Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 22: Bố Ăn Muối Còn Nhiều Hơn Anh Ăn Cơm Đấy
Sáng sớm hôm sau, mới 5h sáng Quốc đã bị bố nó dựng dậy. Hai bố con khởi động với bài chạy 10km, sau đó là đi một bài quyền cơ bản mà ông Phong đã dạy trước đó. Cũng may là Quốc không bỏ quên vụ luyện tập cơ thể lên không có vấn đề với màn khởi động này.
“Uhm! Không tệ! Cơ sở vẫn chưa mất. Thế này thì vẫn dễ xử lý thôi." – Ông Phong có phần hài lòng vì thằng con trai chưa trả hết đám kiến thức võ thuật lại cho ông.
“Con vẫn luôn rèn luyện để giữ cơ thể khỏe mạnh mà. Chỉ là không còn đặt nặng nó thôi." – Quốc đáp lại lời nhận xét của ông Phong. Nó không lười, chỉ là trọng tâm khác nhau mà thôi.
Ông Phong khẽ lắc đầu. Ông không phải trẻ con mà đi cãi nhau với con trai mình. Ông nói với Quốc: “Được rồi! Đấu thử một trận nào. Mẹ con sẽ làm trọng tài. Con được phép xử dụng mọi câu thần chú mà con đã học được. Nhớ sử dụng cây đũa phép lậu mà con mua có từ trước ấy, chúng ta không muốn có phiền toái vớ vẩn với mấy người bảo thủ ở bộ pháp thuật Anh đúng không?"
“Vâng! Bố cẩn thận, con sẽ đánh hết sức mình. Còn lại nhờ cả vào mẹ nhé." – Quốc nói với bà Serena, tuy không biết bố nó tại sao tự tin như thế nhưng điều đó không cản Quốc lo lắng cho ông.
Bà Serena mỉm cười với con trai: “Cứ yên tâm đi con trai. Dùng hết khả năng của con đi. Mẹ cũng muốn biết con trai mẹ giờ mạnh mẽ đến mức nào. Còn về bố con thì; nếu con có thể làm bố con bị thương, mẹ sẽ cho con 500 galleon làm phần thưởng."
“Ặc!" Quốc có chút nghẹn họng. Sao mà đến mẹ cũng thế nhỉ. Không đúng! Nếu cả hai người đều tự tin như vậy thì chắc chắn có sự bất thường. Nếu không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương. Đến đây nét mặt của Quốc ngưng lại, nó quyết định tập trung 100% cho trận đấu này.
“Ồ! Không tệ! Con lên như vậy. Bất kể đối thủ là ai đều phải chăm chú hết sức bởi con sẽ không thể biết trước người đối diện con mạnh thế nào. Đến đây đi. Cho bố thấy con làm được những gì nào." – Ông Phong hài lòng trước phản ứng của con trai. Sư tử vồ thỏ cũng phải toàn lực, nếu nó khinh thường thì ông quá thất vọng rồi.
“Con bắt đầu đây. Alarte Ascendare!" – Tiên hạ thủ vi cường. Bố nó đã cho nó cơ hội thì nó sẽ không khách sáo.
Ánh sáng đỏ bắn thẳng về phía ông Phong, sượt qua vai của ông bắn thẳng vào cái cây đằng sau và đục ra một cái hố to như cái bát. Ông Phong chẳng có vẻ gì bất ngờ về phát đánh hụt, ông thong thả tiến về phía Quốc. Bước chân của ông vang lên tiết tấu kỳ lạ, nó khiến cho Quốc cảm thấy có gì đó ức chế.
Vài câu chú nữa được Quốc bắn về phía ông Phong nhưng chẳng có chút hiệu quả nào đáng kể, chúng đều đánh hụt một cách suýt xoát. Quốc cau mày, làm thế nào mà bố của nó làm được, nó đã nhận ra ông né các đòn đánh của nó ở một biên độ rất nhỏ, điều này khiến ông thậm chí chẳng tốn bao nhiêu sức. Nó bắt đầu di chuyển để kéo dãn khoảng cách với ông Phong. Nếu để ông cận thân thì sẽ rất phiền phức.
Đột ngột ông Phong gia tốc khi Quốc mới nhấc chân lui về phía sau. Khoảng cách giữa hai bên nháy mắt được rút gọn lại chỉ còn vài mét. Với khoảng cách này thì chỉ cần thêm một bước thì ông Phong sẽ áp sát nó.
“Protego!" – Quốc vội vàng thêm một tầng áo giáp. Đã không thể tránh thì cận thân luôn. Nó cũng đâu sợ solo trực diện.
