Giới Thần
Chương 223: Lật bài
"Mày...dám làm trái ý tao...." giọng hắc ám cha xứ biến chuyển từ từ ái ấm áp thành 1 kiểu gằn giọng chứa đầy tà ác và bạo nộ...tựa như đây mới chân chính là bản chất của ông ta...và bây giờ nó mới trở về bản tính thật
1 luồng khí hung sát tanh tưởi bộc phát ra từ tấm thân ma quỷ dưới lớp vỏ bọc cha xứ, ẩn sau lớp quần áo không ngờ lại không phải thân thể 1 nhân loại bình thường ...nhưng không ai có thể nhìn rõ được nó là gì
Ánh mắt và khuôn mặt cha xứ bắt đầu sản sinh ra những biến đổi kỳ lạ, cái cằm dài ra, da mặt khô dần, cặp mắt hóa thành mầu trắng đục, giữa trán còn mọc lên 1 cái gai xương mầu tím.
Khí trường tà ác ngập trời cũng như 1 cái bong bóng kéo căng ra xung quanh, dần dần cái tế đàn cũng bị bao bọc, vị trí lan ra tới ngay chỗ Hoàng Chính Hào còn đang đứng phía xa, vừa đủ bọc ông lại
"Viu....víu...ket...kẹc..." sâu trong cơ thể cha xứ bắt đầu vang lên những âm thanh côn trùng kêu rùng rợn làm những thần vương bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ
Đặc biệt là trước loại tiếng côn trùng kêu và bộ dạng mới của cha xứ này, ám hậu là nữ tính duy nhất, bản tính tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn là người yêu sạch sẽ...
"Pặc...pặc.." lập tức ả ta sợ hãi lùi lại 2 bước, sau đó trước áp lực kỳ lạ mà gê rợn này, ả lại lùi tiếp thêm 2 bước nữa mới hơi yên tâm
Đồng loạt, kiếm vương cũng vậy, quỷ vương là tấm thân ma quỷ tham ăn như mạng nhưng cũng không dám đứng gần
Chỉ có vô dục thần tăng là không lùi, ông ta chỉ niệm 1 câu phật hiệu rồi vững như bàn thạch đứng đó
Bây giờ họ mới hiểu, không ngờ thực lực của vị hắc ám cha xứ này lại mạnh tới mức như vậy....không chỉ nói tới vô số khí áp nhớp nháp hỗn tạp đang phát ra kia...chỉ nói tới độc khí và áp lực tinh thần thôi cũng đã quá mức kinh khủng...
Nhưng mà người phải chịu áp lực lớn nhất là Hoàng Chính Hào lại không hề có hành động gì....thậm chí nói 1 câu cũng không thèm
Im lặng
Giống như không có chút nào ảnh hưởng tới ông, tư thế im lặng này vẫn cứ như vậy được duy trì
"Khốn kiếp....là mày muốn chết..."
Lần này ánh mắt Hoàng Chính Hào khẽ chuyển, nhưng chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt cha xứ 1 cách rất bình thường. Nhưng ánh mắt này trước cảm nhận của cha xứ thì không không khác gì 1 loại ánh mắt thách thức...là xem thường....là cái kiểu mà lão không cách nào chấp nhận được.
Sỉ nhục....sỉ nhục chân chính...
"Hahahaah....mày gan...mày gan lắm....mới làm thần vương chưa tới trăm năm đã không xem ai ra gì....tốt....các con....ăn nó..." vừa nói xong, khi mà mọi người còn chưa hiểu lắm ông ta nói gì thì lập tức trợn mắt lên nhìn
Cảnh tượng trước mắt thật quá sức rùng rợn...lần này ngay cả vô dục thần tăng cũng không thể trấn tĩnh được phải lùi về sau 3 bước
Phía trước, trên người hắc ám cha xứ bắt đầu thu nhỏ lại,...không...phải nói chính xác là đang phân tán ra....từ làn da trên lưng của lão bắt đầu thối rữa, phun bọng mủ mầu xanh...bên trong lúc nhúc 1 đám côn trùng như ròi bọ có vô số xúc tu gê tởm...sau đó những con ròi gớm giếc này rời khỏi cơ thể lão, mọc cánh bắt đầu bay đi
Phía dưới cơ thể lão, giường như vẫn đang không ngừng có con gì đó đang bò dưới da rồi tiến về phía cái u ở lưng...cả cơ thể lão...không ngờ....không ngờ lại là 1 ổ trùng, toàn ròi bọ gớm giếc
"Pặc...pực..." con bọ đầu tiên mọc ra cánh dài, các xúc tu, vòi dần thành hình,...cánh cứng dần lên, 2 mắt như máu, răng nanh tua tủa, thân hình tựa như con muỗi, lớn gần bằng đầu ngón cái
"Véo...." nó dùng 1 tốc độ nhanh không gì sánh được bay về phía Hoàng Chính Hào đang ở xa....nhưng mà khoảng cách này lại bị nó rút ngắn cực nhanh
"Khặc....khặc....trùng vương...ta ưa thích nhất chính là hút não người....khặc...khặc....hôm nay....tao sẽ ăn sạch não của mày....thậm chí...ăn luôn thể xác....ăn luôn cả đệ cửu vương vị....đệ cửu vương vị từ này sẽ thuộc về nó.........khạc...khặc.." cha xứ vừa nói, ngón tay lại vừ chỉ về phía con côn trùng gớm giếc kia, ý lão rất rõ ràng
Chính là để cho con côn trùng này thôn phệ sạch Hoàng Chính Hào sau đó nhận lấy luôn cả vị trí thứ 9 thần vương của ông luôn. Không biết loại trùng này mạnh mẽ tới mức nào, vị cha xứ này lấy tự tin ở đâu ra để mang 1 con côn trùng ra mà muốn nuốt gọn 1 vị thần vương
Nhưng ngay sau đó, Hoàng Chính Hào mới hiểu...
Tại vì ngay khi đường bay của côn trùng kia gần tới thì cũng là lúc áp lực như dời non lấp bể bắt đầu ép xuống đầu ông
"Rắc...rắc..." mặt đất ông đứng liền bị ép vỡ nát ra
Khí áp mà vị cha xứ này phát ra, chính là hỗn hợp của vô số khí tức của những con côn trùng trên người lão...nhơ nhớp mà mềm nhũn
Cảm giác thấy, tai nghe thấy tiếng côn trùng cựa quậy, mắt thấy nó nhúc nhích....đây là 1 cảm giác vô cùng buồn nôn, nó đánh sâu vào ý chí con người...làm nhân tâm trở nên khiếp đảm, bối rối. Đồng thời không khí xung quanh còn trở nên nhớp nháp đặc sệt đến nỗi khiến người ta muốn cử động cũng khó
"Khặc...khặc....không cần phản kháng....hahaha.....không cần phản kháng....vô ích thôi....vô ích thôi....ngoan ngoãn dâng hiến ra máu thịt...khặc....khặc..."
Lần này Hoàng Chính Hào cũng chỉ khẽ nhếch lên miệng cười, áp lực và cảm giác gê tởm đó...đối với ông giống như không có 1 chút nào ảnh hưởng vậy....tiếng khinh bỉ và tiếng cười của cha xứ cũng rất là buồn cười trước mắt ông.
Tựa như 1 đứa trẻ con nhỏ xíu yếu ớt lại không ngừng tà ác cầm cây hâm dọa người lớn..."chết đi...ta giết mi...mau đầu hàng...mi sẽ không đánh được ta...". Thật là buồn cười, thật lố bịch tới cực điểm
Nãy giờ là họ xem thường thực lực của ông, nhưng thực tế chính ông mới là người xem thường lại chúng....nhưng mà chúng không hề giác ngộ được điều đó...ngược lại còn tưởng ông đang sợ sệt, tưởng ông mềm yếu dễ bắt nạt...
Không phải rất là lố bịch đó hay sao ?
Khẽ đưa ra 2 ngón tay, Hoàng Chính Hào dửng dưng định dùng nó để đối phó con côn trùng gê rợn, hung ác có tốc độ cực nhanh này
"Khặc....ngu xuẩn....ngu xuẩn....khặc....khặc...." giống như cảm thấy chuyện Hoàng Chính Hào đưa 2 ngón tay ra là rất nực cười...cha xứ mở cái miệng đầy răng nhọn ra cười lên vô cùng "tươi rói"
Nhưng mà sự việc lại diễn biến 1 cách kỳ lạ
1 âm thanh vang lên..
"Pặp..."
Nụ cười thỏa mãn chờ mong của cha xứ lập tức tắt hẳn
Tại vì....
Trên 2 ngón tay Hoàng Chính Hào, con côn trùng đó quả thực đã bị bắt chặt, nó giống như 1 con sâu nhỏ, yếu ớt và hèn mọn không ngừng giãy dụa cầu sinh trong vô lực, sau đó trước lực miết nhẹ của 2 ngón tay, con côn trùng hung ác như ma quỷ đã rất khả ái hóa thành 1 vũng máu đen nhầy nhụa
"Mày....mày....mày làm thế nào...đây là....không thể nào...." giọng cha xứ khó tin không ngừng lắp bắp
"Ah...khặc..." ngay lúc con côn trùng bị vò chết, cha xứ cũng ói ra 1 ngụm máu đen tanh tưởi
"Hừ...." Hoàng Chính Hào nhẹ hừ 1 tiếng, không có 1 chút uy thế phát ra, không kinh Thiên động đia....không vang dội nhưng Hâc Ám Cha Xứ giống như nhận phải trọng kích
"Hự...Rầm rầm....ạc..ặc..." thánh điển cũng rời tay, cha xứ bị ăn 1 đòn nặng vào ngực, tâm thần trọng thương, thân thể giống như bầy ruồi bị gió thổi không ngừng tán loạn, tổ hợp rồi lại toán loạn
Cũng lúc này, khi nhìn thấy Hoàng Chính Hào. ánh mắt Ám Hậu co rụt lại, mơ màng và sợ hãi như đang khơi dậy 1 ký ức kinh khủng nào đó
Đến khi tổ hợp lại lần thứ 3, Hắc Ám Cha Xứ mà bình thường vẫn như ma quỷ làm nhân tâm khiếp đảm bây giờ đã nằm bệt ra đất, quần áo rách nát để lộ 1 cơ thể dài dài, cằm nhọn, tay chân nhỏ xíu có mấy phần giống con muỗi vừa tấn công Hoàng Chính Hào.
Trong tròng mắt trắng ởn ánh lên tia sợ hãi tột độ, miệng đầy răng và máu run rẩy nói từng chữ..."thần...thần..."
Các thần vương khác nhìn thấy cũng lập tức khiếp sợ, nãy giờ sự việc kể thì dài, nhưng thực tế thì cực nhanh...
Từ lúc bắt đầu tới giờ bất quá cũng không tới 10 giây, nhưng cho đến bây giờ họ mới kịp nhận ra 1 việc...
Hoàng Chính Hào
Không ngờ lại mạnh tới như vậy..
Chữ "thần" trong miệng cha xứ...không lẽ....không lẽ là nói đến "thần" thật sự trong truyền thuyết hay sao
1 cảm giác vừa hoang đường vừa rợn gáy kéo tới....nhưng khi họ còn chưa kịp tìm hiểu thêm về sự thật chữ "thần" này thì bất chợt lại khó hiểu khi nghe thấy 1 câu
"Ra ngoài thôi...2 người anh em..." giọng Hoàng Chính Hào giống như đang nói với 1 người nào đó bên trong 2 cái hũ bị phong ấn.
1 luồng khí hung sát tanh tưởi bộc phát ra từ tấm thân ma quỷ dưới lớp vỏ bọc cha xứ, ẩn sau lớp quần áo không ngờ lại không phải thân thể 1 nhân loại bình thường ...nhưng không ai có thể nhìn rõ được nó là gì
Ánh mắt và khuôn mặt cha xứ bắt đầu sản sinh ra những biến đổi kỳ lạ, cái cằm dài ra, da mặt khô dần, cặp mắt hóa thành mầu trắng đục, giữa trán còn mọc lên 1 cái gai xương mầu tím.
Khí trường tà ác ngập trời cũng như 1 cái bong bóng kéo căng ra xung quanh, dần dần cái tế đàn cũng bị bao bọc, vị trí lan ra tới ngay chỗ Hoàng Chính Hào còn đang đứng phía xa, vừa đủ bọc ông lại
"Viu....víu...ket...kẹc..." sâu trong cơ thể cha xứ bắt đầu vang lên những âm thanh côn trùng kêu rùng rợn làm những thần vương bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ
Đặc biệt là trước loại tiếng côn trùng kêu và bộ dạng mới của cha xứ này, ám hậu là nữ tính duy nhất, bản tính tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn là người yêu sạch sẽ...
"Pặc...pặc.." lập tức ả ta sợ hãi lùi lại 2 bước, sau đó trước áp lực kỳ lạ mà gê rợn này, ả lại lùi tiếp thêm 2 bước nữa mới hơi yên tâm
Đồng loạt, kiếm vương cũng vậy, quỷ vương là tấm thân ma quỷ tham ăn như mạng nhưng cũng không dám đứng gần
Chỉ có vô dục thần tăng là không lùi, ông ta chỉ niệm 1 câu phật hiệu rồi vững như bàn thạch đứng đó
Bây giờ họ mới hiểu, không ngờ thực lực của vị hắc ám cha xứ này lại mạnh tới mức như vậy....không chỉ nói tới vô số khí áp nhớp nháp hỗn tạp đang phát ra kia...chỉ nói tới độc khí và áp lực tinh thần thôi cũng đã quá mức kinh khủng...
Nhưng mà người phải chịu áp lực lớn nhất là Hoàng Chính Hào lại không hề có hành động gì....thậm chí nói 1 câu cũng không thèm
Im lặng
Giống như không có chút nào ảnh hưởng tới ông, tư thế im lặng này vẫn cứ như vậy được duy trì
"Khốn kiếp....là mày muốn chết..."
Lần này ánh mắt Hoàng Chính Hào khẽ chuyển, nhưng chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt cha xứ 1 cách rất bình thường. Nhưng ánh mắt này trước cảm nhận của cha xứ thì không không khác gì 1 loại ánh mắt thách thức...là xem thường....là cái kiểu mà lão không cách nào chấp nhận được.
Sỉ nhục....sỉ nhục chân chính...
"Hahahaah....mày gan...mày gan lắm....mới làm thần vương chưa tới trăm năm đã không xem ai ra gì....tốt....các con....ăn nó..." vừa nói xong, khi mà mọi người còn chưa hiểu lắm ông ta nói gì thì lập tức trợn mắt lên nhìn
Cảnh tượng trước mắt thật quá sức rùng rợn...lần này ngay cả vô dục thần tăng cũng không thể trấn tĩnh được phải lùi về sau 3 bước
Phía trước, trên người hắc ám cha xứ bắt đầu thu nhỏ lại,...không...phải nói chính xác là đang phân tán ra....từ làn da trên lưng của lão bắt đầu thối rữa, phun bọng mủ mầu xanh...bên trong lúc nhúc 1 đám côn trùng như ròi bọ có vô số xúc tu gê tởm...sau đó những con ròi gớm giếc này rời khỏi cơ thể lão, mọc cánh bắt đầu bay đi
Phía dưới cơ thể lão, giường như vẫn đang không ngừng có con gì đó đang bò dưới da rồi tiến về phía cái u ở lưng...cả cơ thể lão...không ngờ....không ngờ lại là 1 ổ trùng, toàn ròi bọ gớm giếc
"Pặc...pực..." con bọ đầu tiên mọc ra cánh dài, các xúc tu, vòi dần thành hình,...cánh cứng dần lên, 2 mắt như máu, răng nanh tua tủa, thân hình tựa như con muỗi, lớn gần bằng đầu ngón cái
"Véo...." nó dùng 1 tốc độ nhanh không gì sánh được bay về phía Hoàng Chính Hào đang ở xa....nhưng mà khoảng cách này lại bị nó rút ngắn cực nhanh
"Khặc....khặc....trùng vương...ta ưa thích nhất chính là hút não người....khặc...khặc....hôm nay....tao sẽ ăn sạch não của mày....thậm chí...ăn luôn thể xác....ăn luôn cả đệ cửu vương vị....đệ cửu vương vị từ này sẽ thuộc về nó.........khạc...khặc.." cha xứ vừa nói, ngón tay lại vừ chỉ về phía con côn trùng gớm giếc kia, ý lão rất rõ ràng
Chính là để cho con côn trùng này thôn phệ sạch Hoàng Chính Hào sau đó nhận lấy luôn cả vị trí thứ 9 thần vương của ông luôn. Không biết loại trùng này mạnh mẽ tới mức nào, vị cha xứ này lấy tự tin ở đâu ra để mang 1 con côn trùng ra mà muốn nuốt gọn 1 vị thần vương
Nhưng ngay sau đó, Hoàng Chính Hào mới hiểu...
Tại vì ngay khi đường bay của côn trùng kia gần tới thì cũng là lúc áp lực như dời non lấp bể bắt đầu ép xuống đầu ông
"Rắc...rắc..." mặt đất ông đứng liền bị ép vỡ nát ra
Khí áp mà vị cha xứ này phát ra, chính là hỗn hợp của vô số khí tức của những con côn trùng trên người lão...nhơ nhớp mà mềm nhũn
Cảm giác thấy, tai nghe thấy tiếng côn trùng cựa quậy, mắt thấy nó nhúc nhích....đây là 1 cảm giác vô cùng buồn nôn, nó đánh sâu vào ý chí con người...làm nhân tâm trở nên khiếp đảm, bối rối. Đồng thời không khí xung quanh còn trở nên nhớp nháp đặc sệt đến nỗi khiến người ta muốn cử động cũng khó
"Khặc...khặc....không cần phản kháng....hahaha.....không cần phản kháng....vô ích thôi....vô ích thôi....ngoan ngoãn dâng hiến ra máu thịt...khặc....khặc..."
Lần này Hoàng Chính Hào cũng chỉ khẽ nhếch lên miệng cười, áp lực và cảm giác gê tởm đó...đối với ông giống như không có 1 chút nào ảnh hưởng vậy....tiếng khinh bỉ và tiếng cười của cha xứ cũng rất là buồn cười trước mắt ông.
Tựa như 1 đứa trẻ con nhỏ xíu yếu ớt lại không ngừng tà ác cầm cây hâm dọa người lớn..."chết đi...ta giết mi...mau đầu hàng...mi sẽ không đánh được ta...". Thật là buồn cười, thật lố bịch tới cực điểm
Nãy giờ là họ xem thường thực lực của ông, nhưng thực tế chính ông mới là người xem thường lại chúng....nhưng mà chúng không hề giác ngộ được điều đó...ngược lại còn tưởng ông đang sợ sệt, tưởng ông mềm yếu dễ bắt nạt...
Không phải rất là lố bịch đó hay sao ?
Khẽ đưa ra 2 ngón tay, Hoàng Chính Hào dửng dưng định dùng nó để đối phó con côn trùng gê rợn, hung ác có tốc độ cực nhanh này
"Khặc....ngu xuẩn....ngu xuẩn....khặc....khặc...." giống như cảm thấy chuyện Hoàng Chính Hào đưa 2 ngón tay ra là rất nực cười...cha xứ mở cái miệng đầy răng nhọn ra cười lên vô cùng "tươi rói"
Nhưng mà sự việc lại diễn biến 1 cách kỳ lạ
1 âm thanh vang lên..
"Pặp..."
Nụ cười thỏa mãn chờ mong của cha xứ lập tức tắt hẳn
Tại vì....
Trên 2 ngón tay Hoàng Chính Hào, con côn trùng đó quả thực đã bị bắt chặt, nó giống như 1 con sâu nhỏ, yếu ớt và hèn mọn không ngừng giãy dụa cầu sinh trong vô lực, sau đó trước lực miết nhẹ của 2 ngón tay, con côn trùng hung ác như ma quỷ đã rất khả ái hóa thành 1 vũng máu đen nhầy nhụa
"Mày....mày....mày làm thế nào...đây là....không thể nào...." giọng cha xứ khó tin không ngừng lắp bắp
"Ah...khặc..." ngay lúc con côn trùng bị vò chết, cha xứ cũng ói ra 1 ngụm máu đen tanh tưởi
"Hừ...." Hoàng Chính Hào nhẹ hừ 1 tiếng, không có 1 chút uy thế phát ra, không kinh Thiên động đia....không vang dội nhưng Hâc Ám Cha Xứ giống như nhận phải trọng kích
"Hự...Rầm rầm....ạc..ặc..." thánh điển cũng rời tay, cha xứ bị ăn 1 đòn nặng vào ngực, tâm thần trọng thương, thân thể giống như bầy ruồi bị gió thổi không ngừng tán loạn, tổ hợp rồi lại toán loạn
Cũng lúc này, khi nhìn thấy Hoàng Chính Hào. ánh mắt Ám Hậu co rụt lại, mơ màng và sợ hãi như đang khơi dậy 1 ký ức kinh khủng nào đó
Đến khi tổ hợp lại lần thứ 3, Hắc Ám Cha Xứ mà bình thường vẫn như ma quỷ làm nhân tâm khiếp đảm bây giờ đã nằm bệt ra đất, quần áo rách nát để lộ 1 cơ thể dài dài, cằm nhọn, tay chân nhỏ xíu có mấy phần giống con muỗi vừa tấn công Hoàng Chính Hào.
Trong tròng mắt trắng ởn ánh lên tia sợ hãi tột độ, miệng đầy răng và máu run rẩy nói từng chữ..."thần...thần..."
Các thần vương khác nhìn thấy cũng lập tức khiếp sợ, nãy giờ sự việc kể thì dài, nhưng thực tế thì cực nhanh...
Từ lúc bắt đầu tới giờ bất quá cũng không tới 10 giây, nhưng cho đến bây giờ họ mới kịp nhận ra 1 việc...
Hoàng Chính Hào
Không ngờ lại mạnh tới như vậy..
Chữ "thần" trong miệng cha xứ...không lẽ....không lẽ là nói đến "thần" thật sự trong truyền thuyết hay sao
1 cảm giác vừa hoang đường vừa rợn gáy kéo tới....nhưng khi họ còn chưa kịp tìm hiểu thêm về sự thật chữ "thần" này thì bất chợt lại khó hiểu khi nghe thấy 1 câu
"Ra ngoài thôi...2 người anh em..." giọng Hoàng Chính Hào giống như đang nói với 1 người nào đó bên trong 2 cái hũ bị phong ấn.
Tác giả :
Nguyễn Văn Thanh