Giống Rồng
Chương 8-1: Tuổi trẻ uy trấn phủ thứ sử
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tám:
Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.
Giết ác nhân, rượu say luận thiên hạ
Chương 8.1 Tuổi trẻ uy trấn phủ thứ sử
Nghe tin Trường Châu rơi vào tay viên tù trưởng người Man, Đoàn Uyển Ái Châu liền gọi Tồn Thành về phủ trị tìm cách chống lại cuộc xâm chiếm của người Man. Tồn Thành cáo ốm không trở về thành phủ. Uyển liền sai lang y giỏi nhất đất Ái Châu cùng đến thăm Tồn Thành. Khi tới nơi, Uyển trông thấy Thành đang ngồi đánh cờ cùng tay giám quân cũng là người anh em của Tồn Thành.
Đoàn Uyển nổi giận trách mắng Tồn Thành không lo lắng việc quân binh, lại nhàn rỗi chơi cờ cùng đám huynh đệ, nói dối người làm chủ tướng. Trọng tội không thể thứ tha, Uyển bãi hết chức quan của Thành, đuổi Thành về trang trại phía tây thành huyện Sùng Bình, bỏ hết tiền bạc, vải vóc, thóc lúa cấp hàng tháng cho Thành. Thành thuận ý, ngày rằm tháng tám mang tấu sớ trình lên Uyển, bỏ lại mũ áo, chỉ xin một con ngựa để đưa gia đình trở về làm nông gia.
Đoàn Uyển tức giận vò bản tấu sớ ném xuống điện phủ. Uyển trở về hậu viên gặp mấy đứa nhỏ đang chơi trận giả. Một cậu bé khôi ngô, trán cao lồi ra, tóc ba chỏm, lông mày lá liễu mỏng đẹp, cổ dài tai mỏng như lá cây xà cừ, hõm mắt sâu, lộ ra hung quan hừng hực, đang cưỡi trên lưng thằng bé lớn tuổi hơn đang bò dưới nền cỏ.
Uyển đứng từ xa quan sát một lúc, thấy cậu bé liên tục giữ vai đầu trò lém lỉnh sai khiến đám trẻ con còn lại. Có đứa con gái lớn chừng mười lăm, mười sáu tuổi cũng phải thuần phục theo nó, đóng giả nô tỳ, hễ thằng bé sai gì thì làm đấy. Có lúc mấy đứa nhỏ làm không theo ý thằng bé, nó liền dùng gậy tre, nắm đấm giương lên thụi vào bụng khiến đứa nào đứa nấy sợ hãi. Uyển ngồi ở lầu xa, rót chén trà thưởng ngoạn tiếng chim ngủ quên lúc nào không hay. Có tiếng nhí nháu, khóc hờn của mấy đứa trẻ, Uyển tỉnh giấc trông ra xa.
Thằng bé đang dùng chân đè lên lưng thằng con trai lớn của Uyển đang nằm sấp mặt dưới đất. Đứa con gái lớn mười sáu tuổi ôm chặt lấy thằng bé nhưng bị nó cắn vào tay, chảy máu phải buông ra, sau đó thằng bé đấm liên tiếp vào ngực, nhảy lên quay người tung cước vào bụng khiến cô bé ngã nhào ra đất. Mấy đứa nhỏ xung quanh lao đến ôm lấy thằng bé liên tục dùng chân tay vùng vằng trúng người thằng bé. Thằng bé chạy đi, được một đoạn nó quay lại chỉ tay từng đứa, mặt lấm lết vênh váo nó quát nạt:
- Bọn mày nhớ đấy nhé. Hôm nay bọn chúng mày bênh thằng Tù Thiên. Ngày mai mà nó có đánh chúng mày thì đừng có gọi tao.
Đoàn Uyển gọi trai cả Tù Thiên chạy tới hỏi han nó. Năm nay Thiên đã mười hai tuổi mà kinh sách, võ nghệ không thầy nào dạy nổi, chỉ suốt ngày lông nhông bên đám trẻ con của các quan lại trong thành. Uyển thấy mặt mũi bầm tím, khố rách, mình trần, mặt nghiêm nghị hỏi nó:
- Đường đường con trai của quan thứ sử, áo quần không mặc, lại đóng khố như thằng ở thế kia. Mà bọn trẻ kia làm gì mà bị bầm tím như vậy. Đọc sách, luyện võ không chịu, suốt ngày đi với đám trẻ con biếng lười để rồi ra như thế này.
Mặt nó phụng phịu, miệng câm như hến. Uyển tức giận cầm roi vụt vào mông thằng bé. Thằng bé lấy tay giữ lấy khố cho nó không bị bung ra vì chiếc khố không còn vừa với thằng bé. Uyển thấy con trai giữ khố kéo nó lại gần. Uyển hạ giọng ân cần hơn:
- Con trai ta mỗi ngày một lớn lên trông thấy. Chiếc khố mới tháng trước đám gia nô quấn cho nó vẫn được hai vòng bện vừa vặn. Bây giờ đã chật nứt vải rồi.
Tù Thiên nằm trong vòng tay cha nó, sụng sịu:
- Cha ơi. Có phải Thủ Trừng cùng cha nó sắp đi xa không. Cả Đỗ Thị nữa. Chị ấy đi theo cha đi cùng cha con Thủ Trừng phải không cha.
- Sao con lại hỏi điều đó.
- Vì khi nãy Thủ Trừng nó nói cha đuổi cha nó đi, không cho nhà nó ở đây nữa. Đỗ Thị là chị họ Thủ Trừng cũng đi theo. Con lại chẳng có ai chơi.
- Đám trẻ khi nãy chẳng phải vẫn chơi với con đó sao.
- Đám ấy có thằng Trừng chơi mơi vui, cả Đỗ Thị nữa.
- Chẳng phải nó vừa đánh nhau với con đấy thôi.
- Không. Nó bảo Đỗ Thị đi theo nó, không cho con đi chơi cùng nữa nên con đánh nó. Nó cậy giỏi võ hơn nên nó đấm lại. Nó còn bảo là chỗ bọn nó chơi chỉ cho những người họ Đỗ chơi, mày họ Đoàn không được chơi ở đây.
- Cha thấy có Lê Hòa con trai của huyện lệnh Lê Khoan, Điền Thái con trai Điền Trực cũng cùng chơi với bọn nó mà.
- Là bọn kia hay nghe lời nó, suốt ngày làm ngựa cõng nó trên lưng đánh trận giả.
- Con trai ta có khi nào đóng làm tướng không.
- Không đâu cha. Bọn nó không cho người họ Đoàn làm tướng. Nó bảo họ Đoàn chỉ được đóng vai phản tướng thôi. Mà vai phản tướng toàn bị chúng nó đánh. Con chỉ đóng vai chồng của Đỗ Thị để bảo vệ nàng ấy thôi. Thủ Trừng đóng làm tướng, nó nói là nó mới là tướng quân bảo vệ mọi người, không cho người khác đóng làm tướng. Lần nào cũng như vậy. Bọn Lê Hòa, Điền Thái suốt ngày bị thằng Trừng đánh cho tơi tả. Buồn cười lắm cha ạ.
- Tại vì điều gì mà bọn nó lại nói là họ Đoàn chỉ được đóng vai phản tướng.
- Con không biết nữa. Bọn nó nói là trẻ con trong thành thường chơi đánh trận có luật như vậy rồi nên không được phép thay đổi. Mà phải đứa đánh nhau giỏi nhất mới được làm tướng cơ. Con không thích đánh nhau chỉ thích nhìn bọn nó đánh nhau thôi cha.
Uyển ôm con trai vào lòng, vuốt ve nó nghe tâm tư của nó. Nó vì mệt hoặc vì trận đánh nhau khi nãy mà ngủ thiếp đi. Những dấu hiệu của chàng tthiếu niên đang tuổi trưởng thành xuất hiện ngày càng nhiều hơn trên cơ thể đang thay đổi từng ngày của thằng bé. Uyển thấy khố của nó ướt nhẹp, nghĩ là thằng bé tè dầm, Uyển nhoen miệng cười, vỗ vào mông nó:
- Thằng nhỏ này đã lớn rồi sao? Sao vẫn còn tè dầm à.
Nó nhỏm dậy, mở mắt ra, môi chề nũng nịu:
- Cha lại đánh con, con đang ngủ mà. Con đang mơ thấy Đỗ Thị ôm con vào lòng như khi nãy nàng ta ôm thằng Trừng. Cha thật là.
Nó lại nằm ngủ ngon lành, miệng nhoen nụ cười mãn nguyện. Uyển lắc đầu, thay cho nó chiếc khố khác rồi ôm lấy nó bế vào trong phủ. Đoàn Uyển ngồi ngẫm câu chuyện của Tù Thiên vừa kể, trong lòng tức tối lôi hai hũ rượu uống say mèm, múa kiếm ngâm thơ một mình để bớt đi những u hoài trong đầu. Đêm xuống, đầu óc quay cuồng, Uyển chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, Uyển mộng thấy có vị thần râu dài, ánh hào quang rực sáng, cưỡi mây vàng trước cửa phủ thành mà nói vọng xuống:
- Nhà ngươi làm hiền tế họ Đỗ, nương vào họ Đỗ mà lập thân. Họ Đỗ không có nam tử nối truyền, vì tranh giành binh quyền mà ngươi giết hại nhiều người vô tội. Nay lại có người họ đấy theo ngươi tận tụy phò giúp, nếu không dùng người đó chỉ e cả nhà sẽ ly tán, cơ đồ sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Uyển bàng hoàng tỉnh giấc, toàn thân ướt sũng mồ hôi giữa trời thu tháng tám. Đoàn Uyển sai người soạn sửa lễ vật, cau trầu, đầu lợn, chín gà, thịt dê mang đến phía nam thành phủ dựng miếu thờ thần để tạ ơn ngài về báo mộng. Uyển cũng cho người sắm sửa nhang đèn lên mộ phần của viên cố thứ sử châu Ái, nàng Đỗ Thị chính thất phu nhân của Uyển đã mất hơn hai năm nay.
Hơn năm nay, Uyển bỏ bê không hương khói, vàng mã đầy đủ. Trong lòng bất an, Uyển mời thầy cúng đến yểm mộ phần của cha con họ Đỗ nơi đất núi phía tây bắc thành Nhật Nam. Thành còn sai người đến gia phủ của Tồn Thành, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, chăm chút cây cỏ trong vườn lại cho người họ Đỗ trong thành đến trông coi, hàng ngày báo cáo đầy đủ cho Uyển.
Uyển ra lệnh cấm trẻ con trong thành tụ tập thành nhóm đông chơi trận giả. Gia đình nào để trẻ con chơi trận giả mà bị bắt được sẽ bị phạt năm lượng bạc, bắt nhốt cha mẹ hai ngày trong nhà lao. Từ đó đám trẻ con Ái Châu không đứa nào ra ngoài chơi bời, lêu lổng như trước phần vì cha mẹ chúng sợ không kiểm soát được bọn chúng.
Trong thành phủ Ái Châu khi đó, Viên thanh tra châu là Điền Trực vốn không ưa gì Tồn Thành sai thuộc hạ báo tin về trị sở Tống Bình. Lý Nguyên Hỷ biết tin Ái Châu lục đục lấy làm bất an đành không cho gọi quân lính Ái Châu dẹp loạn Man Hoàng.
Man Hoàng chiếm được Trường Châu, tù trưởng người Man nắm giữ binh quyền.
Đỗ Trang có người anh em khi trước kết giao ở đất Trường Châu khi chạy trốn cùng Tồn Thành, người này năm trước xung lính cho Trường Châu báo cho Trang biết tin. Khi đó Trang đang làm bổ đầu huyện Sùng Bình báo về cho Thành rằng có viên tướng dung mạo trông giống hệt Gã Quỷ Dương Diện đang ở Trường Châu, huyện Vô Công. Tồn Thành cho lời đó là đàm tiếu, không tin.
Ba ngày sau, Đỗ Trang lại quay lại báo rằng người đó đánh nhau với Đỗ Phùng Quán sức lực ngang ngửa, lại dùng cây dao quắm đánh nhau với Quán. Tướng mạo oai dũng, mặt mày có bớp lớn, mang mặt lạ da bò, có người nhìn thấy hắn cứ mỗi lần say rượu lại kể chuyện cá lớn hình rồng, những thớ thịt lại lồi ra đầy sẹo khiến người khác phải kinh hãi.
Thành đang cầm cây cuốc giơ lên vạc đất, nghe tin liền cuốc phải rễ cây lớn khiến nó đứt lìa, nhựa cây chảy ra trắng một khoảng đất. Thành gọi Đỗ Kiêm, Đỗ Trang đến trang trại của Thành bàn chuyện. Thành giao lại trang trại cho Kiêm, sai hai người đó tìm một tên đóng giả Thành nằm liệt trong giường giả ốm để đánh lừa tai mắt của Uyển.
Trang tìm được một tên buôn răng hổ, sừng trâu ở chợ huyện thành Sùng Bình, Trang mua hết chỗ răng hổ, sừng trâu lại cho thêm hắn hai nén bạc trắng mời hắn về trang. Về đến trang của Thành, Thành sai người bắt giữ tên đó, lấy quần áo thổ cẩm, khăn đội đầu của hắn cùng con lừa đi ra khỏi trang trại. Còn tên người Mán đó bị Kiêm trói nhốt trong nhà, hàng ngày cơm ăn, thuốc uống bưng lên hầu hạ vờ như chăm Tồn Thành đang ốm ốm phía trong. Biết Thủ Trừng con trai Thành thích ở cùng với Đỗ Thị con gái nuôi của Kiêm nên được đưa đến nhà Kiêm, chơi với Đỗ Thị.
Tồn Thành đến Trường Châu nghe ngóng tin tức, dò la được chỗ ở của Tồn Thăng, Thành liền tìm tới. Tồn Thành giả làm tên thương lái buôn sừng trâu, răng hổ đến cửa phủ dò hỏi. Ban đầu Thành có ý đút lót cho bọn sai nha canh cửa để xin được vào trong phủ giới thiệu. Tướng người đường hoàng lại nói giọng người Giao Chỉ không pha lẫn nên bọn chúng biết Thành không phải đám dân buôn người Lý từ miền Man Hoàng xuống đất châu thổ, nghi là bọn phường lừa đảo nên không cho vào. Tồn Thành đợi đến quá trưa, đánh xông đánh nga muốn vào trong phủ gặp cho bằng được vị tướng quân trong phủ đó. Tồn Thành náo loạn cả cửa phủ, nằm lăn lộn ăn vạ đám lính như đám buôn bị bọn sai nha bắt dẹp trên phố.
Nghe có tiếng nhốn nháo ngoài phủ, một tay mặc quần áo thổ cẩm, chùm khăn kín đầu cầm dao quắm chạy ra. Thấy có người mặc áo tộc mình, tay này nói mấy câu chào hỏi bằng tiếng Mán. Tồn Thành cũng giả vờ bặp bẹ mấy câu, chừng có mấy tên tộc Mán ở đó ôm bụng cười lăn lộn. Tồn Thành đành giãi bày:
- Các anh thương cho. Ngày qua có người hẹn anh tôi mang sừng trâu, răng hổ đến phủ này giao cho vị tướng quân mang mặt nạ da bò. Anh tôi cùng tôi đi từ xứ Man Hoàng xuôi về đất này bị đám người ngoài thành trấn lột hết tiền, anh tôi bị bắt, tôi chạy đến đây. Mong các anh cho tôi vào phủ để giao hàng cho vị tướng quân kia. Tôi ở đây chỉ sợ nhiều người qua lại, có người của bọn chúng, tôi không giao được cho vị tướng quân đó thì tôi chết mất.
Triệu Cường lúc đó đi qua cửa phủ thấy có tên dân buôn người Mán gây lộn nhìn dáng vẻ quen đứng lại. Tay đó ôm túi hàng, mặt cúi cúi gằm lấm lét nhìn Triệu Cường. Tồn Thành liếc trộm thấy dáng vẻ thư sinh, ria mép con kiến cưỡi ngựa thố mặc áo xanh viền đỏ như đám người Mán nhưng giọng nói đặc người huyện Vũ Bình. Thành nhận ra giọng nói đó, chạy tới ôm ngựa giật cương ba lần. Cường giật mình, nhìn tên người Mán đó. Thành nghển cổ nháy mắt Triệu Cường. Cường cười lớn:
- Ra là một tên buôn răng hổ. Nhà ngươi theo ta tới phủ ta. Ta muốn chọn lấy vài chiếc để tặng tù trưởng, và bọn giám quân.
Thành cúi thấp, ôm lấy túi răng, sừng chạy theo ngựa của Triệu Cường đến phủ của Triệu Cường. Cường ngó trước nhìn sau, sai đám lính ra cửa canh phòng nghiêm ngặt. Tồn Thành chạy theo Cường đi qua ba gian nhà lớn, đến một căn phòng nhỏ phía bên phải hậu đường. Triệu Cường lột mũ áo của Thành ra, giọng cười lớn:
- Là Đỗ tướng quân, An Nam đô úy. Nghe nói Tồn Thành từ quan về làm lão nông, nay lại đi buôn răng hổ, sừng trâu sao. Nhìn qua cũng biết răng kia là răng lợn, sừng kia là gỗ mục nhuộm màu. Bây giờ anh lại phải đi lừa người kiếm vài đồng bất chính sao.
- Không như người ngoài nhìn thấy đâu anh Triệu. Ta nghe nói Gã Quỷ Tồn Thăng đang ở đất này. Mọi chuyện ở Trường Châu là như thế nào. Tại sao các anh lại cùng đám Man Hoàng đánh chiếm đất Trường Châu. Ta chưa vẫn còn chưa hiểu chuyện này.
- Kể ra chuyện này chắc ta và anh phải cạn cả trăm bầu rượu cũng chưa kể hết.
Triệu Cường dặn Tồn Thành ở phía trong chớ ló mặt ra ngoài, Cường chạy ngựa gọi Gã Quỷ đến phủ mời rượu. Gã Quỷ Tồn Thăng nghe có lời mời rượu từ Triệu Cường lập tức mang theo hũ lớn, một đùi lợn rừng đến phủ. Triệu Cường sai đám nô gia bày tiệc rượu mang đến hậu viên.
Gã Quỷ luôn miệng thắc mắc về lý do Triệu Cường mời rượu gã, trước giờ Triệu Cường thường không hay giao du với đám tướng dưới trướng Dương Thanh, chỉ có trong tiệc Dương Thanh khao thưởng mới thấy mặt Cường. Cường chỉ nói rằng có chuyện vui muốn mời rượu Gã Quỷ càng khiến gã Quỷ tò mò. Cường lấy ra bọc răng, sừng khoe, mặt hớn hở với Gã Quỷ:
- Ta vừa mới thu mua được chỗ này với giá rẻ. Ta nói với tên đó rằng đây là răng lợn, gỗ mục làm giả ra sừng trâu, răng hổ. Tên đó thấy ta là quan viên, nói mấy lời nộ nạt khiến hắn sợ chuyện bị bại lộ nên giao cho ta với giá rẻ. Nay gọi Dương Diện gã quỷ tới đây như để chia sẻ niềm vui với đệ. Lộc bất tận hưởng, người anh em không phải lấn cấn làm gì.
- Làm quan như anh mới đáng mặt làm quan chứ. Chỉ dọa vài lời mà bọn dân buôn cũng không dám trái lời. Có thật cũng thành giả, kẻ nào dám cãi lại.
Gã Quỷ vẫn tính thẳng thắn ngô nghê tin lời Cường là thật. Gã Quỷ cười vui mừng, lấy hũ rượu quý mang ra rót vào bát lớn. Gã Quỷ thấy có ba chiếc bát nhỏ, ba chiếc bát lớn cùng ba đôi đũa tre soạn sẵn trên bàn. Gã Quỷ thắc mắc:
- Anh định mời cả Dương Thanh đến sao. Có ông ta ở đây, em đâu có được uống hả hê.
- Sao chú lại hỏi vậy.
- Thì ở đây chỉ có hai người, anh và em. Mà lại có đến ba đôi đũa, ba chiếc bát lớn, ba chiếc bát nhỏ. Chẳng phải anh mời thêm người khác nữa hay chăng. Mà ở đất Trường Châu này, anh đâu có quen ai. Tên Phụng Quán kia không thích đám hủ nho như anh, còn Phạm Đan thì dẫn quân về Động Đỗ sáng nay rồi. Duy chỉ còn có Dương Thanh.
- Người ta nói Đỗ tướng quân ngốc nhưng không hề biết tư duy của Đỗ tướng quân cũng chẳng thể kém gì ai.
Giọng nói quen thuộc, trầm ấm, giọng cười sảng khoái, bước chân ầm vang bước ra. Một đòn đánh đau chí mạng trúng vai. Gã Quỷ ôm vai toan cầm dao quắm chém người phía sau. Gã Quỷ quay lại phía sau nhận ra ngay người anh Tồn Thành mặc áo man di.
Hai người đàn ông ôm nhau mừng rơi nước mắt, họ dành cho nhau những cái vỗ vai điếng người. Những cánh tay rắn chắc vòng căng chặt từng thớ cơ trên cơ thể hai con người đó. Triệu Cường ánh mắt hân hoan mời hai người ngồi xuống cùng cạn hết đến cả trăm bát rượu rót ra. Ba người ôm nhau, giọng lè nhè hát những bài đồng dao miền châu thổ, tặng cho nhau những chén nồng đậm đà. Ba người ngủ ly bì cho đến chiều muộn ngày sau mới tỉnh dậy.
Không thấy gã Quỷ cùng Triệu Cường, Dương Thanh sốt ruột cho người đi tìm. Không ai hay hai người đó ở đâu, có người nói hai người đó cùng một tên buôn răng hổ, sừng trâu đêm qua uống rượu say đi ra bờ sông ngoài thành huyện Vô Công.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ tám:
Buông mũ giáp Đỗ đô úy tìm em.
Giết ác nhân, rượu say luận thiên hạ
Chương 8.1 Tuổi trẻ uy trấn phủ thứ sử
Nghe tin Trường Châu rơi vào tay viên tù trưởng người Man, Đoàn Uyển Ái Châu liền gọi Tồn Thành về phủ trị tìm cách chống lại cuộc xâm chiếm của người Man. Tồn Thành cáo ốm không trở về thành phủ. Uyển liền sai lang y giỏi nhất đất Ái Châu cùng đến thăm Tồn Thành. Khi tới nơi, Uyển trông thấy Thành đang ngồi đánh cờ cùng tay giám quân cũng là người anh em của Tồn Thành.
Đoàn Uyển nổi giận trách mắng Tồn Thành không lo lắng việc quân binh, lại nhàn rỗi chơi cờ cùng đám huynh đệ, nói dối người làm chủ tướng. Trọng tội không thể thứ tha, Uyển bãi hết chức quan của Thành, đuổi Thành về trang trại phía tây thành huyện Sùng Bình, bỏ hết tiền bạc, vải vóc, thóc lúa cấp hàng tháng cho Thành. Thành thuận ý, ngày rằm tháng tám mang tấu sớ trình lên Uyển, bỏ lại mũ áo, chỉ xin một con ngựa để đưa gia đình trở về làm nông gia.
Đoàn Uyển tức giận vò bản tấu sớ ném xuống điện phủ. Uyển trở về hậu viên gặp mấy đứa nhỏ đang chơi trận giả. Một cậu bé khôi ngô, trán cao lồi ra, tóc ba chỏm, lông mày lá liễu mỏng đẹp, cổ dài tai mỏng như lá cây xà cừ, hõm mắt sâu, lộ ra hung quan hừng hực, đang cưỡi trên lưng thằng bé lớn tuổi hơn đang bò dưới nền cỏ.
Uyển đứng từ xa quan sát một lúc, thấy cậu bé liên tục giữ vai đầu trò lém lỉnh sai khiến đám trẻ con còn lại. Có đứa con gái lớn chừng mười lăm, mười sáu tuổi cũng phải thuần phục theo nó, đóng giả nô tỳ, hễ thằng bé sai gì thì làm đấy. Có lúc mấy đứa nhỏ làm không theo ý thằng bé, nó liền dùng gậy tre, nắm đấm giương lên thụi vào bụng khiến đứa nào đứa nấy sợ hãi. Uyển ngồi ở lầu xa, rót chén trà thưởng ngoạn tiếng chim ngủ quên lúc nào không hay. Có tiếng nhí nháu, khóc hờn của mấy đứa trẻ, Uyển tỉnh giấc trông ra xa.
Thằng bé đang dùng chân đè lên lưng thằng con trai lớn của Uyển đang nằm sấp mặt dưới đất. Đứa con gái lớn mười sáu tuổi ôm chặt lấy thằng bé nhưng bị nó cắn vào tay, chảy máu phải buông ra, sau đó thằng bé đấm liên tiếp vào ngực, nhảy lên quay người tung cước vào bụng khiến cô bé ngã nhào ra đất. Mấy đứa nhỏ xung quanh lao đến ôm lấy thằng bé liên tục dùng chân tay vùng vằng trúng người thằng bé. Thằng bé chạy đi, được một đoạn nó quay lại chỉ tay từng đứa, mặt lấm lết vênh váo nó quát nạt:
- Bọn mày nhớ đấy nhé. Hôm nay bọn chúng mày bênh thằng Tù Thiên. Ngày mai mà nó có đánh chúng mày thì đừng có gọi tao.
Đoàn Uyển gọi trai cả Tù Thiên chạy tới hỏi han nó. Năm nay Thiên đã mười hai tuổi mà kinh sách, võ nghệ không thầy nào dạy nổi, chỉ suốt ngày lông nhông bên đám trẻ con của các quan lại trong thành. Uyển thấy mặt mũi bầm tím, khố rách, mình trần, mặt nghiêm nghị hỏi nó:
- Đường đường con trai của quan thứ sử, áo quần không mặc, lại đóng khố như thằng ở thế kia. Mà bọn trẻ kia làm gì mà bị bầm tím như vậy. Đọc sách, luyện võ không chịu, suốt ngày đi với đám trẻ con biếng lười để rồi ra như thế này.
Mặt nó phụng phịu, miệng câm như hến. Uyển tức giận cầm roi vụt vào mông thằng bé. Thằng bé lấy tay giữ lấy khố cho nó không bị bung ra vì chiếc khố không còn vừa với thằng bé. Uyển thấy con trai giữ khố kéo nó lại gần. Uyển hạ giọng ân cần hơn:
- Con trai ta mỗi ngày một lớn lên trông thấy. Chiếc khố mới tháng trước đám gia nô quấn cho nó vẫn được hai vòng bện vừa vặn. Bây giờ đã chật nứt vải rồi.
Tù Thiên nằm trong vòng tay cha nó, sụng sịu:
- Cha ơi. Có phải Thủ Trừng cùng cha nó sắp đi xa không. Cả Đỗ Thị nữa. Chị ấy đi theo cha đi cùng cha con Thủ Trừng phải không cha.
- Sao con lại hỏi điều đó.
- Vì khi nãy Thủ Trừng nó nói cha đuổi cha nó đi, không cho nhà nó ở đây nữa. Đỗ Thị là chị họ Thủ Trừng cũng đi theo. Con lại chẳng có ai chơi.
- Đám trẻ khi nãy chẳng phải vẫn chơi với con đó sao.
- Đám ấy có thằng Trừng chơi mơi vui, cả Đỗ Thị nữa.
- Chẳng phải nó vừa đánh nhau với con đấy thôi.
- Không. Nó bảo Đỗ Thị đi theo nó, không cho con đi chơi cùng nữa nên con đánh nó. Nó cậy giỏi võ hơn nên nó đấm lại. Nó còn bảo là chỗ bọn nó chơi chỉ cho những người họ Đỗ chơi, mày họ Đoàn không được chơi ở đây.
- Cha thấy có Lê Hòa con trai của huyện lệnh Lê Khoan, Điền Thái con trai Điền Trực cũng cùng chơi với bọn nó mà.
- Là bọn kia hay nghe lời nó, suốt ngày làm ngựa cõng nó trên lưng đánh trận giả.
- Con trai ta có khi nào đóng làm tướng không.
- Không đâu cha. Bọn nó không cho người họ Đoàn làm tướng. Nó bảo họ Đoàn chỉ được đóng vai phản tướng thôi. Mà vai phản tướng toàn bị chúng nó đánh. Con chỉ đóng vai chồng của Đỗ Thị để bảo vệ nàng ấy thôi. Thủ Trừng đóng làm tướng, nó nói là nó mới là tướng quân bảo vệ mọi người, không cho người khác đóng làm tướng. Lần nào cũng như vậy. Bọn Lê Hòa, Điền Thái suốt ngày bị thằng Trừng đánh cho tơi tả. Buồn cười lắm cha ạ.
- Tại vì điều gì mà bọn nó lại nói là họ Đoàn chỉ được đóng vai phản tướng.
- Con không biết nữa. Bọn nó nói là trẻ con trong thành thường chơi đánh trận có luật như vậy rồi nên không được phép thay đổi. Mà phải đứa đánh nhau giỏi nhất mới được làm tướng cơ. Con không thích đánh nhau chỉ thích nhìn bọn nó đánh nhau thôi cha.
Uyển ôm con trai vào lòng, vuốt ve nó nghe tâm tư của nó. Nó vì mệt hoặc vì trận đánh nhau khi nãy mà ngủ thiếp đi. Những dấu hiệu của chàng tthiếu niên đang tuổi trưởng thành xuất hiện ngày càng nhiều hơn trên cơ thể đang thay đổi từng ngày của thằng bé. Uyển thấy khố của nó ướt nhẹp, nghĩ là thằng bé tè dầm, Uyển nhoen miệng cười, vỗ vào mông nó:
- Thằng nhỏ này đã lớn rồi sao? Sao vẫn còn tè dầm à.
Nó nhỏm dậy, mở mắt ra, môi chề nũng nịu:
- Cha lại đánh con, con đang ngủ mà. Con đang mơ thấy Đỗ Thị ôm con vào lòng như khi nãy nàng ta ôm thằng Trừng. Cha thật là.
Nó lại nằm ngủ ngon lành, miệng nhoen nụ cười mãn nguyện. Uyển lắc đầu, thay cho nó chiếc khố khác rồi ôm lấy nó bế vào trong phủ. Đoàn Uyển ngồi ngẫm câu chuyện của Tù Thiên vừa kể, trong lòng tức tối lôi hai hũ rượu uống say mèm, múa kiếm ngâm thơ một mình để bớt đi những u hoài trong đầu. Đêm xuống, đầu óc quay cuồng, Uyển chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, Uyển mộng thấy có vị thần râu dài, ánh hào quang rực sáng, cưỡi mây vàng trước cửa phủ thành mà nói vọng xuống:
- Nhà ngươi làm hiền tế họ Đỗ, nương vào họ Đỗ mà lập thân. Họ Đỗ không có nam tử nối truyền, vì tranh giành binh quyền mà ngươi giết hại nhiều người vô tội. Nay lại có người họ đấy theo ngươi tận tụy phò giúp, nếu không dùng người đó chỉ e cả nhà sẽ ly tán, cơ đồ sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Uyển bàng hoàng tỉnh giấc, toàn thân ướt sũng mồ hôi giữa trời thu tháng tám. Đoàn Uyển sai người soạn sửa lễ vật, cau trầu, đầu lợn, chín gà, thịt dê mang đến phía nam thành phủ dựng miếu thờ thần để tạ ơn ngài về báo mộng. Uyển cũng cho người sắm sửa nhang đèn lên mộ phần của viên cố thứ sử châu Ái, nàng Đỗ Thị chính thất phu nhân của Uyển đã mất hơn hai năm nay.
Hơn năm nay, Uyển bỏ bê không hương khói, vàng mã đầy đủ. Trong lòng bất an, Uyển mời thầy cúng đến yểm mộ phần của cha con họ Đỗ nơi đất núi phía tây bắc thành Nhật Nam. Thành còn sai người đến gia phủ của Tồn Thành, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, chăm chút cây cỏ trong vườn lại cho người họ Đỗ trong thành đến trông coi, hàng ngày báo cáo đầy đủ cho Uyển.
Uyển ra lệnh cấm trẻ con trong thành tụ tập thành nhóm đông chơi trận giả. Gia đình nào để trẻ con chơi trận giả mà bị bắt được sẽ bị phạt năm lượng bạc, bắt nhốt cha mẹ hai ngày trong nhà lao. Từ đó đám trẻ con Ái Châu không đứa nào ra ngoài chơi bời, lêu lổng như trước phần vì cha mẹ chúng sợ không kiểm soát được bọn chúng.
Trong thành phủ Ái Châu khi đó, Viên thanh tra châu là Điền Trực vốn không ưa gì Tồn Thành sai thuộc hạ báo tin về trị sở Tống Bình. Lý Nguyên Hỷ biết tin Ái Châu lục đục lấy làm bất an đành không cho gọi quân lính Ái Châu dẹp loạn Man Hoàng.
Man Hoàng chiếm được Trường Châu, tù trưởng người Man nắm giữ binh quyền.
Đỗ Trang có người anh em khi trước kết giao ở đất Trường Châu khi chạy trốn cùng Tồn Thành, người này năm trước xung lính cho Trường Châu báo cho Trang biết tin. Khi đó Trang đang làm bổ đầu huyện Sùng Bình báo về cho Thành rằng có viên tướng dung mạo trông giống hệt Gã Quỷ Dương Diện đang ở Trường Châu, huyện Vô Công. Tồn Thành cho lời đó là đàm tiếu, không tin.
Ba ngày sau, Đỗ Trang lại quay lại báo rằng người đó đánh nhau với Đỗ Phùng Quán sức lực ngang ngửa, lại dùng cây dao quắm đánh nhau với Quán. Tướng mạo oai dũng, mặt mày có bớp lớn, mang mặt lạ da bò, có người nhìn thấy hắn cứ mỗi lần say rượu lại kể chuyện cá lớn hình rồng, những thớ thịt lại lồi ra đầy sẹo khiến người khác phải kinh hãi.
Thành đang cầm cây cuốc giơ lên vạc đất, nghe tin liền cuốc phải rễ cây lớn khiến nó đứt lìa, nhựa cây chảy ra trắng một khoảng đất. Thành gọi Đỗ Kiêm, Đỗ Trang đến trang trại của Thành bàn chuyện. Thành giao lại trang trại cho Kiêm, sai hai người đó tìm một tên đóng giả Thành nằm liệt trong giường giả ốm để đánh lừa tai mắt của Uyển.
Trang tìm được một tên buôn răng hổ, sừng trâu ở chợ huyện thành Sùng Bình, Trang mua hết chỗ răng hổ, sừng trâu lại cho thêm hắn hai nén bạc trắng mời hắn về trang. Về đến trang của Thành, Thành sai người bắt giữ tên đó, lấy quần áo thổ cẩm, khăn đội đầu của hắn cùng con lừa đi ra khỏi trang trại. Còn tên người Mán đó bị Kiêm trói nhốt trong nhà, hàng ngày cơm ăn, thuốc uống bưng lên hầu hạ vờ như chăm Tồn Thành đang ốm ốm phía trong. Biết Thủ Trừng con trai Thành thích ở cùng với Đỗ Thị con gái nuôi của Kiêm nên được đưa đến nhà Kiêm, chơi với Đỗ Thị.
Tồn Thành đến Trường Châu nghe ngóng tin tức, dò la được chỗ ở của Tồn Thăng, Thành liền tìm tới. Tồn Thành giả làm tên thương lái buôn sừng trâu, răng hổ đến cửa phủ dò hỏi. Ban đầu Thành có ý đút lót cho bọn sai nha canh cửa để xin được vào trong phủ giới thiệu. Tướng người đường hoàng lại nói giọng người Giao Chỉ không pha lẫn nên bọn chúng biết Thành không phải đám dân buôn người Lý từ miền Man Hoàng xuống đất châu thổ, nghi là bọn phường lừa đảo nên không cho vào. Tồn Thành đợi đến quá trưa, đánh xông đánh nga muốn vào trong phủ gặp cho bằng được vị tướng quân trong phủ đó. Tồn Thành náo loạn cả cửa phủ, nằm lăn lộn ăn vạ đám lính như đám buôn bị bọn sai nha bắt dẹp trên phố.
Nghe có tiếng nhốn nháo ngoài phủ, một tay mặc quần áo thổ cẩm, chùm khăn kín đầu cầm dao quắm chạy ra. Thấy có người mặc áo tộc mình, tay này nói mấy câu chào hỏi bằng tiếng Mán. Tồn Thành cũng giả vờ bặp bẹ mấy câu, chừng có mấy tên tộc Mán ở đó ôm bụng cười lăn lộn. Tồn Thành đành giãi bày:
- Các anh thương cho. Ngày qua có người hẹn anh tôi mang sừng trâu, răng hổ đến phủ này giao cho vị tướng quân mang mặt nạ da bò. Anh tôi cùng tôi đi từ xứ Man Hoàng xuôi về đất này bị đám người ngoài thành trấn lột hết tiền, anh tôi bị bắt, tôi chạy đến đây. Mong các anh cho tôi vào phủ để giao hàng cho vị tướng quân kia. Tôi ở đây chỉ sợ nhiều người qua lại, có người của bọn chúng, tôi không giao được cho vị tướng quân đó thì tôi chết mất.
Triệu Cường lúc đó đi qua cửa phủ thấy có tên dân buôn người Mán gây lộn nhìn dáng vẻ quen đứng lại. Tay đó ôm túi hàng, mặt cúi cúi gằm lấm lét nhìn Triệu Cường. Tồn Thành liếc trộm thấy dáng vẻ thư sinh, ria mép con kiến cưỡi ngựa thố mặc áo xanh viền đỏ như đám người Mán nhưng giọng nói đặc người huyện Vũ Bình. Thành nhận ra giọng nói đó, chạy tới ôm ngựa giật cương ba lần. Cường giật mình, nhìn tên người Mán đó. Thành nghển cổ nháy mắt Triệu Cường. Cường cười lớn:
- Ra là một tên buôn răng hổ. Nhà ngươi theo ta tới phủ ta. Ta muốn chọn lấy vài chiếc để tặng tù trưởng, và bọn giám quân.
Thành cúi thấp, ôm lấy túi răng, sừng chạy theo ngựa của Triệu Cường đến phủ của Triệu Cường. Cường ngó trước nhìn sau, sai đám lính ra cửa canh phòng nghiêm ngặt. Tồn Thành chạy theo Cường đi qua ba gian nhà lớn, đến một căn phòng nhỏ phía bên phải hậu đường. Triệu Cường lột mũ áo của Thành ra, giọng cười lớn:
- Là Đỗ tướng quân, An Nam đô úy. Nghe nói Tồn Thành từ quan về làm lão nông, nay lại đi buôn răng hổ, sừng trâu sao. Nhìn qua cũng biết răng kia là răng lợn, sừng kia là gỗ mục nhuộm màu. Bây giờ anh lại phải đi lừa người kiếm vài đồng bất chính sao.
- Không như người ngoài nhìn thấy đâu anh Triệu. Ta nghe nói Gã Quỷ Tồn Thăng đang ở đất này. Mọi chuyện ở Trường Châu là như thế nào. Tại sao các anh lại cùng đám Man Hoàng đánh chiếm đất Trường Châu. Ta chưa vẫn còn chưa hiểu chuyện này.
- Kể ra chuyện này chắc ta và anh phải cạn cả trăm bầu rượu cũng chưa kể hết.
Triệu Cường dặn Tồn Thành ở phía trong chớ ló mặt ra ngoài, Cường chạy ngựa gọi Gã Quỷ đến phủ mời rượu. Gã Quỷ Tồn Thăng nghe có lời mời rượu từ Triệu Cường lập tức mang theo hũ lớn, một đùi lợn rừng đến phủ. Triệu Cường sai đám nô gia bày tiệc rượu mang đến hậu viên.
Gã Quỷ luôn miệng thắc mắc về lý do Triệu Cường mời rượu gã, trước giờ Triệu Cường thường không hay giao du với đám tướng dưới trướng Dương Thanh, chỉ có trong tiệc Dương Thanh khao thưởng mới thấy mặt Cường. Cường chỉ nói rằng có chuyện vui muốn mời rượu Gã Quỷ càng khiến gã Quỷ tò mò. Cường lấy ra bọc răng, sừng khoe, mặt hớn hở với Gã Quỷ:
- Ta vừa mới thu mua được chỗ này với giá rẻ. Ta nói với tên đó rằng đây là răng lợn, gỗ mục làm giả ra sừng trâu, răng hổ. Tên đó thấy ta là quan viên, nói mấy lời nộ nạt khiến hắn sợ chuyện bị bại lộ nên giao cho ta với giá rẻ. Nay gọi Dương Diện gã quỷ tới đây như để chia sẻ niềm vui với đệ. Lộc bất tận hưởng, người anh em không phải lấn cấn làm gì.
- Làm quan như anh mới đáng mặt làm quan chứ. Chỉ dọa vài lời mà bọn dân buôn cũng không dám trái lời. Có thật cũng thành giả, kẻ nào dám cãi lại.
Gã Quỷ vẫn tính thẳng thắn ngô nghê tin lời Cường là thật. Gã Quỷ cười vui mừng, lấy hũ rượu quý mang ra rót vào bát lớn. Gã Quỷ thấy có ba chiếc bát nhỏ, ba chiếc bát lớn cùng ba đôi đũa tre soạn sẵn trên bàn. Gã Quỷ thắc mắc:
- Anh định mời cả Dương Thanh đến sao. Có ông ta ở đây, em đâu có được uống hả hê.
- Sao chú lại hỏi vậy.
- Thì ở đây chỉ có hai người, anh và em. Mà lại có đến ba đôi đũa, ba chiếc bát lớn, ba chiếc bát nhỏ. Chẳng phải anh mời thêm người khác nữa hay chăng. Mà ở đất Trường Châu này, anh đâu có quen ai. Tên Phụng Quán kia không thích đám hủ nho như anh, còn Phạm Đan thì dẫn quân về Động Đỗ sáng nay rồi. Duy chỉ còn có Dương Thanh.
- Người ta nói Đỗ tướng quân ngốc nhưng không hề biết tư duy của Đỗ tướng quân cũng chẳng thể kém gì ai.
Giọng nói quen thuộc, trầm ấm, giọng cười sảng khoái, bước chân ầm vang bước ra. Một đòn đánh đau chí mạng trúng vai. Gã Quỷ ôm vai toan cầm dao quắm chém người phía sau. Gã Quỷ quay lại phía sau nhận ra ngay người anh Tồn Thành mặc áo man di.
Hai người đàn ông ôm nhau mừng rơi nước mắt, họ dành cho nhau những cái vỗ vai điếng người. Những cánh tay rắn chắc vòng căng chặt từng thớ cơ trên cơ thể hai con người đó. Triệu Cường ánh mắt hân hoan mời hai người ngồi xuống cùng cạn hết đến cả trăm bát rượu rót ra. Ba người ôm nhau, giọng lè nhè hát những bài đồng dao miền châu thổ, tặng cho nhau những chén nồng đậm đà. Ba người ngủ ly bì cho đến chiều muộn ngày sau mới tỉnh dậy.
Không thấy gã Quỷ cùng Triệu Cường, Dương Thanh sốt ruột cho người đi tìm. Không ai hay hai người đó ở đâu, có người nói hai người đó cùng một tên buôn răng hổ, sừng trâu đêm qua uống rượu say đi ra bờ sông ngoài thành huyện Vô Công.
Tác giả :
Nguyễn Khai Quốc