Giọng Nói Của Anh
Chương 10: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Kiều nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng hồng của Noãn Noãn, muốn nói lại thôi.
Noãn Noãn hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt hoang mang: "Sao vậy?"
Trần Kiều lắc đầu một cái: "Không có gì."
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giữ lại những lời trong lòng, thay đổi một cách nói khác: "Phó Bác Ngôn đối xử với em thật tốt."
Noãn Noãn không để ý, còn vô cùng chính trực đáp lời:" Thật sự rất tốt, trước đó không phải từng có người nói là anh ấy rất biết quan tâm đến hậu bối sao? Chắc có lẽ vì nguyên nhân này. Hơn nữa để đến lúc đó chúng tôi còn thương lượng về chương trình, cho nên mới tìm phòng đối diện."
Cô nhớ lại khi cô hỏi Phó Bác Ngôn, ý của anh cũng tương tự như vậy.
"Cái chung cư đó mà còn có thể cho thuê phòng."
Noãn Noãn lên tiếng đáp, không chút để ý nói: "Đúng vậy, Phó lão sư nói đó là phòng của bạn anh ấy, người đó vừa ra nước ngoài, nên phòng cũng để trống, nên anh ấy mới hỏi hộ cho em."
Trần Kiều: "......"
Liếc nhìn vẻ mặt của nghệ sĩ nhà mình, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tại sao Trần Kiều cứ cảm thấy, vị Phó lão sư kia đối với nghệ sĩ của mình rõ ràng rất khác. Nhưng mà những lời này cô ấy không thể chủ động nói ra, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân cô ấy thôi.
Sau khi đứng ở phòng nghỉ một lát, Trần Kiều liền đi.
Noãn Noãn ôm điện thoại di động nghe ca nhạc, trong tay còn cầm một quyển sách, chẳng biết tại sao, suy nghĩ đột nhiên trôi đến những gì đã nói với Phó Bác Ngôn hôm đó.
Lúc trước, khi cô nhờ Phó Bác Ngôn tìm phòng thuê cho mình, khi hai người ăn cơm, cũng có nói đến một số yêu cầu của bản thân.
Sau đó cũng không nghe Phó Bác Ngôn nói gì, đến ngày nọ cô đột nhiên nhớ tới, liền nhắn tin hỏi thử.
Lúc ấy Phó Bác Ngôn trả lời rất nhanh.
Trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến: "Đã tìm được rồi, cô xem có hài lòng không?"
Lúc ấy Noãn Noãn thật sự rất vui mừng, liền hỏi: "Chỗ này gần đài truyền hình không, có thể xem ảnh chụp căn phòng được không?"
Phó Bác Ngôn nhanh chóng gửi tin nhắn thoại trả lời: "Rất gần, đi bộ khoảng 10 phút, để tôi gửi ảnh chụp cho cô."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, làm cô nghe đến mê mẩn.
Noãn Noãn cười nhẹ, cong môi, trong giọng nói mang theo niềm vui, hỏi:" Vậy sao, vậy là cái chung cư gần đài truyền hình nhất đúng không?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như Phó Bác Ngôn cũng ở chung cư đó.
Trong lúc nhất thời lại quên mất là Phó Bác Ngôn nói đi chụp hình, cho đến
Trần Kiều nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng hồng của Noãn Noãn, muốn nói lại thôi.
Noãn Noãn hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt hoang mang: "Sao vậy?"
Trần Kiều lắc đầu một cái: "Không có gì."
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giữ lại những lời trong lòng, thay đổi một cách nói khác: "Phó Bác Ngôn đối xử với em thật tốt."
Noãn Noãn không để ý, còn vô cùng chính trực đáp lời:" Thật sự rất tốt, trước đó không phải từng có người nói là anh ấy rất biết quan tâm đến hậu bối sao? Chắc có lẽ vì nguyên nhân này. Hơn nữa để đến lúc đó chúng tôi còn thương lượng về chương trình, cho nên mới tìm phòng đối diện."
Cô nhớ lại khi cô hỏi Phó Bác Ngôn, ý của anh cũng tương tự như vậy.
"Cái chung cư đó mà còn có thể cho thuê phòng."
Noãn Noãn lên tiếng đáp, không chút để ý nói: "Đúng vậy, Phó lão sư nói đó là phòng của bạn anh ấy, người đó vừa ra nước ngoài, nên phòng cũng để trống, nên anh ấy mới hỏi hộ cho em."
Trần Kiều: "......"
Liếc nhìn vẻ mặt của nghệ sĩ nhà mình, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tại sao Trần Kiều cứ cảm thấy, vị Phó lão sư kia đối với nghệ sĩ của mình rõ ràng rất khác. Nhưng mà những lời này cô ấy không thể chủ động nói ra, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân cô ấy thôi.
Sau khi đứng ở phòng nghỉ một lát, Trần Kiều liền đi.
Noãn Noãn ôm điện thoại di động nghe ca nhạc, trong tay còn cầm một quyển sách, chẳng biết tại sao, suy nghĩ đột nhiên trôi đến những gì đã nói với Phó Bác Ngôn hôm đó.
Lúc trước, khi cô nhờ Phó Bác Ngôn tìm phòng thuê cho mình, khi hai người ăn cơm, cũng có nói đến một số yêu cầu của bản thân.
Sau đó cũng không nghe Phó Bác Ngôn nói gì, đến ngày nọ cô đột nhiên nhớ tới, liền nhắn tin hỏi thử.
Lúc ấy Phó Bác Ngôn trả lời rất nhanh.
Trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến: "Đã tìm được rồi, cô xem có hài lòng không?"
Lúc ấy Noãn Noãn thật sự rất vui mừng, liền hỏi: "Chỗ này gần đài truyền hình không, có thể xem ảnh chụp căn phòng được không?"
Phó Bác Ngôn nhanh chóng gửi tin nhắn thoại trả lời: "Rất gần, đi bộ khoảng 10 phút, để tôi gửi ảnh chụp cho cô."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, làm cô nghe đến mê mẩn.
Noãn Noãn cười nhẹ, cong môi, trong giọng nói mang theo niềm vui, hỏi:" Vậy sao, vậy là cái chung cư gần đài truyền hình nhất đúng không?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như Phó Bác Ngôn cũng ở chung cư đó.
Trong lúc nhất thời lại quên mất là Phó Bác Ngôn nói đi chụp hình, cho đến
Tác giả :
Thì Tinh Thảo