[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 41: Bắt cóc (Trung)
Dịch:Phong Bụi
Biết rồi, biết rồi, hắn ta biết rồi.
“Lâm Lâm đừng sợ." Sử Mạn Kỳ ôm lấy vai cậu, cố hết sức an ủi nói: “Đó là chú Cát, là bạn tốt của mẹ. Con còn … nhớ chứ?" Hai chữ cuối hỏi rất thận trọng, ngay cả bàn tay đặt trên vai cậu cũng cứng ngắc.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Bố đâu rồi?"
Sử Mạn Kỳ nói: “Bố và mẹ không thể ở cùng nhau nữa rồi. Lâm Lâm muốn theo mẹ hay bố?"
Bên ngoài Thẩm Thận Nguyên rất bình tĩnh, thế nhưng nội tâm lại đang sóng trào. Nếu như Sử Mạn Kỳ và La Khải Trạch cãi nhau, vậy thì cô ta chạy đến đón La Lâm Lâm để làm gì? Tranh quyền nuôi dưỡng sao? Cậu không biết bối cảnh gia đình của Sử Mạn Kỳ thế nào, ít nhất từ sau khi cậu trở thành La Lâm Lâm, chưa hề nghe thấy người ta nhắc đến “ông ngoại", “bà ngoại". Không có chỗ dựa vững chắc để tranh quyền nuôi dưỡng với La gia, điều này rõ ràng không thuyết phục lắm, cho dù hiện giờ có cướp được người về tay, đến lúc tòa án phán quyết, vẫn phải ngoan ngoãn trả người về. Sử Mạn Kỳ không thể không hiểu, vậy là… làm điều kiện trao đổi sao?
“Lâm Lâm thích bố hay thích mẹ?" Sử Mạn Kỳ thúc giục hỏi.
Vai Thẩm Thận Nguyên bị bóp có chút đau, hảo cảm đối với Sử Mạn Kỳ đã xuống dưới mức âm. May đó là cậu, nếu như là La Lâm Lâm, không biết sẽ đau lòng biết bao. Cậu thấp giọng nói: “Bố, mẹ."
“Nhưng bố mẹ không thể ở cùng nhau được nữa rồi. Sau này bố mẹ sẽ tách ra. Lâm Lâm à, mẹ kỳ thực rất yêu con, con có biết không?" Hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt của Sử Mạn Kỳ, “Mẹ rất muốn sống cùng với Lâm Lâm. Mẹ không có nhiều tiền như bố con, nhưng mẹ có thể dành cho con những gì tốt nhất của mẹ."
Thẩm Thận Nguyên chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt trang điểm nhã nhặn kia.
Sử Mạn Kỳ vốn chỉ khóc rất hàm súc, nhưng lúc đối diện với mắt cậu, tất cả những hổ thẹn, phẫn nộ và bi thống nhẫn nhịn bao lâu nay trong chốc lát dâng lên, bùng nổ như thác đổ, tiếng khóc không kiềm chế được, càng lúc càng dữ, ngay cả lớp hóa trang bị nhoen cũng mặc kệ.
Quyền lợi được khóc bị giành mất, Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể trầm mặc.
“Sắp tới rồi." Chú Cát ngồi ở ghế lái ngắt ngang cuộc đối thoại giữa họ.
Thẩm Thận Nguyên bất chợt rùng mình. Cậu cảm thấy chú Cát này vừa nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, chỉ một cái liếc mắt, nhưng lại có thể khiến linh hồn cậu run rẩy, dường như tất cả những gì của mình trước ánh nhìn của đối phương đều không thể giấu giếm được.
Cậu nhớ tới La Khải Trạch nhìn thấy trước lúc lên xe, chợt không nhịn được trở nên cảnh giác đối với vị chú Cát này.
Con người này… không giống người bình thường.
Xe chầm chậm đi vào bãi để xe ngầm.
Sử Mạn Kỳ dắt cậu xuống xe, sau đó đi theo chú Cát đến một chiếc xe tải to.
Trong quãng đường rất ngắn, Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Chọn nơi này để đổi xe quả nhiên là một sự tính toán rất kỹ càng, nơi này ánh sáng yếu ớt, không có bảo vệ tuần tra, sức sống mờ nhạt đến mức ngay cả một người chủ đến lấy xe cũng không thấy, tĩnh lặng đến mức dường như chỉ có ba người họ giữa trời đất này, hoàn toàn xóa bỏ khả năng Thẩm Thận Nguyên gào thét kêu cứu.
Chú Cát mở cửa xe tải, cho Thẩm Thận Nguyên lên trước, sau đó đẩy Sử Mạn Kỳ lên.
“Con sợ." Thẩm Thận Nguyên nắm chặt tay Sử Mạn Kỳ.
Sử Mạn Kỳ mỉm cười nói: “Đừng sợ."
“Rầm" một tiếng cửa xe bị đóng lại một cách nặng nề, thùng xe chỉ còn lại bóng tối và chật chội.
Một tia sáng yếu ớt xuất hiện trên tay Sử Mạn Kỳ. Cô cầm đèn pin soi bốn phía, mờ mẫn trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh ra một cái ghế, đưa cho cậu, sau đó loạng choạng đi đến đầu kia của thùng xe, mở ra một cái cửa sổ nhỏ.
Thẩm Thận Nguyên có một loại cảm giác như đang bị chuyển đến trại tập trung.
Sử Mạn Kỳ sợ cậu sợ hãi quá mà khóc nháo, lật tìm một con búp bê mới mua đưa cho cậu, lại đưa cho cậu một hộp chocolate.
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy búp bê, cầm lấy chocolate, mắt không chớp nhìn cô chăm chú.
Sử Mạn Kỳ mượn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ hóa trang lại, quay người lại, cố ý ra vẻ thân thiết hỏi: “Lâm Lâm còn muốn gì nữa nào?"
“Mẹ thích cuộc sống như thế này sao?" Cậu hỏi.
Cho dù khuôn mặt cô ngược sáng, cậu vẫn có thể cảm thấy được nét mặt cô đang cứng lại.
Không phải đã hết thuốc chữa!
Thẩm Thận Nguyên vươn tay ra, khe khẽ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, đè thấp giọng nói: “Con muốn ở cùng bố và mẹ. Giống như mẹ đã nói, một nhà ba người, ăn cơm cùng nhau."
Sử Mạn Kỳ như tỉnh lại từ trong ác mộng, tay bất ngờ giằng ra khỏi tay cậu, “Không!"
“Mẹ?"
Tiếng trẻ con kết hợp với tiếng thở gấp gáp của Sử Mạn Kỳ.
Hồi lâu sau, tiếng hô hấp của cô mới nhẹ lại, “Tình cảm giữa bố và mẹ đã hết rồi, không thể quay trở về được nữa. Hiện giờ mẹ chỉ có Lâm Lâm, và chú Cát của con."
Vấn đề phải chăng nằm ở vị chú Cát này?
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại ánh mắt sắc bén như rắn độc của chú Cát, trong lòng khẽ run lên từng đợt. “Chúng ta phải đi đâu ạ?"
Sử Mạn Kỳ nói: “Đi đến một nơi an toàn."
“Nhà trẻ không an toàn sao ạ?"
“Mẹ muốn ở cùng với Lâm Lâm mà không bị bố con làm phiền… Còn có chú Cát của con nữa, chúng ta có thể giống như người một nhà, ăn cơm cùng nhau, cùng đưa Lâm Lâm đi học, cùng đến khu vui chơi. Lâm Lâm lâu rồi cũng chưa đến khu vui chơi, mẹ muốn đi cùng Lâm Lâm…" Sử Mạn Kỳ lải nhải suốt, vẽ nên tương lai của ba người.
Thẩm Thận Nguyên vốn định hạ thủ từ Sử Mạn Kỳ, tìm cơ hội liên lạc với La Thiếu Thần, nhưng nhìn trạng thái tinh thần hiện giờ của cô, đã hoàn toàn rơi vào giấc mộng tự mình dựng nên rồi, căn bản không nghe lọt lời người khác nói nữa.
Không thế cứ thế này được.
Xe càng đi càng xa, cũng khiến Thẩm Thận Nguyên ý thức được chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng. Sử Mạn Kỳ rõ ràng không thể dựa dẫm được rồi, cậu hoàn toàn không biết vị chú Cát này rốt cuộc là người thế nào, ôm ấp tâm tư thế nào, nếu như hắn muốn lợi dụng thân phận của Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm để tống tiền, thì cậu và Sử Mạn Kỳ đang rơi vào một tình huống hết sức nguy hiểm!
“Mẹ à!" Cậu bất ngờ nắm chặt lấy tay Sử Mạn Kỳ.
Sử Mạn Kỳ bị sức lực bất ngờ tác động từ cậu làm giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con đồng ý đi cùng mẹ."
“Lâm Lâm?" Sử Mạn Kỳ vui mừng lộ rõ.
“Nhưng, con muốn mang các bạn con đi cùng."
“Bạn của con? Các bạn ở nhà trẻ sao?" Sử Mạn Kỳ khó xử nói: “Sau này chúng ta lại đến tìm các bạn ấy chơi được không?"
“Không, là các bạn ngủ cùng con Ngốc, Ngu, Ngố, Đần…" Thẩm Thận Nguyên đầy hy vọng nhìn cô, miệng đã hơi trề ra, như sắp khóc đến nơi. (Bụi: hic, bạn này đặt tên búp bê thật có phong cách =.=)
Sử Mạn Kỳ rốt cuộc cũng hiểu cậu đang nói đến búp bê, vui vẻ cười nói: “Mẹ sẽ mua búp bê mới cho con."
“Nhưng mà, các bạn í là bạn của con, không thể vứt bỏ bạn bè được."
Xe bất ngờ ngoặt một cái, chầm chậm dừng lại.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng sợ hãi, bàn tay nắm tay của Sử Mạn Kỳ khẽ nắm chặt hơn.
Sử Mạn Kỳ nhận ra sự căng thẳng của cậu, đưa tay ra ôm lấy an ủi cậu: “Đừng sợ, mẹ ở đây mà."
Cửa xe mở ra, chú Cát thò đầu vào nói: “Tôi đi đổ xăng, em đi mua chút đồ ăn đi, đừng để đứa bé bị đói."
“Được." Sử Mạn Kỳ buông Thẩm Thận Nguyên ra, đứng dậy đi xuống.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy y phục của cô, đi theo đến bên mép thùng xe.
“Lâm Lâm?" Sử Mạn Kỳ khó xử nhìn cậu.
“Con ở đây chờ mẹ quay lại." Thẩm Thận Nguyên vừa nói, vừa dùng khóe mắt đánh giá xung quanh.
“Được." Sử Mạn Kỳ nói với chú Cát, “Coi Lâm Lâm giúp em nhé."
Chú Cát mỉm cười dịu dàng với cô, lại quay đầu lại, đã thay bằng sắc mặt âm trầm.
Thẩm Thận Nguyên thầm kêu không ổn, vừa hay một nhân viên trạm đổ xăng đi đến, trong tình huống gấp gáp, há miệng định kêu.
“Tốt hơn hết là đừng lên tiếng." Trên tay của chú Cát xuất hiện một con dao nhỏ màu bạc, mũi dao nhắm thẳng vào bụng cậu.
Thẩm Thận Nguyên nghẹn họng.
Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia kỳ dị.
Thẩm Thận Nguyên hoảng hốt, hai tay chầm chậm vươn về phía trước, nắm chặt, dường như cả người bám lên người hắn.
Đối phương vươn tay, ôm lấy thắt lưng cậu, môi ghé vào bên tai, nói với giọng chỉ có hai người là nghe được: “Ta biết ngươi không phải La Lâm Lâm."
……
Như thể bom nguyên tử phát nổ.
Đầu óc Thẩm Thận Nguyên uỳnh một tiếng, hoàn toàn không thể suy xét.
Chú Cát chầm chậm đẩy cậu ra, quay người đi đổ xăng.
Sử Mạn Kỳ xách túi đồ quay lại, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên thất thần ngồi bên mép thùng xe, bộ dáng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. “Lâm Lâm?" Cô vội vàng dìu cậu lên, “Con sao thế?"
Thẩm Thận Nguyên thở dốc, thân thể ngửa ra sau, ánh nhìn loạn xạ, lúc sau mới nhìn được vào đôi mắt lo lắng của Sử Mạn Kỳ, “Mẹ…"
“Con có chỗ nào không thoải mái sao?" Cô sờ trán cậu, sờ thấy toàn mồ hôi lạnh: “A Phụng! Anh lại xem Lâm Lâm này."
Cát Phụng đi đến, “Sao thế?"
Thẩm Thận Nguyên kinh hãi lùi lại phía sau.
“Lâm Lâm?"
Cát Phụng nói: “Chắc là nó không thích anh."
Sử Mạn Kỳ hoang mang giải thích: “Nó trước nay vẫn không thích người lạ, cho nên…"
“Lần đầu tiên gặp anh nó đã không thích anh rồi." Cát Phụng nói, “Lần đó trốn trong tủ quần áo, anh nhìn mắt nó đã biết rồi."
Sử Mạn Kỳ không nói được lời nào.
Cát Phụng cười cười, đưa cô lên xe, “Không sao, chúng ta đi thôi."
“A Phụng!" Sử Mạn Kỳ nắm chặt lấy vai hắn, “Có phải anh cảm thấy em rất tùy tiện phải không? Mỗi lần đều là gặp chuyện mới đến tìm anh."
Cát Phụng an ủi vỗ vỗ tay cô, nói: “Em đến tìm anh, anh rất vui. Yên tâm đi, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Thẩm Thận Nguyên nhìn hắn đóng cửa xe lại, sự sợ hãi trong lòng mới dần dịu xuống. Lúc này, thùng xe kín mít không còn là công cụ giam cầm nữa, mà là cái ô bảo vệ cậu, ngăn chở cậu đối diện với Cát Phụng.
Trước nay chưa có người nào như Cát Phụng khiến cậu sợ hãi đến vậy.
Sao hắn có thể nói cậu không phải La Lâm Lâm?
Hắn biết linh hồn của La Lâm Lâm đã bị hoán đổi, hay là nhận nhầm La Lâm Lâm thành người khác?
Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ lung đến nỗi não muốn nổ tung, ngay cả đối với Sử Mạn Kỳ cũng lười không giả đò quan tâm nữa.
Cũng may Sử Mạn Kỳ đã quen với một La Lâm Lâm như vậy, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cậu không muốn nói chuyện, cô liền một mình ngồi bên cạnh kiểm tra đồ vừa mua về.
Xe đi vào một khách sạn nhỏ mới dừng lại.
Thẩm Thận Nguyên trong lúc này đã nghĩ rõ ràng hai việc. Thứ nhất, bất kể Cát Phụng biết được điều gì, làm sao biết được, ít nhất hắn không nói với Sử Mạn Kỳ, điều này cho thấy hắn vẫn cần lợi dụng thân phận của La Lâm Lâm. Thứ hai, trước mặt Cát Phụng, mình rất khó lừa phỉnh hắn bằng tuổi tác và diễn xuất, cho nên trước khi tìm được phương án trợ giúp đáng tin cậy, bản thân tốt nhất nên án binh bất động.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thận Nguyên không nhịn được thở dài. Bản thân càng lúc càng thê thảm, lúc muốn gặp sư huynh và Cao Cần, Thượng đế phái La Thiếu đến, khó khăn lắm mới thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với La Thiếu, Thượng đế lại mang đến cho cậu một thử thách mới.
Điều duy nhất hiện giờ cậu có thể cầu khẩn chính là: La Thiếu phát hiện ra cậu mất tích sớm một chút!
Biết rồi, biết rồi, hắn ta biết rồi.
“Lâm Lâm đừng sợ." Sử Mạn Kỳ ôm lấy vai cậu, cố hết sức an ủi nói: “Đó là chú Cát, là bạn tốt của mẹ. Con còn … nhớ chứ?" Hai chữ cuối hỏi rất thận trọng, ngay cả bàn tay đặt trên vai cậu cũng cứng ngắc.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Bố đâu rồi?"
Sử Mạn Kỳ nói: “Bố và mẹ không thể ở cùng nhau nữa rồi. Lâm Lâm muốn theo mẹ hay bố?"
Bên ngoài Thẩm Thận Nguyên rất bình tĩnh, thế nhưng nội tâm lại đang sóng trào. Nếu như Sử Mạn Kỳ và La Khải Trạch cãi nhau, vậy thì cô ta chạy đến đón La Lâm Lâm để làm gì? Tranh quyền nuôi dưỡng sao? Cậu không biết bối cảnh gia đình của Sử Mạn Kỳ thế nào, ít nhất từ sau khi cậu trở thành La Lâm Lâm, chưa hề nghe thấy người ta nhắc đến “ông ngoại", “bà ngoại". Không có chỗ dựa vững chắc để tranh quyền nuôi dưỡng với La gia, điều này rõ ràng không thuyết phục lắm, cho dù hiện giờ có cướp được người về tay, đến lúc tòa án phán quyết, vẫn phải ngoan ngoãn trả người về. Sử Mạn Kỳ không thể không hiểu, vậy là… làm điều kiện trao đổi sao?
“Lâm Lâm thích bố hay thích mẹ?" Sử Mạn Kỳ thúc giục hỏi.
Vai Thẩm Thận Nguyên bị bóp có chút đau, hảo cảm đối với Sử Mạn Kỳ đã xuống dưới mức âm. May đó là cậu, nếu như là La Lâm Lâm, không biết sẽ đau lòng biết bao. Cậu thấp giọng nói: “Bố, mẹ."
“Nhưng bố mẹ không thể ở cùng nhau được nữa rồi. Sau này bố mẹ sẽ tách ra. Lâm Lâm à, mẹ kỳ thực rất yêu con, con có biết không?" Hai hàng nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt của Sử Mạn Kỳ, “Mẹ rất muốn sống cùng với Lâm Lâm. Mẹ không có nhiều tiền như bố con, nhưng mẹ có thể dành cho con những gì tốt nhất của mẹ."
Thẩm Thận Nguyên chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt trang điểm nhã nhặn kia.
Sử Mạn Kỳ vốn chỉ khóc rất hàm súc, nhưng lúc đối diện với mắt cậu, tất cả những hổ thẹn, phẫn nộ và bi thống nhẫn nhịn bao lâu nay trong chốc lát dâng lên, bùng nổ như thác đổ, tiếng khóc không kiềm chế được, càng lúc càng dữ, ngay cả lớp hóa trang bị nhoen cũng mặc kệ.
Quyền lợi được khóc bị giành mất, Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể trầm mặc.
“Sắp tới rồi." Chú Cát ngồi ở ghế lái ngắt ngang cuộc đối thoại giữa họ.
Thẩm Thận Nguyên bất chợt rùng mình. Cậu cảm thấy chú Cát này vừa nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, chỉ một cái liếc mắt, nhưng lại có thể khiến linh hồn cậu run rẩy, dường như tất cả những gì của mình trước ánh nhìn của đối phương đều không thể giấu giếm được.
Cậu nhớ tới La Khải Trạch nhìn thấy trước lúc lên xe, chợt không nhịn được trở nên cảnh giác đối với vị chú Cát này.
Con người này… không giống người bình thường.
Xe chầm chậm đi vào bãi để xe ngầm.
Sử Mạn Kỳ dắt cậu xuống xe, sau đó đi theo chú Cát đến một chiếc xe tải to.
Trong quãng đường rất ngắn, Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Chọn nơi này để đổi xe quả nhiên là một sự tính toán rất kỹ càng, nơi này ánh sáng yếu ớt, không có bảo vệ tuần tra, sức sống mờ nhạt đến mức ngay cả một người chủ đến lấy xe cũng không thấy, tĩnh lặng đến mức dường như chỉ có ba người họ giữa trời đất này, hoàn toàn xóa bỏ khả năng Thẩm Thận Nguyên gào thét kêu cứu.
Chú Cát mở cửa xe tải, cho Thẩm Thận Nguyên lên trước, sau đó đẩy Sử Mạn Kỳ lên.
“Con sợ." Thẩm Thận Nguyên nắm chặt tay Sử Mạn Kỳ.
Sử Mạn Kỳ mỉm cười nói: “Đừng sợ."
“Rầm" một tiếng cửa xe bị đóng lại một cách nặng nề, thùng xe chỉ còn lại bóng tối và chật chội.
Một tia sáng yếu ớt xuất hiện trên tay Sử Mạn Kỳ. Cô cầm đèn pin soi bốn phía, mờ mẫn trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh ra một cái ghế, đưa cho cậu, sau đó loạng choạng đi đến đầu kia của thùng xe, mở ra một cái cửa sổ nhỏ.
Thẩm Thận Nguyên có một loại cảm giác như đang bị chuyển đến trại tập trung.
Sử Mạn Kỳ sợ cậu sợ hãi quá mà khóc nháo, lật tìm một con búp bê mới mua đưa cho cậu, lại đưa cho cậu một hộp chocolate.
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy búp bê, cầm lấy chocolate, mắt không chớp nhìn cô chăm chú.
Sử Mạn Kỳ mượn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ hóa trang lại, quay người lại, cố ý ra vẻ thân thiết hỏi: “Lâm Lâm còn muốn gì nữa nào?"
“Mẹ thích cuộc sống như thế này sao?" Cậu hỏi.
Cho dù khuôn mặt cô ngược sáng, cậu vẫn có thể cảm thấy được nét mặt cô đang cứng lại.
Không phải đã hết thuốc chữa!
Thẩm Thận Nguyên vươn tay ra, khe khẽ nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, đè thấp giọng nói: “Con muốn ở cùng bố và mẹ. Giống như mẹ đã nói, một nhà ba người, ăn cơm cùng nhau."
Sử Mạn Kỳ như tỉnh lại từ trong ác mộng, tay bất ngờ giằng ra khỏi tay cậu, “Không!"
“Mẹ?"
Tiếng trẻ con kết hợp với tiếng thở gấp gáp của Sử Mạn Kỳ.
Hồi lâu sau, tiếng hô hấp của cô mới nhẹ lại, “Tình cảm giữa bố và mẹ đã hết rồi, không thể quay trở về được nữa. Hiện giờ mẹ chỉ có Lâm Lâm, và chú Cát của con."
Vấn đề phải chăng nằm ở vị chú Cát này?
Thẩm Thận Nguyên nhớ lại ánh mắt sắc bén như rắn độc của chú Cát, trong lòng khẽ run lên từng đợt. “Chúng ta phải đi đâu ạ?"
Sử Mạn Kỳ nói: “Đi đến một nơi an toàn."
“Nhà trẻ không an toàn sao ạ?"
“Mẹ muốn ở cùng với Lâm Lâm mà không bị bố con làm phiền… Còn có chú Cát của con nữa, chúng ta có thể giống như người một nhà, ăn cơm cùng nhau, cùng đưa Lâm Lâm đi học, cùng đến khu vui chơi. Lâm Lâm lâu rồi cũng chưa đến khu vui chơi, mẹ muốn đi cùng Lâm Lâm…" Sử Mạn Kỳ lải nhải suốt, vẽ nên tương lai của ba người.
Thẩm Thận Nguyên vốn định hạ thủ từ Sử Mạn Kỳ, tìm cơ hội liên lạc với La Thiếu Thần, nhưng nhìn trạng thái tinh thần hiện giờ của cô, đã hoàn toàn rơi vào giấc mộng tự mình dựng nên rồi, căn bản không nghe lọt lời người khác nói nữa.
Không thế cứ thế này được.
Xe càng đi càng xa, cũng khiến Thẩm Thận Nguyên ý thức được chuyện này ngày càng trở nên nghiêm trọng. Sử Mạn Kỳ rõ ràng không thể dựa dẫm được rồi, cậu hoàn toàn không biết vị chú Cát này rốt cuộc là người thế nào, ôm ấp tâm tư thế nào, nếu như hắn muốn lợi dụng thân phận của Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm để tống tiền, thì cậu và Sử Mạn Kỳ đang rơi vào một tình huống hết sức nguy hiểm!
“Mẹ à!" Cậu bất ngờ nắm chặt lấy tay Sử Mạn Kỳ.
Sử Mạn Kỳ bị sức lực bất ngờ tác động từ cậu làm giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con đồng ý đi cùng mẹ."
“Lâm Lâm?" Sử Mạn Kỳ vui mừng lộ rõ.
“Nhưng, con muốn mang các bạn con đi cùng."
“Bạn của con? Các bạn ở nhà trẻ sao?" Sử Mạn Kỳ khó xử nói: “Sau này chúng ta lại đến tìm các bạn ấy chơi được không?"
“Không, là các bạn ngủ cùng con Ngốc, Ngu, Ngố, Đần…" Thẩm Thận Nguyên đầy hy vọng nhìn cô, miệng đã hơi trề ra, như sắp khóc đến nơi. (Bụi: hic, bạn này đặt tên búp bê thật có phong cách =.=)
Sử Mạn Kỳ rốt cuộc cũng hiểu cậu đang nói đến búp bê, vui vẻ cười nói: “Mẹ sẽ mua búp bê mới cho con."
“Nhưng mà, các bạn í là bạn của con, không thể vứt bỏ bạn bè được."
Xe bất ngờ ngoặt một cái, chầm chậm dừng lại.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng sợ hãi, bàn tay nắm tay của Sử Mạn Kỳ khẽ nắm chặt hơn.
Sử Mạn Kỳ nhận ra sự căng thẳng của cậu, đưa tay ra ôm lấy an ủi cậu: “Đừng sợ, mẹ ở đây mà."
Cửa xe mở ra, chú Cát thò đầu vào nói: “Tôi đi đổ xăng, em đi mua chút đồ ăn đi, đừng để đứa bé bị đói."
“Được." Sử Mạn Kỳ buông Thẩm Thận Nguyên ra, đứng dậy đi xuống.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy y phục của cô, đi theo đến bên mép thùng xe.
“Lâm Lâm?" Sử Mạn Kỳ khó xử nhìn cậu.
“Con ở đây chờ mẹ quay lại." Thẩm Thận Nguyên vừa nói, vừa dùng khóe mắt đánh giá xung quanh.
“Được." Sử Mạn Kỳ nói với chú Cát, “Coi Lâm Lâm giúp em nhé."
Chú Cát mỉm cười dịu dàng với cô, lại quay đầu lại, đã thay bằng sắc mặt âm trầm.
Thẩm Thận Nguyên thầm kêu không ổn, vừa hay một nhân viên trạm đổ xăng đi đến, trong tình huống gấp gáp, há miệng định kêu.
“Tốt hơn hết là đừng lên tiếng." Trên tay của chú Cát xuất hiện một con dao nhỏ màu bạc, mũi dao nhắm thẳng vào bụng cậu.
Thẩm Thận Nguyên nghẹn họng.
Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia kỳ dị.
Thẩm Thận Nguyên hoảng hốt, hai tay chầm chậm vươn về phía trước, nắm chặt, dường như cả người bám lên người hắn.
Đối phương vươn tay, ôm lấy thắt lưng cậu, môi ghé vào bên tai, nói với giọng chỉ có hai người là nghe được: “Ta biết ngươi không phải La Lâm Lâm."
……
Như thể bom nguyên tử phát nổ.
Đầu óc Thẩm Thận Nguyên uỳnh một tiếng, hoàn toàn không thể suy xét.
Chú Cát chầm chậm đẩy cậu ra, quay người đi đổ xăng.
Sử Mạn Kỳ xách túi đồ quay lại, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên thất thần ngồi bên mép thùng xe, bộ dáng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. “Lâm Lâm?" Cô vội vàng dìu cậu lên, “Con sao thế?"
Thẩm Thận Nguyên thở dốc, thân thể ngửa ra sau, ánh nhìn loạn xạ, lúc sau mới nhìn được vào đôi mắt lo lắng của Sử Mạn Kỳ, “Mẹ…"
“Con có chỗ nào không thoải mái sao?" Cô sờ trán cậu, sờ thấy toàn mồ hôi lạnh: “A Phụng! Anh lại xem Lâm Lâm này."
Cát Phụng đi đến, “Sao thế?"
Thẩm Thận Nguyên kinh hãi lùi lại phía sau.
“Lâm Lâm?"
Cát Phụng nói: “Chắc là nó không thích anh."
Sử Mạn Kỳ hoang mang giải thích: “Nó trước nay vẫn không thích người lạ, cho nên…"
“Lần đầu tiên gặp anh nó đã không thích anh rồi." Cát Phụng nói, “Lần đó trốn trong tủ quần áo, anh nhìn mắt nó đã biết rồi."
Sử Mạn Kỳ không nói được lời nào.
Cát Phụng cười cười, đưa cô lên xe, “Không sao, chúng ta đi thôi."
“A Phụng!" Sử Mạn Kỳ nắm chặt lấy vai hắn, “Có phải anh cảm thấy em rất tùy tiện phải không? Mỗi lần đều là gặp chuyện mới đến tìm anh."
Cát Phụng an ủi vỗ vỗ tay cô, nói: “Em đến tìm anh, anh rất vui. Yên tâm đi, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Thẩm Thận Nguyên nhìn hắn đóng cửa xe lại, sự sợ hãi trong lòng mới dần dịu xuống. Lúc này, thùng xe kín mít không còn là công cụ giam cầm nữa, mà là cái ô bảo vệ cậu, ngăn chở cậu đối diện với Cát Phụng.
Trước nay chưa có người nào như Cát Phụng khiến cậu sợ hãi đến vậy.
Sao hắn có thể nói cậu không phải La Lâm Lâm?
Hắn biết linh hồn của La Lâm Lâm đã bị hoán đổi, hay là nhận nhầm La Lâm Lâm thành người khác?
Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ lung đến nỗi não muốn nổ tung, ngay cả đối với Sử Mạn Kỳ cũng lười không giả đò quan tâm nữa.
Cũng may Sử Mạn Kỳ đã quen với một La Lâm Lâm như vậy, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cậu không muốn nói chuyện, cô liền một mình ngồi bên cạnh kiểm tra đồ vừa mua về.
Xe đi vào một khách sạn nhỏ mới dừng lại.
Thẩm Thận Nguyên trong lúc này đã nghĩ rõ ràng hai việc. Thứ nhất, bất kể Cát Phụng biết được điều gì, làm sao biết được, ít nhất hắn không nói với Sử Mạn Kỳ, điều này cho thấy hắn vẫn cần lợi dụng thân phận của La Lâm Lâm. Thứ hai, trước mặt Cát Phụng, mình rất khó lừa phỉnh hắn bằng tuổi tác và diễn xuất, cho nên trước khi tìm được phương án trợ giúp đáng tin cậy, bản thân tốt nhất nên án binh bất động.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thận Nguyên không nhịn được thở dài. Bản thân càng lúc càng thê thảm, lúc muốn gặp sư huynh và Cao Cần, Thượng đế phái La Thiếu đến, khó khăn lắm mới thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với La Thiếu, Thượng đế lại mang đến cho cậu một thử thách mới.
Điều duy nhất hiện giờ cậu có thể cầu khẩn chính là: La Thiếu phát hiện ra cậu mất tích sớm một chút!
Tác giả :
Tô Du Bính