Giọt Lệ Quỷ
Chương 31
Margaret Lukas mở toang cửa phòng thí nghiệm.
Cô nhìn vào trong. "Xin chào ? Tiến sĩ Evans ?"
Ông ta không trả lời.
Ông ta ở đâu nhỉ ? Cô tự hỏi.
Cô dừng lại ở bàn giám định, nhìn xuống bức thư tống tiền.
Rồi nghĩ bụng: Có lẽ Parker Kincaid không hẳn đã đúng khi nói rằng chẳng ai lại phạm một lỗi như thế.
Theo một cách nào đó thì kết thúc chính là đêm nay. Bóng tối cùng giấc ngủ và sự an bình.
Đêm ơi, hãy mang ta đi. Bóng tối ơi, hãy mang ta đi...
Đó là điều cô đã nghĩ khi nhận được cuộc gọi của mẹ chồng thông báo vụ rơi máy bay đã giết chết Tom và Joey. Nằm trên giường vào cái đêm lộng gió tháng Mười một ấy, hay hai ba đêm sau đó, giờ thì tất cả đã hòa lẫn vào nhau, cô đã nằm một mình, không tài nào thở được, cũng chẳng thể khóc được.
Và nghĩ: Đêm ơi, hãy mang ta đi. Đêm ơi, làm ơn mang ta đi. Đêm ơi, mang ta đi...
Lúc này khi đứng cúi người bên bàn giám định tài liệu và chăm chăm nhìn xuống, những lọn tóc vàng ngắn thả rơi xuống mắt, như miếng bịt mắt ngựa. Cô nhìn chằm chằm vào những từ ngữ trong lá thư tống tiền, những nét xoắn xít của chữ viết cẩu thả. Lukas nhớ lại khi theo dõi Kincaid nghiên cứu bức thư, môi anh khẽ mấp máy, cứ như đang thẩm vấn một đối tượng còn sống.
Kết thúc là đêm…
Lukas lắc đầu trước tâm trạng triết lý không lành mạnh của mình, cô xoay người và rời khỏi phòng thí nghiệm.
Cô đi đến thang máy. Có lẽ Evans đang chờ dưới trạm gác. Cô lơ đãng nhìn đèn báo hiệu khi thang máy hạ xuống.
Các hành lang đều trống vắng và cô cảm nhận được những âm thanh nho nhỏ của tòa nhà vắng lặng vào ban đêm. Văn phòng nơi cô làm việc được đặt gần Tòa thị chính, chỉ cách vài dãy nhà, nhưng cô chẳng mấy khi đến đây. Cô không thích trụ sở Cục lắm. Nó quá rộng. Đêm nay, cô lại còn nghĩ nơi này thật tối tăm và ghê rợn. Mặc dù Margaret Lukas không phải là người dễ dàng sợ hãi. Cô nhớ lại khi Kincaid phóng lá thư lên màn hình trong phòng thí nghiệm và cô đã nghĩ: Nó giống một con ma.
Giờ đây, Lukas cảm nhận được nhiều hồn ma hơn. Ngay trong những hành lang này. Hồn ma của các đặc vụ đã bị giết trong lúc làm nhiệm vụ. Hồn ma nạn nhân của những vụ án được điều tra ở đây.
Còn những hồn ma của chính cô thì sao ? Cô nghĩ. Ô, lúc nào mà họ chẳng ở bên cô. Chồng và con trai cô. Họ không bao giờ rời đi. Cô cũng chẳng muốn họ ra đi. Thế thân cần một thứ gì đó để nhắc nhở mình từng là Jackie Lukas.
Cô liếc nhìn xuống mặt sàn phía trước thang máy. Có một vệt sẫm màu trên sàn. Cái gì thế nhỉ ? Cô ngửi thấy mùi cà phê bị chua.
Đèn thang máy phát sáng và tiếng ting vang lên. Cửa mở. Ai đó bước ra ngoài.
"Ồ, chào", Lukas nói. "Có tin cho cô đây."
"Chào Margaret", Susan Nance nói trong lúc vật lộn với hàng tá tập hồ sơ. "Sao vậy ?"
"Họ vừa hạ hắn. Ở công viên Mall."
"Tên sát nhân Metro ?"
"Phải."
Người phụ nữ giơ ngón cái ra. "Tuyệt vời ! Ô, chúc mừng năm mới nhé !"
"Chúc mừng năm mới !"
Lukas vào thang máy rồi đi xuống tầng một.
Ở trạm bảo vệ cửa ra vào dành cho nhân viên, Artie nhìn lên cô và gật đầu chào lịch sự.
"Tiến sĩ Evans đi ra chưa ?", cô hỏi ông.
"Chưa. Không thấy ông ấy."
Cô sẽ chờ ông ta ở đây. Lukas ngồi trên một chiếc ghế dễ chịu ở sảnh. Ngả người trên đó. Cô cảm thấy kiệt sức. Cô muốn về nhà. Cô biết người ta vẫn xì xào sau lưng cô rằng thật buồn làm sao khi phụ nữ phải sống cô đơn một mình. Nhưng chẳng buồn chút nào. Trở về với tổ ấm còn tốt hơn nhiều so với việc lê la quán bar cùng đám bạn gái hay hẹn hò với một lô một lốc các anh càng độc thân nhưng ngây ngô ở Washington.
Tổ ấm...
Nghĩ về bản báo cáo cô sắp phải viết về vụ METSHOOT.
Nghĩ về Parker Kincaid.
Tập trung nào, cô tự bảo mình.
Rồi cô nhớ ra mình chẳng cần phải tập trung nữa.
***
Trong lúc Digger vẫn cháy âm ỉ va tỏa mùi khó chịu, đội cứu hỏa phun bọt vào các cây anh đào đã bén lửa khi đám đông đi vòng quanh chiếc xe buýt bốc cháy thì Parker và Cage lại đang đứng bên nhau.
Digger đã biến mất. Vĩnh viễn..
Các câu thơ trong truyện Tiến sĩ Seuss lượn lờ trong đầu anh y như những sinh vật kỳ lạ của tác giả vậy.
Parker cho rằng những suy nghĩ gàn dở này là kết quả của sự kết hợp giữa adrenaline và kiệt sức.
Anh gọi bọn Who và hứa sẽ về nhà trong nửa tiếng nữa. Robby kể với bố về chuyện ai đó đã bấm còi giữa đêm, làm cả nhà Bradley ở cuối phố thức giấc và gây náo loạn khu phố. Stephia thì mô tả những đợt pháo hoa trong sân bằng những tính từ nghẹt thở và sướt mướt.
“Yêu các con, Who ạ", anh nói “ba sẽ về nhà sớm"
“Con cũng yêu ba"", con bé nói, “bạn ba sao rồi ?"
"Chú ấy sẽ ổn."
Cage đang nói chuyện với một kỹ thuật viên từ đội PERT còn Parker thì tìm cách né hướng khói từ chiếc xe buýt. Có một mùi khó chịu, tệ hơn cả lốp cao su cháy. Parker biết nó là gì và ý nghĩ hít phải bất kỳ phần nào trên thi thể đã thành tro của Digger cũng khiến anh buồn nôn.
Một kẻ tâm thần đang cháy rụi trước mắt anh, và Parker đã tiến đến đoạn kết của buổi tối khác thường nhất trong đời mình... Thế nhưng, chính những vụn vặt của cuộc sống lại đang trồi lên như đám nghệ tây. Giờ anh nghĩ: Chết rồi, mình không có đủ tiền mặt để trả cho bà Cavanaugh. Anh lục các túi quần, túi áo và lôi ra một cuộn tiền nhỏ. Hai mươi hai đô. Không đủ. Anh sẽ phải ghé vào một máy ATM trên đường về nhà.
Parker liếc nhìn mẩu giấy lẫn vào với tiền. Đó là bản chép lại những ghi chú của nghi phạm trên tập giấy vàng đã bị cháy. Các chỉ dẫn liên quan đến hai địa điểm tấn công cuối cùng mà anh tìm được trên tập giấy do Tobe Geller đã cứu được từ ngôi nhà đang cháy.
…hai dặm về phía nam… R
… nơi tôi đưa anh đến… đen
"Cái gì đấy ?", Cage vừa hỏi vừa xoa nắn khung xương sườn. "Một món quà lưu niệm", Parker nói khi nhìn xuống các từ ngữ. "Chỉ là quà lưu niệm thôi mà."
***
Edward Fielding dừng ở cuối hàng lang, hổn hển dưới sức nặng của đống tiền trên vai.
Hắn nhìn về khu vực lễ tân cách đó tầm chín mét và trông thấy mái tóc vàng ngắn của Margaret Lukas. Đằng trước cô ta là lão bảo vệ đang đọc báo. Đèn hành lang đã tắt và dù họ có quay về phía hắn thì cũng khó có thể trông rõ hắn.
Điều chỉnh lại túi tiền trên vai, hắn cầm súng bằng tay phải và bắt đầu đi xuống tiền sảnh. Đế giày da gõ nhẹ trên nền gạch lát sàn. Hắn để ý thấy Lukas đang không quay mặt về phía mình. Hắn sẽ găm một viên đạn vào đầu cô ta. Rồi khi lão bảo vệ ngước lên, hắn cũng sẽ giết lão.
Rồi tự do về nhà.
Cộp cộp cộp.
Hắn thu ngắn khoảng cách với các mục tiêu.
Hoàn hảo.
Cô nhìn vào trong. "Xin chào ? Tiến sĩ Evans ?"
Ông ta không trả lời.
Ông ta ở đâu nhỉ ? Cô tự hỏi.
Cô dừng lại ở bàn giám định, nhìn xuống bức thư tống tiền.
Rồi nghĩ bụng: Có lẽ Parker Kincaid không hẳn đã đúng khi nói rằng chẳng ai lại phạm một lỗi như thế.
Theo một cách nào đó thì kết thúc chính là đêm nay. Bóng tối cùng giấc ngủ và sự an bình.
Đêm ơi, hãy mang ta đi. Bóng tối ơi, hãy mang ta đi...
Đó là điều cô đã nghĩ khi nhận được cuộc gọi của mẹ chồng thông báo vụ rơi máy bay đã giết chết Tom và Joey. Nằm trên giường vào cái đêm lộng gió tháng Mười một ấy, hay hai ba đêm sau đó, giờ thì tất cả đã hòa lẫn vào nhau, cô đã nằm một mình, không tài nào thở được, cũng chẳng thể khóc được.
Và nghĩ: Đêm ơi, hãy mang ta đi. Đêm ơi, làm ơn mang ta đi. Đêm ơi, mang ta đi...
Lúc này khi đứng cúi người bên bàn giám định tài liệu và chăm chăm nhìn xuống, những lọn tóc vàng ngắn thả rơi xuống mắt, như miếng bịt mắt ngựa. Cô nhìn chằm chằm vào những từ ngữ trong lá thư tống tiền, những nét xoắn xít của chữ viết cẩu thả. Lukas nhớ lại khi theo dõi Kincaid nghiên cứu bức thư, môi anh khẽ mấp máy, cứ như đang thẩm vấn một đối tượng còn sống.
Kết thúc là đêm…
Lukas lắc đầu trước tâm trạng triết lý không lành mạnh của mình, cô xoay người và rời khỏi phòng thí nghiệm.
Cô đi đến thang máy. Có lẽ Evans đang chờ dưới trạm gác. Cô lơ đãng nhìn đèn báo hiệu khi thang máy hạ xuống.
Các hành lang đều trống vắng và cô cảm nhận được những âm thanh nho nhỏ của tòa nhà vắng lặng vào ban đêm. Văn phòng nơi cô làm việc được đặt gần Tòa thị chính, chỉ cách vài dãy nhà, nhưng cô chẳng mấy khi đến đây. Cô không thích trụ sở Cục lắm. Nó quá rộng. Đêm nay, cô lại còn nghĩ nơi này thật tối tăm và ghê rợn. Mặc dù Margaret Lukas không phải là người dễ dàng sợ hãi. Cô nhớ lại khi Kincaid phóng lá thư lên màn hình trong phòng thí nghiệm và cô đã nghĩ: Nó giống một con ma.
Giờ đây, Lukas cảm nhận được nhiều hồn ma hơn. Ngay trong những hành lang này. Hồn ma của các đặc vụ đã bị giết trong lúc làm nhiệm vụ. Hồn ma nạn nhân của những vụ án được điều tra ở đây.
Còn những hồn ma của chính cô thì sao ? Cô nghĩ. Ô, lúc nào mà họ chẳng ở bên cô. Chồng và con trai cô. Họ không bao giờ rời đi. Cô cũng chẳng muốn họ ra đi. Thế thân cần một thứ gì đó để nhắc nhở mình từng là Jackie Lukas.
Cô liếc nhìn xuống mặt sàn phía trước thang máy. Có một vệt sẫm màu trên sàn. Cái gì thế nhỉ ? Cô ngửi thấy mùi cà phê bị chua.
Đèn thang máy phát sáng và tiếng ting vang lên. Cửa mở. Ai đó bước ra ngoài.
"Ồ, chào", Lukas nói. "Có tin cho cô đây."
"Chào Margaret", Susan Nance nói trong lúc vật lộn với hàng tá tập hồ sơ. "Sao vậy ?"
"Họ vừa hạ hắn. Ở công viên Mall."
"Tên sát nhân Metro ?"
"Phải."
Người phụ nữ giơ ngón cái ra. "Tuyệt vời ! Ô, chúc mừng năm mới nhé !"
"Chúc mừng năm mới !"
Lukas vào thang máy rồi đi xuống tầng một.
Ở trạm bảo vệ cửa ra vào dành cho nhân viên, Artie nhìn lên cô và gật đầu chào lịch sự.
"Tiến sĩ Evans đi ra chưa ?", cô hỏi ông.
"Chưa. Không thấy ông ấy."
Cô sẽ chờ ông ta ở đây. Lukas ngồi trên một chiếc ghế dễ chịu ở sảnh. Ngả người trên đó. Cô cảm thấy kiệt sức. Cô muốn về nhà. Cô biết người ta vẫn xì xào sau lưng cô rằng thật buồn làm sao khi phụ nữ phải sống cô đơn một mình. Nhưng chẳng buồn chút nào. Trở về với tổ ấm còn tốt hơn nhiều so với việc lê la quán bar cùng đám bạn gái hay hẹn hò với một lô một lốc các anh càng độc thân nhưng ngây ngô ở Washington.
Tổ ấm...
Nghĩ về bản báo cáo cô sắp phải viết về vụ METSHOOT.
Nghĩ về Parker Kincaid.
Tập trung nào, cô tự bảo mình.
Rồi cô nhớ ra mình chẳng cần phải tập trung nữa.
***
Trong lúc Digger vẫn cháy âm ỉ va tỏa mùi khó chịu, đội cứu hỏa phun bọt vào các cây anh đào đã bén lửa khi đám đông đi vòng quanh chiếc xe buýt bốc cháy thì Parker và Cage lại đang đứng bên nhau.
Digger đã biến mất. Vĩnh viễn..
Các câu thơ trong truyện Tiến sĩ Seuss lượn lờ trong đầu anh y như những sinh vật kỳ lạ của tác giả vậy.
Parker cho rằng những suy nghĩ gàn dở này là kết quả của sự kết hợp giữa adrenaline và kiệt sức.
Anh gọi bọn Who và hứa sẽ về nhà trong nửa tiếng nữa. Robby kể với bố về chuyện ai đó đã bấm còi giữa đêm, làm cả nhà Bradley ở cuối phố thức giấc và gây náo loạn khu phố. Stephia thì mô tả những đợt pháo hoa trong sân bằng những tính từ nghẹt thở và sướt mướt.
“Yêu các con, Who ạ", anh nói “ba sẽ về nhà sớm"
“Con cũng yêu ba"", con bé nói, “bạn ba sao rồi ?"
"Chú ấy sẽ ổn."
Cage đang nói chuyện với một kỹ thuật viên từ đội PERT còn Parker thì tìm cách né hướng khói từ chiếc xe buýt. Có một mùi khó chịu, tệ hơn cả lốp cao su cháy. Parker biết nó là gì và ý nghĩ hít phải bất kỳ phần nào trên thi thể đã thành tro của Digger cũng khiến anh buồn nôn.
Một kẻ tâm thần đang cháy rụi trước mắt anh, và Parker đã tiến đến đoạn kết của buổi tối khác thường nhất trong đời mình... Thế nhưng, chính những vụn vặt của cuộc sống lại đang trồi lên như đám nghệ tây. Giờ anh nghĩ: Chết rồi, mình không có đủ tiền mặt để trả cho bà Cavanaugh. Anh lục các túi quần, túi áo và lôi ra một cuộn tiền nhỏ. Hai mươi hai đô. Không đủ. Anh sẽ phải ghé vào một máy ATM trên đường về nhà.
Parker liếc nhìn mẩu giấy lẫn vào với tiền. Đó là bản chép lại những ghi chú của nghi phạm trên tập giấy vàng đã bị cháy. Các chỉ dẫn liên quan đến hai địa điểm tấn công cuối cùng mà anh tìm được trên tập giấy do Tobe Geller đã cứu được từ ngôi nhà đang cháy.
…hai dặm về phía nam… R
… nơi tôi đưa anh đến… đen
"Cái gì đấy ?", Cage vừa hỏi vừa xoa nắn khung xương sườn. "Một món quà lưu niệm", Parker nói khi nhìn xuống các từ ngữ. "Chỉ là quà lưu niệm thôi mà."
***
Edward Fielding dừng ở cuối hàng lang, hổn hển dưới sức nặng của đống tiền trên vai.
Hắn nhìn về khu vực lễ tân cách đó tầm chín mét và trông thấy mái tóc vàng ngắn của Margaret Lukas. Đằng trước cô ta là lão bảo vệ đang đọc báo. Đèn hành lang đã tắt và dù họ có quay về phía hắn thì cũng khó có thể trông rõ hắn.
Điều chỉnh lại túi tiền trên vai, hắn cầm súng bằng tay phải và bắt đầu đi xuống tiền sảnh. Đế giày da gõ nhẹ trên nền gạch lát sàn. Hắn để ý thấy Lukas đang không quay mặt về phía mình. Hắn sẽ găm một viên đạn vào đầu cô ta. Rồi khi lão bảo vệ ngước lên, hắn cũng sẽ giết lão.
Rồi tự do về nhà.
Cộp cộp cộp.
Hắn thu ngắn khoảng cách với các mục tiêu.
Hoàn hảo.
Tác giả :
Jeffery Deaver