Giữa Hè
Quyển 1 - Chương 33
La Mân chăm chăm nhìn hắn “Ngươi nói như vậy, là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn rời bỏ ta trước sao?"
Tô Việt sắc mặt tái nhợt, hai mắt của hắn sớm mất đi thần thái ngày xưa “La Mân, chúng ta không còn đường nào có thể đi nữa rồi, đã đến cuối."
La Mân quát “Ngươi nói bậy, ta không tin, nhất định còn có biện pháp, nhất định vẫn còn mà."
Tô Việt đưa tay muốn chạm vào mặt của hắn, nhưng chỉ giơ lên một nửa, liền vô lực rũ xuống “La Mân, đến bệnh viện đi, nhìn xem mẹ ngươi, nếu bà có chuyện gì, ta cũng sẽ không tha thứ chính mình."
La Mân đột nhiên vươn tay, gắt gao cầm lấy bàn tay thon dài mà không có một tia huyết sắc của Tô Việt “Hứa với ta, vô luận như thế nào đều tiếp tục cố gắng chịu đựng được không? Chúng ta đã đến hiện tại như thế, ta không muốn, không muốn liền dễ dàng nói từ bỏ như vậy, cầu ngươi, đáp ứng ta, đừng tự mình buông tay trước nhé, được không?" Ngữ khí của hắn lo lắng mà bối rối, giống như trong nháy mắt, Tô Việt sẽ như hơi nước tan biến trước mặt mình.
Thật lâu sau, Tô Việt mới gật đầu, hắn hướng La Mân cố gắng mỉm cười “Ta đáp ứng ngươi, ngươi mau đi xem bác gái thế nào đi."
La Mân buông tay người yêu ra, lần thứ hai nhìn thoáng qua hắn, sau đó hướng bệnh viện chạy đi.
Tô Việt không biết mình như thế nào trở về trạm ga, như thế nào trực ban, tóm lại vẫn ngo ngơ ngẩn ngẩn suốt một ngày, cả người chẳng còn chút thần khí, lúc ăn cơm, ngay cả cơm rơi ra ngoài cà mèn cũng không biết. Trương Tỷ nhìn không được, gọi tên của hắn “Tiểu Tô, ngươi có phải là có tâm sự gì hay không a? Nếu khó chịu vì nghẹn trong lòng như vậy, liền nói cho chị nghe một chút, ngươi cái dạng này, thật làm người khác sợ a."
Tô Việt lấy lại tinh thần, gượng gạo cười cười “Không có gì, có thể là ngày hôm qua không có nghỉ ngơi tốt đi, ta không sao."
Trương Tỷ khẽ thở dài một cái, người thanh niên đối diện này hiện tại bộ dáng thật sự làm cho người ta lo lắng, chỉ trong vòng hai ba ngày đây, cơ hồ trở nên gầy hẳn đi, thần thái tiều tụy, mặt xanh mét, ngay cả cặp mắt vô cùng trong suốt trước kia, bây giờ cũng hoàn toàn không có nửa phần thần thái như ngày xưa, chỉ có sự mờ mịt luống cuống cùng thương tâm vô bờ.
Một người còn trẻ như vậy, phải có tâm sự cùng khó xử thế nào, cư nhiên khổ thành cái dạng này? Thế nhưng nếu hắn không nói, mình lại như thế nào hỏi lại được chứ?
Tô Việt vội vàng nuốt hai muỗng cơm, đi ra căn tin, đợi hắn đi rồi, chủ nhiệm vẫn ngồi ở cách đó không xa sầu lo đứng lên, cũng theo đi ra.
“Tô Việt." Hắn ở chỗ ngoặt phía trước gọi to Tô Việt.
“Chủ nhiệm, có việc gì sao?" Tô Việt có chút bối rối nhìn về phía người chủ nhiệm lớn tuổi như cha mình.
“Đi theo ta một chút." Vừa nói xong, thấy thằng bé kia dáng vẻ càng tỏ ra bối rối, bất an trong lòng càng phát ra mãnh liệt, chỉ mong ý nghĩ của mình chính là suy đoán lung tung mà thôi.
“Ngươi xem trước một chút này đi." Chủ nhiệm đem một phong thư không có lưu tên trong ngăn kéo lấy ra, đặt lên trước mặt Tô Việt.
Tô Việt nghi hoặc đích đem nó cầm lấy, chỉ nhìn thoáng qua, liền trợn tròn đôi mắt, trên mặt giấy kia chỉ có ngắn ngủn mấy dòng nhưng là đủ để đưa hắn đánh hướng địa ngục. Chỉ thấy trên mặt giấy viết
“Gởi lãnh đạo nhà ga:
Nhân viên Tô Việt đang làm việc tại trạm ga, trước đó đã phá vỡ gia đình người khác, hắn cùng thầy giáo thể dục có quan hệ không bình thường. Từ khi đến thành nhỏ, lại quấn lấy con em nhà người ta, ảnh hưởng không tốt, thật là làm người khó có thể tưởng tượng, đối với người như thế vốn nên đưa đến đồn cảnh sát, để cơ quan tư pháp nghiêm trị, nhưng sợ ảnh hưởng đến thanh danh của người khác, xuất phát từ quan ái, chỉ có viết thư hướng quý lãnh đạo đơn vị xin giúp đỡ, hy vọng đối người đó nên phê bình giáo dục, nếu có thể, xin hãy chuyển hắn đi nơi khác.
Cám ơn.
Ngày Tháng Năm "
Đầu óc Tô Việt trống rỗng, dần dần cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ, sỉ nhục đủ loại cảm xúc như sông cuộn biển gầm ở trong lòng dâng lên, là ai vậy chứ, đây là muốn đem chính mình đưa vào chỗ chết a, còn viết thư nặc danh, đem loại chuyện này nói cho lãnh đạo đơn vị. Chủ nhiệm thấy Tô Việt sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào, không khỏi thở dài, theo trong tay của hắn rút về phong thư nặc danh kia, “Sáng hôm nay, có người nhét vào hộp thư công đoàn, nửa giờ sau lãnh đạo nhà ga chuyển giao cho ta, nghiêm lệnh ta tra rõ ràng, nói thật, ta lúc ấy đầu tiên mắt nhìn nội dung này, thật sự vô cùng khiếp sợ, đây quả thực là vớ vẩn a, nhân phẩm của ngươi cho tới nay tất cả mọi người là đều biết rõ, cho nên, vì trả lại trong sạch cho ngươi, ta thực muốn biết, ngươi gần đây có phải hay không đắc tội người nào? Cho nên khiến người khác muốn trả thù ngươi như vậy?"
Mặt Tô Việt nhanh chóng trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, thật lâu sau đó, dần dần khôi phục bình thường, “Thực xin lỗi, chủ nhiệm, ta nghĩ, ta cũng không biết người viết bức thư này là ai" chỉ nghe hắn ngữ khí lạnh nhạt, toàn bộ không có chấn động cùng kinh hoảng như lúc đầu tiên mắt nhìn đến phong thư kia.
Chủ nhiệm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tô Việt “Ta biết, công nhân viên chức có cuộc sống riệng chính mình, này đều không phải chúng ta nên can thiệp, chính là, nếu quả thật phương hại tới người khác, như vậy liền không thể không lo lắng, Tiểu Tô, những gì viết trong lá thư này thật sự thật là làm cho người ta khó mà tin được, cho nên, ta vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân ngươi, chuyện vu cáo này, ta sẽ nói lại với lãnh đạo, cũng đồng thời sẽ giữ bí mật với đồng sự của ngươi, nhưng ta hy vọng, ngươi về sau làm việc phải nhiều chú ý ảnh hưởng a, đừng bởi vì sai lầm nhất thời làm cho mình hối hận cả đời, đã rõ chưa?"
Tô Việt cảm kích nhìn về phía người tiền bối hiền lành trước mắt, trong lòng cảm thấy tội ác càng thêm chồng chất, hắn nghẹn ngào gật gật đầu “Cám ơn chủ nhiệm."
Lúc hắn từ trong phòng làm việc chủ nhiệm đi ra, Tô Việt không khỏi cảm thấy từng cơn ớn lạnh, nhìn trên người mình quần áo lao động đơn bạc, mới giật mình phát giác, nguyên lai không biết khi nào thì, thời tiết sớm tiến nhập mùa thu.
La Mân chạy đến bệnh viện, mẹ hắn đã được đưa vào phòng cấp cứu, cha hắn một mình ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, hình tượng ngày xưa cao lớn oai hùng đã sớm vì tai nạn xe cộ không còn sót lại chút gì, hiện giờ nhìn lại, tấm lưng kia càng già nua cùng suy sút, La Mân chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, khóe mắt cay cay, bước chân tiến về phía trước bất tri bất giác ngừng lại, hắn tựa vào nơi góc tường phòng cấp cứu cùng đợi đèn đỏ tắt, trong lòng thầm hận bản thân mình, nếu mẹ mình có cái gì không hay xảy ra, không thể nghi ngờ mình chính là kẻ giết người, là chính mình dập nát kỳ vọng vốn tốt đẹp của mẹ mình đối với mình, từ chuyện bỏ học đến chuyện mình ở bên ngoài đánh nhau sinh sự, đến vi phạm luân lý, yêu Tô Việt, chính mình luôn khiến mẹ đau buồn thương tâm, một lần lại một lần, đả kích lần này phải là lớn nhất, La Mân cười khổ, mẹ, con không cầu người tha thứ, chỉ cầu người sống thật tốt.
Thật lâu sau, đèn phòng cấp cứu rốt cục tắt, mẹ La Mân sắc mặt tái nhợt từ bên trong được đẩy đi ra, La Mân ném điếu thuốc trong tay, theo góc tường vọt ra, phác đi lên “Mẹ, mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Cha La Mân kéo tay bác sĩ vội vàng hỏi “Bác sĩ, bà ấy không có chuyện gì chứ?"
Bác sĩ vẻ mặt ngưng trọng hỏi ngược lại “Người bệnh trước kia từng có tiền sử bệnh tim sao?"
Cha La Mân ngẩn người ra “Ngài nói cái gì? Bệnh tim? Khó có a, vợ ta vẫn đều thực bình thường."
Bác sĩ ng
hiêm túc nói “Trên người bà ấy ngoại thương là không có gì trở ngại, chính là về sau các ngươi phải chú ý, người bệnh có bệnh ở động mạch vành rất nghiêm trọng, không thể chịu kích động nữa, bằng không thực có thể bởi vì kích động mạnh này mà làm cho đột tử."
“Bệnh tim?" La Mân trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh trắng toát, gắt gao ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống như mưa.
Trong phòng bệnh, Cha La Mân lạnh lùng nhìn đứa con “Ngươi còn biết chạy tới thăm ngươi mẹ, ta còn tưởng rằng, ngươi bị tiểu tử kia mê mẩn tâm hồn ngay cả cha mẹ cũng không quan tâm mà."
La Mân đờ đẫn ngồi bên cạnh mẹ, những lời nói của cha, nửa chữ cũng không có nghe đi vào.
Về phía Triệu gia, giờ phút này cũng ngồi đầy người, trên mặt của mỗi người, lại tràn ngập phẫn nộ, Tiểu Lệ sau khi trở về đều khóc suốt một ngày, La gia cư nhiên không có một chút tỏ vẻ, đây đối với Triệu gia mà nói thật sự là nỗi nhục nhã lớn lao.
“Ta tìm vài người đánh gãy chân hắn, rạch nát mặt hắn xem hắn còn ngang tàng như vậy nữa không." Nói lời này chính là chú Hai Tiểu Lệ, vẻ mặt hắn dữ tợn, tức tối nhìn về phía anh trai mình
Tiểu Lệ cặp mắt sưng đỏ nhìn về phía chú Hai của mình nghẹn ngào nói “Chú Hai, ngươi đánh gãy chân hắn, còn ta làm sao bây giờ chứ?"
“Ngươi còn đứng về phía hắn nữa, người ta cũng không muốn ngươi, ngươi như thế nào còn chưa tỉnh lại sao?" Mẹ Tiểu Lệ tức giận chỉ vào con gái mắng “Triệu gia bị ngươi làm cho mất mặt hết, ngươi còn dám mở miệng."
“Nếu không, chúng ta báo cảnh sát đi, đem hắn bắt lại, bỏ tù vài năm." Lời của bà lập tức bị chú Hai phản đối “Thí, nói vậy, Tiểu Lệ về sau còn mặt mũi nào đi ra ngoài sao?"
Triệu mẫu cũng không tán thành “Mặc kệ nói như thế nào, không đi kiện hắn cũng được nhưng phải tìm cách nào để cho hả giận chứ."
Chú Hai suy nghĩ một lúc, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi còn hỏi ta, chị dâu, bà con xa nhà ngươi không phải là xã hội đen sao, thỉnh hắn đi ra ăn một bữa, giao cho hắn lo liệu, hắn sẽ dàn xếp cho ngươi mọi chuyện êm đẹp."
“Ngươi nói Vương Tam?" Triệu mẫu có chút do dự “Như vậy được sao?"
Chú hai âm trầm cười cười “Tuyệt đối, hắn nếu muốn ra tay, cũng như người ta chơi trò chơi thôi, nếu chị không muốn đi tìm hắn, để ta đi."
Tiểu Lệ đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được nhìn chú Hai mình “Chú Hai, ngươi muốn tìm biểu cữu? Không, không được a." Nàng sắc mặt tái nhợt bắt lấy tay của mẹ mình “Mẹ, các ngươi không phải là muốn lấy mạng La Mân chứ?"
Triệu mẫu hừ lạnh một tiếng “Buông ra, nhìn xem chính mình bộ dáng gì nữa, ta cho ngươi biết, nếu là biết hắn lí lẽ, sớm đến nhà chúng ta nhận tội, ngoan ngõan ở tháng mười cùng ngươi kết hôn, việc này ta sẽ bỏ qua, nếu bằng không, Triệu gia chúng ta chẳng lẽ liền thật làm cho người như vậy khi dễ sao? Ngươi ngồi im ở nhà cho ta, không cho phép đi tìm hắn, ta muốn nhìn thử xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu lá gan mà dám không gặp chúng ta."
Tiểu Lệ định mở miệng nói lại, nhưng nhìn đến cha mẹ cùng chú vẻ mặt âm trầm, cuối cùng không dám nói ra, trong lòng vừa không an, lại sợ hãi, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Tô Việt sắc mặt tái nhợt, hai mắt của hắn sớm mất đi thần thái ngày xưa “La Mân, chúng ta không còn đường nào có thể đi nữa rồi, đã đến cuối."
La Mân quát “Ngươi nói bậy, ta không tin, nhất định còn có biện pháp, nhất định vẫn còn mà."
Tô Việt đưa tay muốn chạm vào mặt của hắn, nhưng chỉ giơ lên một nửa, liền vô lực rũ xuống “La Mân, đến bệnh viện đi, nhìn xem mẹ ngươi, nếu bà có chuyện gì, ta cũng sẽ không tha thứ chính mình."
La Mân đột nhiên vươn tay, gắt gao cầm lấy bàn tay thon dài mà không có một tia huyết sắc của Tô Việt “Hứa với ta, vô luận như thế nào đều tiếp tục cố gắng chịu đựng được không? Chúng ta đã đến hiện tại như thế, ta không muốn, không muốn liền dễ dàng nói từ bỏ như vậy, cầu ngươi, đáp ứng ta, đừng tự mình buông tay trước nhé, được không?" Ngữ khí của hắn lo lắng mà bối rối, giống như trong nháy mắt, Tô Việt sẽ như hơi nước tan biến trước mặt mình.
Thật lâu sau, Tô Việt mới gật đầu, hắn hướng La Mân cố gắng mỉm cười “Ta đáp ứng ngươi, ngươi mau đi xem bác gái thế nào đi."
La Mân buông tay người yêu ra, lần thứ hai nhìn thoáng qua hắn, sau đó hướng bệnh viện chạy đi.
Tô Việt không biết mình như thế nào trở về trạm ga, như thế nào trực ban, tóm lại vẫn ngo ngơ ngẩn ngẩn suốt một ngày, cả người chẳng còn chút thần khí, lúc ăn cơm, ngay cả cơm rơi ra ngoài cà mèn cũng không biết. Trương Tỷ nhìn không được, gọi tên của hắn “Tiểu Tô, ngươi có phải là có tâm sự gì hay không a? Nếu khó chịu vì nghẹn trong lòng như vậy, liền nói cho chị nghe một chút, ngươi cái dạng này, thật làm người khác sợ a."
Tô Việt lấy lại tinh thần, gượng gạo cười cười “Không có gì, có thể là ngày hôm qua không có nghỉ ngơi tốt đi, ta không sao."
Trương Tỷ khẽ thở dài một cái, người thanh niên đối diện này hiện tại bộ dáng thật sự làm cho người ta lo lắng, chỉ trong vòng hai ba ngày đây, cơ hồ trở nên gầy hẳn đi, thần thái tiều tụy, mặt xanh mét, ngay cả cặp mắt vô cùng trong suốt trước kia, bây giờ cũng hoàn toàn không có nửa phần thần thái như ngày xưa, chỉ có sự mờ mịt luống cuống cùng thương tâm vô bờ.
Một người còn trẻ như vậy, phải có tâm sự cùng khó xử thế nào, cư nhiên khổ thành cái dạng này? Thế nhưng nếu hắn không nói, mình lại như thế nào hỏi lại được chứ?
Tô Việt vội vàng nuốt hai muỗng cơm, đi ra căn tin, đợi hắn đi rồi, chủ nhiệm vẫn ngồi ở cách đó không xa sầu lo đứng lên, cũng theo đi ra.
“Tô Việt." Hắn ở chỗ ngoặt phía trước gọi to Tô Việt.
“Chủ nhiệm, có việc gì sao?" Tô Việt có chút bối rối nhìn về phía người chủ nhiệm lớn tuổi như cha mình.
“Đi theo ta một chút." Vừa nói xong, thấy thằng bé kia dáng vẻ càng tỏ ra bối rối, bất an trong lòng càng phát ra mãnh liệt, chỉ mong ý nghĩ của mình chính là suy đoán lung tung mà thôi.
“Ngươi xem trước một chút này đi." Chủ nhiệm đem một phong thư không có lưu tên trong ngăn kéo lấy ra, đặt lên trước mặt Tô Việt.
Tô Việt nghi hoặc đích đem nó cầm lấy, chỉ nhìn thoáng qua, liền trợn tròn đôi mắt, trên mặt giấy kia chỉ có ngắn ngủn mấy dòng nhưng là đủ để đưa hắn đánh hướng địa ngục. Chỉ thấy trên mặt giấy viết
“Gởi lãnh đạo nhà ga:
Nhân viên Tô Việt đang làm việc tại trạm ga, trước đó đã phá vỡ gia đình người khác, hắn cùng thầy giáo thể dục có quan hệ không bình thường. Từ khi đến thành nhỏ, lại quấn lấy con em nhà người ta, ảnh hưởng không tốt, thật là làm người khó có thể tưởng tượng, đối với người như thế vốn nên đưa đến đồn cảnh sát, để cơ quan tư pháp nghiêm trị, nhưng sợ ảnh hưởng đến thanh danh của người khác, xuất phát từ quan ái, chỉ có viết thư hướng quý lãnh đạo đơn vị xin giúp đỡ, hy vọng đối người đó nên phê bình giáo dục, nếu có thể, xin hãy chuyển hắn đi nơi khác.
Cám ơn.
Ngày Tháng Năm "
Đầu óc Tô Việt trống rỗng, dần dần cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ, sỉ nhục đủ loại cảm xúc như sông cuộn biển gầm ở trong lòng dâng lên, là ai vậy chứ, đây là muốn đem chính mình đưa vào chỗ chết a, còn viết thư nặc danh, đem loại chuyện này nói cho lãnh đạo đơn vị. Chủ nhiệm thấy Tô Việt sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào, không khỏi thở dài, theo trong tay của hắn rút về phong thư nặc danh kia, “Sáng hôm nay, có người nhét vào hộp thư công đoàn, nửa giờ sau lãnh đạo nhà ga chuyển giao cho ta, nghiêm lệnh ta tra rõ ràng, nói thật, ta lúc ấy đầu tiên mắt nhìn nội dung này, thật sự vô cùng khiếp sợ, đây quả thực là vớ vẩn a, nhân phẩm của ngươi cho tới nay tất cả mọi người là đều biết rõ, cho nên, vì trả lại trong sạch cho ngươi, ta thực muốn biết, ngươi gần đây có phải hay không đắc tội người nào? Cho nên khiến người khác muốn trả thù ngươi như vậy?"
Mặt Tô Việt nhanh chóng trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, thật lâu sau đó, dần dần khôi phục bình thường, “Thực xin lỗi, chủ nhiệm, ta nghĩ, ta cũng không biết người viết bức thư này là ai" chỉ nghe hắn ngữ khí lạnh nhạt, toàn bộ không có chấn động cùng kinh hoảng như lúc đầu tiên mắt nhìn đến phong thư kia.
Chủ nhiệm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tô Việt “Ta biết, công nhân viên chức có cuộc sống riệng chính mình, này đều không phải chúng ta nên can thiệp, chính là, nếu quả thật phương hại tới người khác, như vậy liền không thể không lo lắng, Tiểu Tô, những gì viết trong lá thư này thật sự thật là làm cho người ta khó mà tin được, cho nên, ta vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân ngươi, chuyện vu cáo này, ta sẽ nói lại với lãnh đạo, cũng đồng thời sẽ giữ bí mật với đồng sự của ngươi, nhưng ta hy vọng, ngươi về sau làm việc phải nhiều chú ý ảnh hưởng a, đừng bởi vì sai lầm nhất thời làm cho mình hối hận cả đời, đã rõ chưa?"
Tô Việt cảm kích nhìn về phía người tiền bối hiền lành trước mắt, trong lòng cảm thấy tội ác càng thêm chồng chất, hắn nghẹn ngào gật gật đầu “Cám ơn chủ nhiệm."
Lúc hắn từ trong phòng làm việc chủ nhiệm đi ra, Tô Việt không khỏi cảm thấy từng cơn ớn lạnh, nhìn trên người mình quần áo lao động đơn bạc, mới giật mình phát giác, nguyên lai không biết khi nào thì, thời tiết sớm tiến nhập mùa thu.
La Mân chạy đến bệnh viện, mẹ hắn đã được đưa vào phòng cấp cứu, cha hắn một mình ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, hình tượng ngày xưa cao lớn oai hùng đã sớm vì tai nạn xe cộ không còn sót lại chút gì, hiện giờ nhìn lại, tấm lưng kia càng già nua cùng suy sút, La Mân chỉ cảm thấy cái mũi chua xót, khóe mắt cay cay, bước chân tiến về phía trước bất tri bất giác ngừng lại, hắn tựa vào nơi góc tường phòng cấp cứu cùng đợi đèn đỏ tắt, trong lòng thầm hận bản thân mình, nếu mẹ mình có cái gì không hay xảy ra, không thể nghi ngờ mình chính là kẻ giết người, là chính mình dập nát kỳ vọng vốn tốt đẹp của mẹ mình đối với mình, từ chuyện bỏ học đến chuyện mình ở bên ngoài đánh nhau sinh sự, đến vi phạm luân lý, yêu Tô Việt, chính mình luôn khiến mẹ đau buồn thương tâm, một lần lại một lần, đả kích lần này phải là lớn nhất, La Mân cười khổ, mẹ, con không cầu người tha thứ, chỉ cầu người sống thật tốt.
Thật lâu sau, đèn phòng cấp cứu rốt cục tắt, mẹ La Mân sắc mặt tái nhợt từ bên trong được đẩy đi ra, La Mân ném điếu thuốc trong tay, theo góc tường vọt ra, phác đi lên “Mẹ, mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Cha La Mân kéo tay bác sĩ vội vàng hỏi “Bác sĩ, bà ấy không có chuyện gì chứ?"
Bác sĩ vẻ mặt ngưng trọng hỏi ngược lại “Người bệnh trước kia từng có tiền sử bệnh tim sao?"
Cha La Mân ngẩn người ra “Ngài nói cái gì? Bệnh tim? Khó có a, vợ ta vẫn đều thực bình thường."
Bác sĩ ng
hiêm túc nói “Trên người bà ấy ngoại thương là không có gì trở ngại, chính là về sau các ngươi phải chú ý, người bệnh có bệnh ở động mạch vành rất nghiêm trọng, không thể chịu kích động nữa, bằng không thực có thể bởi vì kích động mạnh này mà làm cho đột tử."
“Bệnh tim?" La Mân trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh trắng toát, gắt gao ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống như mưa.
Trong phòng bệnh, Cha La Mân lạnh lùng nhìn đứa con “Ngươi còn biết chạy tới thăm ngươi mẹ, ta còn tưởng rằng, ngươi bị tiểu tử kia mê mẩn tâm hồn ngay cả cha mẹ cũng không quan tâm mà."
La Mân đờ đẫn ngồi bên cạnh mẹ, những lời nói của cha, nửa chữ cũng không có nghe đi vào.
Về phía Triệu gia, giờ phút này cũng ngồi đầy người, trên mặt của mỗi người, lại tràn ngập phẫn nộ, Tiểu Lệ sau khi trở về đều khóc suốt một ngày, La gia cư nhiên không có một chút tỏ vẻ, đây đối với Triệu gia mà nói thật sự là nỗi nhục nhã lớn lao.
“Ta tìm vài người đánh gãy chân hắn, rạch nát mặt hắn xem hắn còn ngang tàng như vậy nữa không." Nói lời này chính là chú Hai Tiểu Lệ, vẻ mặt hắn dữ tợn, tức tối nhìn về phía anh trai mình
Tiểu Lệ cặp mắt sưng đỏ nhìn về phía chú Hai của mình nghẹn ngào nói “Chú Hai, ngươi đánh gãy chân hắn, còn ta làm sao bây giờ chứ?"
“Ngươi còn đứng về phía hắn nữa, người ta cũng không muốn ngươi, ngươi như thế nào còn chưa tỉnh lại sao?" Mẹ Tiểu Lệ tức giận chỉ vào con gái mắng “Triệu gia bị ngươi làm cho mất mặt hết, ngươi còn dám mở miệng."
“Nếu không, chúng ta báo cảnh sát đi, đem hắn bắt lại, bỏ tù vài năm." Lời của bà lập tức bị chú Hai phản đối “Thí, nói vậy, Tiểu Lệ về sau còn mặt mũi nào đi ra ngoài sao?"
Triệu mẫu cũng không tán thành “Mặc kệ nói như thế nào, không đi kiện hắn cũng được nhưng phải tìm cách nào để cho hả giận chứ."
Chú Hai suy nghĩ một lúc, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi còn hỏi ta, chị dâu, bà con xa nhà ngươi không phải là xã hội đen sao, thỉnh hắn đi ra ăn một bữa, giao cho hắn lo liệu, hắn sẽ dàn xếp cho ngươi mọi chuyện êm đẹp."
“Ngươi nói Vương Tam?" Triệu mẫu có chút do dự “Như vậy được sao?"
Chú hai âm trầm cười cười “Tuyệt đối, hắn nếu muốn ra tay, cũng như người ta chơi trò chơi thôi, nếu chị không muốn đi tìm hắn, để ta đi."
Tiểu Lệ đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được nhìn chú Hai mình “Chú Hai, ngươi muốn tìm biểu cữu? Không, không được a." Nàng sắc mặt tái nhợt bắt lấy tay của mẹ mình “Mẹ, các ngươi không phải là muốn lấy mạng La Mân chứ?"
Triệu mẫu hừ lạnh một tiếng “Buông ra, nhìn xem chính mình bộ dáng gì nữa, ta cho ngươi biết, nếu là biết hắn lí lẽ, sớm đến nhà chúng ta nhận tội, ngoan ngõan ở tháng mười cùng ngươi kết hôn, việc này ta sẽ bỏ qua, nếu bằng không, Triệu gia chúng ta chẳng lẽ liền thật làm cho người như vậy khi dễ sao? Ngươi ngồi im ở nhà cho ta, không cho phép đi tìm hắn, ta muốn nhìn thử xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu lá gan mà dám không gặp chúng ta."
Tiểu Lệ định mở miệng nói lại, nhưng nhìn đến cha mẹ cùng chú vẻ mặt âm trầm, cuối cùng không dám nói ra, trong lòng vừa không an, lại sợ hãi, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Tác giả :
Nhược Tinh