Giữa Vạn Bụi Hoa Nhất Điểm Hồng
Chương 8: Tư hoa năm
29
Từ Thương đuổi kịp một đám người, Lâm Hiên cũng theo lại. Mặc dù Lâm Hiên không tính là thấp, 1m78, đi giày vào miễn cưỡng cũng được 1m80, nhưng rõ ràng, xét về chiều cao thì Từ Thương có ưu thế hơn, lúc này nhìn có vẻ đang chiếm ưu thế.
“Từ Thương Thương, chúng ta đang đợi cái gì a?"
Lâm Hiên bị chèn đến chèn đi, giọng nói mang theo chút mất hứng như trẻ nhỏ đang giận, ngược lại khiến Từ Thương càng thêm trưởng thành.
“Từ Thương Thương."
“Sao thế?"
“Cậu không biết à, hiện tại biểu tình của cậu vô cùng đáng khinh."
“Lạp xưởng cuốn."
“……. Tại sao lại có thể bắt nạt người ta như thế!"
Từ Thương chỉ dùng một câu để bịt miệng Lâm Hiên lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần tới lúc quả pháo hoa đầu tiên bắn lên không trung, Lâm Hiên nhất định sẽ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại."
Đúng, Từ Thương đưa Lâm Hiên đi xem pháp hoa. Thực chất ban đầu của lễ hội pháo hoa này là do chính phủ muốn thúc đẩy du lịch của thành phố, nhưng không ngờ lại mang đến hiệu quả vô cùng thần kỳ, vì thế cứ đến trung tuần tháng mười hàng năm lại tổ chức một lần, trở thành một lễ hội độc đáo của thành phố.
Có thể nói, trong thành phố này, trừ bỏ Lâm Hiên, chắc chắn sẽ chẳng tìm ra được người thứ hai không biết đến ngày hội này.
“Từ Thương Thương…… Làm gì có lạp xưởng cuốn đâu….. A!"
“Bùm!"
Trong nháy mắt quả pháo hoa đầu tiên nở trên không trung, quả nhiên Lâm Hiên đem cái miệng đang bép xép ngậm lại, bất ngờ đến nỗi túm lấy tay áo Từ Thương nửa ngày không buông.
“Từ Thương Thương, Từ Thương Thương, cậu xem, là pháo hoa kìa!!!"
Âm vực của Lâm Hiên nháy mắt chuyển thành vừa dài vừa nhuyễn, cực kỳ giống một đứa trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy điều diệu kỳ.
“Ừ," Từ Thương cười nhu hòa, “Tôi đang xem."
“Thật trùng hợp a, chúng ta lại có thể xem pháo hoa~!"
“…Thật. Trùng. Hợp."
Ba chữ bị Từ Thương nói đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình hao tổn không biết bao nhiêu công sức suy nghĩ tìm địa điểm, đổi lại chính là một kẻ lỗ mãng nào đó cư nhiên hồn nhiên nói ‘thật trùng hợp’/
30
Lâm Hiên không nhìn ra được vẻ mặt của Từ Thương có chút lo lắng, y ở một bên vô cùng chăm chú nhìn pháo hoa, cơ mà phía trước nhiều người lắm, Lâm Hiên cảm giác có chút mệt mỏi, vì thế Từ Thương nhìn y chẳng khác nào con nai con, tí lại cốc đầu một cái, chốc lát lại búng tai một cái.
Đỉnh đầu Lâm Hiên có mấy sơi tóc lạc loài cứ cọ đi cọ lại cái mũi của Từ Thương, cọ đi cọ lại khiến hắn có chút khó chịu, Từ Thương định ấn đầu y xuống, lại sợ làm cụt cứng của y.
Phía trước ngày càng nhiều em bé ngồi trên cổ của ba, Lâm Hiên nhón chân lên, nhưng hiệu quả càng lúc càng mỏng manh, cuối cùng y đành nhảy lên, sau đó lại đứng yên, hai tay chắp hông, tựa như đang hỏi cái gì, bỗng nhiên nhìn xung quanh, sau đó túm ống tay áo của Từ Thương kêu lên.
“Từ Thương Thương, Từ Thương Thương, bên kia có một ngọn hải đăng cũ, chúng ta đến đó xem đi!"
“…. Được rồi, có điều."
“Sao?" Đang cố gắng lách qua biển người, Lâm Hiên quay lại nhìn Từ Thương, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn mà Từ Thương chưa bao giờ gặp qua.
