Gió Chớ Động Tình

Chương 3: Quyết đấu

Bình minh họ mới ngủ, vô thức, không ngờ đã qua buổi trưa.

Tần Phong tỉnh lại từ giấc ngủ say, nháy mắt mấy cái, giơ tay che ánh nắng chói mắt chiếu vào từ cửa sổ.

Hắn cúi đầu thấy cô gái đang nép vào lòng mình ngủ say sưa, cảm giác được có hơi ấm nhè nhẹ lượn quanh ngực mình, bỗng phát giác mình không còn cô độc nữa, không hề lạnh lùng nữa. Nghĩ đến có một cô gái thuộc về mình, hoàn toàn bị hắn giữa lấy, hắn không tự giác cong cong khóe môi, hạnh phúc mỉm cười.

Có lẽ có người sẽ thích ở một mình, không vướng bận, nhưng không ai thật sự thích cô đơn, không ai là không khát vọng có một tình cảm tha thiết vĩnh hằng.

Giờ phút này hắn có được, mới hiểu mình thật sự khát vọng đến mức nào.

Đợi một canh giờ, Tần Phong không thể không gọi Mạc Tình: “Dậy ăn một chút gì nhé!"

Mạc Tình gật gật đầu, cúi đầu tựa vào người hắn, không nói một lời.

“Sao vậy, có phải còn đau không?"

“Không đau!"

Sao có thể không đau được?! Đều là lỗi của hắn, mới quen mây mưa liền muốn ngừng mà không được, phóng túng bản thân…… Nàng nói “không đau", nhưng những vết thâm tím khắp người nàng đều đang lên án sự thô lỗ của hắn.

Hắn chậm rãi giúp nàng mặc quần áo, phát hiện quần áo này thật sự không thể ra ngoài để người khác nhìn thấy, đành phải đi xuống gọi vài món ăn, bảo tiểu nhị đưa vào phòng họ.

Không ngờ tiểu nhị vừa bưng đồ ăn đến cửa đã suýt té ngã, nhìn không chớp mắt vào Mạc Tình đang ngồi chải vuốt sợi tóc dài trên giường.

Mạc Tình quay đầu nhìn thoáng qua tiểu nhị, hai hàng lông mày nhíu lại, đang muốn nâng tay, đảo mắt nhìn nhìn Tần Phong, lại thu tay tiếp tục chậm rãi chải vuốt sợi tóc mình.

Nàng chải tóc rất chuyên tâm, ngón tay lướt qua làn tóc mềm mại đen bóng……

“Ngươi có thể đi ra ngoài." Tần Phong tức giận nói.

Không biết vì sao, hắn vừa thấy cái nhìn của tên tiểu nhị này, trong lòng đã dấy lên đám lửa giận vô danh, thậm chí hắn còn muốn móc hai con mắt kia ra.

Tiểu nhị hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, một đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào thân thể Mạc Tình, nước miếng gần như sắp chảy xuống khay thức ăn.

“Răng rắc" Một tiếng nổ, bàn gỗ vỡ ra làm đôi, tiểu nhị nghe thấy thì kinh hãi, quỳ trên mặt đất cúi gập người.

“Bảo ngươi ra ngoài, có nghe thấy không?"

“Oh, vâng, vâng!" Tiểu nhị chạy trối chết, trước khi ra khỏi cửa còn không quên quay đầu lại vụng trộm liếc mắt một cái.

Mạc Tình vẫn cúi đầu, tóc đen che đi khuôn mặt nàng, cho nên Tần Phong không nhìn thấy biểu tình của nàng, chỉ nhìn thấy nàng vẫn đang không ngừng chải mái tóc đã thẳng mượt.

Hắn đến gần nàng, nâng mặt nàng lên cẩn thận ngắm nhìn, da thịt vô cùng mịn màng trong suốt, hai má đỏ ửng, đôi mắt nhìn xuống làm cho nàng trông rất dịu dàng, không có một chút cá tính, đúng là một nữ nhân mà nam nhân khát vọng nhất.

“Mỗi một nam nhân đều nhìn nàng như vậy sao?"

“Không phải." Mạc Tình lắc đầu, khẽ cười nói: “Có nam nhân sẽ không, đôi mắt người ấy nhìn ta và nụ cười của người ấy luôn thuần khiết."

“Thật không?" Giọng của Tần Phong hơi khô khan.

“Ban đầu ta không rõ vì sao người ấy không giống những người bình thường khác, sau đó mới biết được đó là bởi trái tim người ấy thuần khiết."

“Ồ."

“Vì thế ta bắt đầu đoán, nếu có một ngày người ấy cũng dùng ánh mắt tràn ngập ham muốn nhìn ta, ta có ghét hay không." Nàng càng nói mặt càng đỏ lên, tình ý vô hạn.

Tần Phong ho khan một tiếng, không đáp lại.

“Đến lúc người ấy…… nhìn ta như vậy, ta mới phát hiện mình không hề ghét, mà còn rất thích." Nàng vụng trộm lướt nhìn vẻ mặt của Tần Phong, hôn nhẹ lên môi hắn, khuôn mặt nàng lại đỏ hơn cả màu của váy áo.

Mạc Tình cười duyên, khi cười nàng ngửa đầu, mái tóc mềm mại như tơ xõa trên chiếc váy mỏng manh, duyên dáng thanh nhã mê hoặc lòng người……

Tần Phong rốt cuộc cũng hiểu được ý nàng, trong lòng vừa động, nắm lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng vào lòng, không ngờ vì hơi mạnh tay, áo khoác trên người nàng bị kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, nhiều dấu hôn gợi lên trí nhớ của hắn, kích tình một đêm lại tái hiện trong đầu hắn……

“Tình Nhi." Hắn than nhẹ tên nàng, đặt nàng dưới thân, tùy tay buông rèm xuống……

Mạc Tình co người lại trong lòng hắn, im lặng nhìn hắn, đôi mắt to ngập nước lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Sợ đau?"

“Không phải……" Nàng ôm cổ hắn, mặt chôn vào bả vai hắn, “Sợ chàng không cần ta!"

“Ngốc, sao ta có thể không cần nàng được……" Vừa nói khỏi miệng lại nghĩ tới chuyện mấy ngày sau phải quyết đấu, hắn thở dài một hơi, mới nói: “Trừ khi ta chết!"

Một khi đã động tình, người càng lãnh khốc, lại càng cuồng nhiệt.

Tần Phong không thể tin mình có thể cười ngây ngô như một kẻ ngốc. Nhưng hắn thật sự rất vui vẻ, ở bên cô gái mình yêu thương, bầu trời luôn trong xanh, suối nước luôn trong mát, đồ ăn luôn ngọt, mưa luôn triền miên.

Đáng tiếc chỉ có bảy ngày, đối với những ngày ngọt ngào này thật sự là quá ngắn ngủi!

Chạng vạng sáu ngày sau, hắn đưa Mạc Tình đến rừng trúc.

Mạc Tình ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt đều là lệ.

“Nếu chàng thắng, chàng không chết, có thể trở về tìm ta không?"

Hắn cười khổ, biết rõ đây là giả thiết không thật, nhưng vẫn kiên định gật đầu.

“Chàng nhất định phải nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta." Mạc Tình ôm hắn từ phía sau: “Ta sẽ mãi chờ chàng!"

“Nếu ta sống, ta nhất định sẽ trở về đón nàng, nhưng nếu ta chết, nàng hãy quên ta đi, hãy sống thật tốt, biết không?"

“Không, chàng nhất định phải tới, ta sẽ mãi chờ chàng."

Tần Phong quay người ôm nàng vào lòng, hai tay ôm trọn thân thể mềm yếu của nàng: “Được, ta hứa với nàng…… nàng cũng phải hứa với ta, đừng mặc quần áo quá mỏng, dù đau khổ thế nào, cũng đừng ngồi dưới gốc cây khóc…… Cho dù ta chết, nàng cũng đừng rơi một giọt nước mắt nào."

Trong cơn gió lạnh, mỗi bước đi của hắn đều có thể nghe thấy tiếng đá bị nghiền nát dưới chân, giống như đang nghiền nát linh hồn hắn.

Hắn đã đi rất lâu, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Mạc Tình đứng trong gió, mấy phần chờ mong, mấy phần không thể buông tay……

Hắn từng nghĩ trái tim mình cứng rắn như băng như đá, không ai có thể động vào, không ai có thể làm tan chảy, nhưng nay, trái tim này bắt đầu nhảy lên vì một người con gái……

Tình yêu thật là đáng sợ, dù có cá tính cao ngạo, dù là nam nhân kiên cường, cũng không thể thoát khỏi những buồn vui của tình cảm.

Ngày hôm sau, Tần Phong đứng ở thung lũng cuối rừng trúc, nắm chặt kiếm trong tay, rất chặt. Hắn rất sợ mình chỉ lỏng tay ra một chút, sẽ bỏ mặc tất cả để chạy về tìm người trong trái tim mình……

Đột nhiên, trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng, cô gái áo trắng bay xuống trước mặt hắn.

Hắn đang muốn giơ kiếm, bỗng nhiên ngây người, đó là Mạc Tình mà hắn vô cùng mong nhớ, hắn bị ảo giác sao?

Vì sao cô gái trước mắt này có một ánh mắt mà hắn quen biết, làm hắn nhớ nhung đau đớn.

“Nàng…… Là môn chủ của Du Mính môn?" Hắn hoài nghi hỏi.

Cô gái áo trắng gật đầu, nâng tay tháo khăn che mặt xuống……

Tần Phong mở to hai mắt, hai tay vô thức giơ ra, cứng ngắc giữa không trung.

Cô gái trước mặt thật sự là Mạc Tình.

“Nàng đúng là môn chủ của Du Mính môn?"

“Đúng."

Hắn nhìn nàng, khớp hàm cắn chặt, đau đến chết lặng……

Đứng trước mắt hắn là cô gái hắn yêu, hắn chỉ cần giơ cao tay là có thể chạm vào khuôn mặt nàng, nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không có dũng khí.

Hắn nhớ rất rõ, ba ngày trước, họ đi bái tế cha mẹ, khi trở về đã là chạng vạng.

Trên đường họ đi qua một khu vườn trồng rất nhiều loại hoa cúc, ánh sáng vàng vàng tỏa ra từ rèm lụa mỏng treo trên cửa sổ, chiếu sáng lung linh vào màn mưa bụi, Mạc Tình đứng trong cơn mưa nhỏ nhìn căn phòng đó rất lâu, nàng nói nàng chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy.

Lúc ấy, hắn cũng không nỡ rời đi.

Vì hắn cũng từng có một mái nhà, một mái nhà ấm áp như vậy. Khi trời lạnh tuyết rơi, mẹ luôn ôm hắn ngồi ở chỗ gần lò sưởi nhất, kể cho hắn nghe những câu chuyện. Khi đó hắn căn bản không biết mùa đông là lạnh lẽo, sau đó, mùa đông không còn lò sưởi nữa, hắn mới biết được gió mùa đông lạnh đến thấu xương.

Đêm đó gió thu cũng rất lạnh, nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.

Hắn ôm Mạc Tình, thấp giọng nói bên tai nàng: “Nếu chúng ta cũng có một mái nhà như vậy thì thật tốt…… Mỗi ngày trở về, trong phòng luôn ấm áp, sẽ có mấy món ăn thơm ngon, một người phụ nữ chờ ta, cùng ta ngắm mặt trời lặn, chờ đến lúc trăng sao hiện lên, sẽ dựa sát vào nhau ngủ……"

Mạc Tình rúc vào lòng hắn dịu dàng nói: “Chỉ cần chàng thích, ta nguyện cả đời sống như vậy với chàng."

Khi đó hắn thật sự nghĩ Mạc Tình sẽ nguyện lòng, hắn rất thỏa mãn, biết rõ không bao lâu sau sẽ chết, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui sướng.

Hôm nay hắn mới biết được, nàng vĩnh viễn sẽ không chờ hắn về nhà, mục tiêu của nàng là chúa tể giang hồ, là làm cho nam nhân khắp thiên hạ phải thuần phục dưới chân, mà hắn, cũng không có ý nghĩa gì với nàng.

“Tại sao nàng lại làm như vậy?" Tần Phong hỏi. Vừa nói ra, hắn đột nhiên cảm thấy thật nực cười, hắn đúng là một thằng ngốc để một cô gái đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn hỏi người ta cái gì nữa. Hắn nở nụ cười, ấn lên lồng ngực đau đớn, tự cười giễu: “Nàng sợ mình không phải đối thủ của ta? Hay là…… trước mỗi lần quyết đấu nàng đều lợi dụng mỹ mạo tuyệt thế của mình?"

Thân thể Mạc Tình hơi lay động.

Thân thể nàng thoạt nhìn sẽ thấy rất mỏng manh, vòng eo mảnh khảnh tựa như chỉ cần dùng một chút lực sẽ đứt gãy, cho nên mỗi lần hắn đều không dám dùng sức……

Hắn lắc đầu, rũ bỏ ảo tưởng trong đầu.

……

Tóm lại, hắn không thể tin được, một nữ nhân yếu đuối sao có thể làm dậy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ.

“Phong, trong mắt chàng ta là nữ nhân hạ lưu như vậy sao?"

“Nàng nói xem?"

“Ta thật lòng với chàng." Giọng nàng vẫn mềm nhẹ như vậy, mềm nhẹ như đang nói chuyện với tình nhân ở bên gối.

“Trước khi giết người nàng còn chân thành tình cảm như vậy…… Khó trách nhiều cao thủ giang hồ đều bại bởi nàng." Nói xong hắn cười lạnh, cơn đau từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân. Thật ra, hắn biết rõ Mạc Tình sẽ không như vậy với nam nhân khác, bởi vì lần đầu tiên hắn tiến vào thân thể nàng, nàng đau đến cả người đều run rẩy, máu tươi chảy xuống từ giữa đôi chân thon nhỏ mê người của nàng……

Hắn lại lắc đầu, không được nghĩ nữa!

……

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nói những lời tổn thương người khác như vậy, chỉ cảm thấy nói ra, trái tim mềm yếu sẽ cứng rắn hơn một chút.

Mạc Tình không thèm nhắc lại.

Hắn thở ra, đem tất cả khí lực tập trung vào đầu ngón tay nắm thanh kiếm, tiếp tục nói: “Môn chủ, nàng đã đề cao ta quá rồi, thật ra võ công của ta cũng chỉ tầm thường thôi. Giết ta, dùng võ công như vậy là đủ rồi, sao phải lo lắng thế."

“Nếu ta có thể quyết tâm thì đã sớm ra tay rồi, làm gì phải đợi đến hôm nay?" Giọng của Mạc Tình có vẻ mơ hồ, hắn nghe mà lòng chua xót từng cơn: “Ta biết chàng hận ta, mỗi ngày đến rừng trúc đều là vì giết ta. Phong, ta sợ…… chàng hận ta như vậy, nhất định sẽ không nương tay, mà ta cuối cùng cũng sẽ không đành lòng xuống tay…… Cho nên ta chỉ có thể……"

“Cho nên nàng chỉ có thể đặt cược, cược xem mỹ mạo khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ của mình có đủ để chinh phục ta hay không, làm cho ta không thể ra tay khi đối mặt với nàng, có phải không?"

“Ta……" Nàng chần chừ một chút, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy."

Tần Phong che miệng ho khan thật lâu, mới khàn khàn nói: “Chuyện tình cảm mà nàng cũng có thể lấy ra đùa giỡn?"

“Ta……" Nàng gục đầu xuống: “Ta không có ý đùa giỡn, là ta thật tình thích chàng."

“Thích?" Tần Phong nở nụ cười, cười rất lớn tiếng, cả thung lũng đều vang vọng tiếng cười của hắn: “Thích đến mức lừa gạt ta?! Nói cái gì mà ‘sẽ luôn chờ ta’, ha ha! Còn không phải là vì giết ta!"

Mạc Tình tiến lên từng bước, cầm lấy cánh tay hắn, ánh mắt tràn ngập đau thương nhìn hắn: “Ta không muốn giết chàng, nhưng chàng có thể không giết ta sao?"

“Không thể!" Tần Phong đẩy nàng, chậm rãi rút thanh kiếm của mình ra, chỉ vào cô gái làm hắn vừa yêu vừa oán hận: “Ra tay đi."

“Tại sao chàng không thể không giết ta? Giữa chúng ta có thâm cừu đại hận gì, tại sao phải tranh đấu giết nhau?"

“Người bạn tốt nhất của ta bị nàng đánh thành tàn phế, người ta tôn kính nhất chết trong tay nàng…… Trên tay nàng đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, nàng không biết sao?" Tần Phong không đợi nàng trả lời, một kiếm đâm thẳng về phía mi tâm của nàng, làm cho Mạc Tình lui về phía sau mấy bước, tránh đường kiếm của hắn. (mi tâm: điểm ở giữa hai mày)

“Chàng nhẫn tâm như vậy sao? Ngày hôm qua chàng còn……"

“Miễn bàn chuyện ngày hôm qua! Nếu hôm qua ta biết nàng là môn chủ của Du Mính môn, thì đã sớm băm thây vạn đoạn nàng ra rồi."

“Được! Lòng chàng đã quyết, ta cũng không thể nói gì hơn."

Mạc Tình rốt cuộc cũng ra tay, tung chưởng nhanh như tia chớp, bao quanh toàn thân Tần Phong. Tần Phong dùng kiếm chắn đi thế chưởng, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, ngoài hận ra hắn còn cảm thấy buồn bã.

Mộng đã tỉnh, tình đã tiêu tan, đối mặt với âm mưu nực cười này, ngoài cách cùng chết ra, không có lựa chọn nào khác.

……

Khi thật sự tranh đấu hắn mới phát hiện chiêu thức của Mạc Tình còn sắc bén điêu luyện hơn hắn tưởng tượng nhiều. Chiêu thức nào cũng có sơ hở, nhưng đều làm mê hoặc đối thủ, giả giả thật thật, thật thật giả giả, căn bản không thể xác định.

Tấn công đã hơn trăm chiêu, hắn vẫn không tìm được một kiếm chí mạng, không biết là công lực hay tâm lực suy giảm, hắn càng ngày càng cảm thấy mỏi mệt, ngay cả sức lực trốn tránh cũng không có. Hắn nhìn thấy một chưởng của Mạc Tình phóng thẳng về vị trí trái tim mình, bỗng không muốn né tránh, nơi đó thật sự rất đau, hắn tình nguyện để trái tim bị đánh nát bấy, cũng không muốn chịu cảm giác đau đớn này.

Ngay lúc hắn nghĩ mình phải chết là không thể nghi ngờ, Mạc Tình đột nhiên thu chưởng.

Trong nháy mắt chiêu thức đột biến, có nghĩa là cơ hội duy nhất đang lướt qua.

Lòng hắn trầm xuống, nắm chắc cơ hội này, giơ kiếm đâm thẳng vào ngực nàng…… Mạc Tình không tránh né, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn thanh kiếm của hắn.

Máu đỏ tươi thấm qua lớp áo màu trắng của Mạc Tình, chất lỏng trong suốt nhỏ giọt trên lưỡi kiếm màu tím của hắn, làm ánh mắt hắn đau xót……

“Tại sao không đâm sâu hơn một chút, chỉ cần sâu hơn một chút thôi, ta chắc chắn sẽ phải chết."

Hắn nắm chuôi kiếm, dùng hết toàn lực vẫn không thể đâm sâu vào.

Trên ngực nàng hẳn là vẫn còn dấu hôn của hắn? Hôm qua họ vẫn còn triền miên bên nhau, đi đến bước này rốt cuộc là vì sao?

Máu và nước mắt của Mạc Tình không ngừng chảy, từng giọt từng giọt đâm vào tim Tần Phong.

Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ có thể là lừa gạt, nhuyễn ngọc ôn hương có thể là giả dối, máu và nước mắt giao hòa lại không thể là giả.

Lúc này, hắn tin Mạc Tình thật lòng thương hắn, yêu đến vào lúc tranh đấu cuối cùng nàng lựa chọn cái chết.

Nhưng có thể thay đổi được gì? Có yêu đến mấy cũng không thể làm hắn quên đi cừu hận!

“Tại sao nàng muốn giết nhiều người như vậy?" Tần Phong run giọng hỏi.

“Ta không ra tay, Đường Kiệt sẽ không ra tay sao? Ta không giết Nam Cung Hoành Nhạc, hắn sẽ không giết ta sao? Phong, hôm nay ta thu chưởng, chàng có buông tha cho ta không?…… Đúng, ta là ma quỷ giết người không chớp mắt, chàng cho rằng đó là sự lựa chọn của ta? Ta sinh ra còn chưa đến ba ngày, người cha sinh ra ta đã muốn giết ta…… lần đầu tiên ta nhìn thấy nam nhân, đã bị hắn dây dưa…… Nếu ta không có võ công, đã sớm bị nam nhân tra tấn đến xương cốt cũng không còn!"

Bàn tay nắm kiếm của Tần Phong bắt đầu run run, hắn hiểu chuyện giang hồ, hiểu nam nhân, Mạc Tình nói đúng, nếu nàng không có một chút võ công nào, dựa vào dung nhan của nàng, nếu may mắn có lẽ có thể dựa vào nam nhân có quyền thế, nếu không may mắn sẽ trở thành đồ chơi cho nam nhân tranh đoạt, còn có thể phải sống một cuộc sống không thể chịu nổi.

Nàng có được võ công không ai bằng, có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình, chẳng lẽ như vậy là sai sao?

Tần Phong đột nhiên rút kiếm, tay phải vòng lại rất nhanh, đâm thanh kiếm còn nhỏ máu vào bụng mình.

Máu tươi bỗng chốc phun ra, bắn tung tóe.

Mạc Tình kêu lên sợ hãi chạy lại gần, nắm chặt bàn tay cầm kiếm của hắn: “Chàng làm gì vậy?"

“Nàng đã cược thắng rồi, bảy ngày cũng đủ, cũng đủ để nàng hủy diệt ta."

“Phong……"

“Tình Nhi, nàng chịu một kiếm xem như trả nợ cho Đường Kiệt, ta chịu một kiếm này xem như thay nàng trả cho Nam Cung tiền bối …… người của Long Gia Bảo đã mai phục trong thung lũng……" Tần Phong kịch liệt ho khan trong chốc lát, mới miễn cưỡng rên rỉ nói: “Ta đã…… bị trọng thương rồi, không thể cứu nàng, nàng hãy chạy đi…… hãy giữ lấy mạng sống."

Nói xong, Tần Phong lảo đảo lui về phía sau vài bước, mới xoay người rời đi……

Máu nhỏ xuống bùn đất dọc theo con đường hắn rời đi.

Hắn nghe thấy tiếng Mạc Tình khóc ở phía sau, hắn rất muốn làm cho nàng nín khóc, nhưng hắn không đáng.

Hắn không có dũng khí quay đầu, hắn sợ mình chỉ nhìn một lần nữa thôi, sẽ không thể rời đi được nữa.

Hắn nghe thấy Mạc Tình nói: “Chàng có nhớ không, chàng đã hứa với ta: Nếu không chết, sẽ trở lại tìm ta?…… Chàng đã hứa với ta."

Hai chân hắn cứng lại, rốt cuộc không thể bước thêm được nữa.

“Phong, ta sẽ chờ chàng, ta sẽ luôn chờ chàng!"

Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn!

Một tay hắn che miệng vết thương đang đổ máu, một tay lau vết máu trên khóe miệng, giọng lạnh lùng nói: “Từ nay về sau nàng và ta tình cừu đều đứt đoạn…… Bất luận sống chết, nàng và ta…… Suốt đời cũng không gặp!"

Đi được bao lâu Tần Phong cũng không rõ, chỉ nhớ rõ miệng vết thương không hề đau, mà trái tim lại làm hắn đau đến hít thở không thông.

Rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi, té lăn trên đất, trước khi nhắm mắt lại còn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ở gốc cây đằng trước có một cô gái mặc váy vàng, cô đơn khóc.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại