Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 69: Ôn Liễm, em là anh hùng
Trong phòng bệnh, thân nhân Tống Nguyên Câu đang nóng nảy chờ đợi, sau khi bác sĩ không nhanh không chậm làm kiểm tra xong cho Tống Nguyên Câu vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh, bọn họ lập tức lại, năm mồm bảy miệng muốn hỏi thăm tình huống.
Bác sĩ mới vừa đeo ống nghe lên cổ, lỗ tai liền bị bọn họ ồn ào muốn điếc luôn, cũng không nghe rõ bọn họ cái gì, căn bản không biện pháp trả lời vấn đề của họ, hai tay làm động tác tỏ ý bọn họ an tĩnh một chút. Chờ bọn họ im lặng rồi, ông ấy mới lên tiếng: "Các người rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Từng người hỏi được không?"
"Bác sĩ, ba của tôi rốt cuộc lúc nào mới tỉnh?" Người hỏi là con trai độc nhất của Tống Nguyên Câu.
"Việc này..." Bác sĩ lật hồ sơ bệnh lý nói: "Không cần vội, bệnh nhân chỉ bị suy nhược thôi, mọi người chỉ cần cho ông ấy nghỉ ngơi là đủ rồi, sau đó tự nhiên sẽ tỉnh."
Con trai Tống Nguyên Câu gật đầu, bác sĩ phải đi, trước khi đi quét một vòng mọi người trong phòng bệnh, phất phất tay, nói: "Trong phòng bệnh không cần quá nhiều người vây quanh như vậy, bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi." Vừa nói liền mang ra ngoài hết mấy người.
Ôn Liễm mới vừa nói chuyện điện thoại với Cố Tiện Khê xong, đem chuyện phát sinh ở nhà tang lễ nói một lần cho nàng biết. Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi ở ghế dài trong bệnh viện, hai mắt ảm đạm, trong đầu một mảnh hỗn độn, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt.
Cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, Ôn Liễm nghe tiếng ngẩng đầu lên, con trai Tống Nguyên Câu đứng ở trước mặt cô nói: "Bạn học, ba tôi tỉnh rồi bây giờ muốn gặp em."
Ôn Liễm theo ông vào phòng bệnh, Tống Nguyên Câu nằm ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra, thấy cô đi tới chỗ mình, vẫy vẫy tay với cô.
Ôn Liễm nhanh chóng tiến lên phía trước, kêu: "Lão sư..."
Tống Nguyên Câu không vội nói chuyện với Ôn Liễm mà chờ con trai ông đỡ dậy, lót một cái gối sau lưng rồi dựa vào đó, sau đó phất phất tay với con trai, cật lực nói: "Bây giờ con ra ngoài một lát đi."
Chờ con trai ông đi ra ngoài, ông mới thu hồi ánh mắt, nhìn Ôn Liễm.
Ôn Liễm đúng lúc hỏi: "Lão sư, người gọi em tới làm gì vậy?"
Tống Nguyên Câu kêu cô ngồi xuống ghế cạnh giường "Chuyện này..." Ông có ý ám chỉ nói: "...Em không nên để ở trong lòng, tránh lưu lại ám ảnh."
Ông nghĩ chu đáo, nhưng nếu Ôn Liễm đã biết chuyện phát sinh lần này, làm sao có thể xem như chưa từng phát sinh qua được? Cô cười ngượng, gật đầu, nói: "Em biết rồi, lão sư."
"Còn có một vấn đề khác, tôi muốn nói với em một chút." Tống Nguyên Câu gắng sức nói, hiển nhiên là do thân thể suy nhược chưa hồi phục rồi.
Ôn Liễm ra dáng rửa tai lắng nghe nói: "Xin lão sư cứ nói."
Tống Nguyên Câu chật vật gật đầu, từ từ nói với Ôn Liễm: "Tương lai sẽ có một ngày, em sẽ làm việc ở hệ lâm sàng, nhất định không nên quá hung dữ với bệnh nhân, nếu có thể mềm mỏng thì liền mềm mỏng. Lòng người bây giờ không giống lúc trước nữa, việc này em phải hiểu..."
Ôn Liễm gật đầu liên tục, không nghĩ tới lão sư lại vì mình mà nghĩ xa đến vậy.
"Nếu lỡ có gì không đúng, hãy nhanh chân bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt." Tống Nguyên Câu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó bổ sung thêm "Đúng rồi, nhất định phải cởi áo blouse trắng xuống. Có lúc áo blouse trắng là thứ cứu mạng, có lúc nó sẽ biến thành bùa đòi mạng!" Ông ấy nói quá mức kích động, thở hổn hển, còn kèm theo khan.
Ôn Liễm thấy ông ho khan mặt đỏ rần, nhanh chóng đứng lên, giúp ông vuốt vuốt lưng hỏi: "Lão sư không sao chứ? Có cần kêu bác sĩ tới kiểm tra lần nữa hay không?"
Tống Nguyên Câu khoát tay, bảo cô ngồi xuống, nói: "Không sao, tôi là bác sĩ, chẳng lẽ tôi lại không biết thân thể mình rốt cuộc xấu ở nơi nào?" Vẫn lắc đầu "Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là quá mệt mỏi thôi."
"Lão Lưu a, ôn hòa cả đời, không ngờ chỉ vì vài câu nói liền bỏ mạng." Sau khi ông hồi phục lại, ngửa đầu trừng mắt nhìn trần nhà, chỉ Ôn Liễm nói "Em ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời tôi dạy."
Ôn Liễm thấy ông cứ nhắc tới điểm này không dứt, lo âu sẽ biến thành tư tưởng của ông, khuyên nhủ: "Lão sư, ngài đừng nên suy nghĩ quá nhiều..."
Tống Nguyên Câu cắt đứt lời cô "Tôi biết... Sinh tử có số..." Trên mặt ông có chút ảm đạm "Nhưng nếu như ông ấy không có tiếp chẩn bệnh nhân đó thì sẽ không có việc gì..."
Ôn Liễm không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu theo, trong đầu suy nghĩ một hồi, do dự nói: "Thật ra thì... phần lớn bệnh nhân đều tôn trọng bác sĩ..." Mặc dù cái chết của Lưu Chí An đã đánh mạnh vào tâm lý của cô, nhưng cô tin chắc là có nhiều thứ không có thay đổi.
Cho nên khi cô nói ra lời này, cho dù người nghe là Tống Nguyên Câu trước mặt, nhưng cũng có phần lớn là nói cho bản thân nghe.
Tống Nguyên Câu giễu cợt cười một tiếng, nói: "A, đối với bọn họ, lúc hữu dụng thì là áo trắng thiên sứ, lúc vô dụng thì xem như áo mũ cầm thú..."
Ôn Liễm biết chuyện của Lưu Chí An đã mang tới đả kích quá lớn cho lão sư, dẫn tới bộ dáng bây giờ, sau khi nghe lão sư nói, cô không biết nói gì hơn, lần nữa trầm mặc.
Tống Nguyên Câu cũng ý thức được bản thân nói hơi quá, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ôn Liễm đang cuối đầu, khan một cái nói: "Nói tóm lại, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân."
Ôn Liễm mím môi gật đầu.
"Tai nạn là không thể tránh khỏi, trừ việc này ra, điều chúng ta có thể làm chính là không ngừng học tập, hoàn thiện năng lực chuyên môn, nâng cao tay nghề...." Tống Nguyên Câu xúc động cảnh cáo Ôn Liễm lần nữa.
"Con đường y học cho tới bây giờ không hề dừng lại, thời đại đang thay đổi, chúng ta phải thay đổi theo mới có thể không làm hại mạng sống con người. Em phải luôn nhớ trách nhiệm nặng nề mà em đang gánh trên vai đấy!"
"Lão sư..."
Tống Nguyên Câu vỗ vỗ vai Ôn Liễm nói: "Xã hội này vẫn cần bác sĩ. Tôi già rồi, thế hệ này là của các em..."
Sau khi Ôn Liễm từ bệnh viện trở về, vừa về tới nhà liền ôm lấy Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê biết cô mới vừa gặp chuyện gì, đau lòng cố gắng ôm cô lại, không hỏi cô thế nào, chỉ lẳng lặng vuốt vuốt lưng của cô, hy vọng cô thể thoải mái một chút, đợi cho đến khi cô nguyện ý mở miệng mới thôi.
Ôn Liễm được nàng an ủi, kiên cường nãy giờ hoàn toàn biến mất, hai mắt ngấn lệ, khàn giọng hỏi: "Học tỷ, chị nói xem chúng ta khắc khổ học tập như vậy là vì cái gì?" Những buổi thức trắng đêm, cố gắng nhét vào đầu những cuốn sách khó gặm, tất cả là vì cái gì?
"Không phải em đã nói sao? Vì có thể đứng ở tiền tuyến vào thời điểm phát sinh thiên tai mà không phải chỉ lo lắng qua màn ảnh sao?" Hồi lâu sau Cố Tiện Khê có thể nhớ rõ ràng những lời Ôn Liễm lúc ấy nói ở thư viện, nó cho thấy tinh thần hăng hái của Ôn Liễm.
"Nhưng những thứ bày ở trước mặt em bây giờ không phải như vậy." Ôn Liễm gắt gao cắn môi của mình, lắc đầu nói.
Thiên tai sẽ không phát sinh, coi như có xảy ra, cô cũng không nhất định có cơ hội giúp đỡ. Thứ mà cuối cùng cô phải đối mặt chính là những chứng bệnh của người nằm trên giường bệnh. Cho dù là vậy, Ôn Liễm vẫn tình nguyện dâng hiến sức lực của bản thân.
Nhưng thực tế bây giờ thì giữa bác sĩ và bệnh nhân có sự không hiểu nhau, bác sĩ cấp cứu cho người bệnh không nhất định sẽ được bọn họ tôn trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ bị đâm chết.
Lý tưởng cùng thực tế cách nhau rất xa.
Bây giờ Ôn Liễm cảm thấy buồn cười vì ban đầu bản thân thật ngây thơ. Người người muốn làm anh hùng, nhưng không phải ai cũng làm anh hùng được.
"Em sợ, thật sự rất sợ." Ôn Liễm ôm Cố Tiện Khê thật chặc, môi dưới cũng sắp bị răng cắn chảy máu rồi, mà cô thì hoàn toàn không để ý tới "Em sợ bệnh nhân sau khi được em dành lại mạng sống từ tay tử thần, sẽ xoay người rút dao tiễn em đi gặp tử thần."
"Không phải sợ, ai nói em sẽ gặp những bệnh nhân ác độc chứ?" Cố Tiện Khê trấn an nói.
"Vậy tại sao bác sĩ Lưu lại gặp chứ? Rõ ràng chỉ còn vài năm nữa là ông ấy có thể về hưu rồi! Ông ấy lại chết! Em cảm thấy ông ấy là bác sĩ giỏi a." Cơ hồ cô mang theo nức nở mà thốt lên những lời này, nước mắt không tự chủ được lăn xuống hai gò má.
Cố Tiện Khê không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ đi chê hình tượng của bác sĩ Lưu, để Ôn Liễm bình tĩnh lại? Cô không làm được.
Cuối cùng nàng bình tĩnh hỏi: "Ôn Liễm, Em còn muốn làm bác sĩ không?"
Nghe được câu hỏi của nàng Ôn Liễm sững sốt một hồi, lắc đầu, do dự trả lời: "Em... Có lẽ... Sau này... Có lẽ... Sẽ làm.. Đi... Có lẽ..." Sức lực của cô hoàn toàn biến mất.
"Nếu như em đã biết giữa bác sĩ và bệnh nhân có những lúc không hiểu nhau, vậy tại sao em không thử phá vỡ khúc mắc đó chứ?" Cố Tiện Khê vừa nghĩ, thoáng đẩy Ôn Liễm ra, nhìn vào mắt cô nói.
Ôn Liễm lâm vào trong thống khổ không cách nào tự kềm chế, Cố Tiện Khê nói gì cô cũng không nghe thấy, một mực lắc đầu, hai tay lại ôm Cố Tiện Khê vào trong ngực, giống như cô chỉ có thể chống đỡ được khi hấp thu được hơi ấm từ nàng.
Đúng vậy, không sai, Ôn Liễm đã tìm đúng người.
Bây giờ không gì lọt được vào tai cô, Cố Tiện Khê ở bên tai cô lặp lại lời vừa nói, đến khi Ôn Liễm nghe lọt được, kinh ngạc hỏi: "Em sao?" Cố Tiện Khê gật đầu một cái.
Ôn Liễm Ôn Liễm chậm rãi buông hai tay, đối mặt với Cố Tiện Khê, không tự tin hỏi: "Em có thể không?" nước mắt chảy trên mặt vẫn chưa khô, đọng lại trên khóe mắt.
Cố Tiện Khê giơ tay lên giúp cô lau đi hai hàng lệ, sau đó nhón chân lên hôn lên giọt lệ ở khóe mắt Ôn Liễm, ôn nhu nói: "Ôn Liễm, em là anh hùng của chị."
Chị tin tưởng em có thể...
Nhờ Cố Tiện Khê an ủi, Ôn Liễm nhanh chóng vượt qua thời kỳ chán nản. Tống Nguyên Câu ở trong bệnh viện khôi phục sức khỏe, xuất viện, trở về trường giảng dạy tiếp. Cuộc sống hết thảy trở lại bình thường, nhưng vô luận là lão sư hay là học sinh, đều không hề không đề cập tới chuyện Lưu Chí An, giống như ông ấy vẫn còn sống, khoác lên mình áo blouse trắng tiếp tục phục vụ bệnh nhân.
Lại là một buổi tối bão táp.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ ầm ầm, một đạo tia chớp xuất hiện ở trên bầu trời u ám như muốn xé rách bầu trời ra vậy, trong nhấp nháy chúng lại biến mất không để lại một chút dấu vết. Tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi hòa chung một chỗ nặng nề gõ vào kiếng cửa sổ, tấm kiếng giống như bị trận mưa to này hù dọa, run rẩy một hồi.
Đại khái là bị mưa to ảnh hưởng, có người trong nhà ngủ không được yên ổn. Cố Tiện Khê được Ôn Liễm ôm trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, biểu tình thống khổ, giống như đang muốn thoát khỏi gì đó nhưng lại không thể...
Bác sĩ mới vừa đeo ống nghe lên cổ, lỗ tai liền bị bọn họ ồn ào muốn điếc luôn, cũng không nghe rõ bọn họ cái gì, căn bản không biện pháp trả lời vấn đề của họ, hai tay làm động tác tỏ ý bọn họ an tĩnh một chút. Chờ bọn họ im lặng rồi, ông ấy mới lên tiếng: "Các người rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Từng người hỏi được không?"
"Bác sĩ, ba của tôi rốt cuộc lúc nào mới tỉnh?" Người hỏi là con trai độc nhất của Tống Nguyên Câu.
"Việc này..." Bác sĩ lật hồ sơ bệnh lý nói: "Không cần vội, bệnh nhân chỉ bị suy nhược thôi, mọi người chỉ cần cho ông ấy nghỉ ngơi là đủ rồi, sau đó tự nhiên sẽ tỉnh."
Con trai Tống Nguyên Câu gật đầu, bác sĩ phải đi, trước khi đi quét một vòng mọi người trong phòng bệnh, phất phất tay, nói: "Trong phòng bệnh không cần quá nhiều người vây quanh như vậy, bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi." Vừa nói liền mang ra ngoài hết mấy người.
Ôn Liễm mới vừa nói chuyện điện thoại với Cố Tiện Khê xong, đem chuyện phát sinh ở nhà tang lễ nói một lần cho nàng biết. Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi ở ghế dài trong bệnh viện, hai mắt ảm đạm, trong đầu một mảnh hỗn độn, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt.
Cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, Ôn Liễm nghe tiếng ngẩng đầu lên, con trai Tống Nguyên Câu đứng ở trước mặt cô nói: "Bạn học, ba tôi tỉnh rồi bây giờ muốn gặp em."
Ôn Liễm theo ông vào phòng bệnh, Tống Nguyên Câu nằm ở trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra, thấy cô đi tới chỗ mình, vẫy vẫy tay với cô.
Ôn Liễm nhanh chóng tiến lên phía trước, kêu: "Lão sư..."
Tống Nguyên Câu không vội nói chuyện với Ôn Liễm mà chờ con trai ông đỡ dậy, lót một cái gối sau lưng rồi dựa vào đó, sau đó phất phất tay với con trai, cật lực nói: "Bây giờ con ra ngoài một lát đi."
Chờ con trai ông đi ra ngoài, ông mới thu hồi ánh mắt, nhìn Ôn Liễm.
Ôn Liễm đúng lúc hỏi: "Lão sư, người gọi em tới làm gì vậy?"
Tống Nguyên Câu kêu cô ngồi xuống ghế cạnh giường "Chuyện này..." Ông có ý ám chỉ nói: "...Em không nên để ở trong lòng, tránh lưu lại ám ảnh."
Ông nghĩ chu đáo, nhưng nếu Ôn Liễm đã biết chuyện phát sinh lần này, làm sao có thể xem như chưa từng phát sinh qua được? Cô cười ngượng, gật đầu, nói: "Em biết rồi, lão sư."
"Còn có một vấn đề khác, tôi muốn nói với em một chút." Tống Nguyên Câu gắng sức nói, hiển nhiên là do thân thể suy nhược chưa hồi phục rồi.
Ôn Liễm ra dáng rửa tai lắng nghe nói: "Xin lão sư cứ nói."
Tống Nguyên Câu chật vật gật đầu, từ từ nói với Ôn Liễm: "Tương lai sẽ có một ngày, em sẽ làm việc ở hệ lâm sàng, nhất định không nên quá hung dữ với bệnh nhân, nếu có thể mềm mỏng thì liền mềm mỏng. Lòng người bây giờ không giống lúc trước nữa, việc này em phải hiểu..."
Ôn Liễm gật đầu liên tục, không nghĩ tới lão sư lại vì mình mà nghĩ xa đến vậy.
"Nếu lỡ có gì không đúng, hãy nhanh chân bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt." Tống Nguyên Câu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó bổ sung thêm "Đúng rồi, nhất định phải cởi áo blouse trắng xuống. Có lúc áo blouse trắng là thứ cứu mạng, có lúc nó sẽ biến thành bùa đòi mạng!" Ông ấy nói quá mức kích động, thở hổn hển, còn kèm theo khan.
Ôn Liễm thấy ông ho khan mặt đỏ rần, nhanh chóng đứng lên, giúp ông vuốt vuốt lưng hỏi: "Lão sư không sao chứ? Có cần kêu bác sĩ tới kiểm tra lần nữa hay không?"
Tống Nguyên Câu khoát tay, bảo cô ngồi xuống, nói: "Không sao, tôi là bác sĩ, chẳng lẽ tôi lại không biết thân thể mình rốt cuộc xấu ở nơi nào?" Vẫn lắc đầu "Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là quá mệt mỏi thôi."
"Lão Lưu a, ôn hòa cả đời, không ngờ chỉ vì vài câu nói liền bỏ mạng." Sau khi ông hồi phục lại, ngửa đầu trừng mắt nhìn trần nhà, chỉ Ôn Liễm nói "Em ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời tôi dạy."
Ôn Liễm thấy ông cứ nhắc tới điểm này không dứt, lo âu sẽ biến thành tư tưởng của ông, khuyên nhủ: "Lão sư, ngài đừng nên suy nghĩ quá nhiều..."
Tống Nguyên Câu cắt đứt lời cô "Tôi biết... Sinh tử có số..." Trên mặt ông có chút ảm đạm "Nhưng nếu như ông ấy không có tiếp chẩn bệnh nhân đó thì sẽ không có việc gì..."
Ôn Liễm không biết phải nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu theo, trong đầu suy nghĩ một hồi, do dự nói: "Thật ra thì... phần lớn bệnh nhân đều tôn trọng bác sĩ..." Mặc dù cái chết của Lưu Chí An đã đánh mạnh vào tâm lý của cô, nhưng cô tin chắc là có nhiều thứ không có thay đổi.
Cho nên khi cô nói ra lời này, cho dù người nghe là Tống Nguyên Câu trước mặt, nhưng cũng có phần lớn là nói cho bản thân nghe.
Tống Nguyên Câu giễu cợt cười một tiếng, nói: "A, đối với bọn họ, lúc hữu dụng thì là áo trắng thiên sứ, lúc vô dụng thì xem như áo mũ cầm thú..."
Ôn Liễm biết chuyện của Lưu Chí An đã mang tới đả kích quá lớn cho lão sư, dẫn tới bộ dáng bây giờ, sau khi nghe lão sư nói, cô không biết nói gì hơn, lần nữa trầm mặc.
Tống Nguyên Câu cũng ý thức được bản thân nói hơi quá, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ôn Liễm đang cuối đầu, khan một cái nói: "Nói tóm lại, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân."
Ôn Liễm mím môi gật đầu.
"Tai nạn là không thể tránh khỏi, trừ việc này ra, điều chúng ta có thể làm chính là không ngừng học tập, hoàn thiện năng lực chuyên môn, nâng cao tay nghề...." Tống Nguyên Câu xúc động cảnh cáo Ôn Liễm lần nữa.
"Con đường y học cho tới bây giờ không hề dừng lại, thời đại đang thay đổi, chúng ta phải thay đổi theo mới có thể không làm hại mạng sống con người. Em phải luôn nhớ trách nhiệm nặng nề mà em đang gánh trên vai đấy!"
"Lão sư..."
Tống Nguyên Câu vỗ vỗ vai Ôn Liễm nói: "Xã hội này vẫn cần bác sĩ. Tôi già rồi, thế hệ này là của các em..."
Sau khi Ôn Liễm từ bệnh viện trở về, vừa về tới nhà liền ôm lấy Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê biết cô mới vừa gặp chuyện gì, đau lòng cố gắng ôm cô lại, không hỏi cô thế nào, chỉ lẳng lặng vuốt vuốt lưng của cô, hy vọng cô thể thoải mái một chút, đợi cho đến khi cô nguyện ý mở miệng mới thôi.
Ôn Liễm được nàng an ủi, kiên cường nãy giờ hoàn toàn biến mất, hai mắt ngấn lệ, khàn giọng hỏi: "Học tỷ, chị nói xem chúng ta khắc khổ học tập như vậy là vì cái gì?" Những buổi thức trắng đêm, cố gắng nhét vào đầu những cuốn sách khó gặm, tất cả là vì cái gì?
"Không phải em đã nói sao? Vì có thể đứng ở tiền tuyến vào thời điểm phát sinh thiên tai mà không phải chỉ lo lắng qua màn ảnh sao?" Hồi lâu sau Cố Tiện Khê có thể nhớ rõ ràng những lời Ôn Liễm lúc ấy nói ở thư viện, nó cho thấy tinh thần hăng hái của Ôn Liễm.
"Nhưng những thứ bày ở trước mặt em bây giờ không phải như vậy." Ôn Liễm gắt gao cắn môi của mình, lắc đầu nói.
Thiên tai sẽ không phát sinh, coi như có xảy ra, cô cũng không nhất định có cơ hội giúp đỡ. Thứ mà cuối cùng cô phải đối mặt chính là những chứng bệnh của người nằm trên giường bệnh. Cho dù là vậy, Ôn Liễm vẫn tình nguyện dâng hiến sức lực của bản thân.
Nhưng thực tế bây giờ thì giữa bác sĩ và bệnh nhân có sự không hiểu nhau, bác sĩ cấp cứu cho người bệnh không nhất định sẽ được bọn họ tôn trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ bị đâm chết.
Lý tưởng cùng thực tế cách nhau rất xa.
Bây giờ Ôn Liễm cảm thấy buồn cười vì ban đầu bản thân thật ngây thơ. Người người muốn làm anh hùng, nhưng không phải ai cũng làm anh hùng được.
"Em sợ, thật sự rất sợ." Ôn Liễm ôm Cố Tiện Khê thật chặc, môi dưới cũng sắp bị răng cắn chảy máu rồi, mà cô thì hoàn toàn không để ý tới "Em sợ bệnh nhân sau khi được em dành lại mạng sống từ tay tử thần, sẽ xoay người rút dao tiễn em đi gặp tử thần."
"Không phải sợ, ai nói em sẽ gặp những bệnh nhân ác độc chứ?" Cố Tiện Khê trấn an nói.
"Vậy tại sao bác sĩ Lưu lại gặp chứ? Rõ ràng chỉ còn vài năm nữa là ông ấy có thể về hưu rồi! Ông ấy lại chết! Em cảm thấy ông ấy là bác sĩ giỏi a." Cơ hồ cô mang theo nức nở mà thốt lên những lời này, nước mắt không tự chủ được lăn xuống hai gò má.
Cố Tiện Khê không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ đi chê hình tượng của bác sĩ Lưu, để Ôn Liễm bình tĩnh lại? Cô không làm được.
Cuối cùng nàng bình tĩnh hỏi: "Ôn Liễm, Em còn muốn làm bác sĩ không?"
Nghe được câu hỏi của nàng Ôn Liễm sững sốt một hồi, lắc đầu, do dự trả lời: "Em... Có lẽ... Sau này... Có lẽ... Sẽ làm.. Đi... Có lẽ..." Sức lực của cô hoàn toàn biến mất.
"Nếu như em đã biết giữa bác sĩ và bệnh nhân có những lúc không hiểu nhau, vậy tại sao em không thử phá vỡ khúc mắc đó chứ?" Cố Tiện Khê vừa nghĩ, thoáng đẩy Ôn Liễm ra, nhìn vào mắt cô nói.
Ôn Liễm lâm vào trong thống khổ không cách nào tự kềm chế, Cố Tiện Khê nói gì cô cũng không nghe thấy, một mực lắc đầu, hai tay lại ôm Cố Tiện Khê vào trong ngực, giống như cô chỉ có thể chống đỡ được khi hấp thu được hơi ấm từ nàng.
Đúng vậy, không sai, Ôn Liễm đã tìm đúng người.
Bây giờ không gì lọt được vào tai cô, Cố Tiện Khê ở bên tai cô lặp lại lời vừa nói, đến khi Ôn Liễm nghe lọt được, kinh ngạc hỏi: "Em sao?" Cố Tiện Khê gật đầu một cái.
Ôn Liễm Ôn Liễm chậm rãi buông hai tay, đối mặt với Cố Tiện Khê, không tự tin hỏi: "Em có thể không?" nước mắt chảy trên mặt vẫn chưa khô, đọng lại trên khóe mắt.
Cố Tiện Khê giơ tay lên giúp cô lau đi hai hàng lệ, sau đó nhón chân lên hôn lên giọt lệ ở khóe mắt Ôn Liễm, ôn nhu nói: "Ôn Liễm, em là anh hùng của chị."
Chị tin tưởng em có thể...
Nhờ Cố Tiện Khê an ủi, Ôn Liễm nhanh chóng vượt qua thời kỳ chán nản. Tống Nguyên Câu ở trong bệnh viện khôi phục sức khỏe, xuất viện, trở về trường giảng dạy tiếp. Cuộc sống hết thảy trở lại bình thường, nhưng vô luận là lão sư hay là học sinh, đều không hề không đề cập tới chuyện Lưu Chí An, giống như ông ấy vẫn còn sống, khoác lên mình áo blouse trắng tiếp tục phục vụ bệnh nhân.
Lại là một buổi tối bão táp.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ ầm ầm, một đạo tia chớp xuất hiện ở trên bầu trời u ám như muốn xé rách bầu trời ra vậy, trong nhấp nháy chúng lại biến mất không để lại một chút dấu vết. Tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi hòa chung một chỗ nặng nề gõ vào kiếng cửa sổ, tấm kiếng giống như bị trận mưa to này hù dọa, run rẩy một hồi.
Đại khái là bị mưa to ảnh hưởng, có người trong nhà ngủ không được yên ổn. Cố Tiện Khê được Ôn Liễm ôm trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, biểu tình thống khổ, giống như đang muốn thoát khỏi gì đó nhưng lại không thể...
Tác giả :
Dịch Lâm An