Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Chương 998: Tạo ra cho chị một khung cảnh bất ngờ gặp gỡ đầy lãng mạn đi
Nhưng hết lần tới lần khác, Thu Liên đã kéo anh trở về hiện thực thấp kém nhất, khiến cho anh cảm thấy bản thân thật hèn mọn trước sự tốt đẹp của Nghiêm Linh Trang “Đi thôi" Anh kéo Thu Liên, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Anh Nguyệt bước ra khỏi bóng tối, nhìn theo.
Chiến Hàn Quân với ánh mắt đồng cảm, chép miệng một cái thở dài: “Một kẻ kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể tham lam với một người phụ nữ dung tục không chịu nổi như vậy?"
Bên trong đáy mắt Nghiêm Linh Trang tràn ngập nước mắt: “Chung quy là số mệnh của anh ấy"
Anh Nguyệt lấy thẻ hội viên V.I.P từ nhân viên phục vụ, tức giận khiển trách: “Cô có biết cô ấy là ai không?"
Vẻ mặt nhân viên phục vụ chết lặng.
“Tổng giám đốc của Á Châu."
Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, sợ hãi liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, khẩn trương nói xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi…"
Anh Nguyệt lại nhìn Chiến Hàn Quân nói: “Cô có biết đó là ai không?"
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ lại chết lặng.
Anh Nguyệt nói: “Là tổng giám đốc tiền nhiệm của Á Châu."
Nhân viên phục vụ vô cùng sửng sốt đến mức không ngậm được miệng, cũng thật trùng hợp quá đi, trong một ngày cô ta thực sự được gặp hai vị tổng giám đốc của Á Châu.
“Sau này gặp lại bọn họ, cô nên biết phải làm như thế nào đi."
“Vâng vâng vâng."
Anh Nguyệt giáo huấn nhân viên phục vụ, chỉ dùng ba câu nói, đã khiển trách nhân viên phục vụ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Nguyệt, chúng ta đi thôi."
Bởi vì Chiến Hàn Quân đã rời đi rồi, trái tim của Nghiêm Linh Trang cũng bay mất.
Anh Nguyệt kéo tay Linh Trang, nói nhỏ: “Chị muốn đuổi theo anh ấy phải không?"
Linh Trang cười một cách tỉnh nghịch: “Em có nhiều ý đồ ma quái, cho nên hãy tạo ra cho chị một khung cảnh bất ngờ gặp gỡ đầy lãng mạn đi."
Anh Nguyệt nói: “Được. Em sẽ lấy ra những cảnh tượng trong kịch bản mà mấy năm qua em đã được xem qua để cho chị bộc lộ tài năng."
Linh Trang căn dặn cô ấy:" Đừng cố ý quá. Em cũng biết anh ấy là người suy nghĩ tỉ mỉ. Nếu bị lộ tẩy sẽ xảy ra phản ứng ngược."
“Em biết rồi."
Bên ngoài trung tâm thương mại, mưa rào xối xả Chiến Hàn Quân và Thu Liên Hổ Tử, cùng những vị khách khác đều bị mưa lớn cản trở bước chân về nhà.
Chỉ có thể ngồi trong phòng trà dành cho.
khách hàng nghỉ ngơi nằm phía bên trái lối ra vào của trung tâm thương mại Nghiêm Linh Trang cầm lấy cây gậy mù, chậm rãi đi về phía cửa của trung tâm thương mại.
Anh Nguyệt lại núp vào trong bóng tối, tràn đầy phấn khởi ghí lại cảnh đôi tình nhân đoàn tụ.
Đôi mắt của Nghiêm Linh Trang bị mù gián đoạn. Mỗi lần không nhìn thấy, anh trai Nghiêm Mặc Hàn đều cống cô ở trên lưng, rất hiếm khi cô sống như một người mù thực thụ.
Huống chỉ là bước đi tại một nơi xa lạ.
Việc sử dụng cây gậy mù cũng không quá quen thuộc lắm.
Nghiêm Linh Trang xuất hiện, những tiếng xì xào trong phòng trà bỗng trở nên im bặt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp thoát tục này.
Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng gõ không có quy luật của cây gậy mù, cả kinh bất ngờ quay người lại, khi anh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang từ từ đi về phía cửa, ánh mắt lập tức tràn ngập sự lo lảng.
Nghiêm Linh Trang làm theo hướng dẫn của Anh Nguyệt, đi thẳng xuyên qua lối ra của trung tâm thương mại. Lúc này mưa rào †ầm tã ập xuống người cô, cô lùi vào bên trong trung tâm thương mại.
Nhưng nghĩ đến khổ nhục kế của Anh Nguyệt, cô đã dũng cảm đi ra phía ngoài sau khi ngừng lại trong giây lát.
Lúc này, cô ấy gần như bất chấp cơn mưa như trút nước để lao sang một bên.
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Anh Nguyệt bước ra khỏi bóng tối, nhìn theo.
Chiến Hàn Quân với ánh mắt đồng cảm, chép miệng một cái thở dài: “Một kẻ kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể tham lam với một người phụ nữ dung tục không chịu nổi như vậy?"
Bên trong đáy mắt Nghiêm Linh Trang tràn ngập nước mắt: “Chung quy là số mệnh của anh ấy"
Anh Nguyệt lấy thẻ hội viên V.I.P từ nhân viên phục vụ, tức giận khiển trách: “Cô có biết cô ấy là ai không?"
Vẻ mặt nhân viên phục vụ chết lặng.
“Tổng giám đốc của Á Châu."
Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, sợ hãi liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, khẩn trương nói xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi…"
Anh Nguyệt lại nhìn Chiến Hàn Quân nói: “Cô có biết đó là ai không?"
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ lại chết lặng.
Anh Nguyệt nói: “Là tổng giám đốc tiền nhiệm của Á Châu."
Nhân viên phục vụ vô cùng sửng sốt đến mức không ngậm được miệng, cũng thật trùng hợp quá đi, trong một ngày cô ta thực sự được gặp hai vị tổng giám đốc của Á Châu.
“Sau này gặp lại bọn họ, cô nên biết phải làm như thế nào đi."
“Vâng vâng vâng."
Anh Nguyệt giáo huấn nhân viên phục vụ, chỉ dùng ba câu nói, đã khiển trách nhân viên phục vụ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Nguyệt, chúng ta đi thôi."
Bởi vì Chiến Hàn Quân đã rời đi rồi, trái tim của Nghiêm Linh Trang cũng bay mất.
Anh Nguyệt kéo tay Linh Trang, nói nhỏ: “Chị muốn đuổi theo anh ấy phải không?"
Linh Trang cười một cách tỉnh nghịch: “Em có nhiều ý đồ ma quái, cho nên hãy tạo ra cho chị một khung cảnh bất ngờ gặp gỡ đầy lãng mạn đi."
Anh Nguyệt nói: “Được. Em sẽ lấy ra những cảnh tượng trong kịch bản mà mấy năm qua em đã được xem qua để cho chị bộc lộ tài năng."
Linh Trang căn dặn cô ấy:" Đừng cố ý quá. Em cũng biết anh ấy là người suy nghĩ tỉ mỉ. Nếu bị lộ tẩy sẽ xảy ra phản ứng ngược."
“Em biết rồi."
Bên ngoài trung tâm thương mại, mưa rào xối xả Chiến Hàn Quân và Thu Liên Hổ Tử, cùng những vị khách khác đều bị mưa lớn cản trở bước chân về nhà.
Chỉ có thể ngồi trong phòng trà dành cho.
khách hàng nghỉ ngơi nằm phía bên trái lối ra vào của trung tâm thương mại Nghiêm Linh Trang cầm lấy cây gậy mù, chậm rãi đi về phía cửa của trung tâm thương mại.
Anh Nguyệt lại núp vào trong bóng tối, tràn đầy phấn khởi ghí lại cảnh đôi tình nhân đoàn tụ.
Đôi mắt của Nghiêm Linh Trang bị mù gián đoạn. Mỗi lần không nhìn thấy, anh trai Nghiêm Mặc Hàn đều cống cô ở trên lưng, rất hiếm khi cô sống như một người mù thực thụ.
Huống chỉ là bước đi tại một nơi xa lạ.
Việc sử dụng cây gậy mù cũng không quá quen thuộc lắm.
Nghiêm Linh Trang xuất hiện, những tiếng xì xào trong phòng trà bỗng trở nên im bặt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp thoát tục này.
Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng gõ không có quy luật của cây gậy mù, cả kinh bất ngờ quay người lại, khi anh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang từ từ đi về phía cửa, ánh mắt lập tức tràn ngập sự lo lảng.
Nghiêm Linh Trang làm theo hướng dẫn của Anh Nguyệt, đi thẳng xuyên qua lối ra của trung tâm thương mại. Lúc này mưa rào †ầm tã ập xuống người cô, cô lùi vào bên trong trung tâm thương mại.
Nhưng nghĩ đến khổ nhục kế của Anh Nguyệt, cô đã dũng cảm đi ra phía ngoài sau khi ngừng lại trong giây lát.
Lúc này, cô ấy gần như bất chấp cơn mưa như trút nước để lao sang một bên.
Tác giả :
Lạc Thanh Du