[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 153: Đột phá (Hạ)

[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 153: Đột phá (Hạ)

Dịch: Phong Bụi

“Cô ta rất bình tĩnh." Cậu đưa ra điểm không thích hợp đầu tiên, “Giống như bất luận em nói cái gì, đều là điều rất đương nhiên." Phải biết rằng, khi đó cậu đang ở trong thân thể một cô bé sáu tuổi. Một cô bé sáu tuổi cho dù thành thục ra sao ra vẻ thế nào, trong xương cốt khẳng định tránh không được một chút trẻ con. Ngay lúc đó Thẩm Thận Nguyên mấy lần vượt qua phạm trù này, y tá thế nhưng lại không hề kinh ngạc mà tiếp nhận.

“Có đôi khi em lộ chân tướng, cô ta còn giúp em che giấu." Cậu vốn tưởng rằng y tá là sợ mình bên này xảy ra chuyện gì, liên lụy đến cô ta, hiện tại nghĩ lại, chỉ là mình nghĩ quá nhiều.

La Thiếu Thần nói: “Lúc ấy em không hoài nghi?"

Thẩm Thận Nguyên nói: “Lúc ấy em nghĩ, vận khí thật tốt."

La Thiếu Thần: “…"

“Thực xin lỗi." Thẩm Thận Nguyên xin lỗi. Nếu không phải lúc đó cậu và y tá rất thân cận, La gia cũng sẽ không mất đi phòng bị, để La Lâm Lâm ở nhà bị người mang đi.

La Thiếu Thần nói: " Đại trạch La gia chỉ có một cổng ra vào. Cô ta có thể mang theo Lâm Lâm tránh khỏi bảo vệ cổng và băng ghi hình theo dõi rời đi, thì cũng có thể lẻn vào thần không biết quỷ không hay."

Thẩm Thận Nguyên nghe xong cả người lông tóc dựng đứng, “Thích khách? Thần trộm? Pháp sư?"

La Thiếu Thần đột nhiên nhớ tới, trong tay bọn họ còn có một tấm vương bài.

Tư Mã Thanh Khổ thật sự rất khổ. Mấy ngày nay vì truy tra vụ án linh hồn vô duyên vô cớ mất tích ở công trường cùng với vụ án Đỗ Thần Thông bị thương, hắn và Khâu Cảnh Vân gần như chạy khắp thành phố A, nhưng vẫn không tìm được một chút dấu vết nào. Khâu Cảnh Vân là thi tướng, cho dù không ăn không uống không ngủ cũng không có việc gì, nhưng hắn là phàm nhân, còn lớn tuổi, kết quả chạy vài ngày liền là vừa nằm lên giường liền thắt lưng mỏi lưng đau chân rút gân, thật vất vả mới ngủ được, mơ cũng chưa kịp mơ nước dãi cũng chưa kịp chảy, La Thiếu Thần liền gọi điện tới.

Tư Mã Thanh Khổ buồn bực thiếu chút nữa khóc lên, “Ta chỉ là được thuê tìm người tìm linh hồn, không phải 119, thật sự không hữu dụng như vậy nhé!" (119: Điện thoại báo cứu hỏa ở TQ)

La Thiếu Thần nói: “Tôi muốn mời ông giúp tôi tìm một người."

“… Ta vừa rồi nói nhầm, ta không phải 114 nhé! Mặc kệ là ai, cũng đừng đến chỗ ta đăng ký!" (114: Điện thoại tìm kiếm)

“Năm triệu tệ, giúp tôi tìm Lâm Lâm bình an vô sự về."

Năm triệu tệ?!

Tư Mã Thanh Khổ vụt ngồi dậy. Thắt lưng không mỏi lưng không đau chân cũng không rút gân nữa, nói còn có chút lắp bắp, “Ngươi ngươi nói thật?"

“Tôi có thể lập tức đưa chi phiếu tới."

“Ngươi lát nữa đưa ngày giờ sinh cho ta, ta lập tức tính." Tư Mã Thanh Khổ bật đèn, bò khỏi trên giường, hưng phấn tìm kiếm đồ nghề.

“Được."

Không bao lâu sau, hắn nhận được tin nhắn có ngày giờ sinh của La Lâm Lâm.

Phía bên kia, La Thiếu Thần sau khi hỏi được ngày giờ sinh gửi đi, càng không buồn ngủ.

Thẩm Thận Nguyên cũng vậy, ôm La Thiếu Thần đợi chờ.

Im lặng chờ đợi là điều giày vò nhất.

Thẩm Thận Nguyên quyết định tìm chút chuyện để nói, “Khổng đạo diễn nói em diễn Lã Thắng Nghĩa không được."

La Thiếu Thần cầm lấy tay cậu, lẳng lặng nghe.

“Em đã rất cẩn thận nghiền ngẫm tính cách của hắn… Cũng từng sửa cách diễn vài lần, âm lãnh có, giả dối có, ngoan độc có… Đều không được." Cậu có chút ủ rũ. Từ khi ra nghề tới nay, diễn xuất của cậu luôn được khen ngợi, từ đạo diễn đến diễn viên diễn đối thủ chưa từng có ai nghi ngờ rằng cậu diễn không tốt, số lần bị cắt giữa chừng càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lúc này, cậu thật sự không biết làm thế nào.

La Thiếu Thần nói: “Nhân vật em diễn không phải Lã Thắng Nghĩa của một người."

Thẩm Thận Nguyên ngẩn ra.

“Là Lã Thắng Nghĩa do hai người cùng nhau thể hiện." La Thiếu Thần ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Nhưng mà hắn diễn…" Rất tệ. Tuy rằng ở sau lưng người khác, cậu cũng có chút ngượng ngùng nói thẳng như vậy. Thẩm Thận Nguyên diễn tốt, cho nên cậu thường nghiền ngẫm rất nhiều nhân vật trong kịch bản, cũng vụng trộm ngẫm nghĩ nếu cậu diễn nhân vật này nên diễn như thế nào. Không có cảnh diễn nào của Lã Thắng Nghĩa là cậu không nghiền ngẫm —— tất cả phần diễn của Lã Thắng Nghĩa cậu đều nghĩ đi nghĩ lại. Cậu tự nhận là Lã Thắng Nghĩa do mình diễn dù không đạt cũng tốt hơn so với người mới, nhưng…

“Em hiểu rồi."

Cậu cầm tay La Thiếu Thần.

Khổng Sâm Học chưa từng nói cậu diễn không tốt, bởi vì Thẩm Thận Nguyên đích xác diễn rất tốt, người diễn không tốt là người mới, thế nhưng cho dù không tốt, đó vẫn là thân cây là trụ cột, Lã Thắng Nghĩa mình tiếp tục diễn phải là cành lá mọc trên thân cây. Có thể nói, nếu cậu có thể đem hai nhân vật này tiếp nối đến không có chút khe hở nào, như vậy vụ thay đổi khuôn mặt này cũng sẽ không tệ lắm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thận Nguyên liền hận không thể lập tức đến trường quay thể hiện hết cảm giác lĩnh ngộ được.

Tiếng chuông di động dồn dập vang lên.

La Thiếu Thần vội vàng nhận điện thoại.

Bên kia chưa nói lời nào, trước tiên thở dài.

La Thiếu Thần vừa nghe, lòng liền trầm xuống.

“Tìm không thấy." Tư Mã Thanh Khổ lần này là thật sự muốn khóc. Hắn buồn bực cầm lấy ra trải giường, giống như nhìn thấy bó tiền năm trăm vạn mọc ra đôi cánh của ác ma, he he cười quái dị mà bay đi trước mắt mình.

La Thiếu Thần rất bình tĩnh, “Cám ơn." Kỳ thật kết quả này anh đã nghĩ tới trước khi gọi điện thoại cho Tư Mã Thanh Khổ.

Tư Mã Thanh Khổ liên tiếp thất bại, cũng bị khơi dậy cơn tức, “Có một người đoán mệnh tìm người chuẩn hơn ta một chút xíu, ngươi có thể tìm hắn thử thử xem."

“Ồ?"

“Ta đưa số di động của hắn cho ngươi, ngươi gọi điện thoại cho hắn nhé. Đúng rồi, nhất định lần đừng nói là ta giới thiệu, càng đừng nói với hắn ta bảo rằng bản lĩnh của hắn mạnh hơn ta một chút xíu!" Tư Mã Thanh Khổ trịnh trọng dặn dò.

“Được."

“Còn có, nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho hắn! Hắn rất ghét ngủ, hiện tại gọi cho hắn là thích hợp nhất. Nếu hắn hỏi vì sao lúc này lại gọi điện thoại cho hắn, ngươi liền nói ta bảo hắn dậy đi tiểu." Tư Mã Thanh Khổ cười xấu xa.

La Thiếu Thần lạnh nhạt nói: “Cho nên tôi không nói số điện thoại từ đâu đến, chỉ nói ông bảo ông gọi hắn dậy đi tiểu?"

Tư Mã Thanh Khổ: “…" Cho dù thằng ngốc cũng phát hiện mình ngốc cỡ nào. “Ha ha ha ha…" Hắn cười gượng lấp liếm nói, “Ta là thăm dò ngươi, xem ngươi có bán đứng ta không."

La Thiếu Thần nói: “Ông giữ kín miệng mình, ông liền là người thần bí nhất trên đời."

Tư Mã Thanh Khổ: “…" Mồm miệng ông đâu có rộng đến vậy!

La Thiếu Thần nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nửa đêm gọi điện thoại. Anh không biết đối phương, nếu Tư Mã Thanh Khổ nói như vậy, nhất định là nắm chắc đối phương sẽ không giận chó đánh mèo.

Di động vang tám tiếng mới tiếp điện thoại. Anh vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy một giọng nói ngái ngủ mơ mơ màng màng, ai ngờ giọng nói của đối phương lại rất tỉnh táo. “Trước khi tiếp điện thoại ta đã tính một quẻ, biết là một mối làm ăn tốt."

La Thiếu Thần không thể hiện thái độ hỏi: “Tốt cỡ nào?"

“Không lỗ vốn."

“Tôi muốn tìm một người."

“Lần này, ta chỉ tính lành dữ."

La Thiếu Thần nghe ra ý khác trong lời hắn, không phải không tìm được, mà là không muốn tìm, “Mối làm ăn này chỉ sợ ông không được làm."

Đối phương không nhanh không chậm hỏi: “Vì sao?"

“Bởi vì tôi không cần biết trước kết quả, mà là muốn thay đổi kết quả xấu."

Đối phương trầm mặc một lúc, cười nói: “Trong vòng mười ngày, người ngươi muốn tìm sẽ trở về."

“Không mất một sợi tóc?"

“Người trẻ tuổi cũng sẽ rụng tóc."

“Cám ơn. Nói cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển đủ tiền vào."

Đối phương cười cười nói: “Không cần. Tin tức này là ta tự nguyện nói cho ngươi biết, ngươi đã dùng tin tức đồng giá để trao đổi."

La Thiếu Thần hơi hơi hiểu ra.

Cho dù không biết đối phương là ai, nhưng La Thiếu Thần cảm thấy hắn có thể tin được.

Sau khi Thẩm Thận Nguyên nghe được tin tức, cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu tin tưởng Tư Mã Thanh Khổ nhiều hơn La Thiếu Thần, đối với người mà ngay cả Tư Mã Thanh Khổ cũng cực kỳ tôn sùng thì càng không phải nói. Nhưng mà bốn chữ cực kỳ tôn sùng này nếu để Tư Mã Thanh Khổ biết, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chẳng những sẽ không thừa nhận, còn có thể sẽ cãi lại.

Tựa như hiện tại.

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên vất vả lắm mới đặt lưng xuống, điện thoại của Tư Mã Thanh Khổ liền đuổi tới, hơn nữa giọng nói cực kỳ bi phẫn, “Ngươi đã hứa sẽ không nói!"

La Thiếu Thần nói: “Tôi không nói."

“Vậy làm sao hắn lại biết là ta?!"

“Có lẽ ông là người duy nhất hắn nghĩ ra sẽ giật dây người mua gọi điện thoại vào lúc nửa đêm." La Thiếu Thần nói xong liền gác điện thoại.

Tư Mã Thanh Khổ: “…" Tuy rằng là giả thiết, nhưng ông cảm thấy… dường như vô cùng gần với chân tướng.

Bất luận thế giới đã xảy ra đại sự thế nào, thái dương ngày hôm sau đều mọc từ phương đông.

La Thiếu Thần đưa Thẩm Thận Nguyên đến trường quay, thuê sáu gã bảo tiêu bảo vệ cậu, đội hình mạnh mẽ, làm cho hệ số an toàn của cả trường quay tăng lên vù vù, hệ số an toàn trong lòng nhân viên trường quay lại rớt xuống ầm ầm.

Lòng người chính là như vậy, càng nhiều người bảo vệ, liền cho thấy nguy cơ càng lớn, vì thế cảm giác nguy hiểm kéo đến.

Lâm Tử Khiếu thấy La Thiếu Thần sau khi dặn dò bảo tiêu, liền vội vã rời đi, tò mò hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Sao hôm nay sứ giả hộ hoa của cậu lại không hộ hoa?"

Thẩm Thận Nguyên cười ha ha nói: “Có thể là đã qua lễ trồng cây rồi."
Tác giả : Tô Du Bính
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại