Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 223
Ngoài cửa sổ đã tối đen từ bao giờ, Bạch Ân học theo Trịnh Hòa, kéo kín tất cả các rèm lại. Lúc đi qua phòng ngủ, ông ngó thấy Trịnh Hòa chưa dậy, chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Bạch Ân không hề nhận ra, ánh mắt mình nhìn Trịnh Hòa, tràn ngập tình yêu.
Ông nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạch Ân cảm thấy, mình cũng giống như màn đêm tối đen kia, thực bình tĩnh.
Vào bếp, Bạch tiên sinh cũng mặc tạp dề cho có vẻ chuyên nghiệp, không ngờ, mới bước đầu tiên đã lộ bản chất – ông không biết bật bếp ga thế nào.
Lần mò mấy phút, Bạch Ân gãi gãi đầu, gọi điện cho đám người Kiệt Tử đang đóng quân bên ngoài biệt thự.
Kiệt Tử đang nhai, lúc nói phải dằn từng tiếng: “Bạch tiên sinh, ngài tìm chúng tôi có việc gì vậy?"
Bạch Ân nói: “Cậu có biết cách bật bếp ga không?"
Kiệt Tử: “…Đây là tiếng lóng mới sao?"
Bạch Ân: “Không, tôi chỉ muốn biết bật bếp ga thế nào thôi."
Kiệt Tử cảm thấy khó hiểu: “Ngài hỏi bọn tôi làm gì? Chuyện này phải hỏi Trịnh Hòa chứ?"
Bạch Ân nói: “Giờ tôi không hỏi cậu ấy được, đừng nói linh tinh nữa, nếu không thể trả lời câu hỏi của tôi thì đưa điện thoại cho người khác đi."
Kiệt Tử vội vàng nói: “A! Đợi chút, đợi chút, cách bật bếp ga tôi từng xem trên TV rồi, hình như chỉ cần xoay cái tròn tròn là được."
Bạch Ân thử thử, không thấy phản ứng gì: “Không được."
“Sao lại thế chứ?" Kiệt Tử ngạc nhiên, quát đám bên cạnh: “Bạch tiên sinh muốn biết cách bật bếp ga? Trong số các anh, ai biết! Bước ra khỏi hàng."
Hơn hai mươi gã đàn ông cao chừng 1m85, nặng 90kg trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai đứng ra.
Kiệt Tử cướp lời mắng thay Bạch Ân: “Lũ vô dụng! Chúng mày biết làm gì chứ!?" Sau đó, hắn lấy lòng hỏi Bạch Ân: “Tôi mắng có đúng không?"
“Mấy câu cậu vừa nói, tôi cũng tặng cho cậu." Bạch Ân nói.
Kiệt Tử lặng lẽ chảy hai hàng lệ rong biển. (1)
Cuối cùng, vấn đề này được nhân viên kỹ thuật DY giải quyết nhờ lên baidu, khốn khổ cho một người nước ngoài như hắn, phải vật lộn với phần mềm dịch online mới biết được đáp án.
Bạch Ân không hề nhận ra, ánh mắt mình nhìn Trịnh Hòa, tràn ngập tình yêu.
Ông nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạch Ân cảm thấy, mình cũng giống như màn đêm tối đen kia, thực bình tĩnh.
Vào bếp, Bạch tiên sinh cũng mặc tạp dề cho có vẻ chuyên nghiệp, không ngờ, mới bước đầu tiên đã lộ bản chất – ông không biết bật bếp ga thế nào.
Lần mò mấy phút, Bạch Ân gãi gãi đầu, gọi điện cho đám người Kiệt Tử đang đóng quân bên ngoài biệt thự.
Kiệt Tử đang nhai, lúc nói phải dằn từng tiếng: “Bạch tiên sinh, ngài tìm chúng tôi có việc gì vậy?"
Bạch Ân nói: “Cậu có biết cách bật bếp ga không?"
Kiệt Tử: “…Đây là tiếng lóng mới sao?"
Bạch Ân: “Không, tôi chỉ muốn biết bật bếp ga thế nào thôi."
Kiệt Tử cảm thấy khó hiểu: “Ngài hỏi bọn tôi làm gì? Chuyện này phải hỏi Trịnh Hòa chứ?"
Bạch Ân nói: “Giờ tôi không hỏi cậu ấy được, đừng nói linh tinh nữa, nếu không thể trả lời câu hỏi của tôi thì đưa điện thoại cho người khác đi."
Kiệt Tử vội vàng nói: “A! Đợi chút, đợi chút, cách bật bếp ga tôi từng xem trên TV rồi, hình như chỉ cần xoay cái tròn tròn là được."
Bạch Ân thử thử, không thấy phản ứng gì: “Không được."
“Sao lại thế chứ?" Kiệt Tử ngạc nhiên, quát đám bên cạnh: “Bạch tiên sinh muốn biết cách bật bếp ga? Trong số các anh, ai biết! Bước ra khỏi hàng."
Hơn hai mươi gã đàn ông cao chừng 1m85, nặng 90kg trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai đứng ra.
Kiệt Tử cướp lời mắng thay Bạch Ân: “Lũ vô dụng! Chúng mày biết làm gì chứ!?" Sau đó, hắn lấy lòng hỏi Bạch Ân: “Tôi mắng có đúng không?"
“Mấy câu cậu vừa nói, tôi cũng tặng cho cậu." Bạch Ân nói.
Kiệt Tử lặng lẽ chảy hai hàng lệ rong biển. (1)
Cuối cùng, vấn đề này được nhân viên kỹ thuật DY giải quyết nhờ lên baidu, khốn khổ cho một người nước ngoài như hắn, phải vật lộn với phần mềm dịch online mới biết được đáp án.
Tác giả :
Yên Tử