Đột ngột ông Phong biến mất trước mắt nó. Quốc chỉ nghe thấy một tiếng “rắc", lớp màng chắn của nó vỡ nát, nó vội vàng nhảy ngược với hướng mà nó nghe thấy tiếng gió, đồng thời tung ra một câu chú nhằm khiến cho ông Phong mất phương hướng.
“Lumos Solem"
Tia sáng bùng nổ rực rỡ như ánh mặt trời. Quốc đã thấy ông Phong dính đòn, ông nhắm mắt lại, tia sáng mạnh khiến ông bị mù tạm thời. Quốc tăng thêm một cái màng khôi giáp trong khi đang rơi. Vội vàng lăn qua một bên, nó cần né ngay vị trí mà nó rớt xuống.
Tuy nhiên tiếp đất an toàn, nhưng Quốc chưa kịp phản công thì ông Phong đã đến trước mặt nó. Nắm đấm của ông phóng đại trước mắt của Quốc, nó thậm chí còn chưa phản ứng ra sao. Giờ phút này, nắm đấm của ông Phong chiếm toàn bộ không gian trước mặt nó, nó thậm chí cảm giác hô hấp đều phải khó khăn. Toàn bộ suy nghĩ của nó dừng lại, xong rồi, chết chắc rồi.
Ngay khi Quốc còn đơ người thì nắm đấm của ông Phong dừng lại ngay sát da mặt của nó, sức ép từ cú đấm tạo ra thổi tóc nó bay lên, Quốc có thể cảm thấy gió thổi rát mặt. Lần này nó nhìn rõ cú đấm của của ông Phong nghiền nát lớp màng ma pháp, nắm tay của ông đỏ bừng như ngâm nước sôi, thậm chí không khí xung quanh nó còn có chút vặn vẹo. Khi cú đấm ngừng trước mặt của Quốc, nó cảm giác rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ cú đấm của ông Phong đang phả vào mặt. Đến lúc này, ông Phong vẫn đang nhắm chặt đôi mắt của mình, hai hàng nước mắt chảy chưa khô khiến Quốc biết mắt của bố nó vẫn chưa hồi phục. Thế nhưng ông phát hiện vị trí nó bằng cách nào?
Lúc này bà Serena tiến lên đưa hai cha con về hiện thực: “Trận đấu kết thúc! Chiến thắng tuyệt đối của Mr Phong!"
Quốc tỉnh hồn lại, nó ngơ ngác nhìn về phía ông Phong, lúc này đã thu tay lại. Ánh sáng màu xanh lá toát ra từ đầu đũa phép của bà Seerena đang chữa trị đôi mắt cho ông. Đến giờ nó vẫn chưa hiểu được nó sao lại thua.
Sau khi ông Phong được chữa trị xong ông tiến về phía Quốc với một nụ cười hài lòng trên mặt. Ông tương đối hài lòng với những gì con trai đã thể hiện trong trận đấu, ở độ tuổi này mà được như vậy là rất tốt rồi.
“Bố nghĩ con có nhiều câu hỏi. Thế nhưng chúng ta lên ăn sáng đã nhỉ. Giờ đã qua 7 giờ và mẹ con cũng đã đợi được một lúc lâu rồi đó." – Ông Quốc đưa ra đề nghị với thái độ đầy vui vẻ.
“Vâng! Con cũng có chút đói bụng rồi." – Tuy có chút ỉu xìu vì đã thua trận nhưng Quốc không muốn làm ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa nó cũng thực sự rất đói.
“Đừng ủ rũ thế. Ở độ tuổi của con mà làm được thế này đã là rất xuất sắc rồi. Còn thắc mắc gì đó thì chúng ta có cả ngày để giải quyết mà. Đúng chứ?" – Ông Phong động viên con trai. Ông không muốn con mình vì bị thua một lần mà bị đả kích không dậy nổi.
“Con không sao. Chỉ là có chút thắc mắc thôi." – Quốc rất cảm động trước sự quan tâm của bố. Tuy nhiên nó thật sự không có việc gì.
Suốt thời gian bữa sáng Quốc ăn không ngon, trong đầu nó vẫn lòng vòng về việc bị bố đánh cho không ngóc đầu lên nổi. Võ thuật thực sự rất mạnh, nhưng phải mất bao lâu mới có thể đạt tới trình độ đó. Nó không có thời gian, lão trọc Voldemort đang ngo ngoe tỉnh dậy. Việc nó xuất hiện khiến thế giới này đã khác biệt với trong truyện, có trời mới biết cánh của nó có tạo bão hay không. Tuy nói Quốc cũng chả ngán lão trọc nhưng thêm vào một đống phiền phức không đáng có thì cũng dở người.
“Làm sao? Không phục lắm hả? Con lên biết hài lòng với bản thân. Thực lực của con ở độ tuổi này đã là rất tốt rồi. Đừng so sánh với bố, bố đẻ ra con đấy. Tính ra thì bố ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Con không thể mong rằng chỉ mấy năm mà vượt qua bố được." – Ông Phong tưởng rằng con trai bị đả kích. Chẳng lẽ ông ra tay quá đà?
Bà Serena đá ông ông Phong dưới gầm bàn, đồng thời đưa tặng một ánh mắt trách móc.
Thomas lắc đầu, có vẻ bố mẹ nó có chút hiểu nhầm.
“Con không có việc gì. Thắng thua chẳng quan trọng. Chỉ là con không hiểu kỹ thuật bố dùng để phá vỡ ma pháp của con là gì. Nó không phải ma pháp, con cảm nhận được, nhưng thứ sức mạnh đó chắc chắn có liên quan đến ma thuật. Con có thể cảm nhận được có chút tương đồng nào đó."
Ông Phong hài lòng gật đầu. Tố chất tâm lý của con trai tốt hơn ông tưởng, ông có thể nghe ra nó thật sự không quan tâm thắng thua. Với quan điểm sống như thế thì con trai ông sẽ khó bị kẻ khác khiến cho thất bại. Tâm bất bại thì người cũng bất khả bại.
“Con nói không sai. Đó không phải ma thuật. Thứ mà bố đã sử dụng để đấu với con khi nãy gọi là khí."
“Khí? Nội công? Ý bố nói là mấy cái như trong phim kiếm hiệp? Anh hùng hảo hán bay như nhặng?" – Quốc choáng váng. Biết ngay mờ, ma thuật còn tồn tại thì lý nào lại không có nội công. Quốc lúc này đang tưởng tượng bản thân phiêu nhiên nhảy lên nhảy xuống như trong phim kiếm hiệp. Chưa nói đến tính thực dụng trong chiến đấu, nhưng riêng vụ phong cách thì quá tuyệt với.
“Bốp!"
Cú gõ đầu của ông ông Phong kéo nó về thực tại. Ông trừng mắt với Quốc, thằng nhóc này lại mơ lên trời rồi.
“Không phải! Không có nội công nào cả. Tỉnh ngủ đi." – Cha của Quốc cho nó một thùng nước lạnh.
“Uhm! Không tệ! Cơ sở vẫn chưa mất. Thế này thì vẫn dễ xử lý thôi." – Ông Phong có phần hài lòng vì thằng con trai chưa trả hết đám kiến thức võ thuật lại cho ông.
“Con vẫn luôn rèn luyện để giữ cơ thể khỏe mạnh mà. Chỉ là không còn đặt nặng nó thôi." – Quốc đáp lại lời nhận xét của ông Phong. Nó không lười, chỉ là trọng tâm khác nhau mà thôi.
Ông Phong khẽ lắc đầu. Ông không phải trẻ con mà đi cãi nhau với con trai mình. Ông nói với Quốc: “Được rồi! Đấu thử một trận nào. Mẹ con sẽ làm trọng tài. Con được phép xử dụng mọi câu thần chú mà con đã học được. Nhớ sử dụng cây đũa phép lậu mà con mua có từ trước ấy, chúng ta không muốn có phiền toái vớ vẩn với mấy người bảo thủ ở bộ pháp thuật Anh đúng không?"
“Vâng! Bố cẩn thận, con sẽ đánh hết sức mình. Còn lại nhờ cả vào mẹ nhé." – Quốc nói với bà Serena, tuy không biết bố nó tại sao tự tin như thế nhưng điều đó không cản Quốc lo lắng cho ông.
Bà Serena mỉm cười với con trai: “Cứ yên tâm đi con trai. Dùng hết khả năng của con đi. Mẹ cũng muốn biết con trai mẹ giờ mạnh mẽ đến mức nào. Còn về bố con thì; nếu con có thể làm bố con bị thương, mẹ sẽ cho con 500 galleon làm phần thưởng."
“Ặc!" Quốc có chút nghẹn họng. Sao mà đến mẹ cũng thế nhỉ. Không đúng! Nếu cả hai người đều tự tin như vậy thì chắc chắn có sự bất thường. Nếu không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương. Đến đây nét mặt của Quốc ngưng lại, nó quyết định tập trung 100% cho trận đấu này.
“Ồ! Không tệ! Con lên như vậy. Bất kể đối thủ là ai đều phải chăm chú hết sức bởi con sẽ không thể biết trước người đối diện con mạnh thế nào. Đến đây đi. Cho bố thấy con làm được những gì nào." – Ông Phong hài lòng trước phản ứng của con trai. Sư tử vồ thỏ cũng phải toàn lực, nếu nó khinh thường thì ông quá thất vọng rồi.
“Con bắt đầu đây. Alarte Ascendare!" – Tiên hạ thủ vi cường. Bố nó đã cho nó cơ hội thì nó sẽ không khách sáo.
Ánh sáng đỏ bắn thẳng về phía ông Phong, sượt qua vai của ông bắn thẳng vào cái cây đằng sau và đục ra một cái hố to như cái bát. Ông Phong chẳng có vẻ gì bất ngờ về phát đánh hụt, ông thong thả tiến về phía Quốc. Bước chân của ông vang lên tiết tấu kỳ lạ, nó khiến cho Quốc cảm thấy có gì đó ức chế.
Vài câu chú nữa được Quốc bắn về phía ông Phong nhưng chẳng có chút hiệu quả nào đáng kể, chúng đều đánh hụt một cách suýt xoát. Quốc cau mày, làm thế nào mà bố của nó làm được, nó đã nhận ra ông né các đòn đánh của nó ở một biên độ rất nhỏ, điều này khiến ông thậm chí chẳng tốn bao nhiêu sức. Nó bắt đầu di chuyển để kéo dãn khoảng cách với ông Phong. Nếu để ông cận thân thì sẽ rất phiền phức.
Đột ngột ông Phong gia tốc khi Quốc mới nhấc chân lui về phía sau. Khoảng cách giữa hai bên nháy mắt được rút gọn lại chỉ còn vài mét. Với khoảng cách này thì chỉ cần thêm một bước thì ông Phong sẽ áp sát nó.
“Protego!" – Quốc vội vàng thêm một tầng áo giáp. Đã không thể tránh thì cận thân luôn. Nó cũng đâu sợ solo trực diện.
Đột ngột ông Phong biến mất trước mắt nó. Quốc chỉ nghe thấy một tiếng “rắc", lớp màng chắn của nó vỡ nát, nó vội vàng nhảy ngược với hướng mà nó nghe thấy tiếng gió, đồng thời tung ra một câu chú nhằm khiến cho ông Phong mất phương hướng.
“Lumos Solem"
Tia sáng bùng nổ rực rỡ như ánh mặt trời. Quốc đã thấy ông Phong dính đòn, ông nhắm mắt lại, tia sáng mạnh khiến ông bị mù tạm thời. Quốc tăng thêm một cái màng khôi giáp trong khi đang rơi. Vội vàng lăn qua một bên, nó cần né ngay vị trí mà nó rớt xuống.
Tuy nhiên tiếp đất an toàn, nhưng Quốc chưa kịp phản công thì ông Phong đã đến trước mặt nó. Nắm đấm của ông phóng đại trước mắt của Quốc, nó thậm chí còn chưa phản ứng ra sao. Giờ phút này, nắm đấm của ông Phong chiếm toàn bộ không gian trước mặt nó, nó thậm chí cảm giác hô hấp đều phải khó khăn. Toàn bộ suy nghĩ của nó dừng lại, xong rồi, chết chắc rồi.
Ngay khi Quốc còn đơ người thì nắm đấm của ông Phong dừng lại ngay sát da mặt của nó, sức ép từ cú đấm tạo ra thổi tóc nó bay lên, Quốc có thể cảm thấy gió thổi rát mặt. Lần này nó nhìn rõ cú đấm của của ông Phong nghiền nát lớp màng ma pháp, nắm tay của ông đỏ bừng như ngâm nước sôi, thậm chí không khí xung quanh nó còn có chút vặn vẹo. Khi cú đấm ngừng trước mặt của Quốc, nó cảm giác rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ cú đấm của ông Phong đang phả vào mặt. Đến lúc này, ông Phong vẫn đang nhắm chặt đôi mắt của mình, hai hàng nước mắt chảy chưa khô khiến Quốc biết mắt của bố nó vẫn chưa hồi phục. Thế nhưng ông phát hiện vị trí nó bằng cách nào?
Lúc này bà Serena tiến lên đưa hai cha con về hiện thực: “Trận đấu kết thúc! Chiến thắng tuyệt đối của Mr Phong!"
Quốc tỉnh hồn lại, nó ngơ ngác nhìn về phía ông Phong, lúc này đã thu tay lại. Ánh sáng màu xanh lá toát ra từ đầu đũa phép của bà Seerena đang chữa trị đôi mắt cho ông. Đến giờ nó vẫn chưa hiểu được nó sao lại thua.
Sau khi ông Phong được chữa trị xong ông tiến về phía Quốc với một nụ cười hài lòng trên mặt. Ông tương đối hài lòng với những gì con trai đã thể hiện trong trận đấu, ở độ tuổi này mà được như vậy là rất tốt rồi.
“Bố nghĩ con có nhiều câu hỏi. Thế nhưng chúng ta lên ăn sáng đã nhỉ. Giờ đã qua 7 giờ và mẹ con cũng đã đợi được một lúc lâu rồi đó." – Ông Quốc đưa ra đề nghị với thái độ đầy vui vẻ.
“Vâng! Con cũng có chút đói bụng rồi." – Tuy có chút ỉu xìu vì đã thua trận nhưng Quốc không muốn làm ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa nó cũng thực sự rất đói.
“Đừng ủ rũ thế. Ở độ tuổi của con mà làm được thế này đã là rất xuất sắc rồi. Còn thắc mắc gì đó thì chúng ta có cả ngày để giải quyết mà. Đúng chứ?" – Ông Phong động viên con trai. Ông không muốn con mình vì bị thua một lần mà bị đả kích không dậy nổi.
“Con không sao. Chỉ là có chút thắc mắc thôi." – Quốc rất cảm động trước sự quan tâm của bố. Tuy nhiên nó thật sự không có việc gì.
Suốt thời gian bữa sáng Quốc ăn không ngon, trong đầu nó vẫn lòng vòng về việc bị bố đánh cho không ngóc đầu lên nổi. Võ thuật thực sự rất mạnh, nhưng phải mất bao lâu mới có thể đạt tới trình độ đó. Nó không có thời gian, lão trọc Voldemort đang ngo ngoe tỉnh dậy. Việc nó xuất hiện khiến thế giới này đã khác biệt với trong truyện, có trời mới biết cánh của nó có tạo bão hay không. Tuy nói Quốc cũng chả ngán lão trọc nhưng thêm vào một đống phiền phức không đáng có thì cũng dở người.
“Làm sao? Không phục lắm hả? Con lên biết hài lòng với bản thân. Thực lực của con ở độ tuổi này đã là rất tốt rồi. Đừng so sánh với bố, bố đẻ ra con đấy. Tính ra thì bố ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Con không thể mong rằng chỉ mấy năm mà vượt qua bố được." – Ông Phong tưởng rằng con trai bị đả kích. Chẳng lẽ ông ra tay quá đà?
Bà Serena đá ông ông Phong dưới gầm bàn, đồng thời đưa tặng một ánh mắt trách móc.
Thomas lắc đầu, có vẻ bố mẹ nó có chút hiểu nhầm.
“Con không có việc gì. Thắng thua chẳng quan trọng. Chỉ là con không hiểu kỹ thuật bố dùng để phá vỡ ma pháp của con là gì. Nó không phải ma pháp, con cảm nhận được, nhưng thứ sức mạnh đó chắc chắn có liên quan đến ma thuật. Con có thể cảm nhận được có chút tương đồng nào đó."
Ông Phong hài lòng gật đầu. Tố chất tâm lý của con trai tốt hơn ông tưởng, ông có thể nghe ra nó thật sự không quan tâm thắng thua. Với quan điểm sống như thế thì con trai ông sẽ khó bị kẻ khác khiến cho thất bại. Tâm bất bại thì người cũng bất khả bại.
“Con nói không sai. Đó không phải ma thuật. Thứ mà bố đã sử dụng để đấu với con khi nãy gọi là khí."
“Khí? Nội công? Ý bố nói là mấy cái như trong phim kiếm hiệp? Anh hùng hảo hán bay như nhặng?" – Quốc choáng váng. Biết ngay mờ, ma thuật còn tồn tại thì lý nào lại không có nội công. Quốc lúc này đang tưởng tượng bản thân phiêu nhiên nhảy lên nhảy xuống như trong phim kiếm hiệp. Chưa nói đến tính thực dụng trong chiến đấu, nhưng riêng vụ phong cách thì quá tuyệt với.
“Bốp!"
Cú gõ đầu của ông ông Phong kéo nó về thực tại. Ông trừng mắt với Quốc, thằng nhóc này lại mơ lên trời rồi.
“Không phải! Không có nội công nào cả. Tỉnh ngủ đi." – Cha của Quốc cho nó một thùng nước lạnh.
Tác giả :
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường