Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào
Chương 1
Hạ Dương sinh vào tầm cuối tháng bảy đầu tháng tám, là thời điểm nóng nhất trong năm, cho nên ba hắn để bớt phiền phức đã dứt khoát đặt luôn cho hắn cái tên Hạ Dương, bạn muốn hỏi nó có ý nghĩa gì không hả? Đương nhiên có rồi, bố già nhà họ Hạ sẽ tự hào nói cho các bạn nghe, thằng con giai nhà tôi chinhs là nhiệt huyết tràn trề tựa như ánh mặt trời!
Đáng tiếc, thằng con giai của ông giờ đang phải chịu sự giày vò của ánh nắng mặt trời.
Mặt trời tháng tám chói chang ác độc chiếu thẳng đỉnh đầu, Hạ Dương đầu đội mũ rơm, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tay cầm một cây gậy gỗ, gạt gạt đám cỏ cao tới nửa người trước mặt.
Vốn hắn đến đây để thám hiểm núi sâu rừng già, cộng thêm đào nhân sâm, kết quả nhân sâm chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn phun cọng cỏ trong miệng ra, than thở, “Chẳng lẽ nhân sâm đều mọc chân dài? Biết đại gia đây muốn tới lấy mạng của bọn nó, cho nên chạy trước cả rồi?" Cơ mà tuy rằng oán giận, song hắn vẫn tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
Đi tiếp nửa ngày, hắn thấy đi không nổi nữa, đành tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Hử? Hạ Dương ngừng bước, chớp chớp mắt, cầm gậy gỗ huých huých chiếc giầy của người đàn ông trước mặt — không có phản ứng?
Tim Hạ Dương thịch một cái, chỗ này núi sâu rừng già, phía trước còn có một đoạn vực dốc, không khéo là địa bàn hoạt động của bọn giết người cướp của, hắn sẽ không vì đi đào nhân sâm mà rớ phải hiện trường vụ án chứ!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mò qua, không có cách nào mà, hắn đã lạc đường mấy hôm rồi, không khéo trên người người này sẽ có cái gì ăn.
Tuy rằng đồ nướng dã ngoại ăn rất ngon, nhưng thú hoang thì không dễ bắt vậy đâu!
Đến gần hắn mới nhìn rõ, người đàn ông…hoặc hẳn nên gọi là cậu trai này, trên mặt tuy có vài vết trầy da, nhưng giữa mi mắt vẫn nhìn ra được vẻ sắc bén, Hạ Dương nhướn mày, người này taoj cảm giác hơi giống với anh hai hắn, lại thêm bộ trang phục thể thao hàng hiệu trên người, phỏng chừng là đại thiếu gia có tiền đây.
Hạ Dương chậc lưỡi, vươn tay qua thử dò xét hơi thở của cậu trai, dù mỏng manh, nhưng có thể khẳng định người này còn sống.
Hạ Dương đứng thẳng người nhìn ngó chung quanh, phát hiện có không ít cỏ bị đè rạp xuống, hơn nữa gần đây còn có một đoạn dốc, chắc sau khi trượt chân ngã xuống đây thằng nhỏ này vẫn còn tỉnh táo, đi một đoạn đường tìm người cứu giúp, đáng tiếc thể lực chịu không nổi nữa nên mới ngất đi chăng?
Nghĩ như vậy, hắn nương theo ánh hoàng hôn nhìn vết thương trên đầu cậu trai, tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, đụng trúng đầu, tay hình như cũng bị gãy, có lẽ vì miệng vết thương bị nhiễm trùng mà thân nhiệt có hơi cao, chậc chậc, rơi từ nơi cao như thế xuống mà chỉ bị cụng đầu với gãy tay, thằng nhỏ này mạng lớn ghê.
Hạ Dương thở dài, không dám tùy tiện di chuyển y, chỉ biết lục trong balo thể thao mang theo người tìm tòi, coi như thằng nhỏ này số may, hắn mang theo thuốc tiêm giảm nhiệt mà lại không xài, giờ cho cậu ta, tiêm một phát, ít nhất cũng giảm bớt nguy hiểm, đỡ hơn để cậu ta ở chỗ này sốt cao mà chết nhiều.
Thuận tay ném ống tiêm, Hạ Dương ngồi ở bên cạnh đợi một lát, thấy cậu ta không có dấu hiệu dị ứng hay hô hấp dồn dập gì gì đó mới yên tâm, hắn vốn định cứu người, ngộ nhỡ chẳng may người ta bị một phát tiêm của hắn làm cho tèo thì không phải sai trái quá rồi sao? Hắn tuy không tin Phật, nhưng cũng không có chuộng sát sinh đâu!
Khụ, gia à, bữa nay ngài mới nướng một con nhím làm cơm trưa đó.
Văn Nhân Minh Húc cảm thấy đầu đau ê ẩm, tay cũng rất đau, cả người không có chút sức lực nào, mắt cũng không mở ra được, cổ họng như sắp phun ra lửa.
“…Nước…" Giọng nói khàn khàn lộ rõ giờ phút này y có bao nhiêu khó chịu.
Hạ Dương mơ màng nằm ngủ trên đám cỏ bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi liền chớp mắt mấy cái, thấy trời đã tối đen, hắn liền chạy nhanh tới xem người nọ sống chết thế nào.
“…Nước…" Tuy tiếng gọi rất nhẹ, song có thể khẳng định, y đã tỉnh lại.
Vừa lòng với quyết định của bản thân, Hạ Dương cúi người lấy cái bình nước quân đội trong balo ra, đây chính là bảo bối đi theo hắn suốt nhiều năm phiêu bạt, đi đâu cũng mang bên mình.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Văn Nhân Minh Húc lên, một tay giữ đầu y, một tay đưa miệng bình tiến lại gần miệng y, đáng tiếc, Văn Nhân Minh Húc đang mê man không còn cả sức mà nuốt.
Hạ Dương nhìn nước chảy ra từ miệng y, không khỏi bực mình, quá lãng phí! Có biết tôi đi tìm nước khổ sở thế nào không hả!
Hắn ngó ngó, không tìm thấy ống hút hay cọng lúa mạch gì gì đó, đành cắn chặt răng, ngửa đầu ngậm một ngụm nước, nhắm tịt mắt miệng dán miệng truyền nước qua!
Gia nhịn!
Hạ Dương nới rộng khớp hàm y, truyền liên tục ba ngụm nước mới thôi.
Hắn lau miệng, đặt y nằm thẳng xuống rồi hùng hùng hổ hổ quát ầm lên, “Nụ hôn đầu của ông! Nụ hôn đầu của ông không thể ngờ rằng không hiến dâng cho một cô gái sẹc xy xinh đẹp mà lại đi đem cho một thằng đàn ông cứng đơ như khúc gỗ! Thiên lý ở đâu, ở đâu hả!"
Gào xong hắn mới thấy thoải mái hơn chút, thôi quên đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp — mặc dù hắn không tin cái này.
Hạ Dương ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai Văn Nhân Minh Húc, nhìn cánh tay bị hắn dùng nhành cây cố định lại của y, hắn thở dài, “Người anh em à, tôi phải đi đây, chỗ này không có động vật hung dữ nguy hiểm gì đâu, nghe nói cũng không có rắn, ít nhất mấy ngày tôi ở đây đều không thấy con rắn nào, cậu cứ yên tâm nằm lại đi."
Nói xong hắn liền vươn móng rờ qua rờ lại trước ngực người ta, móc ra một cái ví tiền, bên trong không có giấy tờ chứng minh thân phận nào, chỉ có mấy tờ hồng hồng, hắn trợn to mắt, rút ra hai tờ, ngẫm ngẫm, lại rút thêm hai tờ nữa…
Còn lại một tờ để nguyên không xê dịch, ngộ nhỡ người này tỉnh, tốt xấu gì cũng coi như chừa lại cho người ta làm lộ phí, phải không ha! Coi coi hắn tri kỉ biết bao nhiêu.
“Người anh em, tôi đi nghen, nếu đợi ngày mai cậu tỉnh mới đi chắc sẽ không đi được nữa, bái bai!" Hạ Dương bỏ ví tiền về lại túi của y, xốc balo lên lưng, tiêu sái phất tay chuồn đi.
Văn Nhân Minh Húc váng vất chỉ biết có người truyền nước cho mình, tuy y muốn mở to mắt nhìn rõ diện mạo người kia, nhưng đáng tiếc, y thực sự không có sức, song y nhớ rõ, trên người người kia thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, nhưng là mùi gì thì y không thể nói rõ, hơn nữa, môi người kia rất mềm…
Hạ Dương lò dò đi trong rừng tối thui, chun mũi hít hít, “Hừm, mấy ngày không tắm người mình thúi hoắc!"
Đáng tiếc, thằng con giai của ông giờ đang phải chịu sự giày vò của ánh nắng mặt trời.
Mặt trời tháng tám chói chang ác độc chiếu thẳng đỉnh đầu, Hạ Dương đầu đội mũ rơm, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, tay cầm một cây gậy gỗ, gạt gạt đám cỏ cao tới nửa người trước mặt.
Vốn hắn đến đây để thám hiểm núi sâu rừng già, cộng thêm đào nhân sâm, kết quả nhân sâm chẳng thấy bóng dáng đâu, hắn phun cọng cỏ trong miệng ra, than thở, “Chẳng lẽ nhân sâm đều mọc chân dài? Biết đại gia đây muốn tới lấy mạng của bọn nó, cho nên chạy trước cả rồi?" Cơ mà tuy rằng oán giận, song hắn vẫn tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
Đi tiếp nửa ngày, hắn thấy đi không nổi nữa, đành tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Hử? Hạ Dương ngừng bước, chớp chớp mắt, cầm gậy gỗ huých huých chiếc giầy của người đàn ông trước mặt — không có phản ứng?
Tim Hạ Dương thịch một cái, chỗ này núi sâu rừng già, phía trước còn có một đoạn vực dốc, không khéo là địa bàn hoạt động của bọn giết người cướp của, hắn sẽ không vì đi đào nhân sâm mà rớ phải hiện trường vụ án chứ!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mò qua, không có cách nào mà, hắn đã lạc đường mấy hôm rồi, không khéo trên người người này sẽ có cái gì ăn.
Tuy rằng đồ nướng dã ngoại ăn rất ngon, nhưng thú hoang thì không dễ bắt vậy đâu!
Đến gần hắn mới nhìn rõ, người đàn ông…hoặc hẳn nên gọi là cậu trai này, trên mặt tuy có vài vết trầy da, nhưng giữa mi mắt vẫn nhìn ra được vẻ sắc bén, Hạ Dương nhướn mày, người này taoj cảm giác hơi giống với anh hai hắn, lại thêm bộ trang phục thể thao hàng hiệu trên người, phỏng chừng là đại thiếu gia có tiền đây.
Hạ Dương chậc lưỡi, vươn tay qua thử dò xét hơi thở của cậu trai, dù mỏng manh, nhưng có thể khẳng định người này còn sống.
Hạ Dương đứng thẳng người nhìn ngó chung quanh, phát hiện có không ít cỏ bị đè rạp xuống, hơn nữa gần đây còn có một đoạn dốc, chắc sau khi trượt chân ngã xuống đây thằng nhỏ này vẫn còn tỉnh táo, đi một đoạn đường tìm người cứu giúp, đáng tiếc thể lực chịu không nổi nữa nên mới ngất đi chăng?
Nghĩ như vậy, hắn nương theo ánh hoàng hôn nhìn vết thương trên đầu cậu trai, tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, đụng trúng đầu, tay hình như cũng bị gãy, có lẽ vì miệng vết thương bị nhiễm trùng mà thân nhiệt có hơi cao, chậc chậc, rơi từ nơi cao như thế xuống mà chỉ bị cụng đầu với gãy tay, thằng nhỏ này mạng lớn ghê.
Hạ Dương thở dài, không dám tùy tiện di chuyển y, chỉ biết lục trong balo thể thao mang theo người tìm tòi, coi như thằng nhỏ này số may, hắn mang theo thuốc tiêm giảm nhiệt mà lại không xài, giờ cho cậu ta, tiêm một phát, ít nhất cũng giảm bớt nguy hiểm, đỡ hơn để cậu ta ở chỗ này sốt cao mà chết nhiều.
Thuận tay ném ống tiêm, Hạ Dương ngồi ở bên cạnh đợi một lát, thấy cậu ta không có dấu hiệu dị ứng hay hô hấp dồn dập gì gì đó mới yên tâm, hắn vốn định cứu người, ngộ nhỡ chẳng may người ta bị một phát tiêm của hắn làm cho tèo thì không phải sai trái quá rồi sao? Hắn tuy không tin Phật, nhưng cũng không có chuộng sát sinh đâu!
Khụ, gia à, bữa nay ngài mới nướng một con nhím làm cơm trưa đó.
Văn Nhân Minh Húc cảm thấy đầu đau ê ẩm, tay cũng rất đau, cả người không có chút sức lực nào, mắt cũng không mở ra được, cổ họng như sắp phun ra lửa.
“…Nước…" Giọng nói khàn khàn lộ rõ giờ phút này y có bao nhiêu khó chịu.
Hạ Dương mơ màng nằm ngủ trên đám cỏ bên cạnh, nghe thấy tiếng gọi liền chớp mắt mấy cái, thấy trời đã tối đen, hắn liền chạy nhanh tới xem người nọ sống chết thế nào.
“…Nước…" Tuy tiếng gọi rất nhẹ, song có thể khẳng định, y đã tỉnh lại.
Vừa lòng với quyết định của bản thân, Hạ Dương cúi người lấy cái bình nước quân đội trong balo ra, đây chính là bảo bối đi theo hắn suốt nhiều năm phiêu bạt, đi đâu cũng mang bên mình.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Văn Nhân Minh Húc lên, một tay giữ đầu y, một tay đưa miệng bình tiến lại gần miệng y, đáng tiếc, Văn Nhân Minh Húc đang mê man không còn cả sức mà nuốt.
Hạ Dương nhìn nước chảy ra từ miệng y, không khỏi bực mình, quá lãng phí! Có biết tôi đi tìm nước khổ sở thế nào không hả!
Hắn ngó ngó, không tìm thấy ống hút hay cọng lúa mạch gì gì đó, đành cắn chặt răng, ngửa đầu ngậm một ngụm nước, nhắm tịt mắt miệng dán miệng truyền nước qua!
Gia nhịn!
Hạ Dương nới rộng khớp hàm y, truyền liên tục ba ngụm nước mới thôi.
Hắn lau miệng, đặt y nằm thẳng xuống rồi hùng hùng hổ hổ quát ầm lên, “Nụ hôn đầu của ông! Nụ hôn đầu của ông không thể ngờ rằng không hiến dâng cho một cô gái sẹc xy xinh đẹp mà lại đi đem cho một thằng đàn ông cứng đơ như khúc gỗ! Thiên lý ở đâu, ở đâu hả!"
Gào xong hắn mới thấy thoải mái hơn chút, thôi quên đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp — mặc dù hắn không tin cái này.
Hạ Dương ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai Văn Nhân Minh Húc, nhìn cánh tay bị hắn dùng nhành cây cố định lại của y, hắn thở dài, “Người anh em à, tôi phải đi đây, chỗ này không có động vật hung dữ nguy hiểm gì đâu, nghe nói cũng không có rắn, ít nhất mấy ngày tôi ở đây đều không thấy con rắn nào, cậu cứ yên tâm nằm lại đi."
Nói xong hắn liền vươn móng rờ qua rờ lại trước ngực người ta, móc ra một cái ví tiền, bên trong không có giấy tờ chứng minh thân phận nào, chỉ có mấy tờ hồng hồng, hắn trợn to mắt, rút ra hai tờ, ngẫm ngẫm, lại rút thêm hai tờ nữa…
Còn lại một tờ để nguyên không xê dịch, ngộ nhỡ người này tỉnh, tốt xấu gì cũng coi như chừa lại cho người ta làm lộ phí, phải không ha! Coi coi hắn tri kỉ biết bao nhiêu.
“Người anh em, tôi đi nghen, nếu đợi ngày mai cậu tỉnh mới đi chắc sẽ không đi được nữa, bái bai!" Hạ Dương bỏ ví tiền về lại túi của y, xốc balo lên lưng, tiêu sái phất tay chuồn đi.
Văn Nhân Minh Húc váng vất chỉ biết có người truyền nước cho mình, tuy y muốn mở to mắt nhìn rõ diện mạo người kia, nhưng đáng tiếc, y thực sự không có sức, song y nhớ rõ, trên người người kia thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, nhưng là mùi gì thì y không thể nói rõ, hơn nữa, môi người kia rất mềm…
Hạ Dương lò dò đi trong rừng tối thui, chun mũi hít hít, “Hừm, mấy ngày không tắm người mình thúi hoắc!"
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam