Giữa Hè
Quyển 1 - Chương 43
La Mân sắc mặt tái nhợt để mặc tay Vương Tam chậm rãi sờ soạng trên người của mình, trên mặt Vương Tam rốt cục lộ ra nụ cười đắc ý.
“Trước thả bọn họ đi." La Mân lạnh lùng nói.
Vương Tam thấy hắn không có nửa điểm phản kháng chút nào, biết hắn nhất định bị những điều mình nói lần này nói đả kích rất lớn, hắn cũng trốn không thoát lòng bàn tay mình, không khỏi mỉm cười “Ta muốn xem biểu hiện của ngươi trước như thế nào." Nói xong, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm lên môi La Mân.
La Mân cứng ngắc như thạch điêu, “Trước thả bọn họ đi." Lại lập lại một lần.
Vương Tam phẫn nộ lấy ra điện thoại di động, bát dãy số. “Hổ Tử, thả bọn họ đi."
“Ta muốn xem một chút phim và băng ghi âm trước." La Mân lạnh lùng nhìn về phía Vương Tam, Vương Tam nhăn lại mày “Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?"
La Mân vẫn kiên trì như cũ “Ta làm sao biết ngươi nói có phải thật vậy hay không, lỡ như ta theo ngươi, ngươi không đem ảnh chụp cùng băng ghi âm đưa ta làm sao bây giờ?"
Vương Tam ha ha cười, vươn tay vỗ vỗ mặt La Mân “Nếu ta không có ảnh chụp cùng phim, ngươi còn có thể theo ta à? Ngươi cho là trên thế giới chỉ có ngươi thông minh sao?"
La Mân máy móc lặp lại “Ta chỉ cần băng ghi âm cùng phim ảnh. Sau đó ngươi muốn như thế nào đối ta cũng được."
Vương Tam tức giận một bên đẩy ngã hắn, một bên xé rách y phục của hắn “Mẹ nó, chưa có người nào dám cùng lão tử đưa ra điều kiện, ngươi còn muốn thế nào? Ta đã thả tiểu tình nhân của ngươi, nếu ngươi dám đổi ý, ta lập tức kêu người đem bọn họ đều bắt trở về."
La Mân ở dưới thân hắn lạnh lùng nói “Ngươi không đem đồ vật cho ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn để ngươi thượng như vậy sao? Ngươi cứ thử xem."
Vương Tam nhất thời bị hàn ý trong mắt của La Mân khiến hắn hơi khựng lai, cũng không dám cưỡng chế hắn, đối diện với hắn là bảo bối mà hắn luôn khát khao chiếm đoạt thật sự lại không dằn lòng được, luôn mãi cân nhắc, âm trầm nở nụ cười “Tiểu La, chúng ta trao đổi với nhau nhé, ta có thể đem tất cả hình rửa trong tay đều cho ngươi, chính là phim ảnh cùng băng ghi âm ta sẽ không đưa cho ngươi, nhưng ta có thể bảo đảm, chỉ cần ngươi theo ta một ngày, vài thứ kia liền rất an toàn, tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay người thứ 3, thế nào?"
La Mân nhắm chặt mắt lại, Vương Tam hưng phấn nhào tới.
“Được rồi, đi thôi." Hổ Tử nhận được điện thoại, bật đứng lên, rốt cục có thể đi rồi, thời tiết thế này, lãnh muốn chết, còn muốn ngồi ở vũ lý.
Mấy người kia thấy hắn lên tiếng, lập tức rút lui đi theo hắn hướng ra phía ngoài, Tô Việt đứng ở trước cửa sổ, nhìn bọn họ đột nhiên kéo nhau đi, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Đứng lại." Hắn đuổi theo, hô to ngăn Hổ Tử lại, lãnh nghiêm mặt nói “Các ngươi đem La Mân đến nơi nào vậy?"
Hổ tử không kiên nhẫn xoay người, đẩy mạnh hắn một cái “Ngươi còn dám mở miệng hỏi ta hả, nói cho ngươi biết, lão đại của chúng ta chắc tha các ngươi đi, đây là thiên đại ban ân đó, ngươi còn không biết điều a, nên biến đến chỗ nào thì lo biến đi, về sau đừng bước chân tới nơi này nữa, bằng không tiến một lần chúng ta liền đánh một lần."
Tô Việt bị hắn mạnh mẽ đẩy ngã nhào ra ngoài trời mưa, bất chấp đau đớn, đuổi theo hắn, gắt gao ôm lấy chân hắn “Ngươi không nói cho ta, các ngươi đem La Mân làm sao vậy, có chết ta cũng sẽ không buông ra ngươi."
Hổ tử khinh điêu cười nói “Ngươi thật sự muốn biết tiểu tình nhân của ngươi đang ở chỗ nào sao? Có bản lĩnh chính ngươi đến đó a, lão đại của chúng ta đối với hắn rất ôn nhu đấy, không thô bạo giống như đối với ngươi đâu."
“Ngươi nói cái gì?" Tô Việt cả người chấn động, toàn thân cứng đơ.
“Ngươi cút ngay cho ta." Hổ tử không cần tốn nhiều sức đã đem Tô Việt lại đẩy ra ngoài mưa, mang người nghênh ngang mà đi.
Trời mưa ngày càng lớn, mẹ Tô Việt cũng nhào ra ngoài trời mưa.
“Tiểu Việt." Nàng kêu lên sợ hãi “Mau đứng lên, con làm sao vậy, mau đứng lên."
“Mẹ, con muốn đi tìm hắn, con muốn đi tìm hắn." Tô Việt đứng lên hướng ra phía ngoài đi, lại bị mẫu thân gắt gao giữ chặt, “Tiểu Việt." Nàng thét chói tai “Con không thể đi, con muốn đi chịu chết sao, còn có hai mươi phút nữa là tới giờ lên tàu rồi, chúng ta mau chuẩn bị đi a."
“Mẹ, mẹ buông ra, con muốn đi cứu La Mân, hắn, hắn là vì con, vì con a." Tô Việt khóc lớn lên, ra sức vùng vẫy hướng phía ngoài chạy đi.
“Ông Trần, mau tới giúp ta giữ chặt tiểu Việt, mau tới a." Mẫu thân sắp giữ không được đứa con, không khỏi hô to Trần Trung.
Trần Trung vọt vào trời mưa, cùng mẫu thân giữ chặt Tô Việt “Tiểu Việt, ngươi không thể tùy tiện a, ngươi nếu cứ chạy tới như vậy, ngươi nghĩ Tiểu La muốn ngươi làm việc này sao, nghe chú nói đi, chúng ta lập tức đi, rời khỏi nơi này."
“Không, các ngươi buông, con không thể bỏ lại hắn một mình, nếu con đi rồi, hắn liền xong rồi. Hắn liền xong rồi." Tô Việt khóc kêu lên
“Ba" một cái tát đánh vào trên mặt của hắn, Tô Việt ngạc nhiên nhìn thoáng qua mẫu thân, tiếp theo khổ cười rộ lên “Mẹ, nếu con ngay cả La Mân đều không có, con còn sống làm gì?" Hắn lắc đầu “Mọi người ai cũng không hiểu, hắn đối với con quan trọng bao nhiêu, con không thể bỏ lại hắn phía sau, không thể." Nói xong, xoay người chạy ra sân.
“Tiểu Việt, tiểu Việt." Mẹ Tô Việt khóc nức nở ở phía sau hắn gọi to, mắt thấy thân ảnh đứa con biến mất ở đầu ngõ.
“Việt ca." Ngay tại lúc Tô Việt chạy vừa chạy ra đầu ngõ, Tiểu Hà đứng dưới tàng cây không biết khi nào chợt hiện đi ra, gọi hắn.
“Ta cùng đi với ngươi, đây là thứ mà La ca vì giúp ngươi báo thù mà chuẩn bị, đáng tiếc hắn không dùng được."
Tô Việt nhìn một con dao dài sáng loáng mà tiểu Hà cầm trong tay, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, sau cùng cười mỉa mai, mắt đầy lệ, La Mân ngốc này, nguyên lai hắn đều chuẩn bị sẵn rồi, ngay cả việc này cũng nghĩ tới, hắn là phải vì mình báo thù đi a.
“Đây là chuyện hai người chúng ta, cùng ngươi không quan hệ." Tô Việt đoạt lấy dao trong tay Tiểu Hà, xoay người bước đi.
“Việt ca, Việt ca, ta biết ta thật hèn nhát, ta không nên tham sống sợ chết đem địa chỉ của các ngươi nói cho Vương Tam, xin ngươi cho ta đi theo, ta cũng muốn chuộc tội, Mân ca đối ta không tệ a." Tiểu Hà khóc lóc theo ở phía sau.
“Tiểu Hà, chúng ta không hận ngươi, thật sự, một chút cũng không." Tô Việt đem dao chậm rãi vắt trên lưng, quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hà, “Ta còn muốn cám ơn ngươi, khi người khác đều quay lưng lại với chúng ta, chỉ có ngươi vô tư trợ giúp cùng hữu nghị cho chúng ta. Cho dù lúc đó ngươi chịu đựng không được, nói cho bọn họ địa chỉ, ta cũng không trách, bởi vì đây không phải là lỗi của ngươi, ta không cho ngươi đi theo, là không muốn, La Mân ngay cả một bằng hữu cuối cùng đều không có, ngươi trở về đi."
Nói xong, không để ý Tiểu Hà cầu xin, vội vàng chạy về phía phòng trà Hoa Hồng Đỏ.
Mà trên lầu hai Hoa Hồng Đỏ, cùng trên chiếc giường mà Vương Tam từng ngược đãi Tô Việt, một người thanh niên trẻ tuổi dáng người mạnh mẽ, giờ phút này trên thân xích lỏa, ánh mắt lạnh như băng bị một người đàn ông trung niên khỏe mạnh gắt gao đặt tại khố hạ.
“Nhanh lên, mau hơn nữa." Ồ ồ hô hấp, những tiếng gào thét trầm thấp từ người đàn ông phát ra, chỉ thấy hắn hung hăng túm chặt tóc của người thanh niên trẻ tuổi, dùng sức nhấn đầu hắn hướng về phía mình. La Mân cố nén cảm giác từng trận ghê tởm nôn mửa, mặc hắn ở trong miệng chính mình ra ra vào vào, rốt cục, ở một trận kịch liệt khi hắn tới đỉnh, một luồn tanh nồng gì đó phun vào trong miệng La Mân.
Trong nháy mắt, ngay khi lão già đó rời khỏi miệng mình, La Mân lập tức ghé vào bên giường nôn ói ra, Vương Tam bị dục vọng thiêu đốt đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy lửa giận.
“Lại đây." Hắn hai mắt đỏ đậm, khàn khàn mệnh lệnh La Mân, dám đem của mình phun ra hết, xem ra, hắn là không muốn sống mà, vốn đang định sẽ đối hắn nhẹ nhàng một chút, đáng tiếc, hắn không phục chọc giận chính mình, chỉ có thểdùng thủ đoạn thô bạo.
La Mân lau miệng xong, mặt không chút thay đổi đã đi tới, chỉ thấy Vương Tam ra sức kéo đầu của hắn lại gần mình, hung hăng cắn mạnh môi của hắn.
Máu chảy xuống, càng thêm kích thích này thi bạo dục vọng súc sinh, chỉ thấy hắn hung hăng xé toạt quần dài của La Mân, đưa hai chân màu mật ong thon dài hắn bại lộ trong không khí.
Ngay tại Vương Tam đang tính muốn liền như vậy tiến vào thân thể La Mân, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đạp bung ra, Tô Việt cả người ướt đẫm vọt tiến vào.
“Tiểu Việt." La Mân kinh nhảy dựng lên “Ngươi tại sao còn chưa đi?"
Vương Tam bất ngờ không kịp đề phòng bị La Mân ném đi ở trên giường, không tức giận, ngược lại cười nói “Tốt, tới đúng lúc lắm, hai người đều đến, ta chơi đùa với cả hai luôn."
“Vì cái gì?" Tô Việt nghẹn ngào, mắt thấy tình nhân đang gặp phải tra tấn mà chính mình từng gặp qua, không khỏi lòng như đao cắt, “Bán mình để cứu ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi cả đời sao? Không, ta cho ngươi biết, ta sẽ hận ngươi, vì cái gì phải gánh chịu một mình chứ."
La Mân vội vàng ôm lấy hắn, “Ngươi không nên tới đây, tại sao lại tới đây chứ, ngươi bây giờ hẳn là ngồi ở trên xe lửa, quay về nhà mẹ ngươi đi, vì cái gì không nghe lời ta?"
“Thật tốt, thật làm cho người ta cảm động nha." Vương Tam xanh mặt, nhìn trước mắt hai người yêu nhau ôm chặt không nỡ rời xa “Ta có phải hay không nên cho các ngươi một tràng hoan hô vỗ tay khen ngợi tình yêu? Các ngươi đừng quên, nơi này là địa bàn của ta."
Cũng không biết dưới lầu đám kia ngu ngốc là làm ăn cái gì không biết, như thế nào có người vọt tới lầu hai còn kh
ông có một chút phản ứng nào hết.
“Ngươi câm miệng, ngươi là tên ác ma, chính là ngươi, chính ngươi làm hại ta, cái này cũng chưa tính, hôm nay ngươi còn muốn hại a Mân của ta, ta giết ngươi." Tô Việt đột nhiên từ trong ngực La Mân vùng ra, lấy ra con dao dược giấu sẵn trên lưng trong áo khoác, đôi mắt tràn ngập lửa giận lao về phía Vương Tam.
“Chỉ bằng ngươi, ngươi cho là ngươi có năng lực như thế sao?" Vương Tam nhẹ nhàng nghiêng người, tránh thoát được đòn công kích của Tô Việt, mặt đầy trào phúng nhìn về phía thiếu niên sắc mặt tái nhợt trước mắt “Còn nhớ rõ chiếc giường lớ này sao? Ta chính là không quên a." Vương Tam ác độc khơi lại chỗ đau củaTô Việt.
“Câm miệng." La Mân bảo vệ người yêu mình, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vương Tam “Ta khuyên ngươi mau đem ảnh chụp trả lại cho chúng ta, bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi đấy."
“Trước thả bọn họ đi." La Mân lạnh lùng nói.
Vương Tam thấy hắn không có nửa điểm phản kháng chút nào, biết hắn nhất định bị những điều mình nói lần này nói đả kích rất lớn, hắn cũng trốn không thoát lòng bàn tay mình, không khỏi mỉm cười “Ta muốn xem biểu hiện của ngươi trước như thế nào." Nói xong, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm lên môi La Mân.
La Mân cứng ngắc như thạch điêu, “Trước thả bọn họ đi." Lại lập lại một lần.
Vương Tam phẫn nộ lấy ra điện thoại di động, bát dãy số. “Hổ Tử, thả bọn họ đi."
“Ta muốn xem một chút phim và băng ghi âm trước." La Mân lạnh lùng nhìn về phía Vương Tam, Vương Tam nhăn lại mày “Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngốc sao?"
La Mân vẫn kiên trì như cũ “Ta làm sao biết ngươi nói có phải thật vậy hay không, lỡ như ta theo ngươi, ngươi không đem ảnh chụp cùng băng ghi âm đưa ta làm sao bây giờ?"
Vương Tam ha ha cười, vươn tay vỗ vỗ mặt La Mân “Nếu ta không có ảnh chụp cùng phim, ngươi còn có thể theo ta à? Ngươi cho là trên thế giới chỉ có ngươi thông minh sao?"
La Mân máy móc lặp lại “Ta chỉ cần băng ghi âm cùng phim ảnh. Sau đó ngươi muốn như thế nào đối ta cũng được."
Vương Tam tức giận một bên đẩy ngã hắn, một bên xé rách y phục của hắn “Mẹ nó, chưa có người nào dám cùng lão tử đưa ra điều kiện, ngươi còn muốn thế nào? Ta đã thả tiểu tình nhân của ngươi, nếu ngươi dám đổi ý, ta lập tức kêu người đem bọn họ đều bắt trở về."
La Mân ở dưới thân hắn lạnh lùng nói “Ngươi không đem đồ vật cho ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn để ngươi thượng như vậy sao? Ngươi cứ thử xem."
Vương Tam nhất thời bị hàn ý trong mắt của La Mân khiến hắn hơi khựng lai, cũng không dám cưỡng chế hắn, đối diện với hắn là bảo bối mà hắn luôn khát khao chiếm đoạt thật sự lại không dằn lòng được, luôn mãi cân nhắc, âm trầm nở nụ cười “Tiểu La, chúng ta trao đổi với nhau nhé, ta có thể đem tất cả hình rửa trong tay đều cho ngươi, chính là phim ảnh cùng băng ghi âm ta sẽ không đưa cho ngươi, nhưng ta có thể bảo đảm, chỉ cần ngươi theo ta một ngày, vài thứ kia liền rất an toàn, tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay người thứ 3, thế nào?"
La Mân nhắm chặt mắt lại, Vương Tam hưng phấn nhào tới.
“Được rồi, đi thôi." Hổ Tử nhận được điện thoại, bật đứng lên, rốt cục có thể đi rồi, thời tiết thế này, lãnh muốn chết, còn muốn ngồi ở vũ lý.
Mấy người kia thấy hắn lên tiếng, lập tức rút lui đi theo hắn hướng ra phía ngoài, Tô Việt đứng ở trước cửa sổ, nhìn bọn họ đột nhiên kéo nhau đi, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Đứng lại." Hắn đuổi theo, hô to ngăn Hổ Tử lại, lãnh nghiêm mặt nói “Các ngươi đem La Mân đến nơi nào vậy?"
Hổ tử không kiên nhẫn xoay người, đẩy mạnh hắn một cái “Ngươi còn dám mở miệng hỏi ta hả, nói cho ngươi biết, lão đại của chúng ta chắc tha các ngươi đi, đây là thiên đại ban ân đó, ngươi còn không biết điều a, nên biến đến chỗ nào thì lo biến đi, về sau đừng bước chân tới nơi này nữa, bằng không tiến một lần chúng ta liền đánh một lần."
Tô Việt bị hắn mạnh mẽ đẩy ngã nhào ra ngoài trời mưa, bất chấp đau đớn, đuổi theo hắn, gắt gao ôm lấy chân hắn “Ngươi không nói cho ta, các ngươi đem La Mân làm sao vậy, có chết ta cũng sẽ không buông ra ngươi."
Hổ tử khinh điêu cười nói “Ngươi thật sự muốn biết tiểu tình nhân của ngươi đang ở chỗ nào sao? Có bản lĩnh chính ngươi đến đó a, lão đại của chúng ta đối với hắn rất ôn nhu đấy, không thô bạo giống như đối với ngươi đâu."
“Ngươi nói cái gì?" Tô Việt cả người chấn động, toàn thân cứng đơ.
“Ngươi cút ngay cho ta." Hổ tử không cần tốn nhiều sức đã đem Tô Việt lại đẩy ra ngoài mưa, mang người nghênh ngang mà đi.
Trời mưa ngày càng lớn, mẹ Tô Việt cũng nhào ra ngoài trời mưa.
“Tiểu Việt." Nàng kêu lên sợ hãi “Mau đứng lên, con làm sao vậy, mau đứng lên."
“Mẹ, con muốn đi tìm hắn, con muốn đi tìm hắn." Tô Việt đứng lên hướng ra phía ngoài đi, lại bị mẫu thân gắt gao giữ chặt, “Tiểu Việt." Nàng thét chói tai “Con không thể đi, con muốn đi chịu chết sao, còn có hai mươi phút nữa là tới giờ lên tàu rồi, chúng ta mau chuẩn bị đi a."
“Mẹ, mẹ buông ra, con muốn đi cứu La Mân, hắn, hắn là vì con, vì con a." Tô Việt khóc lớn lên, ra sức vùng vẫy hướng phía ngoài chạy đi.
“Ông Trần, mau tới giúp ta giữ chặt tiểu Việt, mau tới a." Mẫu thân sắp giữ không được đứa con, không khỏi hô to Trần Trung.
Trần Trung vọt vào trời mưa, cùng mẫu thân giữ chặt Tô Việt “Tiểu Việt, ngươi không thể tùy tiện a, ngươi nếu cứ chạy tới như vậy, ngươi nghĩ Tiểu La muốn ngươi làm việc này sao, nghe chú nói đi, chúng ta lập tức đi, rời khỏi nơi này."
“Không, các ngươi buông, con không thể bỏ lại hắn một mình, nếu con đi rồi, hắn liền xong rồi. Hắn liền xong rồi." Tô Việt khóc kêu lên
“Ba" một cái tát đánh vào trên mặt của hắn, Tô Việt ngạc nhiên nhìn thoáng qua mẫu thân, tiếp theo khổ cười rộ lên “Mẹ, nếu con ngay cả La Mân đều không có, con còn sống làm gì?" Hắn lắc đầu “Mọi người ai cũng không hiểu, hắn đối với con quan trọng bao nhiêu, con không thể bỏ lại hắn phía sau, không thể." Nói xong, xoay người chạy ra sân.
“Tiểu Việt, tiểu Việt." Mẹ Tô Việt khóc nức nở ở phía sau hắn gọi to, mắt thấy thân ảnh đứa con biến mất ở đầu ngõ.
“Việt ca." Ngay tại lúc Tô Việt chạy vừa chạy ra đầu ngõ, Tiểu Hà đứng dưới tàng cây không biết khi nào chợt hiện đi ra, gọi hắn.
“Ta cùng đi với ngươi, đây là thứ mà La ca vì giúp ngươi báo thù mà chuẩn bị, đáng tiếc hắn không dùng được."
Tô Việt nhìn một con dao dài sáng loáng mà tiểu Hà cầm trong tay, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, sau cùng cười mỉa mai, mắt đầy lệ, La Mân ngốc này, nguyên lai hắn đều chuẩn bị sẵn rồi, ngay cả việc này cũng nghĩ tới, hắn là phải vì mình báo thù đi a.
“Đây là chuyện hai người chúng ta, cùng ngươi không quan hệ." Tô Việt đoạt lấy dao trong tay Tiểu Hà, xoay người bước đi.
“Việt ca, Việt ca, ta biết ta thật hèn nhát, ta không nên tham sống sợ chết đem địa chỉ của các ngươi nói cho Vương Tam, xin ngươi cho ta đi theo, ta cũng muốn chuộc tội, Mân ca đối ta không tệ a." Tiểu Hà khóc lóc theo ở phía sau.
“Tiểu Hà, chúng ta không hận ngươi, thật sự, một chút cũng không." Tô Việt đem dao chậm rãi vắt trên lưng, quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hà, “Ta còn muốn cám ơn ngươi, khi người khác đều quay lưng lại với chúng ta, chỉ có ngươi vô tư trợ giúp cùng hữu nghị cho chúng ta. Cho dù lúc đó ngươi chịu đựng không được, nói cho bọn họ địa chỉ, ta cũng không trách, bởi vì đây không phải là lỗi của ngươi, ta không cho ngươi đi theo, là không muốn, La Mân ngay cả một bằng hữu cuối cùng đều không có, ngươi trở về đi."
Nói xong, không để ý Tiểu Hà cầu xin, vội vàng chạy về phía phòng trà Hoa Hồng Đỏ.
Mà trên lầu hai Hoa Hồng Đỏ, cùng trên chiếc giường mà Vương Tam từng ngược đãi Tô Việt, một người thanh niên trẻ tuổi dáng người mạnh mẽ, giờ phút này trên thân xích lỏa, ánh mắt lạnh như băng bị một người đàn ông trung niên khỏe mạnh gắt gao đặt tại khố hạ.
“Nhanh lên, mau hơn nữa." Ồ ồ hô hấp, những tiếng gào thét trầm thấp từ người đàn ông phát ra, chỉ thấy hắn hung hăng túm chặt tóc của người thanh niên trẻ tuổi, dùng sức nhấn đầu hắn hướng về phía mình. La Mân cố nén cảm giác từng trận ghê tởm nôn mửa, mặc hắn ở trong miệng chính mình ra ra vào vào, rốt cục, ở một trận kịch liệt khi hắn tới đỉnh, một luồn tanh nồng gì đó phun vào trong miệng La Mân.
Trong nháy mắt, ngay khi lão già đó rời khỏi miệng mình, La Mân lập tức ghé vào bên giường nôn ói ra, Vương Tam bị dục vọng thiêu đốt đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy lửa giận.
“Lại đây." Hắn hai mắt đỏ đậm, khàn khàn mệnh lệnh La Mân, dám đem của mình phun ra hết, xem ra, hắn là không muốn sống mà, vốn đang định sẽ đối hắn nhẹ nhàng một chút, đáng tiếc, hắn không phục chọc giận chính mình, chỉ có thểdùng thủ đoạn thô bạo.
La Mân lau miệng xong, mặt không chút thay đổi đã đi tới, chỉ thấy Vương Tam ra sức kéo đầu của hắn lại gần mình, hung hăng cắn mạnh môi của hắn.
Máu chảy xuống, càng thêm kích thích này thi bạo dục vọng súc sinh, chỉ thấy hắn hung hăng xé toạt quần dài của La Mân, đưa hai chân màu mật ong thon dài hắn bại lộ trong không khí.
Ngay tại Vương Tam đang tính muốn liền như vậy tiến vào thân thể La Mân, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đạp bung ra, Tô Việt cả người ướt đẫm vọt tiến vào.
“Tiểu Việt." La Mân kinh nhảy dựng lên “Ngươi tại sao còn chưa đi?"
Vương Tam bất ngờ không kịp đề phòng bị La Mân ném đi ở trên giường, không tức giận, ngược lại cười nói “Tốt, tới đúng lúc lắm, hai người đều đến, ta chơi đùa với cả hai luôn."
“Vì cái gì?" Tô Việt nghẹn ngào, mắt thấy tình nhân đang gặp phải tra tấn mà chính mình từng gặp qua, không khỏi lòng như đao cắt, “Bán mình để cứu ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi cả đời sao? Không, ta cho ngươi biết, ta sẽ hận ngươi, vì cái gì phải gánh chịu một mình chứ."
La Mân vội vàng ôm lấy hắn, “Ngươi không nên tới đây, tại sao lại tới đây chứ, ngươi bây giờ hẳn là ngồi ở trên xe lửa, quay về nhà mẹ ngươi đi, vì cái gì không nghe lời ta?"
“Thật tốt, thật làm cho người ta cảm động nha." Vương Tam xanh mặt, nhìn trước mắt hai người yêu nhau ôm chặt không nỡ rời xa “Ta có phải hay không nên cho các ngươi một tràng hoan hô vỗ tay khen ngợi tình yêu? Các ngươi đừng quên, nơi này là địa bàn của ta."
Cũng không biết dưới lầu đám kia ngu ngốc là làm ăn cái gì không biết, như thế nào có người vọt tới lầu hai còn kh
ông có một chút phản ứng nào hết.
“Ngươi câm miệng, ngươi là tên ác ma, chính là ngươi, chính ngươi làm hại ta, cái này cũng chưa tính, hôm nay ngươi còn muốn hại a Mân của ta, ta giết ngươi." Tô Việt đột nhiên từ trong ngực La Mân vùng ra, lấy ra con dao dược giấu sẵn trên lưng trong áo khoác, đôi mắt tràn ngập lửa giận lao về phía Vương Tam.
“Chỉ bằng ngươi, ngươi cho là ngươi có năng lực như thế sao?" Vương Tam nhẹ nhàng nghiêng người, tránh thoát được đòn công kích của Tô Việt, mặt đầy trào phúng nhìn về phía thiếu niên sắc mặt tái nhợt trước mắt “Còn nhớ rõ chiếc giường lớ này sao? Ta chính là không quên a." Vương Tam ác độc khơi lại chỗ đau củaTô Việt.
“Câm miệng." La Mân bảo vệ người yêu mình, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vương Tam “Ta khuyên ngươi mau đem ảnh chụp trả lại cho chúng ta, bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi đấy."
Tác giả :
Nhược Tinh