Góc Thời Gian
Chương 1
Chuyện "ngàn chấm" nhất trên đời chắc hẳn là gặp lại bạn trai cũ khi đi xin việc.
Lúc Kiều Tiểu Tranh vừa bước ra khỏi phòng họp cùng sáu cô gái đến phỏng vấn khác thì đã chạm mặt ngay với Chu Ngư.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen tơ tằm sang trọng với từng chiếc cúc tinh xảo. Quần tây đen ôm gọn tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài.
Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay khỏe khoắn. Ba nút áo sơ mi trên cùng để hở, có thể thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực cường tráng bên trong. Anh điển trai đến độ cuốn hút, hệt như nhân vật bước ra từ trong phim.
Lúc này anh đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa thoáng liếc mắt đã trông thấy cô đang đứng trước cửa phòng họp. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau giây lát, hiển nhiên anh cũng rất bất ngờ, buột miệng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Giọng điệu thân quen như thể cả hai chỉ mới hai ngày không gặp chứ không phải đã chia tay hai năm.
Khuôn mặt cô nong nóng, khẽ đáp: "Em tốt nghiệp, đến xin việc làm."
Tốt nghiệp rồi ư? Bấy giờ anh mới sực nhớ ra. Phải nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật, cô đã tốt nghiệp đại học rồi.
"Em đợi anh chút, lát nữa anh đưa em về." Giọng nói hết sức tự nhiên.
Xung quanh lặng lẽ như tờ, tất cả ánh nhìn đổ dồn về hai nhân vật chính, trong không khí sặc mùi mờ ám.
Kiều Tiểu Tranh không quen bị chú ý thế này, mặt đỏ gay: "Không cần đâu, nhà em gần đây lắm." Hơi ngập ngừng rồi nói thêm, "Cảm ơn anh."
Cô khách sáo như đang nói chuyện với một người bạn bình thường. Chu Ngư khẽ thảng thốt, sau đó nhận ra bản thân mình cũng thật sự không biết nhà cô ở đâu. Hai người yêu đương hai năm, nhưng hoàn toàn mờ tịt về đối phương.
"Ừm. Vậy em nhớ chú ý an toàn." Giọng anh vô thức ân cần, như cô vẫn là cô sinh viên đại học năm nhất xưa kia.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ."
Trong cảnh bị mọi ánh mắt chiếu thẳng vào người như có vô số tia laser bắn đến, cô thật sự chỉ muốn đánh bài chuồn cho xong. Kiều Tiểu Tranh cúi đầu không dám nhìn ai, rảo bước về phía quầy lễ tân toan ra cửa.
Vậy mà người vừa phỏng vấn cô lại đến ngăn lại, cười hiền hòa như gà mẹ: "Cô này..." Anh ta cúi đầu lật vài bản sơ yếu lý lịch, cuối cùng cũng nhớ được tên cô, "Tiểu Kiều, em biết Đại đô đốc à?"
Kiều Tiểu Tranh chỉ ước gì mình có thể chui vào khe hở giữa hai viên gạch trên sàn nhà: "Đại đô đốc?" Cô ngỡ ngàng chốc lát mới hiểu ra là đang nói ai, "Ừm... Đã lâu bọn em không liên lạc ạ."
Tinh thần hóng hớt của Hạ Nhất Thủy hừng hực trào dâng, anh ta lập tức nói với mấy cô gái đến phỏng vấn khác: "Được rồi, các cô về trước đợi tin đi."
Họ biết mình chẳng còn hi vọng nữa. Có người bất mãn, có người lại tiếc nuối, nhưng đều nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhất Thủy kéo Kiều Tiểu Tranh đến khu tiếp khách, rót cho cô một ly nước rồi đưa tay chống cằm, tươi cười dụ dỗ: "Tiểu Kiều à, công ty quả thật đang thiếu người, nhưng để hiểu rõ văn hóa và sản phẩm của công ty, nhân viên cần phải bắt đầu từ vị trí lễ tân, cô có muốn thử không?"
Cô "à" nhát gừng, rõ ràng không quá tình nguyện. Thực ra vấn đề không nằm ở công việc lễ tân, mà cô e sợ trở thành đồng nghiệp của Chu Ngư, để rồi sau này cả hai sẽ khó xử. Thái độ của Hạ Nhất Thủy thay đổi chớp nhoáng như thế, không cần nghĩ cũng biết nguyên do nằm ở đâu.
Biết rõ cô nàng đang chần chừ rối rắm. Nhưng Hạ Nhất Thủy là ai kia chứ? Mắt anh ta còn sáng hơn cả máy quét mã vạch, ngay từ đầu đã soi cô từ trên xuống dưới: Quần áo cô mặc đều là hàng giảm giá của hãng Metersbonwe (1), mặc dù trẻ trung xinh đẹp, nhưng gia cảnh có vẻ không khá khẩm cho lắm.
(1) Metersbonwe là công ty may mặc hàng đầu của Trung Quốc.
Thế là anh ta lập tức tăng giá: "Tiền lương 15.000 tệ/tháng, tiền thuê nhà, chi phí đi lại, điện thoại đều được công ty trợ cấp."
Cô suy nghĩ chốc lát, cắn môi nhận lời: "Được."
Hạ Nhất Thủy chỉ muốn ngửa cổ cười to tự đắc: "Tốt, tốt, tốt, chúng ta ký hợp đồng trước đã."
Cô cúi đầu nhìn hợp đồng trước mặt. Cái tên "Trung tâm Nghiên cứu Văn hóa Hối hận" y hệt trụ sở học thuật của công ty này vô cùng xa lạ, cô gần như chưa từng nghe đến nó bao giờ. Không những thế, từ khi bước vào đây, cô cũng chưa từng nhìn thấy một quyển sách hay đĩa CD nào cả. Vậy mà Chu Ngư lại làm việc ở cái công ty kỳ dị này cơ đấy.
Phòng làm việc tổng hợp có bốn mươi khung cubicle, mỗi khung đặt một bộ máy tính. Thế nhưng trên mặt bàn không hề có giấy tờ tài liệu, thậm chí điện thoại cũng không. Thỉnh thoảng, chỉ có giọng nói tí tởn phát ra từ máy tính: "Đôi ba mà cũng không đỡ được, gà!"
Trong lúc cô đọc hợp đồng, hàng mi dài rủ xuống, khẽ lay động như lông vũ. Hạ Nhất Thủy tranh thủ đánh giá đối phương. Năm nay Kiều Tiểu Tranh hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp. Sinh ra, lớn lên và học hành đều ở thành phố này, trình độ học vấn và kinh nghiệm chỉ trung bình, không có gì nổi bật.
Được cái cô có khuôn mặt xinh xắn. Áo sơ mi sáng màu kết hợp với chân váy đen, đi đôi giày mũi nhọn cao ba phân, trông có vẻ chỉnh chu công sở nhưng vẫn chứa nét ngây thơ đáng yêu.
Hạ Nhất Thủy cho rằng bản thân phải thay đổi cách nhìn đối với Đại đô đốc nhà mình mới được. Trước giờ anh ta cứ tưởng gu thẩm mỹ của Đại đô đốc là con số không tròn trĩnh nữa cơ.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Nhất Thủy nhìn mình chằm chằm, Kiều Tiểu Tranh đỏ mặt, lí nhí: "Em đọc xong rồi."
Hạ Nhất Thủy vội giục: "Nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Đợi cô ký xong, anh ta ra vẻ thân thiết căn dặn: "Rồi, Tiểu Kiều à, từ bây giờ em chính là nhân viên của công ty chúng tôi. Chín giờ sáng mai đi làm đúng giờ nhé."
Cô gật đầu: "Vậy em đi trước đây, tạm biệt giám đốc Hạ."
Hạ Nhất Thủy hớn hở đến mức lông mày nhướng cao thật cao: "Tạm biệt, tạm biệt."
Kiều Tiểu Tranh vừa rời đi, Hạ Nhất Thủy đã vội vã chạy đến phòng làm việc của Chu Ngư.
Chu Ngư đang ngồi trước máy vi tính, nhưng màn hình không hiển thị bất cứ chương trình nào cả, chứng tỏ đang ngồi chơi xơi nước. Từng chân tơ kẽ tóc của Hạ Nhất Thủy đều toát lên trạng thái sẵn sàng "hít drama": "Cô gái ban nãy...à, tên là gì ấy nhỉ?"
Chu Ngư thuận tay cầm lấy một cây bút màu đen, ngả người ra dựa vào ghế, thản nhiên trả lời: "Kiều Tiểu Tranh."
Anh còn lạ gì tính tình của Hạ Nhất Thủy. Giờ này dù có quên tên mình, anh ta vẫn sẽ nhớ tên của Kiều Tiểu Tranh.
Hạ Nhất Thủy tiếp tục diễn sâu: "Đúng rồi! Uầy, không ngờ cậu lại quen được cô gái xinh đến thế đấy. Mà cô nàng đó là ai vậy? Em gái mưa? Hay là..."
Anh ta mới giả đò đoán mò được mấy câu, Chu Ngư đã chuyển bút sang tay khác, thẳng thắn đáp: "Bạn gái cũ."
Hạ Nhất Thủy ngoác mỏ cứ như một con vịt bị tóm cổ. Chu Ngư đuổi khách không hề nể nang: "Giờ cậu cút được chưa?"
Anh ta rời khỏi phòng với đầu óc lâng lâng: Bồ cũ thật hả? Ôi mẹ ơi!
Ba mươi giây sau, đội ngũ nhiều chuyện trong công ty lập tức hóng được tin nóng hổi: "Drama sốt xình xịch đây! Hôm nay bạn gái cũ của Đại đô đốc đến công ty phỏng vấn đấy!"
Tin này như quả ngư lôi bắn thẳng vào lòng biển sâu, khiến tất cả đám "cá nhỏ" bên dưới trồi hết lên mặt nước, mặt ai ai cũng hiện đầy dấu chấm than.
Chu Ngư thừa biết, một khi Hạ Nhất Thủy đã hóng hớt được chuyện gì, thì ba mươi giây sau cả công ty đều biết hết. Thế nhưng không biết vì sao, anh lại không muốn giấu quan hệ của mình và Kiều Tiểu Tranh.
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, giờ đây cô đã tốt nghiệp rồi.
Hai người quen nhau hai năm, cũng đã chia tay được hai năm. Thật ra anh không hề đau buồn gì về việc chia tay ấy cả.
Kiều Tiểu Tranh thuộc dạng con gái hiền lành nết na, biết im lặng đúng lúc. Anh thích cô chủ yếu vì tài nấu nướng của cô.
Chu Ngư rất kén ăn, việc này người của công ty đều biết.
Còn Kiều Tiểu Tranh không chỉ nấu ăn ngon, mà còn chăm việc nhà. Trước kia, gần như ngày nào cô cũng đến nhà anh nấu cơm cho anh, sau đó hỏi anh mấy giờ về, song Chu Ngư lại không thể về nhà đúng giờ hằng ngày như những người khác. Dần dà, hai người không còn chủ đề gì để nói, câu chuyện đôi bên cũng trở nên nhạt nhẽo. Cô lại thuộc dạng bám dính, khó tránh khỏi khiến anh phiền hà, thế là anh dứt khoát chia tay.
Mà lại còn chia tay qua Wechat!
Kiều Tiểu Tranh không trách móc gì, chỉ trả lời một chữ "ừ" gọn lỏn rồi im bặt.
Đến khi về nhà, anh mới phát hiện nhà cửa được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chìa khóa nhà nằm ngay ngắn trên bàn ăn, như thể cô chưa từng đến đây vậy. Kể từ ấy, hai người cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cô cứ thế rời khỏi cuộc sống của anh, và anh cũng không gặp được người phụ nữ nào thích hợp sau đó.
Mấy ngày sau khi chia tay, anh luôn nhìn điện thoại di động theo thói quen. Cô vẫn giữ Wechat, nhưng không có bất cứ trạng thái nào, ngay cả mấy câu trích dẫn kiểu "Súp gà cho tâm hồn" (2) cũng chẳng buồn đăng lên, cứ thế lặng yên như không hề tồn tại.
(2) "Súp gà cho tâm hồn: Bộ sách nổi tiếng thế giới của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansenseries, xuất bản lần đầu năm 1993, kể về các câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Hôm nay gặp lại, có thể thấy cô không thay đổi gì nhiều, vẫn mang dáng vẻ ngoan hiền hiểu chuyện, tuổi xuân tràn trề đầy sức sống như ngày nào.
Chu Ngư phát hiện mình lại nhìn chăm chăm vào di động. Thế nhưng đã hai năm rồi, điện thoại anh cũng đã đổi, dữ liệu trong Wechat tất nhiên không còn. Anh định nhắn tin Wechat cho cô, song nói xin lỗi là không thể nào, vậy phải nói gì bây giờ?
Quay lại sao?
Dù anh có thiếu tinh tế đến đâu cũng biết nếu lúc này ngỏ lời quay lại với cô sẽ nhận được kết quả gì. Hơn nữa... sao bản thân anh lại có ý tưởng kỳ quặc thế cơ chứ?
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Chu Ngư cảm thấy dù làm bạn bình thường thì cũng nên quan tâm vài câu. Thế là anh nhắn: "Nhà em ở đâu, mai anh đến đón em?"
Tuy nhiên tin nhắn lại không gửi đi được. Phần mềm Wechat hiện dấu chấm than đỏ chót, thông báo: "Đối phương đã không còn là bạn của bạn."
Kiểu Tiểu Tranh hủy kết bạn với anh rồi! Chu Ngư không rõ vì sao cô lại hủy kết bạn với anh. Rõ ràng, hai người chia tay trong hòa bình kia mà!
Ngay lúc này, hệ thống Wechat thông báo Hạ Nhất Thủy thêm cô vào trò chuyện nhóm của công ty. Cả nhóm lập tức chào mừng cuồng nhiệt, hiển nhiên anh ta đã thông báo rốt ráo với tất cả đồng nghiệp trước đó.
Kiều Tiểu Tranh vừa bẽn lẽn vừa lịch sự đáp lại từng người, phần lớn đều là những câu khách sáo như "Cảm ơn xxx, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn".
Chu Ngư thấy hình như mình hơi bị chập mạch rồi, bởi vì anh cũng nhắn hai chữ "Hoan nghênh" trong nhóm.
Tin nhắn của anh vừa được gửi đi, cả nhóm lập tức im lặng như tờ. Dĩ nhiên, hóng drama phải hóng đoạn cao trào đúng không?
Không ngờ Kiểu Tiểu Tranh chỉ trả lời vẻn vẹn mấy chữ: "Cảm ơn giám đốc Chu." Hoàn toàn không có gì đặc biệt, khách sáo một cách quá đáng.
Chu Ngư biết, lúc này đây, đằng sau Wechat không biết có bao nhiêu con "cá nhỏ" đang ôm bụng cười điên dại, nhưng anh đã làm thì làm cho trót, ép mình đáp lại: "Đừng khách sáo."
Hạ Nhất Thủy ban đầu còn cố nhịn, song hiện giờ không kiềm được nữa, dừng lại chỗ cây phát tài ngay lối rẽ, cười hô hố ầm ĩ.
Chu Ngư phớt lời tiếng cười kia. Đúng là kỳ quái, trước kia anh có thích trả lời tin nhắn của cô đâu chứ. Hầu hết thời gian đều là cô tìm đề tài nói chuyện, đôi khi cô nói mười câu, anh chỉ đáp lại mỗi một câu.
Thế mà hôm nay anh lại rảnh rỗi sinh nông nổi, nói với cô nhiều hơn mấy câu cơ đấy.
Thế nhưng, cô chỉ gửi lại một biểu tượng hình mặt cười mỉm.
Ở bên ngoài, Hạ Nhất Thủy đã cười muốn sắp tắt thở.
Lúc Kiều Tiểu Tranh vừa bước ra khỏi phòng họp cùng sáu cô gái đến phỏng vấn khác thì đã chạm mặt ngay với Chu Ngư.
Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen tơ tằm sang trọng với từng chiếc cúc tinh xảo. Quần tây đen ôm gọn tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài.
Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay khỏe khoắn. Ba nút áo sơ mi trên cùng để hở, có thể thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực cường tráng bên trong. Anh điển trai đến độ cuốn hút, hệt như nhân vật bước ra từ trong phim.
Lúc này anh đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa thoáng liếc mắt đã trông thấy cô đang đứng trước cửa phòng họp. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau giây lát, hiển nhiên anh cũng rất bất ngờ, buột miệng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Giọng điệu thân quen như thể cả hai chỉ mới hai ngày không gặp chứ không phải đã chia tay hai năm.
Khuôn mặt cô nong nóng, khẽ đáp: "Em tốt nghiệp, đến xin việc làm."
Tốt nghiệp rồi ư? Bấy giờ anh mới sực nhớ ra. Phải nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật, cô đã tốt nghiệp đại học rồi.
"Em đợi anh chút, lát nữa anh đưa em về." Giọng nói hết sức tự nhiên.
Xung quanh lặng lẽ như tờ, tất cả ánh nhìn đổ dồn về hai nhân vật chính, trong không khí sặc mùi mờ ám.
Kiều Tiểu Tranh không quen bị chú ý thế này, mặt đỏ gay: "Không cần đâu, nhà em gần đây lắm." Hơi ngập ngừng rồi nói thêm, "Cảm ơn anh."
Cô khách sáo như đang nói chuyện với một người bạn bình thường. Chu Ngư khẽ thảng thốt, sau đó nhận ra bản thân mình cũng thật sự không biết nhà cô ở đâu. Hai người yêu đương hai năm, nhưng hoàn toàn mờ tịt về đối phương.
"Ừm. Vậy em nhớ chú ý an toàn." Giọng anh vô thức ân cần, như cô vẫn là cô sinh viên đại học năm nhất xưa kia.
Cô thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ."
Trong cảnh bị mọi ánh mắt chiếu thẳng vào người như có vô số tia laser bắn đến, cô thật sự chỉ muốn đánh bài chuồn cho xong. Kiều Tiểu Tranh cúi đầu không dám nhìn ai, rảo bước về phía quầy lễ tân toan ra cửa.
Vậy mà người vừa phỏng vấn cô lại đến ngăn lại, cười hiền hòa như gà mẹ: "Cô này..." Anh ta cúi đầu lật vài bản sơ yếu lý lịch, cuối cùng cũng nhớ được tên cô, "Tiểu Kiều, em biết Đại đô đốc à?"
Kiều Tiểu Tranh chỉ ước gì mình có thể chui vào khe hở giữa hai viên gạch trên sàn nhà: "Đại đô đốc?" Cô ngỡ ngàng chốc lát mới hiểu ra là đang nói ai, "Ừm... Đã lâu bọn em không liên lạc ạ."
Tinh thần hóng hớt của Hạ Nhất Thủy hừng hực trào dâng, anh ta lập tức nói với mấy cô gái đến phỏng vấn khác: "Được rồi, các cô về trước đợi tin đi."
Họ biết mình chẳng còn hi vọng nữa. Có người bất mãn, có người lại tiếc nuối, nhưng đều nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhất Thủy kéo Kiều Tiểu Tranh đến khu tiếp khách, rót cho cô một ly nước rồi đưa tay chống cằm, tươi cười dụ dỗ: "Tiểu Kiều à, công ty quả thật đang thiếu người, nhưng để hiểu rõ văn hóa và sản phẩm của công ty, nhân viên cần phải bắt đầu từ vị trí lễ tân, cô có muốn thử không?"
Cô "à" nhát gừng, rõ ràng không quá tình nguyện. Thực ra vấn đề không nằm ở công việc lễ tân, mà cô e sợ trở thành đồng nghiệp của Chu Ngư, để rồi sau này cả hai sẽ khó xử. Thái độ của Hạ Nhất Thủy thay đổi chớp nhoáng như thế, không cần nghĩ cũng biết nguyên do nằm ở đâu.
Biết rõ cô nàng đang chần chừ rối rắm. Nhưng Hạ Nhất Thủy là ai kia chứ? Mắt anh ta còn sáng hơn cả máy quét mã vạch, ngay từ đầu đã soi cô từ trên xuống dưới: Quần áo cô mặc đều là hàng giảm giá của hãng Metersbonwe (1), mặc dù trẻ trung xinh đẹp, nhưng gia cảnh có vẻ không khá khẩm cho lắm.
(1) Metersbonwe là công ty may mặc hàng đầu của Trung Quốc.
Thế là anh ta lập tức tăng giá: "Tiền lương 15.000 tệ/tháng, tiền thuê nhà, chi phí đi lại, điện thoại đều được công ty trợ cấp."
Cô suy nghĩ chốc lát, cắn môi nhận lời: "Được."
Hạ Nhất Thủy chỉ muốn ngửa cổ cười to tự đắc: "Tốt, tốt, tốt, chúng ta ký hợp đồng trước đã."
Cô cúi đầu nhìn hợp đồng trước mặt. Cái tên "Trung tâm Nghiên cứu Văn hóa Hối hận" y hệt trụ sở học thuật của công ty này vô cùng xa lạ, cô gần như chưa từng nghe đến nó bao giờ. Không những thế, từ khi bước vào đây, cô cũng chưa từng nhìn thấy một quyển sách hay đĩa CD nào cả. Vậy mà Chu Ngư lại làm việc ở cái công ty kỳ dị này cơ đấy.
Phòng làm việc tổng hợp có bốn mươi khung cubicle, mỗi khung đặt một bộ máy tính. Thế nhưng trên mặt bàn không hề có giấy tờ tài liệu, thậm chí điện thoại cũng không. Thỉnh thoảng, chỉ có giọng nói tí tởn phát ra từ máy tính: "Đôi ba mà cũng không đỡ được, gà!"
Trong lúc cô đọc hợp đồng, hàng mi dài rủ xuống, khẽ lay động như lông vũ. Hạ Nhất Thủy tranh thủ đánh giá đối phương. Năm nay Kiều Tiểu Tranh hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp. Sinh ra, lớn lên và học hành đều ở thành phố này, trình độ học vấn và kinh nghiệm chỉ trung bình, không có gì nổi bật.
Được cái cô có khuôn mặt xinh xắn. Áo sơ mi sáng màu kết hợp với chân váy đen, đi đôi giày mũi nhọn cao ba phân, trông có vẻ chỉnh chu công sở nhưng vẫn chứa nét ngây thơ đáng yêu.
Hạ Nhất Thủy cho rằng bản thân phải thay đổi cách nhìn đối với Đại đô đốc nhà mình mới được. Trước giờ anh ta cứ tưởng gu thẩm mỹ của Đại đô đốc là con số không tròn trĩnh nữa cơ.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Nhất Thủy nhìn mình chằm chằm, Kiều Tiểu Tranh đỏ mặt, lí nhí: "Em đọc xong rồi."
Hạ Nhất Thủy vội giục: "Nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Đợi cô ký xong, anh ta ra vẻ thân thiết căn dặn: "Rồi, Tiểu Kiều à, từ bây giờ em chính là nhân viên của công ty chúng tôi. Chín giờ sáng mai đi làm đúng giờ nhé."
Cô gật đầu: "Vậy em đi trước đây, tạm biệt giám đốc Hạ."
Hạ Nhất Thủy hớn hở đến mức lông mày nhướng cao thật cao: "Tạm biệt, tạm biệt."
Kiều Tiểu Tranh vừa rời đi, Hạ Nhất Thủy đã vội vã chạy đến phòng làm việc của Chu Ngư.
Chu Ngư đang ngồi trước máy vi tính, nhưng màn hình không hiển thị bất cứ chương trình nào cả, chứng tỏ đang ngồi chơi xơi nước. Từng chân tơ kẽ tóc của Hạ Nhất Thủy đều toát lên trạng thái sẵn sàng "hít drama": "Cô gái ban nãy...à, tên là gì ấy nhỉ?"
Chu Ngư thuận tay cầm lấy một cây bút màu đen, ngả người ra dựa vào ghế, thản nhiên trả lời: "Kiều Tiểu Tranh."
Anh còn lạ gì tính tình của Hạ Nhất Thủy. Giờ này dù có quên tên mình, anh ta vẫn sẽ nhớ tên của Kiều Tiểu Tranh.
Hạ Nhất Thủy tiếp tục diễn sâu: "Đúng rồi! Uầy, không ngờ cậu lại quen được cô gái xinh đến thế đấy. Mà cô nàng đó là ai vậy? Em gái mưa? Hay là..."
Anh ta mới giả đò đoán mò được mấy câu, Chu Ngư đã chuyển bút sang tay khác, thẳng thắn đáp: "Bạn gái cũ."
Hạ Nhất Thủy ngoác mỏ cứ như một con vịt bị tóm cổ. Chu Ngư đuổi khách không hề nể nang: "Giờ cậu cút được chưa?"
Anh ta rời khỏi phòng với đầu óc lâng lâng: Bồ cũ thật hả? Ôi mẹ ơi!
Ba mươi giây sau, đội ngũ nhiều chuyện trong công ty lập tức hóng được tin nóng hổi: "Drama sốt xình xịch đây! Hôm nay bạn gái cũ của Đại đô đốc đến công ty phỏng vấn đấy!"
Tin này như quả ngư lôi bắn thẳng vào lòng biển sâu, khiến tất cả đám "cá nhỏ" bên dưới trồi hết lên mặt nước, mặt ai ai cũng hiện đầy dấu chấm than.
Chu Ngư thừa biết, một khi Hạ Nhất Thủy đã hóng hớt được chuyện gì, thì ba mươi giây sau cả công ty đều biết hết. Thế nhưng không biết vì sao, anh lại không muốn giấu quan hệ của mình và Kiều Tiểu Tranh.
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, giờ đây cô đã tốt nghiệp rồi.
Hai người quen nhau hai năm, cũng đã chia tay được hai năm. Thật ra anh không hề đau buồn gì về việc chia tay ấy cả.
Kiều Tiểu Tranh thuộc dạng con gái hiền lành nết na, biết im lặng đúng lúc. Anh thích cô chủ yếu vì tài nấu nướng của cô.
Chu Ngư rất kén ăn, việc này người của công ty đều biết.
Còn Kiều Tiểu Tranh không chỉ nấu ăn ngon, mà còn chăm việc nhà. Trước kia, gần như ngày nào cô cũng đến nhà anh nấu cơm cho anh, sau đó hỏi anh mấy giờ về, song Chu Ngư lại không thể về nhà đúng giờ hằng ngày như những người khác. Dần dà, hai người không còn chủ đề gì để nói, câu chuyện đôi bên cũng trở nên nhạt nhẽo. Cô lại thuộc dạng bám dính, khó tránh khỏi khiến anh phiền hà, thế là anh dứt khoát chia tay.
Mà lại còn chia tay qua Wechat!
Kiều Tiểu Tranh không trách móc gì, chỉ trả lời một chữ "ừ" gọn lỏn rồi im bặt.
Đến khi về nhà, anh mới phát hiện nhà cửa được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, chìa khóa nhà nằm ngay ngắn trên bàn ăn, như thể cô chưa từng đến đây vậy. Kể từ ấy, hai người cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cô cứ thế rời khỏi cuộc sống của anh, và anh cũng không gặp được người phụ nữ nào thích hợp sau đó.
Mấy ngày sau khi chia tay, anh luôn nhìn điện thoại di động theo thói quen. Cô vẫn giữ Wechat, nhưng không có bất cứ trạng thái nào, ngay cả mấy câu trích dẫn kiểu "Súp gà cho tâm hồn" (2) cũng chẳng buồn đăng lên, cứ thế lặng yên như không hề tồn tại.
(2) "Súp gà cho tâm hồn: Bộ sách nổi tiếng thế giới của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansenseries, xuất bản lần đầu năm 1993, kể về các câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Hôm nay gặp lại, có thể thấy cô không thay đổi gì nhiều, vẫn mang dáng vẻ ngoan hiền hiểu chuyện, tuổi xuân tràn trề đầy sức sống như ngày nào.
Chu Ngư phát hiện mình lại nhìn chăm chăm vào di động. Thế nhưng đã hai năm rồi, điện thoại anh cũng đã đổi, dữ liệu trong Wechat tất nhiên không còn. Anh định nhắn tin Wechat cho cô, song nói xin lỗi là không thể nào, vậy phải nói gì bây giờ?
Quay lại sao?
Dù anh có thiếu tinh tế đến đâu cũng biết nếu lúc này ngỏ lời quay lại với cô sẽ nhận được kết quả gì. Hơn nữa... sao bản thân anh lại có ý tưởng kỳ quặc thế cơ chứ?
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Chu Ngư cảm thấy dù làm bạn bình thường thì cũng nên quan tâm vài câu. Thế là anh nhắn: "Nhà em ở đâu, mai anh đến đón em?"
Tuy nhiên tin nhắn lại không gửi đi được. Phần mềm Wechat hiện dấu chấm than đỏ chót, thông báo: "Đối phương đã không còn là bạn của bạn."
Kiểu Tiểu Tranh hủy kết bạn với anh rồi! Chu Ngư không rõ vì sao cô lại hủy kết bạn với anh. Rõ ràng, hai người chia tay trong hòa bình kia mà!
Ngay lúc này, hệ thống Wechat thông báo Hạ Nhất Thủy thêm cô vào trò chuyện nhóm của công ty. Cả nhóm lập tức chào mừng cuồng nhiệt, hiển nhiên anh ta đã thông báo rốt ráo với tất cả đồng nghiệp trước đó.
Kiều Tiểu Tranh vừa bẽn lẽn vừa lịch sự đáp lại từng người, phần lớn đều là những câu khách sáo như "Cảm ơn xxx, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn".
Chu Ngư thấy hình như mình hơi bị chập mạch rồi, bởi vì anh cũng nhắn hai chữ "Hoan nghênh" trong nhóm.
Tin nhắn của anh vừa được gửi đi, cả nhóm lập tức im lặng như tờ. Dĩ nhiên, hóng drama phải hóng đoạn cao trào đúng không?
Không ngờ Kiểu Tiểu Tranh chỉ trả lời vẻn vẹn mấy chữ: "Cảm ơn giám đốc Chu." Hoàn toàn không có gì đặc biệt, khách sáo một cách quá đáng.
Chu Ngư biết, lúc này đây, đằng sau Wechat không biết có bao nhiêu con "cá nhỏ" đang ôm bụng cười điên dại, nhưng anh đã làm thì làm cho trót, ép mình đáp lại: "Đừng khách sáo."
Hạ Nhất Thủy ban đầu còn cố nhịn, song hiện giờ không kiềm được nữa, dừng lại chỗ cây phát tài ngay lối rẽ, cười hô hố ầm ĩ.
Chu Ngư phớt lời tiếng cười kia. Đúng là kỳ quái, trước kia anh có thích trả lời tin nhắn của cô đâu chứ. Hầu hết thời gian đều là cô tìm đề tài nói chuyện, đôi khi cô nói mười câu, anh chỉ đáp lại mỗi một câu.
Thế mà hôm nay anh lại rảnh rỗi sinh nông nổi, nói với cô nhiều hơn mấy câu cơ đấy.
Thế nhưng, cô chỉ gửi lại một biểu tượng hình mặt cười mỉm.
Ở bên ngoài, Hạ Nhất Thủy đã cười muốn sắp tắt thở.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa