Giữa Những Nhớ Quên
Chương 48: Chính văn kết cục
Sinh hoạt trôi qua hết sức bình thản, cũng thật hạnh phúc, như một màn kịch nhỏ, chợt có phập phồng, chợt có kinh hỉ, lại làm người ta muốn thời gian lướt qua càng yên tĩnh.
Từ khi Tang Điềm cùng Từ Mộ Duyên ở chung, tựa như mọi thời gian đều bị anh chiếm đoạt, sáng sớm mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là anh, sau đó cùng ăn điểm tâm cùng đi làm, chỗ làm của hai người cũng ở rất gần nhau, nêú không bận, bữa trưa cũng sẽ ăn cùng nhau, tan tầm cùng anh về nhà...
Giống như trong lúc ngỡ ngàng, người kia luôn luôn ở đấy, bên cạnh cô, giống như trong tưởng tựợng, tuy rằng trễ hơn mấy năm, thế nhưng người kia vẫn như thế, tất cả những điều không tưởng trước đây đều trở thành sự thật, cũng tồn tại hết sức chân thật.
Nếu như nói đến điều làm Tang Điềm phiền não nhất thì đại khái chính là... mỗi khi đêm đến người nào đó liền biến thành sói, cái gì gọi là muốn ngừng mà không được, kìm lòng không được, không tự chủ được, càng không thể vãn hồi! Ăn vị như cổ chính là đẻ nói về anh! Đều là tay mới, tại sao anh có thể... cường hãn như vậy! Có đôi khi Tang Điềm hoài nghi mang theo ghen tuông hỏi anh: "Anh... trứơc đây thực sự chưa từng làm qua sao?" Lời này mang tới hậu quả có thể nghĩ đến.
Hôm nay là thứ sáu, Mạc Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô tại sao lâu như vậy chưa qua bên kia chơi, Tang Điềm sau khi tan tầm liền cùng Từ Mộ Duyên đi qua quán cà phê Bỉ Ngạn.
Mùa đông ban đêm thường tới rất sớm, chạng vạng sáu giờ đã là lúc đèn lên rực rỡ, Mạc Nghiên xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà nhìn ra phía ngoài, trong màn đêm, anh chàng cao lớn cả người mặc áo gió màu đen đem Tang Điềm kéo vào khuỷu tay mình, hình như đang cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, trong gió rét áo nhẹ bay, Tang Điềm đứng bên cạnh anh đặc biệt xinh xắn lanh lợi, ngửa đầu nhìn anh xong lại nhanh chóng cúi đầu. Cô không thấy rõ biểu tình trên mặt hai người họ, lại cảm giác được trên mặt Tang Điềm dào dạt hạnh phúc, huống chi một màn này thật sự cực kỳ đẹp mắt, khiến người ta vừa liếc mắt qua đã cảm thấy tốt đẹp như vậy.
Lúc bọn họ đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt đã nhận ra anh chàng này là người mà Tang Điềm vẫn luôn nhắc tới, cô bỗng nhớ tới Trác Việt, anh ta thỉnh thoảng sẽ qua đây ngồi, hoặc là ăn cơm tối, một mình.
Lúc này Mạc Nghiên nghĩ, ý chí phấn đấu của đàn ông cũng không phải chỉ ở trên sự nghiệp mà còn ở trên người, mà còn có người phụ nữ mà mình yêu, người đàn ông trước mắt này thật may mắn.
Trên mặt Tang Điềm là áng mây đỏ và nụ cười ngọt ngào, có chút ngượng ngùng giới thiệu:"chị Mạc, anh Lương, anh ấy...là Từ Mộ Duyên. "
Mạc Nghiên mỉm cười:"Chị nhớ, chỉ là không biết tên của cậu ấy mà thôi. "
Anh cũng cười:" Chị khoẻ, em là Từ Mộ Duyên. "
" Không cần khách khí đâu, chị đã biết em từ lâu rồi. " Mạc Nghiên cười ha hả.
Chính là bạn bè lâu năm gặp nhau, cô yên lặng ngồi xuống, chính là chỗ mà trước đây Tang Điềm thích nhất. Cô đương nhiên là thấy được nhẫn trên tay cô, hỏi về thời gian tổ chức hôn lễ, Tang Điềm cúi đầu không nói lời nào, Từ Mộ Duyên cười:" Càng nhanh càng tốt, có lẽ là đầu năm. "
Cô nghĩ ngờ ngẩng đầu, anh không có nói với cô!
Chuyện này hoàn toàn là anh một mình quyết định.
Thực ra anh muốn lập tức đưa cô đến cục dân chính, lĩnh giấy kết hôn, tất cả đều danh chính ngôn thuận, chỉ là phải thông qua mẹ cùng cha vợ, nên cho dù...anh rất gấp nhưng những gì cần làm anh đều làm tốt, anh muốn cho cô thứ tốt nhất.
Mạc Nghiên nhìn Tang Điềm, trêu chọc nói:"Tang Điềm, đầu năm đấy! Rất nhanh thôi! "
Không phải sao! Bây giờ đã là giữa tháng giêng, không bao lâu nữa là xuân rồi, Từ Mộ Duyên nói là sau Tết âm lịch đi.
Hình như rất nhanh, đột nhiên cảm thấy mấy năm hai người chia tay rất ngắn, nhìn thấy trong mắt cô là sự kinh ngạc khiến cho anh nhíu mày, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô:"Sao vậy? Không muốn sao? ".
Vốn dĩ tay anh đang đặt trên lưng cô, anh lại cúi đầu thì thầm tạo ra tư thế thân mật giữa hai người, hơi thở ấm áp phất qua bên tai, tiếng Mạc Nghiên cười khẽ vang lên, làm cho cô đỏ mặt đẩy anh ra, nhỏ giọng nói:"Không phải đâu! Ai nói em không muốn, chỉ là anh không nói với em thôi. "
Trên mặt anh đều là ý cười:"Những việc này em không cần quan tâm đâu, tất cả để anh làm. "
Thật bá đạo! Cô và Mạc Nghiên đều nghe hiểu, tất cả đều do anh làm, khi đó thời gian và địa điểm đều là do anh quyết định. Cô suy nghĩ một chút thấy như vậy cũng tốt, trước đây cô luôn nghĩ khi kết hôn rồi, thì cô sẽ chuẩn bị những gì, giống như sẽ mặc kiểu áo cưới nào, muốn chuẩn bị những gì, nói tóm lại chính là một cô dâu xinh đẹp, bây giờ đột nhiên cảm thấy những thứ đó đều không quan trọng, mà quan trọng là...ai là chú rể
Trác Việt không nghĩ tới, tối hôm nay sẽ thấy bọn họ ở chỗ này, khoảng cách không gần không xa, tầm mắt của anh rơi vào trên người cô, thoạt nhìn cô rất vui, còn thân mật mà dựa vào trên vai Từ Mộ Duyên, họ cách nhau rất xa tới nữa đường lớn.
Đúng rồi, anh đang qua đường, đứng ở giữa dòng xe cộ, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, từng chiếc xe thổi còi in ỏi mà đi qua, anh lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh kia, nhớ đến thời đại học, lúc trước bọn họ cũng ở trước mặt anh thân mật như vậy, chỉ là khi đó anh nhìn thì cảm thấy thoải mái, còn bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng đau đớn.
Đèn đỏ lại sáng lên lần nữa, anh xoay người rời đi, bóng lưng anh đặc biệt cô độc.
Ăn cơm tối ở quán cà phê, lại ngồi một lúc lâu, 11 giờ bọn họ mới về tới nhà, anh đem áo khoác của hai người treo lên, xoay người hỏi cô:"Em tắm trước hay anh tắm trước? Hay là cùng tắm? "Giọng điệu của anh rất bình thường.
"..." Thế nhưng sao cô lại nghĩ lời này của anh thật lưu manh?
Cuối cùng đương nhiên là Tang Điềm đi tắm trước, thế nhưng khi cô vừa vào phòng tắm ở phòng ngủ chính, anh liền xoay người đi ra ngoài phòng tắm, đợi Tang Điềm tắm rửa xong đi ra anh đã ngồi ở trên giường, vẫy vẫy tay với cô nói, "Qua đây."
Tang Điềm đỏ mặt đi bước nhỏ rồi tiến vào trong chăn, Từ Mộ Duyên lại đem cô kéo ra, để cô dựa vào ngực anh, thấp giọng nhẹ nói: "Tang Điềm, ngày mai chúng ta về thành phố T."
"A?" Tang Điềm có chút theo không kịp tiết tấu của anh, còn hơn một tuần lễ nữa là tới ngày nghỉ, bây giờ tới đó làm gì?
"Đi cầu hôn" Anh cúi đầu nhìn cô cười nói.
"Hả?" Cô lại không theo kịp tiết tấu của anh.
"Đứa ngốc, chúng ta muốn kết hôn đương nhiên phải được cha mẹ em đồng ý" Bộ dáng cô có phần ngơ ngơ ngác ngác, Từ Mộ Duyên nhịn không được hôn cô một cái.
"À... là bởi vì anh không nói với em, có chút đột nhiên..." Tang Điềm bỗng nhiên ngồi xuống, mặt đối mặt với anh, bởi vì cô đang nghĩ tới một vấn đề hết sức mấu chốt, cô rất nghiêm túc mà hỏi:"Em đây không cần đi gặp cha mẹ anh sao?"
"Em đã gặp bọn họ rồi."
"Vào lúc nào? Lần trước em không trở về cùng anh, có khi nào họ sẽ nghĩ em là đứa con gái không hiểu chuyện..." Cô có chút lo lắng hỏi.
"Sẽ không, những thứ này em không cần phải lo lắng, anh đã an bài mọi chuyện xong xuôi."
"Thế em làm cái gì?"
"Đáp ứng lời cầu hôn của anh, đối với anh đây là chuyện tốt nhất em có thể làm, những chuyện kế tiếp anh phi thường cam tâm tình nguyện đi làm, cho nên em cứ ngồi chờ làm cô dâu xinh đẹp nhất đi." Nói xong liền cúi đầu hôn cô, tay cũng bắt đầu lục lọi trên người cô.
"Anh, anh đang làm gì thế? Không phải đã bảo là sẽ nói chuyện sao? Anh đang làm gì thế? Còn có thể nói chuyện bình thường với nhau hay không?"
"Bây giờ làm chút chuyện có ý nghĩa thực tế có phải tốt hơn không?" Anh cười đến là thâm trầm, cúi đầu liền hôn môi cô, thuận thế đem cô áp chế dưới thân, cô vừa mới tắm xong, trên người có hương thơm nhàn nhạt hòa lẫn mùi sữa tắm tươi mát, ngửi thấy đặc biệt thoải mái, nụ hôn của anh dần rơi trên cần cổ trắng nõn của cô.
"Ngày mai, ngày mai mấy giờ rời giường?" Cô cảm thấy bất ổn.
"Tám giờ." Thanh âm chôn ở giữa cần cổ cô, nghe vừa buồn bực vừa uất nghẹn, gợi cảm không thể miêu tả thành lời, Tang Điềm nhịn không được run rẩy, nhỏ giọng oán giận: "Thật sớm..."
Từ Mộ Duyên cười nhẹ, không để ý tới ám chỉ của cô, vẫn như cũ lộng hành trên người cô, cảm giác được người dưới thân không chuyên tâm, anh nhẹ nhàng cắn cô một chút, "Tập trung một chút..."
Ở chung chưa đầy một tháng, anh đã biết rõ tất cả nhược điểm trên người cô, Tang điềm rất nhanh đã bị nhấn chìm trong cảm giác tê dại mà thân thể ấm áp của anh mang đến.
Ngọn đèn vàng ấm nhàn nhạt tối mờ, nhuộm căn phòng một màu choáng váng đến rung động.
Tang Điềm không muốn gặp cha mẹ Từ Mộ Duyên trong tình huống như bây giờ, nhưng...
Ở sân bay, từ thành phố A mù mịt quay lại tỉnh Z, vừa xuống phi cơ Từ Mộ Duyên đã đem cô đưa tới trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông trông nhiều nhất 50 tuổi, người phụ nữ thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi quý khí, phía sau là một người đàn ông càng lớn tuổi hơn, ước chừng 60 tuổi, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc. Tang Điềm không ngốc, vừa nhìn đã biết là người nào, chỉ là quá giật mình, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác một lúc lâu mới hoàn hồn, có phần oán trách ngẩng đầu nhìn anh vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh, ý muốn nói: Đây không phải là kinh hỉ, mà là kinh hách nha!
Tuy là bị dọa giật mình, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải giữ, Tang Điềm trấn tĩnh mà chào hỏi từng người, chỉ là bàn tay đang níu chặt tay Từ Mộ Duyên đã bán đứng tâm tình khẩn trương của cô, Từ Mộ Duyên nắm chặt tay cô, ý bải cô không cần khẩn trương, anh nhìn về phía cha mẹ mình, những lời khác không cần phải nói nhiều, lần trước lúc về Mỹ tất cả đã bàn bạc xong, anh giơ tay ôm vai Tang Điềm, "Ba, mẹ, bác cả, chúng ta đi thôi, xe đã chờ ở bên ngoài."
Đúng rồi, từ tỉnh lên thành phố T nhà Tang Điềm còn phải đi thêm ba canh giờ đường xe, Từ Mộ Duyên quả thật an bài đến là chu đáo, chỉ là, anh làm những điều này từ lúc nào? Cô chưa từng phát giác dù chỉ một chút. Bọn họ không ngồi cùng xe với bố mẹ và bác cả của Từ Mộ Duyên, Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm, Từ Mộ Duyên bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhích lại gần, để cô tựa trên vai anh, "Sao lại khẩn trương như thế? Chằng phải ba mẹ anh khen em rất nhu thuận hiểu chuyện sao?"
"Phải... thế nhưng bác cả của anh thoạt nhìn không được vui cho lắm..." Tang Điềm nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Từ Chính Minh, loại tâm tình khẩn trương này vẫn quấn ở trong lòng, nhớ hồi trước Từ Mộ Duyên đã kể câu chuyện của ông ấy, còn có Từ Tiêu Tiêu, đột nhiên cảm thấy có chút trầm trọng, lại vừa nghĩ tới lát nữa họ đều sẽ đến thăm nhà cô, thăm nhà cô...
"A! Xong đời! Em, em chưa nói với ba mẹ chuyện hôm nay chúng ta trở về! Còn ba mẹ và bác cả của anh nữa, phải làm thế nào đây?" Tang Điềm nhất thời suy nghĩ loạn rối tinh rối mù, ba mẹ cô lần này nhất định sẽ bị dọa tới, đứa con gái vẫn một mực không có bạn trai, bỗng nhiên mang bạn trai về nhà, hơn nữa còn có gia trưởng đối phương theo cùng, chuyện này... Quá điên cuồng! Quá khích thích! Phỏng chừng ba mẹ cô sẽ không chịu nổi.
"Hôm qua anh đã gọi điện báo cho ba mẹ em rồi." Từ Mộ Duyên đè lại thân thể đang cử động lung tung của cô, xe đang chạy với tốc độ cao về thủ đô, cô cứ lộn xộn như thế, rất nguy hiểm.
Tang Điềm ngay ngốc hồi lâu, mới nói: "Mộ Duyên... Anh đây là tạo kinh hách mới đúng..."
Từ Mộ Duyên nhẹ giọng bật cười, "Là kinh hỉ."
Cô nhịn không được mà trợn trắng mắt, bất mãn nói: "Kinh hách! Đây tuyệt đối là kinh hách! Anh chưa từng nói với em, khiến em một chút tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị."
Từ Mộ Duyên thở dài, nếu quả thật cho cô biết sớm, chỉ sợ mấy ngày nay cô đều sẽ không thể an bình, đại khái sẽ nói với anh, "Mộ Duyên, có phải là quá nhanh hay không? Dời lại một chút đi, em rất khẩn trương..." Anh không muốn đợi nữa, cũng không muốn cjo cô thời gian để khẩn trương cùng sầu lo, như bây giờ đã rất tốt.
Anh đem cô kéo vào trước ngực, thấp giọng nói: "Ngoan, ngủ một giấc, sáng sớm nay chả phải một mực than mệt sao?"
Tang Điềm vốn thật sự mệt mỏi, thế nhưng bây giờ cô đã bị những "kinh hỉ" liên tiếp của anh dọa cho tỉnh, làm sao vẫn còn muốn ngủ được! Tinh thần không mệt, thân thể mệt, cô mệt mỏi dựa vào người anh, bàn tay luồn vào quần áo rộng thùng thình của anh, cách một tấm vải mà dùng sức nhéo lưng anh, rất là oán giận.
Cô xuống tay không nhẹ không nặng, chỉ hơi đau, Từ Mộ Duyên cũng để mắc cô nhéo, chỉ là lực đạo của cô ngày càng nhẹ, vừa nhẹ một chút lại càng ngứa thêm một chút, có phần như đang trêu chọc anh, vừa nghĩ tới anh đã bắt đầu có chút tâm viên ý mã, anh ho nhẹ một chút, thấp giọng nói: "Đừng làm loạn."
Ngay sau đó cô thực sự không lộn xộn nữa, tay cũng bất động, Từ Mộ Duyên cúi đầu vừa nhìn, thì ra là đang ngủ, gương mặt dán vào lồng ngực anh, có thể bị ép lại, môi thịt bĩu bĩu mà giương lên, dáng ngủ có phần giống như con nít. Từ Mộ Duyên đưa ngón tay ra chọc chọc mặt cô, trắng nõn non non mềm mịn, giống như toàn là thịt, anh vui mừng cười cười, duỗi tay cọ xát môi cô, sau đó thân thủ ôm lấy cô, trên mặt là biểu tình ôn nhu đủ để dìm chết người.
Ba Tang và mẹ Tang trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cuộc điện thoại kia của Từ Mộ Duyên quả thật hiệu quả, tỷ như mẹ Tang vui mừng, con gái chuẩn bị xuất giá, hôm nay vừa gặp lại là một thằng con rể lớn lên khá đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là nam nhân cơ trí tinh anh, quả thực không thể càng vui hơn. Ba Tang thì... Ưu sầu? Ông nghĩ rằng, người đàn ông này vừa đến nhà ông lần đầu tiên đã định cướp con gái bảo bối của ông đi, muốn kết hôn với con gái, quả thật lời cho anh ta quá.
Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu chính là do Tang Điềm từ trước đến giờ chưa từng quen bạn trai, chỉ duy lần sinh nhật trước thấy một bóng đen dắt con gái đi, ngày thứ hai thì con gái liền biến mất mấy ngày, cũng không biết có phải là tên đàn ông này không. Nếu như nói phải, vậy trong thời gian vỏn vẹn chưa tới nửa năm đã hỏi đến chuyện cưới gả? Ba Tang nghĩ thật quá nhanh.
Nói chung, quá trình này cũng không được xem như đặc biệt hay suôn sẻ, cuối cùng nhờ bác cả của Từ Mộ Duyên là Từ Chính Minh nói mấy câu mới khiến ba Tang gật đầu, ông nói: "Đàn ông Từ gia chúng tôi mỗi người đều có trách nhiệm và có đảm đương, Tang Điềm gả đến Từ Gia chúng tôi, Từ gia chúng tôi sẽ tuyệt đối không bạc đãi cô bé."
Sau này Tang Điềm nói với Từ Mộ Duyên chuyện này, có chút cảm khái nói: "Em nghĩ ba em nhất định đã bị khuất phục trước uy nghiêm của bác cả, lấy tính bướng bỉnh kia của cha em, làm sao co thể dễ dàng gật đầu như vậy."
Từ Mộ Duyên cùng Tang Điềm qua ngày thứ hai liền đi lĩnh chứng, nhìn con gái cưng theo con rể rời đi, ba Tang và mẹ Tang mới phản ứng được, không phải là tới đề thân sao? Sao mới hai ngày mà con gái đã lập gia đình rồi? Bất quá cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt, việc hôn nhân nhất định là đã định rồi, tiền biếu nhận cũng đã nhận, chỉ là con số có chút dọa người...
Vợ chồng Tang gia trước kia có mở quán cơm, kỳ thực điều kiện gia đình được xem như rất tốt, phòng ở hay xe cái gì cũng có, ngay cả đồ cưới cho con gái rượu cũng đã chuẩn bị xong từ lâu, hiện tại lại không cần dùng đến, đối phương trái lại có một bút quà biếu quá lớn, khiến bọn họ có cảm giác vừa bán con gái đi...
Chỉ bất quá trở về thành phố T một chuyến, Tang Điềm gặp được cha mẹ và bác cả của anh, hai bên phụ mẫu gặp nhau, ngày thứ ba cô đã bị Từ Mộ Duyên đem đi cục dân chính, Từ Mộ Duyên nói với ba mẹ cô thế này: "Ba mẹ, nếu mọi chuyện đã vậy, có thể đưa hộ khẩu cho chúng con, con và Tang Điềm đi cục dân chính lĩnh chứng."
Đêm đó trở lại thành phố B, Tang Điềm vẫn có chút hoảng hốt, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon lật đi lật lại quyển sổ màu đỏ của mình, ảnh chụp quả thật là của cô và Từ Mộ Duyên không sai. Từ Mộ Duyên vừa đi tắm ra, thấy cô cầm giấy hôn thú xem nhiều lần, anh ngồi xuống bên người cô, cô ngơ ngơ ngác ngác hỏi anh: "Chúng ta thực sự đã kết hôn rồi sao?"
Từ Mộ Duyên không tiếng động bật cười, ôm lấy cô, để cho cô ngồi trên đùi anh, dịu dàng nói: "Phải, em là cô dâu của anh." Trong mắt hòa theo ý cười vui vẻ.
Tang Điềm bỗng nhiên nở nụ cười, trở tay ôm lấy cổ anh, cười đến có phần ngại ngùng, ánh mặt lại lóe sáng, sáng trong mà nhìn anh, "Vậy... sau hôn lễ chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật chứ? Anh muốn đến đâu?"
Anh ôm lấy cô, đi đến hướng bên giường, thanh âm có phần kìm chế, "Không bằng chúng ta cứ động phòng trước đã."
Từ Mộ Duyên cả ngày mang theo bộ mặt vân đạm phong khinh, Tang Điềm chỉ nhìn ra anh thật vui vẻ, không nghĩ đến... Vừa không có hưng phấn trong tưởng tượng, không như cô sau khi trở về từ cục dân chính tinh thần hoảng hốt, cả người ngơ ngơ ngác ngác, mãi cho đến tối còn chưa thể bình tĩnh lại.
Cho đến thời khắc này, Tang Điềm mới cảm giác được anh đang một mực đè nén, hưng phấn, bất quá hưng phấn của một người đàn ông so với phụ nữ khác nhau một trời một vực, bọn họ càng thích tự mình thể nghiệm, dùng một phương thúc khác để biểu đạt nỗi hưng phấn và vui vẻ của mình, Tang Điềm bị loại hưng phấn quá khích của anh hù dọa, quá điên cuồng, cô liên tiếp cầu xin nhưng anh lại làm như không nghe thấy, chỉ muốn đoạt đi những gì thuộc về mình trong cô.
Khi cô nhịn không được khóc lên, anh mới ôn nhu hôn lấy cô, thở phì phò khàn khàn hỏi: "Vợ, em có cảm nhận được anh không?"
Tang Điềm bĩu môi quay qua chỗ khác, không muốn trong tình huống khó xử này trả lời những câu hỏi khó xử của anh, thân thể lại không khống chế rụt lại một chút, anh đột nhiên hung hăng hôn cô, động tác dưới thân càng thêm liên tục...
Sau khi hết thảy mọi thứ kết thúc, bê trong khôi phục sự bình tĩnh, nhàn nhạt ấm áp.
Anh nói: "Vợ ơi, anh yêu em, rất yêu rất yêu.."
"Em yêu anh không?"
"Không yêu... mệt mỏi quá..." thanh âm mỏng nhẹ và mềm mại, mang theo nhàn nhạt bất mãn.
Anh ôn nhu nở nụ cười, ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Một căn phòng ấm áp, chỉ vì một người.
- Hoàn chính văn-
Tiểu Ann Nhiên
Từ khi Tang Điềm cùng Từ Mộ Duyên ở chung, tựa như mọi thời gian đều bị anh chiếm đoạt, sáng sớm mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là anh, sau đó cùng ăn điểm tâm cùng đi làm, chỗ làm của hai người cũng ở rất gần nhau, nêú không bận, bữa trưa cũng sẽ ăn cùng nhau, tan tầm cùng anh về nhà...
Giống như trong lúc ngỡ ngàng, người kia luôn luôn ở đấy, bên cạnh cô, giống như trong tưởng tựợng, tuy rằng trễ hơn mấy năm, thế nhưng người kia vẫn như thế, tất cả những điều không tưởng trước đây đều trở thành sự thật, cũng tồn tại hết sức chân thật.
Nếu như nói đến điều làm Tang Điềm phiền não nhất thì đại khái chính là... mỗi khi đêm đến người nào đó liền biến thành sói, cái gì gọi là muốn ngừng mà không được, kìm lòng không được, không tự chủ được, càng không thể vãn hồi! Ăn vị như cổ chính là đẻ nói về anh! Đều là tay mới, tại sao anh có thể... cường hãn như vậy! Có đôi khi Tang Điềm hoài nghi mang theo ghen tuông hỏi anh: "Anh... trứơc đây thực sự chưa từng làm qua sao?" Lời này mang tới hậu quả có thể nghĩ đến.
Hôm nay là thứ sáu, Mạc Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô tại sao lâu như vậy chưa qua bên kia chơi, Tang Điềm sau khi tan tầm liền cùng Từ Mộ Duyên đi qua quán cà phê Bỉ Ngạn.
Mùa đông ban đêm thường tới rất sớm, chạng vạng sáu giờ đã là lúc đèn lên rực rỡ, Mạc Nghiên xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà nhìn ra phía ngoài, trong màn đêm, anh chàng cao lớn cả người mặc áo gió màu đen đem Tang Điềm kéo vào khuỷu tay mình, hình như đang cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, trong gió rét áo nhẹ bay, Tang Điềm đứng bên cạnh anh đặc biệt xinh xắn lanh lợi, ngửa đầu nhìn anh xong lại nhanh chóng cúi đầu. Cô không thấy rõ biểu tình trên mặt hai người họ, lại cảm giác được trên mặt Tang Điềm dào dạt hạnh phúc, huống chi một màn này thật sự cực kỳ đẹp mắt, khiến người ta vừa liếc mắt qua đã cảm thấy tốt đẹp như vậy.
Lúc bọn họ đẩy cửa bước vào, trong nháy mắt đã nhận ra anh chàng này là người mà Tang Điềm vẫn luôn nhắc tới, cô bỗng nhớ tới Trác Việt, anh ta thỉnh thoảng sẽ qua đây ngồi, hoặc là ăn cơm tối, một mình.
Lúc này Mạc Nghiên nghĩ, ý chí phấn đấu của đàn ông cũng không phải chỉ ở trên sự nghiệp mà còn ở trên người, mà còn có người phụ nữ mà mình yêu, người đàn ông trước mắt này thật may mắn.
Trên mặt Tang Điềm là áng mây đỏ và nụ cười ngọt ngào, có chút ngượng ngùng giới thiệu:"chị Mạc, anh Lương, anh ấy...là Từ Mộ Duyên. "
Mạc Nghiên mỉm cười:"Chị nhớ, chỉ là không biết tên của cậu ấy mà thôi. "
Anh cũng cười:" Chị khoẻ, em là Từ Mộ Duyên. "
" Không cần khách khí đâu, chị đã biết em từ lâu rồi. " Mạc Nghiên cười ha hả.
Chính là bạn bè lâu năm gặp nhau, cô yên lặng ngồi xuống, chính là chỗ mà trước đây Tang Điềm thích nhất. Cô đương nhiên là thấy được nhẫn trên tay cô, hỏi về thời gian tổ chức hôn lễ, Tang Điềm cúi đầu không nói lời nào, Từ Mộ Duyên cười:" Càng nhanh càng tốt, có lẽ là đầu năm. "
Cô nghĩ ngờ ngẩng đầu, anh không có nói với cô!
Chuyện này hoàn toàn là anh một mình quyết định.
Thực ra anh muốn lập tức đưa cô đến cục dân chính, lĩnh giấy kết hôn, tất cả đều danh chính ngôn thuận, chỉ là phải thông qua mẹ cùng cha vợ, nên cho dù...anh rất gấp nhưng những gì cần làm anh đều làm tốt, anh muốn cho cô thứ tốt nhất.
Mạc Nghiên nhìn Tang Điềm, trêu chọc nói:"Tang Điềm, đầu năm đấy! Rất nhanh thôi! "
Không phải sao! Bây giờ đã là giữa tháng giêng, không bao lâu nữa là xuân rồi, Từ Mộ Duyên nói là sau Tết âm lịch đi.
Hình như rất nhanh, đột nhiên cảm thấy mấy năm hai người chia tay rất ngắn, nhìn thấy trong mắt cô là sự kinh ngạc khiến cho anh nhíu mày, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô:"Sao vậy? Không muốn sao? ".
Vốn dĩ tay anh đang đặt trên lưng cô, anh lại cúi đầu thì thầm tạo ra tư thế thân mật giữa hai người, hơi thở ấm áp phất qua bên tai, tiếng Mạc Nghiên cười khẽ vang lên, làm cho cô đỏ mặt đẩy anh ra, nhỏ giọng nói:"Không phải đâu! Ai nói em không muốn, chỉ là anh không nói với em thôi. "
Trên mặt anh đều là ý cười:"Những việc này em không cần quan tâm đâu, tất cả để anh làm. "
Thật bá đạo! Cô và Mạc Nghiên đều nghe hiểu, tất cả đều do anh làm, khi đó thời gian và địa điểm đều là do anh quyết định. Cô suy nghĩ một chút thấy như vậy cũng tốt, trước đây cô luôn nghĩ khi kết hôn rồi, thì cô sẽ chuẩn bị những gì, giống như sẽ mặc kiểu áo cưới nào, muốn chuẩn bị những gì, nói tóm lại chính là một cô dâu xinh đẹp, bây giờ đột nhiên cảm thấy những thứ đó đều không quan trọng, mà quan trọng là...ai là chú rể
Trác Việt không nghĩ tới, tối hôm nay sẽ thấy bọn họ ở chỗ này, khoảng cách không gần không xa, tầm mắt của anh rơi vào trên người cô, thoạt nhìn cô rất vui, còn thân mật mà dựa vào trên vai Từ Mộ Duyên, họ cách nhau rất xa tới nữa đường lớn.
Đúng rồi, anh đang qua đường, đứng ở giữa dòng xe cộ, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, từng chiếc xe thổi còi in ỏi mà đi qua, anh lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh kia, nhớ đến thời đại học, lúc trước bọn họ cũng ở trước mặt anh thân mật như vậy, chỉ là khi đó anh nhìn thì cảm thấy thoải mái, còn bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng đau đớn.
Đèn đỏ lại sáng lên lần nữa, anh xoay người rời đi, bóng lưng anh đặc biệt cô độc.
Ăn cơm tối ở quán cà phê, lại ngồi một lúc lâu, 11 giờ bọn họ mới về tới nhà, anh đem áo khoác của hai người treo lên, xoay người hỏi cô:"Em tắm trước hay anh tắm trước? Hay là cùng tắm? "Giọng điệu của anh rất bình thường.
"..." Thế nhưng sao cô lại nghĩ lời này của anh thật lưu manh?
Cuối cùng đương nhiên là Tang Điềm đi tắm trước, thế nhưng khi cô vừa vào phòng tắm ở phòng ngủ chính, anh liền xoay người đi ra ngoài phòng tắm, đợi Tang Điềm tắm rửa xong đi ra anh đã ngồi ở trên giường, vẫy vẫy tay với cô nói, "Qua đây."
Tang Điềm đỏ mặt đi bước nhỏ rồi tiến vào trong chăn, Từ Mộ Duyên lại đem cô kéo ra, để cô dựa vào ngực anh, thấp giọng nhẹ nói: "Tang Điềm, ngày mai chúng ta về thành phố T."
"A?" Tang Điềm có chút theo không kịp tiết tấu của anh, còn hơn một tuần lễ nữa là tới ngày nghỉ, bây giờ tới đó làm gì?
"Đi cầu hôn" Anh cúi đầu nhìn cô cười nói.
"Hả?" Cô lại không theo kịp tiết tấu của anh.
"Đứa ngốc, chúng ta muốn kết hôn đương nhiên phải được cha mẹ em đồng ý" Bộ dáng cô có phần ngơ ngơ ngác ngác, Từ Mộ Duyên nhịn không được hôn cô một cái.
"À... là bởi vì anh không nói với em, có chút đột nhiên..." Tang Điềm bỗng nhiên ngồi xuống, mặt đối mặt với anh, bởi vì cô đang nghĩ tới một vấn đề hết sức mấu chốt, cô rất nghiêm túc mà hỏi:"Em đây không cần đi gặp cha mẹ anh sao?"
"Em đã gặp bọn họ rồi."
"Vào lúc nào? Lần trước em không trở về cùng anh, có khi nào họ sẽ nghĩ em là đứa con gái không hiểu chuyện..." Cô có chút lo lắng hỏi.
"Sẽ không, những thứ này em không cần phải lo lắng, anh đã an bài mọi chuyện xong xuôi."
"Thế em làm cái gì?"
"Đáp ứng lời cầu hôn của anh, đối với anh đây là chuyện tốt nhất em có thể làm, những chuyện kế tiếp anh phi thường cam tâm tình nguyện đi làm, cho nên em cứ ngồi chờ làm cô dâu xinh đẹp nhất đi." Nói xong liền cúi đầu hôn cô, tay cũng bắt đầu lục lọi trên người cô.
"Anh, anh đang làm gì thế? Không phải đã bảo là sẽ nói chuyện sao? Anh đang làm gì thế? Còn có thể nói chuyện bình thường với nhau hay không?"
"Bây giờ làm chút chuyện có ý nghĩa thực tế có phải tốt hơn không?" Anh cười đến là thâm trầm, cúi đầu liền hôn môi cô, thuận thế đem cô áp chế dưới thân, cô vừa mới tắm xong, trên người có hương thơm nhàn nhạt hòa lẫn mùi sữa tắm tươi mát, ngửi thấy đặc biệt thoải mái, nụ hôn của anh dần rơi trên cần cổ trắng nõn của cô.
"Ngày mai, ngày mai mấy giờ rời giường?" Cô cảm thấy bất ổn.
"Tám giờ." Thanh âm chôn ở giữa cần cổ cô, nghe vừa buồn bực vừa uất nghẹn, gợi cảm không thể miêu tả thành lời, Tang Điềm nhịn không được run rẩy, nhỏ giọng oán giận: "Thật sớm..."
Từ Mộ Duyên cười nhẹ, không để ý tới ám chỉ của cô, vẫn như cũ lộng hành trên người cô, cảm giác được người dưới thân không chuyên tâm, anh nhẹ nhàng cắn cô một chút, "Tập trung một chút..."
Ở chung chưa đầy một tháng, anh đã biết rõ tất cả nhược điểm trên người cô, Tang điềm rất nhanh đã bị nhấn chìm trong cảm giác tê dại mà thân thể ấm áp của anh mang đến.
Ngọn đèn vàng ấm nhàn nhạt tối mờ, nhuộm căn phòng một màu choáng váng đến rung động.
Tang Điềm không muốn gặp cha mẹ Từ Mộ Duyên trong tình huống như bây giờ, nhưng...
Ở sân bay, từ thành phố A mù mịt quay lại tỉnh Z, vừa xuống phi cơ Từ Mộ Duyên đã đem cô đưa tới trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông trông nhiều nhất 50 tuổi, người phụ nữ thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi quý khí, phía sau là một người đàn ông càng lớn tuổi hơn, ước chừng 60 tuổi, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc. Tang Điềm không ngốc, vừa nhìn đã biết là người nào, chỉ là quá giật mình, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác một lúc lâu mới hoàn hồn, có phần oán trách ngẩng đầu nhìn anh vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh, ý muốn nói: Đây không phải là kinh hỉ, mà là kinh hách nha!
Tuy là bị dọa giật mình, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải giữ, Tang Điềm trấn tĩnh mà chào hỏi từng người, chỉ là bàn tay đang níu chặt tay Từ Mộ Duyên đã bán đứng tâm tình khẩn trương của cô, Từ Mộ Duyên nắm chặt tay cô, ý bải cô không cần khẩn trương, anh nhìn về phía cha mẹ mình, những lời khác không cần phải nói nhiều, lần trước lúc về Mỹ tất cả đã bàn bạc xong, anh giơ tay ôm vai Tang Điềm, "Ba, mẹ, bác cả, chúng ta đi thôi, xe đã chờ ở bên ngoài."
Đúng rồi, từ tỉnh lên thành phố T nhà Tang Điềm còn phải đi thêm ba canh giờ đường xe, Từ Mộ Duyên quả thật an bài đến là chu đáo, chỉ là, anh làm những điều này từ lúc nào? Cô chưa từng phát giác dù chỉ một chút. Bọn họ không ngồi cùng xe với bố mẹ và bác cả của Từ Mộ Duyên, Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm, Từ Mộ Duyên bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhích lại gần, để cô tựa trên vai anh, "Sao lại khẩn trương như thế? Chằng phải ba mẹ anh khen em rất nhu thuận hiểu chuyện sao?"
"Phải... thế nhưng bác cả của anh thoạt nhìn không được vui cho lắm..." Tang Điềm nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Từ Chính Minh, loại tâm tình khẩn trương này vẫn quấn ở trong lòng, nhớ hồi trước Từ Mộ Duyên đã kể câu chuyện của ông ấy, còn có Từ Tiêu Tiêu, đột nhiên cảm thấy có chút trầm trọng, lại vừa nghĩ tới lát nữa họ đều sẽ đến thăm nhà cô, thăm nhà cô...
"A! Xong đời! Em, em chưa nói với ba mẹ chuyện hôm nay chúng ta trở về! Còn ba mẹ và bác cả của anh nữa, phải làm thế nào đây?" Tang Điềm nhất thời suy nghĩ loạn rối tinh rối mù, ba mẹ cô lần này nhất định sẽ bị dọa tới, đứa con gái vẫn một mực không có bạn trai, bỗng nhiên mang bạn trai về nhà, hơn nữa còn có gia trưởng đối phương theo cùng, chuyện này... Quá điên cuồng! Quá khích thích! Phỏng chừng ba mẹ cô sẽ không chịu nổi.
"Hôm qua anh đã gọi điện báo cho ba mẹ em rồi." Từ Mộ Duyên đè lại thân thể đang cử động lung tung của cô, xe đang chạy với tốc độ cao về thủ đô, cô cứ lộn xộn như thế, rất nguy hiểm.
Tang Điềm ngay ngốc hồi lâu, mới nói: "Mộ Duyên... Anh đây là tạo kinh hách mới đúng..."
Từ Mộ Duyên nhẹ giọng bật cười, "Là kinh hỉ."
Cô nhịn không được mà trợn trắng mắt, bất mãn nói: "Kinh hách! Đây tuyệt đối là kinh hách! Anh chưa từng nói với em, khiến em một chút tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị."
Từ Mộ Duyên thở dài, nếu quả thật cho cô biết sớm, chỉ sợ mấy ngày nay cô đều sẽ không thể an bình, đại khái sẽ nói với anh, "Mộ Duyên, có phải là quá nhanh hay không? Dời lại một chút đi, em rất khẩn trương..." Anh không muốn đợi nữa, cũng không muốn cjo cô thời gian để khẩn trương cùng sầu lo, như bây giờ đã rất tốt.
Anh đem cô kéo vào trước ngực, thấp giọng nói: "Ngoan, ngủ một giấc, sáng sớm nay chả phải một mực than mệt sao?"
Tang Điềm vốn thật sự mệt mỏi, thế nhưng bây giờ cô đã bị những "kinh hỉ" liên tiếp của anh dọa cho tỉnh, làm sao vẫn còn muốn ngủ được! Tinh thần không mệt, thân thể mệt, cô mệt mỏi dựa vào người anh, bàn tay luồn vào quần áo rộng thùng thình của anh, cách một tấm vải mà dùng sức nhéo lưng anh, rất là oán giận.
Cô xuống tay không nhẹ không nặng, chỉ hơi đau, Từ Mộ Duyên cũng để mắc cô nhéo, chỉ là lực đạo của cô ngày càng nhẹ, vừa nhẹ một chút lại càng ngứa thêm một chút, có phần như đang trêu chọc anh, vừa nghĩ tới anh đã bắt đầu có chút tâm viên ý mã, anh ho nhẹ một chút, thấp giọng nói: "Đừng làm loạn."
Ngay sau đó cô thực sự không lộn xộn nữa, tay cũng bất động, Từ Mộ Duyên cúi đầu vừa nhìn, thì ra là đang ngủ, gương mặt dán vào lồng ngực anh, có thể bị ép lại, môi thịt bĩu bĩu mà giương lên, dáng ngủ có phần giống như con nít. Từ Mộ Duyên đưa ngón tay ra chọc chọc mặt cô, trắng nõn non non mềm mịn, giống như toàn là thịt, anh vui mừng cười cười, duỗi tay cọ xát môi cô, sau đó thân thủ ôm lấy cô, trên mặt là biểu tình ôn nhu đủ để dìm chết người.
Ba Tang và mẹ Tang trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cuộc điện thoại kia của Từ Mộ Duyên quả thật hiệu quả, tỷ như mẹ Tang vui mừng, con gái chuẩn bị xuất giá, hôm nay vừa gặp lại là một thằng con rể lớn lên khá đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là nam nhân cơ trí tinh anh, quả thực không thể càng vui hơn. Ba Tang thì... Ưu sầu? Ông nghĩ rằng, người đàn ông này vừa đến nhà ông lần đầu tiên đã định cướp con gái bảo bối của ông đi, muốn kết hôn với con gái, quả thật lời cho anh ta quá.
Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu chính là do Tang Điềm từ trước đến giờ chưa từng quen bạn trai, chỉ duy lần sinh nhật trước thấy một bóng đen dắt con gái đi, ngày thứ hai thì con gái liền biến mất mấy ngày, cũng không biết có phải là tên đàn ông này không. Nếu như nói phải, vậy trong thời gian vỏn vẹn chưa tới nửa năm đã hỏi đến chuyện cưới gả? Ba Tang nghĩ thật quá nhanh.
Nói chung, quá trình này cũng không được xem như đặc biệt hay suôn sẻ, cuối cùng nhờ bác cả của Từ Mộ Duyên là Từ Chính Minh nói mấy câu mới khiến ba Tang gật đầu, ông nói: "Đàn ông Từ gia chúng tôi mỗi người đều có trách nhiệm và có đảm đương, Tang Điềm gả đến Từ Gia chúng tôi, Từ gia chúng tôi sẽ tuyệt đối không bạc đãi cô bé."
Sau này Tang Điềm nói với Từ Mộ Duyên chuyện này, có chút cảm khái nói: "Em nghĩ ba em nhất định đã bị khuất phục trước uy nghiêm của bác cả, lấy tính bướng bỉnh kia của cha em, làm sao co thể dễ dàng gật đầu như vậy."
Từ Mộ Duyên cùng Tang Điềm qua ngày thứ hai liền đi lĩnh chứng, nhìn con gái cưng theo con rể rời đi, ba Tang và mẹ Tang mới phản ứng được, không phải là tới đề thân sao? Sao mới hai ngày mà con gái đã lập gia đình rồi? Bất quá cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt, việc hôn nhân nhất định là đã định rồi, tiền biếu nhận cũng đã nhận, chỉ là con số có chút dọa người...
Vợ chồng Tang gia trước kia có mở quán cơm, kỳ thực điều kiện gia đình được xem như rất tốt, phòng ở hay xe cái gì cũng có, ngay cả đồ cưới cho con gái rượu cũng đã chuẩn bị xong từ lâu, hiện tại lại không cần dùng đến, đối phương trái lại có một bút quà biếu quá lớn, khiến bọn họ có cảm giác vừa bán con gái đi...
Chỉ bất quá trở về thành phố T một chuyến, Tang Điềm gặp được cha mẹ và bác cả của anh, hai bên phụ mẫu gặp nhau, ngày thứ ba cô đã bị Từ Mộ Duyên đem đi cục dân chính, Từ Mộ Duyên nói với ba mẹ cô thế này: "Ba mẹ, nếu mọi chuyện đã vậy, có thể đưa hộ khẩu cho chúng con, con và Tang Điềm đi cục dân chính lĩnh chứng."
Đêm đó trở lại thành phố B, Tang Điềm vẫn có chút hoảng hốt, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon lật đi lật lại quyển sổ màu đỏ của mình, ảnh chụp quả thật là của cô và Từ Mộ Duyên không sai. Từ Mộ Duyên vừa đi tắm ra, thấy cô cầm giấy hôn thú xem nhiều lần, anh ngồi xuống bên người cô, cô ngơ ngơ ngác ngác hỏi anh: "Chúng ta thực sự đã kết hôn rồi sao?"
Từ Mộ Duyên không tiếng động bật cười, ôm lấy cô, để cho cô ngồi trên đùi anh, dịu dàng nói: "Phải, em là cô dâu của anh." Trong mắt hòa theo ý cười vui vẻ.
Tang Điềm bỗng nhiên nở nụ cười, trở tay ôm lấy cổ anh, cười đến có phần ngại ngùng, ánh mặt lại lóe sáng, sáng trong mà nhìn anh, "Vậy... sau hôn lễ chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật chứ? Anh muốn đến đâu?"
Anh ôm lấy cô, đi đến hướng bên giường, thanh âm có phần kìm chế, "Không bằng chúng ta cứ động phòng trước đã."
Từ Mộ Duyên cả ngày mang theo bộ mặt vân đạm phong khinh, Tang Điềm chỉ nhìn ra anh thật vui vẻ, không nghĩ đến... Vừa không có hưng phấn trong tưởng tượng, không như cô sau khi trở về từ cục dân chính tinh thần hoảng hốt, cả người ngơ ngơ ngác ngác, mãi cho đến tối còn chưa thể bình tĩnh lại.
Cho đến thời khắc này, Tang Điềm mới cảm giác được anh đang một mực đè nén, hưng phấn, bất quá hưng phấn của một người đàn ông so với phụ nữ khác nhau một trời một vực, bọn họ càng thích tự mình thể nghiệm, dùng một phương thúc khác để biểu đạt nỗi hưng phấn và vui vẻ của mình, Tang Điềm bị loại hưng phấn quá khích của anh hù dọa, quá điên cuồng, cô liên tiếp cầu xin nhưng anh lại làm như không nghe thấy, chỉ muốn đoạt đi những gì thuộc về mình trong cô.
Khi cô nhịn không được khóc lên, anh mới ôn nhu hôn lấy cô, thở phì phò khàn khàn hỏi: "Vợ, em có cảm nhận được anh không?"
Tang Điềm bĩu môi quay qua chỗ khác, không muốn trong tình huống khó xử này trả lời những câu hỏi khó xử của anh, thân thể lại không khống chế rụt lại một chút, anh đột nhiên hung hăng hôn cô, động tác dưới thân càng thêm liên tục...
Sau khi hết thảy mọi thứ kết thúc, bê trong khôi phục sự bình tĩnh, nhàn nhạt ấm áp.
Anh nói: "Vợ ơi, anh yêu em, rất yêu rất yêu.."
"Em yêu anh không?"
"Không yêu... mệt mỏi quá..." thanh âm mỏng nhẹ và mềm mại, mang theo nhàn nhạt bất mãn.
Anh ôn nhu nở nụ cười, ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Một căn phòng ấm áp, chỉ vì một người.
- Hoàn chính văn-
Tiểu Ann Nhiên
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên