Giống Rồng
Chương 3-1: Ảo mộng chân tình
Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ ba:
Núi Tiên Du, Đại hổ giương nanh vuốt.
Phủ Tống Bình, Đại thiền sư cứu người.
Chương 3.1 Ảo mộng chân tình
Đang lúc đi diệt bọn cướp Lục Bạch Hổ, Dương thiếu chủ quay trở về La Thành khiến Thiên thanh Dương tương không khỏi ngạc nhiên. Dương thiện tướng bẩm báo sự việc tại Đại Đường Nam tự cho cha nghe. Dương Thanh tỏ vẻ không hài lòng. Lại sai người giả làm tăng lữ về chùa ấy để theo dõi thêm tình hình ở chùa ấy. Chí Liệt cầm thêm hai trăm lính nữa hướng núi Tiên Du tăng viện cho Sĩ Giao, mưu diệt sạch lũ cướp khét tiếng vùng ấy.
Cầm lính đi qua Đại tự ấy, Chí Liệt không ghé lại nữa mà truyền lệnh cho hai trăm lính hợp quân với Sĩ Giao, hơn trăm quân lính của Si Giao trú tại thành Luy Lâu, được lệnh cho đóng quân tại chân núi phía nam Tiên Du. Quân không mang theo cờ xí, không dựng trại mà ở núp dưới những gốc cây, tảng đá lớn mong đánh nhanh bọn cướp. Ngày hôm sau, đám lính người ôm bụng, kẻ ôm ngực đau đớn suốt cả ngày. Chí Liệt mới hỏi Sĩ Giao:
- Không hay nơi này khí hâu thế nào mà quân sĩ lại biểu hiện như thế?
Sĩ Giao đáp rằng:
- Núi này vốn là núi thiêng, hay ta đi dò hỏi cho ra lẽ.
Nói rồi, Sĩ Giao sai Tồn Thăng cùng mười tên lính đi quanh núi, gặp một nhà dân cùng một ngôi chùa đã cũ. Sĩ Giao lại nhớ rằng vị hòa thượng Lập Đức tại Kiến Sơ tự có nhắc đến ngôi chùa này. Đêm ấy, Sĩ Giao sai năm tên lính soạn sửa trái cây, xôi nếp cùng với đó là nhang thơm cả thảy là chín nén, lại thêm đăng sáng. Chí Liệt kêu đám lính tráng kiện di dời các pho tượng ra mà lau rửa, sau ấy đặt lại uy nghiêm chỗ cũ. Đám Đỗ Đại, Tồn Thăng vào rừng gần đó chặt được chín cây gỗ lim cùng bảy cây gỗ táu mang về dựng lại cột chùa. Đến gần sáng thì đám lính tráng cũng tu sửa xong mái chùa thì tự dưng đám lính không còn thấy đau bụng tức ngực nữa. Chỉ riêng Sĩ Giao thấy trong người mệt lả, thiếp đi dưới gốc cây si trước cổng chùa.
Sĩ Giao thấy người nhẹ như bay, nhún chân một cái đã lên đến trên đỉnh núi. Áo của Bá Nam quân sư bị mắc tại đám thông. Chàng gỡ một hồi thì chân chạm xuống mặt đất. Đang bước chân đi, quân sư thấy muôn vàn thú đá chạy quanh núi. Chàng lại ra hiệu cho đám thú ấy biết sự có mặt của chàng. Chúng chạy từ Nam ngược Bắc dường như không hề biết sự có mặt ấy của chàng rồi tan vào mây trên đỉnh núi.
Lấy làm lạ, Sĩ Giao bèn bước thêm vài bước nữa thì thấy một khung cảnh chốn tiên thần. Đi qua cổng dựng bằng trúc, chàng thấy ao rồng, tường thạch. Sân ấy có phiến đá nứt gãy lớp lớp những đường kẻ như bàn cờ. Chàng bay vút vào trong thì thấy hai ông lão râu tóc bạc phơ đang đánh cờ. Chàng lại nhìn thấy một anh tiều cầm búa gác gốc thông đứng nhìn hai ông lão đánh cờ. Một lát sau cây búa mục lúc nào chẳng hay, hai lão tiên ấy biến thành khói cuộn vào mây bay lên trời để lại bàn thạch hai chữ Lạn Kha. Chàng tiều phu ban nãy cũng biến mất vào rừng sâu hun hút.
Sĩ Giao tiến tới bàn thạch, lấy tay chạm vào. Thạch trơn nhẵn bóng, chàng vuốt ve phiến đá ấy, nhắm mắt hình dung tựa chạm vào bồng lai. Chàng mở mắt ra thì có nàng tiên đang nằm trên ấy, trên người chẳng một mảnh lụa. Chàng vội vàng rụt tay lại thì cánh tay của nàng tiên ấy kéo lại, Sĩ Giao gục mặt vào phiến đá lúng túng cởi chiếc áo trên người mình mà khoác lên cho nàng ấy.
Từ phía xa bỗng có đám con gái từ chân núi đi lên nói cười khúc khích, chàng nhìn ra phía ấy. Có cô thôn nữ tuổi chạc tuần trăng cất giọng trong trẻo mà ghẹo chàng:
- Chàng ơi! Tiên nữ giáng trần.
Tay run đờ đẫn như đần như ngu.
Tới đây tiết mới sang thu.
Thạch bàn vững chãi, đánh đu hỡi chàng.
Sĩ Giao nhìn ra phía đông thì có cây đu dựng bằng đá, mấy cô gái ấy đang chơi trên ấy nhí nháu gọi chàng. Chàng quay ra nhìn bàn đá, nàng tiên khi nãy không còn nằm ở đấy, chàng ú ớ gọi nhặt lên một mảnh vải hồng thơm thơm mùi trầm. Ấy rồi tay chàng thấy có dính ướt từ bao giờ chẳng hay. Gió lên, mây đen từ phía nam kéo đến ùn ùn, mấy cô con gái cũng không còn lưu lại đấy. Chàng giật mình tiếng sét bên tai.
Sĩ Giao choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xunh quanh. Thấy đám lính hớt hải chạy mưa, mang sơn cùng gỗ vào phía trong mái chùa vừa dựng. Chí Liệt gọi lớn:
- Bá Nam quân sư. Còn đứng đó mong chờ điều chi? Tay quân sư, mảnh vải hồng từ đâu mà có?
Sĩ Giao đầu óc mơ màng, tay dính ướt dụi mắt, chàng nói:
- Bẩm thiếu chủ. Là đệ vừa mơ giấc mơ thật lạ. Tỉnh dậy đã thấy khăn hồng trên tay.
- Chạy vào trong chùa rồi kể lại cho ta nghe.
Chàng kể lại cho Thiện tướng, Thiện tướng cho đấy là điềm mừng liền sai lính đi sửa soạn lễ vật, nhang đăng chính ngọ ngày mai lên đỉnh núi làm lễ. Sĩ Giao mở miếng lụa ra, tiếng sét xé tan tiếng mưa rào rả rích, ánh sáng hắt vào hiện lên trên mảnh vài chín chữ thành một hàng sắp xếp theo đúng lối: “Dương Tử Tiền Cao Hưng Bá Ngô Vương Chủ", phía dưới còn đề một bài thơ:
“Dương gian hỏa ánh hồng
Tử ngục thủy thành giang.
Nhất chí đồng cam khổ
Quảng nhân chính dị sàng."
Chí Liệt hỏi trên đó đề gì, Sĩ Giao ấp úng:
- Dạ bẩm, chỉ là vài nét nguệch ngoạc chắc khi tối Gã Quỷ nghịch ngợm rồi nhét vào tay ta. Lát nữa ngủ dậy sẽ phạt đệ ấy.
Vội vàng Sĩ Giao ném mảnh vải ấy vào đống lửa đốt đi. Dương Chí Liệt quay lại thấy vải cháy còn một góc chữ Dương, lại thấy Sĩ Giao ấp úng, liền hỏi:
- Có chắc là không có gì trên đó hay không? Sao lại là chữ Dương. Mau gọi Gã Quỷ dậy.
Gã Quỷ bấy giờ trong cơn say mê mệt gọi ba tiếng không thấy dậy. Chí Liệt nhìn mặt Sĩ Giao lấm lét mà sinh nghi, gọi cho bằng được Gã Quỷ tỉnh dậy. Chí Liệt xách một thùng nước mưa vừa hứng được dội vào mặt Gã Quỷ. Gã Quỷ tỉnh dậy cầm lấy dao quắm cạnh người mà quát tháo:
- Là kẻ nào hắt nước vào ta?
Chí Liệt phủi tay cho khô đáp:
- Là ta gọi ngươi dậy đấy.
Sĩ Giao không kịp cản thì Gã Quỷ cầm lấy dao dương lên xông thẳng về phía Chí Liệt. Chẳng chút nương tay, gã ra đòn sấm rền đất rung. Từng chiêu xuất ra như nghìn cân giáng xuống. Chí Liệt không đánh lại mà chỉ dùng cây gậy chống những đòn ấy. Gã Quỷ hung tợn không khiến Chí Liệt nao núng. Đám lính cạnh đó xô vào giữ lấy gã Quỷ. Gã gồng mình lên, chiếc áo giáp đứt bung ra tứ phía. Bọn lính sợ hãi lui ra cả đám. Chí Liệt cười lớn:
- Để nay ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Nói rồi, Chí Liệt dùng gậy đánh thẳng vào cánh tay cầm dao của Gã Quỷ. Gã Quỷ người như đá sắt, không hề hấn gì quay dao mưu chặt gãy côn của Chí Liệt. Thiện tướng nhanh như sóc thu cây gậy về, mình quay năm vòng trên không liên tiếp vụt trúng lưng và gáy Gã Quỷ. Gã quỷ đứng yên, gầm gào trong tiếng sấm, mắt liếc nhìn thiếu chủ.
Gã vứt bỏ giáp áo, mình còn lại chiếc khố sờn rách. Từng vết sẹo trên người hắn nổi lên như những tổ kiến, tổ mối khiến cho người khác phải khiếp sợ. Chí Liệt bình tĩnh múa côn, lộn tiếp ba vòng dùng sức đầu gậy đánh thẳng vào ngực Gã Quỷ.
Dương Diện hết sức bình sinh ném thẳng dao quắm về phía thiếu chủ. Thiếu chủ né nhanh, dao ấy cắt đôi cột lim, mái chùa phía ấy rơi xuống vài ba viên. Dương thiếu chủ dùng gậy đánh với gã quỷ hai trăm hiệp thì trời sáng. Gã Quỷ đứng ra phía trước gậy của thiếu chủ khiến thiếu chủ không nỡ ra tay. Chí Liệt hỏi:
- Nhà ngươi nhận thua hay sao?
Gã cười lớn, mặt méo xệch:
- Ta đói quá! Từ đêm qua đến giờ uống rượu mà không được ăn gì nên đói. Ăn xong ta lại đánh với ngươi.
Tất cả lại cươi ồ lên. Đỗ Đại sai người mang xôi thịt lên cho hắn ăn. Chí Liệt vỗ vai hắn trêu trọc hắn:
- Nhà ngươi võ thuật không có, thậm chí không bằng đứa trẻ con. Chí có cái khỏe và liều là ta không bằng ngươi.
Dường như gã chẳng quan tâm đến lời thiếu chủ nói. Gã hỏi:
- Nhà ngươi gần sáng hắt nước vào mặt ta có ý gì?
- Ta thấy nhà ngươi đi đánh nhau mà uống rượu đến say sưa, chẳng may địch đến đánh bất ngờ nhà ngươi ứng phó thế nào.
- Ngày trước ta làm tướng cướp trên núi Yên. Nửa đêm có mấy đứa định chém ta nhưng rồi chúng nó chết trước ta. Nhà ngươi khỏi lo.
- Đấy là bọn lâu la không tính.
- Ngày trước ở Đỗ Gia Trang, ta đánh nhau với bọn lính người Bắc cũng vậy thôi. Chẳng khá hơn là mấy. Có Sĩ Giao quân sư chứng kiến đó.
Chí Liệt như nhớ ra chuyện khi đêm hỏi Sĩ Giao, lại hỏi Gã Quỷ:
- Nhà ngươi ngày qua lên núi kiếm gỗ củi có thấy gì hay không?
- Ta thấy thú rừng đi chơi, chim ca nhảy nhót và khe suối nhỏ ở đằng kia.
- Còn gì nữa hay không mà ngươi đi từ chiều đến khi mặt trời khuất núi mới về?
Thấy gã ấp úng, Chí Liệt giật lại niêu xôi về phía mình mặt nghiêm nghị hỏi:
- Nhà ngươi còn giấu giếm điều gì hay không?
Gã nhìn Sĩ Giao lắc đầu liền lắp bắp:
- Ta… ta có gặp mấy đứa con gái lên núi hái quả nên đi theo bọn nó.
- Hái quả ở đâu? Nhà ngươi hung tợn như quỷ dữ, ngươi đi theo bọn ấy chúng thấy ngươi chẳng chạy mất à?
- Ơ hay. Ta thì sao? To khỏe như ta bọn con gái đứa nào chẳng thích.
- Cái mặt nhà ngươi ấy, ta là con gái thì ta chạy trốn cho nhanh chứ to khỏe gì. Nói mau. Bọn nó lên đấy làm gì? Rồi có chuyện gì xảy ra.
- Thì ta theo bọn con gái ấy đến đỉnh núi, thấy có mấy gã ở đấy đợi bọn ấy đến. Thế rồi bọn nó giao hợp với nhau ở cái bàn đá trên đỉnh núi cao kia. Đợi bọn nó giao hợp xong, có đứa con gái mặc áo hồng mặt đẹp như tiên nữ đi sau cùng ta bắt được rồi giao hợp với nàng. Nàng chẳng chống cự gì lại còn nũng nịu ta ở lại chơi với nàng ấy nên ta mới về muộn. Nàng còn tặng ta mảnh vải hồng làm tin, hẹn ta chiều nay quay lên đỉnh núi gặp nàng.
Bọn lính tráng xì xào bàn tán, Chí Liệt mặt nghiêm nghị:
- Việc quân tình không lo, lại còn đi chơi bời, trai gái. Quân sư ghi lại phạt hắn trăm roi để hắn nhớ cũng là để cho những kẻ khác lấy đó làm gương.
- Đợi ta ăn xong rồi hãy phạt. Đánh ta hai trăm doi cũng được.
Gã cười hả hê. Ăn xong Gã tự mình sai hai tên lính to khỏe nhất cầm roi mây đánh lên người hắn hai trăm roi. Đánh được một trăm roi thì hai tên lính tay mỏi rã rời, hai tên khác ra thay. Đánh hai trăm roi đã rồi, Gã như được giãn gân cốt đứng dậy vươn vai cạnh đó là chục cái roi mây đã nát vụn. Bốn tên lính mệt nhoài vội chạy đi sợ gã nhớ mặt lại rước họa về sau. Gã kéo một tên lại nhấc cổ lên, mặt tên ấy tái xạm như con gà vừa bị cắt cổ xin gã thả xuống. Gã cười lớn rồi thả tên lính tội nghiệp kia xuống đất:
- Bọn bay lính tráng mà đánh người như gãi ngứa vậy đánh giặc, bắt cướp làm sao? Bọn cướp vốn hung tợn, máu liều chém giết không ghê tay. Chỉ e thấy chúng các ngươi co vòi mà trốn chạy.
Nói rồi Đỗ Đại sai đám lính dựng lại cột chùa vừa gãy, tên nào tên ấy mệt mỏi rã rời sau một trận mưa đêm. Thấy bọn lính uể oải, Chí Liệt nói với Sĩ Giao:
- Rừng thiêng nước độc, càng ở lâu e rằng bọn cướp lợi thế hơn. Sĩ Giao có kế gì hay chăng?
Sĩ Giao nhìn về phía chân núi có mấy cây gỗ mục và đám lá khô, một con cáo đuổi theo một con gà tre. Cáo vồ nhanh về phía con gà, gà nhảy lên cành cây phía trước thì cáo bị thụt sâu dưới đám lá cây cố ngoi ngóp lên trong vô vọng. Sĩ Giao nhoen miệng cười gọi Gã Quỷ lại gần nói nhỏ vào tai gã, xong rồi bàn bạc với Chí Liệt một hồi. Đám lính khi đó chạy ra bắt lấy con cáo xẻ thịt nấu cháo sang chia cho được gần hai mươi người ăn.
Nắng lên xiên qua ngọn cây, Chí Liệt vẫn mải miết luyện binh và không ngừng nghĩ về mảnh vải hồng mà Sĩ Giao sáng nay đã đốt. Không yên lòng nhân lúc Sĩ Giao đi thám thính tình hình, Chí Liệt lại gọi Gã Quỷ tới dò la. Gã Quỷ nghĩ là Thiếu chủ muốn đánh nhau bèn ra chiêu trước nhưng được hai chục hiệp thì Thiếu chủ khóa thế dừng đánh, lại rót vào tai Gã Quỷ lời dụ:
- Sáng này đương dở câu chuyện. Ngươi hãy kể tiếp cho ta. Cô gái kia đưa mảnh vải ấy rồi thế nào?
Gã Quỷ cười lớn:
- Mảnh vải hồng ấy à? Nàng ấy viết tên ta lên đó. Nàng ấy hỏi tên ta, ta bảo nàng ấy viết tên ta và nàng ấy lên mảnh vải ấy để làm tin. Chiều nay ta sẽ dắt huynh đệ qua đó gặp bọn con gái ấy..
- Có thật là như thế chăng?
- Là thật. Nhà ngươi không tin thì chiều nay ta dẫn người đến đó. Ngươi chọn lấy một nàng.
- Ta không hỏi chuyện đó. Là những chữ trên mảnh vải kia. Nhà ngươi họ Đỗ tên Thăng, cớ sao lại có chữ Dương trên đó?
- Ta không biết chữ nên mới nhờ nàng ấy. Mà tên ta là Dương Diện hộ sư tướng Đỗ Tồn Thăng. Có chữ Dương đấy.
- Dương Diện là mặt dê chứ đâu phải chữ Dương kia.
- Xằng bậy. Quân Sư huynh nói với ta, Dương Diện là mặt trời sáng rực giác ngộ tâm ta u tối.
Nói vậy, Chí Liệt mới chẳng nghi ngờ nữa. Đỗ Đại đi tuần núi nửa ngày, báo lại cho Chí Liệt thiếu chủ:
- Bẩm Thiếu chủ. Xung quanh phía nam núi này có nhiều hố sâu, ong lấy nó làm tổ đến cả trăm. Sĩ Giao sai ta cùng đám lính đi kiếm lá có, cành khô mục đánh đủ hai đống cao ở kia. Xin thiếu chủ liệu việc.
Chí Liệt nói với Đỗ Đại sai hai chục tên lính dọn sạch cỏ bụi dẫn đường đến những tổ ong ấy, cho người đi lại thật nhiều để đất ấy phẳng nhẵn như đường đi đã có từ lâu. Chí Liệt chia cứ hai lính một hố sâu đầy ong phủ lên lá khô và cành mục, lại lựa ra miếng gỗ dày mỏng khác nhau đi qua mỗi hố ấy. Một lối đi chắc chắn người giẫm lên cũng không rơi xuống, một lối đi chỉ cần giẫm nhẹ cả người sẽ rơi xuống hố đầy ong.
Sau giờ mùi, Chí Liệt cho quân phục tại mỗi hố ấy như đã định từ trước. Đỗ Đại cùng Gã Quỷ cùng hai mươi tên lính cởi bỏ hộ giáp, người nào người nấy bôi đất lên người, nhem nhuốc. Kẻ đóng khố, người áo quần xộc xệch, tay mang theo đoản đao, giáo ngắn hướng đỉnh núi phục sẵn ở đấy chờ đám con gái lên chỗ ấy giao hợp.
Đến giờ thân ba khắc, như lời Gã Quỷ nói đám con gái ấy đến lưng núi thì đám lính xô ra tóm lấy mỗi người một cô gái, còn hơn hai chục đứa túm tụm với nhau sợ hãi. Đám con gái thấy người lạ mặt hốt hoảng la toáng lên. Gã Quỷ nhảy ra dùng đoản đao kè cổ cô gái đi đầu, dọa lớn:
- Lũ con gái các ngươi. Im lặng! Không ta cho một đao chết cả lũ bây giờ. Ngoan ngoãn chiều theo ý bọn ta thì sẽ được sống. Đừng có để ta mang tiếng giết đàn bà.
Bọn con gái thi nhau cúi vái xin tha mạng. Nói rồi, Đỗ Đại ra hiệu cho mấy ả. Đỗ Đại giọng vang vang nói:
- Lũ con gái các ngươi. Không ở nhà lo liệu việc nhà, khăn nhung áo lụa thơm tho đến núi hoang này là cớ sao?
Có người con gái chỉnh lại áo tóc, dáng thướt tha, nước da trắng ngần như tuyết đỉnh Mẫu Sơn, tóc đen nháy tựa mun gỗ, đôi mắt ngọc xanh biếc bước tới, giọng yểu điệu sướt mướt:
- Bẩm các huynh đệ. Bọn tiểu nữ chẳng dám giấu. Ngày trước làng phía chân núi Đông Bắc trù phú, màu mỡ. Từ khi quan sứ Hành Lập về Giao Châu này, bắt trai tráng trong làng đi lính, đánh giặc Chà Và, Lâm Ấp, mọi rợ Man Hoàng, cả đám thanh niên trai tráng phải đi, số về thì thương tật, còn lại thì ở trong quân ngũ. Còn lại lũ con gái chúng tôi. Nơi đây, cả mấy vùng xung quanh đây cũng như vậy.
- Thế nên các ngươi đến đây tìm bọn cướp cho thỏa khao khát làm vợ hay sao? Bọn ta cũng là cướp đây. Đi theo bọn ta, có cơm ăn áo mặc, khỏi phải chốn chui lủi ở xó núi này. – Gã Quỷ trêu ghẹo đám ấy rồi cười ngặt nghẽo.
Cả đám cười lớn. Đỗ Đại quắc mắt nhìn khiến bọn lính im bặt.
- Ấy thế mà các ngươi bán mình cho giặc cướp hay sao?
- Nói ra chỉ sợ các anh hùng khinh bọn tiểu nữ. Bọn này cũng là chân yếu tay mềm. Đương đêm bọn chúng vào làng cướp phá. Lũ con gái chúng tôi cùng với người già, trẻ con sao có thể chống lại được. Thôi đành ngậm ngùi theo bọn chúng. Nay chẳng thể rời được.
Đỗ Đại toan thả bọn gái ấy ra. Thì thầm vào cô gái ban nãy nói điều gì đó rồi cho lệnh thả đám con gái ấy đi. Mặt nàng kia đon đả, lẳng lơ gọi bọn con gái ấy lên núi. Gã Quỷ thấy lạ hỏi Đại:
- Miếng ngon đến miệng, sao anh nỡ thả bọn chúng đi.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ ba:
Núi Tiên Du, Đại hổ giương nanh vuốt.
Phủ Tống Bình, Đại thiền sư cứu người.
Chương 3.1 Ảo mộng chân tình
Đang lúc đi diệt bọn cướp Lục Bạch Hổ, Dương thiếu chủ quay trở về La Thành khiến Thiên thanh Dương tương không khỏi ngạc nhiên. Dương thiện tướng bẩm báo sự việc tại Đại Đường Nam tự cho cha nghe. Dương Thanh tỏ vẻ không hài lòng. Lại sai người giả làm tăng lữ về chùa ấy để theo dõi thêm tình hình ở chùa ấy. Chí Liệt cầm thêm hai trăm lính nữa hướng núi Tiên Du tăng viện cho Sĩ Giao, mưu diệt sạch lũ cướp khét tiếng vùng ấy.
Cầm lính đi qua Đại tự ấy, Chí Liệt không ghé lại nữa mà truyền lệnh cho hai trăm lính hợp quân với Sĩ Giao, hơn trăm quân lính của Si Giao trú tại thành Luy Lâu, được lệnh cho đóng quân tại chân núi phía nam Tiên Du. Quân không mang theo cờ xí, không dựng trại mà ở núp dưới những gốc cây, tảng đá lớn mong đánh nhanh bọn cướp. Ngày hôm sau, đám lính người ôm bụng, kẻ ôm ngực đau đớn suốt cả ngày. Chí Liệt mới hỏi Sĩ Giao:
- Không hay nơi này khí hâu thế nào mà quân sĩ lại biểu hiện như thế?
Sĩ Giao đáp rằng:
- Núi này vốn là núi thiêng, hay ta đi dò hỏi cho ra lẽ.
Nói rồi, Sĩ Giao sai Tồn Thăng cùng mười tên lính đi quanh núi, gặp một nhà dân cùng một ngôi chùa đã cũ. Sĩ Giao lại nhớ rằng vị hòa thượng Lập Đức tại Kiến Sơ tự có nhắc đến ngôi chùa này. Đêm ấy, Sĩ Giao sai năm tên lính soạn sửa trái cây, xôi nếp cùng với đó là nhang thơm cả thảy là chín nén, lại thêm đăng sáng. Chí Liệt kêu đám lính tráng kiện di dời các pho tượng ra mà lau rửa, sau ấy đặt lại uy nghiêm chỗ cũ. Đám Đỗ Đại, Tồn Thăng vào rừng gần đó chặt được chín cây gỗ lim cùng bảy cây gỗ táu mang về dựng lại cột chùa. Đến gần sáng thì đám lính tráng cũng tu sửa xong mái chùa thì tự dưng đám lính không còn thấy đau bụng tức ngực nữa. Chỉ riêng Sĩ Giao thấy trong người mệt lả, thiếp đi dưới gốc cây si trước cổng chùa.
Sĩ Giao thấy người nhẹ như bay, nhún chân một cái đã lên đến trên đỉnh núi. Áo của Bá Nam quân sư bị mắc tại đám thông. Chàng gỡ một hồi thì chân chạm xuống mặt đất. Đang bước chân đi, quân sư thấy muôn vàn thú đá chạy quanh núi. Chàng lại ra hiệu cho đám thú ấy biết sự có mặt của chàng. Chúng chạy từ Nam ngược Bắc dường như không hề biết sự có mặt ấy của chàng rồi tan vào mây trên đỉnh núi.
Lấy làm lạ, Sĩ Giao bèn bước thêm vài bước nữa thì thấy một khung cảnh chốn tiên thần. Đi qua cổng dựng bằng trúc, chàng thấy ao rồng, tường thạch. Sân ấy có phiến đá nứt gãy lớp lớp những đường kẻ như bàn cờ. Chàng bay vút vào trong thì thấy hai ông lão râu tóc bạc phơ đang đánh cờ. Chàng lại nhìn thấy một anh tiều cầm búa gác gốc thông đứng nhìn hai ông lão đánh cờ. Một lát sau cây búa mục lúc nào chẳng hay, hai lão tiên ấy biến thành khói cuộn vào mây bay lên trời để lại bàn thạch hai chữ Lạn Kha. Chàng tiều phu ban nãy cũng biến mất vào rừng sâu hun hút.
Sĩ Giao tiến tới bàn thạch, lấy tay chạm vào. Thạch trơn nhẵn bóng, chàng vuốt ve phiến đá ấy, nhắm mắt hình dung tựa chạm vào bồng lai. Chàng mở mắt ra thì có nàng tiên đang nằm trên ấy, trên người chẳng một mảnh lụa. Chàng vội vàng rụt tay lại thì cánh tay của nàng tiên ấy kéo lại, Sĩ Giao gục mặt vào phiến đá lúng túng cởi chiếc áo trên người mình mà khoác lên cho nàng ấy.
Từ phía xa bỗng có đám con gái từ chân núi đi lên nói cười khúc khích, chàng nhìn ra phía ấy. Có cô thôn nữ tuổi chạc tuần trăng cất giọng trong trẻo mà ghẹo chàng:
- Chàng ơi! Tiên nữ giáng trần.
Tay run đờ đẫn như đần như ngu.
Tới đây tiết mới sang thu.
Thạch bàn vững chãi, đánh đu hỡi chàng.
Sĩ Giao nhìn ra phía đông thì có cây đu dựng bằng đá, mấy cô gái ấy đang chơi trên ấy nhí nháu gọi chàng. Chàng quay ra nhìn bàn đá, nàng tiên khi nãy không còn nằm ở đấy, chàng ú ớ gọi nhặt lên một mảnh vải hồng thơm thơm mùi trầm. Ấy rồi tay chàng thấy có dính ướt từ bao giờ chẳng hay. Gió lên, mây đen từ phía nam kéo đến ùn ùn, mấy cô con gái cũng không còn lưu lại đấy. Chàng giật mình tiếng sét bên tai.
Sĩ Giao choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xunh quanh. Thấy đám lính hớt hải chạy mưa, mang sơn cùng gỗ vào phía trong mái chùa vừa dựng. Chí Liệt gọi lớn:
- Bá Nam quân sư. Còn đứng đó mong chờ điều chi? Tay quân sư, mảnh vải hồng từ đâu mà có?
Sĩ Giao đầu óc mơ màng, tay dính ướt dụi mắt, chàng nói:
- Bẩm thiếu chủ. Là đệ vừa mơ giấc mơ thật lạ. Tỉnh dậy đã thấy khăn hồng trên tay.
- Chạy vào trong chùa rồi kể lại cho ta nghe.
Chàng kể lại cho Thiện tướng, Thiện tướng cho đấy là điềm mừng liền sai lính đi sửa soạn lễ vật, nhang đăng chính ngọ ngày mai lên đỉnh núi làm lễ. Sĩ Giao mở miếng lụa ra, tiếng sét xé tan tiếng mưa rào rả rích, ánh sáng hắt vào hiện lên trên mảnh vài chín chữ thành một hàng sắp xếp theo đúng lối: “Dương Tử Tiền Cao Hưng Bá Ngô Vương Chủ", phía dưới còn đề một bài thơ:
“Dương gian hỏa ánh hồng
Tử ngục thủy thành giang.
Nhất chí đồng cam khổ
Quảng nhân chính dị sàng."
Chí Liệt hỏi trên đó đề gì, Sĩ Giao ấp úng:
- Dạ bẩm, chỉ là vài nét nguệch ngoạc chắc khi tối Gã Quỷ nghịch ngợm rồi nhét vào tay ta. Lát nữa ngủ dậy sẽ phạt đệ ấy.
Vội vàng Sĩ Giao ném mảnh vải ấy vào đống lửa đốt đi. Dương Chí Liệt quay lại thấy vải cháy còn một góc chữ Dương, lại thấy Sĩ Giao ấp úng, liền hỏi:
- Có chắc là không có gì trên đó hay không? Sao lại là chữ Dương. Mau gọi Gã Quỷ dậy.
Gã Quỷ bấy giờ trong cơn say mê mệt gọi ba tiếng không thấy dậy. Chí Liệt nhìn mặt Sĩ Giao lấm lét mà sinh nghi, gọi cho bằng được Gã Quỷ tỉnh dậy. Chí Liệt xách một thùng nước mưa vừa hứng được dội vào mặt Gã Quỷ. Gã Quỷ tỉnh dậy cầm lấy dao quắm cạnh người mà quát tháo:
- Là kẻ nào hắt nước vào ta?
Chí Liệt phủi tay cho khô đáp:
- Là ta gọi ngươi dậy đấy.
Sĩ Giao không kịp cản thì Gã Quỷ cầm lấy dao dương lên xông thẳng về phía Chí Liệt. Chẳng chút nương tay, gã ra đòn sấm rền đất rung. Từng chiêu xuất ra như nghìn cân giáng xuống. Chí Liệt không đánh lại mà chỉ dùng cây gậy chống những đòn ấy. Gã Quỷ hung tợn không khiến Chí Liệt nao núng. Đám lính cạnh đó xô vào giữ lấy gã Quỷ. Gã gồng mình lên, chiếc áo giáp đứt bung ra tứ phía. Bọn lính sợ hãi lui ra cả đám. Chí Liệt cười lớn:
- Để nay ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Nói rồi, Chí Liệt dùng gậy đánh thẳng vào cánh tay cầm dao của Gã Quỷ. Gã Quỷ người như đá sắt, không hề hấn gì quay dao mưu chặt gãy côn của Chí Liệt. Thiện tướng nhanh như sóc thu cây gậy về, mình quay năm vòng trên không liên tiếp vụt trúng lưng và gáy Gã Quỷ. Gã quỷ đứng yên, gầm gào trong tiếng sấm, mắt liếc nhìn thiếu chủ.
Gã vứt bỏ giáp áo, mình còn lại chiếc khố sờn rách. Từng vết sẹo trên người hắn nổi lên như những tổ kiến, tổ mối khiến cho người khác phải khiếp sợ. Chí Liệt bình tĩnh múa côn, lộn tiếp ba vòng dùng sức đầu gậy đánh thẳng vào ngực Gã Quỷ.
Dương Diện hết sức bình sinh ném thẳng dao quắm về phía thiếu chủ. Thiếu chủ né nhanh, dao ấy cắt đôi cột lim, mái chùa phía ấy rơi xuống vài ba viên. Dương thiếu chủ dùng gậy đánh với gã quỷ hai trăm hiệp thì trời sáng. Gã Quỷ đứng ra phía trước gậy của thiếu chủ khiến thiếu chủ không nỡ ra tay. Chí Liệt hỏi:
- Nhà ngươi nhận thua hay sao?
Gã cười lớn, mặt méo xệch:
- Ta đói quá! Từ đêm qua đến giờ uống rượu mà không được ăn gì nên đói. Ăn xong ta lại đánh với ngươi.
Tất cả lại cươi ồ lên. Đỗ Đại sai người mang xôi thịt lên cho hắn ăn. Chí Liệt vỗ vai hắn trêu trọc hắn:
- Nhà ngươi võ thuật không có, thậm chí không bằng đứa trẻ con. Chí có cái khỏe và liều là ta không bằng ngươi.
Dường như gã chẳng quan tâm đến lời thiếu chủ nói. Gã hỏi:
- Nhà ngươi gần sáng hắt nước vào mặt ta có ý gì?
- Ta thấy nhà ngươi đi đánh nhau mà uống rượu đến say sưa, chẳng may địch đến đánh bất ngờ nhà ngươi ứng phó thế nào.
- Ngày trước ta làm tướng cướp trên núi Yên. Nửa đêm có mấy đứa định chém ta nhưng rồi chúng nó chết trước ta. Nhà ngươi khỏi lo.
- Đấy là bọn lâu la không tính.
- Ngày trước ở Đỗ Gia Trang, ta đánh nhau với bọn lính người Bắc cũng vậy thôi. Chẳng khá hơn là mấy. Có Sĩ Giao quân sư chứng kiến đó.
Chí Liệt như nhớ ra chuyện khi đêm hỏi Sĩ Giao, lại hỏi Gã Quỷ:
- Nhà ngươi ngày qua lên núi kiếm gỗ củi có thấy gì hay không?
- Ta thấy thú rừng đi chơi, chim ca nhảy nhót và khe suối nhỏ ở đằng kia.
- Còn gì nữa hay không mà ngươi đi từ chiều đến khi mặt trời khuất núi mới về?
Thấy gã ấp úng, Chí Liệt giật lại niêu xôi về phía mình mặt nghiêm nghị hỏi:
- Nhà ngươi còn giấu giếm điều gì hay không?
Gã nhìn Sĩ Giao lắc đầu liền lắp bắp:
- Ta… ta có gặp mấy đứa con gái lên núi hái quả nên đi theo bọn nó.
- Hái quả ở đâu? Nhà ngươi hung tợn như quỷ dữ, ngươi đi theo bọn ấy chúng thấy ngươi chẳng chạy mất à?
- Ơ hay. Ta thì sao? To khỏe như ta bọn con gái đứa nào chẳng thích.
- Cái mặt nhà ngươi ấy, ta là con gái thì ta chạy trốn cho nhanh chứ to khỏe gì. Nói mau. Bọn nó lên đấy làm gì? Rồi có chuyện gì xảy ra.
- Thì ta theo bọn con gái ấy đến đỉnh núi, thấy có mấy gã ở đấy đợi bọn ấy đến. Thế rồi bọn nó giao hợp với nhau ở cái bàn đá trên đỉnh núi cao kia. Đợi bọn nó giao hợp xong, có đứa con gái mặc áo hồng mặt đẹp như tiên nữ đi sau cùng ta bắt được rồi giao hợp với nàng. Nàng chẳng chống cự gì lại còn nũng nịu ta ở lại chơi với nàng ấy nên ta mới về muộn. Nàng còn tặng ta mảnh vải hồng làm tin, hẹn ta chiều nay quay lên đỉnh núi gặp nàng.
Bọn lính tráng xì xào bàn tán, Chí Liệt mặt nghiêm nghị:
- Việc quân tình không lo, lại còn đi chơi bời, trai gái. Quân sư ghi lại phạt hắn trăm roi để hắn nhớ cũng là để cho những kẻ khác lấy đó làm gương.
- Đợi ta ăn xong rồi hãy phạt. Đánh ta hai trăm doi cũng được.
Gã cười hả hê. Ăn xong Gã tự mình sai hai tên lính to khỏe nhất cầm roi mây đánh lên người hắn hai trăm roi. Đánh được một trăm roi thì hai tên lính tay mỏi rã rời, hai tên khác ra thay. Đánh hai trăm roi đã rồi, Gã như được giãn gân cốt đứng dậy vươn vai cạnh đó là chục cái roi mây đã nát vụn. Bốn tên lính mệt nhoài vội chạy đi sợ gã nhớ mặt lại rước họa về sau. Gã kéo một tên lại nhấc cổ lên, mặt tên ấy tái xạm như con gà vừa bị cắt cổ xin gã thả xuống. Gã cười lớn rồi thả tên lính tội nghiệp kia xuống đất:
- Bọn bay lính tráng mà đánh người như gãi ngứa vậy đánh giặc, bắt cướp làm sao? Bọn cướp vốn hung tợn, máu liều chém giết không ghê tay. Chỉ e thấy chúng các ngươi co vòi mà trốn chạy.
Nói rồi Đỗ Đại sai đám lính dựng lại cột chùa vừa gãy, tên nào tên ấy mệt mỏi rã rời sau một trận mưa đêm. Thấy bọn lính uể oải, Chí Liệt nói với Sĩ Giao:
- Rừng thiêng nước độc, càng ở lâu e rằng bọn cướp lợi thế hơn. Sĩ Giao có kế gì hay chăng?
Sĩ Giao nhìn về phía chân núi có mấy cây gỗ mục và đám lá khô, một con cáo đuổi theo một con gà tre. Cáo vồ nhanh về phía con gà, gà nhảy lên cành cây phía trước thì cáo bị thụt sâu dưới đám lá cây cố ngoi ngóp lên trong vô vọng. Sĩ Giao nhoen miệng cười gọi Gã Quỷ lại gần nói nhỏ vào tai gã, xong rồi bàn bạc với Chí Liệt một hồi. Đám lính khi đó chạy ra bắt lấy con cáo xẻ thịt nấu cháo sang chia cho được gần hai mươi người ăn.
Nắng lên xiên qua ngọn cây, Chí Liệt vẫn mải miết luyện binh và không ngừng nghĩ về mảnh vải hồng mà Sĩ Giao sáng nay đã đốt. Không yên lòng nhân lúc Sĩ Giao đi thám thính tình hình, Chí Liệt lại gọi Gã Quỷ tới dò la. Gã Quỷ nghĩ là Thiếu chủ muốn đánh nhau bèn ra chiêu trước nhưng được hai chục hiệp thì Thiếu chủ khóa thế dừng đánh, lại rót vào tai Gã Quỷ lời dụ:
- Sáng này đương dở câu chuyện. Ngươi hãy kể tiếp cho ta. Cô gái kia đưa mảnh vải ấy rồi thế nào?
Gã Quỷ cười lớn:
- Mảnh vải hồng ấy à? Nàng ấy viết tên ta lên đó. Nàng ấy hỏi tên ta, ta bảo nàng ấy viết tên ta và nàng ấy lên mảnh vải ấy để làm tin. Chiều nay ta sẽ dắt huynh đệ qua đó gặp bọn con gái ấy..
- Có thật là như thế chăng?
- Là thật. Nhà ngươi không tin thì chiều nay ta dẫn người đến đó. Ngươi chọn lấy một nàng.
- Ta không hỏi chuyện đó. Là những chữ trên mảnh vải kia. Nhà ngươi họ Đỗ tên Thăng, cớ sao lại có chữ Dương trên đó?
- Ta không biết chữ nên mới nhờ nàng ấy. Mà tên ta là Dương Diện hộ sư tướng Đỗ Tồn Thăng. Có chữ Dương đấy.
- Dương Diện là mặt dê chứ đâu phải chữ Dương kia.
- Xằng bậy. Quân Sư huynh nói với ta, Dương Diện là mặt trời sáng rực giác ngộ tâm ta u tối.
Nói vậy, Chí Liệt mới chẳng nghi ngờ nữa. Đỗ Đại đi tuần núi nửa ngày, báo lại cho Chí Liệt thiếu chủ:
- Bẩm Thiếu chủ. Xung quanh phía nam núi này có nhiều hố sâu, ong lấy nó làm tổ đến cả trăm. Sĩ Giao sai ta cùng đám lính đi kiếm lá có, cành khô mục đánh đủ hai đống cao ở kia. Xin thiếu chủ liệu việc.
Chí Liệt nói với Đỗ Đại sai hai chục tên lính dọn sạch cỏ bụi dẫn đường đến những tổ ong ấy, cho người đi lại thật nhiều để đất ấy phẳng nhẵn như đường đi đã có từ lâu. Chí Liệt chia cứ hai lính một hố sâu đầy ong phủ lên lá khô và cành mục, lại lựa ra miếng gỗ dày mỏng khác nhau đi qua mỗi hố ấy. Một lối đi chắc chắn người giẫm lên cũng không rơi xuống, một lối đi chỉ cần giẫm nhẹ cả người sẽ rơi xuống hố đầy ong.
Sau giờ mùi, Chí Liệt cho quân phục tại mỗi hố ấy như đã định từ trước. Đỗ Đại cùng Gã Quỷ cùng hai mươi tên lính cởi bỏ hộ giáp, người nào người nấy bôi đất lên người, nhem nhuốc. Kẻ đóng khố, người áo quần xộc xệch, tay mang theo đoản đao, giáo ngắn hướng đỉnh núi phục sẵn ở đấy chờ đám con gái lên chỗ ấy giao hợp.
Đến giờ thân ba khắc, như lời Gã Quỷ nói đám con gái ấy đến lưng núi thì đám lính xô ra tóm lấy mỗi người một cô gái, còn hơn hai chục đứa túm tụm với nhau sợ hãi. Đám con gái thấy người lạ mặt hốt hoảng la toáng lên. Gã Quỷ nhảy ra dùng đoản đao kè cổ cô gái đi đầu, dọa lớn:
- Lũ con gái các ngươi. Im lặng! Không ta cho một đao chết cả lũ bây giờ. Ngoan ngoãn chiều theo ý bọn ta thì sẽ được sống. Đừng có để ta mang tiếng giết đàn bà.
Bọn con gái thi nhau cúi vái xin tha mạng. Nói rồi, Đỗ Đại ra hiệu cho mấy ả. Đỗ Đại giọng vang vang nói:
- Lũ con gái các ngươi. Không ở nhà lo liệu việc nhà, khăn nhung áo lụa thơm tho đến núi hoang này là cớ sao?
Có người con gái chỉnh lại áo tóc, dáng thướt tha, nước da trắng ngần như tuyết đỉnh Mẫu Sơn, tóc đen nháy tựa mun gỗ, đôi mắt ngọc xanh biếc bước tới, giọng yểu điệu sướt mướt:
- Bẩm các huynh đệ. Bọn tiểu nữ chẳng dám giấu. Ngày trước làng phía chân núi Đông Bắc trù phú, màu mỡ. Từ khi quan sứ Hành Lập về Giao Châu này, bắt trai tráng trong làng đi lính, đánh giặc Chà Và, Lâm Ấp, mọi rợ Man Hoàng, cả đám thanh niên trai tráng phải đi, số về thì thương tật, còn lại thì ở trong quân ngũ. Còn lại lũ con gái chúng tôi. Nơi đây, cả mấy vùng xung quanh đây cũng như vậy.
- Thế nên các ngươi đến đây tìm bọn cướp cho thỏa khao khát làm vợ hay sao? Bọn ta cũng là cướp đây. Đi theo bọn ta, có cơm ăn áo mặc, khỏi phải chốn chui lủi ở xó núi này. – Gã Quỷ trêu ghẹo đám ấy rồi cười ngặt nghẽo.
Cả đám cười lớn. Đỗ Đại quắc mắt nhìn khiến bọn lính im bặt.
- Ấy thế mà các ngươi bán mình cho giặc cướp hay sao?
- Nói ra chỉ sợ các anh hùng khinh bọn tiểu nữ. Bọn này cũng là chân yếu tay mềm. Đương đêm bọn chúng vào làng cướp phá. Lũ con gái chúng tôi cùng với người già, trẻ con sao có thể chống lại được. Thôi đành ngậm ngùi theo bọn chúng. Nay chẳng thể rời được.
Đỗ Đại toan thả bọn gái ấy ra. Thì thầm vào cô gái ban nãy nói điều gì đó rồi cho lệnh thả đám con gái ấy đi. Mặt nàng kia đon đả, lẳng lơ gọi bọn con gái ấy lên núi. Gã Quỷ thấy lạ hỏi Đại:
- Miếng ngon đến miệng, sao anh nỡ thả bọn chúng đi.
Tác giả :
Nguyễn Khai Quốc