Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào
Chương 13
Mùa xuân, mùa mà mọi khoảnh khắc trong năm đều quy về.
Mùa xuân, mùa vạn vật bừng tỉnh.
Mùa xuân, mùa của trời xanh nước biếc ý xuân dạt dào.
Mùa xuân, mùa của chứng dị ứng phấn hoa và bệnh sởi, mùa của đủ loại bệnh bùng phát.
Mùa xuân, mùa con gián hoạt bát Hạ Dương bắt đầu tưng bừng nhảy nhót.
Sáng sớm, chuông báo thức điện thoại đặt bên gối kêu lên.
“Trước cổng cây cầu có một đàn vịt Vịt vịt vịt Hắc! Mau tới đây nào một hai ba bốn năm sáu bảy tám, cạp cạp cạp cạp thiệt nhiều nha thiệt nhiều nha " Tiếng chuông báo thức này là tự Hạ Dung ghi âm lại, âm thanh ma quỷ xuyên thủng lỗ tai, là một người bình thường hẳn sẽ không có cách nào tiếp nhận. (Anh nhà ta chỉ ưa các bài thiếu nhi thôi –)
Ma âm lặp đi lặp lại ba lần xong, một móng gà… khụ, một bàn tay đàn ông khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài từ trong chăn bông mềm mại thò ra.
Tiếp đó một cái đầu bù xù cũng chui ra, Hạ Dương chớp chớp mắt phượng mờ hơi nước, híp mắt nhìn điện thoại, sau đó lại chui vào ổ chăn ấm áp.
Ưm, để cho hắn ngủ một lát đi, chỉ một lát thôi.
Cơ mà hắn muốn ngủ, có người lại không cho hắn cơ hội ngủ.
Còn chưa chui về ổ chăn được mười phút, di động dưới gối bắt đầu rung lên ong ong.
“Ưm a a " Hạ Dương rầm rì mò xuống gối lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở mở khoá, nghe điện.
“…Chưa tỉnh ngủ?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng nhàn nhạt của đàn ông.
Hạ Dương nhắm mắt lẩm bẩm, “Ừm ờ "
Người kia rõ ràng bị giọng mũi mềm nhẹ của hắn làm cho chấn động, hít sâu một hơi, nói, “Xuống lầu!" Sau đó liền cúp máy.
Hạ Dương mơ mơ màng màng nhét điện thoại dưới gối tiếp tục ngủ.
Qua thêm mười phút nữa, di động lại rung lên.
Hạ Dương lúc này đã tỉnh táo hoàn toàn, ai trong ba mươi phút bị gọi ba lần cũng đều không thể ngủ tiếp được.
Hắn lấy điện thoại nhìn, là số lạ.
“Ai vậy! Không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ bị sét đánh sao!" Hạ Dương thở phì phì ngồi dậy, nâng móng dụi mắt.
“Xuống lầu, mau lên!" Giọng nói kia lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“…A." Hạ Dương không hiểu gì cả mặc áo ngủ khủng long xuống lầu gặp khách.
Không nên trách hắn biến thân khủng long, thật sự thì hắn có thói quen ngủ khoả thân, bên giường cũng chỉ có bộ áo ngủ này thôi, người gọi điện lại cứ thúc giục hắn xuống, cho nên, hắn đành phải mặc bộ này.
Văn Nhân Minh Húc đang ngồi ở phòng khách uống trà, hôm nay y tới để đưa đồ cho Hạ Dương.
May mà phu nhân Khúc Tân Hồng không có ở nhà, nếu không nhất định sẽ hỏi y đủ thể loại cho xem.
Hạ Dương chân xỏ dép lê loẹt quẹt bước xuống, vừa đi vừa ngáp, thấy có một người xa lạ ngồi ở đó, hỏi, “Cậu là ai? Có chuyện gì?"
Văn Nhân Minh Húc thở dài, thật không muốn tiếp tục so đo vấn đề mất trí nhớ thành quen của người này nữa.
Đưa túi bên cạnh cho Hạ Dương, y cao thấp đánh giá trang phục của hắn, không khỏi nhướn mày, “Anh vậy mà thích loại hình này?" Bộ quần áo này quả là không tồi!
Hạ Dương vươn tay nhận túi, vừa cúi đầu nhìn liền sửng sốt, khó hiểu nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Sao cậu cầm điện thoại của tôi?" Ngày mồng ba tết đó Hạ Dương chạy khỏi nhà Văn Nhân Minh Húc nhanh quá, để quên ở chỗ y…
Hạ Dương căn bản đã quên mất di động của mình đánh rơi ở đâu, bởi vì tết nhất hắn chủ yếu chỉ ở nhà, toàn tắt di động đi, người quen đều biết tật xấu này của hắn, cho nên nếu muốn chúc tết hắn hay gì đó đều gọi đến số ở nhà của hắn.
Văn Nhân Minh Húc đứng dậy, y cao hơn Hạ Dương nửa cái đầu, ít nhất cũng tầm 1m90.
Y cúi đầu nhìn xuống, khoé môi khẽ cong lên, “Anh ăn của tôi hai bữa cơm, vậy mà đã quên rồi ư?"
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, vẫn không nhớ ra.
“Tôi hỏi cậu chuyện điện thoại, liên quan gì đến ăn cơm!" Hạ Dương hầm hừ lùi ra sau, hắn ghét ngửa đầu nhìn người khác, cổ sẽ mỏi, rất khó chịu.
Văn Nhân Minh Húc thở dài, quên đi, hôm nay y cố ý lấy cớ trả điện thoại để đến đây, vốn y còn tưởng, điện thoại của người này bị mất thì dù thế nào anh ta cũng phải quay lại tìm đi? Kết quả thì sao, y ở nhà trọ ba ngày, Hạ Dương dù chỉ một lần cũng không thèm đến.
Qua tết y bắt đầu bận chuyện công ty, không có thời gian đi tìm Hạ Dương, cho nên phải để hơn một tháng sau mới đến đưa trả di động cho vị này.
“Được rồi, tôi đã trả lại điện thoại cho anh, cũng không còn việc gì khác, tôi đi đây." Văn Nhân Minh Húc một tay nhét túi quần, một tay vuốt vành tai tròn tròn thịt thịt của Hạ Dương.
Hạ Dương rụt cổ, trợn tròn mắt. Người này có bệnh à, hành động thân mật như vậy mà một tên đàn ông lớn tồng ngồng có thể làm thuận tay đến thế?
Không đợi hắn phản kháng, Văn Nhân Minh Húc đã thu tay, bước ra ngoài.
Hạ Dương chậc lưỡi, hắn không hiểu lắm, người này rốt cuộc đến để làm chi? Đưa điện thoại cho mình? Cơ mà…Hình như hắn chưa nói cảm ơn người ta rồi.
Văn Nhân Minh Húc ngồi vào xe, châm một điếu thuốc, hai ngón tay phải chà xát, khoé môi nhếch thành nụ cười hưởng thụ, “Ha, thật mềm, còn trơn bóng nữa."
Cảm giác man mát của thân nhiệt khi nãy thực sự khiến y yêu thích không nỡ buông tay mà.
Hạ Dương cầm điện thoại cũ lật xem lịch sử cuộc gọi, thấy cũng không có gì bất thường liền ném điện thoại vào tủ đầu giường, hắn không có thói quen xài hai điện thoại một lúc.
Không phải hắn không trả được tiền điện thoại, Hạ thiếu gia của chúng ta mà thiếu tiền à? Điện thoại của hắn toàn là xài gói cước phí 500 gọi 500 nhá…Tuy rằng xài điện thoại cũ quen tay hơn, nhưng cái xì mát phôn này là do anh hai hắn Tư Không Viêm Nghiêu mua cho đó, là loại siêu đắt tiền, hắn sao có thể bỏ cái điện thoại mới xài hơn tháng đi được! Quá không phù hợp với phong cách của hắn. (Hình như bên đấy có gói cước rẻ mà gọi được nhiều cuộc hơn thực tế, chắc là ngụ ý anh Dương đại gia ko thèm xài gói khuyến mãi đây.)
Nhìn giờ trên màn hình điện thoại, mới 8 giờ sáng, Hạ Dương nghĩ nghĩ, hình như hôm nay không có việc gì cần hoàn thành, hắn cởi áo ngủ khủng long, lại chui vào ổ chăn, ưm
Ai còn đến làm ồn không cho hắn ngủ, hắn sẽ nguyền rủa kẻ đó bị chim bồ câu ị vào đầu!
Trước khi Hạ Dương chìm vào giấc ngủ, lòng không ngừng thầm nhắc lời này, trong đầu còn tưởng tượng một đám chim béo ị trắng phớ vỗ cánh bay bay trên bầu trời… Thả một tràng đạn bụp bụp xuống bên dưới…
Ai mà biết được, Hạ Dương làm thế nào mà chưa đến mười phút đã có thể ngủ lăn cu đơ như thế
Mùa xuân, mùa vạn vật bừng tỉnh.
Mùa xuân, mùa của trời xanh nước biếc ý xuân dạt dào.
Mùa xuân, mùa của chứng dị ứng phấn hoa và bệnh sởi, mùa của đủ loại bệnh bùng phát.
Mùa xuân, mùa con gián hoạt bát Hạ Dương bắt đầu tưng bừng nhảy nhót.
Sáng sớm, chuông báo thức điện thoại đặt bên gối kêu lên.
“Trước cổng cây cầu có một đàn vịt Vịt vịt vịt Hắc! Mau tới đây nào một hai ba bốn năm sáu bảy tám, cạp cạp cạp cạp thiệt nhiều nha thiệt nhiều nha " Tiếng chuông báo thức này là tự Hạ Dung ghi âm lại, âm thanh ma quỷ xuyên thủng lỗ tai, là một người bình thường hẳn sẽ không có cách nào tiếp nhận. (Anh nhà ta chỉ ưa các bài thiếu nhi thôi –)
Ma âm lặp đi lặp lại ba lần xong, một móng gà… khụ, một bàn tay đàn ông khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài từ trong chăn bông mềm mại thò ra.
Tiếp đó một cái đầu bù xù cũng chui ra, Hạ Dương chớp chớp mắt phượng mờ hơi nước, híp mắt nhìn điện thoại, sau đó lại chui vào ổ chăn ấm áp.
Ưm, để cho hắn ngủ một lát đi, chỉ một lát thôi.
Cơ mà hắn muốn ngủ, có người lại không cho hắn cơ hội ngủ.
Còn chưa chui về ổ chăn được mười phút, di động dưới gối bắt đầu rung lên ong ong.
“Ưm a a " Hạ Dương rầm rì mò xuống gối lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở mở khoá, nghe điện.
“…Chưa tỉnh ngủ?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng nhàn nhạt của đàn ông.
Hạ Dương nhắm mắt lẩm bẩm, “Ừm ờ "
Người kia rõ ràng bị giọng mũi mềm nhẹ của hắn làm cho chấn động, hít sâu một hơi, nói, “Xuống lầu!" Sau đó liền cúp máy.
Hạ Dương mơ mơ màng màng nhét điện thoại dưới gối tiếp tục ngủ.
Qua thêm mười phút nữa, di động lại rung lên.
Hạ Dương lúc này đã tỉnh táo hoàn toàn, ai trong ba mươi phút bị gọi ba lần cũng đều không thể ngủ tiếp được.
Hắn lấy điện thoại nhìn, là số lạ.
“Ai vậy! Không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ bị sét đánh sao!" Hạ Dương thở phì phì ngồi dậy, nâng móng dụi mắt.
“Xuống lầu, mau lên!" Giọng nói kia lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
“…A." Hạ Dương không hiểu gì cả mặc áo ngủ khủng long xuống lầu gặp khách.
Không nên trách hắn biến thân khủng long, thật sự thì hắn có thói quen ngủ khoả thân, bên giường cũng chỉ có bộ áo ngủ này thôi, người gọi điện lại cứ thúc giục hắn xuống, cho nên, hắn đành phải mặc bộ này.
Văn Nhân Minh Húc đang ngồi ở phòng khách uống trà, hôm nay y tới để đưa đồ cho Hạ Dương.
May mà phu nhân Khúc Tân Hồng không có ở nhà, nếu không nhất định sẽ hỏi y đủ thể loại cho xem.
Hạ Dương chân xỏ dép lê loẹt quẹt bước xuống, vừa đi vừa ngáp, thấy có một người xa lạ ngồi ở đó, hỏi, “Cậu là ai? Có chuyện gì?"
Văn Nhân Minh Húc thở dài, thật không muốn tiếp tục so đo vấn đề mất trí nhớ thành quen của người này nữa.
Đưa túi bên cạnh cho Hạ Dương, y cao thấp đánh giá trang phục của hắn, không khỏi nhướn mày, “Anh vậy mà thích loại hình này?" Bộ quần áo này quả là không tồi!
Hạ Dương vươn tay nhận túi, vừa cúi đầu nhìn liền sửng sốt, khó hiểu nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Sao cậu cầm điện thoại của tôi?" Ngày mồng ba tết đó Hạ Dương chạy khỏi nhà Văn Nhân Minh Húc nhanh quá, để quên ở chỗ y…
Hạ Dương căn bản đã quên mất di động của mình đánh rơi ở đâu, bởi vì tết nhất hắn chủ yếu chỉ ở nhà, toàn tắt di động đi, người quen đều biết tật xấu này của hắn, cho nên nếu muốn chúc tết hắn hay gì đó đều gọi đến số ở nhà của hắn.
Văn Nhân Minh Húc đứng dậy, y cao hơn Hạ Dương nửa cái đầu, ít nhất cũng tầm 1m90.
Y cúi đầu nhìn xuống, khoé môi khẽ cong lên, “Anh ăn của tôi hai bữa cơm, vậy mà đã quên rồi ư?"
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, vẫn không nhớ ra.
“Tôi hỏi cậu chuyện điện thoại, liên quan gì đến ăn cơm!" Hạ Dương hầm hừ lùi ra sau, hắn ghét ngửa đầu nhìn người khác, cổ sẽ mỏi, rất khó chịu.
Văn Nhân Minh Húc thở dài, quên đi, hôm nay y cố ý lấy cớ trả điện thoại để đến đây, vốn y còn tưởng, điện thoại của người này bị mất thì dù thế nào anh ta cũng phải quay lại tìm đi? Kết quả thì sao, y ở nhà trọ ba ngày, Hạ Dương dù chỉ một lần cũng không thèm đến.
Qua tết y bắt đầu bận chuyện công ty, không có thời gian đi tìm Hạ Dương, cho nên phải để hơn một tháng sau mới đến đưa trả di động cho vị này.
“Được rồi, tôi đã trả lại điện thoại cho anh, cũng không còn việc gì khác, tôi đi đây." Văn Nhân Minh Húc một tay nhét túi quần, một tay vuốt vành tai tròn tròn thịt thịt của Hạ Dương.
Hạ Dương rụt cổ, trợn tròn mắt. Người này có bệnh à, hành động thân mật như vậy mà một tên đàn ông lớn tồng ngồng có thể làm thuận tay đến thế?
Không đợi hắn phản kháng, Văn Nhân Minh Húc đã thu tay, bước ra ngoài.
Hạ Dương chậc lưỡi, hắn không hiểu lắm, người này rốt cuộc đến để làm chi? Đưa điện thoại cho mình? Cơ mà…Hình như hắn chưa nói cảm ơn người ta rồi.
Văn Nhân Minh Húc ngồi vào xe, châm một điếu thuốc, hai ngón tay phải chà xát, khoé môi nhếch thành nụ cười hưởng thụ, “Ha, thật mềm, còn trơn bóng nữa."
Cảm giác man mát của thân nhiệt khi nãy thực sự khiến y yêu thích không nỡ buông tay mà.
Hạ Dương cầm điện thoại cũ lật xem lịch sử cuộc gọi, thấy cũng không có gì bất thường liền ném điện thoại vào tủ đầu giường, hắn không có thói quen xài hai điện thoại một lúc.
Không phải hắn không trả được tiền điện thoại, Hạ thiếu gia của chúng ta mà thiếu tiền à? Điện thoại của hắn toàn là xài gói cước phí 500 gọi 500 nhá…Tuy rằng xài điện thoại cũ quen tay hơn, nhưng cái xì mát phôn này là do anh hai hắn Tư Không Viêm Nghiêu mua cho đó, là loại siêu đắt tiền, hắn sao có thể bỏ cái điện thoại mới xài hơn tháng đi được! Quá không phù hợp với phong cách của hắn. (Hình như bên đấy có gói cước rẻ mà gọi được nhiều cuộc hơn thực tế, chắc là ngụ ý anh Dương đại gia ko thèm xài gói khuyến mãi đây.)
Nhìn giờ trên màn hình điện thoại, mới 8 giờ sáng, Hạ Dương nghĩ nghĩ, hình như hôm nay không có việc gì cần hoàn thành, hắn cởi áo ngủ khủng long, lại chui vào ổ chăn, ưm
Ai còn đến làm ồn không cho hắn ngủ, hắn sẽ nguyền rủa kẻ đó bị chim bồ câu ị vào đầu!
Trước khi Hạ Dương chìm vào giấc ngủ, lòng không ngừng thầm nhắc lời này, trong đầu còn tưởng tượng một đám chim béo ị trắng phớ vỗ cánh bay bay trên bầu trời… Thả một tràng đạn bụp bụp xuống bên dưới…
Ai mà biết được, Hạ Dương làm thế nào mà chưa đến mười phút đã có thể ngủ lăn cu đơ như thế
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam