GV Ký Sự
Chương 82
“Đây là phòng tắm, đây là phòng bếp," Lori dẫn Van tham quan phòng ngủ một vòng, “Đây là phòng ngủ, cái giường gần ban công là của anh, tôi chưa kịp dọn dẹp, mấy ngày nay anh ở tạm nhé, thật xin lỗi!"
“Không việc gì, tôi chỉ cần có chỗ ngủ là đủ rồi, tiền bối không cần làm phiền!" Van cười nói, Lori cảm thấy Van biểu hiện tuy có vẻ hiền lành hữu lễ, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất lạ, bởi vì nụ cười của hắn không kéo dài đến đáy mắt, chỉ vì lúc này phải cười nên nở nụ cười, cùng ý nguyện của bản thân không quan hệ.
Van lớn lên rất tuấn lãng, ăn mặc cũng rất hợp thời, nhưng nét táo bạo của những người trẻ tuổi đôi mươi không hề hiện ra trên người hắn, đối với ai cũng đều rất nho nhã lễ độ.
Brant nói Van như chính mình, chắc có lẽ chính là điểm này a? Nhưng Lori không cảm thấy như vậy.
Nét khiêm tốn Lori làm cho người ta cảm giác hòa nhã dễ thân cận, nhưng của Van như một vách tường ngăn cách chính mình cùng người khác, sắc mặt ngôn hành (lời nói và hành động) luôn luôn có vẻ hờ hững.
Như hiện tại Van ngoài miệng tuy khách khí, nhưng nhìn biểu tình của hắn, đối với hoàn cảnh gian phòng cũng không thèm để ý, cũng không hứng thú với nơi sinh hoạt sau này của mình.
“Nhưng không nghĩ còn có ban công." Van đi đến ban công, mắt sáng ngời, Lori cảm thấy Van cuối cùng cũng chú ý tới gian phòng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Van khiến Lori hoảng sợ: “Rất cao, thật muốn từ nơi này nhảy xuống!"
Van quay người thấy bộ dạng kinh ngạc của Lori, phát hiện mình nói lỡ lời, nhanh chóng sửa: “Ha ha, tôi vừa rồi nói giỡn, đừng xem là thật."
“Anh, ừm, cảm thấy công ty như thế nào?" Lori cảm giác có chỗ nào không đúng, dò xét hỏi.
“Như vậy a!" Van hình như không thích nhắc tới công ty, “Nhưng các cậu so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn không giống."
“Chúng tôi cần phải là cái dạng gì, rất sa đọa rất chán chường sao?" Lori cảm giác mình bắt được một điểm gì đó, cậu cũng bước đến ban công, cùng Van đứng song song, “Cuộc sống luôn có bất đắc dĩ, nhưng không cần phải… Khó xử chính mình, dù sao cũng là lựa chọn của mình a!"
“Lựa chọn của mình sao?" thần sắc Van thoáng ảm đạm, “Đúng vậy a, hỏi cậu ăn mì hay ăn cơm, cái này kêu là cho cậu lựa chọn, nhưng, nếu tôi thật sự không muốn ăn thì sao? có ai hỏi tôi không?"
“Van, anh hối hận sao?" Lori nhìn Van," thật sự nếu anh có ý rời khỏi, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội!"
“Rời khỏi? Không có khả năng, dù sao cả đời này tôi chưa từng chính thức nắm giữ trong tay mình, lần này cũng không ngoại lệ!" Van biểu tình rất phức tạp: “Chỉ là tôi không nghĩ có một ngày sẽ trôi dạt tới đây."
“Van có phải anh cảm thấy đóng GV rất dơ bẩn rất thấp hèn không?" Lori cuối cùng cũng biết Van không đúng chỗ nào rồi, cũng là, chính mình từ khía cạnh cá nhân cũng hiểu rõ một chút nội tình, nhưng lúc trước nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không bước vào, càng đừng nói cuộc sống Van ở tầng lớp nào, chắc sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn chết a!
“Tôi thật sự không hiểu vì sao có người thích xem GV, AV, xem việc nhìn lén người khác làm tình là vui thú, thật lố bịch!" Van mặc dù không có trực tiếp trả nhưng hắn nói như vậy cũng tương đương với chấp nhận.
“Tôi không có hứng thú biết chuyện của người khác, dù sao đây cũng đại biểu cho một công việc!" dù Lori có thể hiểu Van, nhưng cũng không có nghĩa là cậu đồng ý với lý luận này.
“là một công việc?" Van cười lạnh, “Có lẽ vậy, ít nhất phản ánh sự tôn sùng vẻ đẹp của con người?"
“Van, anh nhìn dưới lầu," Lori chỉ chỉ phía dưới, ngay lúc công nhân vệ sinh đang thu gom rác thải chuyển lên xe: “Công việc của bọn họ không hề thấp hèn a, nhưng vẫn bị rất nhiều người khinh thường, anh hãy cho tôi biết vì sao?"
“Cái này…" Van nhất thời nghẹn lời.
“Thật ra người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, bởi vì dù cao quý, nhưng ai sẽ chăm lo môi trường xung quanh sạch đẹp, vệ sinh thành thị chính là những công nhân vệ sinh, tất cả mọi người đều vì cuộc sống, vì muốn có cuộc sống tốt và mang lại hạnh phúc cho người bên cạnh thôi!" Lori tựa ở lan can, vén những lọn tóc bị gió thổi, “tất cả công việc không là vì mục đích này ư, đóng GV cũng vậy, cho nên vì sao không thể xem nó như một công việc chân chính?"
“Cậu thật sự rất cao thượng!" Van nhìn về phía Lori, chuyện của cậu Michelle đã từng đề cập qua, so sánh với Lori tình huống của mình coi như tốt hơn.
Nếu là người khác khích lệ mình, Van có thể sẽ chẳng thèm ngó tới, cho rằng chỉ là nói suông, nhưng Lori không giống, cho nên Van rất khâm phục và cũng rất xấu hổ. Tình huống gần giống, mình chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất công, nhưng Lori lại có thể bình tĩnh chống đỡ, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, nhưng cảm giác tốt hơn rồi.
“Tôi? A, không tính rồi," Lori cười cười: “Còn có người nói: tôi không ăn trộm ăn cướp, dù gì cũng là dựa vào sức lao động kiếm tiền, làm gì mà như nhận không ra người!"
“Ha ha, cậu đừng nói, thật đúng là như vậy!" Van bị Lori trêu chọc nở nụ cười.
“Cho nên nói…" Lori lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại!" Lori lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại không khỏi nhíu mày.
“Xin chào!" Lori đi vào phòng mới bắt điện thoại.
“Lori xin chào ah, gần đây mọi chuyện cũng không tệ phải không?" thanh âm Kuroryu từ đầu bên kia vang lên.
“Nhờ phúc, có chuyện gì không? Tiền tôi đều đúng hạn gửi qua tài khoản rồi!" Lori thấy kỳ lạ, Kuroryu sao đột nhiên muốn gọi cho mình.
“Không cần lạnh lùng như vậy a, tôi hôm nay có tin tốt muốn báo cho cậu mà." Kuroryu cũng không quan tâm thái độ của Lori, dù sao cậu chính là như vậy, “bản án của cha cậu đã được phá, người đã bắt được, đợi sau khi xác minh tình tiết vụ án, tiền thưởng có thể trả lại cho cậu."
“… Vậy sao?" nghe tin tức này, Lori thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao mong chờ đã lâu gần như tuyệt vọng thì mọi chuyện lại chuyển biến, “Bọn họ nhận tội sao? Tại sao phải giết cha tôi?"
“Điều này cảnh sát sẽ thông báo cho cậu, cậu không quan tâm còn bao nhiêu tiền sao?" Kuroryu đối với phản ứng của Lori hơi nản lòng, đối với gã người đã chết là không cách nào thay đổi, tương lai mới quan trọng.
“Còn bao nhiêu không là vấn đề, dù sao những lúc không tiền tôi không phải cũng đã trải qua rồi sao?" Có thể Lori quan tâm nguyên nhân cái chết của cha, bởi vì mặc dù biết có thể là vì tiền, nhưng nếu không phải chính miệng hỏi rõ ràng sẽ cảm giác nội tâm bất an.
“Aizz tôi hôm nay thật hoang tưởng," Kuroryu dở khóc dở cười nói, “mặc kệ, nói cho cậu biết một tiếng, tiền cơ bản vẫn y nguyên, đủ cho cậu trả hết nợ nần, lần trước cậu đồng ý đưa tôi một nửa cũng đừng quên!"
“Tôi sẽ không quên." Lori cùng Kuroryu hàn huyên vài câu, liền ngắt điện thoại.
“Sao vậy?" Cả buổi không nghe thấy động tĩnh, hơi lo lắng Van vào phòng thấy Lori đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Đi uống rượu không?" Lori không trả lời, lại hỏi một câu như vậy.
“Ách, Uhm!" Van do dự trả lời.
“Đi là được rồi, tôi gọi cho bọn Brant, hôm nay tôi rất vui mời mọi người uống rượu!" Lori nói xong bắt đầu gọi điện thoại, từng người từng người một.
Van hơi bối rối không hiểu vì sao Lori đột nhiên quyết định như vậy, nhưng có cơ hội cùng đồng sự ở chung cũng không phải chuyện xấu, cho nên cũng vui vẻ tán thành.
“Không việc gì, tôi chỉ cần có chỗ ngủ là đủ rồi, tiền bối không cần làm phiền!" Van cười nói, Lori cảm thấy Van biểu hiện tuy có vẻ hiền lành hữu lễ, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất lạ, bởi vì nụ cười của hắn không kéo dài đến đáy mắt, chỉ vì lúc này phải cười nên nở nụ cười, cùng ý nguyện của bản thân không quan hệ.
Van lớn lên rất tuấn lãng, ăn mặc cũng rất hợp thời, nhưng nét táo bạo của những người trẻ tuổi đôi mươi không hề hiện ra trên người hắn, đối với ai cũng đều rất nho nhã lễ độ.
Brant nói Van như chính mình, chắc có lẽ chính là điểm này a? Nhưng Lori không cảm thấy như vậy.
Nét khiêm tốn Lori làm cho người ta cảm giác hòa nhã dễ thân cận, nhưng của Van như một vách tường ngăn cách chính mình cùng người khác, sắc mặt ngôn hành (lời nói và hành động) luôn luôn có vẻ hờ hững.
Như hiện tại Van ngoài miệng tuy khách khí, nhưng nhìn biểu tình của hắn, đối với hoàn cảnh gian phòng cũng không thèm để ý, cũng không hứng thú với nơi sinh hoạt sau này của mình.
“Nhưng không nghĩ còn có ban công." Van đi đến ban công, mắt sáng ngời, Lori cảm thấy Van cuối cùng cũng chú ý tới gian phòng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Van khiến Lori hoảng sợ: “Rất cao, thật muốn từ nơi này nhảy xuống!"
Van quay người thấy bộ dạng kinh ngạc của Lori, phát hiện mình nói lỡ lời, nhanh chóng sửa: “Ha ha, tôi vừa rồi nói giỡn, đừng xem là thật."
“Anh, ừm, cảm thấy công ty như thế nào?" Lori cảm giác có chỗ nào không đúng, dò xét hỏi.
“Như vậy a!" Van hình như không thích nhắc tới công ty, “Nhưng các cậu so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn không giống."
“Chúng tôi cần phải là cái dạng gì, rất sa đọa rất chán chường sao?" Lori cảm giác mình bắt được một điểm gì đó, cậu cũng bước đến ban công, cùng Van đứng song song, “Cuộc sống luôn có bất đắc dĩ, nhưng không cần phải… Khó xử chính mình, dù sao cũng là lựa chọn của mình a!"
“Lựa chọn của mình sao?" thần sắc Van thoáng ảm đạm, “Đúng vậy a, hỏi cậu ăn mì hay ăn cơm, cái này kêu là cho cậu lựa chọn, nhưng, nếu tôi thật sự không muốn ăn thì sao? có ai hỏi tôi không?"
“Van, anh hối hận sao?" Lori nhìn Van," thật sự nếu anh có ý rời khỏi, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội!"
“Rời khỏi? Không có khả năng, dù sao cả đời này tôi chưa từng chính thức nắm giữ trong tay mình, lần này cũng không ngoại lệ!" Van biểu tình rất phức tạp: “Chỉ là tôi không nghĩ có một ngày sẽ trôi dạt tới đây."
“Van có phải anh cảm thấy đóng GV rất dơ bẩn rất thấp hèn không?" Lori cuối cùng cũng biết Van không đúng chỗ nào rồi, cũng là, chính mình từ khía cạnh cá nhân cũng hiểu rõ một chút nội tình, nhưng lúc trước nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không bước vào, càng đừng nói cuộc sống Van ở tầng lớp nào, chắc sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn chết a!
“Tôi thật sự không hiểu vì sao có người thích xem GV, AV, xem việc nhìn lén người khác làm tình là vui thú, thật lố bịch!" Van mặc dù không có trực tiếp trả nhưng hắn nói như vậy cũng tương đương với chấp nhận.
“Tôi không có hứng thú biết chuyện của người khác, dù sao đây cũng đại biểu cho một công việc!" dù Lori có thể hiểu Van, nhưng cũng không có nghĩa là cậu đồng ý với lý luận này.
“là một công việc?" Van cười lạnh, “Có lẽ vậy, ít nhất phản ánh sự tôn sùng vẻ đẹp của con người?"
“Van, anh nhìn dưới lầu," Lori chỉ chỉ phía dưới, ngay lúc công nhân vệ sinh đang thu gom rác thải chuyển lên xe: “Công việc của bọn họ không hề thấp hèn a, nhưng vẫn bị rất nhiều người khinh thường, anh hãy cho tôi biết vì sao?"
“Cái này…" Van nhất thời nghẹn lời.
“Thật ra người khác thấy thế nào cũng không quan trọng, bởi vì dù cao quý, nhưng ai sẽ chăm lo môi trường xung quanh sạch đẹp, vệ sinh thành thị chính là những công nhân vệ sinh, tất cả mọi người đều vì cuộc sống, vì muốn có cuộc sống tốt và mang lại hạnh phúc cho người bên cạnh thôi!" Lori tựa ở lan can, vén những lọn tóc bị gió thổi, “tất cả công việc không là vì mục đích này ư, đóng GV cũng vậy, cho nên vì sao không thể xem nó như một công việc chân chính?"
“Cậu thật sự rất cao thượng!" Van nhìn về phía Lori, chuyện của cậu Michelle đã từng đề cập qua, so sánh với Lori tình huống của mình coi như tốt hơn.
Nếu là người khác khích lệ mình, Van có thể sẽ chẳng thèm ngó tới, cho rằng chỉ là nói suông, nhưng Lori không giống, cho nên Van rất khâm phục và cũng rất xấu hổ. Tình huống gần giống, mình chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng bất công, nhưng Lori lại có thể bình tĩnh chống đỡ, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, nhưng cảm giác tốt hơn rồi.
“Tôi? A, không tính rồi," Lori cười cười: “Còn có người nói: tôi không ăn trộm ăn cướp, dù gì cũng là dựa vào sức lao động kiếm tiền, làm gì mà như nhận không ra người!"
“Ha ha, cậu đừng nói, thật đúng là như vậy!" Van bị Lori trêu chọc nở nụ cười.
“Cho nên nói…" Lori lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại!" Lori lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại không khỏi nhíu mày.
“Xin chào!" Lori đi vào phòng mới bắt điện thoại.
“Lori xin chào ah, gần đây mọi chuyện cũng không tệ phải không?" thanh âm Kuroryu từ đầu bên kia vang lên.
“Nhờ phúc, có chuyện gì không? Tiền tôi đều đúng hạn gửi qua tài khoản rồi!" Lori thấy kỳ lạ, Kuroryu sao đột nhiên muốn gọi cho mình.
“Không cần lạnh lùng như vậy a, tôi hôm nay có tin tốt muốn báo cho cậu mà." Kuroryu cũng không quan tâm thái độ của Lori, dù sao cậu chính là như vậy, “bản án của cha cậu đã được phá, người đã bắt được, đợi sau khi xác minh tình tiết vụ án, tiền thưởng có thể trả lại cho cậu."
“… Vậy sao?" nghe tin tức này, Lori thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao mong chờ đã lâu gần như tuyệt vọng thì mọi chuyện lại chuyển biến, “Bọn họ nhận tội sao? Tại sao phải giết cha tôi?"
“Điều này cảnh sát sẽ thông báo cho cậu, cậu không quan tâm còn bao nhiêu tiền sao?" Kuroryu đối với phản ứng của Lori hơi nản lòng, đối với gã người đã chết là không cách nào thay đổi, tương lai mới quan trọng.
“Còn bao nhiêu không là vấn đề, dù sao những lúc không tiền tôi không phải cũng đã trải qua rồi sao?" Có thể Lori quan tâm nguyên nhân cái chết của cha, bởi vì mặc dù biết có thể là vì tiền, nhưng nếu không phải chính miệng hỏi rõ ràng sẽ cảm giác nội tâm bất an.
“Aizz tôi hôm nay thật hoang tưởng," Kuroryu dở khóc dở cười nói, “mặc kệ, nói cho cậu biết một tiếng, tiền cơ bản vẫn y nguyên, đủ cho cậu trả hết nợ nần, lần trước cậu đồng ý đưa tôi một nửa cũng đừng quên!"
“Tôi sẽ không quên." Lori cùng Kuroryu hàn huyên vài câu, liền ngắt điện thoại.
“Sao vậy?" Cả buổi không nghe thấy động tĩnh, hơi lo lắng Van vào phòng thấy Lori đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Đi uống rượu không?" Lori không trả lời, lại hỏi một câu như vậy.
“Ách, Uhm!" Van do dự trả lời.
“Đi là được rồi, tôi gọi cho bọn Brant, hôm nay tôi rất vui mời mọi người uống rượu!" Lori nói xong bắt đầu gọi điện thoại, từng người từng người một.
Van hơi bối rối không hiểu vì sao Lori đột nhiên quyết định như vậy, nhưng có cơ hội cùng đồng sự ở chung cũng không phải chuyện xấu, cho nên cũng vui vẻ tán thành.
Tác giả :
Vũ Lạc Tinh Thần