Giống Rồng
Chương 5-3: Gặp lại cố nhân, Gã quỷ quặn lòng
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ năm:
Núi Long Tuyền, tướng người Hoa đuổi hổ.
Thành Bạch Hạc, Vương thứ sử cứu ưng.
Chương 5.3 Gặp lại cố nhân, Gã quỷ quặn lòng
Tráng ngơ ngác nhìn hai tên bặm trợn không sao nói lên lời. Tên kia ngước đầu ra hiệu Tráng làm theo lời gã béo. Người phụ nữ quay đầu lại gọi lớn:
- Anh Lục. Có quan quân đang tiến đến.
- Cứ như nãy hành sự. Còn tên kia lên bàn trói mình vào. Nghe lời Mai muội.
Không ngươi sẽ phải chết.
Hai người lại trốn ra phía sau gian lều, chui xuống một cái hố lớn, lấy cành lá khô phủ lên miệng hố. Cô gái bước vào đập vỡ ấm chuyên cùng bát nước, khứa miếng bát vỡ vào tay vừa chấm nước sôi. Cô gái xé toang yếm ngực, kéo váy đụm bốn bức lên cao quá gối ngã ngồi trong tư thế sợ hãi. Tiếng ngựa hý vang, cô gái nằm ngất ra sàn.
Có vị quan nhân mặt mũi khôi ngô, trán cao vuông vức, đầu đội mũ quan thứ sử, mặc áo lụa tím. Người này vai rộng sáu tấc, mình cao bảy thước, dáng người trang nghiêm, giọng nói nền nã ấm trầm bước vào lều nhỏ. Nhìn thấy cô gái dường nằm dưới sàn, nước nóng còn đương sôi khói nghi ngút trên mảnh vỡ của chuyên nước. Vị quan nhân giọng ân cần hỏi:
- Cô gái kia ơi. Sao cô lại nằm dưới đất.
Có tiếng nói từ phía sau:
- Có vẻ như cô ta vừa bị ngã. Máu còn vương trên tay.
- Này cô gái! Mau mau tỉnh lại.
Cô gái từ từ mở mắt ra, hoảng hốt cô gái co rúm người, tay vội kéo váy xuống qua chân, kéo lại vạt yếm. Cô gái la hét lớn:
- Lũ cướp ngày. Lũ cướp của, giết người. Trả chồng ta đây.
Vị quan nhân giọng ôn tồn:
- Cô gái hãy bình tĩnh. Ta là Phong châu thứ sử, đi qua đây thấy có quán nước nhỏ liền ghé lại. Cô gái chớ có sợ hãi. Hãy ngồi lên ghế, kể lại ta nghe. Có chuyện gì đã xảy ra.
- Không không. Lũ cướp, các ngươi hãy giết ta và con ta trong bụng đi. Ta không muốn ô uế chỗ này. Ta không muốn con ta phải chứng kiến cảnh này.
- Cô gái. Bình tĩnh nào. Ta là thứ sử Phong Châu. Kẻ nào đã đến đây. Người nhà cô đâu.
Thứ sử cởi chiếc áo choàng ra khoác lên người cô gái. Hơi ấm tình người khiến cô gái như bừng tỉnh, bình tĩnh lại cô gái lại trần tình:
- Vừa xong có đám quân lính ghé qua đây. Bọn chúng bắt trói chồng thiếp. Đập phá lều quán, lại định giở trò đồi bại với thiếp. Thiếp đang rót nước pha trà thì có tên ôm thiếp từ phía sau giở trò đồi bại. Thiếp bị bọn chúng đánh một đòn nằm ngất.
- Là lính như thế nào.
- Trông giống mấy người này.
Thứ sử nhìn xung quanh, đám lính cúi mặt không dám nhìn. Thứ sử lại hỏi:
- Chắc có kẻ gian đã mượn cớ chúng ta mà làm ra chuyện đó. Chồng cô bị chúng bắt đi rồi chăng.
- Dạ không. Chồng thiếp bị bắt trói ở chiếc bàn mạn phải lều quán.
Có tên lính nói vọng từ phía ngoài đó vào:
- Vương đại nhân. Có người bị bắt trói ngoài này.
Trấn an cô gái, thứ sử chạy ra phía ngoài thấy một người mặc lính phục ở phía ngoài. Thứ sử hỏi:
- Anh là chống cô ta. Anh là lính quân doanh nào.
Hỏa Cước Tốc còn chưa hết kinh tởm với những thứ anh vừa phải nuốt, ói vội ra ngoài. Chàng nói với thứ sử:
- Đại nhân! Đại nhân! Cứu ta.
- Có chuyện gì. Anh và vợ vừa bị đám người nào bắt trói đến mức kinh hãi như vậy
Tráng ói xong, thở không ra hơi. Anh hổn hển:
- Là ả ta. Ả ta.
Từ phía sau, cô gái chạy ra ôm lấy Tráng, khóc lóc thảm thiết:
- Chàng ơi. Thật may quá. Có vị Đại nhân này cứu giúp chúng ta kịp lúc. Không thì thiếp chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Vương thứ sử còn mông lung chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh chàng lại hổn hển kể tiếp:
- Là ả ta cùng đồng bọn toan giết ta. Ta được lệnh từ Tống Bình đến đây để lần theo tung tích của bọn cướp. Chạy đến chỗ này thì gặp ả cùng hai tên cướp nữa bắt trói ta. Ả dựng chuyện để lừa gạt đại nhân. Cái bụng kia chỉ là cái thai giả.
Cô gái ngã xuống đau đớn, ôm lấy cột hiên mà than khóc:
- Đại nhân minh xét. Chồng con chắc hắn đã có người khác nên mới dựng chuyện hòng đuổi mẹ con thiếp đi. Nay lại không nhận cả vợ con thiếp nữa. Thiếp còn thiết sống làm gì nữa.
Đám lính giữ lại cô gái không để cô gái làm điều dại dột. Tên béo phía sau nhà núp dưới hố định bụng chạy lên, tay người nhỏ gầy giữ lại ra hiệu cho hắn im lặng quan sát, hãy tin tưởng cô gái đang diễn trò thật tốt.
Có tiếng vó ngựa hý vang. Giọng cười lớn sảng khoái:
- Vương Đại nhân. Hóa ra ngài ở chốn này. Nơi đồng không mông quạnh này lại có gái đẹp. Đại nhân cũng có cái thú vui thanh nhã đấy. Ta nghe lời tướng quân đi tìm ngài bấy lâu..
Vương thứ sử nghiêm nghị:
- Sằng bậy. Công chuyện ta đi ngang qua chỗ này. Chớ có nói điều không phải.
Hỏa Cước Tốc nhận ra người này. Anh ta lên tiếng nhận người quen:
- Có phải Dương Diện tướng quỷ.
- Anh là kẻ nào sao biết tên ta.
- Là Hộ sư quân tướng. Dưới trướng Thanh thiên Dương tướng. Chẳng phải là anh đã chết sau khi bị Long tướng quân truy sát.
- Cái tên mặt quỷ trạch trạch lươn lươn đó tài nghệ gì mà giết được ta. Nhà ngươi là ai.
- Tiểu nhân chỉ là lính tốt. Ngài chắc chẳng thể biết được.
- Ra là lính Tống Bình. Vậy ta phải chém ngươi vì cái tội phản phúc.
Dương Diên cầm dao lớn chém người hắn. Vương Thăng dùng kiếm cản lại. Mặt không thay đổi sắc thái ra hiệu cho Tồn Thăng lùi lại. Gã quỷ hậm hực bước lui ra, mắt liếc lại nhìn cô gái bụng mang dạ chửa còn đang nằm trên đất. Nét mặt nghiêng nghiêng xinh xắn khiến gã thấy trong người mình rạo rực, nhớ lại khi ở đất Tiên Du bắt cướp Lục Hổ. Vương Thăng Triều lệnh không cho gã được gây sự, gã đứng yên mà dạ chẳng yên.
Cô gái nhìn thấy dáng người cao lớn, mặt mày hung dữ, giọng nói như đã từng nghe, thảng thốt cô gái hét lớn:
- Có ma! Anh Lục ơi. Cha ơi! Có ma!
Vương Thứ sử ngạc nhiên hỏi:
- Cô vừa gọi tên ai. Ma nào?
Cô gái mặt nhăn nhó mếu máo, tay chỉ vào Gã Quỷ:
- Là hắn. Chính hắn.
- Đó là hầu tướng của ta. Sao cô lại gọi hắn là ma.
Gã Quỷ quay mặt lại nhìn cô gái. Có chút gì đó khiến Gã Quỷ mất phương hướng, trái tim gã loạn nhịp, chân tay bủn rủn, nghẹn đắng trong cổ họng. Dường như cái cảm xúc đã khiến gã quỷ mềm yếu như đứa trẻ gặp lại mẹ, muốn ôm lấy mẹ mà rúc ngay vào lòng. Gã buông dao rơi xuống đất, mặt vô hồn, miệng lắp bắp:
- Là nàng. Chính nàng rồi. Tiểu Mai.
- Ta không quen ngươi. Chồng ta đã chết rồi. Tại sao lại là ngươi.
- Chính là nàng rồi. Nàng còn nhớ buổi chiều hôm đó trên núi Lạn Kha. Cả đời này ta chưa từng với ai. Nên ta chẳng thể quên.
Đám lính không bảo với nhau mà cười. Có tiếng động từ phía sau lều quán. Hai tên lính chạy ra phía sau thì bị dao chém trúng chân ngã khuỵu xuống đất. Vương thứ sử ra lệnh bao vây.
Hai người đó buông vũ khí bước lên. Gã Quỷ hào hứng chạy ra phía sau nhà để xem hai kẻ đó là người nào. Mái tóc rũ rượi cùng áo quần lôi thôi, Gã Quỷ nhìn tên gày gò mà khiêu khích:
- Một tên thì như nhái bén, bồn thằng trông như ễnh ương.
Tên người nhỏ gầy cúi gằm mặt, đi qua chỗ Thăng đứng mà thưa với Vương thứ sử:
- Bẩm quan. Chúng tiểu nhân chỉ là những dân người hiền lành tốt bụng. Khi nãy có kẻ gian đến cướp phá. Chính tên mặc áo lính này là kẻ đã hăm dọa em Mai. Bọn tôi phải đứng trốn ở phía sau. Còn con bé không kịp trốn nên toan bị hắn dở trò. Thấy quan quân đến, hắn tự trói mình vào đó, giả như người bị hại. Có đại nhân tận mắt chứng kiến. Con bé là bị hắn ép buộc phải khai ra như vậy. Mong đại nhân minh xét.
Thứ sử đắn đo:
- Thôi được rồi. Nhìn các ngươi bộ dạng chẳng phải dạng tốt lành. Cho giải các ngươi tất cả về thành phủ. Đưa vào nhà lao chờ ngày phân giải.
Tồn Thành cản lại:
- Không được. Nàng ấy là của ta. Chớ có động đến nàng.
Cô gái khóc thút thít, ngồi xuống sàn đất, nước mắt đầm đìa:
- Đỗ Thăng chàng ơi. Chàng trên trời có linh thiêng thì tha tội cho thiếp. Phận thiếp quá trớ trêu. Chưa được một lần gặp chàng mà đã phải biệt ly. Giờ lại thành ra như thế này, thiếp còn thiết sống để làm chi nữa.
Tồn Thăng chạy tới đỡ nàng ta dậy, nàng ta hất mạnh cánh tay. Gã Quỷ ngã lăn ra đất. Gã đứng lên, xốc lại áo quần. Tên người nhỏ gầy, nhìn thấy vết xăm trên hông. Tay rút đòn gậy dựng cột nhà nhằm người Tồn Thăng mà đánh:
- Cái tên mắc dịch nhà ngươi.
Những đòn chí mạng đánh thẳng người gã Quỷ, hắn chẳng kịp chống đỡ, đau đớn hắn nằm cuộn tròn trên đất như đứa trẻ vừa bị cha dạy cho những đòn roi. Thăng Triều cho người giữ hắn lại. Hắn gào thét:
- Đồ khốn nạn. Kẻ vô ơn. Chính mày đã khiến tao phải ra như thế này. Chính sự ngu ngốc, trẻ con của mày mà khiến cả trăm người xóm chài Đỗ gia bị chết. Chính mày khiến anh em bọn tao phải đôn đáo chạy trốn khắp nơi. Kẻ sống người chết mà chẳng hay tin. Đến khi biết mày làm cướp núi Yên, tranh giành địa bàn với Lục Hổ, tao phải cản cấm đám lâu la giết mày. Mày lại xung quân triều đình chém giết huynh đề tao. Nay mày còn định làm cái điều hèn hạ là cướp vợ của người đã khuất hay sao. Một góa phụ mà mày cũng chẳng tha. Cái tên thú tính. Sao họ Đỗ ta lại có loại người như mày. Tao phải giết mày. Đồ máu lạnh vô ơn.
Tồn Thăng sựng người, nằm im, nhìn đăm đăm vào đôi mắt sáng rực đang tuôn ra hai dòng chảy trên khuôn mặt kham khổ. Hắn ậm ừ, không nói nên thành lời:
- Anh là…
Tên kia hất ngã đám lính, dùng sức lấy kiếm trên người Vương thứ sử chém thẳng xuống chẳng chút nương tình.
- Ta giết ngươi để trả thù cho Đỗ gia, giết ngươi để trả thù cho anh em ta. Giết ngươi để anh linh Đỗ Dụng ở trên được yên lòng. Tất cả là vì ngươi.
Ánh kiếm sáng lóa, không một âm thanh ngoài tiếng lạnh dựng sống gáy của thanh kiếm chém mạnh. Tiếng khóc nức nở, đôi mắt thẫn thờ, anh ngồi xuống thở hổn hển. Cô gái đập đầu thật mạnh vào cây cột. Máu chảy qua đuôi mắt rớt xuống cằm, cô gái nằm bất tỉnh. Thăng Triều cho người sơ cứu cô gái, đưa lên xe ngựa chạy thẳng về phía Phong Châu thành phủ. Dương Diện gã quỷ, nằm dưới đất, mở mắt khe khẽ, miệng nhoe nhoét một màu đỏ như nước bã trầu. Rút thanh gươm còn cắm đầu dưới đất, hắn gượng dậy, tay chống vào chuôi kiếm, đầu gối quỳ thấp, dập đầu ba cái, giọng nói méo xệch như bò rống:
- Anh Sĩ Hoàng. Tha lỗi cho thằng em ngu ngốc, khờ dại. Bao năm qua khiến các anh nằm gai nếm đắng ngậm cay. Ba vái này kính anh.
Hoàng mắt rưng rưng, xua đám lính bước ra ngoài, tự trói mình vào thừng. Nuốt cơn giận giữ vào trong, Sĩ Hoàng phục gối xuống đất, mặt hướng về phía Đông, chẳng nói lấy một lời. Anh nhắm mắt, đôi tay trói đưa lên ngực trái rồi chỉ cúi đầu. Bọn lính tráng đeo gông vào người anh, lấy xích mà trói chân anh lại. Anh từng bước chậm rãi theo đám lính ngồi trên lưng ngựa.
Thăng chạy theo, dùng vạt áo lau những giọt mồ hôi. Gã lúng túng quệt vết máu lên mặt Sĩ Hoàng. Gã Quỷ gạn lời hỏi han mà Sĩ Hoàng chặng cậy miệng nói lấy một lời. Gã Quỷ lấy làm tức tối, chạy lòng vòng gào thét, chốc chốc lại ra lệnh cho bọn lính dừng lại để cho Sĩ Hoàng bớt mệt. Đám lính dừng lại nhưng anh vẫn không chịu dừng, chỉ lầm lũi bước đi.
Đoạn qua sông tiến vào cửa thành Bạch Hạc, Tồn Thăng không được bước lên thuyền. Sĩ Hoàng bước vội lên thuyền. Thăng nhìn theo lòng nóng như lửa đốt. Gã Quỷ nói với một tên lính áp nha theo dõi rồi báo lại tin cho Gã. Khi đầu, tên áp nha không chịu, Thăng đút lót cho hắn một lượng bạc thì hắn nở nụ cười chịu ngay.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ năm:
Núi Long Tuyền, tướng người Hoa đuổi hổ.
Thành Bạch Hạc, Vương thứ sử cứu ưng.
Chương 5.3 Gặp lại cố nhân, Gã quỷ quặn lòng
Tráng ngơ ngác nhìn hai tên bặm trợn không sao nói lên lời. Tên kia ngước đầu ra hiệu Tráng làm theo lời gã béo. Người phụ nữ quay đầu lại gọi lớn:
- Anh Lục. Có quan quân đang tiến đến.
- Cứ như nãy hành sự. Còn tên kia lên bàn trói mình vào. Nghe lời Mai muội.
Không ngươi sẽ phải chết.
Hai người lại trốn ra phía sau gian lều, chui xuống một cái hố lớn, lấy cành lá khô phủ lên miệng hố. Cô gái bước vào đập vỡ ấm chuyên cùng bát nước, khứa miếng bát vỡ vào tay vừa chấm nước sôi. Cô gái xé toang yếm ngực, kéo váy đụm bốn bức lên cao quá gối ngã ngồi trong tư thế sợ hãi. Tiếng ngựa hý vang, cô gái nằm ngất ra sàn.
Có vị quan nhân mặt mũi khôi ngô, trán cao vuông vức, đầu đội mũ quan thứ sử, mặc áo lụa tím. Người này vai rộng sáu tấc, mình cao bảy thước, dáng người trang nghiêm, giọng nói nền nã ấm trầm bước vào lều nhỏ. Nhìn thấy cô gái dường nằm dưới sàn, nước nóng còn đương sôi khói nghi ngút trên mảnh vỡ của chuyên nước. Vị quan nhân giọng ân cần hỏi:
- Cô gái kia ơi. Sao cô lại nằm dưới đất.
Có tiếng nói từ phía sau:
- Có vẻ như cô ta vừa bị ngã. Máu còn vương trên tay.
- Này cô gái! Mau mau tỉnh lại.
Cô gái từ từ mở mắt ra, hoảng hốt cô gái co rúm người, tay vội kéo váy xuống qua chân, kéo lại vạt yếm. Cô gái la hét lớn:
- Lũ cướp ngày. Lũ cướp của, giết người. Trả chồng ta đây.
Vị quan nhân giọng ôn tồn:
- Cô gái hãy bình tĩnh. Ta là Phong châu thứ sử, đi qua đây thấy có quán nước nhỏ liền ghé lại. Cô gái chớ có sợ hãi. Hãy ngồi lên ghế, kể lại ta nghe. Có chuyện gì đã xảy ra.
- Không không. Lũ cướp, các ngươi hãy giết ta và con ta trong bụng đi. Ta không muốn ô uế chỗ này. Ta không muốn con ta phải chứng kiến cảnh này.
- Cô gái. Bình tĩnh nào. Ta là thứ sử Phong Châu. Kẻ nào đã đến đây. Người nhà cô đâu.
Thứ sử cởi chiếc áo choàng ra khoác lên người cô gái. Hơi ấm tình người khiến cô gái như bừng tỉnh, bình tĩnh lại cô gái lại trần tình:
- Vừa xong có đám quân lính ghé qua đây. Bọn chúng bắt trói chồng thiếp. Đập phá lều quán, lại định giở trò đồi bại với thiếp. Thiếp đang rót nước pha trà thì có tên ôm thiếp từ phía sau giở trò đồi bại. Thiếp bị bọn chúng đánh một đòn nằm ngất.
- Là lính như thế nào.
- Trông giống mấy người này.
Thứ sử nhìn xung quanh, đám lính cúi mặt không dám nhìn. Thứ sử lại hỏi:
- Chắc có kẻ gian đã mượn cớ chúng ta mà làm ra chuyện đó. Chồng cô bị chúng bắt đi rồi chăng.
- Dạ không. Chồng thiếp bị bắt trói ở chiếc bàn mạn phải lều quán.
Có tên lính nói vọng từ phía ngoài đó vào:
- Vương đại nhân. Có người bị bắt trói ngoài này.
Trấn an cô gái, thứ sử chạy ra phía ngoài thấy một người mặc lính phục ở phía ngoài. Thứ sử hỏi:
- Anh là chống cô ta. Anh là lính quân doanh nào.
Hỏa Cước Tốc còn chưa hết kinh tởm với những thứ anh vừa phải nuốt, ói vội ra ngoài. Chàng nói với thứ sử:
- Đại nhân! Đại nhân! Cứu ta.
- Có chuyện gì. Anh và vợ vừa bị đám người nào bắt trói đến mức kinh hãi như vậy
Tráng ói xong, thở không ra hơi. Anh hổn hển:
- Là ả ta. Ả ta.
Từ phía sau, cô gái chạy ra ôm lấy Tráng, khóc lóc thảm thiết:
- Chàng ơi. Thật may quá. Có vị Đại nhân này cứu giúp chúng ta kịp lúc. Không thì thiếp chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Vương thứ sử còn mông lung chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh chàng lại hổn hển kể tiếp:
- Là ả ta cùng đồng bọn toan giết ta. Ta được lệnh từ Tống Bình đến đây để lần theo tung tích của bọn cướp. Chạy đến chỗ này thì gặp ả cùng hai tên cướp nữa bắt trói ta. Ả dựng chuyện để lừa gạt đại nhân. Cái bụng kia chỉ là cái thai giả.
Cô gái ngã xuống đau đớn, ôm lấy cột hiên mà than khóc:
- Đại nhân minh xét. Chồng con chắc hắn đã có người khác nên mới dựng chuyện hòng đuổi mẹ con thiếp đi. Nay lại không nhận cả vợ con thiếp nữa. Thiếp còn thiết sống làm gì nữa.
Đám lính giữ lại cô gái không để cô gái làm điều dại dột. Tên béo phía sau nhà núp dưới hố định bụng chạy lên, tay người nhỏ gầy giữ lại ra hiệu cho hắn im lặng quan sát, hãy tin tưởng cô gái đang diễn trò thật tốt.
Có tiếng vó ngựa hý vang. Giọng cười lớn sảng khoái:
- Vương Đại nhân. Hóa ra ngài ở chốn này. Nơi đồng không mông quạnh này lại có gái đẹp. Đại nhân cũng có cái thú vui thanh nhã đấy. Ta nghe lời tướng quân đi tìm ngài bấy lâu..
Vương thứ sử nghiêm nghị:
- Sằng bậy. Công chuyện ta đi ngang qua chỗ này. Chớ có nói điều không phải.
Hỏa Cước Tốc nhận ra người này. Anh ta lên tiếng nhận người quen:
- Có phải Dương Diện tướng quỷ.
- Anh là kẻ nào sao biết tên ta.
- Là Hộ sư quân tướng. Dưới trướng Thanh thiên Dương tướng. Chẳng phải là anh đã chết sau khi bị Long tướng quân truy sát.
- Cái tên mặt quỷ trạch trạch lươn lươn đó tài nghệ gì mà giết được ta. Nhà ngươi là ai.
- Tiểu nhân chỉ là lính tốt. Ngài chắc chẳng thể biết được.
- Ra là lính Tống Bình. Vậy ta phải chém ngươi vì cái tội phản phúc.
Dương Diên cầm dao lớn chém người hắn. Vương Thăng dùng kiếm cản lại. Mặt không thay đổi sắc thái ra hiệu cho Tồn Thăng lùi lại. Gã quỷ hậm hực bước lui ra, mắt liếc lại nhìn cô gái bụng mang dạ chửa còn đang nằm trên đất. Nét mặt nghiêng nghiêng xinh xắn khiến gã thấy trong người mình rạo rực, nhớ lại khi ở đất Tiên Du bắt cướp Lục Hổ. Vương Thăng Triều lệnh không cho gã được gây sự, gã đứng yên mà dạ chẳng yên.
Cô gái nhìn thấy dáng người cao lớn, mặt mày hung dữ, giọng nói như đã từng nghe, thảng thốt cô gái hét lớn:
- Có ma! Anh Lục ơi. Cha ơi! Có ma!
Vương Thứ sử ngạc nhiên hỏi:
- Cô vừa gọi tên ai. Ma nào?
Cô gái mặt nhăn nhó mếu máo, tay chỉ vào Gã Quỷ:
- Là hắn. Chính hắn.
- Đó là hầu tướng của ta. Sao cô lại gọi hắn là ma.
Gã Quỷ quay mặt lại nhìn cô gái. Có chút gì đó khiến Gã Quỷ mất phương hướng, trái tim gã loạn nhịp, chân tay bủn rủn, nghẹn đắng trong cổ họng. Dường như cái cảm xúc đã khiến gã quỷ mềm yếu như đứa trẻ gặp lại mẹ, muốn ôm lấy mẹ mà rúc ngay vào lòng. Gã buông dao rơi xuống đất, mặt vô hồn, miệng lắp bắp:
- Là nàng. Chính nàng rồi. Tiểu Mai.
- Ta không quen ngươi. Chồng ta đã chết rồi. Tại sao lại là ngươi.
- Chính là nàng rồi. Nàng còn nhớ buổi chiều hôm đó trên núi Lạn Kha. Cả đời này ta chưa từng với ai. Nên ta chẳng thể quên.
Đám lính không bảo với nhau mà cười. Có tiếng động từ phía sau lều quán. Hai tên lính chạy ra phía sau thì bị dao chém trúng chân ngã khuỵu xuống đất. Vương thứ sử ra lệnh bao vây.
Hai người đó buông vũ khí bước lên. Gã Quỷ hào hứng chạy ra phía sau nhà để xem hai kẻ đó là người nào. Mái tóc rũ rượi cùng áo quần lôi thôi, Gã Quỷ nhìn tên gày gò mà khiêu khích:
- Một tên thì như nhái bén, bồn thằng trông như ễnh ương.
Tên người nhỏ gầy cúi gằm mặt, đi qua chỗ Thăng đứng mà thưa với Vương thứ sử:
- Bẩm quan. Chúng tiểu nhân chỉ là những dân người hiền lành tốt bụng. Khi nãy có kẻ gian đến cướp phá. Chính tên mặc áo lính này là kẻ đã hăm dọa em Mai. Bọn tôi phải đứng trốn ở phía sau. Còn con bé không kịp trốn nên toan bị hắn dở trò. Thấy quan quân đến, hắn tự trói mình vào đó, giả như người bị hại. Có đại nhân tận mắt chứng kiến. Con bé là bị hắn ép buộc phải khai ra như vậy. Mong đại nhân minh xét.
Thứ sử đắn đo:
- Thôi được rồi. Nhìn các ngươi bộ dạng chẳng phải dạng tốt lành. Cho giải các ngươi tất cả về thành phủ. Đưa vào nhà lao chờ ngày phân giải.
Tồn Thành cản lại:
- Không được. Nàng ấy là của ta. Chớ có động đến nàng.
Cô gái khóc thút thít, ngồi xuống sàn đất, nước mắt đầm đìa:
- Đỗ Thăng chàng ơi. Chàng trên trời có linh thiêng thì tha tội cho thiếp. Phận thiếp quá trớ trêu. Chưa được một lần gặp chàng mà đã phải biệt ly. Giờ lại thành ra như thế này, thiếp còn thiết sống để làm chi nữa.
Tồn Thăng chạy tới đỡ nàng ta dậy, nàng ta hất mạnh cánh tay. Gã Quỷ ngã lăn ra đất. Gã đứng lên, xốc lại áo quần. Tên người nhỏ gầy, nhìn thấy vết xăm trên hông. Tay rút đòn gậy dựng cột nhà nhằm người Tồn Thăng mà đánh:
- Cái tên mắc dịch nhà ngươi.
Những đòn chí mạng đánh thẳng người gã Quỷ, hắn chẳng kịp chống đỡ, đau đớn hắn nằm cuộn tròn trên đất như đứa trẻ vừa bị cha dạy cho những đòn roi. Thăng Triều cho người giữ hắn lại. Hắn gào thét:
- Đồ khốn nạn. Kẻ vô ơn. Chính mày đã khiến tao phải ra như thế này. Chính sự ngu ngốc, trẻ con của mày mà khiến cả trăm người xóm chài Đỗ gia bị chết. Chính mày khiến anh em bọn tao phải đôn đáo chạy trốn khắp nơi. Kẻ sống người chết mà chẳng hay tin. Đến khi biết mày làm cướp núi Yên, tranh giành địa bàn với Lục Hổ, tao phải cản cấm đám lâu la giết mày. Mày lại xung quân triều đình chém giết huynh đề tao. Nay mày còn định làm cái điều hèn hạ là cướp vợ của người đã khuất hay sao. Một góa phụ mà mày cũng chẳng tha. Cái tên thú tính. Sao họ Đỗ ta lại có loại người như mày. Tao phải giết mày. Đồ máu lạnh vô ơn.
Tồn Thăng sựng người, nằm im, nhìn đăm đăm vào đôi mắt sáng rực đang tuôn ra hai dòng chảy trên khuôn mặt kham khổ. Hắn ậm ừ, không nói nên thành lời:
- Anh là…
Tên kia hất ngã đám lính, dùng sức lấy kiếm trên người Vương thứ sử chém thẳng xuống chẳng chút nương tình.
- Ta giết ngươi để trả thù cho Đỗ gia, giết ngươi để trả thù cho anh em ta. Giết ngươi để anh linh Đỗ Dụng ở trên được yên lòng. Tất cả là vì ngươi.
Ánh kiếm sáng lóa, không một âm thanh ngoài tiếng lạnh dựng sống gáy của thanh kiếm chém mạnh. Tiếng khóc nức nở, đôi mắt thẫn thờ, anh ngồi xuống thở hổn hển. Cô gái đập đầu thật mạnh vào cây cột. Máu chảy qua đuôi mắt rớt xuống cằm, cô gái nằm bất tỉnh. Thăng Triều cho người sơ cứu cô gái, đưa lên xe ngựa chạy thẳng về phía Phong Châu thành phủ. Dương Diện gã quỷ, nằm dưới đất, mở mắt khe khẽ, miệng nhoe nhoét một màu đỏ như nước bã trầu. Rút thanh gươm còn cắm đầu dưới đất, hắn gượng dậy, tay chống vào chuôi kiếm, đầu gối quỳ thấp, dập đầu ba cái, giọng nói méo xệch như bò rống:
- Anh Sĩ Hoàng. Tha lỗi cho thằng em ngu ngốc, khờ dại. Bao năm qua khiến các anh nằm gai nếm đắng ngậm cay. Ba vái này kính anh.
Hoàng mắt rưng rưng, xua đám lính bước ra ngoài, tự trói mình vào thừng. Nuốt cơn giận giữ vào trong, Sĩ Hoàng phục gối xuống đất, mặt hướng về phía Đông, chẳng nói lấy một lời. Anh nhắm mắt, đôi tay trói đưa lên ngực trái rồi chỉ cúi đầu. Bọn lính tráng đeo gông vào người anh, lấy xích mà trói chân anh lại. Anh từng bước chậm rãi theo đám lính ngồi trên lưng ngựa.
Thăng chạy theo, dùng vạt áo lau những giọt mồ hôi. Gã lúng túng quệt vết máu lên mặt Sĩ Hoàng. Gã Quỷ gạn lời hỏi han mà Sĩ Hoàng chặng cậy miệng nói lấy một lời. Gã Quỷ lấy làm tức tối, chạy lòng vòng gào thét, chốc chốc lại ra lệnh cho bọn lính dừng lại để cho Sĩ Hoàng bớt mệt. Đám lính dừng lại nhưng anh vẫn không chịu dừng, chỉ lầm lũi bước đi.
Đoạn qua sông tiến vào cửa thành Bạch Hạc, Tồn Thăng không được bước lên thuyền. Sĩ Hoàng bước vội lên thuyền. Thăng nhìn theo lòng nóng như lửa đốt. Gã Quỷ nói với một tên lính áp nha theo dõi rồi báo lại tin cho Gã. Khi đầu, tên áp nha không chịu, Thăng đút lót cho hắn một lượng bạc thì hắn nở nụ cười chịu ngay.
Tác giả :
Nguyễn Khai Quốc