Gọi Tôi Là Chị Được Không
Chương 34: Hai mươi bốn giờ sinh nhật 4

Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 34: Hai mươi bốn giờ sinh nhật 4

Editor: Táo đỏ phố núi

"Ting —— ting ——"

Trong lúc ngủ mơ, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu, đêm khuya như vậy, ai còn tìm tôi? Mơ mơ màng màng tôi đưa tay cầm lấy điện thoại ở trên đầu giường.

"A lô?"

"......"

"A lô?" Đánh thức người khác, mình ngược lại không thèm nói chuyện.

"......"

"Không nói lời nào thì cúp điện thoại đi!"

"......" Vẫn không có tiếng động.

Thất đức, hơn nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác. Thả lại điện thoại di động tôi ngủ tiếp, nhưng khi tôi lật người mặt đối mặt với Vũ Thần, cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất.

Đôi mắt của anh nhắm chặt, lông mi có lúc nhẹ nhàng run run, bởi vì ngủ say cho nên lúc này gương mặt của anh bớt đi tính trẻ con, có thêm một chút chững chạc. Sống mũi của Vũ Thần rất thẳng, lúc nhỏ chính là một thằng nhóc đẹp trai bại hoại, miệng cũng rất ngọt, vẫn luôn là một đứa nhóc rất đáng yêu.

Nhìn người ở trước mặt, khóe miệng của tôi không khỏi nhếch lên. Thật ra cho tới bây giờ tôi vẫn không ngờ được hai chúng tôi lại có thể tới với nhau, nhưng mà bây giờ, đúng là chúng tôi đang hưởng thụ niềm hạnh phúc được ở cùng nhau. Giang Vũ Thần, cám ơn anh, em thực sự vô cùng vui vẻ, sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của em rất vui vẻ, có thể đi cùng với anh em rất vui.

Hình như trong giấc mơ Vũ Thần có thể cảm nhận được lòng của tôi, anh cười, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi, hạnh phúc của tôi.

Tôi muốn đưa tay vuốt ve hai gò má của anh, lúc này anh lại mơ ngủ nói: “Nơi này... Nơi này... Còn có cổ..."

Hả? Cái gì?

Ha ha, " Cười hai tiếng, "Hình như cái mông cũng bị muỗi chích rồi......"

"......" Sau khi nghe hết lời này,bây giờ tôi chỉ muốn nhéo mặt của anh.

......

"Tỉnh! Này —— Liêm Di, dậy thôi!"

"......"

"Liêm Di! Heo? Heo, dậy đi thôi!"

Sau khi tỉnh lại lúc nửa đêm, không biết tôi chìm vào giấc ngủ khi nào, bây giờ khi vừa mở mắt, thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã chiếu xuống chói chang rồi.

“Heo ngủ chảy nước miếng, em nhìn thử lại xem, cũng đã mấy giờ rồi?!" Sáng sớm không biết người nào trêu chọc anh, Giang Vũ Thần hầm hừ đứng từ trên cao nhìn xuống, kêu la giống như một bà già khó tính vậy.

Tôi khẽ lau lau khóe miệng, căn bản không hề có nước miếng. “Sao vậy? Hôm nay là sinh nhật em, tại sao anh lại gọi em là heo?"

“Vốn là như vậy mà." Anh ngồi xuống, đưa điện thoại di động đang sáng màn hình cho tôi  nhìn, SSdienng dànlew quy9on. “Em thử nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"

“Chín giờ bốn mươi lăm phút!"

“Đúng vậy! Kế hoạch của anh, kế hoạch ngắm mặt trời mọc! Tại sao em lại không dậy sớm?"

“..." Anh chuẩn bị đi ngắm mặt trời mọc, tại sao anh không tự mình dậy sớm? Hơn nữa chỗ này không phải là bờ biển, không phải là núi cao, bị những tòa nhà cao tầng cản trở, căn bản không thể ngắm mặt trời mọc. Thiện lương như tôi, đành phải an ủi anh: “Mặt trời mọc có gì đẹp đâu, sắp lớp mười hai rồi, sau này mỗi buổi sáng đi học, anh sẽ có nhiều cơ hội để ngắm."

Nói tới chuyện anh sắp phải lên cấp ba rồi, quả thật tôi rất là đau lòng, vì thi đại học phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nhất định sẽ phải học rất mệt. Nghĩ tới đây tôi không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình, nhưng mà, đúng là một đứa nhỏ không biết tốt xấu, không hề biết cảm kích.

“Ai nói ngắm mặt trời mọc không quan trọng, ngắm mặt trời mọc mới quan trọng! Trên phim không phải là hai người cùng ngắm mặt trời mọc rất lãng mạn hay sao? La Tân và Tiểu Ninh không biết đã đi ngắm mặt trời mọc cùng với nhau bao nhiêu chỗ rồi, chúng ta không thể không ngắm. Hơn nữa..." Anh lại đưa điện thoại đang sáng màn hình cho tôi xem, “Sinh nhật ngày hôm nay tổng cộng là hai mươi bốn giờ..."

“..." Vậy thì có chỗ nào không hợp lý đâu? Tôi với bộ dạng rơi vào sương mù, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Thần đang không ngừng lảm nhảm.

Thấy vẻ mặt ngu ngốc của tôi, anh cũng không nói tiếp nữa, nhanh chóng kéo tôi đi ra khỏi cửa.

“Đi làm gì? Chúng ta còn chưa ăn sáng mà?"

“Không ăn, đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi."

Hai mười bốn giờ mới trôi qua có mười giờ thôi, Vũ Thần còn so đo cái gì, không phải còn mười bốn giờ nữa hay sao?

Mười giờ, ánh mặt trời chiếu xuống, bởi vì là chủ nhật, cho nên bên cạnh luôn có người đi qua đi lại không dứt.

Bụng của tôi đói nên sôi lên ùng ục, tôi oán trách liếc nhìn về phía Vũ Thần đi phía trước, ăn một bữa sáng thì có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?

“Em nhanh lên một chút nào?" SSdienng dànlew quy9on. Đột nhiên anh dừng lại, xoay người thúc giục tôi.

“Em đói nên đi không nổi." Tay tôi ôm bụng, tôi ấm ức trả lời lại.

“Hả?" Vẻ mặt Vũ Thần hiện rõ nét vui mừng, bị ánh mặt trời chiếu xuống khiến anh phải nheo mắt lại nhìn tôi nói, “Đang làm nũng sao?"

Giật mình. Mới vừa rồi tôi đang làm nũng sao? Một người hai mươi sáu tuổi làm nũng với một học sinh mười bảy tuổi? Rất mất mặt!

Vòng một vòng quay trở lại bên cạnh tôi, tay của anh đặt ở trên đầu của tôi, “Không có gì không tốt cả..."

Bị anh nói như vậy, mặt tôi càng nóng hơn.

“Bạn gái làm nũng với bạn trai của mình là chuyện rất bình thường, bây giờ không quen thì sau này sẽ quen." Nói xong, Vũ Thần nắm lấy tay của tôi, đây là lần đầu tiên chúng tôi quang minh chính đại nắm tay ở trên đường.

Tôi cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn gò má đang mỉm cười của Vũ Thần, hạnh phúc cùng anh bước chân đi về phía trước.

Vũ Thần à, anh có biết là tay của anh rất ấm áp không.

“Cho em bàn tay của anh

Giống như sự dịu dàng của dã thú

Đem tự do giao cho thảo nguyên bát ngát

Bàn tay nhỏ bé đan vào bàn tay to lớn

Cùng nhau giao du

Hôm nay đừng suy nghĩ quá nhiều

Em là giấc mơ của anh

Giống như cơn gió phương bắc

Thổi những ấm áp về phương nam

Hôm nay cố gắng vẫy tay với ngày hôm qua một cái

Chúng ta vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước..."

“... Đùng nhìn mấy thứ trẻ con đó, hãy nhìn trong này!" Trước một cái tủ kính rất lớn, Vũ Thần ngoắc ngoắc tay với tôi.

“Chỗ đó là cái gì?" Tôi ăn kem của mình, vẻ mặt nghi ngờ đi lại.

Lúc tôi nhìn thấy thứ ở trong tủ kính thì chợt có một dòng điện chạy qua trong đầu của tôi, khiến cho tôi ngây người ra không nhúc nhích được.

Áo cưới... Trong hình là người phụ nữ cười ngọt ngào và hạnh phúc, tay cầm một bó hoa tươi, nhưng mà so với bó hoa kia, thì cả người của cô dâu còn xinh đẹp hơn. Diễng đáng ele quiý don.

“Cái đó, có nên đi vào xem một chút không?" Giọng nói ngại ngùng.

Cái gì? Tôi kinh ngạc nhìn về phía Vũ Thần, vẻ mặt không thể tin được.

“Không phải em muốn đi vào xem một chút hay sao?"

“Cái đó..." Bởi vì trước kia đã bị anh nói là mặc áo cưới rất khó coi, nên trong lòng của tôi ít nhiều gì cũng có chút ám ảnh.

Đối với sự do dự của tôi, Vũ Thần rất là bất mãn, “À... Đi cùng với chú thì em đồng ý ngay, còn đi với anh em lại không muốn đi!"

“Hả? Không phải..."

“Nếu đã không phải, vậy chúng ta đi vào thôi!" Nói xong, anh kéo cánh tay của tôi, đẩy cửa đi vào cửa hàng áo cưới.

Thấy có khách, nhân viên phục vụ lập tức tới chào đón, “Chào anh chị.

“Xin chào, chúng tôi muốn xem áo cưới."

“Dạ được, thưa anh." Nhân viên phục vụ lập tức xoay người, lập tức đi lấy cho chúng tôi cuốn album áo cưới.

Nhân thời gian này, tôi kéo kéo áo của Vũ Thần, hỏi anh, “Chúng ta lại không có tiền mua, tốt nhất là không nên xem."

“..." Trừng mắt nhìn tôi một cái, anh bác bỏ đề nghị của tôi.

Nhân viên phục vụ quay trở lại, đưa cho chúng tôi một cuốn album áo cưới, “Thưa anh, của anh đây."

Vũ Thần nhận lấy, rồi lại chuyển cho tôi, “Nhìn thử xem, nhất định sẽ có nhiều cái đẹp hơn so với thiết kế của chú ấy."

Anh nói Minh Chí, chẳng lẽ bây giờ Vũ Thần vẫn còn ăn giấm của Minh Chí? Đúng là rất đáng yêu, cũng rất ngốc!

Mở cuốn album ra, tôi nghiêm túc xem, mặc dù mấy bộ lễ phục này rất phô trương, tôi cũng ít tiếp xúc, nhưng mà bởi vì là thiết kế, cho nên tôi cũng có thể nhìn ra được một ít cách thức. Diễng đáng ele quiý don.

Hàng loạt áo cưới kiểu công chúa, vạt tròn thắt nơ, váy đính lông vũ và kim sa mỏng, mềm mại giống như cưỡi mây lướt gió. Thiết kế áo tay bồng, áo ngực bó sát vào người, thiết kế nhấn là lộ hai vai và eo, nhìn xinh xắn thanh tú... Một cái cài valentine và cái bao tay nhỏ, váy dài nhưng không hề có cảm giác cứng nhắc, lộ ra chiếc áo lót xinh đẹp, chất liệu mềm mại, vải viền tơ, toàn bộ đều thể hiện sự dịu dàng của phụ nữ, những nếp gấp không theo quy tác nào tạo thêm sự duyên dáng tự nhiên...

Nhìn một chút, tôi cảm thấy ở bên cạnh có một ánh mắt nóng bỏng. Quay đầu lại nhìn, Vũ Thần đang hưng phấn bừng bừng nhìn tôi.

“Sao vậy?"

“Không sao, em cứ tiếp tục..." Anh hất hất đầu, ý bảo tôi nói.

“Ách..." Bị anh nhìn như vậy cũng có chút ngại, tôi đẩy cuốn album tới trước mặt anh, “Anh cũng xem đi." Nhìn album rồi thì sẽ không nhìn mặt tôi nữa.

“Ừ." Đồng ý, Vũ Thần đưa ngón tay đặt lên trên một cái áo cưới, “Anh cảm thấy em mặc cái này sẽ rất đẹp."

“Rất đẹp?" Không phải anh đã nói tôi mặc áo cưới không thích hợp chút nào sao?

Né tránh ánh mắt nghi vấn của tôi, cả người anh nghiêng về phía sau một chút, dựa người vào ghế sofa, lộ ra vẻ mặt nhăn nhó nói, “Ừ, rất đẹp, anh nói là nhìn sẽ rất đẹp. Còn nữa... Tới tháng mười, sinh nhật anh, mời em chụp cùng anh một tấm hình."

Nghe nói như thế, cây kem ở trên tay của tôi thiếu chút nữa đã rơi xuống cuốn album.

Vũ Thần nói... Nói... Nói là...  Chụp hình cưới sao?

“Có được không? Bây giờ anh thật sự không có tiền mời thợ chụp hình rồi..."

Nhìn thấy anh ngại ngùng nhưng vẻ mặt lại lóe lên tia mong đợi, tại sao tôi có thể không đồng ý được, dù là ngoài miệng không đồng ý, nhưng mà trong lòng của tôi có thể không đồng ý được sao? Diễng đáng ele quiý don.

Nhưng mà, Vũ Thần tiêu tiền đúng là không có kế hoạch, cuối cùng không còn dư lại một đồng nào! Nếu không phải trong túi tôi còn có mấy đồng, sợ là hai chúng tôi sẽ phải ngủ ở bờ sông bên kia.
Tác giả : Lạp Loạn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại