Gọi Tôi Là Chị Được Không
Chương 13: Giả bộ quen nhau 5

Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 13: Giả bộ quen nhau 5

Vì đã nói trước với Giang Vũ Thần, sau khi tan làm tôi vẫn chưa về nhà, đi tới lớp luyện thi chờ cậu ta tan học, nhưng ai biết Giang Linh đã sớm mai phục ở đó.

“Giang Vũ Thần có bản lĩnh thì đừng về nhà nữa, để xem chị dám nói với mẹ em lý do tại sao em không về nhà!"

Giang Linh đứng chống nạnh ở trường luyện thi của Giang Vũ Thần.

“Mọi người có đi không, em phải khóa cửa rồi." Một nam sinh đi tới nói.

“Cút ngay, đường cậu cậu cứ đi! Ai cản đường cậu chứ?"

Nam sinh bị Giang Linh hù sợ muốn khóc gật đầu “Vậy em đi, làm phiền mọi người sau khi đi nhớ đóng cửa, cảm ơn, cảm ơn nhiều." Nói xong cậu ta ba chân bốn cẳng chạy thoát khỏi phòng học.

Ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào kính thủy tinh trong phòng học giống như một dòng máu tươi nhuộm đỏ cả căn phòng. Chúng tôi đứng cách nhau ba bàn học, vẻ mặt Giang Linh nghiêm túc khiến cho lòng tôi run lên.

“A......" Giang Linh nổi giận gầm lên một tiếng “Giang Vũ Thần, em trai cứng đầu chết tiệt, đi chết đi!"

Bàn học giống như đạn dược bay đến đập trúng vào người Vũ Thần, Vũ Thần ngã vào trong vũng máu.

“Giang Linh! Hai người là chị em ruột! Sao cậu lại ra tay độc ác như vậy!" Tôi nhào tới bên cạnh Vũ Thần, không ngừng lay bờ vai cậu ta “Vũ Thần, Vũ Thần cậu không thể chết."

Giang Linh bị lửa giận làm cho choáng váng đầu óc, lại giơ bàn học lên, gào thét ném về phía tôi “Còn cậu nữa Liêm Di, cấu kết cùng nó làm việc xấu! Chịu chết đi!"

Bàn học hung hăng đập vào người tôi, tôi cũng không thể né tránh, bể đầu chảy máu, nằm bên cạnh Vũ Thần, máu của chúng tôi hòa chung một chỗ, sau đó chảy xuống......

“Hôm qua.....mình hơi quá mức!"

Tỉnh lại sau cơn mê, tôi tỉnh táo lắc đầu, vừa rồi lời Giang Linh nói là thật hay là tôi tưởng tượng ra? Vì xác nhận thật hay giả tôi lớn gan hỏi lại “Giang Linh, cậu nói gì?"

“Hôm qua mình quá mức." Giang Linh lập tức trả lời, sau đó cô ngượng ngùng nhếch miệng “Hai người đều vì mình mà mình lại thần kinh như vậy......"

Giang Linh còn chưa nói hết câu, Vũ Thần cầm một cục giấy trên bàn ném về phía đầu cô “Chị lúc này mới là bệnh thần kinh!"

Đúng vậy, khó trách Vũ Thần cầm cục giấy đập cô ấy, cô ấy lại nghiêm túc đứng xin lỗi chúng tôi như vậy, thật khách khí!

“Giang Linh xem chúng ta như người ngoài rồi!"

Nghe hai người chúng tôi nói Giang Linh cảm động nhìn chúng tôi, đôi mắt ửng đỏ, mặc dù cô ấy cố gắng nhịn không khóc nhưng nước mắt vẫn tràn ra ngoài. “Liêm Di, Vũ Thần......"

“Bảo bối ngoan không khóc!" Tôi vui mừng đi tới ôm Giang Linh “Chúng ta là chị em tốt mà."

“Liêm Di......" Cô ấy cũng ôm tôi, khóc trên vai tôi. Nhưng khóc chưa được mấy phút, Giang Linh liền nghĩ đến chuyện cây dù “Đúng rồi, cây dù đó......"

Tôi chột dạ, không để cho Giang Linh nói xong vội vàng nói sang chuyện khác “Vũ Thần, tới đây ôm chị em một cái, hai người là chị em hòa hảo, ôm một cái!" Lôi kéo cánh tay Giang Vũ Thần, mặc kệ cậu ta không muốn ôm chị mình tôi vẫn kéo cậu ta qua.

“A, em khong muốn, thật ghê tởm."

“Không được, không được, phải ôm một cái!"

“Bạn Liêm Di......." Giang Vũ Thần không phản kháng nữa làm bộ dáng “chị đừng hối hận" nhìn tôi.

“Cũng không có gì to tát. Em nhanh ôm chị em một cái đi!"

“Tốt, vậy chúng ta cùng ôm nhau đi!" Nói xong Giang Vũ Thần không những ôm chị gái mà còn ôm cả tôi.

Mặt của tôi bị áp vào lồng ngực cậu ta, lỗ mũi cũng bẹp dí “Chuyện của hai chị em lại kéo chị vào làm gì! Phụt......Giang Vũ Thần, đồng phục của em đụng vào vết thương của chị......."

......

Để ăn mừng ba chúng tôi hài hòa như lúc ban đầu, hai chị em nhà kia đưa ra một ý kiến “hoàn mỹ" đó chính là tôi mời bọn họ đi ăn, mặc dù đây là một kế hoạch hoàn mỹ nhưng bởi vì tình hữu nghị của chúng tôi nên bỏ tiền mời khách cũng không có vấn đề gì!

“Hai người không cần giúp mình dạy dỗ Lý Minh Vũ, lần này mình quyết định phải quên anh ta, hơn nữa......" Nói xong Giang Linh lấy từ trong túi ra một tờ báo, phía trên đều có màu đỏ khoanh trong “Mình muốn tìm việc."

“Oa, Giang Linh thật sự muốn vùng dậy!" Tôi vỗ tay khích lệ.

“Chị có thể tìm được sao?" Nhưng mà Giang Vũ Thần lại dội một gáo nước lã “Chị không có vóc dáng, không có khuôn mặt xinh đẹp, không thông mình."

“Ha ha, ha ha, cảm ơn em đã nhắc nhở! Nhưng em không nói chuyện không ai bảo em câm đâu!" Nói xong Giang Linh nắm nửa miếng hamburger ăn dở nhét vào miệng Giang Vũ Thần.

Tôi than vãn một cái lắc đầu, vốn dĩ cho rằng sau chuyện này quan hệ của hai người sẽ được cải thiện......Thấy vậy đời này cũng không có khả năng rồi.

“Phụt.......Phụt......" Giang Vũ Thần không kiêng kỵ vẻ đẹp trai của mình nhổ nửa cái hamburger ra khỏi miệng, khuôn mặt chán ghét nói với Giang Linh “Chị, cái đó chị ăn rồi, ác quá đi!"

“Cái gì, chúng ta là chị em mà còn sợ sao! Vừa rồi Liêm Di ăn không hết là ai ăn nửa cái còn lại? Bớt gây phiền toái cho chị!"

“Ai phiền toái, chị là chị của em, Liêm Di là bạn gái của em." Nói xong cánh tay của Giang Vũ Thần rất tự nhiên khoác lên vai tôi.

Một hớp coca nghẹn ở cổ họng khiến tôi suýt nữa thì bị sặc. Giang Linh vừa đưa khăn giấy cho tôi vừa trách Giang Vũ Thần “Cái miệng của em đó, làm Liêm Di suýt nữa thì bị sặc."

Giang Vũ Thần không phục “Bọn em đang quen nhau."

“Đó là giả, Liêm Di đồng ý là vì muốn giúp chị."

“Giả cũng là quen nhau." Cậu ta đút tay vào túi áo đồng phục móc điện thoại của tôi ra “Chị nhìn xem, bọn em cũng đổi điện thoại rồi."

“Giang Vũ Thần, có phải gần đây em ở trường luyện thi cảm thấy rất buồn bực không?" Gianh Linh hiểu rõ tính tình của em trai mình “Nếu muốn giải buồn thì đi chơi game, chị không phản đối nhưng không thể trêu chọc Liêm Di, chị Liêm Di là người lớn."

Tôi nhìn Giang Linh đầy cảm kích, Giang Linh là người luôn cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Hứ, người lớn cái gì......" Giang Vũ Thần ai oán liếc nhìn chúng tôi “Còn không phải là một cô gái không biết xử lý tình cảm sao!"

Họa từ miệng mà ra, Giang Vũ Thần không trốn tránh, bị Giang Linh hai tay bắt chéo sau lưng đặt lên bàn gõ lên đầu.

Thật ra thì lời Giang Vũ Thần nói không phải không có đạo lý, tôi cùng Giang Linh đều là người thất bại trong chuyện tình cảm, cô ấy không thể quên người cũ, tôi không bỏ được người mà mình ghét, hơn nữa còn chưa bao giờ trải qua yêu đương.

“Ding......"

Trước khi ngủ điện thoại di động của tôi vang lên.

“Ha ha he he ha ha he he....."

Thứ tin nhắn quấy rầy ngu ngốc này không cần xem cũng biết là ai gửi tới. Gần đây thần kinh Giang Vũ Thần thật sự có vấn đề. Tôi không trả lời, đặt điện thoại di động lên bàn, lại nằm lên giường.

“Ding......" lại tới.

“Chị có đó không? Hay là vẫn chưa hồi phục? Tay chân vẫn bị trói chặt sao?"

“Em không ngủ được nên thấy chán sao?" Ngày mai tôi còn có buổi họp không có nhiều tinh lực nói với cậu ta.

“Buồn ngủ nhưng lại nhớ tới một chuyện!"

“Chuyện gì?"

“Ngày mai chị đón em đi học đi."

“Chị không có xe."

“Chị có thể đi xe đạp."

“Tại sao lại phải đưa em đi học? Em còn muốn chơi chị như lúc sáng sao? Không có lối thoát."

“Cái gì, vừa rồi em bị trẹo chân ở trong phòng tắm."

“Thật hay giả? Muốn thì nói Giang Linh đưa em đi học."

“Sáng mai chị ấy phải đi tìm việc. Chúng ta là bạn trai bạn gái, em ngã bệnh, chị phải chăm sóc một chút thì sao?"

Hôm nay ở cửa hàng đồ ăn nhanh chúng tôi đã bàn bạc, mặc dù Giang Linh không quan tâm bọn tôi giúp cô ấy nhưng mà đối với tôi mà nói, hay là nói cách khác là muốn bỏ rơi Lý Minh Vũ. Vì vậy Giang Linh phê chuẩn Giang Vũ Thần có thể giả làm bạn trai tôi, nhưng chỉ cần Lý Minh Vũ vừa bỏ đi quan hệ của chúng tôi sẽ trở lại như cũ.

“Trẹo chân cũng gọi là bị bệnh sao?"

“Dĩ nhiên! Ngày mai nhất định phải tới đón em nha......!"

“Được rồi."

“Vậy em ngủ đây.....chị cũng ngủ sớm đi!"

Ngủ sớm? Cơn buồn ngủ của tôi đã bị cậu ta làm cho tan biến, tiện tay cầm lấy cuốn tiểu thuyết ở đầu giường, tôi tiếp tục đọc.
Tác giả : Lạp Loạn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại