Gone Girl - Cô Gái Mất Tích
Chương 26: Amy Elliott Dunne
15 tháng 2 năm 2012
- Nhật ký -
Quả là một quãng thời gian kì lạ. Tôi buộc phải nghĩ theo cách ấy, và cố gắng suy ngẫm về nó từ một thời điểm xa hơn trong tương lai: Ha-ha, hẳn sẽ là một giai đoạn kỳ quặc khi nhìn lại, có khi nào tôi sẽ thấy vui khi tôi 80 tuổi không nhỉ, khoác lên mình màu oải hương phai, mang dáng vẻ từng trải, hóm hỉnh, và tu rượu martin ừng ực, có khi nào giai đoạn này sẽ trở thành một lịch sử? Một lịch sử lạ lùng và tồi tệ mà tôi đã vượt qua được.
Bởi vì giờ đây tôi dám chắc chồng mình có điều gì đó bất thường kinh khủng. Vâng, đúng là anh ấy đang thương tiếc mẹ mình, nhưng có điều gì đó còn hơn thế nữa. Cảm giác như nó nhắm thẳng đến tôi, không phải nỗi đau buồn mà là… Tôi có thể cảm thấy đôi khi anh ấy quan sát mình, và khi tôi ngẩng lên nhìn thì thấy nét mặt anh ấy nhăn nhó khó chịu, cứ như thể anh ấy vừa bước vào và phát hiện tôi đang làm một việc gì đấy khủng khiếp lắm, chứ không đơn thuần chỉ là ăn ngũ cốc vào buổi sáng hay chải tóc vào buổi tối. Anh ấy rất giận dữ, rất bất ổn, khiến tôi băn khoăn không hiểu tâm trạng tồi tệ của anh ấy có liên quan gì đến vấn đề thể chất không - như mắc một trong số những bệnh dị ứng lúa mì khiến người ta phát cáu, hay có một đám bào tử mốc meo nào đó đã gây tắc nghẽn trí não của anh ấy chẳng hạn.
Có một tối, tôi xuống dưới nhà và phát hiện anh ấy đang ngồi bên bàn ăn, hai tay ôm đầu, mắt nhìn chồng hóa đơn tín dụng. Tôi quan sát chồng mình, cô độc, dưới ánh sáng rọi thẳng của ngọn đèn chùm. Tôi những muốn ngồi xuống bên anh ấy và tìm hiểu vấn đề như một người bạn đời. Nhưng tôi đã không làm vậy, vì tôi biết điều đó sẽ chỉ khiến anh ấy bực mình. Đôi khi tôi tự hỏi liệu đó có phải căn nguyên của sự chán ghét mà anh ấy dành cho tôi hay không: Anh ấy để tôi thấy nhược điểm của mình, rồi anh ấy ghét tôi vì tôi biết chúng.
Anh ấy đã xô tôi ngã. Rất mạnh. Hai hôm trước, anh ấy đã xô tôi, khiế́n tôi ngã đập đầu vào bàn đảo bếp, và trong khoảng ba giây tôi đã không nhìn thấy gì. Thực sự tôi không biết phải nói sao về điều này. Nó khiến tôi choáng váng hơn là đau đớn. Tôi nói với anh ấy rằng tôi có thể tìm một công việc, làm thời vụ, để chúng tôi có thể bắt đầu một gia đình, có một cuộc sống thực sự…
"Thế cô gọi đây là gì?" Anh ấy nói.
Là bể khổ, tôi thầm nghĩ. Nhưng vẫn giữ im lặng.
"Cô gọi đây là gì hả, Amy? Hả? Cô gọi là gì? Nếu theo Quý cô Tuyệt vời thì đây không phải là cuộc sống hả?"
"Đó không phải suy nghĩ của em về cuộc sống." Tôi nói, vậy là anh ấy tiến ba bước dài về phía tôi, và tôi nghĩ: Trông có vẻ như anh ấy sắp… Và rồi anh ấy xô mạnh vào người tôi, tôi ngã xuống.
Cả hai chúng tôi đều thảng thốt. Anh ấy thu chặt nắm tay mình trong lòng bàn tay kia, như thể sắp khóc. Còn hơn cả ân hận, anh ấy thấy kinh hãi. Nhưng có một điều tôi muốn làm cho rõ: Tôi biết những gì tôi đã làm, tôi đã không ngừng công kích anh ấy. Tôi nhìn anh ấy thu mình lại, mỗi lúc một khép kín hơn - nên tôi muốn anh ấy rốt cuộc phải nói gì đó, phải làm gì đó. Dù cho điều ấy có xấu xa, thậm chí là điều xấu xa nhất đi chăng nữa, hãy làm gì đó đi, Nick. Đừng bỏ mặc em ở đây lờ lững như một bóng ma.
Chỉ là tôi đã không nhận ra rằng anh ấy định làm điều đó thật.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm gì nếu bị chồng đánh, bởi vì tôi chưa bao giờ gây hấn với đám người dám đánh vợ cả. (Tôi biết chứ, đó là một bộ phim cuộc đời, tôi biết chứ: Bạo lực phá vỡ mọi rào cản kinh tế-xã hội. Mặc dù vậy: sao lại là Nick?) Tôi đã xem nhẹ điều đó. Chỉ là có vẻ lố bịch kinh khủng khi nghĩ rằng tôi là một người vợ bị ngược đãi. Amy Tuyệt vời và Kẻ bạo hành gia đình.
Anh ấy đã rối rít xin lỗi tôi. (Đã có ai làm gì đó để chấp nhận một lời xin lỗi rối rít chưa vậy? Chắc chỉ biết toát mồ hôi thôi, tôi đoán vậy.) Anh ấy đã đồng ý cân nhắc việc tới bác sĩ tâm lý, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ có thể xảy ra. Điều đó tốt. Bởi bản chất anh ấy là một người đàn ông tốt, đến mức tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, và tin rằng thực ra đó chỉ là một bệnh lý bất thường do những căng thẳng mà cả hai chúng tôi đang phải trải qua gây ra. Đôi khi tôi quên mất rằng, tôi cảm thấy căng thẳng bao nhiêu thì Nick cũng cảm thấy vậy bấy nhiêu: Anh ấy phải chịu đựng gánh nặng về việc đã đưa tôi về đây, anh ấy cảm thấy căng thẳng bởi luôn mong muốn một kẻ ủ rũ như tôi sẽ được toại nguyện, và đối với một người đàn ông như Nick - người có niềm tin mãnh liệt đối với kiểu hạnh phúc được xây dựng bằng nỗ lực tự thân mình - thì điều đó có thể làm anh ấy phát điên lên được.
Một cú xô thật mạnh, thật nhanh, rồi kết thúc, bản thân nó không khiến tôi thấy sợ. Thứ làm tôi sợ là nét mặt anh ấy khi thấy tôi nằm trên sàn nhà choáng váng, đầu óc quay cuồng. Đó là vẻ mặt khi anh ấy cố ngăn mình không thực hiện một cú đánh tiếp theo. Vẻ mặt thể hiện anh ấy đã muốn xô tôi thêm một lần nữa đến thế nào. Vẻ mặt cho thấy thật khó khăn biết bao để ngăn mình không làm thế. Và cách mà anh ấy nhìn tôi, kể từ sau hôm ấy, đầy mặc cảm tội lỗi, và sự căm phẫn trước tội lỗi đó. Căm phẫn vô cùng.
Và đây mới là phần bi đát nhất. Hôm qua tôi đã lái xe đến trung tâm thương mại, nơi mà gần một nửa số người trong thị trấn này tìm đến để mua thuốc cấm, và việc đó dễ dàng như xin một đơn thuốc vậy. Tôi biết nơi này bởi Noelle đã kể̉ với tôi: Chồng cô ấy thỉnh thoảng đến đây để mua một điếu cần sa. Tuy nhiên, tôi không muốn mua cần sa, tôi muốn có một khẩu súng, để phòng bất trắc. Phòng khi mọi chuyện với Nick thực sự trở nên bất ổn. Khi gần đến nơi thì tôi mới nhận ra hôm ấy là ngày Lễ Tình yêu. Đó là ngày Lễ Tình yêu và tôi đang chuẩn bị mua một khẩu súng, rồi về nhà nấu bữa tối cho chồng mình. Tôi đã tự nghĩ: Bố của Nick đã đúng về mày. Mày đúng là một con khốn ngu ngốc. Bởi nếu mày nghĩ chồng mày sẽ làm tổn thương mày, thì mày nên biến đi. Nhưng mày lại chẳng thể rời bỏ chồng mày, người vẫn đang thương khóc cho người mẹ quá cố của mình. Mày không thể. Mày hẳn phải là một con đàn bà khốn nạn mới làm thế này, trừ phi có điều gì đó thực sự không ổn. Mày hẳn đã cho rằng chồng mày sẽ làm tổn hại đến mày.
Nhưng tôi không thật sự cho rằng Nick sẽ làm tổn hại đến tôi.
Chỉ là tôi cảm thấy an toàn hơn nếu có một khẩu súng.
- Nhật ký -
Quả là một quãng thời gian kì lạ. Tôi buộc phải nghĩ theo cách ấy, và cố gắng suy ngẫm về nó từ một thời điểm xa hơn trong tương lai: Ha-ha, hẳn sẽ là một giai đoạn kỳ quặc khi nhìn lại, có khi nào tôi sẽ thấy vui khi tôi 80 tuổi không nhỉ, khoác lên mình màu oải hương phai, mang dáng vẻ từng trải, hóm hỉnh, và tu rượu martin ừng ực, có khi nào giai đoạn này sẽ trở thành một lịch sử? Một lịch sử lạ lùng và tồi tệ mà tôi đã vượt qua được.
Bởi vì giờ đây tôi dám chắc chồng mình có điều gì đó bất thường kinh khủng. Vâng, đúng là anh ấy đang thương tiếc mẹ mình, nhưng có điều gì đó còn hơn thế nữa. Cảm giác như nó nhắm thẳng đến tôi, không phải nỗi đau buồn mà là… Tôi có thể cảm thấy đôi khi anh ấy quan sát mình, và khi tôi ngẩng lên nhìn thì thấy nét mặt anh ấy nhăn nhó khó chịu, cứ như thể anh ấy vừa bước vào và phát hiện tôi đang làm một việc gì đấy khủng khiếp lắm, chứ không đơn thuần chỉ là ăn ngũ cốc vào buổi sáng hay chải tóc vào buổi tối. Anh ấy rất giận dữ, rất bất ổn, khiến tôi băn khoăn không hiểu tâm trạng tồi tệ của anh ấy có liên quan gì đến vấn đề thể chất không - như mắc một trong số những bệnh dị ứng lúa mì khiến người ta phát cáu, hay có một đám bào tử mốc meo nào đó đã gây tắc nghẽn trí não của anh ấy chẳng hạn.
Có một tối, tôi xuống dưới nhà và phát hiện anh ấy đang ngồi bên bàn ăn, hai tay ôm đầu, mắt nhìn chồng hóa đơn tín dụng. Tôi quan sát chồng mình, cô độc, dưới ánh sáng rọi thẳng của ngọn đèn chùm. Tôi những muốn ngồi xuống bên anh ấy và tìm hiểu vấn đề như một người bạn đời. Nhưng tôi đã không làm vậy, vì tôi biết điều đó sẽ chỉ khiến anh ấy bực mình. Đôi khi tôi tự hỏi liệu đó có phải căn nguyên của sự chán ghét mà anh ấy dành cho tôi hay không: Anh ấy để tôi thấy nhược điểm của mình, rồi anh ấy ghét tôi vì tôi biết chúng.
Anh ấy đã xô tôi ngã. Rất mạnh. Hai hôm trước, anh ấy đã xô tôi, khiế́n tôi ngã đập đầu vào bàn đảo bếp, và trong khoảng ba giây tôi đã không nhìn thấy gì. Thực sự tôi không biết phải nói sao về điều này. Nó khiến tôi choáng váng hơn là đau đớn. Tôi nói với anh ấy rằng tôi có thể tìm một công việc, làm thời vụ, để chúng tôi có thể bắt đầu một gia đình, có một cuộc sống thực sự…
"Thế cô gọi đây là gì?" Anh ấy nói.
Là bể khổ, tôi thầm nghĩ. Nhưng vẫn giữ im lặng.
"Cô gọi đây là gì hả, Amy? Hả? Cô gọi là gì? Nếu theo Quý cô Tuyệt vời thì đây không phải là cuộc sống hả?"
"Đó không phải suy nghĩ của em về cuộc sống." Tôi nói, vậy là anh ấy tiến ba bước dài về phía tôi, và tôi nghĩ: Trông có vẻ như anh ấy sắp… Và rồi anh ấy xô mạnh vào người tôi, tôi ngã xuống.
Cả hai chúng tôi đều thảng thốt. Anh ấy thu chặt nắm tay mình trong lòng bàn tay kia, như thể sắp khóc. Còn hơn cả ân hận, anh ấy thấy kinh hãi. Nhưng có một điều tôi muốn làm cho rõ: Tôi biết những gì tôi đã làm, tôi đã không ngừng công kích anh ấy. Tôi nhìn anh ấy thu mình lại, mỗi lúc một khép kín hơn - nên tôi muốn anh ấy rốt cuộc phải nói gì đó, phải làm gì đó. Dù cho điều ấy có xấu xa, thậm chí là điều xấu xa nhất đi chăng nữa, hãy làm gì đó đi, Nick. Đừng bỏ mặc em ở đây lờ lững như một bóng ma.
Chỉ là tôi đã không nhận ra rằng anh ấy định làm điều đó thật.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải làm gì nếu bị chồng đánh, bởi vì tôi chưa bao giờ gây hấn với đám người dám đánh vợ cả. (Tôi biết chứ, đó là một bộ phim cuộc đời, tôi biết chứ: Bạo lực phá vỡ mọi rào cản kinh tế-xã hội. Mặc dù vậy: sao lại là Nick?) Tôi đã xem nhẹ điều đó. Chỉ là có vẻ lố bịch kinh khủng khi nghĩ rằng tôi là một người vợ bị ngược đãi. Amy Tuyệt vời và Kẻ bạo hành gia đình.
Anh ấy đã rối rít xin lỗi tôi. (Đã có ai làm gì đó để chấp nhận một lời xin lỗi rối rít chưa vậy? Chắc chỉ biết toát mồ hôi thôi, tôi đoán vậy.) Anh ấy đã đồng ý cân nhắc việc tới bác sĩ tâm lý, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ có thể xảy ra. Điều đó tốt. Bởi bản chất anh ấy là một người đàn ông tốt, đến mức tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện, và tin rằng thực ra đó chỉ là một bệnh lý bất thường do những căng thẳng mà cả hai chúng tôi đang phải trải qua gây ra. Đôi khi tôi quên mất rằng, tôi cảm thấy căng thẳng bao nhiêu thì Nick cũng cảm thấy vậy bấy nhiêu: Anh ấy phải chịu đựng gánh nặng về việc đã đưa tôi về đây, anh ấy cảm thấy căng thẳng bởi luôn mong muốn một kẻ ủ rũ như tôi sẽ được toại nguyện, và đối với một người đàn ông như Nick - người có niềm tin mãnh liệt đối với kiểu hạnh phúc được xây dựng bằng nỗ lực tự thân mình - thì điều đó có thể làm anh ấy phát điên lên được.
Một cú xô thật mạnh, thật nhanh, rồi kết thúc, bản thân nó không khiến tôi thấy sợ. Thứ làm tôi sợ là nét mặt anh ấy khi thấy tôi nằm trên sàn nhà choáng váng, đầu óc quay cuồng. Đó là vẻ mặt khi anh ấy cố ngăn mình không thực hiện một cú đánh tiếp theo. Vẻ mặt thể hiện anh ấy đã muốn xô tôi thêm một lần nữa đến thế nào. Vẻ mặt cho thấy thật khó khăn biết bao để ngăn mình không làm thế. Và cách mà anh ấy nhìn tôi, kể từ sau hôm ấy, đầy mặc cảm tội lỗi, và sự căm phẫn trước tội lỗi đó. Căm phẫn vô cùng.
Và đây mới là phần bi đát nhất. Hôm qua tôi đã lái xe đến trung tâm thương mại, nơi mà gần một nửa số người trong thị trấn này tìm đến để mua thuốc cấm, và việc đó dễ dàng như xin một đơn thuốc vậy. Tôi biết nơi này bởi Noelle đã kể̉ với tôi: Chồng cô ấy thỉnh thoảng đến đây để mua một điếu cần sa. Tuy nhiên, tôi không muốn mua cần sa, tôi muốn có một khẩu súng, để phòng bất trắc. Phòng khi mọi chuyện với Nick thực sự trở nên bất ổn. Khi gần đến nơi thì tôi mới nhận ra hôm ấy là ngày Lễ Tình yêu. Đó là ngày Lễ Tình yêu và tôi đang chuẩn bị mua một khẩu súng, rồi về nhà nấu bữa tối cho chồng mình. Tôi đã tự nghĩ: Bố của Nick đã đúng về mày. Mày đúng là một con khốn ngu ngốc. Bởi nếu mày nghĩ chồng mày sẽ làm tổn thương mày, thì mày nên biến đi. Nhưng mày lại chẳng thể rời bỏ chồng mày, người vẫn đang thương khóc cho người mẹ quá cố của mình. Mày không thể. Mày hẳn phải là một con đàn bà khốn nạn mới làm thế này, trừ phi có điều gì đó thực sự không ổn. Mày hẳn đã cho rằng chồng mày sẽ làm tổn hại đến mày.
Nhưng tôi không thật sự cho rằng Nick sẽ làm tổn hại đến tôi.
Chỉ là tôi cảm thấy an toàn hơn nếu có một khẩu súng.
Tác giả :
Gillian Flynn