Gọi Tôi Là Chị Được Không
Chương 26: Dấm là chất xúc tác 3

Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 26: Dấm là chất xúc tác 3

Editor: Táo đỏ phố núi

"Liêm Di, Liêm Di à, dậy đi thôi..."

"..."

"Liêm Di, mau dậy đi!"

Mở mắt ra, gương mặt của mẹ phóng đại ở trước mặt tôi.

“Sách ngoại ngữ Vũ Thần không mang theo, con mau đi đưa sách giúp thằng bé đi!"

“Mẹ đưa cũng giống nhau thôi mà?" Tôi ngáp một cái, lật người muốn ngủ tiếp. Nhưng mà đột nhiên mẹ tôi lấy sức ở đâu ra, kéo tôi lên.

“Con thử nhìn lại xem, vốn con nên ngủ dưới đất, bây giờ lại ngủ ở đâu?"

Bị mẹ nhắc nhở, di@en*dyan(lee^qu.donnn). tôi mới chú ý tới, không biết mình chạy lên giường từ khi nào.

“Vũ Thần còn hiểu chuyện hơn so với con. Nhanh lên một chút, đứng dậy đưa sách cho Vũ Thần. Bây giờ chạy đi, có thể gặp thằng bé ở giữa đường. Nó chưa ăn sáng, con tiện đường mua bữa sáng giúp nó."

“Vâng." Nếu như tôi còn không đồng ý, không biết mẹ sẽ càu nhàu tôi như thế nào nữa.

Từ sau lần đi xe chở Giang Vũ Thần, tôi chưa từng đi ra đường sớm như vậy. Sáng sớm mùa hè chính là lúc mặt trời chiếu xuống nhiều nhất, bởi vì lúc này ngoài đường đông người hơn so với thời điểm mười giờ của mùa đông, người đi học, người đi làm, người đi tập thể dục buổi sáng về, người bán đồ ăn sáng, người mua đồ ăn sáng...

"Ông chủ, cho cháu hai cái bánh bao." Tôi cũng chen vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

"Có ngay." Ông chủ nhanh chóng lấy hai cái bánh bao nóng hổi từ trong lồng hấp ra.

Trước kia lúc học năm nhất trung học, bữa sáng mà Giang Vũ Thần yêu thích nhất chính là bánh bao, khi đó Giang Linh còn giễu cợt cậu ta, đặt cho cậu ta cái biệt hiệu ‘Giang Bánh bao’, nhưng về sau càng gọi lại càng giống như tương bánh bao.

Cầm bữa ăn sáng và cuốn sách trên tay, tôi bước đi nhanh hơn.

“Ngày mai bắt đầu thi rồi, mày học đến đâu rồi?"

“Đừng nói nữa, tao còn chưa đụng tới cuốn sách nữa."

Tôi đi ngang qua hai học sinh trung học Thất Trung, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, ngày mai Thất Trung có cuộc thi cuối kỳ sao?

Càng đi về phía trước, càng có nhiều học sinh của Thất Trung, tôi bắt đầu tập trung tinh thần tìm bóng dáng của Giang Vũ Thần trong đoàn người. Nhưng mà lúc tôi vẫn còn chưa tìm được, thì đã có người tìm được trước tôi một bước.

“Vũ Thần!" Từ góc đường bên tay trái của tôi có một nữ sinh nhìn rất quen mắt nhảy lên phía trước. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Phải rồi... Đó chính là nữ sinh gặp ở trong cửa hàng áo cưới. Bước chân của tôi dừng lại, mấy học sinh phía sau đi tới thiếu chút nữa tông vào đuôi xe của tôi.

Nữ sinh kia chạy tới bên cạnh Giang Vũ Thần ở phía trước cách tôi khoảng mười mấy mét, rất hưng phấn giơ bữa ăn sáng mua ở KFC lên.

“Có rất nhiều món ăn sáng mà cậu thích này!" Nữ sinh vui vẻ ra mặt.

“Ha, cám ơn cậu, đúng là tôi còn chưa ăn sáng đấy." Giang Vũ Thần nhận lấy, cười một nụ cười vừa lòng với nữ sinh kia.

Ánh mặt trời bao phủ xuống, hai người kia nhìn cực kỳ giống như đôi tình nhân. Nhìn bọn họ, một cơn nóng giận vô danh chợt thiêu đốt ở trong lòng tôi.

“Vũ Thần, học đến đâu rồi?"

“Rất tốt."

“Rất tốt là có ý gì? Lần này có thể thi đạt điểm hết các môn sao?"

“Dĩ nhiên có thể, chỉ cần tôi muốn."

“Thật sao? Đừng có mà khoác lác đấy!"

“Vậy chúng ta có cần đánh cuộc hay không?"

“Đánh cuộc cái gì?"

“Cậu cứ nói đi?"

Bọn họ sóng vai đi ở phía trước, tôi thì giống như là tên trộm lén lút đi phía sau cách bọn họ hai thước, nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau. Bây giờ, Liêm Di không hề giống như người đã tốt nghiệp đại học ba năm và đã đi làm rồi, mà giống như một cô bé học sinh cấp ba đầy ngây thơ, tôi chán ghét tôi như vậy. Nhưng mà lại không có cách nào dừng lại loại hành vi như thế này.

“Vậy, nếu như cậu thi không đạt điểm tất cả các môn, vậy thì hãy hẹn hò với mình một tháng, được không?"

“Được, nếu như tôi thi đạt điểm tất cả các môn, vậy thì trong kỳ nghỉ hè cậu phải béo lên mười ký."

“Ah, cậu thật là xấu! Nhưng mà, chúng ta cứ quyết định như vậy!" Nói xong, nữ sinh vươn tay, “Đóng dấu!"

“Đừng có trẻ con." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Giang Vũ Thần đưa tay ấn đầu nữ sinh xuống, sau đó hai người đùa giỡn với nhau ở trên đường giống như đôi tình nhân.

Đúng là hai người không sợ bị trễ! Thành tích của Giang Vũ Thần như thế nào mà muốn đạt điểm tất cả các môn? Cậu ta đánh cuộc với nữ sinh kia như vậy chính là muốn hẹn hò với người ta mà thôi! Tôi ở phía sau hai người càng nhìn càng cảm thấy tức giận, cuối cùng nhịn không được, tôi gọi cậu ta lại.

"Giang Vũ thần!"

“Hả?" Cậu ta quay đầu lại thấy người gọi là tôi thì rất kinh ngạc, lập tức ngưng đùa giỡn với nữ sinh kia. “Sao chị lại tới đây?"

“Tới không đúng lúc à?" Tôi cười nhạt nói, sau đó đem sách kín đáo đưa cho cậu ta, “Sách của cậu, để lung tung sẽ làm phiền tới người khác!"

“..." Bị tôi nói như vậy, hiển nhiên là cậu ta bị mất mặt.

Nữ sinh lần trước gặp ở cửa hàng áo cưới nhìn tôi với bộ dạng ‘Chị là thần thánh phương nào’, bây giờ lại càng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Kéo ống tay áo của Giang Vũ Thần, cô ta hỏi: “Đây là ai vậy? Tại sao sách của cậu lại ở trong tay của chị ấy?"

“Chuyện này... Đây là bạn của chị tôi." Do dự một chút, Giang Vũ Thần mở miệng giới thiệu tôi như vậy.

Bạn của chị tôi... Giới thiệu như vậy hoàn toàn khác với lúc giới thiệu tôi với La Tân, có phải bởi vì cậu ta đang đứng cạnh cô nữ sinh mà cậu ta có tình cảm hay không?

Trong lòng tôi quá      chua, tôi thật sự không muốn nán lại ở trước mặt họ thêm một giây phút nào.

“Không còn gì nữa, tôi đi đây."

Vào lúc tôi xoay người, Giang Vũ Thần còn gọi tôi, “Trên tay chị là cái gì vậy?"

“..." Tôi liếc mắt nhìn đồ ăn sáng KFC ở trên tay của cậu ta, thuận miệng nói, “Không có gì."

Xoay người đi thẳng về phía thùng rác ở ngoài đường, tôi vẫn còn bực mình ném thẳng bánh bao vào trong thùng rác. Trong hai mươi sáu năm đây là buổi sáng sớm mà tôi cảm thấy tệ nhất...

“Gọi em kìa, này, quản lý gọi em kìa."

“..."

Giang Vũ Thần, cái đồ ngu ngốc, đồ chuột chết, đồ đần, đồ chó chết! Bản thân tôi đang vẽ đầy những hình người xấu xa bỉ ổi để chửi Giang Vũ Thần, sau đó bên cạnh mỗi hình người như vậy tôi lại vẽ những cái bẫy rập, không sai, tôi chính là người phụ nữ có lòng dạ ác độc, tôi muốn cho cậu ta ăn cái gì thì nghẹn chết, đi bộ thì bị tảng đá rơi vào chân, ở dưới lầu nói chuyện thì bị người ta hắt nước vào! Càng nói càng nghiện, quả thật bây giờ tôi muốn từ chức để trở thành họa sĩ vẽ tranh biếm họa, vẽ một cuốn manga Giang Vũ Thần xui xẻo!

“A!" Không biết ai ném một cục giấy vào ngay giữa đầu của tôi.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Minh Chí.

“Sao vậy?" Tôi nghi ngờ hỏi.

“Quản lý gọi em đấy, em không nghe thấy à?"

“Lúc nào vậy?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Minh Chí thất bại lắc lắc đầu, “Ba phút trước, em đi nhanh lên một chút đi!"

“À? Dạ được." Tay chân tôi loạn xạ đem ‘tác phẩm’ của mình kẹp vào bên trong cuốn tạp chí, rồi vội vàng đi tới phòng của quản lý.

Đi vào, quản lý nhìn tôi với vẻ mặt ‘rốt cuộc cô cũng tới’, nói: “Không dễ dàng nhỉ."

“Cái gì không dễ dàng ạ?"

“Gọi cô vào không dễ dàng chứ sao."

“Ha ha ha ha." Khẳng định lúc này nụ cười của tôi rất khó coi.

Quản lý lấy một tờ poster lớn, đưa cho tôi, “Xem một chút xem là cái gì."

Sẽ là cái gì? Tôi tò mò đặt tờ poster lên trên bàn, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong thì tất cả tâm tình buồn bực ở trong người chợt tan biến hết.

Là tấm poster tuyên truyền của trường trung học tư nhân kia! Trên đó là hình của người mẫu mặc quần áo do tôi thiết kế! Trong lúc bất chợt, tôi có cảm giác cực vui, kích động tới mức muốn khóc, mặc dù lúc học đại học, tác phẩm thiết kế thời trang của chúng tôi đã được tham gia triển lãm nghệ thuật của trường học, nhưng mà dù sao thì đó cũng chỉ là hoạt động của trường học, mà bây giờ thiết kế của tôi rốt cuộc đã có thể lưu truyền rộng rãi ở trong xã hội...

Ở trong poster, cô gái có diện mạo điềm tĩnh, đáng yêu, mặc thiết kế đồng phục xuân hạ của tôi, quả thật là phù hợp vô cùng! Nhưng mà nam học sinh mặc đồng phục thu đông... Dáng dấp quả thật tuấn tú hơn người khác, lại có tướng như minh tinh, nhưng mà tại sao khi mặc đồng phục do tôi thiết kế vào lại không có chút nào phù hợp với lòng tôi...

“Quả nhiên, quần áo mình thiết kế phải do người trong lòng mặc mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất." Lúc ở cửa hàng áo cưới, Minh Chí đã nói một câu như vậy, lúc này chợt lại vang vọng ở bên tai của tôi.

Quần áo mình thiết kế phải do người trong lòng mặc mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất... Lúc thiết kế áo cưới, Minh Chí nghĩ tới bạn gái của mình, lúc tôi thiết kế đồng phục, là nghĩ...

Hốc mắt bắt đầu nóng lên, tôi biết rồi, cho dù tôi mắng Giang Vũ Thần khiến cho người ta chán ghét như thế nào, nhưng mà tôi cũng không thể ghét được cậu ta! Cho dù cậu ta có trẻ con hơn nữa, tình cảm sẽ không chính chắn, cả người trên dưới đều là khuyết điểm, nhưng mà trong mắt của tôi cậu ta vẫn không thể bị thay thế được! Giang Vũ Thần, tôi muốn thành thật, trước khi tôi thực sự đối mặt, cậu đừng có thay lòng có được không? die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Không làm ‘sói đến đấy’ (Chắc là sợ giống như cậu bé trong truyện cậu bé chăn cừu và chó sói).
Tác giả : Lạp Loạn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại