Giống Như Một Giấc Chiêm Bao
Chương 27: Lần thứ hai vào cung
Edit: voi còi
Hôm nay Tô Đức An có thể đi đến vị trí này, trừ vận số bên ngoài, chính là dựa vào sự khéo léo và giảo hoạt không phải người thường của hắn, bằng vào xu nịnh vỗ mông ngựa, không thể nào đứng ở độ cao như bây giờ, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, thật ra thì trong lòng so với ai khác cũng sẽ nhìn hướng gió, nắm chặt thánh ý ở trên, so với hậu cung Tần phi cùng giường chung gối với hoàng thượng cũng chính xác hơn nhiều.
Nói thật, mấy năm nay Tô Đức An coi trọng chính là thái tử, hoàng hậu mặc dù mất sớm, nhưng còn có Thái hậu, hoàng hậu vốn là cháu ngoại của Thái hậu, so với các hoàng tử khác, tóm lại là thái tử sâu hơn một tầng. Những năm trước đây, hoàng thượng thật ra cũng coi trọng thái tử một chút, nhưng từ lúc Vân tần vừa chết, bên kia hoàng thượng đột nhiên liền lạnh xuống.
Nội cung xấu xa không có tình người, năm đó cái chết của Vân tần xác thực có mấy phần kỳ hoặc, nhưng dính líu đến cũng không riêng gì thái tử, liên đới , còn có Thục phi và nhị hoàng tử, Đức Phi và Tam hoàng tử.
Hoàng thượng thủy chung không lập tân hậu, vì vậy quyền quản lý nội cung, lúc đầu liền phân ở trong tay bốn phi Đức Quý Thục Hiền, Hiền phi đứng cuối nhất, cũng không quá một năm, Quý phi liền bị bệnh, còn lại Đức phi và Thục phi lại bởi vì liên quan đến Vân tần chết, bị dính líu, bất tri bất giác đến hôm nay, Hiền phi một người lại nắm toàn bộ đại cục.
Đừng tưởng rằng, ngày thường hoàng thượng đối với Vương gia liên tục cất nhắc và ban thưởng, đối với Tứ hoàng tử coi trọng cũng không che giấu chút nào, đều làm hướng gió trong triều và trong cung, trong nháy mắt nghịch chuyển tới đây, bắt đầu nịnh bợ Vương gia, Tô Đức An lại không phản ứng gì, giống như trước đây, không mặn không nhạt, không xa không gần .
Mấy năm này hắn mới tính toán ra một ít đầu đuôi, trong lòng hoàng thượng chân chính không có thái tử, cũng không phải là Tứ hoàng tử Triệu Sưởng, nếu hắn đoán không sai thì người đó là Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi, chớ nhìn vị Thập Nhất gia này tuy số tuổi nhỏ nhất, đứng hàng thứ chót nhất. Hoàng thượng xuân thu đang thịnh (ý nói vẫn còn khỏe), chưa tới vài chục năm, cục diện còn không biết là như thế nào, bây giờ a, nói gì cũng hơi sớm.
Hơn nữa lần này Thập Nhất hoàng tử gặp chuyện không may, Tô Đức An ở bên cạnh đó là nhìn rõ ràng lai lịch, sắc mặt kia của hoàng thượng khó coi đều cùng một dạng với mấy ngày mưa liên tục của tháng sáu, trong mắt hoài nghi giấu cũng không giấu được, cũng không nói gì khác, liền hỏi Tô Đức An một câu:
"Tô Đức An, ngươi nói tiểu Thập Nhất xảy ra chuyện như vậy, có thể hay không có liên quan đến Sưởng nhi ?"
Ngay lập tức trong lòng Tô Đức An liền kinh sợ, thế này còn có cái gì không hiểu, may mà Thập Nhất gia cuối cùng bình an hồi cung, nếu không, không nói chính xác ngày này cả kinh thành đều bị lật lên rồi, ai cũng đừng nghĩ ngủ được an ổn.
Khi Thập Nhất gia trở lại, tuy rằng bị ăn khổ cực thiệt thòi, nhưng hiện tại cũng không đáng ngại lắm, nghỉ ngơi một thời gian thân thể đã khá hơn chút ít, liền la hét phải xuất cung đi Vương gia, trong cung của hắn các thái giám, cung nữ, lão ma ma, cũng không thể ngăn được, vội vàng chạy đi báo cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng cảm thấy mới mẻ, vội gọi hắn( thập nhất) đến bên cạnh hỏi han, nhưng vừa hỏi, cũng không nhịn được rất là kinh ngạc, tuy rằng đã nghe Duệ thân vương nói sơ lược qua, là hai hài tử tự mình trốn ra được, nhưng có lẽ từ trong miệng tiểu Thập Nhất nói ra lại tường tận hơn, Tô Đức An vừa nghe xong, cũng thay bọn họ lo lắng hãi hùng.
Thử nghĩ xem hai hài tử mới tám tuổi, lại là hoàng tử quý nữ được nuông chiều lớn lên, bị trói đến hoang giao dã ngoại* ném tới trong hầm ngầm, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nhưng mà nha đầu Tô gia, không sợ hãi, còn mạch lạc rõ ràng, từng bước từng bước vạch ra kế hoạch chạy trốn.
Thật dễ dàng chạy đi, trong Băng Thiên Tuyết Địa lại ngã vào trong bẫy săn (thợ săn thường đào một hố sâu phía trên phủ lá cây để bẫy thú), còn biết dùng tuyết giải khát, biết dưới tình huống đó không thể ngủ, một hài tử tám tuổi, tại sao lại có được trí khôn như thế.
Thập Nhất gia nói rất tường tận, bao gồm bọn họ như thế nào chạy ra khỏi hầm? Ở trong bẫy săn, nàng như thế nào lấy ra bánh bột ngô, nhét vào trong miệng hai người lót dạ, lại làm sao bắt buộc hắn không để cho hắn ngủ v...v.Nghe động tĩnh, trước tiên cẩn thận phân biệt, biết người tới là quan binh, mới liều mạng ném cục đá lên, nhắc nhở phương vị của bọn hắn, đợi chút....
Thời điểm Thập Nhất gia nói chuyện này, trong ngày thường tính khí phách lối ai cũng không phục, một chút cũng không có, trong đôi mắt chỉ còn sót lòng tràn đầy sùng bái cùng tin phục, hoàng thượng có thể không kinh diễm sao? Hắn tiểu Thập Nhất, từ lúc sinh ra đến lúc lớn như vậy, cho tới bây giờ đều là kiệt ngao bất tuân*, chưa từng thật phục qua một người nào?
*Kiệt ngao bất tuân: ngựa tốt khó thuần hóa, ý chỉ người tài giỏi khó nắm bắt.
Hoàng thượng cũng biết, bên ngoài mọi người nói tiểu Thập Nhất là một khắc tinh, điều Triệu Cơ muốn chính là như vậy, không để cho người tiếp xúc hắn lại bởi vì hắn tuổi còn nhỏ mà coi thường hắn, cũng sẽ không bởi vì quá mức xuất sắc, mà đưa tới nguy hiểm không đáng, dù sao trong hoàng cung là một địa phương tràn đầy nguy hiểm, cần thận trọng, tính toán tỉ mỉ.
Nha đầu Tô gia này cùng tiểu Thập Nhất đoạn này sâu xa, thật là hắn (hoàng thượng) không nghĩ tới , ở chỗ của Hiền phi nơi đó, cũng chẳng qua là nói đôi câu cho có chuyện, nơi nào nghĩ đến, tiểu Thập Nhất thật dính vào nha đầu kia, cũng gợi lên cho Triệu Cơ tâm tư hiếu kỳ, đơn giản suy nghĩ nhớ lại, là một nha đầu rất bình thường, tuy nói so với khuê tú nhìn thấy hằng ngày nhanh nhạy hơn một chút, cũng không coi là rất xuất sắc.
Nhưng chỉ là như vậy một tiểu nha đầu không xuất sắc, trong tuyệt cảnh, biết rõ làm sao chạy trốn, cứu mình, còn cứu tiểu Thập Nhất, sao không làm hắn kinh ngạc, cộng thêm tiểu Thập Nhất giày vò hết sức, bệnh này vừa mới đỡ, cũng không yên tâm hắn đi ra khỏi cung, liền sai Tô Đức An đi đón Uyển Nhược vào cung.
Tô Đức An cũng không biết, bây giờ Uyển Nhược đang ở Vương phủ được lão thái thái nuôi, liền trực tiếp tới Tô phủ, chờ Tô Triệt nói rõ toàn bộ câu chuyện trong đó, bên này phụ tử cẩn thận cùng với Tô Đức An, bên kia vội để nha đầu truyền lời đến cho Vương thị.
Vương thị được tin tức, cũng có chút hoảng hốt, trong lòng cũng nghi hoặc, đang êm đẹp, sao lại truyền vào cung, nhưng thánh ý khó vi phạm, vội vàng sai Vương ma ma bên cạnh đi qua Vương phủ đón Uyển Nhược.
Lại nói đến Uyển Nhược, bởi vì trận này bị bệnh huyên náo không tốt, vừa niệm kinh, vừa bị chén thuốc hành hạ như thế, sợ quấy đến lão thái thái không an bình, Vương thị liền muốn chuyển đến nơi khác sống cuộc sống thường ngày, nhưng lão thái thái lại nói: bây giờ vừa qua khỏi năm, nơi khác dặm viện tuy nhiều, cũng không có người quan tâm đến.
Vả lại, trong một ngày luôn luôn đến thăm mấy lần, nếu ở xa, cũng không tốt, liền tạm thời chuyển vào Tây Sương viện mà ban đầu Thừa An đến ở, nói là chờ qua mùa xuân, sẽ dọn dẹp cho nàng một viện vừa ý.
Thật ra thì Uyển Nhược cũng không có gì đáng ngại, tuy nói đã tỉnh, nhớ tới tình cảnh trong giấc mộng, không khỏi có chút buồn bực, nhưng nàng luôn luôn là một người có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, vì vậy mà không quá nửa ngày liền buông xuống.
Chỉ là trải qua một lần tai họa như vậy, nha đầu bà tử ở bên cạnh, lại hết sức nơm nớp lo sợ. Uyển Nhược tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy Xuân Mai, đại nha đầu bên cạnh nàng đổi thành Như Ý nha hoàn bên cạnh lão thái thái, cùng đi ra ngoài với nàng ngày hôm đó có mấy bà tử cũng không thấy bóng dáng, nàng hỏi một chút, ánh mắt bà vú liền lòe lòe, ấp úng , không nói rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Như Ý nhỏ giọng nói cho nàng biết:
"Tiểu thư cũng đừng hỏi những chuyện này nữa, lão thái thái đã truyền lời xuống, ai dám nói càn trước mặt tiểu thư, hung ác đánh một trận hèo, đều đuổi ra ngoài, tiểu thư không cần lo lắng, tóm lại giữ được tính mạng ở đây, chính là đại ân của chủ tử rồi."
Uyển Nhược chán nản, có một số thứ, không phải bằng sức một mình nàng có thể thay đổi, không cần suy nghĩ cũng biết, Xuân Hương phục vụ bên cạnh Thừa An khẳng định cũng bị thay đổi rồi, nhớ tới những ngày trước kia cùng nhau nói đùa, lại giống như một giấc mộng vậy.
Chỉ là, Thừa An thật là một tiểu tử không có lương tâm, cũng mấy ngày trôi qua rồi, cũng không biết tới đây thăm nàng, Uyển Nhược có chút bất mãn bĩu môi, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ tiểu nha đầu nhỏ giọng nhắc nhở:
"Tiểu thư, lão thái thái đang đi đến Tây Sương viện đấy."
Uyển Nhược vội vàng đứng dậy ra đón, đi theo bên cạnh lão thái thái còn có Vương ma ma, lão thái thái vừa tiến đến liền vội vàng phân phó:
"Như Ý, trước đó vài ngày có làm một bộ xiêm áo màu hồng đó mau mang ra đây, mặc vào cho Uyển Nhược, bên ngoài mặc áo choàng ngắn bằng lông cáo trắng và mũ cùng màu, bây giờ Tô tổng quản trong cung đang chờ ở phủ bên kia, đưa Uyển Nhược vào trong cung đấy."
Uyển Nhược thu thập thỏa đáng, từ biệt ngoại tổ mẫu, trở về Tô phủ, chân còn chưa có bước xuống, căn bản cũng không thấy bóng dáng của Thừa An đâu, liền lên xe ngựa vào trong cung.
Một phen giày vò, thời điểm cùng Tô Đức An đi vào Kiền chánh điện, đã là giờ lên đèn, từ cửa cung đi vào, Uyển Nhược luôn đi sau người Tô Đức An, hắn dẫn đầu đi phía trước nàng, dọc theo cung đạo thật dài từ từ đi về phía trước.
Đại khái là băn khoăn đến nàng còn nhỏ, Tô Đức An cũng không đi nhanh, lần này cũng không phải đi lên cửa cung như lúc trước, Uyển Nhược cũng không phân biệt rõ lắm, hơn nữa thời điểm này sắc trời đã tối xuống, liếc nhìn lại, hoàn toàn đều là tầng tầng lớp lớp mái cong thụy thú không nhìn thấy giới hạn, gió rét đang thổi kèm theo tuyết đang rơi xuống, rơi vào hành lang treo đầy đèn cung đình đỏ thẫm đang rủ xuống, có một loại mỹ cảm mông lung mộng ảo.
Suốt đoạn đường này Tô Đức An đều lặng lẽ suy nghĩ về vị tiểu nha đầu của Tô phủ này, nói như thế nào đây? Sinh ra thật không coi là rất xuất sắc, ít nhất hắn thường gặp qua mấy khuê tú của tôn thất hoặc đại quan viên triều đình, so với nha đầu này cũng xinh đẹp, cũng có rất nhiều người, nhưng nha đầu này mặt mày cũng bình thường, nhưng lại có một khí chất nhanh nhạy long lanh, này cỗ khí chất thông minh, đôi mắt như vẽ, nếu chỉ là một nha đầu bình thường, trong nháy mắt lại không bình thường .
Còn nữa, nàng biểu hiện chững chạc thỏa đáng, thật sự không giống với một tiểu nha đầu mới tám tuổi, cử chỉ biết tiến biết lùi, nói ra, thật làm cho người ta nhìn không ra một chút sai lầm .
Tô Đức An cũng hiểu rõ ràng, nha đầu này âm thầm là một tiểu nha đầu bướng bỉnh, nếu không, cũng không thể vừa vào cung liền hàng phục được vị khắc tinh Thập Nhất gia kia, đây thật là, đạo cao một thước, Thập Nhất gia là Ma vương không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng có người đánh bại được hắn, còn là một tiểu nha đầu tầm thường như vậy. Nghe như một câu chuyện cười vậy, nhưng sự thật lại bày ở trước mắt.
Mới vừa quẹo vào hành lang bên này, xa xa Uyển Nhược liền nhìn thấy, Triệu Hi đang đứng ở bên ngoài dưới mái hiên đang kiễng chân lên không ngừng nhìn quanh, đôi mắt Uyển Nhược không khỏi âm thầm trợn trắng, đoạn đường này nàng liền suy nghĩ, nhất định là Triệu Hi giở trò quỷ, nếu không cao cao tại thượng, hoàng thượng hằng ngày bận việc quốc gia đại sự, làm sao có khả năng muốn gặp nàng, thật là một người không bỏ rơi được, ném không ra, tiểu tử đáng ghét.
Hôm nay Tô Đức An có thể đi đến vị trí này, trừ vận số bên ngoài, chính là dựa vào sự khéo léo và giảo hoạt không phải người thường của hắn, bằng vào xu nịnh vỗ mông ngựa, không thể nào đứng ở độ cao như bây giờ, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, thật ra thì trong lòng so với ai khác cũng sẽ nhìn hướng gió, nắm chặt thánh ý ở trên, so với hậu cung Tần phi cùng giường chung gối với hoàng thượng cũng chính xác hơn nhiều.
Nói thật, mấy năm nay Tô Đức An coi trọng chính là thái tử, hoàng hậu mặc dù mất sớm, nhưng còn có Thái hậu, hoàng hậu vốn là cháu ngoại của Thái hậu, so với các hoàng tử khác, tóm lại là thái tử sâu hơn một tầng. Những năm trước đây, hoàng thượng thật ra cũng coi trọng thái tử một chút, nhưng từ lúc Vân tần vừa chết, bên kia hoàng thượng đột nhiên liền lạnh xuống.
Nội cung xấu xa không có tình người, năm đó cái chết của Vân tần xác thực có mấy phần kỳ hoặc, nhưng dính líu đến cũng không riêng gì thái tử, liên đới , còn có Thục phi và nhị hoàng tử, Đức Phi và Tam hoàng tử.
Hoàng thượng thủy chung không lập tân hậu, vì vậy quyền quản lý nội cung, lúc đầu liền phân ở trong tay bốn phi Đức Quý Thục Hiền, Hiền phi đứng cuối nhất, cũng không quá một năm, Quý phi liền bị bệnh, còn lại Đức phi và Thục phi lại bởi vì liên quan đến Vân tần chết, bị dính líu, bất tri bất giác đến hôm nay, Hiền phi một người lại nắm toàn bộ đại cục.
Đừng tưởng rằng, ngày thường hoàng thượng đối với Vương gia liên tục cất nhắc và ban thưởng, đối với Tứ hoàng tử coi trọng cũng không che giấu chút nào, đều làm hướng gió trong triều và trong cung, trong nháy mắt nghịch chuyển tới đây, bắt đầu nịnh bợ Vương gia, Tô Đức An lại không phản ứng gì, giống như trước đây, không mặn không nhạt, không xa không gần .
Mấy năm này hắn mới tính toán ra một ít đầu đuôi, trong lòng hoàng thượng chân chính không có thái tử, cũng không phải là Tứ hoàng tử Triệu Sưởng, nếu hắn đoán không sai thì người đó là Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi, chớ nhìn vị Thập Nhất gia này tuy số tuổi nhỏ nhất, đứng hàng thứ chót nhất. Hoàng thượng xuân thu đang thịnh (ý nói vẫn còn khỏe), chưa tới vài chục năm, cục diện còn không biết là như thế nào, bây giờ a, nói gì cũng hơi sớm.
Hơn nữa lần này Thập Nhất hoàng tử gặp chuyện không may, Tô Đức An ở bên cạnh đó là nhìn rõ ràng lai lịch, sắc mặt kia của hoàng thượng khó coi đều cùng một dạng với mấy ngày mưa liên tục của tháng sáu, trong mắt hoài nghi giấu cũng không giấu được, cũng không nói gì khác, liền hỏi Tô Đức An một câu:
"Tô Đức An, ngươi nói tiểu Thập Nhất xảy ra chuyện như vậy, có thể hay không có liên quan đến Sưởng nhi ?"
Ngay lập tức trong lòng Tô Đức An liền kinh sợ, thế này còn có cái gì không hiểu, may mà Thập Nhất gia cuối cùng bình an hồi cung, nếu không, không nói chính xác ngày này cả kinh thành đều bị lật lên rồi, ai cũng đừng nghĩ ngủ được an ổn.
Khi Thập Nhất gia trở lại, tuy rằng bị ăn khổ cực thiệt thòi, nhưng hiện tại cũng không đáng ngại lắm, nghỉ ngơi một thời gian thân thể đã khá hơn chút ít, liền la hét phải xuất cung đi Vương gia, trong cung của hắn các thái giám, cung nữ, lão ma ma, cũng không thể ngăn được, vội vàng chạy đi báo cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng cảm thấy mới mẻ, vội gọi hắn( thập nhất) đến bên cạnh hỏi han, nhưng vừa hỏi, cũng không nhịn được rất là kinh ngạc, tuy rằng đã nghe Duệ thân vương nói sơ lược qua, là hai hài tử tự mình trốn ra được, nhưng có lẽ từ trong miệng tiểu Thập Nhất nói ra lại tường tận hơn, Tô Đức An vừa nghe xong, cũng thay bọn họ lo lắng hãi hùng.
Thử nghĩ xem hai hài tử mới tám tuổi, lại là hoàng tử quý nữ được nuông chiều lớn lên, bị trói đến hoang giao dã ngoại* ném tới trong hầm ngầm, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nhưng mà nha đầu Tô gia, không sợ hãi, còn mạch lạc rõ ràng, từng bước từng bước vạch ra kế hoạch chạy trốn.
Thật dễ dàng chạy đi, trong Băng Thiên Tuyết Địa lại ngã vào trong bẫy săn (thợ săn thường đào một hố sâu phía trên phủ lá cây để bẫy thú), còn biết dùng tuyết giải khát, biết dưới tình huống đó không thể ngủ, một hài tử tám tuổi, tại sao lại có được trí khôn như thế.
Thập Nhất gia nói rất tường tận, bao gồm bọn họ như thế nào chạy ra khỏi hầm? Ở trong bẫy săn, nàng như thế nào lấy ra bánh bột ngô, nhét vào trong miệng hai người lót dạ, lại làm sao bắt buộc hắn không để cho hắn ngủ v...v.Nghe động tĩnh, trước tiên cẩn thận phân biệt, biết người tới là quan binh, mới liều mạng ném cục đá lên, nhắc nhở phương vị của bọn hắn, đợi chút....
Thời điểm Thập Nhất gia nói chuyện này, trong ngày thường tính khí phách lối ai cũng không phục, một chút cũng không có, trong đôi mắt chỉ còn sót lòng tràn đầy sùng bái cùng tin phục, hoàng thượng có thể không kinh diễm sao? Hắn tiểu Thập Nhất, từ lúc sinh ra đến lúc lớn như vậy, cho tới bây giờ đều là kiệt ngao bất tuân*, chưa từng thật phục qua một người nào?
*Kiệt ngao bất tuân: ngựa tốt khó thuần hóa, ý chỉ người tài giỏi khó nắm bắt.
Hoàng thượng cũng biết, bên ngoài mọi người nói tiểu Thập Nhất là một khắc tinh, điều Triệu Cơ muốn chính là như vậy, không để cho người tiếp xúc hắn lại bởi vì hắn tuổi còn nhỏ mà coi thường hắn, cũng sẽ không bởi vì quá mức xuất sắc, mà đưa tới nguy hiểm không đáng, dù sao trong hoàng cung là một địa phương tràn đầy nguy hiểm, cần thận trọng, tính toán tỉ mỉ.
Nha đầu Tô gia này cùng tiểu Thập Nhất đoạn này sâu xa, thật là hắn (hoàng thượng) không nghĩ tới , ở chỗ của Hiền phi nơi đó, cũng chẳng qua là nói đôi câu cho có chuyện, nơi nào nghĩ đến, tiểu Thập Nhất thật dính vào nha đầu kia, cũng gợi lên cho Triệu Cơ tâm tư hiếu kỳ, đơn giản suy nghĩ nhớ lại, là một nha đầu rất bình thường, tuy nói so với khuê tú nhìn thấy hằng ngày nhanh nhạy hơn một chút, cũng không coi là rất xuất sắc.
Nhưng chỉ là như vậy một tiểu nha đầu không xuất sắc, trong tuyệt cảnh, biết rõ làm sao chạy trốn, cứu mình, còn cứu tiểu Thập Nhất, sao không làm hắn kinh ngạc, cộng thêm tiểu Thập Nhất giày vò hết sức, bệnh này vừa mới đỡ, cũng không yên tâm hắn đi ra khỏi cung, liền sai Tô Đức An đi đón Uyển Nhược vào cung.
Tô Đức An cũng không biết, bây giờ Uyển Nhược đang ở Vương phủ được lão thái thái nuôi, liền trực tiếp tới Tô phủ, chờ Tô Triệt nói rõ toàn bộ câu chuyện trong đó, bên này phụ tử cẩn thận cùng với Tô Đức An, bên kia vội để nha đầu truyền lời đến cho Vương thị.
Vương thị được tin tức, cũng có chút hoảng hốt, trong lòng cũng nghi hoặc, đang êm đẹp, sao lại truyền vào cung, nhưng thánh ý khó vi phạm, vội vàng sai Vương ma ma bên cạnh đi qua Vương phủ đón Uyển Nhược.
Lại nói đến Uyển Nhược, bởi vì trận này bị bệnh huyên náo không tốt, vừa niệm kinh, vừa bị chén thuốc hành hạ như thế, sợ quấy đến lão thái thái không an bình, Vương thị liền muốn chuyển đến nơi khác sống cuộc sống thường ngày, nhưng lão thái thái lại nói: bây giờ vừa qua khỏi năm, nơi khác dặm viện tuy nhiều, cũng không có người quan tâm đến.
Vả lại, trong một ngày luôn luôn đến thăm mấy lần, nếu ở xa, cũng không tốt, liền tạm thời chuyển vào Tây Sương viện mà ban đầu Thừa An đến ở, nói là chờ qua mùa xuân, sẽ dọn dẹp cho nàng một viện vừa ý.
Thật ra thì Uyển Nhược cũng không có gì đáng ngại, tuy nói đã tỉnh, nhớ tới tình cảnh trong giấc mộng, không khỏi có chút buồn bực, nhưng nàng luôn luôn là một người có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, vì vậy mà không quá nửa ngày liền buông xuống.
Chỉ là trải qua một lần tai họa như vậy, nha đầu bà tử ở bên cạnh, lại hết sức nơm nớp lo sợ. Uyển Nhược tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy Xuân Mai, đại nha đầu bên cạnh nàng đổi thành Như Ý nha hoàn bên cạnh lão thái thái, cùng đi ra ngoài với nàng ngày hôm đó có mấy bà tử cũng không thấy bóng dáng, nàng hỏi một chút, ánh mắt bà vú liền lòe lòe, ấp úng , không nói rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Như Ý nhỏ giọng nói cho nàng biết:
"Tiểu thư cũng đừng hỏi những chuyện này nữa, lão thái thái đã truyền lời xuống, ai dám nói càn trước mặt tiểu thư, hung ác đánh một trận hèo, đều đuổi ra ngoài, tiểu thư không cần lo lắng, tóm lại giữ được tính mạng ở đây, chính là đại ân của chủ tử rồi."
Uyển Nhược chán nản, có một số thứ, không phải bằng sức một mình nàng có thể thay đổi, không cần suy nghĩ cũng biết, Xuân Hương phục vụ bên cạnh Thừa An khẳng định cũng bị thay đổi rồi, nhớ tới những ngày trước kia cùng nhau nói đùa, lại giống như một giấc mộng vậy.
Chỉ là, Thừa An thật là một tiểu tử không có lương tâm, cũng mấy ngày trôi qua rồi, cũng không biết tới đây thăm nàng, Uyển Nhược có chút bất mãn bĩu môi, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ tiểu nha đầu nhỏ giọng nhắc nhở:
"Tiểu thư, lão thái thái đang đi đến Tây Sương viện đấy."
Uyển Nhược vội vàng đứng dậy ra đón, đi theo bên cạnh lão thái thái còn có Vương ma ma, lão thái thái vừa tiến đến liền vội vàng phân phó:
"Như Ý, trước đó vài ngày có làm một bộ xiêm áo màu hồng đó mau mang ra đây, mặc vào cho Uyển Nhược, bên ngoài mặc áo choàng ngắn bằng lông cáo trắng và mũ cùng màu, bây giờ Tô tổng quản trong cung đang chờ ở phủ bên kia, đưa Uyển Nhược vào trong cung đấy."
Uyển Nhược thu thập thỏa đáng, từ biệt ngoại tổ mẫu, trở về Tô phủ, chân còn chưa có bước xuống, căn bản cũng không thấy bóng dáng của Thừa An đâu, liền lên xe ngựa vào trong cung.
Một phen giày vò, thời điểm cùng Tô Đức An đi vào Kiền chánh điện, đã là giờ lên đèn, từ cửa cung đi vào, Uyển Nhược luôn đi sau người Tô Đức An, hắn dẫn đầu đi phía trước nàng, dọc theo cung đạo thật dài từ từ đi về phía trước.
Đại khái là băn khoăn đến nàng còn nhỏ, Tô Đức An cũng không đi nhanh, lần này cũng không phải đi lên cửa cung như lúc trước, Uyển Nhược cũng không phân biệt rõ lắm, hơn nữa thời điểm này sắc trời đã tối xuống, liếc nhìn lại, hoàn toàn đều là tầng tầng lớp lớp mái cong thụy thú không nhìn thấy giới hạn, gió rét đang thổi kèm theo tuyết đang rơi xuống, rơi vào hành lang treo đầy đèn cung đình đỏ thẫm đang rủ xuống, có một loại mỹ cảm mông lung mộng ảo.
Suốt đoạn đường này Tô Đức An đều lặng lẽ suy nghĩ về vị tiểu nha đầu của Tô phủ này, nói như thế nào đây? Sinh ra thật không coi là rất xuất sắc, ít nhất hắn thường gặp qua mấy khuê tú của tôn thất hoặc đại quan viên triều đình, so với nha đầu này cũng xinh đẹp, cũng có rất nhiều người, nhưng nha đầu này mặt mày cũng bình thường, nhưng lại có một khí chất nhanh nhạy long lanh, này cỗ khí chất thông minh, đôi mắt như vẽ, nếu chỉ là một nha đầu bình thường, trong nháy mắt lại không bình thường .
Còn nữa, nàng biểu hiện chững chạc thỏa đáng, thật sự không giống với một tiểu nha đầu mới tám tuổi, cử chỉ biết tiến biết lùi, nói ra, thật làm cho người ta nhìn không ra một chút sai lầm .
Tô Đức An cũng hiểu rõ ràng, nha đầu này âm thầm là một tiểu nha đầu bướng bỉnh, nếu không, cũng không thể vừa vào cung liền hàng phục được vị khắc tinh Thập Nhất gia kia, đây thật là, đạo cao một thước, Thập Nhất gia là Ma vương không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng có người đánh bại được hắn, còn là một tiểu nha đầu tầm thường như vậy. Nghe như một câu chuyện cười vậy, nhưng sự thật lại bày ở trước mắt.
Mới vừa quẹo vào hành lang bên này, xa xa Uyển Nhược liền nhìn thấy, Triệu Hi đang đứng ở bên ngoài dưới mái hiên đang kiễng chân lên không ngừng nhìn quanh, đôi mắt Uyển Nhược không khỏi âm thầm trợn trắng, đoạn đường này nàng liền suy nghĩ, nhất định là Triệu Hi giở trò quỷ, nếu không cao cao tại thượng, hoàng thượng hằng ngày bận việc quốc gia đại sự, làm sao có khả năng muốn gặp nàng, thật là một người không bỏ rơi được, ném không ra, tiểu tử đáng ghét.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh