Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu
Chương 29
Vương Tiểu Thiên đăng xong liền nở mày nở mặt, một giây sau liền bị cô ả áo trắng quạt cho cái ngã vật ra đất.
“Chỉ là một cái clone mà cũng dám ồn ào trước mặt bà!" Cô ả áo trắng tức đỏ mặt, không cam lòng mà nói với cái xác của Vương Tiểu Thiên: “Cô không nghe thấy anh ta vừa nói không thích cô sao?"
“Nhưng tôi là vợ anh ta." Vương Tiểu Thiên dù đang nằm trên đất nhưng vẫn nắm chắc phần thắng.
“Cô không hề xứng với anh ta!"
“Nhưng tôi là vợ anh ta."
“Cô đến cả hội viên mười tệ một tháng cũng không có!"
“Nhưng tôi là vợ anh ta."
“Oa——" Cô ả áo trắng khóc chạy mất, đám người im bặt đi, sau đó ầm ĩ lên.
“Cô em này hơi lưu manh rồi."
“Không hổ là bà xã Sinh tử, có thế mà đã chọc nhất tỷ server 22 tức bỏ chạy.
“Cô ta chắc là có acc chính chứ? Clone làm gì mà phách lối thế được."
Mọi người bắt đầu đoán xem acc chính của Vương Tiểu Thiên là nhân vật phong vân nào, Vương Tiểu Thiên có acc chính cái mông, có điều cậu cũng không ngại mọi người suy đoán như vậy, điều này khiến cậu trông rất cao thâm.
Vương Tiểu Thiên lại hồi sinh, tuy cô ả áo trắng đã bị cậu chọc tức chạy mất, nhưng trận thế bên cô ta cũng không vì vậy mà tan rã, thay vào đó là một thích khách bịt mặt dẫn mọi người tiếp tục đối đầu với Tiêu Ngọc Hoành.
Thích khách bịt mặt đến từ Nhân giới, ID Thích khách thần bí, Vương Tiểu Thiên thấy anh ta quen quen, nghĩ nghĩ rồi nhớ ra, là anh của cô ả áo trắng.
“Sinh tử, cậu lật lọng, lại làm em gái tôi khóc, cũng nên cho nhau vài lời phải trái chứ nhỉ?" Thích khách thần bí nói, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lạnh lẽo như băng.
Người chọc Diệt Tuyệt khóc không phải là cô ả hám tiền sao… Tiêu Ngọc Hoành chửi thầm, có điều nghĩ lại đối phương đang đội đại danh của hắn trên đầu, khởi nguồn tranh cãi cũng là hắn, tạm thời nhận tội danh này.
“Dễ đến dễ đi, với cả tôi với cô ta cũng chẳng thân thiện gì." Tiêu Ngọc Hoành nói, vác lưỡi hái đứng dậy, tay áo bay bay đứng trên thành cầu, trên mặt mang nụ cười phóng túng bất kham: “Nếu anh không phục thì đến đánh một trận là xong."
Thích khách thần bí bị hắn khiêu khích, đôi mắt hẹp dài nheo lại, sau đó thân hình bỗng biến mất, không còn tung tích.
Tiêu Ngọc Hoành thấy anh ta ẩn thân, lòng siết chặt lại, mặt lại lộ vẻ cười hưng phấn.
Ra lệnh một tiếng: “Các anh em! Diệt toàn bộ đám người gây sự này cho tôi!"
Nói xong liền vung lưỡi hái về phía đông mình, lấy tấn công làm phòng thủ đẩy lùi người đang ẩn thân tiếp cận mình ra.
“Chặn hay lắm!" Thích khách thần bí kia bị đánh ra khỏi trạng thái ẩn thân cũng không hoảng hốt, vung đao trong tay đánh giáp lá cà với Tiêu Ngọc Hoành, mọi người thấy hai đại lão đã đánh nhau rồi bèn cũng ra tay luôn.
Nhất thời ánh sáng nổi bùng bốn phía, Vương Tiểu Thiên suýt nữa bị chói mù mắt bởi các thể loại ánh sáng skill, để tránh một lần nữa chết thành thi thể bị người đạp dưới chân, Vương Tiểu Thiên vận khí phi thiên, chuồn lên một nóc nhà xem kịch.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng khung cảnh tự nhiên lại kích thích lòng người bất ngờ, mọi người chết rồi lại hồi sinh, người mắng ta một câu “quỷ lão", ta mắng người một câu “rác rưởi", đủ loại dược đắt giá nhét hết vào miệng như không cần tiền, thỉnh thoảng lại đăng cái loa lên tăng độ tồn tại, khiến Vương Tiểu Thiên xem kịch cũng bị kích động theo.
Chỉ lát sau Đoàn Sách cũng đến giúp, tăng y thánh khiết vừa cởi ra đã thấy cơ thể bắp thịt màu đồng cổ, mở Kim cương tráo ra chặn đằng trước chắn được một đợt thương tổn lớn, một bầy quỷ vương da giòn nấp đằng sau cậu ta điên cuồng tung bùa chú, miệng hô to “Phật tổ ba ba uy vũ!".
Tiêu Ngọc Hoành thì đánh đơn với thích khách kia, rõ ràng trên một cái cầu chen cả trăm người chơi, xung quanh hai người vẫn trống không, vì hai người này là đại lão full cấp sát thương quá cao, dư âm của skill cũng có thể giết chết cả đám.
Hai người đều là class cận chiến, hơn nữa đều có skill đột tiến, vì thế bóng người vụt sáng vụt sáng, bất giác đã từ trên cầu đánh xuống dưới sông, nhất thời gây nên một làn sóng lớn giữa đám người.
“Lợi hại! Đánh dưới Nại Hà rồi?!"
Hóa ra Nại Hà không thể xuống tùy tiện, xuống thì mỗi giây sẽ bị mất 3000 máu, đến người chơi Phật giới da dày thịt béo cũng chỉ có thể chịu được một phút dưới sông, đừng nói đến những class khác.
Vì thế hai người dưới Nại Hà đều không ngừng hút máu, Tiêu Ngọc Hoành hút máu khá hơn, nhưng Thích khách thần bí kia cũng chẳng ngồi không, lợi dụng tốc độ của thích khách mà nhảy tới nhảy lui, kỳ thực cũng không thực sự chạm vào nước nhiều.
Tiêu Ngọc Hoành bị anh ta nhảy mãi phát bực, đòn tấn công bị anh ta tránh mất nửa, mình thì ăn đến bảy phần số chiêu của đối phương, bèn há miệng chửi: “Thần bí, tôi phát hiện từ sau khi anh có ủng Phong thần, anh càng ngày càng giống con bọ chó."
Hóa ra đôi Thích khách đang đeo chính là đôi giày cực phẩm lần trước Tiêu Ngọc Hoành muốn mua, nhưng vì Vương Tiểu Thiên không cho hắn mượn tiền mà tiếc nuối bỏ lỡ.
Vốn thích khách đã giỏi luồn lách rồi, đeo đôi giày này vào càng như hổ thêm cánh, kỹ thuật PK của Tiêu Ngọc Hoành không thua đối phương, kém chỉ kém ở trang bị.
Thích khách thần bí cười lạnh: “Không đánh được thì ngoan ngoãn chịu chết đi."
Dứt lời, thế tấn công lại càng ác liệt.
Vương Tiểu Thiên ngồi trên nóc nhà nhìn, thấy thích khách kia chiếm thượng phong, đánh át hẳn Tiêu Ngọc Hoành, cảm thấy mình đáng lẽ phải cao hứng lắm, nhưng tự nhiên lòng thấy khó chịu, đến lông mày cũng cau lại.
Tiêu Ngọc Hoành bị đánh, cậu đáng lẽ phải cười trộm mới đúng, vì sao lại cảm thấy khó chịu? Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên buồn bực xoay bút, sau đó hiểu ra.
Tiêu Ngọc Hoành rất lợi hại, nhưng dựa vào tay người khác mà trả thù thì chung quy vẫn không đủ sướng, Tiêu Ngọc Hoành mà chết thì cũng phải do cậu đâm chết.
Với cả là kình địch số một trong cuộc đời cậu, nếu hắn không bằng người khác thì cũng chẳng thể hiện được mình có giá trị gì.
Hắn nhất định phải là người mạnh nhất, cũng chỉ có thể thua cậu mà thôi.
Mắt Vương Tiểu Thiên sáng lên, sau đó cậu chuyển động, phi thân nhảy từ nóc nhà xuống, lảo đảo chạy về phía Tiêu Ngọc Hoành giữa đám người hỗn loạn, khó khăn lắm mới đến bên cầu Nại Hà, máu cũng chỉ còn có chút xíu, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn việc nghĩa chẳng từ nan mà nhảy xuống.
Phóng hồi xuân thuật về phía Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên còn chưa kịp buff cho chính mình thì đã bị Nại Hà độc chết.
Ừm… thế nên cậu trăm cay nghìn đắng xuyên qua đám người đến đây cũng chỉ buff cho Tiêu Ngọc Hoành được một cái, hồi máu: 631 điểm.
Cấp 29 thì cũng chỉ có từng ấy mà thôi.
Có điều máu ít tình nồng, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành khẽ lay động, không ngờ cô ả hám tiền này lại hi sinh bản thân tăng máu cho hắn, nhất thời tinh thần phấn chấn, động tác đột nhiên ác liệt, sau đó đứng trước mặt mọi người mà thể hiện một loạt thao tác mượt mà, dự đoán được vị trí xuất hiện tiếp theo của thích khách thần bí, lưỡi hái bổ xuống, dập luôn đối phương xuống sông.
Hệ thống: Bạn đã giết chết người chơi “Thích khách thần bí".
Tiêu Ngọc Hoành đứng trong nước sông giơ cao nắm đấm, dáng người ngạo nghễ, khí thế ngập trời, người bên hắn lập tức sĩ khí tăng mạnh, người chết rồi lập tức hồi sinh, người chưa chết thì lại nhét dược vào miệng, thừa thế xông lên diệt không ít người, mà một khi nhân số đã chiếm ưu thế, số còn lại gần như đều bị giết sạch, ai còn dám hồi sinh nữa, trực tiếp bị mọi người dồn lửa đánh úp, cuối cùng đám người gây sự sợ đến mức không dám đến nữa, cuối cùng chỉ có thể phát loa chửi trên kênh thế giới.
Vương Tiểu Thiên thấy chiến đấu đã hòm hòm, vốn định hồi sinh, Tiêu Ngọc Hoành lại đi đến bên cạnh thi thể ngâm trong nước sông của cậu, bế cậu lên, sau đó nhảy mấy cái lấy đà, hạ xuống một nóc nhà cao cao.
“Ngốc à? Cấp 29 mà dám nhảy xuống Nại Hà?" Tiêu Ngọc Hoành cười mắng cậu một câu, sau đó vận khí vào thi thể cậu, hồi sinh cậu.
“Cho dù là cấp 1 em cũng dám." Vương Tiểu Thiên bình thản nói: “Em là người đã chết một nghìn lần."
Nói xong bỗng cảm thấy giọng mình không đúng, thế là lập tức bóp giọng hư tình giả ý thêm một câu: “Moa moa~"
Lòng Tiêu Ngọc Hoành xúc động, hắn là người trọng nghĩa khí, vứt quan hệ tình duyên sang bên, chỉ nguyên hành động nhảy sông buff máu của đối phương cũng đáng để hắn kết giao bằng hữu rồi, thế nên hắn cảm động vung tiền, quyết định tặng cô bé này một món quà.
Nhưng Vương Tiểu Thiên mới cấp 29, cấp này đưa trang bị tốt cậu cũng chẳng mặc được, Tiêu Ngọc Hoành bèn quét mắt nhìn cơ thể bộ ngực siêu to của Vương Tiểu Thiên, nảy ra một ý, lập tức mở cửa hàng giao dịch ra.
Mười mấy giây sau, Vương Tiểu Thiên liền nhận được thông báo của hệ thống:
Hệ thống: Tình duyên “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh" của bạn đã tặng quà cho bạn! Mau mở hòm thư ra xem đi!
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên sững ra, sau đó nhếch miệng cười, mở hòm thư có dấu chấm than màu vàng ra, quả nhiên trong đó có một thư mới, cũng có cả đồ đính kèm.
Vương Tiểu Thiên lại mở ra, trên thanh tin nhắn là một bông hồng đỏ, còn trong đồ đính kèm là một bộ—— bikini mùa hè thời trang.
“…" Vương Tiểu Thiên giật giật khuôn mặt tuấn tú.
“Chỉ là một cái clone mà cũng dám ồn ào trước mặt bà!" Cô ả áo trắng tức đỏ mặt, không cam lòng mà nói với cái xác của Vương Tiểu Thiên: “Cô không nghe thấy anh ta vừa nói không thích cô sao?"
“Nhưng tôi là vợ anh ta." Vương Tiểu Thiên dù đang nằm trên đất nhưng vẫn nắm chắc phần thắng.
“Cô không hề xứng với anh ta!"
“Nhưng tôi là vợ anh ta."
“Cô đến cả hội viên mười tệ một tháng cũng không có!"
“Nhưng tôi là vợ anh ta."
“Oa——" Cô ả áo trắng khóc chạy mất, đám người im bặt đi, sau đó ầm ĩ lên.
“Cô em này hơi lưu manh rồi."
“Không hổ là bà xã Sinh tử, có thế mà đã chọc nhất tỷ server 22 tức bỏ chạy.
“Cô ta chắc là có acc chính chứ? Clone làm gì mà phách lối thế được."
Mọi người bắt đầu đoán xem acc chính của Vương Tiểu Thiên là nhân vật phong vân nào, Vương Tiểu Thiên có acc chính cái mông, có điều cậu cũng không ngại mọi người suy đoán như vậy, điều này khiến cậu trông rất cao thâm.
Vương Tiểu Thiên lại hồi sinh, tuy cô ả áo trắng đã bị cậu chọc tức chạy mất, nhưng trận thế bên cô ta cũng không vì vậy mà tan rã, thay vào đó là một thích khách bịt mặt dẫn mọi người tiếp tục đối đầu với Tiêu Ngọc Hoành.
Thích khách bịt mặt đến từ Nhân giới, ID Thích khách thần bí, Vương Tiểu Thiên thấy anh ta quen quen, nghĩ nghĩ rồi nhớ ra, là anh của cô ả áo trắng.
“Sinh tử, cậu lật lọng, lại làm em gái tôi khóc, cũng nên cho nhau vài lời phải trái chứ nhỉ?" Thích khách thần bí nói, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lạnh lẽo như băng.
Người chọc Diệt Tuyệt khóc không phải là cô ả hám tiền sao… Tiêu Ngọc Hoành chửi thầm, có điều nghĩ lại đối phương đang đội đại danh của hắn trên đầu, khởi nguồn tranh cãi cũng là hắn, tạm thời nhận tội danh này.
“Dễ đến dễ đi, với cả tôi với cô ta cũng chẳng thân thiện gì." Tiêu Ngọc Hoành nói, vác lưỡi hái đứng dậy, tay áo bay bay đứng trên thành cầu, trên mặt mang nụ cười phóng túng bất kham: “Nếu anh không phục thì đến đánh một trận là xong."
Thích khách thần bí bị hắn khiêu khích, đôi mắt hẹp dài nheo lại, sau đó thân hình bỗng biến mất, không còn tung tích.
Tiêu Ngọc Hoành thấy anh ta ẩn thân, lòng siết chặt lại, mặt lại lộ vẻ cười hưng phấn.
Ra lệnh một tiếng: “Các anh em! Diệt toàn bộ đám người gây sự này cho tôi!"
Nói xong liền vung lưỡi hái về phía đông mình, lấy tấn công làm phòng thủ đẩy lùi người đang ẩn thân tiếp cận mình ra.
“Chặn hay lắm!" Thích khách thần bí kia bị đánh ra khỏi trạng thái ẩn thân cũng không hoảng hốt, vung đao trong tay đánh giáp lá cà với Tiêu Ngọc Hoành, mọi người thấy hai đại lão đã đánh nhau rồi bèn cũng ra tay luôn.
Nhất thời ánh sáng nổi bùng bốn phía, Vương Tiểu Thiên suýt nữa bị chói mù mắt bởi các thể loại ánh sáng skill, để tránh một lần nữa chết thành thi thể bị người đạp dưới chân, Vương Tiểu Thiên vận khí phi thiên, chuồn lên một nóc nhà xem kịch.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng khung cảnh tự nhiên lại kích thích lòng người bất ngờ, mọi người chết rồi lại hồi sinh, người mắng ta một câu “quỷ lão", ta mắng người một câu “rác rưởi", đủ loại dược đắt giá nhét hết vào miệng như không cần tiền, thỉnh thoảng lại đăng cái loa lên tăng độ tồn tại, khiến Vương Tiểu Thiên xem kịch cũng bị kích động theo.
Chỉ lát sau Đoàn Sách cũng đến giúp, tăng y thánh khiết vừa cởi ra đã thấy cơ thể bắp thịt màu đồng cổ, mở Kim cương tráo ra chặn đằng trước chắn được một đợt thương tổn lớn, một bầy quỷ vương da giòn nấp đằng sau cậu ta điên cuồng tung bùa chú, miệng hô to “Phật tổ ba ba uy vũ!".
Tiêu Ngọc Hoành thì đánh đơn với thích khách kia, rõ ràng trên một cái cầu chen cả trăm người chơi, xung quanh hai người vẫn trống không, vì hai người này là đại lão full cấp sát thương quá cao, dư âm của skill cũng có thể giết chết cả đám.
Hai người đều là class cận chiến, hơn nữa đều có skill đột tiến, vì thế bóng người vụt sáng vụt sáng, bất giác đã từ trên cầu đánh xuống dưới sông, nhất thời gây nên một làn sóng lớn giữa đám người.
“Lợi hại! Đánh dưới Nại Hà rồi?!"
Hóa ra Nại Hà không thể xuống tùy tiện, xuống thì mỗi giây sẽ bị mất 3000 máu, đến người chơi Phật giới da dày thịt béo cũng chỉ có thể chịu được một phút dưới sông, đừng nói đến những class khác.
Vì thế hai người dưới Nại Hà đều không ngừng hút máu, Tiêu Ngọc Hoành hút máu khá hơn, nhưng Thích khách thần bí kia cũng chẳng ngồi không, lợi dụng tốc độ của thích khách mà nhảy tới nhảy lui, kỳ thực cũng không thực sự chạm vào nước nhiều.
Tiêu Ngọc Hoành bị anh ta nhảy mãi phát bực, đòn tấn công bị anh ta tránh mất nửa, mình thì ăn đến bảy phần số chiêu của đối phương, bèn há miệng chửi: “Thần bí, tôi phát hiện từ sau khi anh có ủng Phong thần, anh càng ngày càng giống con bọ chó."
Hóa ra đôi Thích khách đang đeo chính là đôi giày cực phẩm lần trước Tiêu Ngọc Hoành muốn mua, nhưng vì Vương Tiểu Thiên không cho hắn mượn tiền mà tiếc nuối bỏ lỡ.
Vốn thích khách đã giỏi luồn lách rồi, đeo đôi giày này vào càng như hổ thêm cánh, kỹ thuật PK của Tiêu Ngọc Hoành không thua đối phương, kém chỉ kém ở trang bị.
Thích khách thần bí cười lạnh: “Không đánh được thì ngoan ngoãn chịu chết đi."
Dứt lời, thế tấn công lại càng ác liệt.
Vương Tiểu Thiên ngồi trên nóc nhà nhìn, thấy thích khách kia chiếm thượng phong, đánh át hẳn Tiêu Ngọc Hoành, cảm thấy mình đáng lẽ phải cao hứng lắm, nhưng tự nhiên lòng thấy khó chịu, đến lông mày cũng cau lại.
Tiêu Ngọc Hoành bị đánh, cậu đáng lẽ phải cười trộm mới đúng, vì sao lại cảm thấy khó chịu? Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên buồn bực xoay bút, sau đó hiểu ra.
Tiêu Ngọc Hoành rất lợi hại, nhưng dựa vào tay người khác mà trả thù thì chung quy vẫn không đủ sướng, Tiêu Ngọc Hoành mà chết thì cũng phải do cậu đâm chết.
Với cả là kình địch số một trong cuộc đời cậu, nếu hắn không bằng người khác thì cũng chẳng thể hiện được mình có giá trị gì.
Hắn nhất định phải là người mạnh nhất, cũng chỉ có thể thua cậu mà thôi.
Mắt Vương Tiểu Thiên sáng lên, sau đó cậu chuyển động, phi thân nhảy từ nóc nhà xuống, lảo đảo chạy về phía Tiêu Ngọc Hoành giữa đám người hỗn loạn, khó khăn lắm mới đến bên cầu Nại Hà, máu cũng chỉ còn có chút xíu, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn việc nghĩa chẳng từ nan mà nhảy xuống.
Phóng hồi xuân thuật về phía Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên còn chưa kịp buff cho chính mình thì đã bị Nại Hà độc chết.
Ừm… thế nên cậu trăm cay nghìn đắng xuyên qua đám người đến đây cũng chỉ buff cho Tiêu Ngọc Hoành được một cái, hồi máu: 631 điểm.
Cấp 29 thì cũng chỉ có từng ấy mà thôi.
Có điều máu ít tình nồng, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành khẽ lay động, không ngờ cô ả hám tiền này lại hi sinh bản thân tăng máu cho hắn, nhất thời tinh thần phấn chấn, động tác đột nhiên ác liệt, sau đó đứng trước mặt mọi người mà thể hiện một loạt thao tác mượt mà, dự đoán được vị trí xuất hiện tiếp theo của thích khách thần bí, lưỡi hái bổ xuống, dập luôn đối phương xuống sông.
Hệ thống: Bạn đã giết chết người chơi “Thích khách thần bí".
Tiêu Ngọc Hoành đứng trong nước sông giơ cao nắm đấm, dáng người ngạo nghễ, khí thế ngập trời, người bên hắn lập tức sĩ khí tăng mạnh, người chết rồi lập tức hồi sinh, người chưa chết thì lại nhét dược vào miệng, thừa thế xông lên diệt không ít người, mà một khi nhân số đã chiếm ưu thế, số còn lại gần như đều bị giết sạch, ai còn dám hồi sinh nữa, trực tiếp bị mọi người dồn lửa đánh úp, cuối cùng đám người gây sự sợ đến mức không dám đến nữa, cuối cùng chỉ có thể phát loa chửi trên kênh thế giới.
Vương Tiểu Thiên thấy chiến đấu đã hòm hòm, vốn định hồi sinh, Tiêu Ngọc Hoành lại đi đến bên cạnh thi thể ngâm trong nước sông của cậu, bế cậu lên, sau đó nhảy mấy cái lấy đà, hạ xuống một nóc nhà cao cao.
“Ngốc à? Cấp 29 mà dám nhảy xuống Nại Hà?" Tiêu Ngọc Hoành cười mắng cậu một câu, sau đó vận khí vào thi thể cậu, hồi sinh cậu.
“Cho dù là cấp 1 em cũng dám." Vương Tiểu Thiên bình thản nói: “Em là người đã chết một nghìn lần."
Nói xong bỗng cảm thấy giọng mình không đúng, thế là lập tức bóp giọng hư tình giả ý thêm một câu: “Moa moa~"
Lòng Tiêu Ngọc Hoành xúc động, hắn là người trọng nghĩa khí, vứt quan hệ tình duyên sang bên, chỉ nguyên hành động nhảy sông buff máu của đối phương cũng đáng để hắn kết giao bằng hữu rồi, thế nên hắn cảm động vung tiền, quyết định tặng cô bé này một món quà.
Nhưng Vương Tiểu Thiên mới cấp 29, cấp này đưa trang bị tốt cậu cũng chẳng mặc được, Tiêu Ngọc Hoành bèn quét mắt nhìn cơ thể bộ ngực siêu to của Vương Tiểu Thiên, nảy ra một ý, lập tức mở cửa hàng giao dịch ra.
Mười mấy giây sau, Vương Tiểu Thiên liền nhận được thông báo của hệ thống:
Hệ thống: Tình duyên “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh" của bạn đã tặng quà cho bạn! Mau mở hòm thư ra xem đi!
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên sững ra, sau đó nhếch miệng cười, mở hòm thư có dấu chấm than màu vàng ra, quả nhiên trong đó có một thư mới, cũng có cả đồ đính kèm.
Vương Tiểu Thiên lại mở ra, trên thanh tin nhắn là một bông hồng đỏ, còn trong đồ đính kèm là một bộ—— bikini mùa hè thời trang.
“…" Vương Tiểu Thiên giật giật khuôn mặt tuấn tú.