Giống Như Một Giấc Chiêm Bao
Chương 64: Ân oán rối rắm
Edit: voi còi
Uyển Nhược kinh ngạc nhìn Triệu Hi, giống như từ ngày đầu tiên biết hắn, hắn cứ như vậy, tuy là hoàng tử, trên người chung quy lại có một loại cố chấp, tựa như một hài tử cô độc bị làm hư.
Có lúc Uyển Nhược luôn nghĩ, hắn thích nàng, quấn nàng, có lẽ là một loại tình mẫu tử từ trong tiềm thức gây ra, dù sao mặc dù mình chỉ có dáng ngoài đáng yêu, bên trong lại không nhỏ, tư tưởng thành thục, hành động độc lập, loại thành thục này ở giở tay nhấc chân trung biểu hiện ra ngoài, rất hấp dẫn Triệu Hi người thiếu hụt tình thương của mẫu thân và cảm giác an toàn, phảng phất cũng là việc trong ý liệu.
Nếu không, giải thích thế nào, dáng dấp của nàng thật sự không thể nói quá xinh đẹp, thông minh nhưng mà cũng chỉ là chút thông minh nho nhỏ, tài nghệ cũng chỉ có thể coi là không có trở ngại, ở bên trong các danh môn khuê tú, từ thân phận đến vẻ xinh đẹp đến tài nghệ, nàng có thể nói đều không tốt, so với nàng thì Liễu Ngạn Linh cũng xinh đẹp hơn.
Hơn nữa, đề nghị này của Triệu Hi rất là hoang đường, bỏ trốn, nàng không muốn cũng không thể, nàng cũng không ngây thơ, có chạy được hay không thì không biết, căn bản hai người không thể coi là lưỡng tình tương duyệt, mặc dù thật sự là lưỡng tình tương duyệt, Uyển Nhược tuyệt đối cũng không lựa chọn bỏ trốn, hơn nữa tại vương triều phong kiến như vậy, bỏ trốn còn không bằng tự sát cho thoải mái.
Huống chi Triệu Hi còn là hoàng tử, hoàng tử mà hoàng thượng coi trọng nhất, phía sau mình cũng có rất nhiều tính mạng, Ngoại tổ mẫu, mẫu thân, vốn là nàng không thể không đi để ý người, mặc dù nàng lạnh bạc, nhưng cũng không thể che giấu lương tâm như vậy, mà chút lời nói từ trong miệng Triệu Hi nói ra, vừa làm người ta khiếp sợ như vậy, ngoài khiếp sợ, Uyển Nhược cũng có một chút cảm động.
Không nói tới kết cục như thế nào, hắn dám vì mình bỏ qua vinh hoa phú quý cùng giang sơn cẩm tú này, điều này làm cho Uyển Nhược không thể không cảm động, nam hài này, là thật tâm thích nàng, chỉ là vô cùng thích, có chút ít cố chấp, gần như điên cuồng, làm ra rất nhiều việc, không có suy tính hậu quả.
Vào giờ phút này, Uyển Nhược cũng không oán hắn, Triệu Hi rất khó được, tấm chân tình đối với nàng càng khó có được, Uyển Nhược đưa tay ra kéo tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở một bên trên cái ghế ngồi, trong lòng bàn tay của hắn có chút mồ hôi ẩm, nguyên nhân đoán chừng cũng là do khẩn trương, hắn như vậy, khiến Uyển Nhược không khỏi nghĩ đến chuyện tám năm trước.
Ở trong lòng Uyển Nhược, Triệu Hi càng giống như đệ đệ của nàng, so với Thừa An còn giống hơn, ba người tuổi không chênh lệch lắm, nhưng Uyển Nhược sống hai đời, cũng không bằng Thừa An trưởng thành sớm, ở trước mặt của Thừa An, nàng không tự chủ được sẽ lười biếng, sau đó trở lại là chính mình, thoải mái không có áp lực chút nào, nàng có thể cùng Thừa An làm nũng, làm chuyện xấu, thậm chí ăn vạ, Thừa An đều biết dùng một loại thái độ bao dung đối với nàng.
Ở trước mặt Thừa An, Uyển Nhược có cảm giác mình rất nhỏ, có thể không đáng kể kiếp trước kiếp này, ở trước mặt hắn, nàng chính là một tiểu nữ nhân bình thường nhất, không cần động tâm cơ, không cần phí đầu óc, đầy đủ mọi thứ tất cả hắn đều đã an bài thỏa đáng cho nàng, nếu như Thừa An không phải là đệ đệ của nàng, ngược lại nàng sẽ vui vẻ muốn gả cho hắn.
Mà Triệu Hi lại không giống vậy, hắn thay đổi biện pháp dụ dỗ nàng vui vẻ, các loại trò chơi hiếm có cũng sẽ đưa tới trước mặt nàng, hắn làm tất cả những thứ này không chút nào né tránh người khác, không kiêng nể, tuy là tấm lòng son, lại mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng, hắn làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đối với nàng, một khi kích động cũng không tính hậu quả, tai hoạ lao ngục hôm nay, nói nghiêm túc cũng là hắn ban tặng.
Nếu như không phải là Triệu Hi trong đêm động phòng hoa chúc đại náo một trận, mặc dù hoàng thượng không phải nhất định sẽ bỏ qua cho Tô gia, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy, Uyển Nhược âm thầm thở dài, đối với Triệu Hi, nàng phát hiện mình lực bất tòng tâm, không biết nên làm sao đối với hắn mới phải.
Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập mong chờ, giọng nói của Uyển Nhược cố gắng chậm lại, tỉ mỉ dịu dàng khuyên hắn: "Nam nhi tốt chí tại thiên hạ, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi không phải là một người tình nguyện làm người bình thường, hơn nữa hoàng thượng đã trải cho ngươi một con đường lớn thông suốt, dọc theo con đường này từng bước từng bước, ngươi có thể có được thiên hạ, khi ngươi có một ngày kia, ta nguyện ý làm người ân trạch che trở của ngươi, ngước nhìn thân dân của ngươi, nhìn ngươi, cùng ngươi trải qua trời đất, làm một phen đại sự nghiệp từ xưa tới nay, lưu danh sử sách."
Lời này của Uyển Nhược thật coi là moi ruột gan, vốn cũng là ý tốt, nhưng nghe vào trong lỗ tai của Triệu Hi, liền cảm giác hết sức chói tai, Triệu Hi vùng một cái đứng lên, một phen đẩy nàng ra:
"Luôn luôn biết ngươi tài trí nhanh nhẹn, mồm miệng lanh lợi, cần gì khoe khoang tài ăn nói của ngươi với ta, ngươi liền trực tiếp nói với ta, không muốn đi theo ta là được, mặc dù ta vứt bỏ tất cả, ngươi vẫn sẽ không theo ta như cũ, bởi vì cho tới bây giờ ngươi cũng không thích ta, có đúng hay không, ngươi tình nguyện gả làm thiếp của hoàng thúc, cũng không nguyện ý gả cho ta làm thê?"
Ấm áp tha thiết trong mắt Triệu Hi phút chốc tản đi, một tia không dư thừa, lui về phía sau một bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Uyển Nhược: "Ý của ngươi ta đã hiểu, yên tâm, về sau ta sẽ không tới hỏi ngươi những thứ này."
Nói xong, quay người đi ra ngoài, Uyển Nhược sửng sốt một chút, tiếp theo lấy lại tinh thần, đuổi theo hai bước, níu lại cánh tay của hắn: "Triệu Hi ta là ý tốt, ngươi đừng ép buộc, thật tốt không được sao?"
"Ép buộc?" Triệu Hi quay đầu lại, trên mặt một tia dao động cũng không, cứ như vậy lãnh lạnh nhạt đạm nhìn Uyển Nhược, Uyển Nhược chợt thấy từ dưới xương sống dâng lên thấy lạnh cả người, Triệu Hi lạnh lùng xa cách như vậy, hơn nữa hung ác, lạnh nhạt từ trong ánh mắt của hắn, Uyển Nhược thấy được tia hung ác.
"Uyển Nhược, ngươi đã để cho ta làm hoàng thượng, như vậy ta chính là Thiên Tử tương lai, làm Thiên Tử, đối với nữ nhân mình thích, chưa bao giờ dùng cầu xin, nhớ lời của ta."
Nhanh chóng xoay người sải bước đi, Uyển Nhược cảm giác đại khái mình biến khéo thành vụng rồi, chợt thấy ngoài cửa có bóng người, cho là Triệu Hi quay lại, vừa ngẩng đầu lại phát hiện là Liễu Ngạn Linh.
Ánh mắt của Liễu Ngạn Linh nhìn Uyển Nhược, rất là phức tạp, nàng là theo đuôi Triệu Hi tới đây, lúc Uyển Nhược cùng Triệu Hi nói chuyện, nàng liền núp ở bên ngoài, Triệu Hi đi ra ngoài cũng nhìn nàng, chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái liền đi, ở rong mắt Triệu Hi, cho tới bây giờ nàng là một trang trí có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng trong mắt hắn, thủy chung chỉ có Uyển Nhược.
Liễu Ngạn Linh coi như chân chính tỉnh ngộ, người mình thích là Triệu Hi, gả cho hắn, sẽ kích động mong đợi, biết hắn không thích mình, cái loại khổ sở cùng thương tâm đó, là nỗi đau mà Liễu Ngạn Linh sống mười lăm năm không có trải qua.
Mẫu thân âm thầm khuyên nàng nói: "Nam nhân này bất kể địa vị cao bao nhiêu, người nào không thích nữ nhân dịu dàng, tính tình này của con, từ nhỏ liền không tốt, nếu như gả cho người có gia cảnh bình thường, không bằng nhà chúng ta, phu thê có chút cãi cọ nhỏ, phụ mẫu còn có thể thiên vị một chút, nếu gả vào hoàng gia, thì phải học được rộng lượng cùng ẩn nhẫn, hôm nay mới một mình con, về sau thê thiếp từng người từng người nạp đi vào, lại nói xa một chút, tương lai có một ngày, tam cung lục viện, làm sao con xử lý? Nhặt chua ăn chay, con ăn được sao?"
Mẫu thân nói lời này, sao Liễu Ngạn Linh lại không hiểu, coi như nàng lòng dạ hẹp hòi một chút, cũng không phải là không có bao dung người, nam nhân tam thê tứ thiếp, nhà ai đều giống nhau, huống chi hoàng tộc, chỉ là Uyển Nhược không phải là tam thê tứ thiếp của Triệu Hi, trước kia là biết Triệu hi nhớ thương Uyển Nhược, nhưng thời điểm kia nam vị hôn nữ vị gả (nam chưa cưới nữ chưa gả), hôm nay hắn cũng thú nàng, còn không bỏ được Uyển Nhược như vậy, để cho nàng làm sao mà chịu nổi.
Huống chi, nơi nào là không bỏ được đơn giản như vậy, đêm động phòng hoa chúc, vì Uyển Nhược hắn thiếu chút nữa bóp chết nàng, sau khi hoàng thượng đã tới, ngược lại hắn không có gây nữa, nhưng cũng không để ý tới nàng, long phượng (nến long phượng) hoa chúc vẫn đốt đến trời sáng, một mình nàng cô đơn ngồi một đêm, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Hi.
Sau đêm động phòng, lại càng thêm trực tiếp dời đến ở trong Thiên điện, ngay cả một câu đều không nói với nàng, đây coi là phu thê gì, đến buổi tối, chính là lò hương lửa than có ấm hơn nữa, nàng cũng cảm thấy lạnh, cái loại lạnh đó là từ trong lòng đi ra, băng hàn thấu xương.
Mới vừa rồi ở bên ngoài nàng nghe được rất rõ ràng, Triệu Hi, đối với nàng lạnh lùng, Triệu Hi liền nhìn nàng một cái cũng ngại phiền, vì Uyển Nhược, lại muốn bỏ xuống tất cả, đừng nói nàng một vương phi trên danh nghĩa, chính là ngôi vị hoàng đế hoàng cung, vinh hoa phú quý, hắn cũng có thể không cần, hắn chỉ muốn một người Tô Uyển Nhược.
Một khắc kia, Liễu Ngạn Linh hâm mộ Uyển Nhược, cũng ghen tỵ như điên, giống như từ lúc mới bắt đầu, trong cuộc đời của nàng liền khắp nơi không sánh bằng Uyển Nhược, cho tới bây giờ, nàng gả cho Triệu Hi, vẫn là thất bại thảm hại, cho dù cả nhà cũng bị nhốt trong tù, tại một địa phương đen tối dơ bẩn như vậy, Tô Uyển Nhược vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đứng ở chỗ này, cùng với khi đứng ở trong vườn hoa nhà nàng giống như đúc.
Uyển Nhược nhìn Liễu Ngạn Linh hồi lâu, quy củ khom người thi lễ: "Tội thần chi nữ Tô Uyển Nhược, thỉnh an Thần vương phi."
Khách khí, xa cách, một tíc tắc này, hai người đều hiểu, cũng không trở về quá khứ được nữa rồi, giữa hai người cách một Triệu Hi, giống như cách núi đao biển lửa.
Uyển Nhược rất bất đắc dĩ, nhưng đối với Liễu Ngạn Linh, cũng căn bản hiểu rất rõ rồi, không thể nói nàng quá hư, có lẽ từ nhỏ đến lớn, nàng đối với mình cũng tồn một phần khúc mắc, phần khúc mắc này theo việc đời thay đổi, càng kết càng chết, càng kết càng lớn, đến nay đã khó cởi ra nữa rồi.
Mặc dù tư thế của Uyển Nhược hèn mọn như vậy, rơi vào trong mắt Liễu Ngạn Linh, cũng cảm thấy nàng cố ý làm vậy, Liễu Ngạn Linh nhìn nàng thật lâu, xoay người nói một câu: "Uyển Nhược, ngươi đã biết ta đã là Thần vương phi là tốt rồi, bất kể bây giờ hay là tương lai, nếu ngươi cùng ta tranh, ta đều sẽ không lại chú ý tới tình tỷ muội chút nào."
"Ngươi phải biết, ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi tranh cái gì, hiện tại không về sau cũng sẽ không."
"Đúng a!" Liễu Ngạn Linh giống như than thở một tiếng, có chút lẩm bẩm tự nói: "Ngươi không phải tranh, so với ta cái này tranh được, đến còn nhiều hơn, ta so ra kém ngươi, nhưng hắn là của ta, ta sẽ không để cho ngươi."
Sau khi Ngạn Linh đi về, Uyển Nhược không khỏi lắc đầu cười khổ, hay là tại trong đại lao này không thấy mặt trời, nàng đều không cầu được yên tĩnh chốc lát , đi con đường nào, đối với cát hung họa phúc tương lai, chính nàng cũng cảm thấy mong manh khó khăn.
Gả cho người nào? Hoặc là thiếp, làm nô, làm tỳ, đều không phải là nàng có thể quyết định, thật ra thì, bao gồm Liễu Ngạn Linh cùng Triệu Hi ở bên trong, bọn họ đều là tượng gỗ trên tay của hoàng thượng, hoá trang lên sân khấu, cách màn sân khấu diễn hỉ nộ ái ố của mình, chỉ là khi kịch hết tấm màn rơi xuống, bọn họ thân là người diễn trò, không có quyền lực quyết định, người quyết định là hoàng thượng.
Nhưng rất nhanh, hoàng thượng phát hiện, cho dù ông là thiên tử cao quý, cũng không khỏi không phục tùng biến cố, mà, biến cố này tới bất ngờ như thế, trong nháy mắt liền làm rối loạn cuộc cờ mà ông đã trù mưu từ lâu. . . . . .
Uyển Nhược kinh ngạc nhìn Triệu Hi, giống như từ ngày đầu tiên biết hắn, hắn cứ như vậy, tuy là hoàng tử, trên người chung quy lại có một loại cố chấp, tựa như một hài tử cô độc bị làm hư.
Có lúc Uyển Nhược luôn nghĩ, hắn thích nàng, quấn nàng, có lẽ là một loại tình mẫu tử từ trong tiềm thức gây ra, dù sao mặc dù mình chỉ có dáng ngoài đáng yêu, bên trong lại không nhỏ, tư tưởng thành thục, hành động độc lập, loại thành thục này ở giở tay nhấc chân trung biểu hiện ra ngoài, rất hấp dẫn Triệu Hi người thiếu hụt tình thương của mẫu thân và cảm giác an toàn, phảng phất cũng là việc trong ý liệu.
Nếu không, giải thích thế nào, dáng dấp của nàng thật sự không thể nói quá xinh đẹp, thông minh nhưng mà cũng chỉ là chút thông minh nho nhỏ, tài nghệ cũng chỉ có thể coi là không có trở ngại, ở bên trong các danh môn khuê tú, từ thân phận đến vẻ xinh đẹp đến tài nghệ, nàng có thể nói đều không tốt, so với nàng thì Liễu Ngạn Linh cũng xinh đẹp hơn.
Hơn nữa, đề nghị này của Triệu Hi rất là hoang đường, bỏ trốn, nàng không muốn cũng không thể, nàng cũng không ngây thơ, có chạy được hay không thì không biết, căn bản hai người không thể coi là lưỡng tình tương duyệt, mặc dù thật sự là lưỡng tình tương duyệt, Uyển Nhược tuyệt đối cũng không lựa chọn bỏ trốn, hơn nữa tại vương triều phong kiến như vậy, bỏ trốn còn không bằng tự sát cho thoải mái.
Huống chi Triệu Hi còn là hoàng tử, hoàng tử mà hoàng thượng coi trọng nhất, phía sau mình cũng có rất nhiều tính mạng, Ngoại tổ mẫu, mẫu thân, vốn là nàng không thể không đi để ý người, mặc dù nàng lạnh bạc, nhưng cũng không thể che giấu lương tâm như vậy, mà chút lời nói từ trong miệng Triệu Hi nói ra, vừa làm người ta khiếp sợ như vậy, ngoài khiếp sợ, Uyển Nhược cũng có một chút cảm động.
Không nói tới kết cục như thế nào, hắn dám vì mình bỏ qua vinh hoa phú quý cùng giang sơn cẩm tú này, điều này làm cho Uyển Nhược không thể không cảm động, nam hài này, là thật tâm thích nàng, chỉ là vô cùng thích, có chút ít cố chấp, gần như điên cuồng, làm ra rất nhiều việc, không có suy tính hậu quả.
Vào giờ phút này, Uyển Nhược cũng không oán hắn, Triệu Hi rất khó được, tấm chân tình đối với nàng càng khó có được, Uyển Nhược đưa tay ra kéo tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở một bên trên cái ghế ngồi, trong lòng bàn tay của hắn có chút mồ hôi ẩm, nguyên nhân đoán chừng cũng là do khẩn trương, hắn như vậy, khiến Uyển Nhược không khỏi nghĩ đến chuyện tám năm trước.
Ở trong lòng Uyển Nhược, Triệu Hi càng giống như đệ đệ của nàng, so với Thừa An còn giống hơn, ba người tuổi không chênh lệch lắm, nhưng Uyển Nhược sống hai đời, cũng không bằng Thừa An trưởng thành sớm, ở trước mặt của Thừa An, nàng không tự chủ được sẽ lười biếng, sau đó trở lại là chính mình, thoải mái không có áp lực chút nào, nàng có thể cùng Thừa An làm nũng, làm chuyện xấu, thậm chí ăn vạ, Thừa An đều biết dùng một loại thái độ bao dung đối với nàng.
Ở trước mặt Thừa An, Uyển Nhược có cảm giác mình rất nhỏ, có thể không đáng kể kiếp trước kiếp này, ở trước mặt hắn, nàng chính là một tiểu nữ nhân bình thường nhất, không cần động tâm cơ, không cần phí đầu óc, đầy đủ mọi thứ tất cả hắn đều đã an bài thỏa đáng cho nàng, nếu như Thừa An không phải là đệ đệ của nàng, ngược lại nàng sẽ vui vẻ muốn gả cho hắn.
Mà Triệu Hi lại không giống vậy, hắn thay đổi biện pháp dụ dỗ nàng vui vẻ, các loại trò chơi hiếm có cũng sẽ đưa tới trước mặt nàng, hắn làm tất cả những thứ này không chút nào né tránh người khác, không kiêng nể, tuy là tấm lòng son, lại mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng, hắn làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đối với nàng, một khi kích động cũng không tính hậu quả, tai hoạ lao ngục hôm nay, nói nghiêm túc cũng là hắn ban tặng.
Nếu như không phải là Triệu Hi trong đêm động phòng hoa chúc đại náo một trận, mặc dù hoàng thượng không phải nhất định sẽ bỏ qua cho Tô gia, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy, Uyển Nhược âm thầm thở dài, đối với Triệu Hi, nàng phát hiện mình lực bất tòng tâm, không biết nên làm sao đối với hắn mới phải.
Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập mong chờ, giọng nói của Uyển Nhược cố gắng chậm lại, tỉ mỉ dịu dàng khuyên hắn: "Nam nhi tốt chí tại thiên hạ, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi không phải là một người tình nguyện làm người bình thường, hơn nữa hoàng thượng đã trải cho ngươi một con đường lớn thông suốt, dọc theo con đường này từng bước từng bước, ngươi có thể có được thiên hạ, khi ngươi có một ngày kia, ta nguyện ý làm người ân trạch che trở của ngươi, ngước nhìn thân dân của ngươi, nhìn ngươi, cùng ngươi trải qua trời đất, làm một phen đại sự nghiệp từ xưa tới nay, lưu danh sử sách."
Lời này của Uyển Nhược thật coi là moi ruột gan, vốn cũng là ý tốt, nhưng nghe vào trong lỗ tai của Triệu Hi, liền cảm giác hết sức chói tai, Triệu Hi vùng một cái đứng lên, một phen đẩy nàng ra:
"Luôn luôn biết ngươi tài trí nhanh nhẹn, mồm miệng lanh lợi, cần gì khoe khoang tài ăn nói của ngươi với ta, ngươi liền trực tiếp nói với ta, không muốn đi theo ta là được, mặc dù ta vứt bỏ tất cả, ngươi vẫn sẽ không theo ta như cũ, bởi vì cho tới bây giờ ngươi cũng không thích ta, có đúng hay không, ngươi tình nguyện gả làm thiếp của hoàng thúc, cũng không nguyện ý gả cho ta làm thê?"
Ấm áp tha thiết trong mắt Triệu Hi phút chốc tản đi, một tia không dư thừa, lui về phía sau một bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Uyển Nhược: "Ý của ngươi ta đã hiểu, yên tâm, về sau ta sẽ không tới hỏi ngươi những thứ này."
Nói xong, quay người đi ra ngoài, Uyển Nhược sửng sốt một chút, tiếp theo lấy lại tinh thần, đuổi theo hai bước, níu lại cánh tay của hắn: "Triệu Hi ta là ý tốt, ngươi đừng ép buộc, thật tốt không được sao?"
"Ép buộc?" Triệu Hi quay đầu lại, trên mặt một tia dao động cũng không, cứ như vậy lãnh lạnh nhạt đạm nhìn Uyển Nhược, Uyển Nhược chợt thấy từ dưới xương sống dâng lên thấy lạnh cả người, Triệu Hi lạnh lùng xa cách như vậy, hơn nữa hung ác, lạnh nhạt từ trong ánh mắt của hắn, Uyển Nhược thấy được tia hung ác.
"Uyển Nhược, ngươi đã để cho ta làm hoàng thượng, như vậy ta chính là Thiên Tử tương lai, làm Thiên Tử, đối với nữ nhân mình thích, chưa bao giờ dùng cầu xin, nhớ lời của ta."
Nhanh chóng xoay người sải bước đi, Uyển Nhược cảm giác đại khái mình biến khéo thành vụng rồi, chợt thấy ngoài cửa có bóng người, cho là Triệu Hi quay lại, vừa ngẩng đầu lại phát hiện là Liễu Ngạn Linh.
Ánh mắt của Liễu Ngạn Linh nhìn Uyển Nhược, rất là phức tạp, nàng là theo đuôi Triệu Hi tới đây, lúc Uyển Nhược cùng Triệu Hi nói chuyện, nàng liền núp ở bên ngoài, Triệu Hi đi ra ngoài cũng nhìn nàng, chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái liền đi, ở rong mắt Triệu Hi, cho tới bây giờ nàng là một trang trí có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng trong mắt hắn, thủy chung chỉ có Uyển Nhược.
Liễu Ngạn Linh coi như chân chính tỉnh ngộ, người mình thích là Triệu Hi, gả cho hắn, sẽ kích động mong đợi, biết hắn không thích mình, cái loại khổ sở cùng thương tâm đó, là nỗi đau mà Liễu Ngạn Linh sống mười lăm năm không có trải qua.
Mẫu thân âm thầm khuyên nàng nói: "Nam nhân này bất kể địa vị cao bao nhiêu, người nào không thích nữ nhân dịu dàng, tính tình này của con, từ nhỏ liền không tốt, nếu như gả cho người có gia cảnh bình thường, không bằng nhà chúng ta, phu thê có chút cãi cọ nhỏ, phụ mẫu còn có thể thiên vị một chút, nếu gả vào hoàng gia, thì phải học được rộng lượng cùng ẩn nhẫn, hôm nay mới một mình con, về sau thê thiếp từng người từng người nạp đi vào, lại nói xa một chút, tương lai có một ngày, tam cung lục viện, làm sao con xử lý? Nhặt chua ăn chay, con ăn được sao?"
Mẫu thân nói lời này, sao Liễu Ngạn Linh lại không hiểu, coi như nàng lòng dạ hẹp hòi một chút, cũng không phải là không có bao dung người, nam nhân tam thê tứ thiếp, nhà ai đều giống nhau, huống chi hoàng tộc, chỉ là Uyển Nhược không phải là tam thê tứ thiếp của Triệu Hi, trước kia là biết Triệu hi nhớ thương Uyển Nhược, nhưng thời điểm kia nam vị hôn nữ vị gả (nam chưa cưới nữ chưa gả), hôm nay hắn cũng thú nàng, còn không bỏ được Uyển Nhược như vậy, để cho nàng làm sao mà chịu nổi.
Huống chi, nơi nào là không bỏ được đơn giản như vậy, đêm động phòng hoa chúc, vì Uyển Nhược hắn thiếu chút nữa bóp chết nàng, sau khi hoàng thượng đã tới, ngược lại hắn không có gây nữa, nhưng cũng không để ý tới nàng, long phượng (nến long phượng) hoa chúc vẫn đốt đến trời sáng, một mình nàng cô đơn ngồi một đêm, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Hi.
Sau đêm động phòng, lại càng thêm trực tiếp dời đến ở trong Thiên điện, ngay cả một câu đều không nói với nàng, đây coi là phu thê gì, đến buổi tối, chính là lò hương lửa than có ấm hơn nữa, nàng cũng cảm thấy lạnh, cái loại lạnh đó là từ trong lòng đi ra, băng hàn thấu xương.
Mới vừa rồi ở bên ngoài nàng nghe được rất rõ ràng, Triệu Hi, đối với nàng lạnh lùng, Triệu Hi liền nhìn nàng một cái cũng ngại phiền, vì Uyển Nhược, lại muốn bỏ xuống tất cả, đừng nói nàng một vương phi trên danh nghĩa, chính là ngôi vị hoàng đế hoàng cung, vinh hoa phú quý, hắn cũng có thể không cần, hắn chỉ muốn một người Tô Uyển Nhược.
Một khắc kia, Liễu Ngạn Linh hâm mộ Uyển Nhược, cũng ghen tỵ như điên, giống như từ lúc mới bắt đầu, trong cuộc đời của nàng liền khắp nơi không sánh bằng Uyển Nhược, cho tới bây giờ, nàng gả cho Triệu Hi, vẫn là thất bại thảm hại, cho dù cả nhà cũng bị nhốt trong tù, tại một địa phương đen tối dơ bẩn như vậy, Tô Uyển Nhược vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đứng ở chỗ này, cùng với khi đứng ở trong vườn hoa nhà nàng giống như đúc.
Uyển Nhược nhìn Liễu Ngạn Linh hồi lâu, quy củ khom người thi lễ: "Tội thần chi nữ Tô Uyển Nhược, thỉnh an Thần vương phi."
Khách khí, xa cách, một tíc tắc này, hai người đều hiểu, cũng không trở về quá khứ được nữa rồi, giữa hai người cách một Triệu Hi, giống như cách núi đao biển lửa.
Uyển Nhược rất bất đắc dĩ, nhưng đối với Liễu Ngạn Linh, cũng căn bản hiểu rất rõ rồi, không thể nói nàng quá hư, có lẽ từ nhỏ đến lớn, nàng đối với mình cũng tồn một phần khúc mắc, phần khúc mắc này theo việc đời thay đổi, càng kết càng chết, càng kết càng lớn, đến nay đã khó cởi ra nữa rồi.
Mặc dù tư thế của Uyển Nhược hèn mọn như vậy, rơi vào trong mắt Liễu Ngạn Linh, cũng cảm thấy nàng cố ý làm vậy, Liễu Ngạn Linh nhìn nàng thật lâu, xoay người nói một câu: "Uyển Nhược, ngươi đã biết ta đã là Thần vương phi là tốt rồi, bất kể bây giờ hay là tương lai, nếu ngươi cùng ta tranh, ta đều sẽ không lại chú ý tới tình tỷ muội chút nào."
"Ngươi phải biết, ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi tranh cái gì, hiện tại không về sau cũng sẽ không."
"Đúng a!" Liễu Ngạn Linh giống như than thở một tiếng, có chút lẩm bẩm tự nói: "Ngươi không phải tranh, so với ta cái này tranh được, đến còn nhiều hơn, ta so ra kém ngươi, nhưng hắn là của ta, ta sẽ không để cho ngươi."
Sau khi Ngạn Linh đi về, Uyển Nhược không khỏi lắc đầu cười khổ, hay là tại trong đại lao này không thấy mặt trời, nàng đều không cầu được yên tĩnh chốc lát , đi con đường nào, đối với cát hung họa phúc tương lai, chính nàng cũng cảm thấy mong manh khó khăn.
Gả cho người nào? Hoặc là thiếp, làm nô, làm tỳ, đều không phải là nàng có thể quyết định, thật ra thì, bao gồm Liễu Ngạn Linh cùng Triệu Hi ở bên trong, bọn họ đều là tượng gỗ trên tay của hoàng thượng, hoá trang lên sân khấu, cách màn sân khấu diễn hỉ nộ ái ố của mình, chỉ là khi kịch hết tấm màn rơi xuống, bọn họ thân là người diễn trò, không có quyền lực quyết định, người quyết định là hoàng thượng.
Nhưng rất nhanh, hoàng thượng phát hiện, cho dù ông là thiên tử cao quý, cũng không khỏi không phục tùng biến cố, mà, biến cố này tới bất ngờ như thế, trong nháy mắt liền làm rối loạn cuộc cờ mà ông đã trù mưu từ lâu. . . . . .
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh