Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 49: Đối lập
Ôn Liễm bị Cố Tiện Khê gọi lại, mới vừa tan lớp nên vẫn chưa ra khỏi phòng học, thấy Cố Tiện Khê đi tới, định xoay người đi cửa sau, không nghĩ tới Cố Tiện Khê lại trực tiếp gọi cô, nếu cứ chạy như vậy thì không ổn lắm.
Cô đứng tại chỗ, thấy Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ một bộ không hiểu tình huống hiện tại, nói với họ “Hai cậu đi ăn cơm trước đi, một chút nữa tôi sẽ tới."
Lâm Tuyết Tuệ nhìn Ôn Liễm, gật đầu một cái nói “Vậy cũng được, chúng tôi ở phòng ăn chờ cậu." Kéo tay Cao Tĩnh Kỳ theo dòng người rời đi.
Trong nháy mắt học sinh trong phòng học đều đi không còn một mống, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Tiện Khê thấy cô không chạy, từng bước từng bước đi tới trước mặt Ôn Liễm, lại đem lời vừa nói hồi nãy lặp lại một lần nữa “Tại sao em lại phải tránh chị? Tại sao không muốn gặp chị?"
Ôn Liễm nở nụ cười, từ từ xoay người, buông lỏng hai tay, dáng vẻ giống như rất vô tội hỏi ngược lại Cố Tiện Khê “Em..khi nào thì tránh học tỷ chứ?"
Cố Tiện Khê vừa nhìn thấy cô, đột nhiên cổ họng lại bị ủy khuất mấy ngày nay trào ra mắc kẹt lại, những lời muốn hỏi Ôn Liễm vốn đã nghĩ kỹ giờ đây hoàn toàn quên mất không còn một mống, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Cuối cùng cắn môi, cố nén ưu tư, hỏi “Vậy vì cái gì cũng không đến tìm chị, chị đi tìm đều không gặp được em? Phòng học không thấy, phòng ngủ cũng không luôn, em có biết chị lo lắng nhiều đến mức nào không? Chị sợ rằng em đã biến mất!"
Ôn Liễm cố ý không nhìn vào ánh mắt Cố Tiện Khê, cô sợ nếu nhìn vào đó thì sẽ không chịu được mà mềm lòng, tìm một cái cớ nói “Mấy ngày nay em có chút bận bịu..."
Cố Tiện Khê cắt đứt nàng lời, dứt khoát hỏi “Có phải nguyên nhân là do cái tin nhắn kia không?"
Nói đến cái tin nhắn kia, Ôn Liễm liền tức lên, ưu tư kích động muốn giải thích, lời vừa đến khóe miệng lại nhớ tới những gì Cố Tiện Khê đã nói, lại lười giải thích. Cô muốn né tránh, thở dài một cái nói: “Không phải."
“Ngày đó, chị..." Cố Tiện Khê muốn giải thích.
Ôn Liễm lắc lắc đầu, không muốn nghe những lời này, cố ý nói sang chuyện khác “Trừ chuyện này ra, học tỷ tìm em có chuyện gì khác không?" Giọng điệu phá lệ không thân thiết, giống như cô đang đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ vậy. Tình yêu sâu đậm với học tỷ không biết đã bị cô giấu đi đâu.
Đúng, Ôn Liễm là một người rất giỏi che giấu bản thân. Khi đối mặt với người cô không thèm để ý đến, bọn họ chỉ sẽ thấy thái độ của cô đối với tất cả mọi chuyện đều là xem nhẹ, coi như trời có sập xuống thì vẫn không làm thay đổi dáng điệu không sợ hãi trước sóng lớn. Đây chính là nguyên nhân hồi đó lúc mới vào trường nam sinh trong ban của cô thấy cô xinh đẹp thì xinh đẹp thiệt nhưng không thể theo đuổi.
Cô chỉ cho những người cô ấy thân thiết thấy được con người thật của mình.
Vốn là giữa cô và Cố Tiện Khê không có quan hệ gì hết nhưng cô vẫn có chút mong đợi với Cố Tiện Khê, mới có thể ba lần bốn lượt đến gần Cố Tiện Khê, không tiếc biểu lộ con người thật nhất với nàng. Mà Cố Tiện Khê trong lúc vô ý đã tàn nhẫn đâm cô một dao...Ôn Liễm bị thương, lòng đang chảy máu, cô cũng cho là lần này tất cả huyết dịch trên người phải chảy đến khô cạn mới dừng lại được. Thật vất vả mới cầm được máu, Ôn Liễm không muốn bị thương lần nữa, thậm chí ngay cả gặp lại Cố Tiện Khê cô cũng không muốn.
Cố Tiện Khê như nghẹn ở cổ họng, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vẫn nói “Chị muốn biết cái tin nhắn kia rốt cuộc nói cái gì?" Nàng tự cho là mình không có làm gì sai, như vậy Ôn Liễm đột nhiên thay đổi nhất định có liên quan tới cái tin nhắn kia.
“Em không phải đã nói em không biết sao?" Ôn Liễm dám nói lần thứ nhất liền dám nói lần thứ hai.
“Nhưng mà..." Cố Tiện Khê mặc dù tin tưởng cô, nhưng nếu như không phải vì chuyện cái tin nhắn đó thì còn có chuyện gì khác.
“Chị thật sự để ý sao?" Ôn Liễm mặt không cảm giác hỏi.
“Dĩ nhiên." Cố Tiện Khê dĩ nhiên để ý, cái tin nhắn kia là nguyên nhân dẫn đến mấy ngày nay Ôn Liễm lẩn tránh nàng, nàng không chỉ muốn biết còn muốn biết rõ ràng.
Ôn Liễm lại cho là nàng vì Tân Niên trưởng nên mới để ý như vậy, ưu tư ngấm ngầm chịu đựng mấy ngày nay đột nhiên bùng nổ cắn răng nói “Vậy chị đi tìm anh ta mà hỏi! Tìm em làm gì! Cái gì em cũng không biết!" Càng nói đến phần sau cô càng kích động, lý trí của cô cơ hồ hoàn toàn đánh mất, trong đầu đều là bản thân đã làm nhiều điều như vậy rốt cuộc được coi là cái gì! Rốt cuộc được coi là cái gì!
Mình vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, bất quá chỉ vô tình lỡ tay xóa đi một cái tin nhắn. Cho dù mình không cầu được đáp lại hay là hồi báo nhưng cũng không muốn quay đầu lại trở thành sự cười nhạo của nàng.
Cô thật thích sự học tỷ a! Ngại vì giới tính nên cô mới không dám đem lời tỏ tình nói ra khỏi miệng. Nhưng thật chẳng lẽ cứ như vậy liền trơ mắt nhìn học tỷ dắt tay người khác sao, đáp ứng sự theo đuổi của người khác, sau đó cùng người khác bước vào lễ đường, kết hôn sinh con, mà mình chỉ có thể ở một bên chúc phúc và vỗ tay?
Ôn Liễm không muốn! Nhưng cô lại không thoát khỏi cục diện này. Ôn Liễm đột nhiên bùng nổ làm Cố Tiện Khê giật mình, nàng còn muốn bình tĩnh nói chuyện với Ôn Liễm, nhất thời ngây tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Chị đi đi, em cái gì cũng không biết, em cái gì cũng không biết! Ôn Liễm thống khổ che đầu lại, lắc đầu ngồi xổm xuống.
“Nếu như em thích như vậy thì cứ như vậy đi. Chị sẽ không tới tìm em nữa đâu, Ôn Liễm!" Cố Tiện Khê vành mắt ửng đỏ nói.
“Chị đi đi!" Ôn Liễm vẫn nói câu đó.
Trước lúc rời phòng học, câu nói sau cùng của Cố Tiện Khê là “Ôn Liễm, em đừng hối hận!" Ôn Liễm cũng không để ý tới.
Cố Tiện Khê sau khi đi rồi, trong phòng học trống rỗng quanh quẩn từng tiếng nấc nhẹ của Ôn Liễm.
Cố Tiện Khê cầm sách trong tay đã nhìn không dưới mười mấy phút, nhưng vẫn để nguyên trang sách ban đầu mở ra. Ánh mắt Cố Tiện Khê nhìn quyển sách hoàn toàn trống rỗng, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.Trương Tư Di làm bộ đi ngang qua sau lưng nàng, len lén liếc quyển sách trên bàn, sau đó nhìn Thường Lạc lắc đầu một cái.
Thường Lạc thở dài một cái, vẫn là như vậy, ho khan một cái, tìm chuyện để nói “Tiện Khê có muốn đi ăn cơm không?"
Cũng không biết ngày đó Cố Tiện Khê đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc trở lại thì trở thành cái bộ dáng này, không nói một lời. Người khác hỏi một câu, nàng đáp một câu, cũng không chịu nói thêm gì hết.
Thường Lạc vì thế còn bảo Từ Nhã Khiết đi tìm niên muội kia, muốn hỏi một chút xem cô đã làm gì Cố Tiện Khê, nhưng cũng không có tìm được niên muội đó.
Cố Tiện Khê khôi phục một chút tinh thần, mặt không cảm giác lắc đầu “Không đói bụng."
“Tiện Khê, cậu ăn cơm không có quy luật như vậy, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề đó." Thường Lạc lo lắng. Các nàng đều là người học y, đều rất chiếu cố thân thể bản thân, bình thường một ngày ba bữa đều đúng hạn ăn, nàng lo lắng Cố Tiện Khê đột nhiên thay đổi thời gian ăn cơm như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi.
Cố Tiện Khê vẫn lắc đầu một cái, không đáp lời.
Trương Tư Di dạo nhà vệ sinh hết một vòng, đang chuẩn bị trở về giường của mình, bên ngoài cửa đột nhiên bị gõ, nàng đi tới mở cửa, ngạc nhiên nói “Học tỷ sao chị tới đây?"
Cố Tiện Khê vừa nghe đến hai chữ học tỷ, ánh mắt lập tức khôi phục thần thái, cho là Ôn Liễm đến tìm nàng, ngay tức khắc vừa nghiêng đầu vừa nói “Ôn Liễm?" Kết quả phát hiện không phải, thất vọng cúi đầu.
Hội trưởng hội nhiếp ảnh từ bên ngoài nói “Chị là tới tìm Tiện Khê, em ấy có ở đây không?"
“Có." Trương Tư Di mời nàng đi vào.
“Học tỷ, chị tới đây có chuyện gì không?" Cố Tiện Khê khép sách trên tay lại, để qua một bên.
“Hội trưởng đi tới trước mặt nàng, cười nói “Chị tới tìm em a." Trương Tư Di kéo cái ghế tới để nàng ngồi kế Cố Tiện Khê.
“Tìm em làm gì?" Cố Tiện Khê đứng lên rót ly trà cho nàng, nghi hoặc hỏi “Trong hội đoàn cần em làm gì sao?"
Hội trưởng lắc đầu một cái, phủ nhận nói “Không phải, hai ngày nữa chị phải tốt nghiệp, muốn mời mấy người bạn thân ra ngoài tụ tập một chút, cũng coi như để làm kỷ niệm đi. Cho nên tới đây mời Tiện Khê đi chung."
“Học tỷ phải đi a..." Chị ấy nếu không nói, Cố Tiện Khê cũng không nhớ nổi, năm nay chị ấy sẽ tốt nghiệp. Vừa nghĩ tới học tỷ cũng phải đi, tâm tình Cố Tiện Khê lại càng trầm nặng đi xuống.
Có một ít người, cho dù không liên lạc, nhưng biết họ vẫn còn bên cạnh cũng rất tốt. Một khi biết họ phải rời đi, thì sẽ vô hình khổ sở.
“Đúng vậy, phải ra ngoài làm việc." Hội trưởng thở dài nói “Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chị vẫn còn nhớ lúc mình mới vừa nhập học, không nghĩ tới một cái chớp mắt liền phải đi rồi..."
Nàng còn vỗ vỗ vai Cố Tiện Khê nói “Tiện Khê, nhất định phải biết quý trọng thời gian đại học a, đừng giống học tỷ đây, rõ ràng trải qua rồi nhưng một chút cũng không nhớ nổi đã trải qua như thế nào."
Cố Tiện Khê gật đầu hỏi “Tiệc mừng học tỷ tốt nghiệp, em dĩ nhiên phải đi rồi. Chẳng qua là không biết lúc nào?"
Hội trưởng đem địa điểm và thời gian nói một lần cho nàng.
Cố Tiện Khê đáp ứng “Em nhất định sẽ đi." lại hỏi “Khi nào học tỷ rời trường? Em sẽ tới tiễn chị?"
Hội trưởng cười lắc lắc đầu “Cái này...cũng không cần tiễn đâu, đỡ phải nhìn thấy thương cảm..."
Hai người lại lời ong tiếng ve một ít chuyện liên quan tới hội đoàn, hội trưởng đứng lên, nói “Quyết định như vậy đi, chị còn phải đi mời những người khác nữa, đi trước. Tiện Khê nhất định phải tới a, chị sẽ chờ em."
“Vâng." Cố Tiện Khê đứng lên muốn tiễn nàng, lại bị nàng thần thần bí bí nói nhỏ trong lỗ tai “Lần này Tân Niên trưởng cũng tới đó, chị sẽ tạo cơ hội tốt cho hắn..." Nàng rất vui vì có thể dắt dây đỏ cho Cố Tiện Khê và Tân Niên trưởng.
Cố Tiện Khê chỉ nghe nửa câu đầu của nàng, trong lòng nghĩ đến vừa vặn có thể đi tìm Tân Niên trưởng đầu sỏ tới hỏi ngày đó anh ta đã gửi tin nhắn gì cho mình mà lại dẫn tới biểu hiện đó của Ôn Liễm, nhưng không nghe thấy nửa câu sau, ngây ngốc gật đầu.
Hội trưởng nhìn phản ứng của nàng, liền cảm giác giá hai người có triển vọng...
Cùng lúc đó, ở một phòng ngủ khác, Ôn Liễm đau lòng cũng tê liệt ở trên giường, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm trần nhà. Tống giáo sư có nhờ cô tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, đều bị cô cự tuyệt.
Hai người ái mộ lẫn nhau lại đang hành hạ lẫn nhau...
Cô đứng tại chỗ, thấy Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ một bộ không hiểu tình huống hiện tại, nói với họ “Hai cậu đi ăn cơm trước đi, một chút nữa tôi sẽ tới."
Lâm Tuyết Tuệ nhìn Ôn Liễm, gật đầu một cái nói “Vậy cũng được, chúng tôi ở phòng ăn chờ cậu." Kéo tay Cao Tĩnh Kỳ theo dòng người rời đi.
Trong nháy mắt học sinh trong phòng học đều đi không còn một mống, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Tiện Khê thấy cô không chạy, từng bước từng bước đi tới trước mặt Ôn Liễm, lại đem lời vừa nói hồi nãy lặp lại một lần nữa “Tại sao em lại phải tránh chị? Tại sao không muốn gặp chị?"
Ôn Liễm nở nụ cười, từ từ xoay người, buông lỏng hai tay, dáng vẻ giống như rất vô tội hỏi ngược lại Cố Tiện Khê “Em..khi nào thì tránh học tỷ chứ?"
Cố Tiện Khê vừa nhìn thấy cô, đột nhiên cổ họng lại bị ủy khuất mấy ngày nay trào ra mắc kẹt lại, những lời muốn hỏi Ôn Liễm vốn đã nghĩ kỹ giờ đây hoàn toàn quên mất không còn một mống, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Cuối cùng cắn môi, cố nén ưu tư, hỏi “Vậy vì cái gì cũng không đến tìm chị, chị đi tìm đều không gặp được em? Phòng học không thấy, phòng ngủ cũng không luôn, em có biết chị lo lắng nhiều đến mức nào không? Chị sợ rằng em đã biến mất!"
Ôn Liễm cố ý không nhìn vào ánh mắt Cố Tiện Khê, cô sợ nếu nhìn vào đó thì sẽ không chịu được mà mềm lòng, tìm một cái cớ nói “Mấy ngày nay em có chút bận bịu..."
Cố Tiện Khê cắt đứt nàng lời, dứt khoát hỏi “Có phải nguyên nhân là do cái tin nhắn kia không?"
Nói đến cái tin nhắn kia, Ôn Liễm liền tức lên, ưu tư kích động muốn giải thích, lời vừa đến khóe miệng lại nhớ tới những gì Cố Tiện Khê đã nói, lại lười giải thích. Cô muốn né tránh, thở dài một cái nói: “Không phải."
“Ngày đó, chị..." Cố Tiện Khê muốn giải thích.
Ôn Liễm lắc lắc đầu, không muốn nghe những lời này, cố ý nói sang chuyện khác “Trừ chuyện này ra, học tỷ tìm em có chuyện gì khác không?" Giọng điệu phá lệ không thân thiết, giống như cô đang đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ vậy. Tình yêu sâu đậm với học tỷ không biết đã bị cô giấu đi đâu.
Đúng, Ôn Liễm là một người rất giỏi che giấu bản thân. Khi đối mặt với người cô không thèm để ý đến, bọn họ chỉ sẽ thấy thái độ của cô đối với tất cả mọi chuyện đều là xem nhẹ, coi như trời có sập xuống thì vẫn không làm thay đổi dáng điệu không sợ hãi trước sóng lớn. Đây chính là nguyên nhân hồi đó lúc mới vào trường nam sinh trong ban của cô thấy cô xinh đẹp thì xinh đẹp thiệt nhưng không thể theo đuổi.
Cô chỉ cho những người cô ấy thân thiết thấy được con người thật của mình.
Vốn là giữa cô và Cố Tiện Khê không có quan hệ gì hết nhưng cô vẫn có chút mong đợi với Cố Tiện Khê, mới có thể ba lần bốn lượt đến gần Cố Tiện Khê, không tiếc biểu lộ con người thật nhất với nàng. Mà Cố Tiện Khê trong lúc vô ý đã tàn nhẫn đâm cô một dao...Ôn Liễm bị thương, lòng đang chảy máu, cô cũng cho là lần này tất cả huyết dịch trên người phải chảy đến khô cạn mới dừng lại được. Thật vất vả mới cầm được máu, Ôn Liễm không muốn bị thương lần nữa, thậm chí ngay cả gặp lại Cố Tiện Khê cô cũng không muốn.
Cố Tiện Khê như nghẹn ở cổ họng, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vẫn nói “Chị muốn biết cái tin nhắn kia rốt cuộc nói cái gì?" Nàng tự cho là mình không có làm gì sai, như vậy Ôn Liễm đột nhiên thay đổi nhất định có liên quan tới cái tin nhắn kia.
“Em không phải đã nói em không biết sao?" Ôn Liễm dám nói lần thứ nhất liền dám nói lần thứ hai.
“Nhưng mà..." Cố Tiện Khê mặc dù tin tưởng cô, nhưng nếu như không phải vì chuyện cái tin nhắn đó thì còn có chuyện gì khác.
“Chị thật sự để ý sao?" Ôn Liễm mặt không cảm giác hỏi.
“Dĩ nhiên." Cố Tiện Khê dĩ nhiên để ý, cái tin nhắn kia là nguyên nhân dẫn đến mấy ngày nay Ôn Liễm lẩn tránh nàng, nàng không chỉ muốn biết còn muốn biết rõ ràng.
Ôn Liễm lại cho là nàng vì Tân Niên trưởng nên mới để ý như vậy, ưu tư ngấm ngầm chịu đựng mấy ngày nay đột nhiên bùng nổ cắn răng nói “Vậy chị đi tìm anh ta mà hỏi! Tìm em làm gì! Cái gì em cũng không biết!" Càng nói đến phần sau cô càng kích động, lý trí của cô cơ hồ hoàn toàn đánh mất, trong đầu đều là bản thân đã làm nhiều điều như vậy rốt cuộc được coi là cái gì! Rốt cuộc được coi là cái gì!
Mình vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, bất quá chỉ vô tình lỡ tay xóa đi một cái tin nhắn. Cho dù mình không cầu được đáp lại hay là hồi báo nhưng cũng không muốn quay đầu lại trở thành sự cười nhạo của nàng.
Cô thật thích sự học tỷ a! Ngại vì giới tính nên cô mới không dám đem lời tỏ tình nói ra khỏi miệng. Nhưng thật chẳng lẽ cứ như vậy liền trơ mắt nhìn học tỷ dắt tay người khác sao, đáp ứng sự theo đuổi của người khác, sau đó cùng người khác bước vào lễ đường, kết hôn sinh con, mà mình chỉ có thể ở một bên chúc phúc và vỗ tay?
Ôn Liễm không muốn! Nhưng cô lại không thoát khỏi cục diện này. Ôn Liễm đột nhiên bùng nổ làm Cố Tiện Khê giật mình, nàng còn muốn bình tĩnh nói chuyện với Ôn Liễm, nhất thời ngây tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Chị đi đi, em cái gì cũng không biết, em cái gì cũng không biết! Ôn Liễm thống khổ che đầu lại, lắc đầu ngồi xổm xuống.
“Nếu như em thích như vậy thì cứ như vậy đi. Chị sẽ không tới tìm em nữa đâu, Ôn Liễm!" Cố Tiện Khê vành mắt ửng đỏ nói.
“Chị đi đi!" Ôn Liễm vẫn nói câu đó.
Trước lúc rời phòng học, câu nói sau cùng của Cố Tiện Khê là “Ôn Liễm, em đừng hối hận!" Ôn Liễm cũng không để ý tới.
Cố Tiện Khê sau khi đi rồi, trong phòng học trống rỗng quanh quẩn từng tiếng nấc nhẹ của Ôn Liễm.
Cố Tiện Khê cầm sách trong tay đã nhìn không dưới mười mấy phút, nhưng vẫn để nguyên trang sách ban đầu mở ra. Ánh mắt Cố Tiện Khê nhìn quyển sách hoàn toàn trống rỗng, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.Trương Tư Di làm bộ đi ngang qua sau lưng nàng, len lén liếc quyển sách trên bàn, sau đó nhìn Thường Lạc lắc đầu một cái.
Thường Lạc thở dài một cái, vẫn là như vậy, ho khan một cái, tìm chuyện để nói “Tiện Khê có muốn đi ăn cơm không?"
Cũng không biết ngày đó Cố Tiện Khê đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc trở lại thì trở thành cái bộ dáng này, không nói một lời. Người khác hỏi một câu, nàng đáp một câu, cũng không chịu nói thêm gì hết.
Thường Lạc vì thế còn bảo Từ Nhã Khiết đi tìm niên muội kia, muốn hỏi một chút xem cô đã làm gì Cố Tiện Khê, nhưng cũng không có tìm được niên muội đó.
Cố Tiện Khê khôi phục một chút tinh thần, mặt không cảm giác lắc đầu “Không đói bụng."
“Tiện Khê, cậu ăn cơm không có quy luật như vậy, dạ dày sẽ xảy ra vấn đề đó." Thường Lạc lo lắng. Các nàng đều là người học y, đều rất chiếu cố thân thể bản thân, bình thường một ngày ba bữa đều đúng hạn ăn, nàng lo lắng Cố Tiện Khê đột nhiên thay đổi thời gian ăn cơm như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi.
Cố Tiện Khê vẫn lắc đầu một cái, không đáp lời.
Trương Tư Di dạo nhà vệ sinh hết một vòng, đang chuẩn bị trở về giường của mình, bên ngoài cửa đột nhiên bị gõ, nàng đi tới mở cửa, ngạc nhiên nói “Học tỷ sao chị tới đây?"
Cố Tiện Khê vừa nghe đến hai chữ học tỷ, ánh mắt lập tức khôi phục thần thái, cho là Ôn Liễm đến tìm nàng, ngay tức khắc vừa nghiêng đầu vừa nói “Ôn Liễm?" Kết quả phát hiện không phải, thất vọng cúi đầu.
Hội trưởng hội nhiếp ảnh từ bên ngoài nói “Chị là tới tìm Tiện Khê, em ấy có ở đây không?"
“Có." Trương Tư Di mời nàng đi vào.
“Học tỷ, chị tới đây có chuyện gì không?" Cố Tiện Khê khép sách trên tay lại, để qua một bên.
“Hội trưởng đi tới trước mặt nàng, cười nói “Chị tới tìm em a." Trương Tư Di kéo cái ghế tới để nàng ngồi kế Cố Tiện Khê.
“Tìm em làm gì?" Cố Tiện Khê đứng lên rót ly trà cho nàng, nghi hoặc hỏi “Trong hội đoàn cần em làm gì sao?"
Hội trưởng lắc đầu một cái, phủ nhận nói “Không phải, hai ngày nữa chị phải tốt nghiệp, muốn mời mấy người bạn thân ra ngoài tụ tập một chút, cũng coi như để làm kỷ niệm đi. Cho nên tới đây mời Tiện Khê đi chung."
“Học tỷ phải đi a..." Chị ấy nếu không nói, Cố Tiện Khê cũng không nhớ nổi, năm nay chị ấy sẽ tốt nghiệp. Vừa nghĩ tới học tỷ cũng phải đi, tâm tình Cố Tiện Khê lại càng trầm nặng đi xuống.
Có một ít người, cho dù không liên lạc, nhưng biết họ vẫn còn bên cạnh cũng rất tốt. Một khi biết họ phải rời đi, thì sẽ vô hình khổ sở.
“Đúng vậy, phải ra ngoài làm việc." Hội trưởng thở dài nói “Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chị vẫn còn nhớ lúc mình mới vừa nhập học, không nghĩ tới một cái chớp mắt liền phải đi rồi..."
Nàng còn vỗ vỗ vai Cố Tiện Khê nói “Tiện Khê, nhất định phải biết quý trọng thời gian đại học a, đừng giống học tỷ đây, rõ ràng trải qua rồi nhưng một chút cũng không nhớ nổi đã trải qua như thế nào."
Cố Tiện Khê gật đầu hỏi “Tiệc mừng học tỷ tốt nghiệp, em dĩ nhiên phải đi rồi. Chẳng qua là không biết lúc nào?"
Hội trưởng đem địa điểm và thời gian nói một lần cho nàng.
Cố Tiện Khê đáp ứng “Em nhất định sẽ đi." lại hỏi “Khi nào học tỷ rời trường? Em sẽ tới tiễn chị?"
Hội trưởng cười lắc lắc đầu “Cái này...cũng không cần tiễn đâu, đỡ phải nhìn thấy thương cảm..."
Hai người lại lời ong tiếng ve một ít chuyện liên quan tới hội đoàn, hội trưởng đứng lên, nói “Quyết định như vậy đi, chị còn phải đi mời những người khác nữa, đi trước. Tiện Khê nhất định phải tới a, chị sẽ chờ em."
“Vâng." Cố Tiện Khê đứng lên muốn tiễn nàng, lại bị nàng thần thần bí bí nói nhỏ trong lỗ tai “Lần này Tân Niên trưởng cũng tới đó, chị sẽ tạo cơ hội tốt cho hắn..." Nàng rất vui vì có thể dắt dây đỏ cho Cố Tiện Khê và Tân Niên trưởng.
Cố Tiện Khê chỉ nghe nửa câu đầu của nàng, trong lòng nghĩ đến vừa vặn có thể đi tìm Tân Niên trưởng đầu sỏ tới hỏi ngày đó anh ta đã gửi tin nhắn gì cho mình mà lại dẫn tới biểu hiện đó của Ôn Liễm, nhưng không nghe thấy nửa câu sau, ngây ngốc gật đầu.
Hội trưởng nhìn phản ứng của nàng, liền cảm giác giá hai người có triển vọng...
Cùng lúc đó, ở một phòng ngủ khác, Ôn Liễm đau lòng cũng tê liệt ở trên giường, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm trần nhà. Tống giáo sư có nhờ cô tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, đều bị cô cự tuyệt.
Hai người ái mộ lẫn nhau lại đang hành hạ lẫn nhau...
Tác giả :
Dịch Lâm An