Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé
Chương 285
Dưới tầng, Lạc Thanh An nằm trong lòng Chiến Ánh Nguyệt, nước mắt lưng tròng: “Cô ơi, sao chú ấy lại bắt nạt mẹ vậy?"
Chiến Anh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của Lạc Thanh An, đứa nhỏ này quá đơn thuần trong mắt con bé không hề có một chút tạp chất nào.
“Thanh An, chú không có bắt nạt mẹ"
Chiến Ánh Nguyệt quả thật không biết nên giải thích thế nào với Lạc Thanh An “Gô lừa cháu, chú cắn vào cố mẹ đấy.
Cháu nhìn thấy trên cổ của mẹ có rất nhiều vết thương" Lạc Thanh An nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt.
Chiến Ánh Nguyệt vỗ trán, cô thật sự không biết phải giải thích với Lạc Thanh An thế nào nữa.
Không lâu sau, Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du một trước một sau đi xuống. Lạc Thanh Du đã thay quần áo của mình, cố ý chọn một chiếc áo len Cashmere có cổ màu xanh cỏ để che đi phần cổ của mình.
Lạc Thanh An nhìn thấy Chiến Hàn Quân giống như nhìn thấy kẻ thù nghìn kiếp vậy, cô đột nhiên cúi đầu xuống, làm ra một động tác hận người.
Cô bé trợn trắng mắt, thần sắc đáng sợ.
Khiến cho Chiến Ánh Nguyệt sợ hãi kêu lên.
“A, Thanh An, cháu học của ai vậy?"
Lạc Thanh Du có chút kinh sợ, bởi vì động tác này là do cô dạy cho Lạc Thanh An, mà động tác này không phải là kỹ năng của Lạc Thanh Du mà là của Linh Trang.
Quả nhiên như vậy, Chiến Ánh Nguyệt rất kích động hét lên, nói: “Anh, động tác này…động tác này không phải là của chị Linh Trang"
Vừa nói xong, Chiến Ánh Nguyệt đã nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng che miệng ngăn những lời còn lại lại.
Hai chữ Linh Trang này, giống như một mũi kim đâm vào tim Lạc Thanh Du vậy. Cô bất an liếc trộm Chiến Hàn Quân, muốn nhìn thấy phản ứng tình cảm của anh đối với Nghiêm Linh Trang.
Nhưng từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Chiến Hàn Quân đều rất bình tĩnh.
Trong mắt Lạc Thanh Du thoáng qua chút buồn rầu.
Xem ra, cho dù Linh Trang có yêu anh nhiều như thế nào, thì anh vẫn luôn không đáp lại tình yêu của Linh Trang.
Lạc Thanh Du giơ tay dịu dàng ôm Lạc Thanh An vào trong lòng, giơ tay che đi mắt cô bé, khi cô buông tay ra, thì mắt Lạc Thanh An đã trở lại bình thường.
“Thanh An, không được vô lễ với chú Quân" Lạc Thanh Du dịu dàng trách mắng Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An tức giận trừng Chiến Hàn Quân, đột nhiên giơ bàn tay nhỏ bé mở cổ áo.
Lạc Thanh Du ra, dịu dàng tiến lại dần thổi cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có đau không?"
Lạc Thanh Du đỏ mặt tía tai. Chỉ cảm thấy xấu hổ chết mất.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh An, bánh bao nhỏ này đối với Lạc Thanh Du thật sự rất tốt.
Nếu như cô bé cũng đối tốt với anh bằng một phần mười của Lạc Thanh Du, có lẽ anh cũng sẽ không ghét cô bé.
“Thanh An, đây không phải là vết thương, là chú Quân giúp mẹ hút độc ra. Con quên rồi sao, mỗi lần con bị ốm, không phải mẹ vẫn luôn làm mát cổ con sao?"
Lạc Thanh An giơ tay lau nước mắt: “Thật sao?"
“Ừ, con hiểu nhầm chú rồi" Lạc Thanh Du nói.
Lạc Thanh An vô cùng xoắn xuýt xin lỗi Chiến Hàn Quân: “Chú Quân, cháu xin lỗi.
Lời nói dối có thiện ý của Lạc Thanh Du, rõ ràng không nhận được sự đồng ý của Chiến Hàn Quân: “Tại sao không nói cho con bé biết sự thật?"
Anh lạnh lùng hỏi.
“Sự thật?" Khuôn mặt Lạc Thanh Du lộ ra vẻ kháng cự.
Con bé còn nhỏ như vậy, sao thích hợp nghe chuyện tình yêu nam nữ chứ?
Chiến Hàn Quân nhìn thấy gương mặt Lạc Thanh Du ngại ngùng hết đỏ lại trắng, nói: “Đừng hiểu nhầm"
Lạc Thanh Du ngạc nhiên, rốt cuộc anh có ý gì?
Ánh mắt Chiến Hàn Quân chuyển qua người Lạc Thanh An: “Chú và mẹ con sắp kết hôn rồi"
Lạc Thanh An bĩu môi, xem ra rất không vui, tỏ vẻ phản đối kịch liệt.
Nhưng ánh mắt Chiến Ánh Nguyệt lại kinh ngạc dán chặt lên người anh, như thể nghe thấy một tin lớn thế kỷ vậy, ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng.
Chiến Anh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của Lạc Thanh An, đứa nhỏ này quá đơn thuần trong mắt con bé không hề có một chút tạp chất nào.
“Thanh An, chú không có bắt nạt mẹ"
Chiến Ánh Nguyệt quả thật không biết nên giải thích thế nào với Lạc Thanh An “Gô lừa cháu, chú cắn vào cố mẹ đấy.
Cháu nhìn thấy trên cổ của mẹ có rất nhiều vết thương" Lạc Thanh An nức nở, nước mắt lăn dài trên mặt.
Chiến Ánh Nguyệt vỗ trán, cô thật sự không biết phải giải thích với Lạc Thanh An thế nào nữa.
Không lâu sau, Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du một trước một sau đi xuống. Lạc Thanh Du đã thay quần áo của mình, cố ý chọn một chiếc áo len Cashmere có cổ màu xanh cỏ để che đi phần cổ của mình.
Lạc Thanh An nhìn thấy Chiến Hàn Quân giống như nhìn thấy kẻ thù nghìn kiếp vậy, cô đột nhiên cúi đầu xuống, làm ra một động tác hận người.
Cô bé trợn trắng mắt, thần sắc đáng sợ.
Khiến cho Chiến Ánh Nguyệt sợ hãi kêu lên.
“A, Thanh An, cháu học của ai vậy?"
Lạc Thanh Du có chút kinh sợ, bởi vì động tác này là do cô dạy cho Lạc Thanh An, mà động tác này không phải là kỹ năng của Lạc Thanh Du mà là của Linh Trang.
Quả nhiên như vậy, Chiến Ánh Nguyệt rất kích động hét lên, nói: “Anh, động tác này…động tác này không phải là của chị Linh Trang"
Vừa nói xong, Chiến Ánh Nguyệt đã nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng che miệng ngăn những lời còn lại lại.
Hai chữ Linh Trang này, giống như một mũi kim đâm vào tim Lạc Thanh Du vậy. Cô bất an liếc trộm Chiến Hàn Quân, muốn nhìn thấy phản ứng tình cảm của anh đối với Nghiêm Linh Trang.
Nhưng từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Chiến Hàn Quân đều rất bình tĩnh.
Trong mắt Lạc Thanh Du thoáng qua chút buồn rầu.
Xem ra, cho dù Linh Trang có yêu anh nhiều như thế nào, thì anh vẫn luôn không đáp lại tình yêu của Linh Trang.
Lạc Thanh Du giơ tay dịu dàng ôm Lạc Thanh An vào trong lòng, giơ tay che đi mắt cô bé, khi cô buông tay ra, thì mắt Lạc Thanh An đã trở lại bình thường.
“Thanh An, không được vô lễ với chú Quân" Lạc Thanh Du dịu dàng trách mắng Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An tức giận trừng Chiến Hàn Quân, đột nhiên giơ bàn tay nhỏ bé mở cổ áo.
Lạc Thanh Du ra, dịu dàng tiến lại dần thổi cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có đau không?"
Lạc Thanh Du đỏ mặt tía tai. Chỉ cảm thấy xấu hổ chết mất.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh An, bánh bao nhỏ này đối với Lạc Thanh Du thật sự rất tốt.
Nếu như cô bé cũng đối tốt với anh bằng một phần mười của Lạc Thanh Du, có lẽ anh cũng sẽ không ghét cô bé.
“Thanh An, đây không phải là vết thương, là chú Quân giúp mẹ hút độc ra. Con quên rồi sao, mỗi lần con bị ốm, không phải mẹ vẫn luôn làm mát cổ con sao?"
Lạc Thanh An giơ tay lau nước mắt: “Thật sao?"
“Ừ, con hiểu nhầm chú rồi" Lạc Thanh Du nói.
Lạc Thanh An vô cùng xoắn xuýt xin lỗi Chiến Hàn Quân: “Chú Quân, cháu xin lỗi.
Lời nói dối có thiện ý của Lạc Thanh Du, rõ ràng không nhận được sự đồng ý của Chiến Hàn Quân: “Tại sao không nói cho con bé biết sự thật?"
Anh lạnh lùng hỏi.
“Sự thật?" Khuôn mặt Lạc Thanh Du lộ ra vẻ kháng cự.
Con bé còn nhỏ như vậy, sao thích hợp nghe chuyện tình yêu nam nữ chứ?
Chiến Hàn Quân nhìn thấy gương mặt Lạc Thanh Du ngại ngùng hết đỏ lại trắng, nói: “Đừng hiểu nhầm"
Lạc Thanh Du ngạc nhiên, rốt cuộc anh có ý gì?
Ánh mắt Chiến Hàn Quân chuyển qua người Lạc Thanh An: “Chú và mẹ con sắp kết hôn rồi"
Lạc Thanh An bĩu môi, xem ra rất không vui, tỏ vẻ phản đối kịch liệt.
Nhưng ánh mắt Chiến Ánh Nguyệt lại kinh ngạc dán chặt lên người anh, như thể nghe thấy một tin lớn thế kỷ vậy, ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng.
Tác giả :
Lạc Thanh Du