Giới Fan Có Độc
Chương 5
Editor: Cẩm Hi
Mùa đông đang đến gần, hơi ấm trong chăn bông giống như hoa anh túc làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, mưa nhẹ ngoài cửa sổ càng làm cho nhiệt độ hạ xuống, khiến người ta buồn ngủ.
Tiếng chuông ồn ào không ngừng lọt vào tai Tô Điềm, đột nhiên bị quấy rầy khiến tâm tình cô uể oải, “Alo ——"
“Mau cút ra đây mở cửa cho tớ!" Lục Anh cố tình hạ thấp đề-xi-ben xuống thì sợ làm phiền tới hàng xóm, dù vậy cũng không áp chế được cơn giận.
Vừa nghe thấy lời này của Lục Anh, Tô Điềm vốn đang ngủ mê man chợt thanh tỉnh, chuyển điện thoại từ bên tai ra trước mắt mình.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho nhảy dựng lên, 8 cuộc gọi nhỡ từ Lục Anh, con số 23 màu đỏ bắt mắt nằm trên icon WeChat.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Tô Điềm cũng biến mất theo con số 23 này, cô vội vàng xoay người xuống giường, chạy ra mở cửa cho Lục Anh.
“Không phải nói tháng 1 mới về à? Nếu tối qua cậu nói với tớ hôm nay cậu về thì tốt rồi, tớ sẽ ra sân bay đón cậu." Tô Điềm tận lực cười đem hỏa lực trên người mình dời đi, sau đó nhanh chóng chuồn vào bếp tránh trận địa, “Chắc đi đường mệt rồi, tớ pha cho cậu một chén trà bưởi nhé."
Lục Anh nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội này của Tô Điềm, thật sự vừa tức vừa buồn cười, treo áo khoác Cashmere [1] bị ướt lên mắc, đi theo Tô Điềm vào bếp.
[1] Vải len Cashmere: là một vật liệu xa xỉ, chất vải không phải ai cũng sử dụng được. Một chất liệu vải chỉ dành cho những nhà đầu tư giàu có. Hay đại gia, nhân vật tầm có mới có thể dùng được. Vải được lấy từ lông của những chú dê Cashmere, những chú dê dùng để lấy lông tạo ra loại len này là những chú dê ở vùng núi Himalaya.
Tô Điềm cảm nhận được Lục Anh đang chậm rãi bước tới gần, chợt cô cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
“Lục Anh, thùng cam cậu gửi cho tớ chua quá, cậu biết thừa tớ không thể ăn chua mà. Cậu cố ý đấy à." Tô Điềm vừa nói vừa rót nước vào ấm.
Chủ động ra xuất kích là cách phòng thủ tốt nhất.
Lục Anh vén mái tóc quăn dài ra sau vai, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, chống tay lên bồn rửa bát nhìn Tô Điềm.
Tim Tô Điềm đập nhanh vì hồi hộp.
“Cậu đừng có nhìn tớ như vậy, cậu biết mà, tớ không có hứng thú với cậu đâu. Tuy cậu là đại mỹ nữ, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy nên đã miễn nhiễm từ lâu rồi."
Lục Anh cười không nói.
“Đúng rồi, còn cậu nữa, tớ có đưa chìa khóa cho cậu rồi cơ mà? Không phải cậu lại làm mất nữa rồi chứ? Đây là lần thứ ba trong năm nay rồi đấy."
Lục Anh vẫn không nói chuyện, một bộ anh nói thì cứ tiếp tục nói, tôi đợi anh nói đủ thì thôi.
“Được được rồi, tớ sai rồi, chị Lục ơi, Lục đại đại, Lục công chúa, Lục nữ vương, không phải là tớ không bắt máy, không phải là tớ cố tình không trả lời WeChat của cậu, là do tớ ngủ say quá thôi."
Lục Anh hé môi đỏ, “Tô Điềm, con mẹ cậu." Rõ ràng là một mỹ nhân, nhưng không có cách nào để người ta liên tưởng lời nói và diện mạo của cô ấy lại với nhau. “Bà đây ở nơi thâm sơn cùng cốc kia gặp chuyện xui xẻo, thế mà cậu ở đây còn cố tình gây ra chuyện lớn như vậy nữa, bà đây sợ cậu nghĩ quẩn nên phải chạy lên đỉnh núi tìm tín hiệu gọi điện cho cậu, thế mà cậu không nghe máy? Còn không phải bà đây sợ cậu xảy ra chuyện nên trực tiếp bay về đây xem cậu còn thở hay không à, sợ cậu chết thật sẽ không có ai nhặt xác cho cậu."
