Giới Thần
Chương 306: Xin lỗi - Tỏ tình
"Con gái ah...thằng Thiên nó không phải người như thằng Tình nói đâu,...theo cha thấy, với người như nó...tiền tài thật sự quá mức tầm thường mới đúng"
"Đúng vậy con gái...Thiên là 1 người rất hợp ý mẹ...không có ai tốt hơn nó trên đời này nữa đâu...chuyện ngày hôm nay nhất định là có nguyên do...với lại, người ưu tú như nó...con gái khác không thương mới là khó hiểu...càng như vậy thì càng chứng minh nó ưu tú hơn người"
"Uhm...nghe mẹ con nói cha mới nhớ...con bé Trương Ngọc Diễm đó, đúng thật là rất có hoàn cảnh..."
Thế là Hà Phàm bắt đầu kể về ngọc diễm, thông tin mà ông biết rất nhiều...đây là vấn đề làm ăn cho nên lai lịch của đối thủ cũ, tất nhiên 1 doanh nhân giỏi như ông sẽ không thể không nắm
Nhưng càng như vậy, Trương Ngọc Diễm đáng thương, bằng cách nhìn của 1 người làm cha hay 1 thương giới doanh nhân lại càng được ông miêu tả rõ nét hơn...kể cả việc Thiên xuất hiện và cứu công ty cô, bảo vệ cô như 1 vệ sĩ, như 1 người thân
Cái công ty đó, và kể cả công ty của ông nữa, 2 cái công ty này nhìn bề ngoài thì cứ tưởng rằng nó thuộc về ông hay diễm
Nhưng sau lưng, thật ra đều là do 1 tay Thiên mang về...1 mình hắn 1 tay vực dậy cho 2 công ty, rồi đưa lại cho 2 người như họ
Còn bản thân hắn, hắn vẫn mặc 1 bộ quần áo rất bình thường...vẫn sống tạm...ăn nhờ...người ngoài thấy hắn nghèo khổ nhưng lại không biết....tài sản mà nếu hắn muốn sẽ có thể mua được 1 nửa đất nước việt nam này
"Con thấy đó, cô bé diễm kia cũng là 1 người số khổ...thằng Thiên nó bảo vệ là rất hợp lý mà...ngược lại...nếu mà nó không bảo vệ...con nói xem, nó xứng cho con đau lòng sao..."
"Uhm..."giống như nhận được 1 câu nói đúng, Thu cũng bớt chút vẩn vơ đi...
Được nước là làm tới...2 vợ chồng nhà này kẻ xướng người họa, nâng Thiên lên tận mây xanh
Không biết...sau này hắn có dù mà nhảy xuống hay không...nhưng mà bây giờ Thiên rất xui là không được nghe, chứ không hắn cũng sướng tửng từng tưng lên
"Lúc mà công ty Thiên Phúc đã lấy lại được sức mạnh vốn có...lúc đó Thiên mới gặp con...con còn nhớ ngày hôm ở bệnh viện không..."
"Uhm..."thu rất hồi ức lại ngày đó, cô cũng quên luôn cả khóc
"Vậy con còn nhớ lúc Thiên đánh Tình không....con còn nhớ ánh mắt khát vọng của nó lúc nói tới cha mẹ mình không..."
"Uhm...con..nhớ.." giọng thu lại méo xệch đi
"Con còn nhớ nó nói câu gì không...mẹ còn nhớ,...câu nói đó...cả đời mẹ cũng không thể quên được..." 2 mắt ngọc hân cũng đỏ hoe
"Họ chỉ là có việc nên mới bỏ tao lại thôi....không cần gì cả....không cần cả 1 lời xin lỗi....chỉ cần họ chịu nhớ tới tao....tao sẽ lại gọi họ là cha....là mẹ....16 năm....16 năm tao cố gắng học...cố gắng sống tốt là để làm gì.....để khi gặp lại....họ sẽ không buồn....tao sống được là nhờ ước mơ đó đó....thấp hèn phải không...."
Ngọc hân nghẹn ngào nhắc lại từng chữ..từng chữ trong vô tận thương sót
Không khí bất chợt bị 1 câu nói này làm cho trầm lắng
Có lẽ, 1 câu này đã thật sự khắc sâu trong tâm tư người mẹ này bấy lâu nay...
2 mẹ con đã không nói được lấy 1 chữ nguyên vẹn...họ chỉ còn biết ôm nhau
Cái nỗi buồn sâu thẳm được gợi lên...Thu hiểu rồi....có lẽ cô đã quá bi quan đó thôi
Có lẽ là cô vì thương hắn...vì cô sợ mất hắn nên mới vậy thôi...
Tên khốn đó...hắn cũng đâu có phải loại người xấu xa kia
Trước giờ, hắn cũng chưa từng thừa nhận là mình không có người con gái khác mà
Thậm chí hắn còn luôn nói cô là vợ bé...tên khốn này...không biết chừng lại là đang nói thật
Vợ bé sao....hơi thiệt thòi chút, nhưng không có sao mà...
Hắn đến đây là đã đủ rồi...hắn cần cô và không bỏ rơi cô...vậy là đủ rồi
Hắn mới 16 tuổi...còn cô, cô cũng mới 15...dù sao thì vẫn còn quá trẻ
Trong im lặng, bỗng nhiên có 1 tiếng sáo du dương chứa chan tình yêu thương vang lên...
Văng vẳng từ nơi xa....không biết là từ đâu vọng tới
Tiếng sáo này giống như 1 trận gió thổi bay đi những chiếc lá vàng rụng trên cây
Không khí tưởng chừng như se lạnh và im ắng, nhưng trong vô thức, những thứ không nên nghĩ, những thứ suy nghĩ tiêu cực đã bị cơn gió này thổi quét đi
Thứ còn lại chỉ là 1 sự bình yên và nhẹ nhõm
Tâm trí con người trở về lại trạng thái bình tĩnh nhất...trạng thái minh mẫn nhất để cảm thụ từng chi tiết cuộc sống
Khi mà 2 người phụ nữ và Hà Phàm còn đang có 1 suy đoán kỳ lạ còn chưa hoàn toàn thành hình thì tiếng sáo lại thay đổi
Nhịp điệu du dương kéo lên cao
Tựa như thế gian này đã mất đi sự phàm tục để trở về 1 thế giới vô vàn mầu sắc và sự thần kỳ
Con người ở đó ai nấy đều thần thông quảng đại, đặc biệt là 1 người nam nhân...người này là kẻ mạnh nhất trong đó...
Tiếng sáo lại 1 lần thay đổi...nhân gian sáo rỗng kinh tâm đó mất đi
Người nam nhân lại trở về với nhịp sống đô hội nhộn nhịp...hắn chiến đấu với 1 đám người rất mạnh...hắn chiến thắng...nhưng hắn lại bị thương nằm ở 1 nơi nghĩa địa hoang vắng
1 người con gái đã tới, cô ấy khóc lóc, cô ấy nhớ mẹ, cô ấy kể lể những uất ức mà mình chịu...sau đó cô ấy phát hiện và cứu hắn về
2 người từ đó ở với nhau thân thiết như thân tình lại như nam nữ hữu biệt
Tình cảm mà cô ấy nhen nhóm đã dần dần cháy rực,...cô ấy chỉ còn 1 mình hắn là chỗ dựa...cô bị bắt nạt...cô bị người cha vô lương đe dọa, cô bị thằng em cùng cha khác mẹ đó hòng cưỡng đoạt...
Mỗi lần như vậy hắn đều dang tay ra cứu cô...cuộc đời này, cô sẽ không thể sống được nữa nếu thiếu hắn...hắn trở thành tài sản lớn nhất của cô
Tiếng sáo lại 1 lần thay đổi, nhịp điệu lại thêm trầm bổng
Và rồi 1 cơn mưa gió kéo tới, hắn nghe thấy 1 tiếng kêu gọi tha thiết từ ai đó, sau đó tại 1 nơi đường phố này, hắn đến bên 1 cô gái
Cô ấy xinh đẹp lộng lẫy và mềm mại yếu ớt như 1 con mèo nhỏ mệt mỏi ngả vào lòng hắn ngủ...
2 người cứ như vậy ở bên nhau, cảm giác đầm ấm và thanh xuân đó trào đến...hắn ngất ngây....hắn mê đắm
Hắn nhận được tình cảm từ người mẹ hiền của cô, hắn nhận được tình cảm trầm ấm của người cha cô...trái tim hắn được xoa dịu...hắn thèm khát cảm giác đó tới mức độ tham lam
Hắn tham làm tranh thủ những giây phút ở bên gia đình đó...hắn tranh thủ hồi ức về nó...hắn bớt thật nhiều thời gian để đến bên họ
Và cô gái đó...cô gái ngây thơ khả ái đó....cô gái luôn khóc rất không đúng lúc...cô gái luôn hành hung hắn đó...
Cô ấy cũng đi luôn vào lòng hắn
Hắn yêu cô đến mức say đắm...hắn giống như 1 con chim xa tổ....hắn muốn có 1 gia đình như vậy...và cô sẽ cùng hắn xây nên 1 cái tổ mới, sinh cho hắn những con chim non...
Cô đến bên hắn 1 cách rất tự nhiên và dịu dàng
Còn người con gái kia đến với hắn bằng sự nồng thắm và thương yêu
1 người dựa dẫm yêu thương, 1 người lại nhẹ nhàng cá tính...
Hắn yêu...yêu cả 2...không ai hơn kém....không ai phân biệt
Tiếng sáo càng về sau lại càng nghẹn ngào...càng thắm thiết...càng du dương
Tâm trạng con người cũng lật đật bị lôi cuốn vào tận sâu trong từng nhịp đập....nhẹ nhàng nhưng không có lấy 1 chút thỏa hiệp...
Nó đến và thấm vào tâm can 1 cách không gì có thể ngăn cản được ...và rồi...họ bị thuyết phục.
"Đúng vậy con gái...Thiên là 1 người rất hợp ý mẹ...không có ai tốt hơn nó trên đời này nữa đâu...chuyện ngày hôm nay nhất định là có nguyên do...với lại, người ưu tú như nó...con gái khác không thương mới là khó hiểu...càng như vậy thì càng chứng minh nó ưu tú hơn người"
"Uhm...nghe mẹ con nói cha mới nhớ...con bé Trương Ngọc Diễm đó, đúng thật là rất có hoàn cảnh..."
Thế là Hà Phàm bắt đầu kể về ngọc diễm, thông tin mà ông biết rất nhiều...đây là vấn đề làm ăn cho nên lai lịch của đối thủ cũ, tất nhiên 1 doanh nhân giỏi như ông sẽ không thể không nắm
Nhưng càng như vậy, Trương Ngọc Diễm đáng thương, bằng cách nhìn của 1 người làm cha hay 1 thương giới doanh nhân lại càng được ông miêu tả rõ nét hơn...kể cả việc Thiên xuất hiện và cứu công ty cô, bảo vệ cô như 1 vệ sĩ, như 1 người thân
Cái công ty đó, và kể cả công ty của ông nữa, 2 cái công ty này nhìn bề ngoài thì cứ tưởng rằng nó thuộc về ông hay diễm
Nhưng sau lưng, thật ra đều là do 1 tay Thiên mang về...1 mình hắn 1 tay vực dậy cho 2 công ty, rồi đưa lại cho 2 người như họ
Còn bản thân hắn, hắn vẫn mặc 1 bộ quần áo rất bình thường...vẫn sống tạm...ăn nhờ...người ngoài thấy hắn nghèo khổ nhưng lại không biết....tài sản mà nếu hắn muốn sẽ có thể mua được 1 nửa đất nước việt nam này
"Con thấy đó, cô bé diễm kia cũng là 1 người số khổ...thằng Thiên nó bảo vệ là rất hợp lý mà...ngược lại...nếu mà nó không bảo vệ...con nói xem, nó xứng cho con đau lòng sao..."
"Uhm..."giống như nhận được 1 câu nói đúng, Thu cũng bớt chút vẩn vơ đi...
Được nước là làm tới...2 vợ chồng nhà này kẻ xướng người họa, nâng Thiên lên tận mây xanh
Không biết...sau này hắn có dù mà nhảy xuống hay không...nhưng mà bây giờ Thiên rất xui là không được nghe, chứ không hắn cũng sướng tửng từng tưng lên
"Lúc mà công ty Thiên Phúc đã lấy lại được sức mạnh vốn có...lúc đó Thiên mới gặp con...con còn nhớ ngày hôm ở bệnh viện không..."
"Uhm..."thu rất hồi ức lại ngày đó, cô cũng quên luôn cả khóc
"Vậy con còn nhớ lúc Thiên đánh Tình không....con còn nhớ ánh mắt khát vọng của nó lúc nói tới cha mẹ mình không..."
"Uhm...con..nhớ.." giọng thu lại méo xệch đi
"Con còn nhớ nó nói câu gì không...mẹ còn nhớ,...câu nói đó...cả đời mẹ cũng không thể quên được..." 2 mắt ngọc hân cũng đỏ hoe
"Họ chỉ là có việc nên mới bỏ tao lại thôi....không cần gì cả....không cần cả 1 lời xin lỗi....chỉ cần họ chịu nhớ tới tao....tao sẽ lại gọi họ là cha....là mẹ....16 năm....16 năm tao cố gắng học...cố gắng sống tốt là để làm gì.....để khi gặp lại....họ sẽ không buồn....tao sống được là nhờ ước mơ đó đó....thấp hèn phải không...."
Ngọc hân nghẹn ngào nhắc lại từng chữ..từng chữ trong vô tận thương sót
Không khí bất chợt bị 1 câu nói này làm cho trầm lắng
Có lẽ, 1 câu này đã thật sự khắc sâu trong tâm tư người mẹ này bấy lâu nay...
2 mẹ con đã không nói được lấy 1 chữ nguyên vẹn...họ chỉ còn biết ôm nhau
Cái nỗi buồn sâu thẳm được gợi lên...Thu hiểu rồi....có lẽ cô đã quá bi quan đó thôi
Có lẽ là cô vì thương hắn...vì cô sợ mất hắn nên mới vậy thôi...
Tên khốn đó...hắn cũng đâu có phải loại người xấu xa kia
Trước giờ, hắn cũng chưa từng thừa nhận là mình không có người con gái khác mà
Thậm chí hắn còn luôn nói cô là vợ bé...tên khốn này...không biết chừng lại là đang nói thật
Vợ bé sao....hơi thiệt thòi chút, nhưng không có sao mà...
Hắn đến đây là đã đủ rồi...hắn cần cô và không bỏ rơi cô...vậy là đủ rồi
Hắn mới 16 tuổi...còn cô, cô cũng mới 15...dù sao thì vẫn còn quá trẻ
Trong im lặng, bỗng nhiên có 1 tiếng sáo du dương chứa chan tình yêu thương vang lên...
Văng vẳng từ nơi xa....không biết là từ đâu vọng tới
Tiếng sáo này giống như 1 trận gió thổi bay đi những chiếc lá vàng rụng trên cây
Không khí tưởng chừng như se lạnh và im ắng, nhưng trong vô thức, những thứ không nên nghĩ, những thứ suy nghĩ tiêu cực đã bị cơn gió này thổi quét đi
Thứ còn lại chỉ là 1 sự bình yên và nhẹ nhõm
Tâm trí con người trở về lại trạng thái bình tĩnh nhất...trạng thái minh mẫn nhất để cảm thụ từng chi tiết cuộc sống
Khi mà 2 người phụ nữ và Hà Phàm còn đang có 1 suy đoán kỳ lạ còn chưa hoàn toàn thành hình thì tiếng sáo lại thay đổi
Nhịp điệu du dương kéo lên cao
Tựa như thế gian này đã mất đi sự phàm tục để trở về 1 thế giới vô vàn mầu sắc và sự thần kỳ
Con người ở đó ai nấy đều thần thông quảng đại, đặc biệt là 1 người nam nhân...người này là kẻ mạnh nhất trong đó...
Tiếng sáo lại 1 lần thay đổi...nhân gian sáo rỗng kinh tâm đó mất đi
Người nam nhân lại trở về với nhịp sống đô hội nhộn nhịp...hắn chiến đấu với 1 đám người rất mạnh...hắn chiến thắng...nhưng hắn lại bị thương nằm ở 1 nơi nghĩa địa hoang vắng
1 người con gái đã tới, cô ấy khóc lóc, cô ấy nhớ mẹ, cô ấy kể lể những uất ức mà mình chịu...sau đó cô ấy phát hiện và cứu hắn về
2 người từ đó ở với nhau thân thiết như thân tình lại như nam nữ hữu biệt
Tình cảm mà cô ấy nhen nhóm đã dần dần cháy rực,...cô ấy chỉ còn 1 mình hắn là chỗ dựa...cô bị bắt nạt...cô bị người cha vô lương đe dọa, cô bị thằng em cùng cha khác mẹ đó hòng cưỡng đoạt...
Mỗi lần như vậy hắn đều dang tay ra cứu cô...cuộc đời này, cô sẽ không thể sống được nữa nếu thiếu hắn...hắn trở thành tài sản lớn nhất của cô
Tiếng sáo lại 1 lần thay đổi, nhịp điệu lại thêm trầm bổng
Và rồi 1 cơn mưa gió kéo tới, hắn nghe thấy 1 tiếng kêu gọi tha thiết từ ai đó, sau đó tại 1 nơi đường phố này, hắn đến bên 1 cô gái
Cô ấy xinh đẹp lộng lẫy và mềm mại yếu ớt như 1 con mèo nhỏ mệt mỏi ngả vào lòng hắn ngủ...
2 người cứ như vậy ở bên nhau, cảm giác đầm ấm và thanh xuân đó trào đến...hắn ngất ngây....hắn mê đắm
Hắn nhận được tình cảm từ người mẹ hiền của cô, hắn nhận được tình cảm trầm ấm của người cha cô...trái tim hắn được xoa dịu...hắn thèm khát cảm giác đó tới mức độ tham lam
Hắn tham làm tranh thủ những giây phút ở bên gia đình đó...hắn tranh thủ hồi ức về nó...hắn bớt thật nhiều thời gian để đến bên họ
Và cô gái đó...cô gái ngây thơ khả ái đó....cô gái luôn khóc rất không đúng lúc...cô gái luôn hành hung hắn đó...
Cô ấy cũng đi luôn vào lòng hắn
Hắn yêu cô đến mức say đắm...hắn giống như 1 con chim xa tổ....hắn muốn có 1 gia đình như vậy...và cô sẽ cùng hắn xây nên 1 cái tổ mới, sinh cho hắn những con chim non...
Cô đến bên hắn 1 cách rất tự nhiên và dịu dàng
Còn người con gái kia đến với hắn bằng sự nồng thắm và thương yêu
1 người dựa dẫm yêu thương, 1 người lại nhẹ nhàng cá tính...
Hắn yêu...yêu cả 2...không ai hơn kém....không ai phân biệt
Tiếng sáo càng về sau lại càng nghẹn ngào...càng thắm thiết...càng du dương
Tâm trạng con người cũng lật đật bị lôi cuốn vào tận sâu trong từng nhịp đập....nhẹ nhàng nhưng không có lấy 1 chút thỏa hiệp...
Nó đến và thấm vào tâm can 1 cách không gì có thể ngăn cản được ...và rồi...họ bị thuyết phục.
Tác giả :
Nguyễn Văn Thanh