Hạ Gục Tể Tướng
Quyển 2 - Chương 15: Bàn về nữ quyền
Edit: Bỉ Ngạn Trong đôi mắt cơ trí hiện lên tia sáng, Tôn Trí Viễn mở miệng nói: “Đầu tiên lão phu muốn hỏi vấn đề cùng trận thi văn này không liên quan. Mà là nhằm vào Phó cô nương mà ra đề riêng. Khổng Tử nói: ‘Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tôn, viễn chi tắc oán.’[1] xin hỏi Phó cô nương giải thích thế nào?"
[1] Câu này chỉ nữ tử cùng tiểu nhân khó sống chung, khi ở gần thì nhìn không vừa mắt, khi ở xa lại oán trách.
Sắc mặt Phó Vân Kiệt nhất thời đen lại, khóe miệng khẽ co giật nhìn nét mặt già nua khiêm tốn giống như đang thỉnh giáo kia, hận không thể tiến lên cho một quyền: Tôn lão nhân này không có nhất thời nảy lòng tham gia thêm cái đề mục, tự nhiên lại hàm ý nói mình là thân nữ tử không có tư cách trở thành Thái Phó. Hừ, nàng ghét nhất bị nam nhân coi nữ nhân chỉ nên ở nhà không ra khỏi cửa, chỉ có thể sinh con. Ở hiện đại, diễn đàn nữ quyền nàng đi dạo cũng không ít, ở trên đó ai cũng khoái bàn luận, nàng cũng xem trăm lần. Nàng cũng thừa dịp lần này có cơ hội mà phát biểu nữ quyền, nàng sẽ tại cái niên kỷ viễn cổ này thay nữ quyền tạo ra bước đi đầu tiên.
Tất cả mọi người vô cùng tò mò nhìn xem nàng trả lời như thế nào. Dù sao, trăm năm qua, tất cả mọi người cho rằng nữ tử là vật phụ thuộc vào nam nhân.
Nàng thu hồi vẻ mặt hắc tuyến, dung nhan xấu xí được phủ lên một chút tự tin, cung kính nói: “Khổng Tử viết: ‘Đệ tử nhập tắc hiếu, xuất tắc đệ, cẩn nhi tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn’[2], bách hành hiếu vi tiên [3]. Điểm này hẳn là Tôn đại nhân không có ý kiến đi!" “Bách hành hiếu vi tên" đây chỉ có trong luận ngữ của Mạnh Tử .
[2]Các đệ tử của ông phải tùy thời tùy chỗ mà hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương huynh trưởng, đối với lời nói thì phải chú ý và cẩn trọng, hành động phải giữ chữ tín, đối với người thì dùng lòng bác ái để đối đãi, nếu có thể làm tốt những điều này, là có thể tiếp cận với lòng nhân ái, ngoài những điều này ra, còn phải biết tận dụng thời gian để học tập, làm phong phú thêm kiến thức.
[3] Bách hành hiếu vi tiên: đây là luận điểm của Mạnh Tử. Dù làm gì cũng phải lấy hiếu làm đầu.
“Khá lắm bách hành hiếu vi tiên." Tôn đại nho liền cứ như thế ngắn gọn cảm khái.
“Thánh nhân Khổng Tử dạy người đời ở trong cuộc sống hàng ngày phải biết hiếu kính cha mẹ. Như vậy, xin hỏi Tôn tiên sinh, Khổng Tử có nói khi hiếu kính cha mẹ chỉ cần hiếu kính phụ thân là được, không cần hiếu kính mẫu thân sao?" Giọng nói sắc bén ẩn chứa ngữ khí chất vấn lên tiếng hỏi.
Điều này hỏi đều không phải là làm khó Tôn Trí Viễn, mà là liên quan đến vấn đề vừa rồi lão mới hỏi, mà không biết phải trả lời như thế nào.
Nàng cũng không chờ tôn Trí Viễn trả lời, xoay người đối mặt với ba mặt đều là binh lính đứng thẳng, kích động cực độ nói: “Quả thật nếu so sánh, phụ thân có thể cho chúng ta địa vị, có thể cho chúng ta vinh dự, mẫu thân chỉ ở nhà phụ trách nấu cơm thêu hoa giống như trở nên không là gì quan trọng. Nhưng mà, mọi người phải biết rằng mẫu thân quả thật là người vĩ đại khi cho chúng ta sinh mệnh. Mười tháng mang thai, đi đến địa phủ dạo một vòng sinh tử, lấy mạng đổi lấy chúng ta, hẳn là nên hiếu kính với mẫu thân. Nếu không có mẫu thân, tất cả đều sẽ không có. Dù sao, người nếu như ngay cả sinh mạng cũng không có, còn nói gì đến địa vị, vinh dự. Khi người cảm kích phụ thân, có hay không nghĩ tới mẫu thân ở trong phòng bếp vất vả cần cù chuẩn bị cơm canh, có không nghĩ tới đêm khuya vất vả dưới đèn cầm kim may quần áo, chỉ vì muốn khi xa nhà chúng ta có đồ mới để mặc."
Nói đến đây, nàng khó có thể áp chế được trong lòng khẽ động, trong đầu không tự giác nhớ lại trước đêm ly biệt, mẹ không biết nữ công, lại vẫn kiên chì vì nàng mà khâu chiếc khăn mặt. Đôi mắt sáng trở nên mơ hồ, môi đỏ mọng khẽ mở:
“Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy"
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm tuy rằng rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lại như gió xuân thổi vào lòng những binh lính đang xa nhà. Nhất thời, không khí lập tức trở nên bi thương. Cũng có binh lính vì nhớ mẹ già ở nhà mà không tự chủ nức nở. Mà người trên đài cũng trở nên trầm mặc. Từng người không tự giác rơi vào ký ức tốt đẹp.
Thu hồi sự bi thương trong lòng, giọng nói vốn trong trẻo trở nên hơi khàn: “Tôn tiên sinh, khi Nữ Oa nương nương lấy đất tạo người, mọi người trong thiên hạ này là ngang hàng, không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo. Đây là cuộc sống mà các thánh nhân hướng tới. Rồi sau đó phát triển, vì sao cuộc sống của nhân dân trở nên không công bằng đây? Nỗi khổ của loài người là sự không công bằng, tự nhiên lại có cấp bậc. Chỉ có tiêu trừ hết kỳ thị, cho nhân dân có cơ hội được đối xử công bằng, quốc gia mới có thể phát triển vượt bậc, cuộc sống của nhân dân mới có thể hạnh phúc. Mà trước thánh Khổng Tử sở dĩ đem tiểu nhân cùng nữ tử nói khó dưỡng, chính là nhằm vào tâm tư độc ác của nữ nhân cùng tiểu nhân chuyên mưu lợi cá nhân. Nhưng mà, nay chỉ biết đọc mặt chữ, cái gọi là nghe hiểu ý tứ thánh nhân khiến nam nhân bắt đầu coi đây là cái cớ, giam cầm nữ tử, khiến cho nữ tử chỉ là vật phụ, không thể độc lập, không thể bàn việc, không thể làm quan, không thể vì nước vì dân, không thể nghị luận, thậm chí không được đi học, không thể lên tiếng bàn luận, không thể thành danh, không thể giao tiếp, không thể dự yến, không thể ra ngoài, không thể ra khỏi cửa phòng, thậm chí phải thắt eo, mặt mày che lại, gọt chân, trang trí bản thân… Xin hỏi nữ tử đã làm sai việc gì, mà khi sinh ra lại gặp phải sự đối đãi không công bằng như vậy?" Nhớ tới phụ nữ Trung Quốc trăm ngàn năm qua bị áp bách, sự bất bình trong lòng nàng dâng lên khiến cho giọng nói không tự giác cao lên, nói đến cuối cùng trở thành nghiêm khắc chất vấn.
Giờ phút này bốn phía im lặng một mảnh, không có ai trả lời nàng.
Nàng cưỡng chế nội tâm phẫn hận cũng bất bình, khôi phục lại âm lượng: “Chuyện quá khứ chúng ta không thể nào cứu vãn, như vậy chúng ta chỉ có thể cố gắng ở hiện tại. Xin Thánh thượng cho ta một cơ hội, là tấm gương cấp cho nữ tử thiên hạ sửa lại án sai trên người." Nói đến cuối cùng trở thành nghẹn ngào.
Giọng nói tình cảm cùng ngôn luận chặt chẽ khiến cho tiểu Hoàng đế rât cảm động, thật muốn mở miệng đáp ứng, Tôn Trí Viễn tiến lên từng bước, mở miệng nói: “Phó Cô nương mới vừa rồi ngôn luận thât sinh động, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc. Lão phu đồng ý Phó cô nương lấy thân phận nữ tử tham gia thi văn. Nhưng mà, cô nương có tư cách tham gia, có thể thông qua thi Văn hay không, còn muốn Phó cô nương có năng lực trả lời vấn đề của lão phu hay không."
Lời vừa nói ra, khiến cho mọi người mới vừa đồi đều bị màn diễn thuyết của phấn khích của nàng gợi lên cảm xúc dần khôi phục lại trạng thái bình thường, một lần nữa đem chú ý đặt ở lần thi văn này.
Khá lắm Tôn lão nhân, chỉ dùng mấy câu nói, có thể đem nàng hao hết tâm tư kéo xuống dưới. Vốn nàng định lợi dụng lần bàn luận về nữ quyền này, khiến cho tiểu Hoàng đế có thể bị cảm động mà lập tức đáp ứng chính mình trở thành Thái Phó. Hiện tại kế hoạch này đã bị người phá hủy. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Thu hồi tâm tư, nàng khoát tay nói: “Xin Tôn tiên sinh chỉ giáo."
[1] Câu này chỉ nữ tử cùng tiểu nhân khó sống chung, khi ở gần thì nhìn không vừa mắt, khi ở xa lại oán trách.
Sắc mặt Phó Vân Kiệt nhất thời đen lại, khóe miệng khẽ co giật nhìn nét mặt già nua khiêm tốn giống như đang thỉnh giáo kia, hận không thể tiến lên cho một quyền: Tôn lão nhân này không có nhất thời nảy lòng tham gia thêm cái đề mục, tự nhiên lại hàm ý nói mình là thân nữ tử không có tư cách trở thành Thái Phó. Hừ, nàng ghét nhất bị nam nhân coi nữ nhân chỉ nên ở nhà không ra khỏi cửa, chỉ có thể sinh con. Ở hiện đại, diễn đàn nữ quyền nàng đi dạo cũng không ít, ở trên đó ai cũng khoái bàn luận, nàng cũng xem trăm lần. Nàng cũng thừa dịp lần này có cơ hội mà phát biểu nữ quyền, nàng sẽ tại cái niên kỷ viễn cổ này thay nữ quyền tạo ra bước đi đầu tiên.
Tất cả mọi người vô cùng tò mò nhìn xem nàng trả lời như thế nào. Dù sao, trăm năm qua, tất cả mọi người cho rằng nữ tử là vật phụ thuộc vào nam nhân.
Nàng thu hồi vẻ mặt hắc tuyến, dung nhan xấu xí được phủ lên một chút tự tin, cung kính nói: “Khổng Tử viết: ‘Đệ tử nhập tắc hiếu, xuất tắc đệ, cẩn nhi tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân, hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn’[2], bách hành hiếu vi tiên [3]. Điểm này hẳn là Tôn đại nhân không có ý kiến đi!" “Bách hành hiếu vi tên" đây chỉ có trong luận ngữ của Mạnh Tử .
[2]Các đệ tử của ông phải tùy thời tùy chỗ mà hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương huynh trưởng, đối với lời nói thì phải chú ý và cẩn trọng, hành động phải giữ chữ tín, đối với người thì dùng lòng bác ái để đối đãi, nếu có thể làm tốt những điều này, là có thể tiếp cận với lòng nhân ái, ngoài những điều này ra, còn phải biết tận dụng thời gian để học tập, làm phong phú thêm kiến thức.
[3] Bách hành hiếu vi tiên: đây là luận điểm của Mạnh Tử. Dù làm gì cũng phải lấy hiếu làm đầu.
“Khá lắm bách hành hiếu vi tiên." Tôn đại nho liền cứ như thế ngắn gọn cảm khái.
“Thánh nhân Khổng Tử dạy người đời ở trong cuộc sống hàng ngày phải biết hiếu kính cha mẹ. Như vậy, xin hỏi Tôn tiên sinh, Khổng Tử có nói khi hiếu kính cha mẹ chỉ cần hiếu kính phụ thân là được, không cần hiếu kính mẫu thân sao?" Giọng nói sắc bén ẩn chứa ngữ khí chất vấn lên tiếng hỏi.
Điều này hỏi đều không phải là làm khó Tôn Trí Viễn, mà là liên quan đến vấn đề vừa rồi lão mới hỏi, mà không biết phải trả lời như thế nào.
Nàng cũng không chờ tôn Trí Viễn trả lời, xoay người đối mặt với ba mặt đều là binh lính đứng thẳng, kích động cực độ nói: “Quả thật nếu so sánh, phụ thân có thể cho chúng ta địa vị, có thể cho chúng ta vinh dự, mẫu thân chỉ ở nhà phụ trách nấu cơm thêu hoa giống như trở nên không là gì quan trọng. Nhưng mà, mọi người phải biết rằng mẫu thân quả thật là người vĩ đại khi cho chúng ta sinh mệnh. Mười tháng mang thai, đi đến địa phủ dạo một vòng sinh tử, lấy mạng đổi lấy chúng ta, hẳn là nên hiếu kính với mẫu thân. Nếu không có mẫu thân, tất cả đều sẽ không có. Dù sao, người nếu như ngay cả sinh mạng cũng không có, còn nói gì đến địa vị, vinh dự. Khi người cảm kích phụ thân, có hay không nghĩ tới mẫu thân ở trong phòng bếp vất vả cần cù chuẩn bị cơm canh, có không nghĩ tới đêm khuya vất vả dưới đèn cầm kim may quần áo, chỉ vì muốn khi xa nhà chúng ta có đồ mới để mặc."
Nói đến đây, nàng khó có thể áp chế được trong lòng khẽ động, trong đầu không tự giác nhớ lại trước đêm ly biệt, mẹ không biết nữ công, lại vẫn kiên chì vì nàng mà khâu chiếc khăn mặt. Đôi mắt sáng trở nên mơ hồ, môi đỏ mọng khẽ mở:
“Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy"
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm tuy rằng rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lại như gió xuân thổi vào lòng những binh lính đang xa nhà. Nhất thời, không khí lập tức trở nên bi thương. Cũng có binh lính vì nhớ mẹ già ở nhà mà không tự chủ nức nở. Mà người trên đài cũng trở nên trầm mặc. Từng người không tự giác rơi vào ký ức tốt đẹp.
Thu hồi sự bi thương trong lòng, giọng nói vốn trong trẻo trở nên hơi khàn: “Tôn tiên sinh, khi Nữ Oa nương nương lấy đất tạo người, mọi người trong thiên hạ này là ngang hàng, không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo. Đây là cuộc sống mà các thánh nhân hướng tới. Rồi sau đó phát triển, vì sao cuộc sống của nhân dân trở nên không công bằng đây? Nỗi khổ của loài người là sự không công bằng, tự nhiên lại có cấp bậc. Chỉ có tiêu trừ hết kỳ thị, cho nhân dân có cơ hội được đối xử công bằng, quốc gia mới có thể phát triển vượt bậc, cuộc sống của nhân dân mới có thể hạnh phúc. Mà trước thánh Khổng Tử sở dĩ đem tiểu nhân cùng nữ tử nói khó dưỡng, chính là nhằm vào tâm tư độc ác của nữ nhân cùng tiểu nhân chuyên mưu lợi cá nhân. Nhưng mà, nay chỉ biết đọc mặt chữ, cái gọi là nghe hiểu ý tứ thánh nhân khiến nam nhân bắt đầu coi đây là cái cớ, giam cầm nữ tử, khiến cho nữ tử chỉ là vật phụ, không thể độc lập, không thể bàn việc, không thể làm quan, không thể vì nước vì dân, không thể nghị luận, thậm chí không được đi học, không thể lên tiếng bàn luận, không thể thành danh, không thể giao tiếp, không thể dự yến, không thể ra ngoài, không thể ra khỏi cửa phòng, thậm chí phải thắt eo, mặt mày che lại, gọt chân, trang trí bản thân… Xin hỏi nữ tử đã làm sai việc gì, mà khi sinh ra lại gặp phải sự đối đãi không công bằng như vậy?" Nhớ tới phụ nữ Trung Quốc trăm ngàn năm qua bị áp bách, sự bất bình trong lòng nàng dâng lên khiến cho giọng nói không tự giác cao lên, nói đến cuối cùng trở thành nghiêm khắc chất vấn.
Giờ phút này bốn phía im lặng một mảnh, không có ai trả lời nàng.
Nàng cưỡng chế nội tâm phẫn hận cũng bất bình, khôi phục lại âm lượng: “Chuyện quá khứ chúng ta không thể nào cứu vãn, như vậy chúng ta chỉ có thể cố gắng ở hiện tại. Xin Thánh thượng cho ta một cơ hội, là tấm gương cấp cho nữ tử thiên hạ sửa lại án sai trên người." Nói đến cuối cùng trở thành nghẹn ngào.
Giọng nói tình cảm cùng ngôn luận chặt chẽ khiến cho tiểu Hoàng đế rât cảm động, thật muốn mở miệng đáp ứng, Tôn Trí Viễn tiến lên từng bước, mở miệng nói: “Phó Cô nương mới vừa rồi ngôn luận thât sinh động, khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc. Lão phu đồng ý Phó cô nương lấy thân phận nữ tử tham gia thi văn. Nhưng mà, cô nương có tư cách tham gia, có thể thông qua thi Văn hay không, còn muốn Phó cô nương có năng lực trả lời vấn đề của lão phu hay không."
Lời vừa nói ra, khiến cho mọi người mới vừa đồi đều bị màn diễn thuyết của phấn khích của nàng gợi lên cảm xúc dần khôi phục lại trạng thái bình thường, một lần nữa đem chú ý đặt ở lần thi văn này.
Khá lắm Tôn lão nhân, chỉ dùng mấy câu nói, có thể đem nàng hao hết tâm tư kéo xuống dưới. Vốn nàng định lợi dụng lần bàn luận về nữ quyền này, khiến cho tiểu Hoàng đế có thể bị cảm động mà lập tức đáp ứng chính mình trở thành Thái Phó. Hiện tại kế hoạch này đã bị người phá hủy. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Thu hồi tâm tư, nàng khoát tay nói: “Xin Tôn tiên sinh chỉ giáo."
Tác giả :
Hiệp Vi Linh