Tuy Lục Anh nói mấy lời không dễ nghe, nhưng Tô Điềm biết cô ấy gấp gáp chạy ngàn dặm về đây vì mình, cảm động nắm lấy tay Lục Anh.
Nhưng Lục Anh không dễ dỗ dành như vậy, không phải tùy tiện nói mấy lời là có thể lừa gạt, cô ấy nghiêng người đi tránh khỏi tay cô. “Nhưng mà phải nói lại, rõ ràng cậu ngủ rất nông cơ mà, sao có thể ngủ say đến mức không nghe thấy điện thoại của tớ được? Cậu có tin không, con mẹ nó nếu cậu còn không mở cửa, bà đây sẽ trực tiếp báo cảnh sát, nhân tiện đưa cậu lên đầu đề tin tức ngày mai luôn."
Lục Anh hiểu Tô Điềm nhất, trước nay cô rất nông, ban đêm chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể đánh thức cô, còn ngủ say đến mức này thì đây là lần đầu tiên, chuyện này rất đáng nghi.
Chỉ có một loại khả năng.
“Hôm qua cậu uống rượu à? Mượn rượu giải sầu? Cậu phải uống bao nhiêu mới thành ra như vậy?" Lục Anh tìm được cách giải thích duy nhất, chậm rãi đi tới tra xét túi đựng rác trong phòng khách, quả nhiên có một đống vỏ lon.
“Cậu nói gì đi, chỉ vì một tên cặn bã mà mẹ nó cậu thành ra như vậy à, thật là làm tớ mất mặt." Giọng điệu của Lục Anh vẫn không tốt, nhưng có vẻ như không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Điềm cũng theo đó giấu nhẹm đi lý do cô ngủ say như chết là vì ngày hôm qua hao tổn tinh thần vì đấu trí với Ninh Trạch Ngôn.
Tô Điềm bưng chén trà bưởi nóng hôi hổi từ trong phòng bếp ra, “Cậu đừng nói anh ấy như vậy, dễ hợp dễ tan. Vốn dĩ đu idol là chuyện tình nguyện từ một phía mà."
Lục Anh lấy trà bưởi từ tay Tô Điềm, thuận tiện lấy luôn chiếc dây buộc tóc trên cổ tay Tô Điềm, tùy ý buộc lại mái tóc của mình. “Lúc trước tớ đã nói với cậu rồi, dù lòng nhân ái có nhiều tới đâu thì cũng thành thù thôi. Cậu ngẫm lại đi, với tư cách là một fan, cậu đã giúp thằng nhãi Phó Diệc kia nhiều thế nào hả? Hiện giờ cậu cái gì cũng không có? Ở trong cái vòng kia lâu thì người tốt cũng biến thành người xấu thôi."
Tô Điềm không phản bác lại, Lục Anh nói có lý, tuy rằng theo đuổi idol là đơn phương trả giá, tuy rằng chưa bao giờ mong đợi xa vời sẽ nhận được đền đáp, nhưng tiền đề là bản nhân phải tin rằng nỗ lực của mình là đáng giá.
Mà nay, tất cả những hy sinh của cô đều là hoa trong gương, trăng trong nước, giỏ tre múc nước.
Lục Anh thấy Tô Điềm lại thất thần thì không muốn chọc vào chỗ thương tâm của cô nữa, bèn tránh chủ đề này đi. “Tiếp theo cậu định làm gì? Tìm việc hay là gây dựng sự nghiệp? Nếu cậu muốn vào Lục thị thì mai tớ sẽ cho người sắp xếp. Còn nếu cậu dứt khoát muốn lên núi với bà đây, cậu yên tâm, nếu tớ một miếng thịt, thì cậu sẽ có một ngụm canh."
“Xuy xuy xuy, Lục Anh à cậu trộm được cái khái niệm này ở đâu đấy, thịt đều cho cậu hết, tớ cũng chỉ có thể ăn canh thôi." Giọng điệu Tô Điềm có chút tủi thân.
Lục Anh yên tâm cười, Tô Điềm còn có thể nói đùa với cô ấy, xem ra là không có gì nghiêm trọng rồi.
Cô ấy đi tới tủ lạnh muốn tìm chút đồ ăn vặt, dọc đường đi vội vàng hết ngồi ô tô lại máy bay, một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, hiện tại mới thấy đói.
Vừa mở tủ lạnh ra, nụ cười trên mặt Lục Anh cứng đờ.
“Brownie [2] của Hà Quý? Ngọn lửa kem [3]? Lại còn bánh ngàn tầng [4]? Tô tiểu thư không cảm thấy nên cho tớ một lời giải thích à? Quãng đường 1877km, tớ lo lắng muốn sống muốn chết phong trần mệt mỏi chạy tới đây, còn Tô tiểu thư thì đang nhấm nháp món tráng miệng của nhà hàng cao cấp?"
Tô Điềm và Lục Anh đã quen nhau được 9 năm, mỗi khi Lục Anh mỉm cười bất thường gọi cô là Tô tiểu thư, thì cô biết là có chuyện không ổn rồi, mà lần này là lần Lục Anh nghiêm túc nhất.
Mặc dù Lục Anh là thiên kim của tập đoàn Lục thị, ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, nửa đầu của cuộc đời thuận buồm xuôi gió, được cưng chiều và ít khi gặp phải chuyện bất lợi, nhưng rất hiếm thấy vẻ ăn chơi hưởng thụ trên người cô ấy, có thể thành thạo ra vào các hội sở cao cấp, có thể xã giao trong vòng danh viện một cách hoàn mỹ, cũng có thể không màng hình tượng một hơi gặm bốn cái móng heo cộng thêm hai chậu tôm hùm đất xào cay,đấy là còn chưa kể đến công lực chửi thề của cô ấy.
Đây cũng là lý do vì sao cô gái bình dân và cô gái nhà giàu có thể trở thành bạn thân của nhau mà không gặp bất kỳ ngăn cách nào.
Nhưng có một điều mà Lục Anh sẽ không bao giờ dung thứ, đó chính là mọi sự lừa dối và giấu diếm của Tô Điềm.
Thậm chí đến cả mật mã két sắt nhà mình mà Lục Anh còn không cố kỵ nói với Tô Điềm, vậy nên cô ấy không chấp nhận được việc Tô Điềm lừa dối cô ấy dù chỉ một chút.
“Cậu đừng tức giận mà, cậu nghe tớ nói đã, tớ, tớ thật sự sai rồi. Tớ cũng không muốn giấu cậu đâu, chỉ là tớ không biết phải nói thế nào, cậu trở về đột ngột quá, tớ cũng chưa kịp sắp xếp lại ổn thỏa ——"
Vẻ mặt Lục Anh vẫn thờ ơ, giống như không muốn nghe Tô Điềm giải thích tiếp.
Tô Điềm thấy Lục Anh thật sự tức giận thì hoảng hốt, loại hoảng loạn này thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc cô phát hiện Phó Diệc thường xuyên ra vào hộp đêm, hay xảy ra tình một đêm vơi Du Hiểu.
“Tớ thì có chuyện gì giấu cậu được chứ, Lục Anh, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng là người thân quan trọng của tớ đấy." Tô Điềm nói đến chữ “Người thân" thì hơi nghẹn ngào, cuộc sống của Lục Anh có thể không có cô, nhưng cô lại không thể không có Lục Anh được.
Thấy vậy, Lục Anh cũng sửng sốt một chút, nhưng vẫn kiên quyết không nói chuyện với Tô Điềm.
“Thật là, tớ cũng không biết phải nói với cậu thế nào nữa, tớ cứ nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng bây giờ xem ra là chuyện lớn rồi." Tô Điềm dừng một chút, kìm nén cảm xúc, “Chắc cậu cũng biết Ninh Trạch Ngôn của công ty giải trí Ngân Thần rồi, anh ta muốn tớ trở thành fan chuyên nghiệp cho một nghệ sĩ của công ty anh ta."
Tô Điềm thấy sắc mặt Lục Anh đã khá lên một chút, thì bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng để cho chuyện hôm qua và Ninh Trạch Ngôn có trật tự một tí.
Sau khi Lục Anh nghe xong mọi chuyện cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay lấy bánh trong tủ lạnh ra ăn hai miếng, “Tớ đã gặp Ninh Trạch Ngôn mấy lần rồi, tâm tư thâm trầm, không phải thứ gì tốt đâu."
Lục Anh đã chịu nói chuyện với mình chứng tỏ tình thế đã được lật ngược rồi, Tô Điềm không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi rót một chén trà bưởi đưa cho Lục Anh.
“Tuy anh ta không phải là thứ gì tốt, nhưng thật ra cậu có thể tiếp tục công việc này."
“Lục Anh!" Tô Điềm nhất thời chán nản, sao Lục Anh biết Ninh Trạch Ngôn không phải người tốt, mà còn muốn đẩy cô vào hố lửa.
Lục Anh mặc kệ Tô Điềm oán giận, cứ phải lấp đầy cái bụng đói trước đã rồi có gì trả lời sau, “Lương một năm là một trăm vạn đấy, bây giờ cậu tìm được chỗ nào nhiều tiền như vậy không? Cho dù cậu có theo bà đây vào Lục thị, bà đây nể tình quan hệ của đôi ta, thì trong hai năm cũng không thể cho cậu mức lương cao như vậy được đâu."
“Nhưng ——"
Tô Điềm vừa mở miệng thì Lục Anh đã biết cô định nói gì rồi, trực tiếp không có cô cơ hội nói tiếp nữa, “Bà đây biết lý do cậu không muốn làm rồi, còn không phải vì cậu vẫn còn khúc mắc chuyện thằng oát Phó Diệc kia à, cậu không vượt qua được sao? Chỉ vì khúc mắc này mà cậu định bỏ qua mức lương một trăm vạn một năm à, người ta thì hàng đêm hét hò, ôm ấp gái đẹp, nào còn đâu là hành, đâu là củ tỏi, đâu là trứng chưng cà chua nữa?"
Lục Anh thấy Tô Điềm có chút buông lỏng, thì lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, việc cậu am hiểu nhất không phải là đu idol sao? Có năng lực, có kinh nghiệm, thậm chí chuyên ngành cũng phù hợp, tận dụng mọi thứ, cống hiến cho xã hội, cố gắng vì dân tộc Trung Hoa vĩ đại là thái độ mà một người kế tục xã hội chủ nghĩa cần phải có." Lục Anh có 31248 câu ngụy biện, tùy tiện lấy ra một câu cũng có thể đánh lừa người ta.
Tô Điềm lập tức bị câu ngụy biện của Lục Anh chọc cho vui vẻ, “Nhưng cậu vừa mới bảo Ninh Trạch Ngôn không phải thứ gì tốt còn gì, làm việc với người như vậy không tốt lắm đâu?"
“Vậy thì có sao, tớ cũng không phải thứ gì tốt, không phải cậu vẫn không thể rời khỏi tớ đấy thôi."
Lục Anh vừa nói vừa tháo dây buộc tóc ra, mái tóc quăn dài xõa ra, một vài sợi tóc bị quấn vào dây buộc, cô ấy đau tới mức hít vào, rồi lẩm bẩm một câu “Đệt!"
“Ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì nữa không? Nếu không còn, bà đây còn phải quay về núi, ông già tàn nhẫn bắt tớ ở trong núi đủ ba tháng, nếu ông ấy biết tớ lén chuồn về thể nào cũng tới túm cổ tớ cho xem." Lục Anh vội vàng tới, lại vội vàng đi, trước khi đi còn không quên mua kem ở trên đường để ăn.
Tô Điềm cũng biết dần đây Lục thị xảy ra nhiều chuyện, Lục Anh có rất nhiều việc phải tự mình xử lý, nhìn tới vẻ mặt mệt mỏi của cô ấy không khỏi đau lòng, “Tớ đưa cậu ra sân bay nhé?"
“Dùng gì để đưa? Dùng tàu điện ngầm hả? Cậu đừng để bà đây lo lắng là bà đây cảm tạ trời đất lắm rồi. Còn nữa, ngày mai liên lạc với Ninh Trạch Ngôn đi, không, hôm nay luôn đi, kẻo anh ta lại đổi ý, thịt đến miệng rồi mà còn chạy. Chắc cậu không đến mức không hiểu được hợp đồng đâu nhỉ? Đừng chỉ có phát triển chiều dài mà không phát triển tâm nhãn."
“Tớ nào có?"
Lục Anh không đáp lại, trừng mắt nhìn cô một cái, chặn lại cái ý nghĩ muốn ra ngoài của Tô Điềm.
Tô Điềm không còn cách nào khác đành phải lùi về sau, lúc xoay người lại thì nhìn thấy một tấm danh thiếp mà Lục Anh để lại trên bàn trà, còn dùng dây buộc tóc đè lên nữa chứ.
—— Hà Minh, trưởng ban pháp lý của tập đoàn Lục thị.
Tô Điềm bật cười.
Lục Anh ấy, miệng dao găm tâm đậu hủ.
Mùa đông đang đến gần, hơi ấm trong chăn bông giống như hoa anh túc làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, mưa nhẹ ngoài cửa sổ càng làm cho nhiệt độ hạ xuống, khiến người ta buồn ngủ.
Tiếng chuông ồn ào không ngừng lọt vào tai Tô Điềm, đột nhiên bị quấy rầy khiến tâm tình cô uể oải, “Alo ——"
“Mau cút ra đây mở cửa cho tớ!" Lục Anh cố tình hạ thấp đề-xi-ben xuống thì sợ làm phiền tới hàng xóm, dù vậy cũng không áp chế được cơn giận.
Vừa nghe thấy lời này của Lục Anh, Tô Điềm vốn đang ngủ mê man chợt thanh tỉnh, chuyển điện thoại từ bên tai ra trước mắt mình.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho nhảy dựng lên, 8 cuộc gọi nhỡ từ Lục Anh, con số 23 màu đỏ bắt mắt nằm trên icon WeChat.
Chút buồn ngủ còn sót lại của Tô Điềm cũng biến mất theo con số 23 này, cô vội vàng xoay người xuống giường, chạy ra mở cửa cho Lục Anh.
“Không phải nói tháng 1 mới về à? Nếu tối qua cậu nói với tớ hôm nay cậu về thì tốt rồi, tớ sẽ ra sân bay đón cậu." Tô Điềm tận lực cười đem hỏa lực trên người mình dời đi, sau đó nhanh chóng chuồn vào bếp tránh trận địa, “Chắc đi đường mệt rồi, tớ pha cho cậu một chén trà bưởi nhé."
Lục Anh nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội này của Tô Điềm, thật sự vừa tức vừa buồn cười, treo áo khoác Cashmere [1] bị ướt lên mắc, đi theo Tô Điềm vào bếp.
[1] Vải len Cashmere: là một vật liệu xa xỉ, chất vải không phải ai cũng sử dụng được. Một chất liệu vải chỉ dành cho những nhà đầu tư giàu có. Hay đại gia, nhân vật tầm có mới có thể dùng được. Vải được lấy từ lông của những chú dê Cashmere, những chú dê dùng để lấy lông tạo ra loại len này là những chú dê ở vùng núi Himalaya.
Tô Điềm cảm nhận được Lục Anh đang chậm rãi bước tới gần, chợt cô cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
“Lục Anh, thùng cam cậu gửi cho tớ chua quá, cậu biết thừa tớ không thể ăn chua mà. Cậu cố ý đấy à." Tô Điềm vừa nói vừa rót nước vào ấm.
Chủ động ra xuất kích là cách phòng thủ tốt nhất.
Lục Anh vén mái tóc quăn dài ra sau vai, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, chống tay lên bồn rửa bát nhìn Tô Điềm.
Tim Tô Điềm đập nhanh vì hồi hộp.
“Cậu đừng có nhìn tớ như vậy, cậu biết mà, tớ không có hứng thú với cậu đâu. Tuy cậu là đại mỹ nữ, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy nên đã miễn nhiễm từ lâu rồi."
Lục Anh cười không nói.
“Đúng rồi, còn cậu nữa, tớ có đưa chìa khóa cho cậu rồi cơ mà? Không phải cậu lại làm mất nữa rồi chứ? Đây là lần thứ ba trong năm nay rồi đấy."
Lục Anh vẫn không nói chuyện, một bộ anh nói thì cứ tiếp tục nói, tôi đợi anh nói đủ thì thôi.
“Được được rồi, tớ sai rồi, chị Lục ơi, Lục đại đại, Lục công chúa, Lục nữ vương, không phải là tớ không bắt máy, không phải là tớ cố tình không trả lời WeChat của cậu, là do tớ ngủ say quá thôi."
Lục Anh hé môi đỏ, “Tô Điềm, con mẹ cậu." Rõ ràng là một mỹ nhân, nhưng không có cách nào để người ta liên tưởng lời nói và diện mạo của cô ấy lại với nhau. “Bà đây ở nơi thâm sơn cùng cốc kia gặp chuyện xui xẻo, thế mà cậu ở đây còn cố tình gây ra chuyện lớn như vậy nữa, bà đây sợ cậu nghĩ quẩn nên phải chạy lên đỉnh núi tìm tín hiệu gọi điện cho cậu, thế mà cậu không nghe máy? Còn không phải bà đây sợ cậu xảy ra chuyện nên trực tiếp bay về đây xem cậu còn thở hay không à, sợ cậu chết thật sẽ không có ai nhặt xác cho cậu."
Tuy Lục Anh nói mấy lời không dễ nghe, nhưng Tô Điềm biết cô ấy gấp gáp chạy ngàn dặm về đây vì mình, cảm động nắm lấy tay Lục Anh.
Nhưng Lục Anh không dễ dỗ dành như vậy, không phải tùy tiện nói mấy lời là có thể lừa gạt, cô ấy nghiêng người đi tránh khỏi tay cô. “Nhưng mà phải nói lại, rõ ràng cậu ngủ rất nông cơ mà, sao có thể ngủ say đến mức không nghe thấy điện thoại của tớ được? Cậu có tin không, con mẹ nó nếu cậu còn không mở cửa, bà đây sẽ trực tiếp báo cảnh sát, nhân tiện đưa cậu lên đầu đề tin tức ngày mai luôn."
Lục Anh hiểu Tô Điềm nhất, trước nay cô rất nông, ban đêm chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng có thể đánh thức cô, còn ngủ say đến mức này thì đây là lần đầu tiên, chuyện này rất đáng nghi.
Chỉ có một loại khả năng.
“Hôm qua cậu uống rượu à? Mượn rượu giải sầu? Cậu phải uống bao nhiêu mới thành ra như vậy?" Lục Anh tìm được cách giải thích duy nhất, chậm rãi đi tới tra xét túi đựng rác trong phòng khách, quả nhiên có một đống vỏ lon.
“Cậu nói gì đi, chỉ vì một tên cặn bã mà mẹ nó cậu thành ra như vậy à, thật là làm tớ mất mặt." Giọng điệu của Lục Anh vẫn không tốt, nhưng có vẻ như không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Điềm cũng theo đó giấu nhẹm đi lý do cô ngủ say như chết là vì ngày hôm qua hao tổn tinh thần vì đấu trí với Ninh Trạch Ngôn.
Tô Điềm bưng chén trà bưởi nóng hôi hổi từ trong phòng bếp ra, “Cậu đừng nói anh ấy như vậy, dễ hợp dễ tan. Vốn dĩ đu idol là chuyện tình nguyện từ một phía mà."
Lục Anh lấy trà bưởi từ tay Tô Điềm, thuận tiện lấy luôn chiếc dây buộc tóc trên cổ tay Tô Điềm, tùy ý buộc lại mái tóc của mình. “Lúc trước tớ đã nói với cậu rồi, dù lòng nhân ái có nhiều tới đâu thì cũng thành thù thôi. Cậu ngẫm lại đi, với tư cách là một fan, cậu đã giúp thằng nhãi Phó Diệc kia nhiều thế nào hả? Hiện giờ cậu cái gì cũng không có? Ở trong cái vòng kia lâu thì người tốt cũng biến thành người xấu thôi."
Tô Điềm không phản bác lại, Lục Anh nói có lý, tuy rằng theo đuổi idol là đơn phương trả giá, tuy rằng chưa bao giờ mong đợi xa vời sẽ nhận được đền đáp, nhưng tiền đề là bản nhân phải tin rằng nỗ lực của mình là đáng giá.
Mà nay, tất cả những hy sinh của cô đều là hoa trong gương, trăng trong nước, giỏ tre múc nước.
Lục Anh thấy Tô Điềm lại thất thần thì không muốn chọc vào chỗ thương tâm của cô nữa, bèn tránh chủ đề này đi. “Tiếp theo cậu định làm gì? Tìm việc hay là gây dựng sự nghiệp? Nếu cậu muốn vào Lục thị thì mai tớ sẽ cho người sắp xếp. Còn nếu cậu dứt khoát muốn lên núi với bà đây, cậu yên tâm, nếu tớ một miếng thịt, thì cậu sẽ có một ngụm canh."
“Xuy xuy xuy, Lục Anh à cậu trộm được cái khái niệm này ở đâu đấy, thịt đều cho cậu hết, tớ cũng chỉ có thể ăn canh thôi." Giọng điệu Tô Điềm có chút tủi thân.
Lục Anh yên tâm cười, Tô Điềm còn có thể nói đùa với cô ấy, xem ra là không có gì nghiêm trọng rồi.
Cô ấy đi tới tủ lạnh muốn tìm chút đồ ăn vặt, dọc đường đi vội vàng hết ngồi ô tô lại máy bay, một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, hiện tại mới thấy đói.
Vừa mở tủ lạnh ra, nụ cười trên mặt Lục Anh cứng đờ.
“Brownie [2] của Hà Quý? Ngọn lửa kem [3]? Lại còn bánh ngàn tầng [4]? Tô tiểu thư không cảm thấy nên cho tớ một lời giải thích à? Quãng đường 1877km, tớ lo lắng muốn sống muốn chết phong trần mệt mỏi chạy tới đây, còn Tô tiểu thư thì đang nhấm nháp món tráng miệng của nhà hàng cao cấp?"
Tô Điềm và Lục Anh đã quen nhau được 9 năm, mỗi khi Lục Anh mỉm cười bất thường gọi cô là Tô tiểu thư, thì cô biết là có chuyện không ổn rồi, mà lần này là lần Lục Anh nghiêm túc nhất.
Mặc dù Lục Anh là thiên kim của tập đoàn Lục thị, ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, nửa đầu của cuộc đời thuận buồm xuôi gió, được cưng chiều và ít khi gặp phải chuyện bất lợi, nhưng rất hiếm thấy vẻ ăn chơi hưởng thụ trên người cô ấy, có thể thành thạo ra vào các hội sở cao cấp, có thể xã giao trong vòng danh viện một cách hoàn mỹ, cũng có thể không màng hình tượng một hơi gặm bốn cái móng heo cộng thêm hai chậu tôm hùm đất xào cay,đấy là còn chưa kể đến công lực chửi thề của cô ấy.
Đây cũng là lý do vì sao cô gái bình dân và cô gái nhà giàu có thể trở thành bạn thân của nhau mà không gặp bất kỳ ngăn cách nào.
Nhưng có một điều mà Lục Anh sẽ không bao giờ dung thứ, đó chính là mọi sự lừa dối và giấu diếm của Tô Điềm.
Thậm chí đến cả mật mã két sắt nhà mình mà Lục Anh còn không cố kỵ nói với Tô Điềm, vậy nên cô ấy không chấp nhận được việc Tô Điềm lừa dối cô ấy dù chỉ một chút.
“Cậu đừng tức giận mà, cậu nghe tớ nói đã, tớ, tớ thật sự sai rồi. Tớ cũng không muốn giấu cậu đâu, chỉ là tớ không biết phải nói thế nào, cậu trở về đột ngột quá, tớ cũng chưa kịp sắp xếp lại ổn thỏa ——"
Vẻ mặt Lục Anh vẫn thờ ơ, giống như không muốn nghe Tô Điềm giải thích tiếp.
Tô Điềm thấy Lục Anh thật sự tức giận thì hoảng hốt, loại hoảng loạn này thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc cô phát hiện Phó Diệc thường xuyên ra vào hộp đêm, hay xảy ra tình một đêm vơi Du Hiểu.
“Tớ thì có chuyện gì giấu cậu được chứ, Lục Anh, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng là người thân quan trọng của tớ đấy." Tô Điềm nói đến chữ “Người thân" thì hơi nghẹn ngào, cuộc sống của Lục Anh có thể không có cô, nhưng cô lại không thể không có Lục Anh được.
Thấy vậy, Lục Anh cũng sửng sốt một chút, nhưng vẫn kiên quyết không nói chuyện với Tô Điềm.
“Thật là, tớ cũng không biết phải nói với cậu thế nào nữa, tớ cứ nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng bây giờ xem ra là chuyện lớn rồi." Tô Điềm dừng một chút, kìm nén cảm xúc, “Chắc cậu cũng biết Ninh Trạch Ngôn của công ty giải trí Ngân Thần rồi, anh ta muốn tớ trở thành fan chuyên nghiệp cho một nghệ sĩ của công ty anh ta."
Tô Điềm thấy sắc mặt Lục Anh đã khá lên một chút, thì bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng để cho chuyện hôm qua và Ninh Trạch Ngôn có trật tự một tí.
Sau khi Lục Anh nghe xong mọi chuyện cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay lấy bánh trong tủ lạnh ra ăn hai miếng, “Tớ đã gặp Ninh Trạch Ngôn mấy lần rồi, tâm tư thâm trầm, không phải thứ gì tốt đâu."
Lục Anh đã chịu nói chuyện với mình chứng tỏ tình thế đã được lật ngược rồi, Tô Điềm không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi rót một chén trà bưởi đưa cho Lục Anh.
“Tuy anh ta không phải là thứ gì tốt, nhưng thật ra cậu có thể tiếp tục công việc này."
“Lục Anh!" Tô Điềm nhất thời chán nản, sao Lục Anh biết Ninh Trạch Ngôn không phải người tốt, mà còn muốn đẩy cô vào hố lửa.
Lục Anh mặc kệ Tô Điềm oán giận, cứ phải lấp đầy cái bụng đói trước đã rồi có gì trả lời sau, “Lương một năm là một trăm vạn đấy, bây giờ cậu tìm được chỗ nào nhiều tiền như vậy không? Cho dù cậu có theo bà đây vào Lục thị, bà đây nể tình quan hệ của đôi ta, thì trong hai năm cũng không thể cho cậu mức lương cao như vậy được đâu."
“Nhưng ——"
Tô Điềm vừa mở miệng thì Lục Anh đã biết cô định nói gì rồi, trực tiếp không có cô cơ hội nói tiếp nữa, “Bà đây biết lý do cậu không muốn làm rồi, còn không phải vì cậu vẫn còn khúc mắc chuyện thằng oát Phó Diệc kia à, cậu không vượt qua được sao? Chỉ vì khúc mắc này mà cậu định bỏ qua mức lương một trăm vạn một năm à, người ta thì hàng đêm hét hò, ôm ấp gái đẹp, nào còn đâu là hành, đâu là củ tỏi, đâu là trứng chưng cà chua nữa?"
Lục Anh thấy Tô Điềm có chút buông lỏng, thì lập tức rèn sắt khi còn nóng, “Cậu cẩn thận ngẫm lại đi, việc cậu am hiểu nhất không phải là đu idol sao? Có năng lực, có kinh nghiệm, thậm chí chuyên ngành cũng phù hợp, tận dụng mọi thứ, cống hiến cho xã hội, cố gắng vì dân tộc Trung Hoa vĩ đại là thái độ mà một người kế tục xã hội chủ nghĩa cần phải có." Lục Anh có 31248 câu ngụy biện, tùy tiện lấy ra một câu cũng có thể đánh lừa người ta.
Tô Điềm lập tức bị câu ngụy biện của Lục Anh chọc cho vui vẻ, “Nhưng cậu vừa mới bảo Ninh Trạch Ngôn không phải thứ gì tốt còn gì, làm việc với người như vậy không tốt lắm đâu?"
“Vậy thì có sao, tớ cũng không phải thứ gì tốt, không phải cậu vẫn không thể rời khỏi tớ đấy thôi."
Lục Anh vừa nói vừa tháo dây buộc tóc ra, mái tóc quăn dài xõa ra, một vài sợi tóc bị quấn vào dây buộc, cô ấy đau tới mức hít vào, rồi lẩm bẩm một câu “Đệt!"
“Ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì nữa không? Nếu không còn, bà đây còn phải quay về núi, ông già tàn nhẫn bắt tớ ở trong núi đủ ba tháng, nếu ông ấy biết tớ lén chuồn về thể nào cũng tới túm cổ tớ cho xem." Lục Anh vội vàng tới, lại vội vàng đi, trước khi đi còn không quên mua kem ở trên đường để ăn.
Tô Điềm cũng biết dần đây Lục thị xảy ra nhiều chuyện, Lục Anh có rất nhiều việc phải tự mình xử lý, nhìn tới vẻ mặt mệt mỏi của cô ấy không khỏi đau lòng, “Tớ đưa cậu ra sân bay nhé?"
“Dùng gì để đưa? Dùng tàu điện ngầm hả? Cậu đừng để bà đây lo lắng là bà đây cảm tạ trời đất lắm rồi. Còn nữa, ngày mai liên lạc với Ninh Trạch Ngôn đi, không, hôm nay luôn đi, kẻo anh ta lại đổi ý, thịt đến miệng rồi mà còn chạy. Chắc cậu không đến mức không hiểu được hợp đồng đâu nhỉ? Đừng chỉ có phát triển chiều dài mà không phát triển tâm nhãn."
“Tớ nào có?"
Lục Anh không đáp lại, trừng mắt nhìn cô một cái, chặn lại cái ý nghĩ muốn ra ngoài của Tô Điềm.
Tô Điềm không còn cách nào khác đành phải lùi về sau, lúc xoay người lại thì nhìn thấy một tấm danh thiếp mà Lục Anh để lại trên bàn trà, còn dùng dây buộc tóc đè lên nữa chứ.
—— Hà Minh, trưởng ban pháp lý của tập đoàn Lục thị.
Tô Điềm bật cười.
Lục Anh ấy, miệng dao găm tâm đậu hủ.
Tác giả :
Thánh Đản Âu Ni