Giữa Hè

Quyển 1 - Chương 37

Tô Việt bị người dùng bao tải cuốn lại để tại trạm ga, toàn thân trần trụi, trên người đầy vết thương, người vẫn trong tình trạng hôn mê, vào lúc đó, La Mân đang ở Triệu gia cùng bọn họ nói chuyện, Triệu gia đưa ra yêu cầu với La Mân về sau vĩnh viễn không được dây dưa với Tiểu Lệ nữa, thật sự là La Mân căn bản không có nghĩ đến sự việc lại dễ dàng bỏ qua ngoài ý muốn như vậy, tuy rằng lòng tràn đầy nghi ngờ, chính là đối với bọn họ không hề truy cứu chuyện mình và Tiểu Lệ vẫn là cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, mà khi hắn hỏi đến Tô Việt, lại phát hiện trên mặt bọn họ rõ ràng thần sắc có chứa nghi ngờ.

“Các ngươi thật sự không động vào hắn?" La Mân trong lòng bất an càng trở nên mãnh liệt, nếu không phải Triệu gia bắt cóc Tô Việt, vậy thì là ai?

Hắn hoài nghi nhìn về phía Tiểu Lệ, Tiểu Lệ vẻ mặt mang theo mỏi mệt, vô hồn, lúc đưa hắn ra cửa nói “Ngươi không cần hoài nghi, nhà của ta căn bản không biết chuyện ngươi cùng người kia, bọn họ chỉ nhờ cậu ta giáo huấn ngươi một chút, những thứ khác cũng không làm gì."

La Mân tức giận nhìn nàng “Ngươi tự mình nói, Tiểu Lệ, ta rốt cuộc chưa làm gì phải không?"

Tiểu Lệ thấp đầu “Bây giờ nói chuyện này đều không có ý nghĩa gì nữa, ngươi nhanh chóng đi tìm bằng hữu của ngươi đi."

La Mân cũng thật không ngờ, chuyện mình khó xử một thời gian dài liền giải quyết êm xuôi như vậy, hắn cảm thấy hối hận, nếu biết vậy tự mình sớm đem chuyện mình thích Tô Việt nói cho Tiểu Lệ, mọi việc cũng sẽ không nhiều phiền toái.

Vẫn là Tiểu Hà chạy đến tìm La Mân “Mân ca, xảy ra chuyện lớn, tìm thấy Việt ca rồi."

La Mân chụp lấy tay hắn, vội vàng nói “Hắn ở nơi nào?"

Tiểu Hà nhìn thoáng qua Tiểu Lệ, có điểm ấp a ấp úng.

“Nói mau." La Mân rống to.

“Dường như ở đứng trên…" tiểu tôm có điểm mất tự nhiên đích nói.

La Mân cũng không có phát hiện có cái gì không bình thường, vội chạy đi hướng trạm ga, lòng nóng như lửa đốt, lúc đến nơi, phát hiện cư nhiên trong ngoài ba tầng vây đầy người.

Hắn nhịn không được hai chân như nhũn ra, đi bước một chen qua đám đông, nội tâm sợ hãi đạt tới đỉnh, chỉ sợ chính mình nhìn đến thực đã là một khối thi thể không cử động nữa.

“Tiểu Việt." Khi hắn thật sự nhìn đến cảnh tượng trước mắt, nhịn không được kinh hô ra tiếng, lòng đau như bị dao cắt, trời ơi, đây là người mà hắn luôn nâng niu âu yếm sao? Chỉ thấy Tô Việt vẻ mặt xanh mét vô hồn, toàn thân vết máu vương vãi khắp nơi, một mảnh vải vụn thối nát vây quanh nơi hạ thân hắn, hai cánh tay đều bị bầm tím.

Hai mắt Tô Việt không có tiêu cự, giống như vì bị đả kích liên tiếp làm cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ vậy, bị nhiều người vây quanh xem giống như con khỉ, hắn chỉ cảm thấy mình 18 năm qua có một chút tôn nghiêm đều bị xé nát, tất cả hy vọng đều tan biến, trên thế giới không còn hiện hữu Tô Việt này nữa.

“Đều cút cho ta — có cái gì đáng xem đâu chứ, mau cút đi." La Mân gầm rú như điên, hắn xô mạnh những người vây quanh ở gần đây, một bên phẫn nộ rống to, một bên vừa đá vừa đánh, ngay cả tiểu Hà theo sau cũng giúp đỡ La Mân mắng đuổi đám người đó đi, mọi người cúi đầu cười trộm, vẻ mặt xem thường, tuy rằng tản ra, nhưng thanh âm châm biếm, mỉa mai vẫn rơi vào tai La Mân.

“Giống như là bị người ta cường bạo."

“Nói bậy, đó là một thằng con trai."

“Ai nói không phải? Như thế nào nam cũng sẽ bị…?"

La Mân cởi áo khoác trên người mình, gắt gao bao trùm thân thể Tô Việt, xoay người đưa hắn ôm lên, nước mắt chực trào ra từng bước một rời khỏi nhà ga.

“Mân ca, ngươi muốn đi đâu vậy?" Tiểu Hà kích động đi theo phía sau hắn.

La Mân không nói lời nào, chỉ đưa cánh tay ôm chặt hơn, đi được vài bước, nước mắt rốt cục rớt xuống, dừng ở trên mặt vết thương của Tô Việt, giờ phút này La Mân hận không thể tự tay giết mình, hận tại sao mình không có bảo vệ tốt Tô Việt, nhìn Tô Việt sắc mặt trắng bệch, hắn nhớ tới giọng cừơi từng trong vắt như dòng suối của thiếu niên kia, lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, hắn bởi vì tức giận mà đỏ cả mặt, một Tô Việt từng tràn đầy sức sống, bây giờ bị chính mình kéo vào cơn ác mộng đáng sợ, trải qua những tra tấn như vậy, hắn còn có thể quay trở lại như ngày xưa sao?

Tô Việt được một vòng tay ấm áp ôm lấy, dần dần tỉnh lại, vẫn là chạy không khỏi, vận mệnh mình đã bị nhục nhã hủy diệt hoàn toàn, từ cái ngày Vương Tam cưỡng bức Tô Việt, tim của hắn đã chết, biết mình ở tiểu thành vĩnh viễn cũng nâng không dậy nổi đầu làm người, dù trước đó là cơn bão truyền đơn hay là cuối cùng bị quăng trên trạm ga cho người người nhìn ngó, Tô Việt càng hiểu được tên kia muốn hoàn toàn hủy hoại mình, hắn mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng mà mờ mịt nhìn về phía La Mân, ta hiện giờ, từ tâm hồn đến thể xác, đều bị hắn hoàn toàn hủy hoại, người ta yêu nhất, sao ngươi lại tới trễ như thế?

La Mân đem Tô Việt ôm đến nhà mình, từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, sau khi tẩy sạch thân thể choTô Việt, lại bắt đầu hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, hắn mơ hồ đoán được là ai dám chạm vào bảo bối của hắn, trong lòng phẫn hận thế cho nên tay cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy.

Nỗi hận này La Mân là tuyệt không thể bỏ qua, tuy rằng hắn sắc mặt bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã sớm trở nên kinh thiên sóng lớn.

Tô Việt hai mắt vẫn vô hồn, liên tiếp ba ngày, hắn để mặc La Mân vì mình rửa sạch miệng vết thương, vì mình tắm rửa, mặc hắn ở ban đêm từ phía sau gắt gao ôm xiết mình, cùng mình im lặng mà ngủ, lại giống như biến thành người câm điếc, không hề mở miệng, không thèm nói chuyện, không lộ vẻ gì, không có hỉ nộ ái ố, giống như một con rối gỗ không sai chút nào.

Hôm nay, La Mân nhẹ nhàng chà lưng cho hắn, một chút một chút, những vết phỏng hình hoa mai, vài ngày qua đi, bởi vì nhiễm trùng mà sưng tấy lên, La Mân dùng thuốc kháng sinh bôi vào miệng vết thương cho Tô Việt, trái tim lại đau đớn như bị bàn tay ai đó bóp chặt, đau đến độ không thể hô hấp.

“Thực xin lỗi" La Mân ôm lấy hai vai Tô Việt, kìm nén không được khóc ồ lên, giống như một con sói cô độc bị thương ở cánh đồng bát ngát cúi đầu gào thét, tại sao có thể như vậy, vì cái gì lại như vậy? Bọn họ chỉ là yêu nhau, chỉ là yêu nhau mà thôi có làm nên tội gì chứ.

Tô Việt bị hắn ôm, thật lâu sau không nói gì, bẩn, thực bẩn, hắn chậm rãi vươn tay một chút một chút dùng sức xoa xoa lên làn da mình, hắn cứ dùng sức như vậy, chà xát đến độ làn da đều đỏ lên, vẫn còn tiếp tục chà xát.

“Tiểu Việt, ngươi đừng như vậy, cầu ngươi, đừng như vậy mà." La Mân gắt gao đè lại tay hắn, nghẹn ngào cầu hắn “Không có gì, thật sự, đều qua hết rồi, đều qua hết rồi."

Tô Việt giống như không có nghe được, hai tay tuy rằng không thể động đậy, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào cái kéo đặt trên bàn.

La Mân kinh hoảng kêu một tiếng, đem đầu của hắn áp sát trong ngực của mình “Không được nhìn, không được nghĩ như vậy, ta không cho phép ngươi có ý nghĩ như vậy, ta không cho phép." Cuối cùng bốn chữ cơ hồ chỉ dùng để hét lên.

Tô Việt chậm rãi nhắm mắt lại, đúng lúc này, cánh cửa “Phanh" bị cha La Mân từ bên ngoài đá văng ra, chỉ thấy hắn xanh cả mặt, giận dữ hét: “La Mân, ngươi đi ra cho ta."

La Mân đột nhiên quay đầu lại, trong mắt lạnh như băng làm cho cha La Mân thấy kinh hãi “Ngươi chỉ vì một người như vậy mà ngay cả cha mẹ cũng không cần sao? Ngươi đã quên ngươi là như thế nào đáp ứng mẹ ngươi hả?"

“Xin cha đi ra ngoài." La Mân lạnh lùng nói ra mấy chữ này.

Cha La Mân chỉ vào hắn oán hận mắng “Ngươi cư nhiên dám nói chuyện như vậy với cha ngươi, ta xem ngươi là bị quỷ mê tâm hồn."

La Mân không thể nhịn được nữa rống to lên “Con không cho phép cha nói hắn như vậy, hắn không là cái gì khác, hắn là người yêu của ta, người ta yêu nhất, nếu cha thật sự nhìn không vừa mắt, chúng ta lập tức rời khỏi đây, từ hôm nay trở đi, người sẽ không có ta đứa con trai này."

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tô Việt, nổi giận đùng đùng theo bên người phụ thân đi qua, cha La Mân căm giận nói “Được, được, ngươi cứng rắn lắm, dám chống đối ta như vậy, ngươi không biết xấu hổ, có giỏi thì cả đời không cần trở về."

La Mân một chân bước ra khỏi nhà, trong lòng bắt đầu xuất hiện bi thương, thật sâu hiểu được một sự thật, vì cái gì chính mình luôn bị vây bị động, kia là bởi vì mình thật sự không đủ mạnh, từ trước luôn cho là mình rất giỏi, nhưng khi hết thảy sự tình này phát sinh, mình mới hiểu được, mình nguyên lai là không chịu nổi một kích như vậy, không có tiền, không có địa vị, không có quyền thế, ngay cả bảo vệ người mình yêu, đều làm không được.
Tác giả : Nhược Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại