Giường Đơn
Quyển 3 - Chương 4
Cô và “Phàn Hồ Á" bắt đầu xuất hiện cùng nhau.
Có người mê điện ảnh vào rạp chiếu phim, nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt cùng một người đàn ông quần áo sang trọng, khí chất cao quý, vô tình người trước người sau, khi bộ phim kết thúc, hai người họ nắm tay nhau ra ngoài.
Lại có nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt và một người đàn ông nhiều lần đi ăn cơm.
Các tòa soạn bắt đầu kích động cho đội cẩu tử xuất phát, liên tiếp chụp được ảnh ngôi sao Hạ Vũ Mạt ngủ lại trong khu nhà cao cấp của người đàn ông kia, sáng sớm hôm sau mới vội vàng rời đi.
Vị trí thiếu phu nhân Phàn gia, hoa rơi nhà nào?
Là vị hôn thê cao quý, môn đăng hộ đối Triệu Nhã Nhi hay là ngôi sao xuất thân bần hàn Hạ Vũ Mạt?
Tình cảm của cậu chủ Phàn đối với Hạ Vũ Mạt là thật hay giả?
Phàn gia liệu có để cho Hạ Vũ Mạt, người có tin đồn từng “phục vụ trên giường" bước chân vào nhà giàu không?
Tình yêu tay ba, cuối cùng ai mới là người cười?
Từng vấn đề liên tiếp trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa, trà dư tửu hậu.
Màn kịch này, vấn đề cô bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn ở bên nhau gây náo động rất lớn, trở thành một cơn sóng bàn luận.
Thậm chí ngay cả trên internet đều diễn ra khảo sát, phái “môn đăng hộ đối" và phái “cô bé lọ lem" gây chiến kịch liệt.
Nhưng ngoài sự mong đợi của mọi người.
Người mà Phàn gia và Hạ Vũ Mạt chờ đợi vẫn không xuất hiện.
. . . . . . . . .
Ba tháng sau.
Trong một siêu thị hết sức bình thường.
Một người đàn ông tuấn tú đang lựa đồ mua sắm.
Tay anh cầm một bản kê, mỗi khi mua thứ gì xong liền cúi đầu đánh dấu vào đó.
“Chú cha, chú đã xong rồi à?" Bên cạnh anh có một cô bé sáu tuổi, trên đầu cái một đóa hoa hồng nhỏ, rất hiếu động, không ngừng gọi.
“Còn chưa xong đâu, đừng nghịch nữa! Chú đang làm việc!" Người đàn ông vẫn tập trung vào việc lựa đồ như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, không quên nhắc nhở cô bé, “Đi tìm mẹ đi!"
“Mẹ? Mẹ ngồi xổm ở khu đồ điện, xem chị Sam Thái rồi, không chịu đi đâu." Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Tay cầm bút của người đàn ông cứng lại một chút.
“Chúng ta đi gọi mẹ con thôi, không nên để cô ấy xem quá nhiều phim truyền hình vô bổ như vậy!" Nhất thời, người đàn ông không còn tâm trạng mua sắm nữa, dắt tay cô bé đi về khu đồ điện.
“Chú cha, chú nắm tay con chặt như thế có phải vì sợ không nhận ra mẹ không?" Cô bé nói vô cùng thích thú, còn không quên trêu cợt chú cha.
“Sao chú lại không nhận ra hai người chứ?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Trên đầu con lúc nào cũng cài một đóa hoa hồng, còn trên tóc mẹ con có kẹp tóc con bướm, cho dù không muốn nhận ra cũng khó!"
Cô bé cười trộm, “Đó là vì con và mẹ sợ chú cha lạc mất."
Bàn tay người đàn ông căng thẳng, chém đinh chặt sắt, “Không bao giờ, chúng ta là người một nhà!"
Tới khu đồ điện, quả nhiên thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn, thanh tú, trên đầu có kẹp hình con bướm đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm màn hình.
Nhíu mày, “Tình Không, tôi và Tiểu Niệm phải về nhà thôi!"
“A!" Người phụ nữ trẻ tiếc nuối đứng lên, thì thào oán giận, “A Á thối tha, ở nhà xem phim thì chê tôi ngốc, khó khăn lắm mới ra ngoài, mới được một lúc đã phải về nhà!"
“Tôi và Tiểu Niệm về nhà trước, chị cứ tiếp tục được không?!"
“Không được đâu! Không cho cậu bỏ tôi lại!" Người phụ nữ vội vàng ôm lấy cánh tay anh."
Người phụ nữ luôn cảm thấy không an toàn, dường như rất sợ bị người ta vứt bỏ.
“Được rồi." Người đàn ông hơi lùi lại.
Thân cận với phụ nữ, anh luôn cảm thấy mất tự nhiên.
Nắm bàn tay nghịch ngợm của cô bé con, kéo người phụ nữ.
Anh xoay người, vẫn thấy được khuôn mặt ngây thơ mà lạnh lùng trên ti vi.
“Giống như các người, chỉ biết sống dưới sự che chở của cha mẹ, các người đã bao giờ tự mình kiếm ra một đồng tiền chưa?’
“Tôi không bao giờ… chịu im lặng nữa, Đạo Minh Tự, tôi chính thức tuyên chiến với anh!"
Ánh mắt anh thản nhiên rời khỏi gương mặt ương ngạnh, bừng bừng sinh lực.
Anh rất ngang ngược, tính tình tồi tệ, chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của tôi, ở cùng một chỗ với anh tôi phải kiềm chế rất mệt mỏi. Từ đầu tới cuối tôi chỉ vì tiền của anh thôi.
A Á, trừ tiền ra thì anh còn gì có thể hấp dẫn tôi đây?
Đã không có tiền, anh chẳng là gì cả.
. . . .
Một vết thương cũ lặng lẽ xuất hiện trong lòng anh.
Tình yêu của anh thật rẻ mạt.
Toàn bộ ảo ảnh đều dựa vào tiền tài.
Không có bức tường huy hoàng đó làm nền, ba chữ Phàn Dực Á chẳng là gì cả.
Về nhà sao?
Không, anh sẽ không về nhà!
Cái nhà kia chỉ làm anh cảm thấy vô cùng tức cười, khiến anh cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Cho dù không có nhà để về, giống như dân vô gia cư lưu lạc, buổi tối phải ở lại dưới cầu vượt hoặc trong công viên, trên người chỉ còn tờ báo vứt đi để chống lạnh, lúc đêm khuya sẽ bị lạnh đến không ngủ được, khi rạng sáng thì đói đến tỉnh dậy.
Tìm kiếm khắp nơi nhưng không có cơ hội nào để làm việc, lần nào cũng bị người ta cho rằng không có hộ khẩu nên đuổi đi, anh kiêu ngạo như thế, cho dù phải chịu rất nhiều khổ cực cũng không hối hận.
Khi sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng, lần đầu tiên anh rơi nước mắt không khuất phục trước phần mộ anh trai.
Tình yêu làm anh bị thương rất nặng.
Nhưng anh chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ không kêu đau đớn mà thôi.
Chỉ cần không ra tiếng, không kêu cứu, người khác sẽ không biết anh rất đau.
Từ đó về sau, anh không bao giờ lưu luyến quay lại nơi cô sống, hoặc là phạm vi mười dặm gần đó, tuyệt đối sẽ không có bóng dáng của anh.
Kìm nén nước mắt thất bại, anh tự nói cho mình, ngay mai anh sẽ lại là chính mình, nhất định phải sống tốt hơn bất cứ ai.
Không ngờ, cách mộ anh trai không xa, anh nhặt được Tình Không đang khóc nức nở, ấm ức, cái bụng nhỏ hơi nhô lên.
Hoặc là nên nói, Tình Không nhặt được anh cả người không xu dính túi, quần áo bẩn thỉu.
Có mái che đầu, cuối cùng anh cũng yên ổn tìm được một công việc.
Anh thay người phụ nữ này gánh nặng cuộc sống.
Khi Tiểu Niệm sinh ra, là anh cầm chặt tay Tình Không.
“Vì Hoàn Vũ, hãy kiên trì lên!"
Anh và Tình Không cùng chung hoạn nạn.
Cùng nhau cố gắng, cho nhau sức sống.
Mỗi bước đi trong cuộc sống, đều là anh dắt tay cô tiến lên.
. . .
Khi xếp hàng thanh toán, Tình Không tiện tay cầm tờ báo phục vụ khách lên, hô to, “A Á, cậu lại lên báo này!"
Cô chỉ vào ảnh chụp trên báo, cười ha ha không ngừng, có vẻ giễu cợt, “Thật hâm mộ cậu quá, diễn cùng với thần tượng “Sam Thái" của tôi này!"
Tình Không cũng không biết anh và Hạ Vũ Mạt vốn là một đôi, chỉ đơn giản nghĩ rằng A Á giả ở Phàn gia và “Sam Thái" qua lại.
Không kiên nhẫn lấy tờ báo đi, biểu cảm trên mặt anh hung ác như bị đao khắc.
Mục đích của bọn họ anh hiểu rất rõ!
Nhưng lần này cô lại nhận bao nhiêu tiền nữa?
Vì sao bọn họ vĩnh viễn tin rằng họ có thể tùy ý thao túng, sắp xếp cuộc sống của anh?
Có người mê điện ảnh vào rạp chiếu phim, nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt cùng một người đàn ông quần áo sang trọng, khí chất cao quý, vô tình người trước người sau, khi bộ phim kết thúc, hai người họ nắm tay nhau ra ngoài.
Lại có nhân viên phục vụ nhà hàng nhìn thấy ngôi sao Hạ Vũ Mạt và một người đàn ông nhiều lần đi ăn cơm.
Các tòa soạn bắt đầu kích động cho đội cẩu tử xuất phát, liên tiếp chụp được ảnh ngôi sao Hạ Vũ Mạt ngủ lại trong khu nhà cao cấp của người đàn ông kia, sáng sớm hôm sau mới vội vàng rời đi.
Vị trí thiếu phu nhân Phàn gia, hoa rơi nhà nào?
Là vị hôn thê cao quý, môn đăng hộ đối Triệu Nhã Nhi hay là ngôi sao xuất thân bần hàn Hạ Vũ Mạt?
Tình cảm của cậu chủ Phàn đối với Hạ Vũ Mạt là thật hay giả?
Phàn gia liệu có để cho Hạ Vũ Mạt, người có tin đồn từng “phục vụ trên giường" bước chân vào nhà giàu không?
Tình yêu tay ba, cuối cùng ai mới là người cười?
Từng vấn đề liên tiếp trở thành chủ đề để mọi người bàn tán say sưa, trà dư tửu hậu.
Màn kịch này, vấn đề cô bé lọ lem và hoàng tử vĩnh viễn ở bên nhau gây náo động rất lớn, trở thành một cơn sóng bàn luận.
Thậm chí ngay cả trên internet đều diễn ra khảo sát, phái “môn đăng hộ đối" và phái “cô bé lọ lem" gây chiến kịch liệt.
Nhưng ngoài sự mong đợi của mọi người.
Người mà Phàn gia và Hạ Vũ Mạt chờ đợi vẫn không xuất hiện.
. . . . . . . . .
Ba tháng sau.
Trong một siêu thị hết sức bình thường.
Một người đàn ông tuấn tú đang lựa đồ mua sắm.
Tay anh cầm một bản kê, mỗi khi mua thứ gì xong liền cúi đầu đánh dấu vào đó.
“Chú cha, chú đã xong rồi à?" Bên cạnh anh có một cô bé sáu tuổi, trên đầu cái một đóa hoa hồng nhỏ, rất hiếu động, không ngừng gọi.
“Còn chưa xong đâu, đừng nghịch nữa! Chú đang làm việc!" Người đàn ông vẫn tập trung vào việc lựa đồ như cũ, vẻ mặt nghiêm túc, không quên nhắc nhở cô bé, “Đi tìm mẹ đi!"
“Mẹ? Mẹ ngồi xổm ở khu đồ điện, xem chị Sam Thái rồi, không chịu đi đâu." Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Tay cầm bút của người đàn ông cứng lại một chút.
“Chúng ta đi gọi mẹ con thôi, không nên để cô ấy xem quá nhiều phim truyền hình vô bổ như vậy!" Nhất thời, người đàn ông không còn tâm trạng mua sắm nữa, dắt tay cô bé đi về khu đồ điện.
“Chú cha, chú nắm tay con chặt như thế có phải vì sợ không nhận ra mẹ không?" Cô bé nói vô cùng thích thú, còn không quên trêu cợt chú cha.
“Sao chú lại không nhận ra hai người chứ?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Trên đầu con lúc nào cũng cài một đóa hoa hồng, còn trên tóc mẹ con có kẹp tóc con bướm, cho dù không muốn nhận ra cũng khó!"
Cô bé cười trộm, “Đó là vì con và mẹ sợ chú cha lạc mất."
Bàn tay người đàn ông căng thẳng, chém đinh chặt sắt, “Không bao giờ, chúng ta là người một nhà!"
Tới khu đồ điện, quả nhiên thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn, thanh tú, trên đầu có kẹp hình con bướm đang ngồi xổm, nhìn chằm chằm màn hình.
Nhíu mày, “Tình Không, tôi và Tiểu Niệm phải về nhà thôi!"
“A!" Người phụ nữ trẻ tiếc nuối đứng lên, thì thào oán giận, “A Á thối tha, ở nhà xem phim thì chê tôi ngốc, khó khăn lắm mới ra ngoài, mới được một lúc đã phải về nhà!"
“Tôi và Tiểu Niệm về nhà trước, chị cứ tiếp tục được không?!"
“Không được đâu! Không cho cậu bỏ tôi lại!" Người phụ nữ vội vàng ôm lấy cánh tay anh."
Người phụ nữ luôn cảm thấy không an toàn, dường như rất sợ bị người ta vứt bỏ.
“Được rồi." Người đàn ông hơi lùi lại.
Thân cận với phụ nữ, anh luôn cảm thấy mất tự nhiên.
Nắm bàn tay nghịch ngợm của cô bé con, kéo người phụ nữ.
Anh xoay người, vẫn thấy được khuôn mặt ngây thơ mà lạnh lùng trên ti vi.
“Giống như các người, chỉ biết sống dưới sự che chở của cha mẹ, các người đã bao giờ tự mình kiếm ra một đồng tiền chưa?’
“Tôi không bao giờ… chịu im lặng nữa, Đạo Minh Tự, tôi chính thức tuyên chiến với anh!"
Ánh mắt anh thản nhiên rời khỏi gương mặt ương ngạnh, bừng bừng sinh lực.
Anh rất ngang ngược, tính tình tồi tệ, chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của tôi, ở cùng một chỗ với anh tôi phải kiềm chế rất mệt mỏi. Từ đầu tới cuối tôi chỉ vì tiền của anh thôi.
A Á, trừ tiền ra thì anh còn gì có thể hấp dẫn tôi đây?
Đã không có tiền, anh chẳng là gì cả.
. . . .
Một vết thương cũ lặng lẽ xuất hiện trong lòng anh.
Tình yêu của anh thật rẻ mạt.
Toàn bộ ảo ảnh đều dựa vào tiền tài.
Không có bức tường huy hoàng đó làm nền, ba chữ Phàn Dực Á chẳng là gì cả.
Về nhà sao?
Không, anh sẽ không về nhà!
Cái nhà kia chỉ làm anh cảm thấy vô cùng tức cười, khiến anh cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Cho dù không có nhà để về, giống như dân vô gia cư lưu lạc, buổi tối phải ở lại dưới cầu vượt hoặc trong công viên, trên người chỉ còn tờ báo vứt đi để chống lạnh, lúc đêm khuya sẽ bị lạnh đến không ngủ được, khi rạng sáng thì đói đến tỉnh dậy.
Tìm kiếm khắp nơi nhưng không có cơ hội nào để làm việc, lần nào cũng bị người ta cho rằng không có hộ khẩu nên đuổi đi, anh kiêu ngạo như thế, cho dù phải chịu rất nhiều khổ cực cũng không hối hận.
Khi sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng, lần đầu tiên anh rơi nước mắt không khuất phục trước phần mộ anh trai.
Tình yêu làm anh bị thương rất nặng.
Nhưng anh chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ không kêu đau đớn mà thôi.
Chỉ cần không ra tiếng, không kêu cứu, người khác sẽ không biết anh rất đau.
Từ đó về sau, anh không bao giờ lưu luyến quay lại nơi cô sống, hoặc là phạm vi mười dặm gần đó, tuyệt đối sẽ không có bóng dáng của anh.
Kìm nén nước mắt thất bại, anh tự nói cho mình, ngay mai anh sẽ lại là chính mình, nhất định phải sống tốt hơn bất cứ ai.
Không ngờ, cách mộ anh trai không xa, anh nhặt được Tình Không đang khóc nức nở, ấm ức, cái bụng nhỏ hơi nhô lên.
Hoặc là nên nói, Tình Không nhặt được anh cả người không xu dính túi, quần áo bẩn thỉu.
Có mái che đầu, cuối cùng anh cũng yên ổn tìm được một công việc.
Anh thay người phụ nữ này gánh nặng cuộc sống.
Khi Tiểu Niệm sinh ra, là anh cầm chặt tay Tình Không.
“Vì Hoàn Vũ, hãy kiên trì lên!"
Anh và Tình Không cùng chung hoạn nạn.
Cùng nhau cố gắng, cho nhau sức sống.
Mỗi bước đi trong cuộc sống, đều là anh dắt tay cô tiến lên.
. . .
Khi xếp hàng thanh toán, Tình Không tiện tay cầm tờ báo phục vụ khách lên, hô to, “A Á, cậu lại lên báo này!"
Cô chỉ vào ảnh chụp trên báo, cười ha ha không ngừng, có vẻ giễu cợt, “Thật hâm mộ cậu quá, diễn cùng với thần tượng “Sam Thái" của tôi này!"
Tình Không cũng không biết anh và Hạ Vũ Mạt vốn là một đôi, chỉ đơn giản nghĩ rằng A Á giả ở Phàn gia và “Sam Thái" qua lại.
Không kiên nhẫn lấy tờ báo đi, biểu cảm trên mặt anh hung ác như bị đao khắc.
Mục đích của bọn họ anh hiểu rất rõ!
Nhưng lần này cô lại nhận bao nhiêu tiền nữa?
Vì sao bọn họ vĩnh viễn tin rằng họ có thể tùy ý thao túng, sắp xếp cuộc sống của anh?
Tác giả :
Đản đản 1113