Gọi Hồn
Chương 29: Xác chìm
Quả nhiên ông già liền lấy cái nồi đập luôn vào đầu A Uy, làm cho cậu ta đau đến kêu oai oái. Thái Phụng buồn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ nhắn gắt gao che miệng.
"Nhóc này, có phát hiện ra gì không?" Ông già quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó đi về phía trước dẫn đường.
Tôi chạy đi nhanh hơn để ngang hàng với ông già, mặt nghiêm túc trả lời: "Chuồng heo trong thôn này có hơi kỳ lạ, nếu như tôi đoán không sai thì mục đích của chuyến đi lần này có liên quan đến chuồng heo."
Nghe được những lời này của tôi, ông già dừng bước, rồi xoay người nở nụ cười: "Cũng không tệ đâu, quan sát khá cẩn thận đó, nó sẽ là manh mối tốt cho sự việc lần này."
Gấu chó to A Uy hơi uất ức vì khi nãy ông già đánh cậu ta như thế, vênh mồm lên nói: "Chuồng heo có chỗ nào kỳ lạ đâu chứ, người miền núi không phải đều nuôi như thế sao?"
Ai ngờ ông già lại trừng mắt nhìn cậu ta: "Bình thường bảo cậu hãy chú tâm một chút, cậu lại cứ khăng khăng không nghe, cả ngày lẫn đêm chỉ biết chém chém giết giết, làm cái nghề này nhất định phải gan dạ, quan trọng nhất là tâm tư kín đáo, không thể có chút sơ sót nào nếu không thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!" Ông già hơi không vui vẻ mà khiển trách.
A Uy chu cao cái mỏ lên, mặc dù trong lòng cậu ta vẫn không vui, nhưng lại không dám phản bác lời của ông già.
Cứ như thế chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, một giờ sau mới đi vào trung tâm của làng.
Bởi vì địa thế của nơi này tương đối bằng phẳng, cho nên các nhà lân cận cũng ở không xa, sau khi thấy đoàn người chúng tôi cũng buông vật dụng trong tay xuống.
Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi từ lan can trong sân bước ra, ông ta vứt cái cào sắt trong tay đi, đi mấy bước đã đến bên cạnh ông già, ông ta hỏi với giọng điệu cung kính: "Cho hỏi là anh đây, cùng với mấy vị từ bên ngoài đến này, có phải là đến để giúp đỡ người già hay không?"
"Người già" là một cách gọi đặc biệt của người ở vùng núi sâu, bọn họ cho rằng gọi "người chết, thi thể" những từ như thế rất xui xẻo, thế nên mới lưu truyền lại một cách gọi độc đáo thế này.
Ông già gật đầu với ông ta một cái, xem như là đã thầm khẳng định lời nói của ông ta.
Ai biết là sau khi người đàn ông nghe xong thì bụp một cái, ông ta đã quỳ xuống trước mặt ông già, không những là vẻ mặt trở nên kỳ lạ như đưa đám, mà giọng nói cũng trở nên nức nở: "Các vị lao đầu, tôi tên là Mã Lão Yên, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể mang các vị đến đây. Vợ tôi đã mất được hơn nửa tháng rồi, từ đó đến nay hôm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đang đau khổ giãy giụa, dường như chưa có giấc nào được yên ổn. Bây giờ các vị tới đây rồi, nhất định phải giúp tôi nghĩ biện pháp đó!"
Ông già vội vàng kéo người đàn ông trung niên từ dưới đất lên, nghiêm túc nói: "Anh cứ yên tâm đi, tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề, để cho vợ của anh có thể an nghỉ nơi chín suối."
Mã Lão Yên nghe thấy thì lập tức nói cảm ơn, sau đó còn nhiệt tình kéo chúng tôi vào trong nhà: "Các vị lao đầu đã đi đường xa như thế để đến tận đây, nhất định là đã cực khổ rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi!"
"Chú à, chú đừng có ai cũng kêu là lao đầu như thế, tôi tên là Thái Phụng, còn đây là Lưu Hổ và A Uy, ba người chúng tôi chỉ là người chạy theo giúp đỡ mà thôi, vị này mới thật sự là lao đầu Trương của chúng tôi." Thái Phụng vừa nói vừa giơ tay chỉ vào ông già đang đứng cạnh tôi.
"Trời ơi! Thật là có lỗi quá, đều trách mắt tôi kém cỏi, mong rằng lao đầu Trương tha lỗi cho!" Mã Lão Yên vội vàng cúi đầu nhận lỗi với ông già.
Ông già không để bụng mà khoát khoát tay, nói với Mã Lão Yên: "Không vội không vội, anh cứ dẫn chúng tôi đến nơi xảy ra chuyện xem qua một chút đã."
Mã Lão Yên cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp xoay người dẫn chúng tôi đến bên cạnh chuồng heo.
Tôi thấy chuồng heo nhà Mã Lão Yên cũng thật sự không hề nhỏ, diện tích ước chừng phải đến nửa mẫu đất, xung quanh còn đắp lên hàng rào bằng đá cao chừng nửa mét...
Tôi biết là làm hàng rào là để đề phòng người lớn trẻ nhỏ không may bị vấp ngã hay chạy vào chuồng heo, nhưng mà đã như thế thì làm sao còn có thể xảy ra chuyện được?
Ngay lúc tôi đang buồn bực thì nhìn thấy nhà vệ sinh thông với chuồng heo ở phía Tây Nam của nhà Mã Lão Yên, ở chỗ đó có dấu vết của một đoạn hàng rào bị đổ rồi lại được đắp lại, nghĩ rằng đây chắc hẳn là nơi xảy ra chuyện.
Quả nhiên Mã Lão Yên liền chỉ nhà vệ sinh ở sau tường đá nói: "Nửa tháng trước vợ tôi đi đến nhà vệ sinh còn bình thường, nhưng bởi ngày hôm trước có mưa, nên mặt đất khá là trơn trượt, cô ấy ngã xuống làm sập đi đoạn tường rào đó, trực tiếp rơi vào chuồng heo, lúc ấy tôi trơ mắt nhìn cô ấy bị ngã, nhưng đến khi tôi chạy đến bên cạnh thì cô ấy đã chìm xuống chỉ còn lại cái đầu nhô lên, mặc dù lỗ mũi vẫn còn lộ ra bên ngoài, nhưng hai mắt đã trắng dã, lúc ấy tôi thật sự bị dọa sợ, loạng choạng đi lấy cành cây để cứu cô ấy, ai ngờ cô ấy lại chìm nhanh như thế, tôi làm thế nào cũng không thể kéo cô ấy lên được. Lúc đó hận không thể nhảy xuống đó, nhưng quả thật tôi cũng rất sợ!" Mã Lão Yên kể đến đây thì bỗng nhiên bắt đầu gào khóc thảm thiết.
"Kết quả… kết quả là tôi trơ mắt ra nhìn vợ chết ở trong đó, đến tận bây giờ một chút mảnh vụn cũng không thể tìm thấy. Lão già vô dụng này biết phải sống thế nào đây?" Nói xong Mã Lão Yên liền ngồi thụp xuống đất khóc không thành tiếng.
Tôi có thể hiểu được cảm giác mất đi người thân một cách đột ngột như thế, cho dù trước đó khi dì Hồ rời đi đã làm cho tôi tổn thương rất lâu, cho nên cũng an ủi Mã Lão Yên tượng trưng vài câu.
Lúc này ông già đã đi xung quanh chuồng heo được hai vòng rồi, cặp mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào lớp bùn nhão đang không ngừng nổi bọt, vẫn cứ lắc đầu than thở không ngừng.
Tôi đoán là do ông ấy đối mặt với cái chuồng heo bẩn thỉu thế này, nên có lẽ vấn đề tiếp theo sẽ rất là đau đầu, nhưng kết quả tôi vẫn đoán sai.
Ông già đứng bên cạnh Mã Lão Yên, đốt cây thuốc lá mà mình mang theo bên người một lần nữa, sau khi ông ấy thở ra một hơi đầy khói thuốc thì mới bắt đầu nói: "Trước hết Lão Yên anh đừng khóc nữa, có phải chuồng heo ở chỗ các anh đều thông với khe núi ở phía dưới hay không?"
Một câu này đã nói đến vẫn đề chính, Mã Lão Yên cũng nghiêm túc gật đầu một cái, có hơi bất đắc dĩ trả lời: "Cũng bởi vì chuồng heo trong thôn đều thông với khe núi, có thể nói chỗ đó sâu không thấy đáy, đừng nói là người rơi xuống đó, đến cả là con chó con mèo rơi xuống cũng không kéo lên được."
Nghe nói như thế, không riêng gì tôi mà ngay cả Thái Phụng và A Uy cũng kinh ngạc, không ngờ là mấy cái chuồng heo bẩn thỉu lại đáng sợ như thế.
Ông già thở dài, nói như thể đang tự nói với mình: "Tôi sớm đã biết là chuồng heo ở nơi này không hề đơn giản, bình thường chỉ cần mưa một chút là trong chuồng như cái nồi bị mở ra, bùn nhão ở bên trong cũng trồi lên vô số xác tôm xác cua, làm cho những con heo ở nơi này chỉ cần ăn mấy thứ từ trong đó để lớn, căn bản không cần phải cho chúng nó ăn lương thực, quả thật rất kỳ lạ!"
"Lao đầu nói không có sai, mặc dù ông trời cho chúng tôi một báu vật như thế, nhưng con đường ở bên trong đó lại không ai biết rõ, bây giờ đến cả vợ tôi cũng bị chìm vào bên trong, tôi không muốn cô ấy ra đi mà lại phải chịu cảnh bẩn thỉu như thế, nếu như không thể yên nghỉ dưới đất, thì tôi e rằng kiếp sau đến cơ hội để làm người cũng không có, ông có thể giúp cho tôi được hay không!"
Lúc Mã Lão Yên đang khóc lóc, thì hai người con trai của ông ta sau khi nghe tin cũng từ ngoài đồng chạy đến, phía sau còn có một đám người đi theo hóng hớt...
"Nhóc này, có phát hiện ra gì không?" Ông già quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó đi về phía trước dẫn đường.
Tôi chạy đi nhanh hơn để ngang hàng với ông già, mặt nghiêm túc trả lời: "Chuồng heo trong thôn này có hơi kỳ lạ, nếu như tôi đoán không sai thì mục đích của chuyến đi lần này có liên quan đến chuồng heo."
Nghe được những lời này của tôi, ông già dừng bước, rồi xoay người nở nụ cười: "Cũng không tệ đâu, quan sát khá cẩn thận đó, nó sẽ là manh mối tốt cho sự việc lần này."
Gấu chó to A Uy hơi uất ức vì khi nãy ông già đánh cậu ta như thế, vênh mồm lên nói: "Chuồng heo có chỗ nào kỳ lạ đâu chứ, người miền núi không phải đều nuôi như thế sao?"
Ai ngờ ông già lại trừng mắt nhìn cậu ta: "Bình thường bảo cậu hãy chú tâm một chút, cậu lại cứ khăng khăng không nghe, cả ngày lẫn đêm chỉ biết chém chém giết giết, làm cái nghề này nhất định phải gan dạ, quan trọng nhất là tâm tư kín đáo, không thể có chút sơ sót nào nếu không thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi!" Ông già hơi không vui vẻ mà khiển trách.
A Uy chu cao cái mỏ lên, mặc dù trong lòng cậu ta vẫn không vui, nhưng lại không dám phản bác lời của ông già.
Cứ như thế chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, một giờ sau mới đi vào trung tâm của làng.
Bởi vì địa thế của nơi này tương đối bằng phẳng, cho nên các nhà lân cận cũng ở không xa, sau khi thấy đoàn người chúng tôi cũng buông vật dụng trong tay xuống.
Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi từ lan can trong sân bước ra, ông ta vứt cái cào sắt trong tay đi, đi mấy bước đã đến bên cạnh ông già, ông ta hỏi với giọng điệu cung kính: "Cho hỏi là anh đây, cùng với mấy vị từ bên ngoài đến này, có phải là đến để giúp đỡ người già hay không?"
"Người già" là một cách gọi đặc biệt của người ở vùng núi sâu, bọn họ cho rằng gọi "người chết, thi thể" những từ như thế rất xui xẻo, thế nên mới lưu truyền lại một cách gọi độc đáo thế này.
Ông già gật đầu với ông ta một cái, xem như là đã thầm khẳng định lời nói của ông ta.
Ai biết là sau khi người đàn ông nghe xong thì bụp một cái, ông ta đã quỳ xuống trước mặt ông già, không những là vẻ mặt trở nên kỳ lạ như đưa đám, mà giọng nói cũng trở nên nức nở: "Các vị lao đầu, tôi tên là Mã Lão Yên, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể mang các vị đến đây. Vợ tôi đã mất được hơn nửa tháng rồi, từ đó đến nay hôm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đang đau khổ giãy giụa, dường như chưa có giấc nào được yên ổn. Bây giờ các vị tới đây rồi, nhất định phải giúp tôi nghĩ biện pháp đó!"
Ông già vội vàng kéo người đàn ông trung niên từ dưới đất lên, nghiêm túc nói: "Anh cứ yên tâm đi, tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề, để cho vợ của anh có thể an nghỉ nơi chín suối."
Mã Lão Yên nghe thấy thì lập tức nói cảm ơn, sau đó còn nhiệt tình kéo chúng tôi vào trong nhà: "Các vị lao đầu đã đi đường xa như thế để đến tận đây, nhất định là đã cực khổ rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi!"
"Chú à, chú đừng có ai cũng kêu là lao đầu như thế, tôi tên là Thái Phụng, còn đây là Lưu Hổ và A Uy, ba người chúng tôi chỉ là người chạy theo giúp đỡ mà thôi, vị này mới thật sự là lao đầu Trương của chúng tôi." Thái Phụng vừa nói vừa giơ tay chỉ vào ông già đang đứng cạnh tôi.
"Trời ơi! Thật là có lỗi quá, đều trách mắt tôi kém cỏi, mong rằng lao đầu Trương tha lỗi cho!" Mã Lão Yên vội vàng cúi đầu nhận lỗi với ông già.
Ông già không để bụng mà khoát khoát tay, nói với Mã Lão Yên: "Không vội không vội, anh cứ dẫn chúng tôi đến nơi xảy ra chuyện xem qua một chút đã."
Mã Lão Yên cũng không nhiều lời nữa mà trực tiếp xoay người dẫn chúng tôi đến bên cạnh chuồng heo.
Tôi thấy chuồng heo nhà Mã Lão Yên cũng thật sự không hề nhỏ, diện tích ước chừng phải đến nửa mẫu đất, xung quanh còn đắp lên hàng rào bằng đá cao chừng nửa mét...
Tôi biết là làm hàng rào là để đề phòng người lớn trẻ nhỏ không may bị vấp ngã hay chạy vào chuồng heo, nhưng mà đã như thế thì làm sao còn có thể xảy ra chuyện được?
Ngay lúc tôi đang buồn bực thì nhìn thấy nhà vệ sinh thông với chuồng heo ở phía Tây Nam của nhà Mã Lão Yên, ở chỗ đó có dấu vết của một đoạn hàng rào bị đổ rồi lại được đắp lại, nghĩ rằng đây chắc hẳn là nơi xảy ra chuyện.
Quả nhiên Mã Lão Yên liền chỉ nhà vệ sinh ở sau tường đá nói: "Nửa tháng trước vợ tôi đi đến nhà vệ sinh còn bình thường, nhưng bởi ngày hôm trước có mưa, nên mặt đất khá là trơn trượt, cô ấy ngã xuống làm sập đi đoạn tường rào đó, trực tiếp rơi vào chuồng heo, lúc ấy tôi trơ mắt nhìn cô ấy bị ngã, nhưng đến khi tôi chạy đến bên cạnh thì cô ấy đã chìm xuống chỉ còn lại cái đầu nhô lên, mặc dù lỗ mũi vẫn còn lộ ra bên ngoài, nhưng hai mắt đã trắng dã, lúc ấy tôi thật sự bị dọa sợ, loạng choạng đi lấy cành cây để cứu cô ấy, ai ngờ cô ấy lại chìm nhanh như thế, tôi làm thế nào cũng không thể kéo cô ấy lên được. Lúc đó hận không thể nhảy xuống đó, nhưng quả thật tôi cũng rất sợ!" Mã Lão Yên kể đến đây thì bỗng nhiên bắt đầu gào khóc thảm thiết.
"Kết quả… kết quả là tôi trơ mắt ra nhìn vợ chết ở trong đó, đến tận bây giờ một chút mảnh vụn cũng không thể tìm thấy. Lão già vô dụng này biết phải sống thế nào đây?" Nói xong Mã Lão Yên liền ngồi thụp xuống đất khóc không thành tiếng.
Tôi có thể hiểu được cảm giác mất đi người thân một cách đột ngột như thế, cho dù trước đó khi dì Hồ rời đi đã làm cho tôi tổn thương rất lâu, cho nên cũng an ủi Mã Lão Yên tượng trưng vài câu.
Lúc này ông già đã đi xung quanh chuồng heo được hai vòng rồi, cặp mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào lớp bùn nhão đang không ngừng nổi bọt, vẫn cứ lắc đầu than thở không ngừng.
Tôi đoán là do ông ấy đối mặt với cái chuồng heo bẩn thỉu thế này, nên có lẽ vấn đề tiếp theo sẽ rất là đau đầu, nhưng kết quả tôi vẫn đoán sai.
Ông già đứng bên cạnh Mã Lão Yên, đốt cây thuốc lá mà mình mang theo bên người một lần nữa, sau khi ông ấy thở ra một hơi đầy khói thuốc thì mới bắt đầu nói: "Trước hết Lão Yên anh đừng khóc nữa, có phải chuồng heo ở chỗ các anh đều thông với khe núi ở phía dưới hay không?"
Một câu này đã nói đến vẫn đề chính, Mã Lão Yên cũng nghiêm túc gật đầu một cái, có hơi bất đắc dĩ trả lời: "Cũng bởi vì chuồng heo trong thôn đều thông với khe núi, có thể nói chỗ đó sâu không thấy đáy, đừng nói là người rơi xuống đó, đến cả là con chó con mèo rơi xuống cũng không kéo lên được."
Nghe nói như thế, không riêng gì tôi mà ngay cả Thái Phụng và A Uy cũng kinh ngạc, không ngờ là mấy cái chuồng heo bẩn thỉu lại đáng sợ như thế.
Ông già thở dài, nói như thể đang tự nói với mình: "Tôi sớm đã biết là chuồng heo ở nơi này không hề đơn giản, bình thường chỉ cần mưa một chút là trong chuồng như cái nồi bị mở ra, bùn nhão ở bên trong cũng trồi lên vô số xác tôm xác cua, làm cho những con heo ở nơi này chỉ cần ăn mấy thứ từ trong đó để lớn, căn bản không cần phải cho chúng nó ăn lương thực, quả thật rất kỳ lạ!"
"Lao đầu nói không có sai, mặc dù ông trời cho chúng tôi một báu vật như thế, nhưng con đường ở bên trong đó lại không ai biết rõ, bây giờ đến cả vợ tôi cũng bị chìm vào bên trong, tôi không muốn cô ấy ra đi mà lại phải chịu cảnh bẩn thỉu như thế, nếu như không thể yên nghỉ dưới đất, thì tôi e rằng kiếp sau đến cơ hội để làm người cũng không có, ông có thể giúp cho tôi được hay không!"
Lúc Mã Lão Yên đang khóc lóc, thì hai người con trai của ông ta sau khi nghe tin cũng từ ngoài đồng chạy đến, phía sau còn có một đám người đi theo hóng hớt...
Tác giả :
Lục Thúc