“……Tôi có chứng sợ độ cao, đến hải đăng không thể cùng cậu đi lên xem, tôi ở bên dưới chờ cậu."
“Bỏ đi." Biểu tình trên mặt Lâm Hiên giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại lóp ngóp chen lại về chỗ cũ, phía sau lưng có một vài người mắng y, nhưng y chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Thật ra cậu có thể……."
“Pháo hoa hay cái gì đó," một mảnh ánh sáng hồng nhạt từ quả pháo hoa khiến khuôn mặt Lâm Hiên nhiễm một tầng hồng nhạt, “Một người xem thì còn có ý nghĩa gì."
Lâm Hiên đã sống hơn 20 năm, một người thật sự rất cô đơn, y lại cố chấp cho rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện tốt phải làm, cơ mà phải là hai người làm, tỉ như là ăn cơm, tỉ như là xem phim, tỉ như là đi dạo phố, tỉ như là nói chuyện trong công viên, tỉ như là …xem pháo hoa.
Tốt đẹp chính là điều mà hai người sẽ cùng nhau chia sẻ lúc sau, mọi thứ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn, mà thống khổ cũng chính là điều mà hai người cùng chia sẻ lúc sau, nhưng lại đem câu chuyện lúc đầu giảm đi một nửa. Đây chính là nguyên tắc của Lâm Hiên khi ở cùng bạn bè, mặc dù y sống trong cả đống nguyên tắc, nhưng lúc này, có lẽ dùng đến nguyên tắc ấy là vô cùng thích hợp.
“Này…. Từ Thương Thương?"
Từ Thương cũng không nói, hắn đứng ở cạnh Lâm Hiên, cứ như vậy mà nhìn y, không e dè kiêng nể, trong mắt có thật nhiều thật nhiều cảm xúc đang lướt qua, tựa hồ như đang hỏi cái gì trọng yếu.
31
‘Pháo hoa hay cái gì đó, một người xem không có ý nghĩa.’
Những lời ấy dường như không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Từ Thương, hắn nhịn không được mà nở nụ cười yếu ớt, thấy Lâm Hiên đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Từ Thương tựa nhưa một đứa nhỏ, mím môi cười trộm.
“Ớ?"
Cánh tay của Từ Thương dán chặt vào thắt lưng của Lâm Hiên, mặc dù Lâm Hiên biết trên lưng mình là của Từ Thương, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng kêu lên.
“Từ Thương Thương cậu……. Ớ ớ ớ ớ ớ?!"
Từ Thương buộc chặt thắt lưng của Lâm Hiên trong vòng tay của mình, dùng sức nhấc lên, lâm giên theo bản năng ôm lấy cổ Từ Thương.
“Từ Thương Thương….." Lâm Hiên lúc này vô cùng nổi bật, cao hơn tất cả mọi người, lẫn trong biển người thoáng nhìn có vẻ nổi trội, ngay cả những cô cậu nhỏ đang ngồi trên cổ ba mình đều quay lại nhìn y, điều này khiến một kẻ không sợ trời, không sợ đất như Lâm Hiên đỏ mặt.
Bởi vì trong thời gian dài ăn uống không điều độ, so với bạn bè đồng lứa Lâm Hiên có vẻ gầy hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành, trọng lượng cơ thể đương nhiên không giống như một đứa trẻ. Từ Thương bế y trong chốc lát, cũng cảm thấy có ít nhiều đuối sức, nhưng hắn không để ý đến người trong lồng ngực mình, không ngừng tìm một tư thế ổn định.
Lâm Hiên cũng không hề từ chối khi Từ Thương siết chặt vòng tay, da mặt của y đủ dày, rất nhanh có thể quen được với ánh mắt của mọi người xung quanh, dương dương tự đắc tì cằm lên đỉnh đầu Từ Thương, mắt híp híp tận hưởng pháo hoa đầy trời.
“Này, Từ Thương Thương," kẻ lười biếng nào đó mở miệng, “Cậu có người quan trọng không thể buông tay không?"
“Ý là gì," vòng tay của Từ Thương có chút dấu hiệu nới lỏng, “Cậu muốn ám chỉ…. Mối tình đầu?"
“Ầy…. Cũng không phải." Lâm Hiên suy tư một chút, tựa như mình cũng đang suy nghĩ vô cùng cẩn thận, “Chính là….. Một mực tìm kiếm đã lâu."
“Cậu có à."
“Có. Nhiều năm qua rồi, tôi vẫn một mực tìm cậu ấy."
Tiếp đó, Từ Thương nghe thấy gì đó, rồi hắn nhớ đến chuyện của ngày xa xưa, trong đó có một người hắn vô cùng quen thuộc, rồi ở lúc này đây, lại xa lắc, rối tinh rối mù.
“Tôi mới tới đây….Tính cách có chút quái gở….. Từ Thương Thương, cậu đừng cười." Lâm Hiên hạ đầu mình xuống thấp một chút, sau đó nói, “Bởi vì từ nhỏ ba tôi đã bảo hộ tôi vô cùng cẩn trọng, từ trước đến giờ vốn không có bạn bè gì cả, người khác sợ tôi, tôi lại không dám chủ động bắt chuyện với người khác, cho nên thời thơ ấu thật sự rất cô đơn."
“….Thật kỳ lạ."
“Vẫn còn, có thể nghe tôi nói không." Lại ôm chặt hơn, “Cậu bé ấy là khi tôi học tiểu học quen biết, trong lớp cũng không cùng tôi nói chuyện, thực ra, nếu đổi lại là tôi, nếu nhìn thấy một người ngày ngày được một đám vệ sỹ mặc áo đen đưa đi đón lại, tôi cũng sẽ không bắt chuyện cùng người ta."
Lâm Hiên tự giễu cười, nói tiếp, “Có một lần, cô giáo yêu cầu bọn tôi dọn dẹp vật dụng của mình trong phòng học mang về nhà, đồ đạc của tôi thật sự rất nhiều, nào là sách vở, bút thước, giả sử chồng đống lên nhau có thể cao hơn cả tôi lúc bấy giờ, tôi cứ thế ôm tất cả ra khỏi lớp, cũng không ai giúp gì."
“Người của ba tôi luôn đứng ở cửa đợi tôi, từ cửa phòng học đi đến chỗ bọn họ cũng mất một đoạn, nhưng vì đồ đạc nhiều, tôi nhìn không thấy đường, chỉ mới đi được vài bước, tôi liền va vào cây cột, đồ đạc liền rơi lỉnh kỉnh."
“Lúc đó, cậu bạn kia đột nhiên xuất hiện, từ giữa đám học trò nhỏ đi ra, giúp tôi nhặt lại sách vở. Trên lưng cậu ấy đeo một cái túi sách thật bình thường, nhưng trong tay lại không mang vật dụng gì, giống như những ngày khác, cậu ấy giúp tôi mang hơn một nửa đồ dùng."
“Cứ như vậy hai đứa cùng nhau đi, trên đường đi, cả hai đều không mở miệng, cho đến khi gặp người vệ sỹ của tôi. Họ nhận lấy đồ đạc trong tay hai đứa, rồi thay tôi nói lời cảm ơn. Ngay khi xe nổ máy, tôi đột nhiên hạ kính cửa xe xuống, đỏ mặt, dùng toàn bộ dũng khí nói với cậu bé đứng bên ngoài xe.
“Ừm, ừm, có muốn tới nhà tớ ăn kem không?"
“Hửm?"
“Tớ, tớ muốn cảm ơn cậu, kem ở nhà tớ, thật, thật sự ăn ngon lắm, còn có thật nhiều đồ chơi để chơi nữa."
“Được."
“Sau đó trở thành bạn bè?" Từ Thương cười hỏi.
“Ừ, ừ."
32
Tiểu Lâm Hiên lần đầu tiên có bạn, tuy rằng hai người không học cùng lớp, nhưng từ khi sau khi Lâm Hiên quen biết cậu bạn kia, cậu bé cảm thấy rằng, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau thật vui vẻ.
Nếu nửa đường tới trường gặp cậu bé kia, y nhất định sẽ xuống xe để cùng bạn mình đi học, trên đường về cũng vậy.
Còn nếu có dịp, sẽ đưa bạn về nhà mình, sau đó lại đưa về nhà của hắn. Cơm trưa đương nhiên sẽ cùng nhau ăn, tuy rằng những đồ ăn ngon Lâm Hiên đã nếm qua không ít, nhưng hương vị lạp xưởng cuốn của ba cậu bé kia làm, thật sự rất tuyệt, khiến Lâm Hiên khóc loạn cả bếp nhà mình lên, vẫn không thể làm ra được hương vị như thế.
Một ngày, cậu bé kia đến nhà Lâm Hiên chơi, nữ đầu bếp trong nhà Lâm Hiên thừa dịp đưa điểm tâm lên liền cùng cậu bé kia nói chuyện, cậu bé cười cười, không hề cười nhạo hành động của Lâm Hiên lúc ấy, ngược lại, cơm trưa từ đó về sau, ngày nào cũng có lạp xưởng cuốn.
Vì thế trên thế giới này có một cậu bé gọi là bạn của Lâm Hiên, cùng nhau vượt qua hai năm, cho đến khi……
“Trước kia tôi đã từng bị bắt cóc," một sự kiện thay đổi tính cách của Lâm Hiên, thậm chí ảnh hương đến tậm bây giờ, Lâm Hiên nhẹ nhàng miêu tả, tựa như đang nói bâng quơ, “Ngày ấy, cậu ấy bảo sẽ đốt pháo hoa cho tôi xem, tôi đã chờ thật lâu, nhưng cậu ấy không đến, ngay khi tôi thất vọng định bỏ về, nghĩ xem ngày mai nên tính sổ thế nào, thì tôi bị bắt."
“Lúc sau ba cứu được tôi ra rồi, chúng tôi liền ngay lập tức rời đi nơi ấy, tôi và cậu bạn đó, đã không còn liên hệ."
“Tôi cũng tìm cậu ấy rất lâu rồi, nhưng đều không có thông tin gì cả, bạn bè hai năm rồi, ngay cả họ của cậu ấy là gì, tôi cũng không biết, cậu ấy, dù sao cũng là người bạn đầu tiên của tôi……." Đột nhiên, Lâm Hiên như sực nhớ tới điều gì, nhìn vào khóe mắt của Từ Thương, “Ý, tôi bỗng thấy ánh mắt của hai người có nét tương đồng…. Đều là mắt dài, ấy kìa, ngay cả lông mi dài dài cũng giống nhau!" Lâm Hiên tựa như người phát hiện ra châu lục mới, đầu bỗng dựng thẳng lên, “Cậu ấy sẽ không phải là cậu chứ! Càng nhìn càng giống, ngay cả tính cách cũng vô cùng giống nhau!"
Trên trán Từ Thương hiện vài cái sọc đen, cố gắng nuốt trôi mấy lời khen ngợi của Lâm Hiên, tuy rằng hắn rất muốn đánh nho Lâm Hiên một trận để y tỉnh táo lại, nhưng hắn chỉ thở dài một hơi, không thể không phủ nhận.
“…..Không phải tôi." Một chút biểu cảm trên khuôn mặt Từ Thương đều không có, “Tôi chưa từng đi qua vùng Đông Bắc chứ đừng nói đến ở lại."
Pháo hoa cũng hết, phần cuối của màn bắn pháo hoa hai người cũng không xem nhiều. Pháo hoa gợi lên trong lòng Lâm Hiên bao kỷ niệm, Từ Thương đành nhận mệnh nói chuyện phiếm cùng y.
Ánh trăng trên cao chiếu xuống khiến bóng của hai người dài thật dài, có đôi lúc sẽ lồng vào nhau, Lâm Hiên chơi đùa với cái bóng, trái đánh phải đá vui vẻ vô cùng, Từ Thương tốt bụng xách giùm y mấy túi đồ mà y mua sắm.
“Haizz….." Lâm Hiên trút một hơi thở dài, tựa hồ như đang nhớ đến chuyện ngày xưa, ở trước mặt Từ Thương, y cũng chẳng cần che dấu sự thất vọng trong hơi thở.
“……..Làm bạn bè của cậu thật đúng là rất khổ sở," mặc dù hắn biết cười nhạo người khác sau lưng là không có đạo đức, nhưng Từ Thương vẫn không nhịn được mà trêu chọc đôi câu, “Một chút thông tin về người cậu muốn tìm đều không có?"
“À?… Ừm!" Lâm Hiên cúi đầu vò tóc, đột nhiên vỗ tay, dường như là nhớ ra điều gì đó, “Tôi nhớ lúc ấy tôi gọi cậu ấy như thế nào!"
“Hửm?"
“Kiều Kiều! Tôi gọi cậu ấy là Kiều Kiều! Cậu ấy họ Kiều!"
Ngày này, cách ngày Lâm Hiên tốt nghiệp còn có nửa năm.
Ngày này, cách ngày Lâm Hiên bắt đầu giảng dạy, còn có mười tháng.
Từ Thương đuổi kịp một đám người, Lâm Hiên cũng theo lại. Mặc dù Lâm Hiên không tính là thấp, 1m78, đi giày vào miễn cưỡng cũng được 1m80, nhưng rõ ràng, xét về chiều cao thì Từ Thương có ưu thế hơn, lúc này nhìn có vẻ đang chiếm ưu thế.
“Từ Thương Thương, chúng ta đang đợi cái gì a?"
Lâm Hiên bị chèn đến chèn đi, giọng nói mang theo chút mất hứng như trẻ nhỏ đang giận, ngược lại khiến Từ Thương càng thêm trưởng thành.
“Từ Thương Thương."
“Sao thế?"
“Cậu không biết à, hiện tại biểu tình của cậu vô cùng đáng khinh."
“Lạp xưởng cuốn."
“……. Tại sao lại có thể bắt nạt người ta như thế!"
Từ Thương chỉ dùng một câu để bịt miệng Lâm Hiên lại, bởi vì hắn biết, chỉ cần tới lúc quả pháo hoa đầu tiên bắn lên không trung, Lâm Hiên nhất định sẽ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại."
Đúng, Từ Thương đưa Lâm Hiên đi xem pháp hoa. Thực chất ban đầu của lễ hội pháo hoa này là do chính phủ muốn thúc đẩy du lịch của thành phố, nhưng không ngờ lại mang đến hiệu quả vô cùng thần kỳ, vì thế cứ đến trung tuần tháng mười hàng năm lại tổ chức một lần, trở thành một lễ hội độc đáo của thành phố.
Có thể nói, trong thành phố này, trừ bỏ Lâm Hiên, chắc chắn sẽ chẳng tìm ra được người thứ hai không biết đến ngày hội này.
“Từ Thương Thương…… Làm gì có lạp xưởng cuốn đâu….. A!"
“Bùm!"
Trong nháy mắt quả pháo hoa đầu tiên nở trên không trung, quả nhiên Lâm Hiên đem cái miệng đang bép xép ngậm lại, bất ngờ đến nỗi túm lấy tay áo Từ Thương nửa ngày không buông.
“Từ Thương Thương, Từ Thương Thương, cậu xem, là pháo hoa kìa!!!"
Âm vực của Lâm Hiên nháy mắt chuyển thành vừa dài vừa nhuyễn, cực kỳ giống một đứa trẻ lần đầu tiên được nhìn thấy điều diệu kỳ.
“Ừ," Từ Thương cười nhu hòa, “Tôi đang xem."
“Thật trùng hợp a, chúng ta lại có thể xem pháo hoa~!"
“…Thật. Trùng. Hợp."
Ba chữ bị Từ Thương nói đến nghiến răng nghiến lợi, chính mình hao tổn không biết bao nhiêu công sức suy nghĩ tìm địa điểm, đổi lại chính là một kẻ lỗ mãng nào đó cư nhiên hồn nhiên nói ‘thật trùng hợp’/
30
Lâm Hiên không nhìn ra được vẻ mặt của Từ Thương có chút lo lắng, y ở một bên vô cùng chăm chú nhìn pháo hoa, cơ mà phía trước nhiều người lắm, Lâm Hiên cảm giác có chút mệt mỏi, vì thế Từ Thương nhìn y chẳng khác nào con nai con, tí lại cốc đầu một cái, chốc lát lại búng tai một cái.
Đỉnh đầu Lâm Hiên có mấy sơi tóc lạc loài cứ cọ đi cọ lại cái mũi của Từ Thương, cọ đi cọ lại khiến hắn có chút khó chịu, Từ Thương định ấn đầu y xuống, lại sợ làm cụt cứng của y.
Phía trước ngày càng nhiều em bé ngồi trên cổ của ba, Lâm Hiên nhón chân lên, nhưng hiệu quả càng lúc càng mỏng manh, cuối cùng y đành nhảy lên, sau đó lại đứng yên, hai tay chắp hông, tựa như đang hỏi cái gì, bỗng nhiên nhìn xung quanh, sau đó túm ống tay áo của Từ Thương kêu lên.
“Từ Thương Thương, Từ Thương Thương, bên kia có một ngọn hải đăng cũ, chúng ta đến đó xem đi!"
“…. Được rồi, có điều."
“Sao?" Đang cố gắng lách qua biển người, Lâm Hiên quay lại nhìn Từ Thương, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn mà Từ Thương chưa bao giờ gặp qua.
“……Tôi có chứng sợ độ cao, đến hải đăng không thể cùng cậu đi lên xem, tôi ở bên dưới chờ cậu."
“Bỏ đi." Biểu tình trên mặt Lâm Hiên giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại lóp ngóp chen lại về chỗ cũ, phía sau lưng có một vài người mắng y, nhưng y chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Thật ra cậu có thể……."
“Pháo hoa hay cái gì đó," một mảnh ánh sáng hồng nhạt từ quả pháo hoa khiến khuôn mặt Lâm Hiên nhiễm một tầng hồng nhạt, “Một người xem thì còn có ý nghĩa gì."
Lâm Hiên đã sống hơn 20 năm, một người thật sự rất cô đơn, y lại cố chấp cho rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện tốt phải làm, cơ mà phải là hai người làm, tỉ như là ăn cơm, tỉ như là xem phim, tỉ như là đi dạo phố, tỉ như là nói chuyện trong công viên, tỉ như là …xem pháo hoa.
Tốt đẹp chính là điều mà hai người sẽ cùng nhau chia sẻ lúc sau, mọi thứ sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn, mà thống khổ cũng chính là điều mà hai người cùng chia sẻ lúc sau, nhưng lại đem câu chuyện lúc đầu giảm đi một nửa. Đây chính là nguyên tắc của Lâm Hiên khi ở cùng bạn bè, mặc dù y sống trong cả đống nguyên tắc, nhưng lúc này, có lẽ dùng đến nguyên tắc ấy là vô cùng thích hợp.
“Này…. Từ Thương Thương?"
Từ Thương cũng không nói, hắn đứng ở cạnh Lâm Hiên, cứ như vậy mà nhìn y, không e dè kiêng nể, trong mắt có thật nhiều thật nhiều cảm xúc đang lướt qua, tựa hồ như đang hỏi cái gì trọng yếu.
31
‘Pháo hoa hay cái gì đó, một người xem không có ý nghĩa.’
Những lời ấy dường như không ngừng lặp đi lặp lại bên tai Từ Thương, hắn nhịn không được mà nở nụ cười yếu ớt, thấy Lâm Hiên đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, Từ Thương tựa nhưa một đứa nhỏ, mím môi cười trộm.
“Ớ?"
Cánh tay của Từ Thương dán chặt vào thắt lưng của Lâm Hiên, mặc dù Lâm Hiên biết trên lưng mình là của Từ Thương, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng kêu lên.
“Từ Thương Thương cậu……. Ớ ớ ớ ớ ớ?!"
Từ Thương buộc chặt thắt lưng của Lâm Hiên trong vòng tay của mình, dùng sức nhấc lên, lâm giên theo bản năng ôm lấy cổ Từ Thương.
“Từ Thương Thương….." Lâm Hiên lúc này vô cùng nổi bật, cao hơn tất cả mọi người, lẫn trong biển người thoáng nhìn có vẻ nổi trội, ngay cả những cô cậu nhỏ đang ngồi trên cổ ba mình đều quay lại nhìn y, điều này khiến một kẻ không sợ trời, không sợ đất như Lâm Hiên đỏ mặt.
Bởi vì trong thời gian dài ăn uống không điều độ, so với bạn bè đồng lứa Lâm Hiên có vẻ gầy hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là một người trưởng thành, trọng lượng cơ thể đương nhiên không giống như một đứa trẻ. Từ Thương bế y trong chốc lát, cũng cảm thấy có ít nhiều đuối sức, nhưng hắn không để ý đến người trong lồng ngực mình, không ngừng tìm một tư thế ổn định.
Lâm Hiên cũng không hề từ chối khi Từ Thương siết chặt vòng tay, da mặt của y đủ dày, rất nhanh có thể quen được với ánh mắt của mọi người xung quanh, dương dương tự đắc tì cằm lên đỉnh đầu Từ Thương, mắt híp híp tận hưởng pháo hoa đầy trời.
“Này, Từ Thương Thương," kẻ lười biếng nào đó mở miệng, “Cậu có người quan trọng không thể buông tay không?"
“Ý là gì," vòng tay của Từ Thương có chút dấu hiệu nới lỏng, “Cậu muốn ám chỉ…. Mối tình đầu?"
“Ầy…. Cũng không phải." Lâm Hiên suy tư một chút, tựa như mình cũng đang suy nghĩ vô cùng cẩn thận, “Chính là….. Một mực tìm kiếm đã lâu."
“Cậu có à."
“Có. Nhiều năm qua rồi, tôi vẫn một mực tìm cậu ấy."
Tiếp đó, Từ Thương nghe thấy gì đó, rồi hắn nhớ đến chuyện của ngày xa xưa, trong đó có một người hắn vô cùng quen thuộc, rồi ở lúc này đây, lại xa lắc, rối tinh rối mù.
“Tôi mới tới đây….Tính cách có chút quái gở….. Từ Thương Thương, cậu đừng cười." Lâm Hiên hạ đầu mình xuống thấp một chút, sau đó nói, “Bởi vì từ nhỏ ba tôi đã bảo hộ tôi vô cùng cẩn trọng, từ trước đến giờ vốn không có bạn bè gì cả, người khác sợ tôi, tôi lại không dám chủ động bắt chuyện với người khác, cho nên thời thơ ấu thật sự rất cô đơn."
“….Thật kỳ lạ."
“Vẫn còn, có thể nghe tôi nói không." Lại ôm chặt hơn, “Cậu bé ấy là khi tôi học tiểu học quen biết, trong lớp cũng không cùng tôi nói chuyện, thực ra, nếu đổi lại là tôi, nếu nhìn thấy một người ngày ngày được một đám vệ sỹ mặc áo đen đưa đi đón lại, tôi cũng sẽ không bắt chuyện cùng người ta."
Lâm Hiên tự giễu cười, nói tiếp, “Có một lần, cô giáo yêu cầu bọn tôi dọn dẹp vật dụng của mình trong phòng học mang về nhà, đồ đạc của tôi thật sự rất nhiều, nào là sách vở, bút thước, giả sử chồng đống lên nhau có thể cao hơn cả tôi lúc bấy giờ, tôi cứ thế ôm tất cả ra khỏi lớp, cũng không ai giúp gì."
“Người của ba tôi luôn đứng ở cửa đợi tôi, từ cửa phòng học đi đến chỗ bọn họ cũng mất một đoạn, nhưng vì đồ đạc nhiều, tôi nhìn không thấy đường, chỉ mới đi được vài bước, tôi liền va vào cây cột, đồ đạc liền rơi lỉnh kỉnh."
“Lúc đó, cậu bạn kia đột nhiên xuất hiện, từ giữa đám học trò nhỏ đi ra, giúp tôi nhặt lại sách vở. Trên lưng cậu ấy đeo một cái túi sách thật bình thường, nhưng trong tay lại không mang vật dụng gì, giống như những ngày khác, cậu ấy giúp tôi mang hơn một nửa đồ dùng."
“Cứ như vậy hai đứa cùng nhau đi, trên đường đi, cả hai đều không mở miệng, cho đến khi gặp người vệ sỹ của tôi. Họ nhận lấy đồ đạc trong tay hai đứa, rồi thay tôi nói lời cảm ơn. Ngay khi xe nổ máy, tôi đột nhiên hạ kính cửa xe xuống, đỏ mặt, dùng toàn bộ dũng khí nói với cậu bé đứng bên ngoài xe.
“Ừm, ừm, có muốn tới nhà tớ ăn kem không?"
“Hửm?"
“Tớ, tớ muốn cảm ơn cậu, kem ở nhà tớ, thật, thật sự ăn ngon lắm, còn có thật nhiều đồ chơi để chơi nữa."
“Được."
“Sau đó trở thành bạn bè?" Từ Thương cười hỏi.
“Ừ, ừ."
32
Tiểu Lâm Hiên lần đầu tiên có bạn, tuy rằng hai người không học cùng lớp, nhưng từ khi sau khi Lâm Hiên quen biết cậu bạn kia, cậu bé cảm thấy rằng, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau thật vui vẻ.
Nếu nửa đường tới trường gặp cậu bé kia, y nhất định sẽ xuống xe để cùng bạn mình đi học, trên đường về cũng vậy.
Còn nếu có dịp, sẽ đưa bạn về nhà mình, sau đó lại đưa về nhà của hắn. Cơm trưa đương nhiên sẽ cùng nhau ăn, tuy rằng những đồ ăn ngon Lâm Hiên đã nếm qua không ít, nhưng hương vị lạp xưởng cuốn của ba cậu bé kia làm, thật sự rất tuyệt, khiến Lâm Hiên khóc loạn cả bếp nhà mình lên, vẫn không thể làm ra được hương vị như thế.
Một ngày, cậu bé kia đến nhà Lâm Hiên chơi, nữ đầu bếp trong nhà Lâm Hiên thừa dịp đưa điểm tâm lên liền cùng cậu bé kia nói chuyện, cậu bé cười cười, không hề cười nhạo hành động của Lâm Hiên lúc ấy, ngược lại, cơm trưa từ đó về sau, ngày nào cũng có lạp xưởng cuốn.
Vì thế trên thế giới này có một cậu bé gọi là bạn của Lâm Hiên, cùng nhau vượt qua hai năm, cho đến khi……
“Trước kia tôi đã từng bị bắt cóc," một sự kiện thay đổi tính cách của Lâm Hiên, thậm chí ảnh hương đến tậm bây giờ, Lâm Hiên nhẹ nhàng miêu tả, tựa như đang nói bâng quơ, “Ngày ấy, cậu ấy bảo sẽ đốt pháo hoa cho tôi xem, tôi đã chờ thật lâu, nhưng cậu ấy không đến, ngay khi tôi thất vọng định bỏ về, nghĩ xem ngày mai nên tính sổ thế nào, thì tôi bị bắt."
“Lúc sau ba cứu được tôi ra rồi, chúng tôi liền ngay lập tức rời đi nơi ấy, tôi và cậu bạn đó, đã không còn liên hệ."
“Tôi cũng tìm cậu ấy rất lâu rồi, nhưng đều không có thông tin gì cả, bạn bè hai năm rồi, ngay cả họ của cậu ấy là gì, tôi cũng không biết, cậu ấy, dù sao cũng là người bạn đầu tiên của tôi……." Đột nhiên, Lâm Hiên như sực nhớ tới điều gì, nhìn vào khóe mắt của Từ Thương, “Ý, tôi bỗng thấy ánh mắt của hai người có nét tương đồng…. Đều là mắt dài, ấy kìa, ngay cả lông mi dài dài cũng giống nhau!" Lâm Hiên tựa như người phát hiện ra châu lục mới, đầu bỗng dựng thẳng lên, “Cậu ấy sẽ không phải là cậu chứ! Càng nhìn càng giống, ngay cả tính cách cũng vô cùng giống nhau!"
Trên trán Từ Thương hiện vài cái sọc đen, cố gắng nuốt trôi mấy lời khen ngợi của Lâm Hiên, tuy rằng hắn rất muốn đánh nho Lâm Hiên một trận để y tỉnh táo lại, nhưng hắn chỉ thở dài một hơi, không thể không phủ nhận.
“…..Không phải tôi." Một chút biểu cảm trên khuôn mặt Từ Thương đều không có, “Tôi chưa từng đi qua vùng Đông Bắc chứ đừng nói đến ở lại."
Pháo hoa cũng hết, phần cuối của màn bắn pháo hoa hai người cũng không xem nhiều. Pháo hoa gợi lên trong lòng Lâm Hiên bao kỷ niệm, Từ Thương đành nhận mệnh nói chuyện phiếm cùng y.
Ánh trăng trên cao chiếu xuống khiến bóng của hai người dài thật dài, có đôi lúc sẽ lồng vào nhau, Lâm Hiên chơi đùa với cái bóng, trái đánh phải đá vui vẻ vô cùng, Từ Thương tốt bụng xách giùm y mấy túi đồ mà y mua sắm.
“Haizz….." Lâm Hiên trút một hơi thở dài, tựa hồ như đang nhớ đến chuyện ngày xưa, ở trước mặt Từ Thương, y cũng chẳng cần che dấu sự thất vọng trong hơi thở.
“……..Làm bạn bè của cậu thật đúng là rất khổ sở," mặc dù hắn biết cười nhạo người khác sau lưng là không có đạo đức, nhưng Từ Thương vẫn không nhịn được mà trêu chọc đôi câu, “Một chút thông tin về người cậu muốn tìm đều không có?"
“À?… Ừm!" Lâm Hiên cúi đầu vò tóc, đột nhiên vỗ tay, dường như là nhớ ra điều gì đó, “Tôi nhớ lúc ấy tôi gọi cậu ấy như thế nào!"
“Hửm?"
“Kiều Kiều! Tôi gọi cậu ấy là Kiều Kiều! Cậu ấy họ Kiều!"
Ngày này, cách ngày Lâm Hiên tốt nghiệp còn có nửa năm.
Ngày này, cách ngày Lâm Hiên bắt đầu giảng dạy, còn có mười tháng.
Tác giả :
AzureS Úy Lam