Gió Xuân Cõi Người
Chương 2
Ngô Duệ nheo mắt nhìn cậu hồi lâu, bỗng chĩa ngón tay ngoắc về hướng phòng khách, mọi người ù ù cạc cạc hai mặt nhìn nhau, không ai dám mò ra tiền tuyến, thẳng đến khi Ngô Duệ mở cửa ban công, nhíu mày hỏi, “Trình Nhụy đâu?"
Có người nhỏ giọng rầm rì, “Hình như mới ra ngoài."
“Tìm về." Nói xong Ngô Duệ kệ xác phản ứng của mọi người, đi vài bước trở về xách cổ áo Quan Trình ném cậu vào trong đám người.
Quan Trình sững sờ, Ngô Duệ chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với cậu một câu.
“Bạn gái tôi muốn chạy theo ông, tôi còn để tâm tới chuyện của ông thì tôi đây thành ra giống ôn gì?"
Trình Nhụy không đi bao xa, nhanh chóng đã bị túm về, mắt mũi cô ta khóc đỏ bừng, Ngô Duệ vẫy tay ý bảo cô ta bước tới và để cho đám người còn lại rời đi trước. Ánh mắt Trình Nhụy trước sau vẫn dõi theo bóng hình của Quan Trình, Ngô Duệ không chịu nổi duỗi tay túm người ra ban công.
“Ngô Duệ……" Trình Nhụy ngửa đầu nhìn cậu, thì thào, “Em xin ——"
“Cô thích Quan Trình?" Ngô Duệ nhìn chằm chằm cô ta, “Bắt đầu từ lúc nào?"
Trình Nhụy sụt sịt, “…… đã lâu rồi, còn lâu hơn cả khi biết anh."
“Thế thì tại sao lại đồng ý quen tôi?"
“Em……"
“Tôi đối với cô không đủ tốt à?" Ngô Duệ tiến gần một bước, “Cô nói không thích tôi hút thuốc tôi cai, cô thấy tôi lăng nhăng tôi xoá hết WeChat những cô gái khác, cô kêu tôi lái xe đi rước bạn cô tới đây, tôi liền bỏ hết bao nhiêu người xách xe đi dưới mưa, cô thích người khác thì nói sớm đi chứ, sai sử yêu sách tôi nhiều thế làm gì, hả?!"
“Anh đừng như vậy mà Ngô Duệ, em sợ……"
Ngô Duệ cười khẩy, “Sợ? Tôi mới phải là người sợ cô đây này, cô biết rõ tôi và Quan Trình là bạn bè chí cốt, còn ngay trước mắt tôi, làm trò trước bao nhiêu người nhào vào lòng cậu ta, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
“Anh ấy sắp đi rồi," Trình Nhụy vuốt mặt, khẽ nói, “Em không nhịn được, em không cố ý để anh khó xử trước bao người, em chỉ nghĩ lần này anh ấy đi rồi, về sau không biết còn có cơ hội nương theo anh đi gặp anh ấy không, dù sao thì anh cũng không bên em cả đời……"
“Cho nên cô đang trách tôi đấy à?" Ngô Duệ không thể tưởng tượng nổi.
“Không, không trách anh."
Lúc Trình Nhụy nói chuyện nước mắt không ngừng tuôn rơi, trước đây Ngô Duệ thấy sẽ đau lòng, hiện tại chỉ thấy phiền lòng, cậu dời mắt, “Cô thích Quan Trình thì lúc trước không nên hẹn hò với tôi, rõ ràng người làm sai là cô, hiện tại nói tới nói lui lại thành ra tôi có lỗi với cô, Trình Nhụy, cô giỏi thật."
Trình Nhụy lau nước mắt, thanh âm dần bình ổn hơn, “Bây giờ anh muốn thế nào?"
“Lời này tôi hẳn nên hỏi cô."
“Muốn…… Chia tay không?"
Ngô Duệ dòm thấy đôi mắt đỏ bừng của cô nàng thì có phần mềm lòng, dù sao cô ta cũng nhỏ, ba tháng hai người bên nhau anh đều chăm sóc người ta như em gái, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, “Không cần trưng cầu ý kiến của tôi, cô trực tiếp quyết định là được."
Trình Nhụy không nói hai chữ“Chia tay", mà tháo xuống dây chuyền trên cổ.
Vuốt ve hai kí tự CR, cô nàng ngẩng đầu nói, “Cảm ơn anh vì món quà sinh nhật, đây trả lại anh đi."
“Cô giữ lại đi, tôi cầm về cũng chẳng ích gì."
“…… Được, em đi đây."
Trình Nhụy đi rồi, Ngô Duệ bước vào phòng giải trí lầu hai, cậu cố tình không bật đèn, đồ sát một hơi suốt hai tiếng, tay xót mỏi, cậu quăng cái tay cầm điều khiển đi, nằm bò ra ghế chơi game chợp mắt.
Cậu bật chế độ im lặng cho điện thoại, dễ mường tượng ra bọn anh em sau khi biết cậu bị Trình Nhụy tăng sừng thì sẽ đâm thọt cỡ nào. Đúng là không còn mặt mũi gặp ai, thế mà bị một cô nhóc chưa tới hai mươi dắt mũi đùa bỡn, cậu càng nghĩ càng thấy tức ngực, thèm hút thuốc, nhưng nhớ tới trong nhà đã sớm chẳng còn điếu nào, tâm tình càng thêm cáu gắt.
Bất tri bất giác đi ra ban công.
Cậu nhấn công tắc ven tường, vải bạt trên ban công căng lên, lộ ra mái vòm đen kịt. Cậu ngồi lên ghế mây, mở di động.
Y như rằng có rất nhiều tin nhắn xả tới, cậu không xem cái nào, trực tiếp gọi điện thoại về nhà. Người bắt máy là Ngô Nam, Ngô Duệ vừa nghe thấy tiếng con nít là đau cả đầu, dỗ nhóc vài câu bèn nhẫn nại bảo, “Kêu dì Hứa nghe điện thoại."
“Dì dì ——"
Không bao lâu sau, dì Hứa tiếp máy, hỏi cậu sao đêm nay không về nhà.
“Ở bên ngoài chơi với bạn ạ," Ngô Duệ lắng nghe tiếng ve râm ran, “Dì Hứa, ngày mai gửi mấy món quần áo tới khu Sâm Thuỷ nhé, con định ở bên này một khoảng thời gian."
“Sao lại ở bên ngoài? Ba con đêm nay còn nhắc con mãi đó."
“Có tí việc ạ," Ngô Duệ không muốn giải thích nhiều, “Ba con mà có hỏi thì nói con đi chơi với bạn, không hỏi thì thôi ạ."
Dì Hứa lại dặn dò thêm vài câu mới cúp máy.
Ngô Duệ ngẩn người nhìn chằm chằm bầu trời đêm, không biết trải qua bao lâu, cảm nhận sự náo nhiệt từ trung tâm thành phố xa xôi dần dần rút đi, bốn phía tối tăm mịt mù. Cậu đứng dậy rùng mình rũ bỏ cái lạnh của đêm hè sau cơn mưa, lúc xoay người vào nhà mới phát hiện đằng xa có ánh đèn sáng lên.
Núi đã phai, mây đã mờ.
Vì vậy ánh đèn nơi ấy dường như được kéo gần hơn hẳn.
Cậu cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại, mười hai giờ lẻ bảy phút.
Hoá ra là một chị gái ưa thức đêm.
Em trai ưa thức đêm cậu đây muốn tắm rửa lên giường.
Cơn sầu khổ thất tình hãy để mai nếm vậy.
Có người nhỏ giọng rầm rì, “Hình như mới ra ngoài."
“Tìm về." Nói xong Ngô Duệ kệ xác phản ứng của mọi người, đi vài bước trở về xách cổ áo Quan Trình ném cậu vào trong đám người.
Quan Trình sững sờ, Ngô Duệ chỉ nghiến răng nghiến lợi nói với cậu một câu.
“Bạn gái tôi muốn chạy theo ông, tôi còn để tâm tới chuyện của ông thì tôi đây thành ra giống ôn gì?"
Trình Nhụy không đi bao xa, nhanh chóng đã bị túm về, mắt mũi cô ta khóc đỏ bừng, Ngô Duệ vẫy tay ý bảo cô ta bước tới và để cho đám người còn lại rời đi trước. Ánh mắt Trình Nhụy trước sau vẫn dõi theo bóng hình của Quan Trình, Ngô Duệ không chịu nổi duỗi tay túm người ra ban công.
“Ngô Duệ……" Trình Nhụy ngửa đầu nhìn cậu, thì thào, “Em xin ——"
“Cô thích Quan Trình?" Ngô Duệ nhìn chằm chằm cô ta, “Bắt đầu từ lúc nào?"
Trình Nhụy sụt sịt, “…… đã lâu rồi, còn lâu hơn cả khi biết anh."
“Thế thì tại sao lại đồng ý quen tôi?"
“Em……"
“Tôi đối với cô không đủ tốt à?" Ngô Duệ tiến gần một bước, “Cô nói không thích tôi hút thuốc tôi cai, cô thấy tôi lăng nhăng tôi xoá hết WeChat những cô gái khác, cô kêu tôi lái xe đi rước bạn cô tới đây, tôi liền bỏ hết bao nhiêu người xách xe đi dưới mưa, cô thích người khác thì nói sớm đi chứ, sai sử yêu sách tôi nhiều thế làm gì, hả?!"
“Anh đừng như vậy mà Ngô Duệ, em sợ……"
Ngô Duệ cười khẩy, “Sợ? Tôi mới phải là người sợ cô đây này, cô biết rõ tôi và Quan Trình là bạn bè chí cốt, còn ngay trước mắt tôi, làm trò trước bao nhiêu người nhào vào lòng cậu ta, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
“Anh ấy sắp đi rồi," Trình Nhụy vuốt mặt, khẽ nói, “Em không nhịn được, em không cố ý để anh khó xử trước bao người, em chỉ nghĩ lần này anh ấy đi rồi, về sau không biết còn có cơ hội nương theo anh đi gặp anh ấy không, dù sao thì anh cũng không bên em cả đời……"
“Cho nên cô đang trách tôi đấy à?" Ngô Duệ không thể tưởng tượng nổi.
“Không, không trách anh."
Lúc Trình Nhụy nói chuyện nước mắt không ngừng tuôn rơi, trước đây Ngô Duệ thấy sẽ đau lòng, hiện tại chỉ thấy phiền lòng, cậu dời mắt, “Cô thích Quan Trình thì lúc trước không nên hẹn hò với tôi, rõ ràng người làm sai là cô, hiện tại nói tới nói lui lại thành ra tôi có lỗi với cô, Trình Nhụy, cô giỏi thật."
Trình Nhụy lau nước mắt, thanh âm dần bình ổn hơn, “Bây giờ anh muốn thế nào?"
“Lời này tôi hẳn nên hỏi cô."
“Muốn…… Chia tay không?"
Ngô Duệ dòm thấy đôi mắt đỏ bừng của cô nàng thì có phần mềm lòng, dù sao cô ta cũng nhỏ, ba tháng hai người bên nhau anh đều chăm sóc người ta như em gái, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn, “Không cần trưng cầu ý kiến của tôi, cô trực tiếp quyết định là được."
Trình Nhụy không nói hai chữ“Chia tay", mà tháo xuống dây chuyền trên cổ.
Vuốt ve hai kí tự CR, cô nàng ngẩng đầu nói, “Cảm ơn anh vì món quà sinh nhật, đây trả lại anh đi."
“Cô giữ lại đi, tôi cầm về cũng chẳng ích gì."
“…… Được, em đi đây."
Trình Nhụy đi rồi, Ngô Duệ bước vào phòng giải trí lầu hai, cậu cố tình không bật đèn, đồ sát một hơi suốt hai tiếng, tay xót mỏi, cậu quăng cái tay cầm điều khiển đi, nằm bò ra ghế chơi game chợp mắt.
Cậu bật chế độ im lặng cho điện thoại, dễ mường tượng ra bọn anh em sau khi biết cậu bị Trình Nhụy tăng sừng thì sẽ đâm thọt cỡ nào. Đúng là không còn mặt mũi gặp ai, thế mà bị một cô nhóc chưa tới hai mươi dắt mũi đùa bỡn, cậu càng nghĩ càng thấy tức ngực, thèm hút thuốc, nhưng nhớ tới trong nhà đã sớm chẳng còn điếu nào, tâm tình càng thêm cáu gắt.
Bất tri bất giác đi ra ban công.
Cậu nhấn công tắc ven tường, vải bạt trên ban công căng lên, lộ ra mái vòm đen kịt. Cậu ngồi lên ghế mây, mở di động.
Y như rằng có rất nhiều tin nhắn xả tới, cậu không xem cái nào, trực tiếp gọi điện thoại về nhà. Người bắt máy là Ngô Nam, Ngô Duệ vừa nghe thấy tiếng con nít là đau cả đầu, dỗ nhóc vài câu bèn nhẫn nại bảo, “Kêu dì Hứa nghe điện thoại."
“Dì dì ——"
Không bao lâu sau, dì Hứa tiếp máy, hỏi cậu sao đêm nay không về nhà.
“Ở bên ngoài chơi với bạn ạ," Ngô Duệ lắng nghe tiếng ve râm ran, “Dì Hứa, ngày mai gửi mấy món quần áo tới khu Sâm Thuỷ nhé, con định ở bên này một khoảng thời gian."
“Sao lại ở bên ngoài? Ba con đêm nay còn nhắc con mãi đó."
“Có tí việc ạ," Ngô Duệ không muốn giải thích nhiều, “Ba con mà có hỏi thì nói con đi chơi với bạn, không hỏi thì thôi ạ."
Dì Hứa lại dặn dò thêm vài câu mới cúp máy.
Ngô Duệ ngẩn người nhìn chằm chằm bầu trời đêm, không biết trải qua bao lâu, cảm nhận sự náo nhiệt từ trung tâm thành phố xa xôi dần dần rút đi, bốn phía tối tăm mịt mù. Cậu đứng dậy rùng mình rũ bỏ cái lạnh của đêm hè sau cơn mưa, lúc xoay người vào nhà mới phát hiện đằng xa có ánh đèn sáng lên.
Núi đã phai, mây đã mờ.
Vì vậy ánh đèn nơi ấy dường như được kéo gần hơn hẳn.
Cậu cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại, mười hai giờ lẻ bảy phút.
Hoá ra là một chị gái ưa thức đêm.
Em trai ưa thức đêm cậu đây muốn tắm rửa lên giường.
Cơn sầu khổ thất tình hãy để mai nếm vậy.
Tác giả :
Cố Mộ Bạch