Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu
Chương 5
Vương Tiểu Thiên bị Tiêu Ngọc Hoành đâm đúng chỗ đau, theo lý mà nói thì với khuôn mặt như người nổi tiếng của cậu chắc hẳn sẽ được hoan nghênh lắm mới đúng, nhưng cậu quả thực không có bạn bè gì, cho dù là cấp hai cấp ba ở chung với người khác cũng không tìm được mấy người có thể nói chuyện cùng, thậm chí, đến nhà bạn học cậu cũng chẳng sang lần nào.
Vương Tiểu Thiên không biết vấn đề ở đâu, cậu không phải không muốn kết bạn, nhưng mà… bên canh hình như không có ai khiến cậu rất muốn lại gần, hơn nữa cậu còn một lòng một dạ học hành, cũng chẳng buồn để ý.
“Không liên quan đến cậu." Vương Tiểu Thiên hơi xấu hổ, “Với cả đám bạn rượu thịt đó, không có cũng tốt."
“Bạn rượu thịt?" Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày, sau đó thì bật cười, thú vị nhìn Vương Tiểu Thiên: “Anh đó, đúng là không biết anh thẳng tính quá hay là không biết ăn nói, bây giờ vào đại học cũng coi như bước vào một xã hội thu nhỏ rồi, không chú ý một chút thì rất dễ bị người khác ghét."
Tiêu Ngọc Hoành tuy nhỏ hơn Vương Tiểu Thiên hai tuổi, nhưng mặt giao tiếp với người khác thì lợi hại hơn cậu nhiều, Vương Tiểu Thiên là một tên miệng còn hôi sữa mới tốt nghiệp trung học, hắn thì đã trưởng thành như người lớn rồi.
“Cũng may anh gặp phải tôi, nếu là người nóng tính thì ban nãy anh nói vậy chưa biết chừng đã bị đánh rồi." Tiêu Ngọc Hoành đặt tay lên vai cậu, giản dị dễ gần, “Đi nào, tôi dẫn anh ra chợ đêm."
Nếu đối phương đã cố chấp muốn mua những thứ rẻ tiền kia, Tiêu Ngọc Hoành cũng không tiện nói gì nữa, cũng không thể cầm dao ép người ta mua được.
Vương Tiểu Thiên không thích hắn hùa theo mình như thế, nhưng có câu rất hay, có đánh không đánh người đang cười, đành yên lặng đi theo hắn, hai người đi nửa tiếng mới đến chợ đêm, quả nhiên ở đó có tiểu thương bán chăn đệm, Vương Tiểu Thiên ngồi xổm xuống sờ thử, chất liệu chán hơn cậu nghĩ nhiều, giá cũng đắt bất ngờ.
“Ở chỗ tôi chăn chất liệu tốt hơn thế này mới có 20 tệ!" Vương Tiểu Thiên cau mày nói với tiểu thương ở đó, còn Tiêu Ngọc Hoành thì hiếu kỳ đứng một bên xem, tiểu thiếu gia sống nhàn nhã chẳng mấy khi đến nơi như thế này, cũng là lần đầu tiên bên cạnh có người thích cò kè như thế này, thế là hớn hở đứng xem Vương Tiểu Thiên bớt một thêm hai, rất thích thú.
“Vậy cậu về chỗ cậu mà mua." Tiểu thương bị Vương Tiểu Thiên làm phát phiền: “35 tệ, không mặc cả."
Vương Tiểu Thiên cáu lên, cái chăn nát này mà bán 35? Nếu mà ở chợ thôn đắt mấy cũng đến 15 là hết, chất liệu đã chẳng ra gì mà còn bán đắt, cậu mà mua thật thì đúng là coi tiền như rác rồi!
Giờ lại nghĩ, đúng là thà bỏ thêm mấy chục tệ mua bộ giảm giá ở siêu thị còn hơn!
Thái độ tiểu thương cũng không tốt lắm, Vương Tiểu Thiên tức đầy một bụng thế là không mua nữa, chờ đi xa khỏi tiểu thương kia rồi mới ca thán một câu: “Giá cả ở thành phố X kiểu gì vậy?"
Khóe mắt liếc thấy quán trà sữa ven phố, đèn led treo mười tệ một cốc, Vương Tiểu Thiên cười lạnh trong lòng, có kẻ ngốc mới mua.
Sau đó là cả một dãy kẻ ngốc xếp hàng ở đó.
Tiêu Ngọc Hoành hỏi ngược lại: “Chỗ các anh giá cả thế nào?"
Vương Tiểu Thiên chỉ vào quán trà sữa: “Năm tệ."
Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, giá cả rẻ hơn nửa, thảo nào cậu nhìn tiểu thương vừa rồi như nhìn ăn cướp.
Thấy Vương Tiểu Thiên không định mua chăn đệm ở chợ đêm, Tiêu Ngọc Hoành bèn hỏi cậu: “Giờ… anh định làm sao?"
“Tôi định bảo mẹ tôi gửi sang." Vương Tiểu Thiên nói, định thế thật, nhưng nghĩ lại thời gian và tiền vận chuyển lại từ bỏ: “Thôi vậy, cứ quay về siêu thị ban nãy đi."
Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, lòng cũng khoan khoái lên, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ mới biết đã mười rưỡi rồi.
“Không kịp rồi, ngày mai đi đi." Hắn nói, rồi dẫn Vương Tiểu Thiên đi về phía trường: “11 giờ đóng cửa rồi."
“Vậy tối nay ngủ sao?" Vương Tiểu Thiên cau mày: “Cũng không thể ngủ luôn trên giát giường chứ?"
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi hào phóng: “Vậy ngủ cùng tôi đi."
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn hắn, trong lòng ngài ngại, nhưng nghĩ thời gian quả thực không cho phép cậu quay lại siêu thị mua chăn đệm nữa, đành yên lặng chấp nhận.
Hai người về đến ký túc, vừa hay trông thấy ông bác bảo vệ đang đóng cửa, Tiêu Ngọc Hoành thấy hay hay bèn bảo: “Tôi lần đầu tiên sống tập thể đấy, đóng cửa kiểu này thú vị ghê."
Phú nhị đại lại thích lạc thú của bị quản thúc.
Vương Tiểu Thiên kỳ cục nhìn hắn: “Cậu không thấy khó chịu à? Điều kiện ở đây không tốt mấy."
Đến Vương Tiểu Thiên từ quê lên cũng thấy ký túc này quá cũ rồi.
“Chưa ở nơi thế này bao giờ mà." Tiêu Ngọc Hoành cười nói, sóng vai cùng cậu thong thả leo cầu thang: “Cứ như đến một thế giới khác vậy."
Vương Tiểu Thiên không đáp nữa, nghe nói có những người ăn sơn hào hải vị quen rồi đột nhiên ăn khoai sắn lại thấy ngon, hóa ra là thật.
Có điều…. lâu rồi xem cậu còn thích nổi không.
Ký túc tuy đã cũ nhưng lại cao bảy tầng, không có thang máy, nhưng hai cậu con trai leo một hơi lên thẳng, Vương Tiểu Thiên hơi thở dốc, quay lại thấy Tiêu Ngọc Hoành như người chẳng có việc gì, thế là cố gắng kiềm chế hơi thở của mình.
Cậu béo đang ngồi chơi game, Đoàn Sách thì nằm giường dưới nghịch điện thoại, thấy hai người tay không trở về bèn hỏi: “Sao không mua gì hết thế?"
“Mai mua." Vương Tiểu Thiên trả lời không rõ lắm, sau đó cầm chậu rửa mặt đi ra nhà vệ sinh đánh răng, lát sau Tiêu Ngọc Hoành cũng đi ra, Vương Tiểu Thiên đang đánh răng nghe thấy tiếng ong ong ong, quay đầu nhìn, hóa ra đại gia con lai đang dùng bàn chải điện để đánh răng.
Vương Tiểu Thiên chỉ nghe nhắc chứ chưa thấy bao giờ, thế là nhìn chằm chằm vào cái bàn chải đang rung lên kia một hồi rồi mới đánh tiếp, chờ rửa mặt xong mở mắt ra mới phát hiện trước mặt có một tuýp sữa rửa mặt.
“Cho đó." Hóa ra Tiêu Ngọc Hoành phát hiện Vương Tiểu Thiên rửa mặt bằng nước, tưởng cậu vẫn chưa mua.
Vương Tiểu Thiên từ chối: “Không cần."
Con gái mới dùng thứ này.
Vương Tiểu Thiên đi vào phòng riêng, Tiêu Ngọc Hành không để tâm, cầm sữa rửa mặt lại, chờ Vương Tiểu Thiên loanh quanh xong xuôi về đến phòng, Tiêu Ngọc Hoành đã nằm trên giường rồi, màn cũng đã buông, thấy Vương Tiểu Thiên về bèn xốc chăn lên ra hiệu cậu đi vào.
Vương Tiểu Thiên nhìn một cái chân hắn đang gác trên thành giường vểnh lên, dáng vẻ như đại gia đi chơi gái, lòng không khỏi thấy khó chịu, đang loanh quanh thì đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm, sau đó nghe thấy tiếng con trai phòng khác la ó.
Vừa nghe là biết chưa ở ký túc bao giờ. Vương Tiểu Thiên để chậu rửa mặt lên bàn thì nghe thấy tiếng “bộp" khẽ một tiếng, chắc là va phải dàn máy tính ba màn hình của Tiêu Ngọc Hoành rồi, Vương Tiểu Thiên cũng mặc kệ, lọ mọ trong bóng tối đi đến giường Tiêu Ngọc Hoành, sau đó vén lớp màn mỏng như lụa lên chui vào.
“Anh nằm trong." Tiêu Ngọc Hoành nói.
Vương Tiểu Thiên đáp một tiếng rồi bò vào bên trong giường, nằm xuống.
Vương Tiểu Thiên không biết vấn đề ở đâu, cậu không phải không muốn kết bạn, nhưng mà… bên canh hình như không có ai khiến cậu rất muốn lại gần, hơn nữa cậu còn một lòng một dạ học hành, cũng chẳng buồn để ý.
“Không liên quan đến cậu." Vương Tiểu Thiên hơi xấu hổ, “Với cả đám bạn rượu thịt đó, không có cũng tốt."
“Bạn rượu thịt?" Tiêu Ngọc Hoành nhướng mày, sau đó thì bật cười, thú vị nhìn Vương Tiểu Thiên: “Anh đó, đúng là không biết anh thẳng tính quá hay là không biết ăn nói, bây giờ vào đại học cũng coi như bước vào một xã hội thu nhỏ rồi, không chú ý một chút thì rất dễ bị người khác ghét."
Tiêu Ngọc Hoành tuy nhỏ hơn Vương Tiểu Thiên hai tuổi, nhưng mặt giao tiếp với người khác thì lợi hại hơn cậu nhiều, Vương Tiểu Thiên là một tên miệng còn hôi sữa mới tốt nghiệp trung học, hắn thì đã trưởng thành như người lớn rồi.
“Cũng may anh gặp phải tôi, nếu là người nóng tính thì ban nãy anh nói vậy chưa biết chừng đã bị đánh rồi." Tiêu Ngọc Hoành đặt tay lên vai cậu, giản dị dễ gần, “Đi nào, tôi dẫn anh ra chợ đêm."
Nếu đối phương đã cố chấp muốn mua những thứ rẻ tiền kia, Tiêu Ngọc Hoành cũng không tiện nói gì nữa, cũng không thể cầm dao ép người ta mua được.
Vương Tiểu Thiên không thích hắn hùa theo mình như thế, nhưng có câu rất hay, có đánh không đánh người đang cười, đành yên lặng đi theo hắn, hai người đi nửa tiếng mới đến chợ đêm, quả nhiên ở đó có tiểu thương bán chăn đệm, Vương Tiểu Thiên ngồi xổm xuống sờ thử, chất liệu chán hơn cậu nghĩ nhiều, giá cũng đắt bất ngờ.
“Ở chỗ tôi chăn chất liệu tốt hơn thế này mới có 20 tệ!" Vương Tiểu Thiên cau mày nói với tiểu thương ở đó, còn Tiêu Ngọc Hoành thì hiếu kỳ đứng một bên xem, tiểu thiếu gia sống nhàn nhã chẳng mấy khi đến nơi như thế này, cũng là lần đầu tiên bên cạnh có người thích cò kè như thế này, thế là hớn hở đứng xem Vương Tiểu Thiên bớt một thêm hai, rất thích thú.
“Vậy cậu về chỗ cậu mà mua." Tiểu thương bị Vương Tiểu Thiên làm phát phiền: “35 tệ, không mặc cả."
Vương Tiểu Thiên cáu lên, cái chăn nát này mà bán 35? Nếu mà ở chợ thôn đắt mấy cũng đến 15 là hết, chất liệu đã chẳng ra gì mà còn bán đắt, cậu mà mua thật thì đúng là coi tiền như rác rồi!
Giờ lại nghĩ, đúng là thà bỏ thêm mấy chục tệ mua bộ giảm giá ở siêu thị còn hơn!
Thái độ tiểu thương cũng không tốt lắm, Vương Tiểu Thiên tức đầy một bụng thế là không mua nữa, chờ đi xa khỏi tiểu thương kia rồi mới ca thán một câu: “Giá cả ở thành phố X kiểu gì vậy?"
Khóe mắt liếc thấy quán trà sữa ven phố, đèn led treo mười tệ một cốc, Vương Tiểu Thiên cười lạnh trong lòng, có kẻ ngốc mới mua.
Sau đó là cả một dãy kẻ ngốc xếp hàng ở đó.
Tiêu Ngọc Hoành hỏi ngược lại: “Chỗ các anh giá cả thế nào?"
Vương Tiểu Thiên chỉ vào quán trà sữa: “Năm tệ."
Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, giá cả rẻ hơn nửa, thảo nào cậu nhìn tiểu thương vừa rồi như nhìn ăn cướp.
Thấy Vương Tiểu Thiên không định mua chăn đệm ở chợ đêm, Tiêu Ngọc Hoành bèn hỏi cậu: “Giờ… anh định làm sao?"
“Tôi định bảo mẹ tôi gửi sang." Vương Tiểu Thiên nói, định thế thật, nhưng nghĩ lại thời gian và tiền vận chuyển lại từ bỏ: “Thôi vậy, cứ quay về siêu thị ban nãy đi."
Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, lòng cũng khoan khoái lên, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ mới biết đã mười rưỡi rồi.
“Không kịp rồi, ngày mai đi đi." Hắn nói, rồi dẫn Vương Tiểu Thiên đi về phía trường: “11 giờ đóng cửa rồi."
“Vậy tối nay ngủ sao?" Vương Tiểu Thiên cau mày: “Cũng không thể ngủ luôn trên giát giường chứ?"
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ rồi hào phóng: “Vậy ngủ cùng tôi đi."
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn hắn, trong lòng ngài ngại, nhưng nghĩ thời gian quả thực không cho phép cậu quay lại siêu thị mua chăn đệm nữa, đành yên lặng chấp nhận.
Hai người về đến ký túc, vừa hay trông thấy ông bác bảo vệ đang đóng cửa, Tiêu Ngọc Hoành thấy hay hay bèn bảo: “Tôi lần đầu tiên sống tập thể đấy, đóng cửa kiểu này thú vị ghê."
Phú nhị đại lại thích lạc thú của bị quản thúc.
Vương Tiểu Thiên kỳ cục nhìn hắn: “Cậu không thấy khó chịu à? Điều kiện ở đây không tốt mấy."
Đến Vương Tiểu Thiên từ quê lên cũng thấy ký túc này quá cũ rồi.
“Chưa ở nơi thế này bao giờ mà." Tiêu Ngọc Hoành cười nói, sóng vai cùng cậu thong thả leo cầu thang: “Cứ như đến một thế giới khác vậy."
Vương Tiểu Thiên không đáp nữa, nghe nói có những người ăn sơn hào hải vị quen rồi đột nhiên ăn khoai sắn lại thấy ngon, hóa ra là thật.
Có điều…. lâu rồi xem cậu còn thích nổi không.
Ký túc tuy đã cũ nhưng lại cao bảy tầng, không có thang máy, nhưng hai cậu con trai leo một hơi lên thẳng, Vương Tiểu Thiên hơi thở dốc, quay lại thấy Tiêu Ngọc Hoành như người chẳng có việc gì, thế là cố gắng kiềm chế hơi thở của mình.
Cậu béo đang ngồi chơi game, Đoàn Sách thì nằm giường dưới nghịch điện thoại, thấy hai người tay không trở về bèn hỏi: “Sao không mua gì hết thế?"
“Mai mua." Vương Tiểu Thiên trả lời không rõ lắm, sau đó cầm chậu rửa mặt đi ra nhà vệ sinh đánh răng, lát sau Tiêu Ngọc Hoành cũng đi ra, Vương Tiểu Thiên đang đánh răng nghe thấy tiếng ong ong ong, quay đầu nhìn, hóa ra đại gia con lai đang dùng bàn chải điện để đánh răng.
Vương Tiểu Thiên chỉ nghe nhắc chứ chưa thấy bao giờ, thế là nhìn chằm chằm vào cái bàn chải đang rung lên kia một hồi rồi mới đánh tiếp, chờ rửa mặt xong mở mắt ra mới phát hiện trước mặt có một tuýp sữa rửa mặt.
“Cho đó." Hóa ra Tiêu Ngọc Hoành phát hiện Vương Tiểu Thiên rửa mặt bằng nước, tưởng cậu vẫn chưa mua.
Vương Tiểu Thiên từ chối: “Không cần."
Con gái mới dùng thứ này.
Vương Tiểu Thiên đi vào phòng riêng, Tiêu Ngọc Hành không để tâm, cầm sữa rửa mặt lại, chờ Vương Tiểu Thiên loanh quanh xong xuôi về đến phòng, Tiêu Ngọc Hoành đã nằm trên giường rồi, màn cũng đã buông, thấy Vương Tiểu Thiên về bèn xốc chăn lên ra hiệu cậu đi vào.
Vương Tiểu Thiên nhìn một cái chân hắn đang gác trên thành giường vểnh lên, dáng vẻ như đại gia đi chơi gái, lòng không khỏi thấy khó chịu, đang loanh quanh thì đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm, sau đó nghe thấy tiếng con trai phòng khác la ó.
Vừa nghe là biết chưa ở ký túc bao giờ. Vương Tiểu Thiên để chậu rửa mặt lên bàn thì nghe thấy tiếng “bộp" khẽ một tiếng, chắc là va phải dàn máy tính ba màn hình của Tiêu Ngọc Hoành rồi, Vương Tiểu Thiên cũng mặc kệ, lọ mọ trong bóng tối đi đến giường Tiêu Ngọc Hoành, sau đó vén lớp màn mỏng như lụa lên chui vào.
“Anh nằm trong." Tiêu Ngọc Hoành nói.
Vương Tiểu Thiên đáp một tiếng rồi bò vào bên trong giường, nằm xuống.