Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời
Chương 48: Cổ Thiên Tuấn

Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 48: Cổ Thiên Tuấn

Editor: demcodon

Ngày hôm sau, Mạnh Vi Nghiên từ sớm đã đến đoàn phim. Kết quả chờ cho đến giữa trưa nam chính Cổ Thiên Tuấn mới dẫn theo một đoàn nhân viên khoan thai đến trễ. Lịch quay sớm đã định ra sáng sớm phải bắt đầu quay cũng không thể không điều chỉnh lại cảnh quay sau cho Mạnh Vi Nghiên và nam chính. Trước khi quay cậu và người khác đối diễn.

Cổ Thiên Tuấn vừa tới sai hai người trợ lý bên cạnh mang những món quà nhỏ phân phát cho nhân viên đoàn phim để tạ lỗi với mọi người, còn bản thân mình tự đi tìm đạo diễn nhận lỗi.

Một đợt lời hay ý đẹp này vốn dĩ trong lòng mọi người có tức giận chính là có lại giận dữ cũng không thể bộc phát ra. Dù sao cũng không có ai tính toán hoàn toàn đắc tội tiểu sinh Cổ Thiên Tuấn này.

Ví dụ vốn là trong lòng đạo diễn có bất mãn với hắn, phỏng chừng vốn kìm nén một bụng tức giận muốn phát. Hiện tại chỉ có thể kìm nén đến mặt đỏ bừng cũng không nói nên ít nhiều lời độc ác, cũng chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu dạy dỗ vài câu. Đối phương cười hì hì chấp nhận, chỉ là có thể sửa đổi hay không mới là vấn đề.

Chờ đạo diễn nói dứt lời Cổ Thiên Tuấn cũng tới chào hỏi với các diễn viên. Các diễn viên khác đã làm việc chung với đối phương trong thời gian không ngắn, hắn đến đây tự nhiên là chủ yếu làm quen với Mạnh Vi Nghiên. Mạnh Vi Nghiên mặc dù đối với hành vi của hắn hôm nay hơi có bất mãn, nhưng cũng may được rèn luyện hàng ngày vẫn làm cho cậu đứng dậy bắt tay nói chuyện với hắn.

"Cậu là Mạnh Vi Nghiên phải không, xin chào, xin chào. Tôi tên Cổ Thiên Tuấn, lớn hơn cậu mấy tháng. Tiểu Nghiên à, hôm nay thật sự là xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của cậu, chủ yếu là chuyến bay đến trễ mấy tiếng." 

Lời này hắn vừa nói ra trong lòng Mạnh Vi Nghiên đánh giá người này lại thấp hơn vài phần. Mạnh Vi Nghiên là người rất coi trọng lễ tiết, ở trong giới hí kịch lớn lên cậu lại hết sức chú trọng vấn đề tiền - hậu bối. Năm nay cậu cùng tuổi với Cổ Thiên Tuấn đều 27 tuổi, nhưng Mạnh Vi Nghiên không chỉ có so bước vào giới sớm hơn Cổ Thiên Tuấn. Khi 22 tuổi đã bước vào học viện học hí kịch, khi 23 tuổi tốt nghiệp đại học dựa vào một bộ phim truyền hình một lần đã nổi tiếng; hơn nữa thành tựu trong giới của cậu cũng không phải đối phương có thể so sánh được, cũng có thể xem như tiền bối của đối phương.

Nhưng không nói đến đối phương căn bản không có khả năng nói chuyện ngang hàng, mong muốn làm bạn bè, còn hy vọng ở trước mặt mình dựa vào ngôn ngữ và bối phận đè lên đầu mình. Đương nhiên Mạnh Vi Nghiên cũng biết không thể lấy tiêu chuẩn đạo đức của mình đi yêu cầu người khác. Cho nên mặc dù trong lòng có phần chán ngấy, nhưng vẫn là cố gắng lễ phép đáp lại đối phương.

Trao đổi một hồi đối phương lập tức đi làm việc, nhưng một lần trao đổi vô cùng đơn giản này nhìn như không có vấn đề gì trong lời nói nhưng làm cho Mạnh Vi Nghiên mẫn cảm phát hiện đối phương không biết từ đâu mà cao ngạo và tự tin ở trước mặt cậu cực lực đặt mình ở địa vị cao.

Chờ Cổ Thiên Tuấn vừa đi người chung quanh lập tức nháy mắt bĩu môi với nhau. Chờ hắn vừa vào phòng hóa trang mọi người lại bắt đầu châu đầu ghé tai. Ngay từ đầu giọng cũng không lớn, nhưng chờ đến khi Cổ Thiên Tuấn dẫn những người trợ lý và chuyên viên trang điểm của hắn cũng đi theo hắn vào phòng hóa trang thì giọng lập tức lớn lên.

"Cái gì vậy, vẫn luôn như thế, một chút cũng không tôn trọng thời gian và công việc của mọi người, vẫn luôn là bản thân muốn làm sao thì làm. Cho rằng mình là trung tâm à, hơi nổi mà thôi, chỉ có hắn mỗi ngày bận rộn vậy người khác không bận rộn chắc?" 

"Đúng vậy, cứ cho rằng một chút ơn huệ nhỏ như vậy là có thể lấy lòng chúng ta; coi thường chúng ta chưa hiểu việc đời hay là con thường chúng ta ngốc, tát một cái cho trái táo ngọt." 

"Ai ai, vừa rồi ai nói Cổ Thiên Tuấn kỳ thật buổi sáng hôm nay 9 giờ không tới thì đã trở lại. Hắn căn bản không phải cái gì máy bay đến trễ, chính là về khách sạn ngủ thôi." 

"Trách không được, tôi nói nè, máy bay đến trễ tại sao hắn không gọi điện thoại đến thông báo trước một tiếng." 

Mạnh Vi Nghiên sửng sốt, nhất thời cũng biết mình vừa mới bị lừa. Nếu là ai nóng tình chắc sẽ chửi ầm lên, chỉ là cậu từ nhỏ tu dưỡng nên sẽ không vì người không liên quan mà nổi nóng.

Quay đầu trở lại thấy Trình Thần đang nhìn cậu: "Mạnh tiên sinh, cậu không có tức giận sao?" 

"Dĩ nhiên không có, dù sao tôi quay mấy ngày nữa là xong xong rồi, chỉ là về sau cô cần phải cẩn thận một chút." Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra chỉ cười cười.

Người có cảnh đối diễn với Mạnh Vi Nghiên nhiều nhất chính là Cổ Thiên Tuấn. May mà kỹ thuật của đối phương cũng không có trở ngại, cho nên bắt đầu quay coi như thuận lợi. Đương nhiên nếu như không tính đối phương thỉnh thoảng trong lúc quay phim luôn có ý đồ cướp đoạt ép vai diễn của Mạnh Vi Nghiên nhưng lại luôn bị ép ngược lại.

Mạnh Vi Nghiên mới đầu cũng không muốn để ý loại hành vi ngây thơ này. demcodon-lqd Nhưng cậu cũng bị đối phương nhiều lần khiêu khích chọc giận dứt khoát nghiền ép đối phương, để cho hắn cảm nhận được một chút thực lực chênh lệch. Mỗi lần nhìn đối phương tức đến mặt tái xanh rồi lại không dám xé rách trở mặt chỉ có thể kìm nén thì Mạnh Vi Nghiên cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Đạo diễn nhìn Cổ Thiên Tuấn cũng không thuận mắt, cũng không giảng hòa. Cho đến lúc Mạnh Vi Nghiên kết thúc quay mấy ngày sắp rời khỏi đoàn, lúc đi tạm biệt với mọi người rõ ràng thấy được dáng vẻ đối phương buông lỏng một hơi.

"Mọi người đừng lưu luyến tôi, dù sao chờ đến lúc tuyên truyền chúng ta còn có thể gặp lại. Đặc biệt là Thiên Tuấn, đến lúc đó chúng ta còn tụ họp mà." Cậu nhìn vẻ mặt chán ngán thất vọng của đối phương quả thực sắp buông tha cuộc sống tâm tình không thể càng thoải mái hơn.

* * *
Hôm nay Sở Chiêu vừa lúc tới đón cậu. Cho nên lúc Mạnh Vi Nghiên tới sân bay thì Sở Chiêu đã ở dưới máy bay ôm một bó tulip màu trắng chờ cậu.

Mạnh Vi Nghiên vừa thấy Sở Chiêu thì bắt đầu nói không ngừng những gì mình đã trải qua gần đây. Đặc biệt là chuyện cậu đả kích Cổ Thiên Tuấn, vừa nói vừa cười. Sở Chiêu vừa mới bắt đầu còn vui tươi hớn hở nghe, nhưng về sau nhìn thấy cậu nói không ngừng không có kết thúc thì trực tiếp hôn lên bịt miệng của cậu lại.

Nụ hôn vừa kết thúc, Sở Chiêu ôm lấy Mạnh Vi Nghiên đang thở hổn hển u oán nói: "Chúng ta đã lâu không gặp, em cũng không nhớ anh sao?" 

Mạnh Vi Nghiên mới ngừng thở hổn hển lại mổ mổ hôn lên môi hắn: "Sao lại không nhớ anh chứ, vô cùng nhớ. Hôm nay anh mặc kiểu cao bồi thật ngầu, thật trẻ như ánh mặt trời, hoa cũng rất đẹp." Mạnh Vi Nghiên biết tính tình đàn ông nhà mình như bình dấm chua, tự nhiên biết hắn hiện tại bởi vì mình xem nhẹ hắn mà nói đến người khác nên trong lòng ghen tuông phải lời ngon tiếng ngọt lấy lòng.

Sở Chiêu giả vờ khó chịu cắn nhẹ một cái lên trên lỗ tai của cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng cười biết người này vẫn luôn mềm lòng với mình.

--- ---
Về đến nhà thời gian luôn trải qua rất nhàn nhã. Buổi sáng hôm nay Mạnh Vi Nghiên tụ tập một đội vệ sĩ cùng đánh bóng rổ. Bọn họ chia làm hai đội thi đấu, người còn lại phụ trách làm trọng tài, chú Bảo Khiết trong nhà ở bên cạnh phụ trách tỉ số. Mọi người cũng không có ai nhường ai, chiến đấu đều rất kịch liệt. Mạnh Vi Nghiên cũng không ngừng chạy cướp bóng, cả người mồ hôi đầm đìa, vô cùng sảng khoái.

"Mạnh tiên sinh, có điện thoại." Thím Đổng xa xa từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm điện thoại đang vang không ngừng. 

Mạnh Vi Nghiên nghe có người gọi mình cũng ngừng lại: "Các anh chơi trước đi, tôi đi nghe điện thoại." Cậu vẫy vẫy tay để cho những người khác tiếp tục chơi đi ra sân trước. Quả đào và Bùa đào vốn dĩ ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh lập tức đứng lên vây quanh cậu, còn không ngừng nhào lên trên người cậu. Mạnh Vi Nghiên xoa xoa lưng hai con vật mập mạp lông xù, thuận tay vươn tay nhận điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi tới thì ra là Lý Nhậm Quân quản lý tài vụ của mình.

Lý Nhậm Quân phụ trách quản lý tài vụ của cậu cũng đã nhiều năm, cô là nhân viên tại chức của công ty Chiêu Dương. Mạnh Vi Nghiên sau khi giao tài chính của mình cho Sở Chiêu thì Sở Chiêu giao cho người của công ty Chiêu Dương phụ trách, sau đó do Lý Nhậm Quân tiếp nhận. Mạnh Vi Nghiên cảm thấy cô xử lý cũng không tệ lắm, đơn giản trực tiếp mời cô làm quản lý tài vụ của mình, toàn quyền phụ trách xử lý tài chính của mình.

Sau khi có người hỗ trợ xử lý tiền tài Mạnh Vi Nghiên như chưởng quầy phủi tay không quản mấy việc này, chỉ vào hàng năm định kỳ nhận được bảng liệt kê tất cả tài vụ và giấy tờ liên quan từ Lý Nhậm Quân gửi tới. Sau khi nhận được cậu cũng đối với một đống bảng liệt kê và số liệu phức tạp kia không có hứng thú, đều là do Sở Chiêu tiến hành kiểm tra đối chiếu. Cho nên cậu chỉ gặp qua người quản lý tài vụ này của mình mấy lần. Lúc này nhận được điện thoại của cô tâm lý không thể tránh khỏi có chút kỳ quái.

"Ngoan, đừng sủa, để cho ba nghe điện thoại." Cậu nói xong thì nhấn xuống nút nghe: "Alô, xin chào giám đốc Lý." 

"Chào buổi sáng, Mạnh tiên sinh." 

Nghe giọng của cô thoải mái hẳn là không có chuyện gì lớn, Mạnh Vi Nghiên cũng hơi yên tâm cầm lấy khăn mặt bên sân lau mồ hôi: "Có chuyện gì không?" 

"Có một chút chuyện cần nói cho cậu biết, cậu chiếm cổ phần tập đoàn Mỹ Đào có kế hoạch sang năm đưa ra thị trường. Cho nên gần đây tính mời mọi người dự cuộc họp đại hội cổ đông, yêu cầu tất cả cổ đông tham dự. Cậu có khả năng cũng cần phải đi tham gia." 

"Ừhm, cô có biết tôi không tham dự những việc này không?" 

Khi kết hôn Sở Chiêu chuyển cổ phần mấy công ty cho cậu, trong đó bao gồm tập đoàn Mỹ Đào. Cậu mặc dù nắm cổ phần nhưng cậu không hiểu cũng không tham dự quản lý hoạt động công ty, đại hội cổ đông gì đó cho tới bây giờ cũng không đi qua, chỉ mỗi năm lấy tiền hoa hồng là được.

"Tôi đã giải thích quyết định của cậu với đối phương, nhưng lần này đối phương không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cực lực yêu cầu nhóm cổ đông tham dự. Cho nên tôi mới điện hỏi cậu. Nếu không cậu hỏi ý Sở tổng xem sao?" 

Mạnh Vi Nghiên nhíu nhíu mày: "Được rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy sau đó trả lời cho cô, vất vả rồi." Cậu cúp điện thoại xong trước tiên gửi tin nhắn cho Sở Chiêu hỏi hắn hiện tại có bận hay không, lại chào với mọi người một tiếng sau đó về biệt thự tắm rửa.

Rửa sạch cả người mồ hôi, Mạnh Vi Nghiên bắt đầu chuẩn bị cơm hộp buổi trưa mang đến cho Sở Chiêu. Vừa rồi Sở Chiêu điện thoại lại cho cậu hai người hẹn cùng ăn cơm trưa rồi lại nói. Mạnh Vi Nghiên dứt khoát chuẩn bị mang cơm hộp đến công ty.

Món chính là cơm chiên trứng gà chân giò hun khói, kèm với đồ ăn chuẩn bị thêm một phần cải trắng xào tỏi, một phần thanh xào bầu, một phần cánh gà nướng, một phần bò bít tết ướp rượu vang đỏ chiên, canh chuẩn bị canh nấm đơn giản. Cuối cùng lại chuẩn bị một phần trái cây tráng miệng, dâu tây rửa sạch, chuối cắt khúc và mười miếng lê mọng nước.

Mạnh Vi Nghiên dưới sự trợ giúp của thím Đổng cũng mất một hồi lâu mới chuẩn bị xong. Mặc dù làm cơm xong lại dùng một cái hộp thật to đựng thức ăn mang tới công ty so với trực tiếp gọi cơm hoặc là ăn ở căn tin công ty phiền toái rất nhiều. Nhưng Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn cảm thấy cuộc sống cũng cần một chút tình thú nho nhỏ. Mặc dù phiền toái nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên phiền toái một lần không cần phải mỗi ngày như vậy, mà điểm này cẩn thận kinh doanh một chút mới trợ giúp bôi trơn tình cảm bọn họ tốt hơn.

Mạnh Vi Nghiên đậu xe xong từ trên ghế phụ xách hộp đựng thức ăn trọng lượng không nhẹ, khóa xe lên lầu. Cậu đến tầng trên cùng chào hỏi với nhân viên, lúc đi ngang qua phòng họp Sở Chiêu với mọi người đang họp phòng họp còn có thể nghe thấy tiếng Sở Chiêu ở bên trong nói chuyện. Cậu cười lén một cái xoay người dặn dò các nhân viên bên cạnh: "Đừng nói cho anh ấy biết tôi đến đây nha." 

Mọi người cùng gật đầu cười lén: 'chồng chồng ông chủ còn rất có tình thú.'

Cậu tay chân nhẹ nhàng đi qua hành lang, sau khi vào văn phòng lập tức xách hộp đựng thức ăn nặng để lên trên bàn thở ra thật dài. Cậu chán chết đi một vòng quanh văn phòng, sau đó lém lỉnh giấu hộp đựng thức ăn vào bên trong phòng. Mạnh Vi Nghiên thỉnh thoảng từ khe cửa nhìn ra bên ngoài. Chờ phát hiện cuộc họp của bọn họ kết thúc lập tức núp ra phía sau cửa ngừng thở. Chờ Sở Chiêu vừa đi vào lập tức nhào lên từ sau lưng.

Sở Chiêu đột nhiên bị người ghìm chặt cổ thiếu chút nữa theo phản xạ ném người ra ngoài, chờ nghe người trên lưng cười kiểu đắc ý mới trầm tĩnh lại. Hắn cẩn thận vươn tay ra sau lưng nâng cậu để ngừa cậu từ trên lưng rơi xuống, nụ cười trên mặt cũng không khống chế được hiện ra. Trợ lý Từ và mấy thư ký đi theo phía sau lập tức thức thời dừng bước đóng cửa lại.

"Lại nghịch ngợm, em đến khi nào?" diendanlequydon.com-demcodon

"Em vừa đến không bao lâu, anh có bất ngờ không?" 

"Thật bất ngờ, quá bất ngờ, làm anh giật cả mình." 

Mạnh Vi Nghiên nghe hắn nói như vậy lại càng bắt đầu đắc ý: "Em có mang theo cơm trưa, anh đói bụng chưa?" Mạnh Vi Nghiên từ trên lưng hắn nhảy xuống vuốt thẳng tây trang bị nhăn cho hắn.

"Sắp chết đói, tính trước dùng em điểm tâm nhỏ mỹ vị này lót bụng." Hắn nói xong cũng không cho cậu thời gian phản ứng vươn cánh tay dài ôm cậu vào trong ngực, trong nháy mắt cướp hô hấp của cậu.

Sở Chiêu sau khi tận hưởng mỹ vị chỉ thuộc về mình xong lại quét sạch mỹ thực vợ yêu tự tay chuẩn bị. Sau đó miễn cưỡng dựa vào sô pha không muốn động đậy. Mạnh Vi Nghiên sợ hắn ăn quá no nên kéo người đứng dậy đi vài vòng quanh ở trong phòng làm việc.

"Đúng rồi, em nói chuyện Mỹ Đào kia kỳ thật chính là sắp tới đưa ra thị trường, bọn họ trong công ty còn có một số cổ đông có quyền thay đổi tranh luận đưa ra thị trường ở nơi nào. Đại hội cổ đông lần này tính giải quyết một lần, cổ phần trong tay em có hợp đồng ở đây bọn họ không động được. Đến lúc đó đi một chuyến là được, em nhìn bọn người Hàn tổng làm như thế nào thì đi theo hắn là được." 

Mạnh Vi Nghiên nghe hắn vừa nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, có phương pháp giải quyết thì mang chuyện này bỏ sang một bên. Đợi lát nữa gửi tin nhắn cho Lý Nhậm Quân là được.

4/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại