầm cái tay nhỏ bé đáng yêu, xấu nhan lộ vẻ tươi cười:“Thánh thượng, chúng ta hãy nghỉ giữa giờ trong thời gian một khắc chung đi!"
Đôi mắt như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào bàn tay to vô cùng ấm áp kia: Đã bao nhiêu lâu rồi, nắm tay vừa rồi giống như thời điểm phụ hoàng còn sống vẫn làm với hắn. Cảm giác ấm áp này, hắn đã muốn thật lâu nhưng không thể nói. Tay nhỏ bé dùng sức nắm lại, trên mặt tiểu chính không tự giác mà lộ vẻ tươi cười.
Bóng người lớn nhỏ rời đi, trong Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn có thái giám đang thu dọn. Bọn họ bận rộn nên cũng không biết nhất cử nhất động của chính mình đều bị người khác xem ở trong mắt.
Trong mật thất nối liền với Ngự thư phòng có một người ẩn nấp, một bóng đen buông ống trúc trong tay để làm ống nghe xuống, trên mặt xuất hiện vẻ trầm tư.
Trời xanh mây trắng, vạn dặm trời quang, chính là thời điểm tốt nhất để hít thở không khí. Mảng cỏ lớn của thảo viên trước Ngự thư phòng trở thành nơi hít thở không khí trong lành rất tốt.
Phó Vân Kiệt môi đỏ mọng ngậm một nhành cỏ non, mắt khép hờ, ánh nắng xuyên qua tán lá, cảm thụ được gió nhẹ quất vào mặt, mát lạnh. Rất thích ý a! Đương nhiên nếu bên tai không có âm thanh vo ve bên cạnh thì sẽ càng tốt hơn.
“Thái phó, Thái phó……" Tiểu Hoàng đế liếc nhìn Phó Vân Kiệt đang dùng tay gối sau đầu, nhắm mắt, rồi sau đó vô cùng khẩn trương nhìn xung quanh, chỉ sợ có cung nhân đi qua mà phá hư hình tượng Thái phó.
Đôi mắt khép hờ rốt cục mở, bàn tay to duỗi ra, đem tiểu thân ảnh đang cúi người ở trước mặt mình kéo xuống.
“A…" Bỗng nhiên bị dùng sức kéo làm cho tiểu Hoàng đế cả kinh kêu lên. Khi hắn phát hiện chính mình đang nằm ở trên người Phó Vân Kiệt, mặt tiểu soái ca nhất thời đỏ lên, nhẹ giọng mà phun ra nuốt vào nói:“Thái phó, nam nữ thụ thụ bất thân.
Vốn muốn nói cho tiểu chính thái không cần khẩn trương như vậy, trước đó mới vừa rồi nàng đã phân phó tất cả cung nhân không thể bước vào thảo viên này nửa bước, nhưng nghe lời hắn vừa nói, nàng đã sớm đem lời muốn nói vứt lên chín tầng mây, cười lớn.
“Ha ha ha –" Thảo viên yên tĩnh chỉ quanh quẩn tiếng cười sang sảng.
Tiểu Hoàng đế nhìn xấu nhan kia thoải mái cười to, không biết vì sao hội cảm thấy dung nhan xấu xí trở nên không xấu rồi.
Rốt cục, Phó Vân Kiệt đình chỉ tiếng cười, hai tay duỗi ra, dùng sức chà đạp mặt tiểu chính thái, nói:“Thánh thượng, chờ ngươi trưởng thành, rồi mới đến thảo luận cùng ta chuyện nam nữ thụ thụ bất thân." Rốt cục, mỗ nữ vươn móng vuốt sói, hung hăng chà đạp khuôn mặt của tiểu chính thái mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu. Mới vừa rồi, trong Ngự thư phòng có cung nhân ở bên cạnh hầu hạ, nàng cũng không tốt làm càn. Hiện tại, bốn bề vắng lặng, sẽ không bận tâm tới chuyện đó nữa. Hơn nữa, nàng bắt đầu có ý thức ít sử dụng kính ngữ, kéo gần khoảng cách của mình cùng tiểu Hoàng đế. Ở trong suy nghĩ của nàng, quan hệ giữa lão sư cùng đệ tử hẳn là có thể thành thân nhân, có thể là quan hệ bằng hữu, mà tuyệt đối không phải là quan hệ quân thần.
Rốt cục, dưới móng vuốt của mỗ nữ, tiểu hoàng đế giãy giụa, mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn qua kẻ đang vô cùng thoải mái tươi cười vì rốt cục đã thực hiện được với khuôn mặt đã thèm nhỏ dãi từ lâu, cũng không cảm thấy chính mình thân là uy nghi quân vương bị người phá hư, ngược lại cảm thấy vô cùng ấm lòng. Bởi vì, hắn rõ ràng biết, chính mình không hề là người cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều sợ hoàng đế Cảnh quốc, mà chỉ là một hài tử bình thường.
Nghĩ vậy, trong con ngươi đen nhiễm một tia u buồn, hắn nhẹ giọng nói:“Thái hậu nói trẫm đã là nam nhân, là nam nhân trụ cột của Cảnh quốc." Thái hậu thường xuyên nói với hắn phải nhanh lớn lên, lớn lên để trở thành quân vương như phụ hoàng.
Phó Vân Kiệt cũng không bỏ qua ánh mắt sợ hãi cùng kính sợ của tiểu Hoàng đế khi nhắc tới Thái hậu, nhìn gương mặt tiểu đại nhân bị người bắt lớn nhanh theo kiểu đốt cháy giai đoạn, thân thủ ôm lấy hắn, nhập vào trong lòng mình thở dài nói:“Thánh thượng, ngươi không cần gấp gáp để lớn lên. Từng bước một thôi, không có vấn đề gì đâu."
Vốn đang kháng cự, tiểu Hoàng đế dừng động tác giãy dụa lại, đỏ mắt, nghẹn ngào nói:“Thái phó, ta có thể chậm rãi lớn lên sao?" Mỗi ngày bắt buộc chính mình lớn lên thật vô cùng vất vả. Hắn dường như vẫn coi mình là thái tử trốn tránh ở sau lưng phụ hoàng.
Xấu nhan nổi lên nhu tình, phát ra giọng nói ôn nhu:“Đương nhiên."
Nước mắt vẫn luôn đảo quanh hốc mắt rốt cục rơi xuống, bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa:“Kỳ thật, ta một chút cũng không muốn lớn lên. Lớn lên rất vất vả. Kỳ thật, ta một chút cũng không muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn làm thái tử tránh ở sau lưng phụ hoàng. Kỳ thật, ta một chút cũng không thích nói ‘Trẫm’. Kỳ thật, ta rất nhớ phụ hoàng!" Nói đến câu cuối cùng thì trở thành tiếng khóc.
Phó Vân Kiệt cũng không mở miệng, chỉ là ôn nhu vỗ lưng hắn để an ủi.
Ủy khuất bị đè nén thật lâu dường như quanh quẩn trong vườn thật lâu.
Rốt cục, tiếng khóc khiến lòng người khác chua xót cũng đình chỉ. Tiểu hoàng đế vụng trộm lau nước mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do khóc, vẻ mặt tràn đầy áy náy:“Cái kia, Thái phó dường như thời gian đã qua một khắc chung ."
Vốn tưởng rằng tiểu Hoàng đế muốn nói chút lời cảm tạ, Phó Vân Kiệt nghe thấy những lời này có xúc động muốn ngã xuống đất. Cũng đúng, dù sao tiểu hoàng đế đã bị uốn nắn hơn hai năm rồi. Muốn một ngày liền đảo ngược lại là không có khả năng mà cần từng bước một.
Nàng buông tiểu Hoàng đế trong lòng ra, rồi sau đó dùng sức đứng dậy, cười nói:“Hảo, kế tiếp chúng ta học thể dục."
“Thể dục?" Trên mặt tiểu Hoàng đế tràn ngập nghi hoặc .
Nàng bày ra một bộ dáng nghiêm túc, lại bắt đầu phương pháp lừa dối:“Thánh thượng, ta tính đào tạo ngài thành một người phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, một thời đại quân vương mới chưa từng có."
“Quân vương như vậy thì thật vĩ đại sao?" Tiểu hoàng đế mở miệng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Đương nhiên." Nàng dùng sức gật đầu.
“Thái phó, đức trí thể mỹ cụ thể là chỉ cái gì?" Tiểu hoàng đế rất ham học hỏi.
“Đức" đức dục là bồi dưỡng chúng ta có nhân sinh quan đúng đắn, quan niệm về giá trị con người, bồi dưỡng chúng ta có đạo đức phẩm chất tốt cùng quan niệm chính trị đúng đắn, bồi dưỡng chúng ta hình thành tư tưởng đó chính làphương pháp giáo dục chính xác. Chính là để cho Thánh thượng biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Hành vi như thế nào thì với thân phận là một quân vương thì ngươi không thể làm, hành vi gì thì ngươi phải làm. Trí- trí dục, chính là hệ thống tri thức mà ta truyền thụ ngươi. Thể — thể dục, chính là dạy dỗ ngươi phương pháp cường thân kiện thể. Mỹ — mỹ dục là bồi dưỡng quan niệm thẩm mỹ của ngươi, phát triển ngươi giám định và thưởng thức thẩm mỹ, năng lực sáng tạo mỹ, cho ngươi biết thế nào mới là mỹ . Mới vừa rồi ở ngự thư phòng, ta chính là tiến hành dạy dỗ ngươi đức dục và trí dục. Thể dục, ngươi đừng thấy nó cùng việc trở thành một vị quân vương như thế nào thì không có quan hệ gì. Kỳ thật, thể dục mới là căn bản. Một quân vương vô luận có bao nhiêu tài cán, nếu không có khí lực tốt, không có thân thể tốt, như vậy tất cả phương pháp trị quốc của hắn đều không thể thực thi, không thể trở thành quân vương vĩ đại. Tốt! Hiện tại, chúng ta cởi trần nửa thân trên đi!“Phó Vân Kiệt bắt đầu lại phát huy đại pháp lừa dối của mình, lừa dối tiểu hoàng đế đang sùng bái a!
“Thái phó, chúng ta mau mau bắt đầu đi!" Tiểu hoàng đế thúc giục nói.
“Tốt, hiện tại bài thể dục lõa thể của Hoàng gia bắt đầu chính thức. Chúng ta bắt đầu tập thể dục theo tiếng hô. Thánh thượng, làm theo ta."
Giọng nói thanh thúy mà vang dội vang lên:“Giậm chân tại chỗ giậm! Một hai một, một hai một."
Tiếng hô vang lên, Phó Vân Kiệt bắt đầu đem bài tập thể dục theo nhạc ở hiện đại ra dạy. Mà tiểu Hoàng đế vô cùng nghiêm túc làm theo.
Dưới bóng cây, thân ảnh một lớn một nhỏ làm động tác giống nhau như đúc.
Chỉ thấy cái vương miện che mặt đã bị cởi ra, lộ ra gương mặt tinh xảo trắng nõn như gốm sứ, khuôn mặt trẻ con đáng yêu, đồng tử đen nhánh đang nhìn thẳng nàng, được chiếu rọi dưới ánh mặt trời khiến nó tỏa sáng lấp lánh .
Thật là một tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài. Trời ạ, nàng muốn xông lên hung hăng ôm hắn vào trong ngực, không quên dùng sức, chà đạp lưu lại dấu vết lên người tiểu chính thái ở đằng kia.
Nếu không phải cái kia đại biểu cho long bào của thiên tử, nàng đã sớm không để ý đến thân phận của hắn, sớm nhào tới rồi. Nhịn xuống, nhịn xuống, nàng nhất định phải nhịn xuống. Vô luận tiểu chính thái này đáng yêu như thế nào, câu dẫn người phạm tội như thế nào, nàng nhất định phải nhịn xuống. Mỗ nữ vì áp chế xúc động của chính mình chỉ có thể cường ngạnh thân thể, trầm mặt không để cho chính mình phát ra tiếng thét chói tai, hoặc thanh âm tán thưởng.
Mới vừa rồi thấy tân nhậm Thái phó tiến vào cửa, lòng mang khiêm tốn, tiểu Hoàng đế cầm bài văn mình vừa viết xong tiến lên thỉnh cầu chỉ giáo, cung kính đưa lên tờ giấy tràn đầy chữ viết. Nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng kia, hắn thất vọng nhỏ giọng nói:“Thái Phó, ta viết thật sự kém sao?"
Giọng nói tràn ngập sự mất mát rốt cục để cho nữ nhân nào đó tỉnh lại:“Cái gì?" Rồi sau đó, nàng hậu tri hậu giác phát hiện tờ giấy đầy chữ viết, biết tiểu chính thái muốn nàng bình luận.
Nàng tiếp nhận tờ giấy, chuẩn bị muốn nghiên cứu thật tốt, để ở trước mặt tiểu chính thái có thể bày ra một tấm gương lão sư tốt.
Trước ánh mắt mong đợi, nàng đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên những chữ viết trên tờ giấy: Chữ viết thật đẹp ! Không thể ngờ được tuổi còn nhỏ mà lại có thư pháp cao như vậy. Thu hồi cảm thán, đem tâm tư đặt lên nội dung, tươi cười bên môi nàng nhất thời đông lại: Đến tận cùng ý tứ trong bài văn là gì đây? Tuy rằng trong bài này không có một chữ nào là chữ lạ, nhưng nàng rõ ràng là không hiểu được một loạt chữ liên tiếp xuất hiện cùng một chỗ là muốn biểu đạt ý gì. Số lần xuất hiện các từ “[chi, hồ, giả, dã]" rất cao, không có đoạn mở đầu, không có đoạn kết thúc, không có đoạn giữa, không có dấu chấm câu, như thế này cũng quá khảo nghiệm năng lực xem chữ đọc ý của nàng đi!
“Thái phó, bài văn này của trẫm như thế nào?" Trong con ngươi đen xinh đẹp lóe lên sự chờ đợi.
Đối mặt với ánh sáng rực rỡ chờ đợi như thế, mồ hôi lạnh không tự giác toát ra, nàng chỉ có thể phát ra một âm thanh:“Ách"
“Thế nào?" Cả khuôn mặt của tiểu chính thái phát ra hào quang chờ đợi chói mắt.
Hào quang kia làm mồ hôi lạnh từ mặt nàng chảy xuống ròng ròng. Sẽ không phải ngay ngày thứ nhất đi dạy nàng đã xấu mặt trước tiểu chính thái đi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Một đạo linh quang hiện lên. Cặp môi đỏ mọng hơi vểnh lên, nàng cầm tờ giấy kia, gật đầu giả bộ thật sự hiểu được, bắt đầu lừa dối tiểu chính thái :“Ân! Văn này viết không sai, hoàn toàn làm rõ chủ đề, nổi bật trọng điểm, thuyết minh đơn giản thích đáng, câu văn lưu loát, bố cục rõ ràng……"
Nhìn vẻ mặt tiểu soái ca vì được bình luận tốt ngay trước mặt mà rất hưng phấn, ngay lập tức trong lòng nàng phát ra đại cảm tạ:: Cảm tạ lão sư ngữ văn trong nước phê chữa bài văn thường xuyên sử dụng những câu bình luận suông nhưng có tính ứng dụng cao như thế.
Nàng bỗng nhiên dừng lại gật đầu, nghiêm trang nói:“Thánh thượng, viết văn ngoại trừ có thể học cách hành văn liền mạch lưu loát, mà còn có thể khắc sâu chủ đề bài văn ở trong đầu. Ngươi nói cho ta một chút ý nghĩa chính của bài văn này là gì?"
Vì thế, tiểu chính bị mỗ nữ nào đó lừa dối, mắt chứa đầy sự sùng bái và chờ mong nói ra ý nghĩa chính của bài văn.
Sau khi nghe xong, nàng rốt cục biết bài văn này viết về cái gì. Hóa ra, đây là quyển sách nói về đạo làm vua, trị quốc: Quyển sách truyền đạt ý lấy “nhân" làm trung tâm, triển khai hai mặt luận chứng chính phản, thống trị quốc gia áp dụng nền chính trị nhân từ là chủ yếu.
“Thái phó, ta nói như thế nào?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe rốt cục dừng lại.
Nàng cười gật đầu nói:“Thánh thượng viết rất khá, nói rất tốt." Đối với giáo dục hài đồng nàng theo phương pháp giáo dục khẳng định. Khẳng định đứa nhỏ, bồi dưỡng lòng tự tin của bọn chúng. Đồng thời, cùng với khẳng định, chậm rãi dẫn bọn chúng đến vấn đề. Như vậy giáo dục lại càng dễ dàng cho bọn chúng tiếp nhận, mà không đến mức đả kích lòng tự tin, vì tự ti mà phát sinh sự chống đối.
“Nhưng Thánh thượng phải biết rằng chủ yếu lấy nhân để thống trị quốc gia vẫn không đủ ."
Nàng còn chưa nói xong, tiểu hoàng đế liền ngắt lời, nói:“Thái phó, nhân chính là do Khổng thánh nhân đưa ra đấy. Chẳng lẽ Khổng thánh nhân nói là sai lầm sao?" Tiểu Hoàng đế vốn được dạy bảo từ ngôn luận của Khổng Tử thấy người khác phá vỡ ngôn luận của thánh nhân, nên có tiềm thức bài xích.
“Nhân" quả thật chính là phương pháp lý tưởng tốt nhất để thống trị một quốc gia. Khoan hồng với dân, thực thi ân đức, có lợi để tranh thủ dân tâm." Nàng đầu tiên là khẳng định, nhìn đến kháng cự trên khuôn mặt của tiểu chính thái dần dần sau khi biến mất, nói tiếp:“Cái gọi là lý tưởng chính là chỉ hy vọng đối với tương lai sự vật, tưởng tượng, là không thực hiện được. Nhưng thực hiện lý tưởng không phải gấp gáp là được, cần cân nhắc đến điều kiện thực tại."
Nhìn trên mặt tiểu chính thái hiện vẻ nghi hoặc. Nàng biết lời nói như thế đối với một hài tử bảy tuổi mà nói thì sâu sắc quá. Nàng quyết định bắt đầu thay đổi phương pháp, cười nói:“Thánh thượng đã nghe qua một câu chuyện xưa này?"
“Chuyện xưa?" Tiểu chính thái nghiêng mặt nghi hoặc hỏi. Bộ dáng rất là đáng yêu.
Cố nén xúc động muốn thò tay véo hắn, nàng nói:“Ví dụ như điển cố Mạnh mẫu tam thiên."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã hiểu rõ, nàng tiếp tục nói:“Thật lâu thật lâu trước kia, có kẻ hung tính tàn bạo độc ác thích ngày giết một người. Bởi vì hắn võ nghệ cao cường, ngay cả quan binh đều không thể bắt được hắn, bởi vậy, dân chúng địa phương đặc biệt đi xa ngàn dặm, thỉnh một cao tăng có võ thuật cao siêu đến thu phục ác nhân này. Cao tăng này không thích sát sinh, trước tình huống bảo đảm an toàn sinh mệnh của chính mình, mỗi ngày giảng kinh Phật cho ác nhân, ý đồ có thể sử dụng Phật pháp vô biên cảm hóa ác nhân này. Thánh thượng ngươi đoán ác nhân có hay không bị cảm hóa, có buông dao giết người không?"
“Có." Tiểu hoàng đế dùng sức gật đầu nói:“Ác nhân kia nhất định sẽ bị Phật pháp tác động."
“Đúng vậy, quả thật ở ngày thứ mười, ác nhân này rốt cục bị cao tăng làm phép, từ bỏ sát sinh. Thế nhân cho rằng cao tăng này có công đức vô thượng. Nhưng bọn họ lại quên trước khi làm phép thành công, ác nhân vẫn ngày giết một người. Vì thành tựu công đức vô thượng này, chín mạng người đều hi sinh vô ích. Cao tăng này không phải có công đức vô thượng, mà là tạo ra tội ác thật lớn. Điều hắn phải làm là ngày đầu tiên sau khi làm phép với ác nhân không hiệu quả, kiên quyết giết ác nhân đó. Như vậy mới gián tiếp cứu được chín mạng người. Đây mới là công đức chân chính."
“Nhưng cao tăng không thể giết người a?" Trên mặt tiểu chính thái tỏ vẻ không đồng ý hỏi ngược lại.
“Phật viết: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Nếu giết một người mà có thể cứu chín người, như vậy sát sinh thì có ngại gì đâu? Một mặt nói là làm phép nhưng lại gián tiếp phóng túng hành vi sát sinh, mới là sai lầm. Đồng dạng đạo lý như vậy, toàn bộ đều thực thi nền chính trị nhân từ là không được."
“Như vậy, Thái phó ngài nói phương pháp gì mới có thể trị quốc tốt?" Tiểu chính thái mang vẻ mặt khiêm tốn hỏi.
Con mắt sáng hiện lên tinh quang:“Lấy pháp trị quốc." Mới vừa rồi nàng sở dĩ nói nhiều như vậy vì muốn dẫn tới phương pháp trị quốc chính xác.
“Pháp gia(một phái thời Tiên Tần) cai trị quốc gia xác thực trong thời gian ngắn có thể có hiệu quả rất lớn. Nhưng cai trị quốc gia như vậy lại không cách nào kéo dài qua hai đời vua. Tiền triều Tần quốc chính là một ví dụ.“Vốn tưởng rằng sẽ nghe được phương pháp trị quốc không giống bình thường, nhưng lại nghe đến của Pháp gia đã được chứng thực là không thể dùng được. Vẻ mặt tiểu chính thái hiện ra sự thất vọng nồng đậm.
Nàng buồn cười nhìn biểu tình phong phú trên mặt tiểu soái ca nói:“Thánh thượng, theo như lời ta nói là lấy pháp trị quốc, mà không phải là cách Pháp gia cai trị quốc gia. Lấy pháp trị quốc chính là tuân theo pháp luật để cai trị quốc gia, yêu cầu chính trị, hoạt động kinh tế, xã hội, tất cả các phương diện hoạt động của một quốc gia hết thảy đều tuân theo pháp luật mà tiến hành, không chịu bất luận ý nghĩ của cá nhân nào can thiệp, gây trở ngại hoặc phá hư."
“Ngay cả quân vương cũng không thể phá hư sao?" Từ nhỏ được giáo dục quyết định của quân vương là quan trọng nhất quốc gia, tiểu Hoàng đế nghi ngờ hỏi.
“Đúng, chỉ cần pháp luật vẫn phù hợp với tình huống trước mặt, ngay cả quân vương cũng không thể phá hư. Thánh thượng, cũng biết vì sao từng đoạn thời gian, chậm thì vài thập niên, lâu thì mấy trăm năm, từng vương triều đều bị lật đổ, vương triều mới thành lập?" Nàng bắt đầu dẫn đường giảng đạo.
“Là nguyên nhân gì?" Trên mặt tiểu Hoàng đế xinh đẹp tràn ngập sự chờ đợi. Dù sao, đối với vấn đề này, trăm năm Cảnh quốc cũng không ít người nghiên cứu. Tất cả quân vương đều hy vọng vương triều của chính mình có thể thiên thu muôn đời.
“Đó là quân vương có ý phá hư pháp luật, ý đồ làm cho suy nghĩ cá nhân áp đảo phía trên pháp luật. Nếu quân vương là minh chủ hùng tài đại lược, như vậy quốc gia sẽ phát triển. Nếu quân vương là người tài trí bình thường, lại chỉ muốn phô bày vẻ ngoài, như vậy quốc gia sẽ suy yếu. Nếu quân vương là kẻ ngu ngốc, như vậy quốc gia sẽ diệt vong. Bởi vậy, phải tạo uy tín cho pháp luật, uy tín của pháp luật mà ngay cả quân vương cũng không có cách nào làm dao động được." Nàng trần thuật quan điểm của mình.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của tiểu chính thái, nàng biết rõ thoáng cái đã bắt một tiểu hài tử choai choai tiếp nhận nhiều thứ như vậy quả thật miễn cưỡng.
Cảm giác thời gian không sai biệt lắm , nàng đứng dậy nói:“Thánh thượng, chúng ta tan học nghỉ ngơi một khắc chung đi!"
Vốn đang tự hỏi, tiểu Hoàng đế thấy mỗ nữ nào đó không xứng chức Thái Phó đã xoay người rời đi, vội vàng nói:“Thái phó, còn chưa tới một canh giờ đâu?"
Vốn đã bước đi một bước, Phó Vân Kiệt đúng lúc đình chỉ cước bộ. Nàng thiếu chút nữa quên thời đại này thời gian học tập là một canh giờ, cũng chính là hai giờ mới có thể nghỉ ngơi một khắc chung. Đã có thói quen học tâp theo thời gian hiện đại nên dù thế nào cũng không thể thực hiện được như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không cho là mình có thể có tinh lực giảng bài liên tục hai giờ. Vì chính mình, mỗ nữ bắt đầu giơ cao cờ chính nghĩa, lại bắt đầu giáo dục lừa dối:“Thánh thượng, ngươi có biết đầu óc con người hoạt động cũng theo quy luật đấy."
“Quy luật gì?" Tiểu hoàng đế lập tức có vẻ mặt khiêm tốn và tò mò hỏi.
“Thánh thượng có hay không cảm thấy sau nửa canh giờ học bài, lại nghe giảng tiếp thì nội dung trở nên không dễ dàng nghe vào đầu?"
Nhìn mặt tiểu soái ca hiện lên sự đồng ý, nàng nói tiếp:“Kỳ thật, đây là bởi vì hiệu suất làm việc của đầu óc chúng ta chỉ có nửa canh giờ. Lúc này, nếu đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, như vậy kế tiếp nửa canh giờ, hiệu suất làm việc của đầu óc sẽ khôi phục."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không thế nào lý giải được điều này, nàng biết là phải giải thích rõ, nhưng thôi không thèm lý giải nữa. Bàn tay duỗi ra, cầm cái tay nhỏ bé đáng yêu, xấu nhan lộ vẻ tươi cười:“Thánh thượng, chúng ta hãy nghỉ giữa giờ trong thời gian một khắc chung đi!"
Đôi mắt như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào bàn tay to vô cùng ấm áp kia: Đã bao nhiêu lâu rồi, nắm tay vừa rồi giống như thời điểm phụ hoàng còn sống vẫn làm với hắn. Cảm giác ấm áp này, hắn đã muốn thật lâu nhưng không thể nói. Tay nhỏ bé dùng sức nắm lại, trên mặt tiểu chính không tự giác mà lộ vẻ tươi cười.
Bóng người lớn nhỏ rời đi, trong Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn có thái giám đang thu dọn. Bọn họ bận rộn nên cũng không biết nhất cử nhất động của chính mình đều bị người khác xem ở trong mắt.
Trong mật thất nối liền với Ngự thư phòng có một người ẩn nấp, một bóng đen buông ống trúc trong tay để làm ống nghe xuống, trên mặt xuất hiện vẻ trầm tư.
Trời xanh mây trắng, vạn dặm trời quang, chính là thời điểm tốt nhất để hít thở không khí. Mảng cỏ lớn của thảo viên trước Ngự thư phòng trở thành nơi hít thở không khí trong lành rất tốt.
Phó Vân Kiệt môi đỏ mọng ngậm một nhành cỏ non, mắt khép hờ, ánh nắng xuyên qua tán lá, cảm thụ được gió nhẹ quất vào mặt, mát lạnh. Rất thích ý a! Đương nhiên nếu bên tai không có âm thanh vo ve bên cạnh thì sẽ càng tốt hơn.
“Thái phó, Thái phó……" Tiểu Hoàng đế liếc nhìn Phó Vân Kiệt đang dùng tay gối sau đầu, nhắm mắt, rồi sau đó vô cùng khẩn trương nhìn xung quanh, chỉ sợ có cung nhân đi qua mà phá hư hình tượng Thái phó.
Đôi mắt khép hờ rốt cục mở, bàn tay to duỗi ra, đem tiểu thân ảnh đang cúi người ở trước mặt mình kéo xuống.
“A…" Bỗng nhiên bị dùng sức kéo làm cho tiểu Hoàng đế cả kinh kêu lên. Khi hắn phát hiện chính mình đang nằm ở trên người Phó Vân Kiệt, mặt tiểu soái ca nhất thời đỏ lên, nhẹ giọng mà phun ra nuốt vào nói:“Thái phó, nam nữ thụ thụ bất thân.
Vốn muốn nói cho tiểu chính thái không cần khẩn trương như vậy, trước đó mới vừa rồi nàng đã phân phó tất cả cung nhân không thể bước vào thảo viên này nửa bước, nhưng nghe lời hắn vừa nói, nàng đã sớm đem lời muốn nói vứt lên chín tầng mây, cười lớn.
“Ha ha ha –" Thảo viên yên tĩnh chỉ quanh quẩn tiếng cười sang sảng.
Tiểu Hoàng đế nhìn xấu nhan kia thoải mái cười to, không biết vì sao hội cảm thấy dung nhan xấu xí trở nên không xấu rồi.
Rốt cục, Phó Vân Kiệt đình chỉ tiếng cười, hai tay duỗi ra, dùng sức chà đạp mặt tiểu chính thái, nói:“Thánh thượng, chờ ngươi trưởng thành, rồi mới đến thảo luận cùng ta chuyện nam nữ thụ thụ bất thân." Rốt cục, mỗ nữ vươn móng vuốt sói, hung hăng chà đạp khuôn mặt của tiểu chính thái mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu. Mới vừa rồi, trong Ngự thư phòng có cung nhân ở bên cạnh hầu hạ, nàng cũng không tốt làm càn. Hiện tại, bốn bề vắng lặng, sẽ không bận tâm tới chuyện đó nữa. Hơn nữa, nàng bắt đầu có ý thức ít sử dụng kính ngữ, kéo gần khoảng cách của mình cùng tiểu Hoàng đế. Ở trong suy nghĩ của nàng, quan hệ giữa lão sư cùng đệ tử hẳn là có thể thành thân nhân, có thể là quan hệ bằng hữu, mà tuyệt đối không phải là quan hệ quân thần.
Rốt cục, dưới móng vuốt của mỗ nữ, tiểu hoàng đế giãy giụa, mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhìn qua kẻ đang vô cùng thoải mái tươi cười vì rốt cục đã thực hiện được với khuôn mặt đã thèm nhỏ dãi từ lâu, cũng không cảm thấy chính mình thân là uy nghi quân vương bị người phá hư, ngược lại cảm thấy vô cùng ấm lòng. Bởi vì, hắn rõ ràng biết, chính mình không hề là người cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều sợ hoàng đế Cảnh quốc, mà chỉ là một hài tử bình thường.
Nghĩ vậy, trong con ngươi đen nhiễm một tia u buồn, hắn nhẹ giọng nói:“Thái hậu nói trẫm đã là nam nhân, là nam nhân trụ cột của Cảnh quốc." Thái hậu thường xuyên nói với hắn phải nhanh lớn lên, lớn lên để trở thành quân vương như phụ hoàng.
Phó Vân Kiệt cũng không bỏ qua ánh mắt sợ hãi cùng kính sợ của tiểu Hoàng đế khi nhắc tới Thái hậu, nhìn gương mặt tiểu đại nhân bị người bắt lớn nhanh theo kiểu đốt cháy giai đoạn, thân thủ ôm lấy hắn, nhập vào trong lòng mình thở dài nói:“Thánh thượng, ngươi không cần gấp gáp để lớn lên. Từng bước một thôi, không có vấn đề gì đâu."
Vốn đang kháng cự, tiểu Hoàng đế dừng động tác giãy dụa lại, đỏ mắt, nghẹn ngào nói:“Thái phó, ta có thể chậm rãi lớn lên sao?" Mỗi ngày bắt buộc chính mình lớn lên thật vô cùng vất vả. Hắn dường như vẫn coi mình là thái tử trốn tránh ở sau lưng phụ hoàng.
Xấu nhan nổi lên nhu tình, phát ra giọng nói ôn nhu:“Đương nhiên."
Nước mắt vẫn luôn đảo quanh hốc mắt rốt cục rơi xuống, bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa:“Kỳ thật, ta một chút cũng không muốn lớn lên. Lớn lên rất vất vả. Kỳ thật, ta một chút cũng không muốn làm hoàng đế, ta chỉ muốn làm thái tử tránh ở sau lưng phụ hoàng. Kỳ thật, ta một chút cũng không thích nói ‘Trẫm’. Kỳ thật, ta rất nhớ phụ hoàng!" Nói đến câu cuối cùng thì trở thành tiếng khóc.
Phó Vân Kiệt cũng không mở miệng, chỉ là ôn nhu vỗ lưng hắn để an ủi.
Ủy khuất bị đè nén thật lâu dường như quanh quẩn trong vườn thật lâu.
Rốt cục, tiếng khóc khiến lòng người khác chua xót cũng đình chỉ. Tiểu hoàng đế vụng trộm lau nước mắt, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng do khóc, vẻ mặt tràn đầy áy náy:“Cái kia, Thái phó dường như thời gian đã qua một khắc chung ."
Vốn tưởng rằng tiểu Hoàng đế muốn nói chút lời cảm tạ, Phó Vân Kiệt nghe thấy những lời này có xúc động muốn ngã xuống đất. Cũng đúng, dù sao tiểu hoàng đế đã bị uốn nắn hơn hai năm rồi. Muốn một ngày liền đảo ngược lại là không có khả năng mà cần từng bước một.
Nàng buông tiểu Hoàng đế trong lòng ra, rồi sau đó dùng sức đứng dậy, cười nói:“Hảo, kế tiếp chúng ta học thể dục."
“Thể dục?" Trên mặt tiểu Hoàng đế tràn ngập nghi hoặc .
Nàng bày ra một bộ dáng nghiêm túc, lại bắt đầu phương pháp lừa dối:“Thánh thượng, ta tính đào tạo ngài thành một người phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, một thời đại quân vương mới chưa từng có."
“Quân vương như vậy thì thật vĩ đại sao?" Tiểu hoàng đế mở miệng hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Đương nhiên." Nàng dùng sức gật đầu.
“Thái phó, đức trí thể mỹ cụ thể là chỉ cái gì?" Tiểu hoàng đế rất ham học hỏi.
“Đức" đức dục là bồi dưỡng chúng ta có nhân sinh quan đúng đắn, quan niệm về giá trị con người, bồi dưỡng chúng ta có đạo đức phẩm chất tốt cùng quan niệm chính trị đúng đắn, bồi dưỡng chúng ta hình thành tư tưởng đó chính làphương pháp giáo dục chính xác. Chính là để cho Thánh thượng biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Hành vi như thế nào thì với thân phận là một quân vương thì ngươi không thể làm, hành vi gì thì ngươi phải làm. Trí- trí dục, chính là hệ thống tri thức mà ta truyền thụ ngươi. Thể — thể dục, chính là dạy dỗ ngươi phương pháp cường thân kiện thể. Mỹ — mỹ dục là bồi dưỡng quan niệm thẩm mỹ của ngươi, phát triển ngươi giám định và thưởng thức thẩm mỹ, năng lực sáng tạo mỹ, cho ngươi biết thế nào mới là mỹ . Mới vừa rồi ở ngự thư phòng, ta chính là tiến hành dạy dỗ ngươi đức dục và trí dục. Thể dục, ngươi đừng thấy nó cùng việc trở thành một vị quân vương như thế nào thì không có quan hệ gì. Kỳ thật, thể dục mới là căn bản. Một quân vương vô luận có bao nhiêu tài cán, nếu không có khí lực tốt, không có thân thể tốt, như vậy tất cả phương pháp trị quốc của hắn đều không thể thực thi, không thể trở thành quân vương vĩ đại. Tốt! Hiện tại, chúng ta cởi trần nửa thân trên đi!“Phó Vân Kiệt bắt đầu lại phát huy đại pháp lừa dối của mình, lừa dối tiểu hoàng đế đang sùng bái a!
“Thái phó, chúng ta mau mau bắt đầu đi!" Tiểu hoàng đế thúc giục nói.
“Tốt, hiện tại bài thể dục lõa thể của Hoàng gia bắt đầu chính thức. Chúng ta bắt đầu tập thể dục theo tiếng hô. Thánh thượng, làm theo ta."
Giọng nói thanh thúy mà vang dội vang lên:“Giậm chân tại chỗ giậm! Một hai một, một hai một."
Tiếng hô vang lên, Phó Vân Kiệt bắt đầu đem bài tập thể dục theo nhạc ở hiện đại ra dạy. Mà tiểu Hoàng đế vô cùng nghiêm túc làm theo.
Dưới bóng cây, thân ảnh một lớn một nhỏ làm động tác giống nhau như đúc.
Tác giả :
Hiệp Vi Linh